Lúc tôi tới phòng Bà Nội, trong phòng đã có đông đủ mặt bá quan văn võ, chỉ thiếu mỗi cậu Cả mà thôi.

Thấy tôi tới, Kim Chi liền nhào đến muốn lôi tóc tôi vật ra nhưng may là có cậu Bảo ngăn ra kịp.

Cậu Bảo kéo tôi ra sau, cậu quát:
– Kim Chi, trong nhà còn có người lớn, em làm cái chuyện chi mà hồ đồ vậy?
Kim Chi phùng mang trợn má, cô ấy hét lên:
– Anh Ba nghe Bà Nội nói chưa đủ hiểu hả mà còn nói em làm chuyện hồ đồ.

Em còn muốn làm chuyện hồ đồ hơn nữa kìa, cái thứ ác ôn tâm địa xấu xa.
Kim Chi mắng tôi không thương tiếc, mấy vị đang đứng trong phòng thì bận hỏi han Bà Nội nên không ai để ý tới tôi.

Tôi thì để Kim Chi mắng cho đã, đợi cô ta hết biết nói cái gì tôi mới nhàn nhạt lên tiếng:
– Cô nói xong chưa, xong rồi thì né ra để tôi vào hỏi thăm Bà Nội.
Kim Chi gằn tay tôi lại, cô ta hét:
– Mày bỏ độc Bà Nội tao chưa đủ hả, bây chừ còn muốn làm cái gì nữa?
Tôi vung tay mình ra khỏi tay Kim Chi, giọng nhạt tuếch:
– Cô có bằng chứng là tôi làm không, không có thì ngậm cái miệng lại đi.
– Mày!
– Hai đứa thôi đi, chỗ này là chỗ nào mà còn gây gỗ?
Nghe tiếng quát lớn, cả tôi và Kim Chi đều ngậm miệng lại không nói nữa.

Kim Chi cay cú liếc mắt nhìn tôi, tôi cũng không ngại mà trừng mắt lại nhìn cô ta.

Tôi đây chả sợ gì hết, muốn chèn ép tôi cũng phải thế nào chứ không phải cứ nói không không là được đâu.
Thầy Trầm quát xong lại quét mắt nhìn hết một vòng trong phòng, giọng thầy uy nghiêm cất lên:
– Để cho má nghỉ ngơi, muốn nói cái gì thì đi lên nhà nói.
Nói xong, thầy Trầm tiên phong đi ra trước, nối gót theo thầy Trầm là Kim Chi với Bích Hà, rồi sau đó lần lượt từ người từ người kéo nhau đi theo hết.

Chị Oanh lúc đi ngang qua tôi chị mím môi buồn bã, dì Nguyệt thì lo lắng không yên.

Cậu Hai là người đi ra sau cùng, đi tới trước mặt tôi, cậu khẽ hỏi:
– Đi thôi, em không làm gì quấy thì không có gì phải sợ hết.
Tôi gật đầu, cười nhẹ trả lời:
– Em không sợ, em chỉ thấy phiền phức thôi.
Cậu Hai nhìn tôi chăm chú, tôi cũng không hiểu cậu nhìn tôi như thế là có ý gì nữa.

Chỉ thấy lát sau cậu đẩy nhẹ lưng tôi một cái, giọng nhàn nhạt:
– Đi thôi.
Cậu Hai muốn kéo tôi đi nhưng tôi lại chần chừ chưa muốn đi, thấy tôi ngập ngừng, cậu Hai có chút ngạc nhiên hỏi:
– Sao vậy?
Tôi đưa mắt quét qua một vòng trong phòng rồi đi tới chỗ Bà Nội đang nghỉ ngơi, người làm đứng canh Bà Nội ngủ có ý đề phòng tôi thì bị cậu Hai cảnh cáo nên liền rút lui hết.


Sau lưng, cậu lại hỏi:
– Em đang tìm cái gì hả?
Tôi lắc đầu:
– Em không có tìm gì hết cậu, em chỉ muốn coi Bà Nội đã đỡ hơn chưa thôi.
Vừa nói tôi vừa nhìn xung quanh, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái sang phải, nhìn dáo dác không bỏ xót một ngóc ngách nào.

Sau khi quan sát kỹ càng, tôi mới quay sang nhìn cậu Hai, tôi nói:
– Đi thôi cậu, Bà Nội ngủ rồi.
Nói rồi, tôi với cậu Ngọc mới đi thẳng ra bên ngoài, giờ này chắc mọi người đang đợi tôi ra để hỏi chuyện quá.

Mà đúng là xui xẻo, không không lại bị dính vào chuyện trời ơi đất hỡi, lại còn là chuyện liên quan tới bà lão khó tính của nhà này nữa chứ, xui hết biết.
Thấy tôi vừa bước ra, mọi người nhìn tôi chăm chăm, đặc biệt là ánh mắt sáng quắc của cậu Cả, cậu nhìn tôi không chớp mắt.

Tự dưng thấy cậu Cả ngồi ở phía trên kia, tinh thần tôi phấn chấn lạ thường, cảm giác sợ hãi một chút cũng tiêu tan hết cả.

Có dì Nguyệt, có cậu Hai lại còn có thêm cậu Cả… hy vọng là lần này chuyện dữ hóa lành.
Thở dài nhẹ nhõm, tôi đưa mắt nhìn hết một vòng xung quanh, thầy Trầm với cậu Cả thì ngồi ở vị trí cao nhất ngay chính giữa, bên phải là dì Dung với cậu Bảo, cậu Hai thì đi tới ngồi gần dì Nguyệt, Kim Chi cũng tìm chỗ ngồi xuống, chỉ có chị Oanh với Bích Hà là đứng giống tôi mà thôi.

Chắc là thấy tình hình căng thẳng quá, dì Dung mới cười khẽ lên tiếng:
– Hiếm hoi lắm mới thấy cậu Cả xuất hiện, cậu Cả đúng là thương….
Dì Dung còn chưa nói xong thì cậu Cả đã cười nhạt cắt lời:
– Tôi có liên quan gì tới cô, nói luyên thuyên.
Mặt mũi dì Dung sượng sùng, bị cậu Cả nói thành ra như thế thì không sượng mới là lạ đó.

Mà cậu Cả đúng là không biết nể nang gì ai hết, bản thân muốn nói gì thì nói, có cản cậu ấy thì cản cũng không kịp.
Thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, dì Nguyệt mới dịu giọng cất lời:
– Nhà mình có chuyện gì muốn nói thì nói để mọi người cùng phân giải, chuyện của má…
Dì Nguyệt mở lời, thầy Trầm liền nghiêm nghị lên tiếng:
– Thầy Đồ, má tôi bị làm sao, thầy nói đi.
Thầy Đồ đang ngồi viết đơn thuốc, nghe thầy Trầm hỏi, thầy ấy liền trả lời:
– Thưa ông hội đồng, bà coi như đã ổn định hơn lúc sáng, ban nãy tôi cho uống thang thuốc kia là cầm lại không còn đi ngoài nữa.

Bệnh của bà là bệnh lâu năm, đại tràng yếu nên ăn uống phải cẩn thận.

Lâu nay tôi coi bệnh cho bà cũng thấy tốt lên, không hiểu sao bữa nay lại trở nặng trở lại.
Thầy Trầm lại hỏi:
– Trở nặng là trở nặng như thế nào hả thầy?
Thầy Đồ nghiêm túc nói:
– Lần này đi ngoài không cầm được, đau bụng dữ dội, đi ngoài ra máu, nhức đầu, nôn mửa,… mấy cái triệu chứng này là do bệnh đại tràng của bà hoành hành.

Thực ra thì cũng không có gì lạ bởi người bệnh đại tràng mãn tính thì thường hay như vậy.


Nhưng bình thường bà uống thuốc cầm chừng, cả năm nay cũng không thấy trở nặng, lần này đột nhiên trở nặng tới mức độ này… tôi thiệt cũng không hiểu nguyên do tại làm sao…
Thầy Trầm cau mày:
– Ý thầy tức là có gì đó lạ thường?
Thầy Đồ gật đầu đồng ý:
– Thiệt là có sự lạ thường.
– Được rồi, thầy tiếp tục kê đơn thuốc đi, thầy cứ chọn loại thuốc tốt nhứt cho má tôi uống, bao nhiều bạc cũng không thành vấn đề.
Hỏi chuyện thầy Đồ xong, thầy Trầm lại quay sang hỏi chị Oanh.
– Thục Oanh, cô thường ngày săn sóc bà làm sao mà để bệnh tình bà trở nặng như vậy?
Chị Oanh mặt mày tái méc, chị ấy hoảng sợ trả lời:
– Dạ thưa ông, con… con… con săn sóc bà y như mọi khi, con thề là con không có làm gì quấy hết.

Thầy lang dặn dò săn sóc bà làm sao là con mần y chang như vậy, hông dám bậy bạ một chút nào hết, thưa ông.
– Vậy chớ không phải cô lơ là thì làm sao bà lại bị như vậy? Thầy Đồ cũng nói là có chuyện lạ thường, cô giải thích cho tôi nghe chuyện này thử coi.
Chị Oanh sợ tới mếu máo:
– Dạ con… con…
Cậu Bảo thấy chị Oanh bị doạ sợ, cậu liền lên tiếng giải vây:
– Ngày hôm qua chị săn sóc bà nội như thế nào thì chị kể ra, kể rõ ràng tường tận cho cha nghe.

Chị không làm gì quấy thì chị không cần sợ, cha là người công tâm sẽ không để chị chịu oan đâu.
Kim Chi cũng hùa theo:
– Anh Ba nói phải, chị Oanh có sao nói vậy, chị mà chần chừ không nói thì chị chịu tội với cha.

Chị phải để cho con nhỏ hại bà nội chịu tôi chớ, chị khờ khạo quá coi chừng bị đòn bây chừ.
Đúng là Kim Chi, nói câu nào là muốn đánh vào mặt tôi câu đó.
Chị Oanh run lẩy bẩy, chị gật gù kể lại:
– Dạ thưa ông, ba bữa sáng trưa chiều thì bà ăn chung với nhà mình, biết bà có bệnh nên đồ ăn của bà được nấu riêng, không dám nấu chua với cay.

Ba bữa vẫn như thường ngày, các cử uống thuốc cũng không dám bỏ qua một cử nào hết.

Thầy lang dặn dò kiêng cữ làm sao, con đều nghe theo mà làm y chang vậy.

Con thiệt không biết tại sao bà lại trở bệnh nặng hơn, con… con…
Kim Chi bực dọc quát lớn:
– Còn làm sao nữa… con Út Quân nó hại bà nội chớ đâu.

Hồi hôm qua nó bày đặt nấu chè bưởi cho bà nội ăn, ăn xong bà nội bị vậy luôn.

Không phải nó bỏ độc vô chè thì là ai? Là ai nữa?
Lần này nhịn hết được, tôi liền lên tiếng phản bác:

– Cô nói chuyện y như đứa con nít ba tuổi, tôi bỏ độc bà nội? Bỏ bằng cách nào? Bỏ làm sao? Bằng chứng đâu?
Kim Chi sừng sộ:
– Mày bày âm mưu thì chắc chắn bây chừ mày dọn dẹp sạch sẽ chứng cớ rồi còn đâu nữa mà nói.

Tự dưng tốt lành nấu chè đem qua cho bà nội, tính qua mặt ai ở đây? Nằm mơ đi.
Tôi cười nhạt:
– Đã ngu còn hay nói, chè tôi nấu cho dì Nguyệt vì dì nói dì thèm, sẵn biết bà nội thích ăn chè nên múc biếu cho bà nội một chén.

Chè bưởi tôi nấu không phải chỉ có một mình bà nội ăn mà còn rất nhiều người khác cùng ăn.

Dì Nguyệt cũng ăn, dì Dung, cậu Ba, chị Oanh với vú Chín cũng có ăn.

Tất cả mọi người đều ăn sao chỉ có một mình bà nội bị đau bụng đi ngoài? Cái chuyện này là do nguyên nhân nào khác chớ sao nói là do chè của tôi được?
Kim Chi phản bác lại:
– Mày bỏ độc riêng vào chén chè của bà nội thì ai mà ngờ được? Mày có ưa gì bà nội đâu, ai chẳng biết mày không thích bà nội chớ?
Thầy lang bên ngoài định xen vào câu chuyện thì tôi nhanh miệng nói luôn, tôi nói vì tức cái con Kim Chi hồ đồ này.
– Cô lại ngu lần nữa rồi, cô có biết rõ ràng mọi chuyện chưa mà nói như đúng rồi vậy? Chén chè của bà nội ăn chính xác là chén chè của tôi nhưng vì tôi sợ bà giận nên nhường biếu cho bà trước.

Không có ai đi hạ độc mình hết, mà cũng không có ai hạ độc gì bà nội cả.

Mọi chuyện là do cô tự suy diễn rồi làm mọi thứ phô trương lên để đổ tội cho tôi.

Ở đây có ai mà không biết cô không ưa gì tôi, biết đầu người hạ độc là…
Kim Chi giận tới đỏ mặt, cô ả giậm chân đùng đùng:
– Mày… mày đừng có mà nói tầm xàm đặng đổ oan cho tao…
Tôi cười khẩy:
– Biết vậy thì cô cũng đừng có nói nhảm để đổ oan cho tôi, cái miệng ác quá hà, coi chừng sống không thọ đó.
– Mẹ mày!
– Sao? Thích gì thì nhào vô đây, tôi cây ngay không sợ chết đứng.
Thấy tình hình sắp đánh nhau tới nơi, cậu Ngọc mới quát lớn can ngăn:
– Hai đứa em thôi đi được chưa, ở đây còn có người lớn nữa.

Con Út Chi, em đừng làm mọi chuyện rối lên nữa, đi về phòng đi.
Kim Chi giận dỗi:
– Mắc gì em phải về phòng, em phải ở đây để vạch mặt con Út Quân chớ.

Anh Hai, anh đừng để con Út Quân nó qua mặt, nó muốn hại bà nội đó anh Hai.
Cậu Ngọc giận tới cau mày thật chặt, cậu kéo Kim Chi rồi hậm hực quát:
– Đi về phòng, ăn nói càng ngày càng không ra thể thống gì hết.

Đi về phòng, nhanh lên.
Cậu Ngọc thì kéo, Kim Chi thì không nghe theo, tôi đứng bên thấy buồn cười hết sức.

Kim Chi đúng là vừa ngu vừa lỳ, cái nết đã kỳ cục mà cái miệng còn ăn nói vô duyên bà cố luôn.
– Thái Ngọc, con để yên cho Kim Chi coi, buông con nhỏ ra.
Nghe thầy Trầm quát, cậu Ngọc nhìn thầy ấy, cậu nói:
– Cha, Kim Chi nó…
– Thái Ngọc!
Thầy Trầm quát lần nữa, cậu Ngọc dù muốn dù không cũng không dám cãi lại thầy ấy.


Cậu chỉ còn cách buông tay Kim Chi ra rồi hậm hực về lại chỗ ngồi của mình.

Xem ra, cậu Ngọc không thoát được cái bóng của cha mình rồi, tôi không nghĩ là cậu ấy lại nghe lời thầy Trầm tới như vậy.
Kim Chi được thầy Trầm bênh vực nên vênh váo hất mặt lên kênh kiệu với tôi.

Tôi lần này lại không tỏ ra thái độ gì với cô ấy bởi tôi biết thầy Trầm ngồi phía trên kia đang nhìn tôi chăm chú.

Thầy ấy dường như có ác cảm với tôi trong chuyện này, tôi thấy ánh mắt thầy nhìn tôi không còn được thiện cảm như xưa.
Dì Nguyệt im lặng nãy giờ, bây chừ cũng lên tiếng bênh vực cho tôi:
– Út Quân chắc chắn là không có hại má rồi, con nhỏ như vậy sao mà hại ai được hả mình?
Thầy Trầm đột nhiên cười nhạt:
– Em thì tất nhiên phải bênh vực Út Quân rồi, với lại má này là má của tôi, má bị làm sao em còn mừng rỡ nữa là…
– Mình!
Dì Nguyệt sửng sốt nghẹn ứ lời, mà tôi tôi cũng sửng sốt không kém gì dì Nguyệt.

Thầy Trầm sao vậy, sao thầy ấy có thể nói như vậy với dì Nguyệt… sao lại nói như vậy được?
Tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên sửng sốt với câu nói của thầy Trầm, nhất là cậu Hai, cậu ấy gần như đứng hình nhìn thầy Trầm chăm chú.

Mà thầy Trầm dường như không thèm để ý đến cảm xúc của ai, thầy còn ung dung uống nước trà, mặt đanh lại trông có phần hung tợn.
Cậu Cả ngồi phía trên kia, mắt cậu khẽ nhếch lên, cậu cười châm chọc:
– Chà, người có học thức địa vị thì thường nói chuyện thâm sâu như vậy không ha? Đúng là ông hội đồng, nói chuyện cũng mạnh miệng hơn đám đờn ông ngoài đường.
Thầy Trầm gằn cái tách trà xuống bàn kêu vang lên một tiếng, thầy cau có giận dữ nhìn cậu Cả:
– Cậu Trạch, cậu nói như vậy là có ý gì?
Cậu Cả mân mê viên ngọc màu xanh bích trong tay, cậu cười:
– Ý gì thì anh tự hiểu, tôi đây ngại nói nhiều.

À quên, có chuyện này tôi phải nhắc cho anh nhớ, tôi sợ tôi không nhắc là anh quên luôn.

Tôi nghe nói sang năm có luật lệ gì đó thay đổi, hổng biết ông hội đồng có cần nhà vợ nghèo nàn này giúp một tay không.

Hễ không cần thì thôi, mà cần á…
Nói tới đây, cậu Cả đột nhiên đứng dậy rồi quay sang nhìn thầy Trầm, mắt cậu híp nhẹ, môi khẽ nhếch lên, cậu cầm ấm trà lên rồi vỗ mạnh ấm trà xuống bàn khiến nước trà bắn ra tung tóe.

Giọng cậu quát lên đầy uy lực:
– Nếu cần nhà vợ thì tử tế với chị tôi, tôi đưa anh lên được thì đạp anh xuống được, chớ có quên.
Mặt thầy Trầm biến sắc chuyển màu liên tục, thầy đứng thẳng dậy rồi lau nước trà bắn trên mặt mình, thầy nhìn cậu Cả với ánh mắt đằng đằng sát khí.

Cậu Hai với cậu Ba cũng đứng dậy theo, tình hình đang hết sức nghiêm trọng.

Đương lúc kình co căng thẳng thì vú Chín đột nhiên hét lên… tôi quay sang nhìn thì thấy dì Nguyệt khóc nấc ngã ngang ra mà ngất xỉu.
Tôi định nhào tới ôm lấy dì Nguyệt nhưng cậu Ngọc với cậu Cả nhanh tay đỡ trước, cậu Ngọc bồng dì Nguyệt trên tay rồi chạy ngay vào trong, thầy Đồ đứng một bên lúc này mới gào lên thật to:
– Đi kêu bà mụ tới, nhanh lên, bà lớn thấy máu rồi… nhanh nhanh!
Máu… máu… dì Nguyệt chảy máu… em bé… em bé… không xong rồi… không xong rồi.
Mọi người hớt hải chạy theo dì Nguyệt, tôi cũng định chạy theo thì ở phía kia, cậu Cả lại đột nhiên ôm đầu khụy xuống.

Tôi đứng nhìn cậu ngã xuống mà chân tay run rẩy hết cả lên, tôi hét lớn, mắt rưng rưng giọt lệ kêu gào:
– Cậu Cả… cậu Cả!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương