Làm Dâu Nhà Giàu
-
Chương 30
- Ừ rồi thì sao? Chứng kiến cảnh như kia mà anh chịu được hả? Lòng dạ anh bằng gì đó?
- Lòng dạ tôi bằng gì cũng được, miễn là tôi lo cho em
Nhìn tận sâu trong đáy mắt anh tựa như hồ không đáy, cô vô tình bị cuốn sâu vào ánh mắt ấy rồi lại vô tình thẫn thờ trong vài giây thôi cũng khiến trái tim đập liên hồi. Sau đó anh nói tiếp.
- Thực ra trong những chuyện như này, nếu người chồng của cô ấy bảo vệ cô ấy thì mọi chuyện sẽ khác.
- Thị trấn này hay thật ấy, tôi tưởng mọi thứ hiện đại thì sống cũng hiện đại.. tại sao vẫn giữ hủ tục đáng sợ thế kia. Tại sao đàn ông có thể 5 thê 7 thiếp còn phụ nữ phạm chút sai lầm là hành hạ thân xác người ta cảm giác sống không bằng chết.
Anh khẽ thở dài rồi chậm chậm trả lời.
- Tôi vốn dĩ không quan tâm thế giới này ra làm sao, nhưng nếu đã là người phụ nữ của tôi, em xứng đáng được hạnh phúc cho dù em có là ai.
Câu nói của anh khiến cô chột dạ, vừa mừng vừa lo, ngộ nhỡ mai sau anh phát hiện cô không phải là tiểu thư Diệu Anh thì liệu anh có còn đối xử tốt với cô, có còn chấp nhận cô nữa hay không. Có lẽ vì người đàn ông này thực sự quá đỗi hoàn hảo nên cô mới biết sợ và muốn nắm giữ một người là như nào.
Anh định bụng sẽ đặt tay mình lên tay cô thì bất ngờ cô mở cửa xe chạy thẳng tới chỗ đám đông kia, anh nhíu mày.
- Lại bắt đầu lo chuyện bao đồng.
Cô nói lớn.
- Mọi người khoan đã... mọi người định làm gì với người phụ nữ này. Có chuyện gì cứ bình tĩnh giải quyết.
Người đàn ông hung dữ nói.
- Cô là ai? Khôn hồn thì cút ra cho chúng tôi làm việc.
- Anh là chồng hay là gì của cô ấy?
- Chồng ( trả lời cộc lốc)
- Vậy anh đã biết định nghĩa thế nào là làm chồng hay chưa? Khi anh đón rước con gái nhà người ta anh đã hứa những gì với bố mẹ, tổ tiên nhà người ta. Không tự nhiên mà bố mẹ cô ấy gả cô ấy cho anh.
- Bố mẹ nó còn cho không tao ấy. Số tao xui vớ phải con đĩ làm vợ.
Người phụ nữ ngước mắt lên nhìn cô, yếu ớt nói.
- Cô gái.. tôi cảm ơn nhưng tốt nhất cô đừng nên tham dự vào chuyện này kẻo ảnh hưởng tới mình.
- Phụ nữ thế kỷ 21 rồi mà chị còn yếu đuối vậy hả? Chị nên nhớ thân xác này do bố mẹ chị sinh ra thì chị phải biết trân trọng chứ, đừng để cho ai cũng tuỳ tiện muốn làm gì thì làm.
Người phụ nữ khóc, cô thiệt tình vừa thương vừa ức.. tại sao lại có người yếu đuối đến mức này chứ?
Mọi người xung quanh đó nói.
- Tránh ra cho người ta còn dạy vợ. Thứ đàn bà lẳng lơ phải trừng trị thích đáng cho mọi người lấy làm gương.
Cô cúi xuống nhìn một dòng máu chảy từ đùi cô ấy chảy xuống, bàn tay ôm chặt lấy bụng mình, nét mặt tái nhợt hơn.
- Không phải chứ.. là cô ấy đang mang thai...
Người đàn ông dơ cao tay quất mạnh thêm một roi nữa giáng xuống da thịt cô ấy.
- Tao đánh cho thứ nghiệt xúc này nó phải ra.
Không thể chịu đựng thêm nữa, cô mím chặt môi xông tới giữ tay người đàn ông lại.
- Không được đánh nữa. Anh nhìn cô ấy kìa, loại chồng không bằng cầm thú ( cô tức giận hét lớn)
Hắn đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô rồi vung mạnh tay khiến cô loạng choạng về phía sau, may mà có chồng cô đỡ kịp không xém chút nữa là dập mông xuống đất. Anh liếc mắt từng người một, khuôn mặt lạnh tanh không cần nói gì cũng đủ khiến mọi người thay đổi sắc mặt. Ai trong thị trấn mà không biết anh chính là cậu cả Trần Gia, danh tiếng lẫy lừng.
Anh lấy trong túi áo vest ra chiếc khăn tay màu trắng rồi nhẹ nhàng lau bàn tay cô.
- Động vào tay hạng người này làm gì cho bẩn tay hả vợ.
“ Vợ “ câu nói của anh như tia sét đánh giữa trời quang đãng khiến mọi người thất kinh ngạc, nói vậy thì cô ấy chính là vợ anh và là mợ cả Trần Gia.
- Còn cậu nữa...mau đưa vợ mình tới bệnh viện, vợ chồng có gì đóng cửa mà bảo nhau.
Hắn dù rất tức giận nhưng vì nể mặt anh nên ngữ điệu có chút hạ xuống.
- Cậu cả.. cậu ở thị trấn này tôi tưởng cậu biết lệ ở đây. Loại phụ nữ lăng loạn không đáng được tha thứ.
- Nếu như cô ấy chết, cậu chịu trách nhiệm được không? Những người ở đây ai dám lên tiếng sẽ chịu trách nhiệm nếu như cô ấy chết..
Mọi người im lặng, hắn cũng im lặng.
Cô nói:
- Còn không đưa vợ mình đi viện.
Một người đàn ông tóc bạc lên tiếng.
- Nể mặt cậu cả ở đây, cậu đưa cô ấy tới bệnh viện rồi có gì tính sau.
- Trưởng làng... tôi...
- Đi đi..
Hắn bất đắc dĩ xốc vợ mình lên trên chiếc xe honda màu đỏ rồi đi thẳng về đằng trước. Mọi người cũng không nói gì thêm nữa mà giải tán, cô thở phào nhẹ nhõm.
- Ơn giời... may mà mọi chuyện đã xong.
Anh cúi xuống nhìn cô rồi gõ nhẹ lên trán cô nói.
- Em cứ như hiệp sỹ đường phố ấy nhỉ.
- Không phải.. là em thấy bất bình thay họ.
Nói xong cô mới thấy có gì đó sai sai, cô với anh chưa xưng bao giờ xưng anh em trong lúc có hai người như này.
- Ơ nhưng mà...
Anh mỉm cười kéo tay cô đi.
- Đi thôi. Trễ hết giờ hẹn hò rồi.
Anh dẫn cô đi rất nhiều nơi, tham quan từ đầu thị trấn tới cuối thị trấn. Cho đến khi trở về nhà đã là 10 giờ đêm. Canh lúc cô ngủ say anh mới quay qua nhìn thật kỹ cô một chút... nào ngờ không nhìn thì thôi, lỡ nhìn rồi, hình như trong một khoảnh khắc khiến tim anh như ngừng đập.
Cô cảm giác như có ai đó đang vuốt nhẹ những sợi tóc của mình nhưng không tài nào mở mắt ra được. Trong mơ, hình ảnh con quỷ đó cứ xuất hiện trước mặt cô, nó nói.
- Thế mạng cho tao.. thế mạng cho tao..
Đồi thảo nguyên trong giấc mơ của cô nó lạnh lẽo và đáng sợ vô cùng. Từng cành lá ríu rít đập vào nhau, ánh trăng khuyết bị đám mây đen che mất trở nên mập mờ, xa xa cô thấy phần mộ của Diệu Nhi sáng rực, bên cạnh bia mộ là một cô gái tóc dài ngồi khóc nỉ non đầy ai oán... cô gái ấy ngước mắt lên nhìn cô,một tia chớp léo lên cô thấy khuôn mặt người con gái dung nhan vô cùng xinh đẹp. Ngoảnh mặt lại đằng sau, con quỷ nước xấu xí đang tới gần chỗ cô, chưa định thần lại được thì một bàn tay dài kéo mạnh cô về phía bia mộ, một tia sét xoẹt xuống mặt đất, mọi thứ trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tấm bia mộ yên ắng lạ thường, cô chẳng thấy sợ mà chỉ thấy bình yên khi nghĩ đến dung nhan cô gái xinh đẹp ấy, cô cảm giác vừa nãy là cô ấy đã cứu cô khỏi con quỷ nước đáng sợ kia.
Anh thở dài nhìn sắc mặt cô rồi ôm cô thật chặt vào lòng.
- Sinh nhật vui vẻ!
Trời hửng sáng, cô đã nghe thấy tiếng đập cửa uỳnh uỳnh, giọng bé Cúc vang lên.
- Mợ cả ơi.. mợ ơi...
Cúc gọi đến hồi thứ 3 cô mới mở mắt ra được, khắp người đau nhức cứ như vừa chạy vượt qua hàng ngàn cây số. Cô vẫn mơ hồ nhớ lại giấc mơ tối qua rồi cô mơ hồ hình như ai đó ôm cô thật chặt vào lòng mới khiến cô ấm áp mà ngủ ngon hơn. Liếc mắt sang nhìn chiếc giường đã trống trơn, cô thở dài nghĩ bụng chắc anh đã đi làm rồi.
- Mợ ơi mợ...
- Vào đi Cúc.. cửa mợ không khoá.
Nhỏ Cúc hớt ha hớt hải chạy vào nói.
- Mợ ơi.. mợ xuống nhà đi, có chuyện lớn rồi mợ ơi.
- Chuyện gì vậy Cúc? Nói lẹ đi..
- Lão phu nhân sáng sớm ra ngoài trở về, từ đâu giận đùng đùng kêu mợ xuống dưới nhà. Mợ nghĩ xem mợ có làm gì sai không?
Có bần thần suy nghĩ rồi nói.
- Không có!!!
- Mợ xuống luôn đi. Lão phu nhân nói phải bắt mợ xuống ngay lập tức.
Trong lòng cô ít nhiều cũng suy nghĩ, sau đó vội vàng thay bộ đồ lụa đi xuống từ đường. Bước đến cửa cô đã thấy bà nội một mình ngồi chính giữa căn phòng rộng lớn. Khuôn mặt giận dữ nhìn uy nghi vô cùng.
- Diệu Anh... cháu đã biết tại sao mình bị gọi từ sớm hay chưa?
- Dạ cháu.. cháu chưa rõ ạ.
- Nhà này dạy cháu đi lo chuyện thiên hạ à Diệu Anh?
Bà nói đến đây cô liền nghĩ ra liệu có phải cái vụ hôm qua với cô gái kia hay không. Chưa kịp lên tiếng trả lời bà đã lớn tiếng đập mạnh tay xuống bàn khiến cô giật mình.
- Sáng nay ở ngoài đường người ta nói luật lệ Trần Gia là để người ta lấy làm gương. Bây giờ chính con cháu Trần Gia không tuân thủ thì còn gì là tuân ti trật tự.
Cô bừng tỉnh, hoá ra luật lệ đó là do chính bà nội đặt ra. Cô thẳng thắn nói
- bà nội cũng là phụ nữ, tại sao lại không thông cảm cho nỗi khổ người phụ nữ. Phụ nữ sinh ra đã trăm ngàn cái khổ, tại sao thế kỷ 21 rồi vẫn còn tồn tại cái hủ tục như vậy ạ.
Bà giận mím chặt môi nói:
- Hỗn láo. Ở đâu ra cái kiểu dám nói tay đôi như vậy.
- Con không có ý đó nhưng con chỉ muốn nêu ra quan điểm chung thôi ạ.
- Quan điểm nào là quan điểm chung? Đàn bà lăng loạn là thứ rẻ mạt nhất trên đời này. Từ xưa, đàn ông có thể năm thê bảy thiếp nhưng đàn bà tuyệt đối không được.
- Bà nội.. con biết đàn bà lăng loạn là sai nhưng không đến mức phải chịu hình phạt như vậy. Tại sao mọi người không nghĩ thoáng ra một chút ạ.
- Im miệng... Im miệng lại!!
Dứt lời bà sai nhỏ Sún.
- Đưa mợ cả vào nhà kho, cả ngày nay không được ăn uống gì, tự đóng cửa suy nghĩ.
Tin tức cô bị phạt nhốt ở nhà kho sớm đã bị xì xào to nhỏ đến tai tất cả mọi người trong biệt thự Trần Gia. Người lo lắng, người đắc ý như mở cờ trong bụng, đặc biệt là con nhỏ Ân Di, khỏi nói ả vui mừng khôn xiết.
Cánh cửa nhà kho đóng lại, tất cả cửa sổ đóng lại chỉ còn một màu đen lạnh lẽo không lấy một chút ánh sáng. Cô ngồi phệt xuống nền đất, do cơ thể mệt mỏi nên thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay biết. Trong mơ cô thấy bố của mình đang đứng từ xa nhìn mình, ông mỉm cười hiền hậu nói với cô.
- Con là đoá hoa kiên cường.. mạnh mẽ lên cô gái nhỏ của ba...
- Ba... đợi con mới..
- Nụ... sinh Nhật vui vẻ con nhé!!!
Hình ảnh của ông khuất xa dần và tan vào không khí, cô rơi nước mắt với tay, càng đuổi càng xa..một con chuột nhắt chạy qua chân cô, cô giật mình tỉnh giấc, sờ lên khoé mi đã ướt giọt lệ.
“ Sinh Nhật vui vẻ “ ba nói cô mới nhớ hôm nay chính là sinh Nhật của mình. Ôi cái ngày sinh nhật xui xẻo nhất cuộc đời.
Buổi chiều, chiếc bụng cô cứ sôi ùng ục vì đói, ngày nay có lẽ là ngày dài nhất thế kỷ với cô. Vừa đói vừa khát nhưng cô vẫn chưa thấy mình sai, cô vẫn giữ quan điểm của mình về phụ nữ. Rõ ràng là mọi người cực kỳ quá đáng thì đúng. Càng lúc càng đói, đói muốn lả người đi luôn. Cánh cửa phòng bất chợt mở ra, là mẹ hai trên tay cầm theo hai chiếc bánh bao và một hộp sữa, bà nhanh chóng đóng sập cửa lại.
- Mẹ hai!
- Suỵt.. nói nhỏ thôi không mọi người nghe thấy. Bà nội vừa ra ngoài nên mẹ mới dám mang ít đồ ăn cho con lót dạ.
- Con cảm ơn mẹ hai.. bây giờ là mấy giờ rồi ạ.
- 4 giờ chiều rồi, cố lên. Sắp được tự do rồi. Gia Minh hôm nay không biết đi đâu mà ta gọi không liên lạc được. Kể có thằng bé ở nhà thì tốt.
- Dạ không sao đâu mẹ hai. Mẹ cũng ra ngoài đi kẻo có người vào lại liên lụy tới mẹ.
- Vậy ăn nhanh lên nhá. Mẹ ra ngoài trước.
Đúng như Gia Minh nói, vẫn là mẹ hai tốt nhất. Tiếc là mẹ không có con... haizz..
Nhờ hai chiếc bánh bao và hộp sữa của mẹ hai mà khiến cô bừng tỉnh con người. Bây giờ cô chỉ cần ngồi đợi cho tới khi được mãn hạn mà ra ngoài.
*****
Ở tập đoàn Trần Gia..
Gia Minh vừa bước chân xuống khỏi ô tô thì nhận được báo cáo.
- Bà hai gửi lời tới nói ở nhà xảy ra chuyện rồi. Mợ cả bị phạt nhốt vào nhà kho.
Sắc mặt anh thay đổi, tự mình lái xe trở về với tốc độ ánh sáng. Bước vào đến cửa thì kịp lúc cô từ nhà kho bước ra. Thấy anh, chẳng biết từ đâu sống mũi cô cay cay, giọt nước mắt đã sẵn ứ đọng ở trong hốc mắt. Anh tiến tới nhấc bổng cô lên rồi bước đi, bà nội đứng đằng sau chống gậy nói.
- Gia Minh...đặt con bé đó xuống.
Anh dừng chân lại rồi quay qua nói với bà.
- Lát cháu sẽ nói chuyện với bà nội sau ạ. Cháu xin phép!
Bà tức giận đập cây gậy xuống đất mấy lần.
- Cái thằng bé này. Cái tính bênh vợ giống hệt chú hai nhà nó.
Đặt cô xuống giường, anh im lặng không nói lấy một câu nào. Cô ấp úng lên tiếng.
- Giận em lắm đúng không?
- Thấy thương nhiều hơn.. còn giận cái tính cứng đầu khó bảo.
- Thôi mà.. người ta xin lỗi, giờ em mới biết thì ra hôm qua anh cản em là vì lo sợ bà nội sẽ giận.
- Em có biết là từ nay sẽ khó sống hơn không
- Vậy giờ em phải làm sao.
- Nghe lời anh.. biết chưa?
Cô gật đầu, anh véo mũi cô một cái.
******
Sáng ngày hôm sau, mọi chuyện đã là chuyện của hôm qua. Bé Cúc từ sớm đã mang thuốc lên cho cô rồi gấp gáp hỏi cô.
- Mợ.. hôm qua mợ có sao không? Con run quá.
Cô thản nhiên trả lời.
- Không. Vào nhà kho ngủ giấc rồi tỉnh ấy mà. Đây là thuốc gì vậy Cúc?
- Thuốc lần trước lấy ở nhà thầy Tuy đó mợ.
- Ưm. Lát mợ uống.
- Ý.. mợ cũng có quyển sách này hả?
Cô quay qua nhìn quyển sách trên bàn. Bình thường cô hay để trong ngăn kéo tủ, vừa tìm đồ còn chưa kịp cất.
- À... sách đó mẹ tư tặng mợ.
- Con thấy trong phòng bà hai cũng có.
- Khổ thân mẹ hai.. mẹ tốt vậy mà k có đứa con nào cả. Chắc mẹ buồn lắm.
- Con nói nhỏ mợ nghe này. Ngày xưa bà hai thân với bà tư lắm, bà tư còn cho bà hai kinh nghiệm sinh con trai cơ mà...nghe đâu bà hai hiếm muộn 2 năm là ông lấy bà ba, rồi năm sau ông lấy tiếp bà tư. Khoảng 4 năm sau bà hai có mang bầu nhưng con nghe đâu 2 lần đều bị sảy.
- Con vừa nói bà tư cũng chỉ bà hai kinh nghiệm sinh con trai hả?
- Dạ vâng. Cũng có quyển sách như mợ nè. Kể ra lắm lúc con còn không hiểu sao bà tư tốt thế. Con dâu bà cũng mới sinh được cô con gái thôi mà bà k lo, toàn lo hộ người khác thôi.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nghi hoặc về quyển sách kia. Nếu ấn tượng đầu tiên thì cô sẽ nghĩ bà tư tốt nhưng vô tình chứng kiến vài lần bộ mặt thật của bà thì cô cũng nghĩ khác đi rồi.
- Lòng dạ tôi bằng gì cũng được, miễn là tôi lo cho em
Nhìn tận sâu trong đáy mắt anh tựa như hồ không đáy, cô vô tình bị cuốn sâu vào ánh mắt ấy rồi lại vô tình thẫn thờ trong vài giây thôi cũng khiến trái tim đập liên hồi. Sau đó anh nói tiếp.
- Thực ra trong những chuyện như này, nếu người chồng của cô ấy bảo vệ cô ấy thì mọi chuyện sẽ khác.
- Thị trấn này hay thật ấy, tôi tưởng mọi thứ hiện đại thì sống cũng hiện đại.. tại sao vẫn giữ hủ tục đáng sợ thế kia. Tại sao đàn ông có thể 5 thê 7 thiếp còn phụ nữ phạm chút sai lầm là hành hạ thân xác người ta cảm giác sống không bằng chết.
Anh khẽ thở dài rồi chậm chậm trả lời.
- Tôi vốn dĩ không quan tâm thế giới này ra làm sao, nhưng nếu đã là người phụ nữ của tôi, em xứng đáng được hạnh phúc cho dù em có là ai.
Câu nói của anh khiến cô chột dạ, vừa mừng vừa lo, ngộ nhỡ mai sau anh phát hiện cô không phải là tiểu thư Diệu Anh thì liệu anh có còn đối xử tốt với cô, có còn chấp nhận cô nữa hay không. Có lẽ vì người đàn ông này thực sự quá đỗi hoàn hảo nên cô mới biết sợ và muốn nắm giữ một người là như nào.
Anh định bụng sẽ đặt tay mình lên tay cô thì bất ngờ cô mở cửa xe chạy thẳng tới chỗ đám đông kia, anh nhíu mày.
- Lại bắt đầu lo chuyện bao đồng.
Cô nói lớn.
- Mọi người khoan đã... mọi người định làm gì với người phụ nữ này. Có chuyện gì cứ bình tĩnh giải quyết.
Người đàn ông hung dữ nói.
- Cô là ai? Khôn hồn thì cút ra cho chúng tôi làm việc.
- Anh là chồng hay là gì của cô ấy?
- Chồng ( trả lời cộc lốc)
- Vậy anh đã biết định nghĩa thế nào là làm chồng hay chưa? Khi anh đón rước con gái nhà người ta anh đã hứa những gì với bố mẹ, tổ tiên nhà người ta. Không tự nhiên mà bố mẹ cô ấy gả cô ấy cho anh.
- Bố mẹ nó còn cho không tao ấy. Số tao xui vớ phải con đĩ làm vợ.
Người phụ nữ ngước mắt lên nhìn cô, yếu ớt nói.
- Cô gái.. tôi cảm ơn nhưng tốt nhất cô đừng nên tham dự vào chuyện này kẻo ảnh hưởng tới mình.
- Phụ nữ thế kỷ 21 rồi mà chị còn yếu đuối vậy hả? Chị nên nhớ thân xác này do bố mẹ chị sinh ra thì chị phải biết trân trọng chứ, đừng để cho ai cũng tuỳ tiện muốn làm gì thì làm.
Người phụ nữ khóc, cô thiệt tình vừa thương vừa ức.. tại sao lại có người yếu đuối đến mức này chứ?
Mọi người xung quanh đó nói.
- Tránh ra cho người ta còn dạy vợ. Thứ đàn bà lẳng lơ phải trừng trị thích đáng cho mọi người lấy làm gương.
Cô cúi xuống nhìn một dòng máu chảy từ đùi cô ấy chảy xuống, bàn tay ôm chặt lấy bụng mình, nét mặt tái nhợt hơn.
- Không phải chứ.. là cô ấy đang mang thai...
Người đàn ông dơ cao tay quất mạnh thêm một roi nữa giáng xuống da thịt cô ấy.
- Tao đánh cho thứ nghiệt xúc này nó phải ra.
Không thể chịu đựng thêm nữa, cô mím chặt môi xông tới giữ tay người đàn ông lại.
- Không được đánh nữa. Anh nhìn cô ấy kìa, loại chồng không bằng cầm thú ( cô tức giận hét lớn)
Hắn đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô rồi vung mạnh tay khiến cô loạng choạng về phía sau, may mà có chồng cô đỡ kịp không xém chút nữa là dập mông xuống đất. Anh liếc mắt từng người một, khuôn mặt lạnh tanh không cần nói gì cũng đủ khiến mọi người thay đổi sắc mặt. Ai trong thị trấn mà không biết anh chính là cậu cả Trần Gia, danh tiếng lẫy lừng.
Anh lấy trong túi áo vest ra chiếc khăn tay màu trắng rồi nhẹ nhàng lau bàn tay cô.
- Động vào tay hạng người này làm gì cho bẩn tay hả vợ.
“ Vợ “ câu nói của anh như tia sét đánh giữa trời quang đãng khiến mọi người thất kinh ngạc, nói vậy thì cô ấy chính là vợ anh và là mợ cả Trần Gia.
- Còn cậu nữa...mau đưa vợ mình tới bệnh viện, vợ chồng có gì đóng cửa mà bảo nhau.
Hắn dù rất tức giận nhưng vì nể mặt anh nên ngữ điệu có chút hạ xuống.
- Cậu cả.. cậu ở thị trấn này tôi tưởng cậu biết lệ ở đây. Loại phụ nữ lăng loạn không đáng được tha thứ.
- Nếu như cô ấy chết, cậu chịu trách nhiệm được không? Những người ở đây ai dám lên tiếng sẽ chịu trách nhiệm nếu như cô ấy chết..
Mọi người im lặng, hắn cũng im lặng.
Cô nói:
- Còn không đưa vợ mình đi viện.
Một người đàn ông tóc bạc lên tiếng.
- Nể mặt cậu cả ở đây, cậu đưa cô ấy tới bệnh viện rồi có gì tính sau.
- Trưởng làng... tôi...
- Đi đi..
Hắn bất đắc dĩ xốc vợ mình lên trên chiếc xe honda màu đỏ rồi đi thẳng về đằng trước. Mọi người cũng không nói gì thêm nữa mà giải tán, cô thở phào nhẹ nhõm.
- Ơn giời... may mà mọi chuyện đã xong.
Anh cúi xuống nhìn cô rồi gõ nhẹ lên trán cô nói.
- Em cứ như hiệp sỹ đường phố ấy nhỉ.
- Không phải.. là em thấy bất bình thay họ.
Nói xong cô mới thấy có gì đó sai sai, cô với anh chưa xưng bao giờ xưng anh em trong lúc có hai người như này.
- Ơ nhưng mà...
Anh mỉm cười kéo tay cô đi.
- Đi thôi. Trễ hết giờ hẹn hò rồi.
Anh dẫn cô đi rất nhiều nơi, tham quan từ đầu thị trấn tới cuối thị trấn. Cho đến khi trở về nhà đã là 10 giờ đêm. Canh lúc cô ngủ say anh mới quay qua nhìn thật kỹ cô một chút... nào ngờ không nhìn thì thôi, lỡ nhìn rồi, hình như trong một khoảnh khắc khiến tim anh như ngừng đập.
Cô cảm giác như có ai đó đang vuốt nhẹ những sợi tóc của mình nhưng không tài nào mở mắt ra được. Trong mơ, hình ảnh con quỷ đó cứ xuất hiện trước mặt cô, nó nói.
- Thế mạng cho tao.. thế mạng cho tao..
Đồi thảo nguyên trong giấc mơ của cô nó lạnh lẽo và đáng sợ vô cùng. Từng cành lá ríu rít đập vào nhau, ánh trăng khuyết bị đám mây đen che mất trở nên mập mờ, xa xa cô thấy phần mộ của Diệu Nhi sáng rực, bên cạnh bia mộ là một cô gái tóc dài ngồi khóc nỉ non đầy ai oán... cô gái ấy ngước mắt lên nhìn cô,một tia chớp léo lên cô thấy khuôn mặt người con gái dung nhan vô cùng xinh đẹp. Ngoảnh mặt lại đằng sau, con quỷ nước xấu xí đang tới gần chỗ cô, chưa định thần lại được thì một bàn tay dài kéo mạnh cô về phía bia mộ, một tia sét xoẹt xuống mặt đất, mọi thứ trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tấm bia mộ yên ắng lạ thường, cô chẳng thấy sợ mà chỉ thấy bình yên khi nghĩ đến dung nhan cô gái xinh đẹp ấy, cô cảm giác vừa nãy là cô ấy đã cứu cô khỏi con quỷ nước đáng sợ kia.
Anh thở dài nhìn sắc mặt cô rồi ôm cô thật chặt vào lòng.
- Sinh nhật vui vẻ!
Trời hửng sáng, cô đã nghe thấy tiếng đập cửa uỳnh uỳnh, giọng bé Cúc vang lên.
- Mợ cả ơi.. mợ ơi...
Cúc gọi đến hồi thứ 3 cô mới mở mắt ra được, khắp người đau nhức cứ như vừa chạy vượt qua hàng ngàn cây số. Cô vẫn mơ hồ nhớ lại giấc mơ tối qua rồi cô mơ hồ hình như ai đó ôm cô thật chặt vào lòng mới khiến cô ấm áp mà ngủ ngon hơn. Liếc mắt sang nhìn chiếc giường đã trống trơn, cô thở dài nghĩ bụng chắc anh đã đi làm rồi.
- Mợ ơi mợ...
- Vào đi Cúc.. cửa mợ không khoá.
Nhỏ Cúc hớt ha hớt hải chạy vào nói.
- Mợ ơi.. mợ xuống nhà đi, có chuyện lớn rồi mợ ơi.
- Chuyện gì vậy Cúc? Nói lẹ đi..
- Lão phu nhân sáng sớm ra ngoài trở về, từ đâu giận đùng đùng kêu mợ xuống dưới nhà. Mợ nghĩ xem mợ có làm gì sai không?
Có bần thần suy nghĩ rồi nói.
- Không có!!!
- Mợ xuống luôn đi. Lão phu nhân nói phải bắt mợ xuống ngay lập tức.
Trong lòng cô ít nhiều cũng suy nghĩ, sau đó vội vàng thay bộ đồ lụa đi xuống từ đường. Bước đến cửa cô đã thấy bà nội một mình ngồi chính giữa căn phòng rộng lớn. Khuôn mặt giận dữ nhìn uy nghi vô cùng.
- Diệu Anh... cháu đã biết tại sao mình bị gọi từ sớm hay chưa?
- Dạ cháu.. cháu chưa rõ ạ.
- Nhà này dạy cháu đi lo chuyện thiên hạ à Diệu Anh?
Bà nói đến đây cô liền nghĩ ra liệu có phải cái vụ hôm qua với cô gái kia hay không. Chưa kịp lên tiếng trả lời bà đã lớn tiếng đập mạnh tay xuống bàn khiến cô giật mình.
- Sáng nay ở ngoài đường người ta nói luật lệ Trần Gia là để người ta lấy làm gương. Bây giờ chính con cháu Trần Gia không tuân thủ thì còn gì là tuân ti trật tự.
Cô bừng tỉnh, hoá ra luật lệ đó là do chính bà nội đặt ra. Cô thẳng thắn nói
- bà nội cũng là phụ nữ, tại sao lại không thông cảm cho nỗi khổ người phụ nữ. Phụ nữ sinh ra đã trăm ngàn cái khổ, tại sao thế kỷ 21 rồi vẫn còn tồn tại cái hủ tục như vậy ạ.
Bà giận mím chặt môi nói:
- Hỗn láo. Ở đâu ra cái kiểu dám nói tay đôi như vậy.
- Con không có ý đó nhưng con chỉ muốn nêu ra quan điểm chung thôi ạ.
- Quan điểm nào là quan điểm chung? Đàn bà lăng loạn là thứ rẻ mạt nhất trên đời này. Từ xưa, đàn ông có thể năm thê bảy thiếp nhưng đàn bà tuyệt đối không được.
- Bà nội.. con biết đàn bà lăng loạn là sai nhưng không đến mức phải chịu hình phạt như vậy. Tại sao mọi người không nghĩ thoáng ra một chút ạ.
- Im miệng... Im miệng lại!!
Dứt lời bà sai nhỏ Sún.
- Đưa mợ cả vào nhà kho, cả ngày nay không được ăn uống gì, tự đóng cửa suy nghĩ.
Tin tức cô bị phạt nhốt ở nhà kho sớm đã bị xì xào to nhỏ đến tai tất cả mọi người trong biệt thự Trần Gia. Người lo lắng, người đắc ý như mở cờ trong bụng, đặc biệt là con nhỏ Ân Di, khỏi nói ả vui mừng khôn xiết.
Cánh cửa nhà kho đóng lại, tất cả cửa sổ đóng lại chỉ còn một màu đen lạnh lẽo không lấy một chút ánh sáng. Cô ngồi phệt xuống nền đất, do cơ thể mệt mỏi nên thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay biết. Trong mơ cô thấy bố của mình đang đứng từ xa nhìn mình, ông mỉm cười hiền hậu nói với cô.
- Con là đoá hoa kiên cường.. mạnh mẽ lên cô gái nhỏ của ba...
- Ba... đợi con mới..
- Nụ... sinh Nhật vui vẻ con nhé!!!
Hình ảnh của ông khuất xa dần và tan vào không khí, cô rơi nước mắt với tay, càng đuổi càng xa..một con chuột nhắt chạy qua chân cô, cô giật mình tỉnh giấc, sờ lên khoé mi đã ướt giọt lệ.
“ Sinh Nhật vui vẻ “ ba nói cô mới nhớ hôm nay chính là sinh Nhật của mình. Ôi cái ngày sinh nhật xui xẻo nhất cuộc đời.
Buổi chiều, chiếc bụng cô cứ sôi ùng ục vì đói, ngày nay có lẽ là ngày dài nhất thế kỷ với cô. Vừa đói vừa khát nhưng cô vẫn chưa thấy mình sai, cô vẫn giữ quan điểm của mình về phụ nữ. Rõ ràng là mọi người cực kỳ quá đáng thì đúng. Càng lúc càng đói, đói muốn lả người đi luôn. Cánh cửa phòng bất chợt mở ra, là mẹ hai trên tay cầm theo hai chiếc bánh bao và một hộp sữa, bà nhanh chóng đóng sập cửa lại.
- Mẹ hai!
- Suỵt.. nói nhỏ thôi không mọi người nghe thấy. Bà nội vừa ra ngoài nên mẹ mới dám mang ít đồ ăn cho con lót dạ.
- Con cảm ơn mẹ hai.. bây giờ là mấy giờ rồi ạ.
- 4 giờ chiều rồi, cố lên. Sắp được tự do rồi. Gia Minh hôm nay không biết đi đâu mà ta gọi không liên lạc được. Kể có thằng bé ở nhà thì tốt.
- Dạ không sao đâu mẹ hai. Mẹ cũng ra ngoài đi kẻo có người vào lại liên lụy tới mẹ.
- Vậy ăn nhanh lên nhá. Mẹ ra ngoài trước.
Đúng như Gia Minh nói, vẫn là mẹ hai tốt nhất. Tiếc là mẹ không có con... haizz..
Nhờ hai chiếc bánh bao và hộp sữa của mẹ hai mà khiến cô bừng tỉnh con người. Bây giờ cô chỉ cần ngồi đợi cho tới khi được mãn hạn mà ra ngoài.
*****
Ở tập đoàn Trần Gia..
Gia Minh vừa bước chân xuống khỏi ô tô thì nhận được báo cáo.
- Bà hai gửi lời tới nói ở nhà xảy ra chuyện rồi. Mợ cả bị phạt nhốt vào nhà kho.
Sắc mặt anh thay đổi, tự mình lái xe trở về với tốc độ ánh sáng. Bước vào đến cửa thì kịp lúc cô từ nhà kho bước ra. Thấy anh, chẳng biết từ đâu sống mũi cô cay cay, giọt nước mắt đã sẵn ứ đọng ở trong hốc mắt. Anh tiến tới nhấc bổng cô lên rồi bước đi, bà nội đứng đằng sau chống gậy nói.
- Gia Minh...đặt con bé đó xuống.
Anh dừng chân lại rồi quay qua nói với bà.
- Lát cháu sẽ nói chuyện với bà nội sau ạ. Cháu xin phép!
Bà tức giận đập cây gậy xuống đất mấy lần.
- Cái thằng bé này. Cái tính bênh vợ giống hệt chú hai nhà nó.
Đặt cô xuống giường, anh im lặng không nói lấy một câu nào. Cô ấp úng lên tiếng.
- Giận em lắm đúng không?
- Thấy thương nhiều hơn.. còn giận cái tính cứng đầu khó bảo.
- Thôi mà.. người ta xin lỗi, giờ em mới biết thì ra hôm qua anh cản em là vì lo sợ bà nội sẽ giận.
- Em có biết là từ nay sẽ khó sống hơn không
- Vậy giờ em phải làm sao.
- Nghe lời anh.. biết chưa?
Cô gật đầu, anh véo mũi cô một cái.
******
Sáng ngày hôm sau, mọi chuyện đã là chuyện của hôm qua. Bé Cúc từ sớm đã mang thuốc lên cho cô rồi gấp gáp hỏi cô.
- Mợ.. hôm qua mợ có sao không? Con run quá.
Cô thản nhiên trả lời.
- Không. Vào nhà kho ngủ giấc rồi tỉnh ấy mà. Đây là thuốc gì vậy Cúc?
- Thuốc lần trước lấy ở nhà thầy Tuy đó mợ.
- Ưm. Lát mợ uống.
- Ý.. mợ cũng có quyển sách này hả?
Cô quay qua nhìn quyển sách trên bàn. Bình thường cô hay để trong ngăn kéo tủ, vừa tìm đồ còn chưa kịp cất.
- À... sách đó mẹ tư tặng mợ.
- Con thấy trong phòng bà hai cũng có.
- Khổ thân mẹ hai.. mẹ tốt vậy mà k có đứa con nào cả. Chắc mẹ buồn lắm.
- Con nói nhỏ mợ nghe này. Ngày xưa bà hai thân với bà tư lắm, bà tư còn cho bà hai kinh nghiệm sinh con trai cơ mà...nghe đâu bà hai hiếm muộn 2 năm là ông lấy bà ba, rồi năm sau ông lấy tiếp bà tư. Khoảng 4 năm sau bà hai có mang bầu nhưng con nghe đâu 2 lần đều bị sảy.
- Con vừa nói bà tư cũng chỉ bà hai kinh nghiệm sinh con trai hả?
- Dạ vâng. Cũng có quyển sách như mợ nè. Kể ra lắm lúc con còn không hiểu sao bà tư tốt thế. Con dâu bà cũng mới sinh được cô con gái thôi mà bà k lo, toàn lo hộ người khác thôi.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nghi hoặc về quyển sách kia. Nếu ấn tượng đầu tiên thì cô sẽ nghĩ bà tư tốt nhưng vô tình chứng kiến vài lần bộ mặt thật của bà thì cô cũng nghĩ khác đi rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook