Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi
-
Chương 11
☆ 11. Ướt người dụ hoặc
Cuối tuần, Chu Hoằng nằm ỳ đến rất khuya, sáng ra rửa mặt xong mới phát giác Trương Minh không ở nhà, liền từ tủ lạnh lấy ra hai gói mì ăn liền liền nấu lên làm điểm tâm.
Đứng trước bếp, Chu Hoằng không tự chủ nhớ tới, trước đây hắn đem một bọc lớn thực phẩm rác rưởi nhét vào tủ lạnh, ánh mắt của Trương Minh đứng một bên nhìn hắn, ẩn nhẫn không bộc phát, vô cùng thú vị.
Về sau chỉ cần Trương Minh mở tủ lạnh, kiểu gì cũng phải nhìn chằm chằm túi thực phẩm rác rưởi kia một hồi, khiến cho Chu Hoằng vô cùng thẹn thùng, muốn vứt đi, nhưng lại không đành lòng, dù sao cũng là hắn dùng tiền mồ hôi nước mắt mua về, hắn lại không có tiền như anh, cho nên cứ tiếp tục da mặt dày, để Trương Minh nhìn chằm chằm suốt.
Buổi trưa, Trương Minh chưa về. Chu Hoằng lại nấu hai gói mì ăn liền, đập thêm cái trứng gà.
Hoàn thành công việc trên tay, một ngày cũng qua hơn phân nửa.
Chu Hoằng duỗi eo, đi tới phòng khách ngồi xuống, mở TV lên xem, không có chương trình nào thấy hứng thú, còn đổi thêm nhiều kênh, cuối cùng chọn một chương trình đang chiếu cuộc thi người mẫu, con gái Âu Mỹ, mỗi người vóc người cao gầy nóng bỏng, đàn ông thấy huyết mạch sôi trào phụ nữ nhìn thấy ước ao đố kị.
Ngay từ đầu chuyển tới kênh này, suy nghĩ đầu tiên của Chu Hoằng cũng không phải là muốn dừng lại thưởng thức, nhưng ngay sau khoảng dừng ngắn ngủi đó, hắn suy nghĩ hơi nhiều một chút, để điều khiển nhìn từ xa xuống rồi nhìn lên, biểu lộ lúc ấy không có dấu hiệu hưng phấn gì, cũng có vẻ trầm trầm.
Vì vậy, khi Trương Minh vừa về tới nhà, chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Chu Hoằng ngồi xếp bằng trên thảm, nâng cằm nhìn mỹ nữ mặc áo tắm hai mảnh trên TV chăm chú, không hề ý thức rằng anh đã trở về.
Trương Minh nhất thời liền nhíu chặt chân mày.
Khi thấy Trương Minh mặt không biểu cảm từ TV trước mặt đi tới, Chu Hoằng lại càng hoảng sợ, theo phản xạ nắm điều khiển từ xa lên định đổi kênh, nhưng đến giây phút cuối cùng thì dừng lại, trong đầu lóe điện quang, hắn khẩn trương cái gì, đàn ông nhìn phụ nữ thì ditme quá bình thường, một đám đàn ông ở riêng với nhau, có câu dâm dục tục tĩu gì mà không nói ra? Chỉ cần ở nghiêm chỉnh trước mặt con gái người ta là được, làm sao lúc này phản ứng đầu tiên lại như vụn trộm? Không phải không phải, nên kéo anh ngồi xuống cùng nhau thưởng thức tham thảo mới là phản ứng bình thường chứ.
Vì vậy, Chu Hoằng hơi ngửa người lên sô pha, ra vẻ vô cùng thả lỏng đồng thời cũng vui thích lắm, nói với anh: "Đã về rồi?" Ánh mắt thì di động theo Trương Minh, thấy anh đi sang một bên đổi vị trí bình hoa trên bàn.
Trương Minh không có tâm tình gì "Ừ" một tiếng, dọn xong bình hoa, rồi xoay người đi ra ngoài, sắc mặt có chút khó coi.
Chu Hoằng nhìn đi mấy bước, thầm nghĩ trong lòng: Chắc là công việc gặp vấn đề, tâm tình không tốt cho lắm nha. Oán thầm như vậy một phen, Chu Hoằng lại chuyển ánh mắt lên màn hình ti vi, tiếp tục ngắm mỹ nữ nóng bỏng của hắn.
Cũng không lâu lắm, Chu Hoằng trong thoáng chốc nghe thấy Trương Minh hơi cất cao giọng nói trầm thấp, đại khái là gọi tên hắn, không nghe được rõ lắm, cũng không phải là vì ngắm mỹ nữ nhập tâm, mà là thất thần đến nhập tâm, bị Trương Minh cắt ngang như thế, chỉ khoảng nửa khắc lại không nhớ nổi hắn thất thần đến đâu rồi.
Không nghĩ nhiều, hắn lập tức đưa cổ dài đáp lại một câu: "Chuyện gì?"
Bên kia hơi ngừng một chút, ủ rũ nói: "Ngươi tới đây một chút."
Giọng nói truyền tới từ phòng tắm, Chu Hoằng đưa chân ra đứng lên, chờ đến gần phòng tắm, phát hiện cửa kính mờ mở ra một khe hở nhỏ, có từng luồng sương trắng từ bên trong bay ra, cái bóng nhỏ dài của Trương Minh mờ mờ ảo ảo ở phía sau, hai tay giơ lên, như đang lau tóc.
Ánh mắt Chu Hoằng không tự chủ bay qua một bên, hỏi: "Tôi tới rồi, muốn tôi làm cái gì?"
Trương Minh kéo cửa ra một chút, Chu Hoằng nhìn thấy ngón tay của ai trên tay cầm cửa kính, thủy quang lăn tăn, khớp xương thoáng nổi bật, nhỏ gầy mà ưu nhã.
"Giúp tôi lấy mắt kính vào, trên bàn ấy."
Nghe vậy, Chu Hoằng liền rũ mắt nhìn cái bàn bên cạnh, thấy cái mắt kính mắt gọng đen nhỏ đang nằm ở góc bàn, vì vậy lập tức đáp: "Thấy rồi, để tôi đưa cho anh."
Đứng vững ở nơi cách phòng tắm một bước ngắn, Chu Hoằng đưa dài cánh tay đưa mắt kính mắt tới, nói: "Nè."
Vừa mới dứt lời, liền nghe thấy tiếng cửa mở nhỏ nhẹ, Chu Hoằng mắt không chơ, hơi lộ vẻ ngẩn ngơ nhìn cửa phòng tắm bị mở rộng hoàn toàn, Trương Minh cúi thấp đầu đi tới, hai tay đặt bên hông quấn khăn tắm, quấn xong, liền đưa một tay qua đón kính mắt, đầu vẫn thấp.
Dáng vẻ Trương Minh trần người trên Chu Hoằng không thể chưa từng thấy, nhưng lúc này lại khác, tối thiểu khác biệt chính là, lúc này anh ướt, toàn thân lên thủy quang, thậm chí có thể thấy từng giọt nước lăn xuống, tóc thì càng không cần phải nói, ẩm ướt tí tách dính liền lên sườn mặt, ánh mắt anh không chớp, biểu tình không có, mà sao lại, ghẹo người đến thế...
Từ đáy mắt Chu Hoằng nhìn thấy tay mình khẽ run một cái, chờ khi mắt kính bị cầm đi, còn chưa kịp phản ứng đờ ra như gỗ, kỳ thực trong đầu lại phá lệ thanh tỉnh, thanh tỉnh biết rằng hắn đang nhìn chằm chằm ngực Trương Minh không chớp mắt, cơ ngực hoàn mỹ nhô ra, hai quả anh đào nhỏ thoạt nhìn vung lên rất cao, cái quầng kia, cư nhiên nhàn nhạt hiện màu phấn hồng!
Không riêng gì ngũ quan, vóc người của anh cũng không xoi mói được, vai rộng eo nhỏ, có nhiều nơi khớp xương rõ ràng, nhưng do cơ bắp bám vào không tạo cho người ta cảm giác gầy yếu, mỏng dày có độ, nói chung, nhìn kinh diễm, nhìn nữa thì xong rồi.
Chu Hoằng vẫn cho rằng vóc người của mình rất tốt, có thể hai bên so sánh...
Đeo mắt kính lên, Trương Minh cuối cùng cũng ngẩng đầu, anh nhàn nhạt liếc nhìn Chu Hoằng đứng thẳng bất động, từ bên cạnh hắn chậm rãi đi qua, hé môi mỏng hời hợt hỏi một câu: "Sao thế?" Trong lúc đó cước bộ không ngừng, có điều vô cùng tùy ý lại lười biếng phun ra hai chữ mà thôi, rất bâng quơ.
Chu Hoằng cũng run nhẹ, bởi vì Trương Minh hơi nheo mắt, nhìn sườn mặt ẩm ướt đang nhìn sang hắn, hết sức, mê người...
Tim Chu Hoằng lộp bộp giật mình, thân thể cũng nhoáng lên, "Không, không sao cả..." Rất may Trương Minh rất nhanh đã đi tới, không nhìn thấy động tác thất thố hơi nhỏ của hắn.
Đi ra theo, trở về phòng khách, Chu Hoằng ngồi về vị trí cũ, mắt tuy nhìn chằm chằm TV, lại hoàn toàn không nhìn thấy gì, tâm lý đã sớm nát bét vẫn xong còn có thể phân thần chú ý tới hướng đi của Trương Minh, nghe thanh âm chắc là rót ly rượu, đang đi qua đây.
Chỗ ngồi của Chu Hoằng tất nhiên là trên thảm, dựa vào sô pha, Trương Minh thì đi vòng qua ngồi bên trên, một đôi chân thon dài bền chắc, xích lõa chỉ cách cánh tay của Chu Hoằng khoảng một nắm đấm.
Chu Hoằng cảm thấy hắn rất là mất hồn mất vía, ngay cả mỹ nữ áo tắm hai mảnh đều không hấp dẫn không sự chú ý của hắn, lúc này hắn cũng ý thức được rằng, sự cải biến của hắn tựa hồ có chút nghiêm trọng.
Nếu mà là trước đây, hai ba tên đàn ông ngắm mỹ nữ trong video, bầu không khí nhất định là hừng hực tăng cao, dáng vẻ lúc này, quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Chu Hoằng nhắm mắt lại, âm thầm than khổ, đầu sỏ gây nên chính là cái người bên cạnh, im lìm cứ như tảng đá, có anh ngồi đây ai có hứng thú nổi.
Lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Trương Minh.
Tự dưng có ngọn lửa vô danh hỏa, trong tầm nhìn chợt thấy cánh tay sáng bóng của Trương Minh chỉ về phía TV, ngay sau đó vang lên bên tai hắn là giọng nói đàn cello, Chu Hoằng nhanh chóng tập trung tinh thần tỉ mỉ nghe, "Cậu thích loại phong cách này?"
Muốn bắt đầu trao đổi thân mật giữa đàn ông?
Chu Hoằng sờ mũi một cái, lầu bầu một tiếng, nhìn mỹ nhân chocolate đi catwalk thật gợi cảm chocolate trên màn hình, lại có chút ngượng ngùng, "Cũng được, thật ra thì vẫn là thích con gái Châu Á xinh xắn lanh lợi." Vừa nói xong, trong lòng liền quỷ dị hiện ra một suy nghĩ trong đầu, Trương Minh thích loại hình gì? Không hiểu sao, bỗng nhiên hắn không có hứng thú tiếp tục nữa, rất phiền não.
Nhưng Trương Minh tựa như nghe thấy nội tâm hắn đang hỏi, nói: "Ừm... Kỳ thực vóc người gì cũng không sao cả, quan trọng là... người."
Lời như vậy đàn ông thích nhất nói, bởi vì phụ nữ thích chiêu này, không nghĩ tới Trương Minh cũng không ngoại lệ, Chu Hoằng ngẩng đầu sang bên nhìn anh, muốn nói một câu "Câu này đừng nói với tôi, cũng đừng nói lúc ở riêng", nhưng vừa nhấc mắt, miệng còn chưa mở, lại ngây ngẩn cả người.
Bởi vì khi ngẩng lên nhìn vào mắt Trương Minh, u mật đen kịt, phảng phất như biển lớn sâu không lường được, như có thể hút người, lập tức hút sạch lấy suy nghĩ và hô hấp của hắn rồi.
Cuối tuần, Chu Hoằng nằm ỳ đến rất khuya, sáng ra rửa mặt xong mới phát giác Trương Minh không ở nhà, liền từ tủ lạnh lấy ra hai gói mì ăn liền liền nấu lên làm điểm tâm.
Đứng trước bếp, Chu Hoằng không tự chủ nhớ tới, trước đây hắn đem một bọc lớn thực phẩm rác rưởi nhét vào tủ lạnh, ánh mắt của Trương Minh đứng một bên nhìn hắn, ẩn nhẫn không bộc phát, vô cùng thú vị.
Về sau chỉ cần Trương Minh mở tủ lạnh, kiểu gì cũng phải nhìn chằm chằm túi thực phẩm rác rưởi kia một hồi, khiến cho Chu Hoằng vô cùng thẹn thùng, muốn vứt đi, nhưng lại không đành lòng, dù sao cũng là hắn dùng tiền mồ hôi nước mắt mua về, hắn lại không có tiền như anh, cho nên cứ tiếp tục da mặt dày, để Trương Minh nhìn chằm chằm suốt.
Buổi trưa, Trương Minh chưa về. Chu Hoằng lại nấu hai gói mì ăn liền, đập thêm cái trứng gà.
Hoàn thành công việc trên tay, một ngày cũng qua hơn phân nửa.
Chu Hoằng duỗi eo, đi tới phòng khách ngồi xuống, mở TV lên xem, không có chương trình nào thấy hứng thú, còn đổi thêm nhiều kênh, cuối cùng chọn một chương trình đang chiếu cuộc thi người mẫu, con gái Âu Mỹ, mỗi người vóc người cao gầy nóng bỏng, đàn ông thấy huyết mạch sôi trào phụ nữ nhìn thấy ước ao đố kị.
Ngay từ đầu chuyển tới kênh này, suy nghĩ đầu tiên của Chu Hoằng cũng không phải là muốn dừng lại thưởng thức, nhưng ngay sau khoảng dừng ngắn ngủi đó, hắn suy nghĩ hơi nhiều một chút, để điều khiển nhìn từ xa xuống rồi nhìn lên, biểu lộ lúc ấy không có dấu hiệu hưng phấn gì, cũng có vẻ trầm trầm.
Vì vậy, khi Trương Minh vừa về tới nhà, chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Chu Hoằng ngồi xếp bằng trên thảm, nâng cằm nhìn mỹ nữ mặc áo tắm hai mảnh trên TV chăm chú, không hề ý thức rằng anh đã trở về.
Trương Minh nhất thời liền nhíu chặt chân mày.
Khi thấy Trương Minh mặt không biểu cảm từ TV trước mặt đi tới, Chu Hoằng lại càng hoảng sợ, theo phản xạ nắm điều khiển từ xa lên định đổi kênh, nhưng đến giây phút cuối cùng thì dừng lại, trong đầu lóe điện quang, hắn khẩn trương cái gì, đàn ông nhìn phụ nữ thì ditme quá bình thường, một đám đàn ông ở riêng với nhau, có câu dâm dục tục tĩu gì mà không nói ra? Chỉ cần ở nghiêm chỉnh trước mặt con gái người ta là được, làm sao lúc này phản ứng đầu tiên lại như vụn trộm? Không phải không phải, nên kéo anh ngồi xuống cùng nhau thưởng thức tham thảo mới là phản ứng bình thường chứ.
Vì vậy, Chu Hoằng hơi ngửa người lên sô pha, ra vẻ vô cùng thả lỏng đồng thời cũng vui thích lắm, nói với anh: "Đã về rồi?" Ánh mắt thì di động theo Trương Minh, thấy anh đi sang một bên đổi vị trí bình hoa trên bàn.
Trương Minh không có tâm tình gì "Ừ" một tiếng, dọn xong bình hoa, rồi xoay người đi ra ngoài, sắc mặt có chút khó coi.
Chu Hoằng nhìn đi mấy bước, thầm nghĩ trong lòng: Chắc là công việc gặp vấn đề, tâm tình không tốt cho lắm nha. Oán thầm như vậy một phen, Chu Hoằng lại chuyển ánh mắt lên màn hình ti vi, tiếp tục ngắm mỹ nữ nóng bỏng của hắn.
Cũng không lâu lắm, Chu Hoằng trong thoáng chốc nghe thấy Trương Minh hơi cất cao giọng nói trầm thấp, đại khái là gọi tên hắn, không nghe được rõ lắm, cũng không phải là vì ngắm mỹ nữ nhập tâm, mà là thất thần đến nhập tâm, bị Trương Minh cắt ngang như thế, chỉ khoảng nửa khắc lại không nhớ nổi hắn thất thần đến đâu rồi.
Không nghĩ nhiều, hắn lập tức đưa cổ dài đáp lại một câu: "Chuyện gì?"
Bên kia hơi ngừng một chút, ủ rũ nói: "Ngươi tới đây một chút."
Giọng nói truyền tới từ phòng tắm, Chu Hoằng đưa chân ra đứng lên, chờ đến gần phòng tắm, phát hiện cửa kính mờ mở ra một khe hở nhỏ, có từng luồng sương trắng từ bên trong bay ra, cái bóng nhỏ dài của Trương Minh mờ mờ ảo ảo ở phía sau, hai tay giơ lên, như đang lau tóc.
Ánh mắt Chu Hoằng không tự chủ bay qua một bên, hỏi: "Tôi tới rồi, muốn tôi làm cái gì?"
Trương Minh kéo cửa ra một chút, Chu Hoằng nhìn thấy ngón tay của ai trên tay cầm cửa kính, thủy quang lăn tăn, khớp xương thoáng nổi bật, nhỏ gầy mà ưu nhã.
"Giúp tôi lấy mắt kính vào, trên bàn ấy."
Nghe vậy, Chu Hoằng liền rũ mắt nhìn cái bàn bên cạnh, thấy cái mắt kính mắt gọng đen nhỏ đang nằm ở góc bàn, vì vậy lập tức đáp: "Thấy rồi, để tôi đưa cho anh."
Đứng vững ở nơi cách phòng tắm một bước ngắn, Chu Hoằng đưa dài cánh tay đưa mắt kính mắt tới, nói: "Nè."
Vừa mới dứt lời, liền nghe thấy tiếng cửa mở nhỏ nhẹ, Chu Hoằng mắt không chơ, hơi lộ vẻ ngẩn ngơ nhìn cửa phòng tắm bị mở rộng hoàn toàn, Trương Minh cúi thấp đầu đi tới, hai tay đặt bên hông quấn khăn tắm, quấn xong, liền đưa một tay qua đón kính mắt, đầu vẫn thấp.
Dáng vẻ Trương Minh trần người trên Chu Hoằng không thể chưa từng thấy, nhưng lúc này lại khác, tối thiểu khác biệt chính là, lúc này anh ướt, toàn thân lên thủy quang, thậm chí có thể thấy từng giọt nước lăn xuống, tóc thì càng không cần phải nói, ẩm ướt tí tách dính liền lên sườn mặt, ánh mắt anh không chớp, biểu tình không có, mà sao lại, ghẹo người đến thế...
Từ đáy mắt Chu Hoằng nhìn thấy tay mình khẽ run một cái, chờ khi mắt kính bị cầm đi, còn chưa kịp phản ứng đờ ra như gỗ, kỳ thực trong đầu lại phá lệ thanh tỉnh, thanh tỉnh biết rằng hắn đang nhìn chằm chằm ngực Trương Minh không chớp mắt, cơ ngực hoàn mỹ nhô ra, hai quả anh đào nhỏ thoạt nhìn vung lên rất cao, cái quầng kia, cư nhiên nhàn nhạt hiện màu phấn hồng!
Không riêng gì ngũ quan, vóc người của anh cũng không xoi mói được, vai rộng eo nhỏ, có nhiều nơi khớp xương rõ ràng, nhưng do cơ bắp bám vào không tạo cho người ta cảm giác gầy yếu, mỏng dày có độ, nói chung, nhìn kinh diễm, nhìn nữa thì xong rồi.
Chu Hoằng vẫn cho rằng vóc người của mình rất tốt, có thể hai bên so sánh...
Đeo mắt kính lên, Trương Minh cuối cùng cũng ngẩng đầu, anh nhàn nhạt liếc nhìn Chu Hoằng đứng thẳng bất động, từ bên cạnh hắn chậm rãi đi qua, hé môi mỏng hời hợt hỏi một câu: "Sao thế?" Trong lúc đó cước bộ không ngừng, có điều vô cùng tùy ý lại lười biếng phun ra hai chữ mà thôi, rất bâng quơ.
Chu Hoằng cũng run nhẹ, bởi vì Trương Minh hơi nheo mắt, nhìn sườn mặt ẩm ướt đang nhìn sang hắn, hết sức, mê người...
Tim Chu Hoằng lộp bộp giật mình, thân thể cũng nhoáng lên, "Không, không sao cả..." Rất may Trương Minh rất nhanh đã đi tới, không nhìn thấy động tác thất thố hơi nhỏ của hắn.
Đi ra theo, trở về phòng khách, Chu Hoằng ngồi về vị trí cũ, mắt tuy nhìn chằm chằm TV, lại hoàn toàn không nhìn thấy gì, tâm lý đã sớm nát bét vẫn xong còn có thể phân thần chú ý tới hướng đi của Trương Minh, nghe thanh âm chắc là rót ly rượu, đang đi qua đây.
Chỗ ngồi của Chu Hoằng tất nhiên là trên thảm, dựa vào sô pha, Trương Minh thì đi vòng qua ngồi bên trên, một đôi chân thon dài bền chắc, xích lõa chỉ cách cánh tay của Chu Hoằng khoảng một nắm đấm.
Chu Hoằng cảm thấy hắn rất là mất hồn mất vía, ngay cả mỹ nữ áo tắm hai mảnh đều không hấp dẫn không sự chú ý của hắn, lúc này hắn cũng ý thức được rằng, sự cải biến của hắn tựa hồ có chút nghiêm trọng.
Nếu mà là trước đây, hai ba tên đàn ông ngắm mỹ nữ trong video, bầu không khí nhất định là hừng hực tăng cao, dáng vẻ lúc này, quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Chu Hoằng nhắm mắt lại, âm thầm than khổ, đầu sỏ gây nên chính là cái người bên cạnh, im lìm cứ như tảng đá, có anh ngồi đây ai có hứng thú nổi.
Lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Trương Minh.
Tự dưng có ngọn lửa vô danh hỏa, trong tầm nhìn chợt thấy cánh tay sáng bóng của Trương Minh chỉ về phía TV, ngay sau đó vang lên bên tai hắn là giọng nói đàn cello, Chu Hoằng nhanh chóng tập trung tinh thần tỉ mỉ nghe, "Cậu thích loại phong cách này?"
Muốn bắt đầu trao đổi thân mật giữa đàn ông?
Chu Hoằng sờ mũi một cái, lầu bầu một tiếng, nhìn mỹ nhân chocolate đi catwalk thật gợi cảm chocolate trên màn hình, lại có chút ngượng ngùng, "Cũng được, thật ra thì vẫn là thích con gái Châu Á xinh xắn lanh lợi." Vừa nói xong, trong lòng liền quỷ dị hiện ra một suy nghĩ trong đầu, Trương Minh thích loại hình gì? Không hiểu sao, bỗng nhiên hắn không có hứng thú tiếp tục nữa, rất phiền não.
Nhưng Trương Minh tựa như nghe thấy nội tâm hắn đang hỏi, nói: "Ừm... Kỳ thực vóc người gì cũng không sao cả, quan trọng là... người."
Lời như vậy đàn ông thích nhất nói, bởi vì phụ nữ thích chiêu này, không nghĩ tới Trương Minh cũng không ngoại lệ, Chu Hoằng ngẩng đầu sang bên nhìn anh, muốn nói một câu "Câu này đừng nói với tôi, cũng đừng nói lúc ở riêng", nhưng vừa nhấc mắt, miệng còn chưa mở, lại ngây ngẩn cả người.
Bởi vì khi ngẩng lên nhìn vào mắt Trương Minh, u mật đen kịt, phảng phất như biển lớn sâu không lường được, như có thể hút người, lập tức hút sạch lấy suy nghĩ và hô hấp của hắn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook