Lâm Cô Nương Thành Tù Ký
-
Chương 2
Editor: Thanh Xuân 430
Lâm Sơ báo cho mẹ Lâm biết là chủ nhật không thể về nhà, mẹ Lâm bảo không sao cả, chỉ nhắc nhở cô đừng quên liên lạc với đối tượng xem mắt, duy trì tình cảm, Lâm Sơ vô vị đáp ứng.
Đối tượng xem mắt tên là Vương Minh, nhậm chức ở đơn vị trụ sở, diện mạo thanh tú, vóc người khá cao, hòa hoa phong nha. Lâm Sơ đối với anh ta chưa nói là thích, lúc tán gẫu cũng từng thổ lộ tâm tình với anh ta, nói thật là chính cô cũng không có ý định kết hôn, Vương Minh cũng không để ý, chỉ nói là tình cảm bạn bè bình thường, khi ở chung cũng không mặn không nhạt, tổng cộng cũng chỉ gặp qua hai lần mà thôi.
Chủ nhật không thể gặp mặt, Vương Minh cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nói lần sau nếu rảnh thì hẹn gặp, không đợi Lâm Sơ nói thì cúp điện thoại. Lâm Sơ có chút bực bội.
Chớp mắt đã tới thứ bảy, Lâm Sơ ngủ dậy từ sớm, nhanh tay nhanh chân rửa mặt xong rồi ra ngoài, ngồi xe buýt mất 50 phút mới tới chỗ làm.
Đơn vị treo biểu ngữ (băng rôn) lên, tại lầu hai, mấy chục người phụ nữ chen chúc trong phòng hội nghị lầu hai thay đồ. Lâm Sơ gầy hơn một vòng, bộ sườn xám ban đầu mặc vừa người nhưng bây giờ đã rộng thùng thình, cô cầm vải thừa xung quanh thắt lưng, dùng đinh ghim xuyến lên, lãnh đạo kiểm tra trang dung (trang phục + dung mạo) các cô, nhắc nhở các cô lần này cần phải chú ý chi tiết hoạt động, nước bọt bay tứ tung một hồi, mới để cho các cô mỗi người vào vị trí của mình.
Lâm Sơ được phân ở lối vào khu rác, muỗi bay tứ tung, làm cho cô hận không thể dùng giấy plastic quấn mình lại. Cùng mặc chiếc sườn xám là đồng nghiệp Dương Thuần Bối nói chuyện phiếm cùng cô, một bên chế nhạo những người lãnh đạo bụng phệ, lại hỏi tên của Lâm Sơ là gì, ở đơn vị chưa từng gặp qua cô.
Lâm Sơ cùng cô ấy nhỏ giọng nói vài câu, mùi hôi khu rác dường như xông lại đây, cô lấy tay bịt mũi, đột nhiên bên tai có một tiếng vang xông tới so với tiếng giết heo thì càng dữ dội hơn, trong bối cảnh bụi bặm, một chiếc xe cỡ lớn màu đen chạy như bay mà đến, nổ vang như tiếng sấm.
Khi bảo an đến thì xe đột nhiên phanh lại, bùn đất cuồn cuộn nổi lên, có bảo an tiến đến chặn lại, tài xế đội mũ bảo hiểm màu đen, cánh tay ngăm đen cơ bắp cuồn cuộn.
Dương Thuần Bối hai mắt đăm đăm: “Nhất định là soái ca, cô có tin không?”
Lâm Sơ cười cười, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, Dương Thuần Bối cùng cô thì thầm vài câu, lập tức rời vị trí, đi về phía “Soái ca”. Lâm Sơ buồn cười nhìn cô đến gần, “Soái ca” hình như cũng có hứng thú, cuối cùng đứng lên bắt chuyện với cô.
Chỉ trong chốc lát vị tanh hôi bị tản ra, từ xa một loạt lãnh đạo đi tới, Dương Thuần Bối toàn tâm toàn ý, thấy thế vội vàng ba bước chạy về, tiếp theo nhẹ nhàng quẳng một câu “Anh ta là phóng viên”, thì trở về vị trí của mình, Lâm Sơ cũng đã phục hồi tinh thần.
Tiếng người sục sôi, Lâm Sơ hết sức chăm chú, cười yếu ớt chào đón.
Vóc người của cô vừa vặn đạt tiêu chuẩn, đứng ở giữa đoàn lễ tân cũng không nổi trội, chỉ vì ngoại hình xinh đẹp, nên bị lãnh đạo kêu đến để đủ số lượng, thế nhưng cô thế lực mỏng manh, không thể kháng nghị.
Nhân viên tập đoàn Thành Thủ cùng với lãnh đạo thành phố chậm rãi đi tới, có người hỏi những ngày trời nắng như thế này làm việc có cực khổ không, có nhân viên vệ sinh trang bị đầy đủ đang ở bên trong bãi rác, dưới ánh nắng chói chang trên người mặc đồ bảo hộ, áo dài tay dày cộm, một đôi ủng dài giẫm trên đống đất bị phơi nắng, xem ra cực kỳ oi bức.
Nhân viên vệ sinh giơ xẻng sắt, cầm cái xẻng rỉ sét vào trong đống rác, máy ủi làm việc thuận tiện. Từng đợt mùi hôi tanh xông vòa mũi, lãnh đạo thành phố cảm thán rằng bọn họ làm việc cực khổ, các phóng viên chụp lại vài bức ảnh lao động dưới nắng gắt.
Hơn nửa ngày mới có người nghênh đón nhóm lãnh đạo đi qua một chỗ khác, quan sát các học sinh tiểu học Nam Giang ở trong phòng học đang nghe bài giảng, phóng viên lại tiếp tục chụp hình theo một khuôn khổ nghìn bài như một, giống như bản tin buổi chiều không thay đổi nội dung chỉ thay đổi bề ngoài.
Hai giờ sau các nhà lãnh đạo xung quanh mới quay về, có người đề nghị đến căn tin ăn cơm, mọi người đều đồng ý, lãnh đạo thành phố xung quanh, cười nói: “Để cho các cô lễ tân này cũng đều đi ăn cơm đi, tôi thấy các cô ấy cũng đứng tới trưa, người là sắt thép à!”
Mọi người cười ồ lên, chẳng bao lâu có người lại đây để cho các cô trở về nghỉ ngơi, lại chỉ vài người trong nhóm các cô tới căn tin ăn cơm, Lâm Sơ cũng bị điểm danh, cũng đành giả vờ theo các cô ấy tới căn tin.
Trong phòng ăn chỉ có vị trí vị lãnh đạo nọ mới có tiếng nói chuyện phiếm, Lâm Sơ và các đồng nghiệp đều cẩn thận hết mức không gây ra âm thanh gì, nhưng vẫn có vài vị lãnh đạo hỏi cảm nghĩ của các cô, các đồng nghiệp trả lời ngay, rất cẩn thận.
Tổng giám đốc Thành Thủ Trầm Hồng Sơn ngồi bên cạnh lãnh đạo thành phố đột nhiên cầm di động đi ra ngoài, mọi người cũng không để ý, tiếp tục dùng cơm.
Lâm Sơ im lặng cào bới cơm, thấy thời gian không sai biệt lắm, thì theo hai đồng nghiệp khác đi ra căn tin.
Hai người kia liên tục nôn mật vàng, nói là chưa ăn no, hẹn Lâm Sơ thay quần áo một lát rồi đi ăn. Lâm Sơ đương nhiên đồng ý, nghiêng đầu nói nói cười cười cùng các cô. Rẽ qua chỗ ngoặt một cái là nơi làm việc, Lâm Sơ đi ở bên cạnh, cười một tiếng, không để ý phía trước có một người đang bước nhanh đi tới, các đồng nghiệp không kịp nhắc nhở, mở to mắt nhìn Lâm Sơ đi tới, cùng người kia va vào nhau.
Trầm Trọng Tuân cao to khỏe mạnh, cứng rắn như vách tường sắt, bả vai Lâm Sơ đau đớn, chỉ kém không nghe được tiếng va chạm “Đông”. Cô kêu đau một tiếng, bước chân cũng loạn xạ, ngay lập tức ngã ra phía sau.
Trầm Trọng Tuân nhanh tay lẹ mắt, bước chân đứng vững, duỗi cánh tay muốn kéo cô lại, chỉ kịp lướt qua hông của cô, Lâm Sơ ngã nhào xuống đất, đồng nghiệp chạy nhanh đến đỡ cô lên.
Người phía sau chạy tới nói: “Quản lý, Trầm tổng đang thúc giục!”
Trầm Trọng Tuân nghe vây, không chút do dự chạy qua, không để ý đến Lâm Sơ té ngã trên mặt đất.
Lâm Sơ chật vật đứng dậy, căm phẫn nhìn chằm chằm cổng ký túc xá, người gây ra họa đã không thấy đâu.
Trên người có chút đau, quần áo cũng bẩn, cô bảo đồng nghiệp đi trước, rồi chạy vào phòng rửa tay cách đó không xa rửa vết bùn trên cánh tay, phủi phủi bụi trên sườn xám, lúc này mới quay trở về.
Đi đến cửa phòng họp lầu hai thay quần áo, cô đang muốn đẩy cửa đi vào, lại nghe bên trong có tiếng nói chuyện.
“Phá bỏ và dời đi nơi khác không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, nhà máy hóa chất Điền Bắc các cậu không làm thủ tục? Tìm cái gì để công ty phá bỏ và dời đi nơi khác? Hiện tại có một đống vật liệu độc hại được chôn trong lòng đất, các cậu đáng bị kiện!” Nghe tiếng hình như lớn tuổi, tiếng phổ thông cũng không chuẩn.
Giọng người còn lại có chút trầm thấp, bị người khác chỉ trách cũng không ảnh hưởng, không vội không nóng nói: “Người nhận thuê nhà xưởng cùng với chủ hộ lúc đó có một chút tranh chấp, nhà xưởng không di dời, việc công ty tiến hành phá bỏ, dẫn đến nơi đó có hóa chất chôn trong lòng đất, là do sơ suất của chúng tôi và không phụ trách thỏa đáng mà tạo thành, buổi chiều tổ chức bảo vệ môi trường sẽ cử người tới đây, tôi sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không đùn đẩy trách nhiệm.”
Lâm Sơ di chuyển sang bên cạnh, cố gắng không nghe đối thoại bên trong, chỉ là vẫ có chút tiếng trách móc đứt quãng và tiếng trả lời trầm thấp truyền tới, cô đá đá chân, lại không ngừng vỗ cánh tay, đuổi mấy con muỗi phiền phức.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng họp mở ra một lần nữa, Lâm Sơ trốn trong góc tường, nghe tiếng bước chân đi xa, cô mới nhẹ nhõm thở phào, vội vội vàng vàng chạy vào phòng họp, lại khóa trái cửa.
Quần áo được cất trong túi giấy trên tường, Lâm Sơ lấy quần áo ra, lúc này mới đưa tay về phía khóa kéo sau lưng, vừa kéo được một nửa, nghe được bên kia truyền đến một câu: “Đừng cởi.”
Lâm Sơ sợ hãi kêu một tiếng, kinh ngạc quay đầu, bên cạnh những chiếc ghế cao cao có một người đứng ở giữa, khói ở đầu ngón tay lượn lờ bay lên.
Anh chìa tay cắm ở trong túi quần, ngón cái và ngón trỏ hình như đang cầm một vật, giọng trầm thấp nói: “Cái này là của cô?”
Lâm Sơ sờ sờ bên hông, không thấy đinh ghim đâu nữa. Cô nhận ra đối phương là người va vào cô ở lầu dưới, cô nhíu mày nói: “Phiền anh có thể ra ngoài một lát không? Tôi muốn thay quần áo.”
Trầm Trọng Tuân cũng không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, sương khói lại vũ động một lát, anh mới cúi đầu, vân vê đinh ghim trong tay, chậm rãi giơ lên nhìn về phía Lâm Sơ, nhẹ giọng nói: “Đây.” Chờ cô lại lấy.
Lâm Sơ giật mình, không rõ dụng ý của anh, nửa ngày mới phản ứng kịp, cô có chút không sao hiểu được, thủ theo bản năng đưa tay ra khóa kéo sườn xám sau lưng.
Trầm Trọng Tuân thấy động tác của cô, nhưng thật ra sửng sốt, cánh tay nhẹ nhàng nâng lên, lại chậm rãi buông, mang đinh ghim đặt một bên trên ghế, nói: “Cây kim này vừa rồi không cẩn thận chọc vào trong tay áo của tôi. Cô vừa rồi vẫn đứng bên ngoài?”
Lâm Sơ không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, lặng lẽ lùi ra sau vài bước, tay đã muốn chạm được khóa kéo, không biến sắc kéo lên trên chút.
Trầm Trọng Tuân hình như cũng không cần đáp lại, lại mở miệng trong lời nói có một chút nghiêm khắc, một phần thỉnh cầu chin phần cảnh cáo: “Xin đừng nói ra ngoài.”
Lâm Sơ không hiểu lúc trước anh chỉ bị người khác quở trách, có lẽ là người gây ra sai sót dẫn đến vật phẩm có độc bị chôn trong lòng đất, bất kể là vì cái gì, cô cứ gật đầu.
Lúc này Trầm Trọng Tuân mới bước đến cửa phòng họp, đi được hai bước rồi xoay đầu lại, Lâm Sơ lập tức cả kinh che phía sau lưng.
Hình như anh có chút xấu hổ, vẻ mặt có chút cứng ngắc, ánh mắt cũng hơi né tránh, tầm mắt nhìn về phía tường màu trắng đối diện, nói: “Vừa rồi đụng phải cô, thật xin lỗi.”
Lâm Sơ thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại nghe anh nói thêm một câu: “Yên tâm, tôi không có nhìn thấy lưng cô, bất quá trên khuỷu tay cô còn có dính một ít bụi, tạm biệt.” Dứt lời, anh đi ra cửa, sau khi đi ra ngoài từ từ đóng cửa lại.
Trong đầu Lâm Sơ có một ngọn lửa nhỏ chạy thẳng lên hai tai, mang tai thay đổi màu sắc ngay lập tức. Một mảng lớn sau lưng không nhìn thấy rõ, ngược lại nhìn thấy rõ bụi trên khuỷu tay? Lâm Sơ oán giận cắn răng, mặt đỏ tai hồng.
Người ở dưới lầu dần dần nhiều hơn, lãnh đạo thành phố và nhân viên tập đoàn Thành Thủ chuẩn bị rời đi, nhân viên công tác thì theo cương vị cấp trên mà rời đi, chỉ có rất ít người ở lại ở khu vực tiếp đón đến thăm người dân.
Trợ lý mở cửa xe, nói: “Quản lý, Thẩm tổng vừa rồi gọi điện báo, anh về Thành Thủ trước, chuyện này tạm thời không thể công khai.”
Trầm Trọng Tuân gật gật đầu, hẳn là có chút ngột ngạt, anh cởi cúc áo ngồi vào trong xe, trên cổ tay bị đinh ghim đâm vào ở miệng vết thương có một giọt máu, anh nhìn như không thấy, anh lấy di động ra gọi vài cuộc điện thoại, luân phiên chỉ thị toàn bộ, xe đã chạy tới khu bất động sản Dân An.
Sau khi nhà nước cải cách nhà ở, bất động sản Dân An thành lập đúng dịp, chủ yếu phụ trách nhà ở giá rẻ và sắp xếp các công trình tái định cư, những năm gần đây có nhiều hạng mục nổi bật, có nhiều danh tiếng tốt, tuần trước một số phòng mới được giới truyền thông khen ngợi, ai ngờ chẳng qua mấy ngày, thì xảy ra sự cố lớn.
Tổng giám đốc Chu Đạt Chí sau khi nghe tin gọi điện báo, thân là phó tổng tập đoàn Thành Thủ kiêm quản lý chi chức, nay lại ở tỉnh ngoài, sự việc lập tức giao cho cấp dưới xử lý.
Trầm Trọng Tuân tiến tới không ngừng, lập tức an bài nhân viên tiếp đãi ban ngành bảo vệ môi trường, toàn bộ buổi chiều ở trong trạng thái kiểm tra chặt chẽ.
Bên kia Lâm Sơ đã thay quần áo, các đồng nghiệp đều đi cũng không sai biệt lắm, cô và hai đồng nghiệp kia hẹn gặp ở trạm chờ xe buýt, vừa mới nhìn thấy Dương Thuần Bối ngồi ở bên kia gọi điện thoại, khuôn mặt mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền như mùa xuân.
Lâm sơ đứng trong chốc lát thì bắt đầu đá chân vẫy cánh tay, trên người nổi lên mấy cục lớn do muỗi đốt. Thể chất của cô khác với người bình thường, túi muỗi đốt so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, sau khi cởi ra còn lưu lại mấy dấu màu đỏ, qua mấy ngày mới có thể tiêu trừ hoàn toàn.
Các đồng nghiệp buồn cười nhìn cô nhảy tới nhảy lui gãi ngứa, đột nhiên trên đường truyền đến tiếng “Rầm rầm” mặt đường chấn động đặc biệt rõ ràng, các cô tò mò nhìn lại, thấy một chiếc xe màu đen chạy như bay đến, Dương Thuần Bối ở một bên lập tức tiến lên vẫy vẫy tay, anh chàng trên xe nghiêng đầu nhìn qua, gật gật đầu với cô ấy, xem như chào hỏi, tiếp theo mấy giây đã chạy rất xa, để lại tiếng ồn thật lâu.
Dương Thuần Bối cười cười với Lâm Sơ nói: “Anh ấy là Giang Tấn, phóng viên báo chiều Nam Giang, rất đẹp trai, tôi vừa gọi cho anh ấy, đáng tiếc hôm nay anh ấy không rảnh.”
Lâm Sơ cười cười, vừa rồi cô chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm rầm”, không có ngẩng đầu nhìn, nghĩ đến vẫ đoán được là người buổi sáng xuất hiện ở khu rác.
Bên kia Giang Tấn tăng tốc độ chạy trên một con đường ở thành phố Nam Giang, tới toàn soạn báo thì bắt tay ngay vào việc soạn bản thảo, bận rộn tới trưa mới hoàn thanh công việc, sắc trời đã muốn bắt đầu tối, anh lại sải bước đến chiếc xe, một lát tới một căn nhà cũ trên đường Trữ Tây.
Ngôi nhà năm tầng bên trong cổng sắt được cất theo kiểu cũ, sàn nhà bằng gỗ trong hành lang “Xèo xèo nha nha” nhắc nhở số tuổi người ở bên ngoài, lên lầu thì thấy hàng xóm ở lầu hai, lên tiếng chào hỏi Giang Tấn còn nhanh hơn bước chân, mới bước tới lầu ba, cửa gỗ chắc nịch liền mở ra.
Giang Tấn phất phất tay: “Hi, mợ đi ra sớm vậy?”
Văn Bội Như kéo anh vào trong: “Con đừng có lèo nhèo, mọi người đều chờ cơm con.”
Trong nhà mọi người đã đến đông đủ, Trầm Hồng Sơn tháo mắt kính xuống, đứng lên khỏi sô pha, chậm rãi đi đến bàn ăn, ngồi xuống chủ vị (vị trí của chủ nhà). Giang Tấn chào một tiếng “Ông ngoại”, quay sang Trầm Trọng Hạ gọi một tiếng “Cậu”, dì chu dọn đồ ăn lên, tháo tạp dề xuống thì đi về.
Giang Tấn hỏi: “Trầm Trọng Tuân lại không về ăn cơm sao?”
Văn Bội Như vỗ anh một cái: “Không có phép tắc!” Dứt lời, bà quay sang nhìn Trầm Hồng Sơn.
Trầm Hồng Sơn mặt bình tĩnh nói: “Con nhìn con xem giống cái dạng gì, đi làm ở tòa soạn báo, cả ngày đều là tiếng ồn xe máy, ăn mặc cũng không ra sao, ngay cả gọi người cũng sẽ không kêu?”
Giang Tấn nhàn nhã ăn một miếng cơm, nói: “Ai, thịt gà không tệ, ông nếm thử đi!”
Trầm Hồng Sơn nhíu mày, “Thực tập xong thì lập tức từ chức, còn có một tháng tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp thì xuất ngoại cho ta.”
Giang Tấn không để ý tới ông, cứ thế mà ăn cơm.
Thứ bảy cơm tối ở Trầm gia kết túc lúc 8 giờ, Trầm Trọng Tuân một mình ở xa bận rộn, thì mới nhớ tới làm vỡ điện thoại, Văn Bội Như chỉ nói “Không có”, không đề cập đến chuyện Trầm Hồng Sơn không vui.
Nửa đêm trở lại nhà trọ Trầm Trọng Tuân còn không buồn ngủ, vào thư phòng tiếp tục làm việc, khi hai giờ sáng phía chân trời trở thành màu trắng anh mới đi ngủ, trong người giống như cài đặt đồng hồ báo thức, vừa đến giờ thì tự động tỉnh, rửa mặt, sau đó lại đến tập đoàn Thành Thủ, đi loanh quanh phía bắc thành phố hai ngày, cuối cùng trở lại thời điểm bắt đầu, rốt cuộc được ngủ một giấc an ổn.
Buổi tối giống vậy, Lâm Sơ ở trong phòng ngủ soạn báo cáo vắn tắt, tìm kiếm tư liệu trên mạng, cũng không biết điểm liên kết nào, một vài tin tức cũ có liên quan đến bất động sản Dân An, trong ảnh chụp tổng giám đốc Dân An hình như đã năm mươi tuổi, phía sau có mấy người đi theo, có một người bị chụp mơ hồ không rõ, Lâm Sơ lại cảm thấy có chút quen mặt, mãi đến khi tắt đèn đi ngủ mới nhớ ra, sau lưng lập tức phiếm lạnh, cô chạy nhanh lấy chăn che kín, sau lưng quấn kín không một kẽ hở.
Lâm Sơ báo cho mẹ Lâm biết là chủ nhật không thể về nhà, mẹ Lâm bảo không sao cả, chỉ nhắc nhở cô đừng quên liên lạc với đối tượng xem mắt, duy trì tình cảm, Lâm Sơ vô vị đáp ứng.
Đối tượng xem mắt tên là Vương Minh, nhậm chức ở đơn vị trụ sở, diện mạo thanh tú, vóc người khá cao, hòa hoa phong nha. Lâm Sơ đối với anh ta chưa nói là thích, lúc tán gẫu cũng từng thổ lộ tâm tình với anh ta, nói thật là chính cô cũng không có ý định kết hôn, Vương Minh cũng không để ý, chỉ nói là tình cảm bạn bè bình thường, khi ở chung cũng không mặn không nhạt, tổng cộng cũng chỉ gặp qua hai lần mà thôi.
Chủ nhật không thể gặp mặt, Vương Minh cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nói lần sau nếu rảnh thì hẹn gặp, không đợi Lâm Sơ nói thì cúp điện thoại. Lâm Sơ có chút bực bội.
Chớp mắt đã tới thứ bảy, Lâm Sơ ngủ dậy từ sớm, nhanh tay nhanh chân rửa mặt xong rồi ra ngoài, ngồi xe buýt mất 50 phút mới tới chỗ làm.
Đơn vị treo biểu ngữ (băng rôn) lên, tại lầu hai, mấy chục người phụ nữ chen chúc trong phòng hội nghị lầu hai thay đồ. Lâm Sơ gầy hơn một vòng, bộ sườn xám ban đầu mặc vừa người nhưng bây giờ đã rộng thùng thình, cô cầm vải thừa xung quanh thắt lưng, dùng đinh ghim xuyến lên, lãnh đạo kiểm tra trang dung (trang phục + dung mạo) các cô, nhắc nhở các cô lần này cần phải chú ý chi tiết hoạt động, nước bọt bay tứ tung một hồi, mới để cho các cô mỗi người vào vị trí của mình.
Lâm Sơ được phân ở lối vào khu rác, muỗi bay tứ tung, làm cho cô hận không thể dùng giấy plastic quấn mình lại. Cùng mặc chiếc sườn xám là đồng nghiệp Dương Thuần Bối nói chuyện phiếm cùng cô, một bên chế nhạo những người lãnh đạo bụng phệ, lại hỏi tên của Lâm Sơ là gì, ở đơn vị chưa từng gặp qua cô.
Lâm Sơ cùng cô ấy nhỏ giọng nói vài câu, mùi hôi khu rác dường như xông lại đây, cô lấy tay bịt mũi, đột nhiên bên tai có một tiếng vang xông tới so với tiếng giết heo thì càng dữ dội hơn, trong bối cảnh bụi bặm, một chiếc xe cỡ lớn màu đen chạy như bay mà đến, nổ vang như tiếng sấm.
Khi bảo an đến thì xe đột nhiên phanh lại, bùn đất cuồn cuộn nổi lên, có bảo an tiến đến chặn lại, tài xế đội mũ bảo hiểm màu đen, cánh tay ngăm đen cơ bắp cuồn cuộn.
Dương Thuần Bối hai mắt đăm đăm: “Nhất định là soái ca, cô có tin không?”
Lâm Sơ cười cười, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, Dương Thuần Bối cùng cô thì thầm vài câu, lập tức rời vị trí, đi về phía “Soái ca”. Lâm Sơ buồn cười nhìn cô đến gần, “Soái ca” hình như cũng có hứng thú, cuối cùng đứng lên bắt chuyện với cô.
Chỉ trong chốc lát vị tanh hôi bị tản ra, từ xa một loạt lãnh đạo đi tới, Dương Thuần Bối toàn tâm toàn ý, thấy thế vội vàng ba bước chạy về, tiếp theo nhẹ nhàng quẳng một câu “Anh ta là phóng viên”, thì trở về vị trí của mình, Lâm Sơ cũng đã phục hồi tinh thần.
Tiếng người sục sôi, Lâm Sơ hết sức chăm chú, cười yếu ớt chào đón.
Vóc người của cô vừa vặn đạt tiêu chuẩn, đứng ở giữa đoàn lễ tân cũng không nổi trội, chỉ vì ngoại hình xinh đẹp, nên bị lãnh đạo kêu đến để đủ số lượng, thế nhưng cô thế lực mỏng manh, không thể kháng nghị.
Nhân viên tập đoàn Thành Thủ cùng với lãnh đạo thành phố chậm rãi đi tới, có người hỏi những ngày trời nắng như thế này làm việc có cực khổ không, có nhân viên vệ sinh trang bị đầy đủ đang ở bên trong bãi rác, dưới ánh nắng chói chang trên người mặc đồ bảo hộ, áo dài tay dày cộm, một đôi ủng dài giẫm trên đống đất bị phơi nắng, xem ra cực kỳ oi bức.
Nhân viên vệ sinh giơ xẻng sắt, cầm cái xẻng rỉ sét vào trong đống rác, máy ủi làm việc thuận tiện. Từng đợt mùi hôi tanh xông vòa mũi, lãnh đạo thành phố cảm thán rằng bọn họ làm việc cực khổ, các phóng viên chụp lại vài bức ảnh lao động dưới nắng gắt.
Hơn nửa ngày mới có người nghênh đón nhóm lãnh đạo đi qua một chỗ khác, quan sát các học sinh tiểu học Nam Giang ở trong phòng học đang nghe bài giảng, phóng viên lại tiếp tục chụp hình theo một khuôn khổ nghìn bài như một, giống như bản tin buổi chiều không thay đổi nội dung chỉ thay đổi bề ngoài.
Hai giờ sau các nhà lãnh đạo xung quanh mới quay về, có người đề nghị đến căn tin ăn cơm, mọi người đều đồng ý, lãnh đạo thành phố xung quanh, cười nói: “Để cho các cô lễ tân này cũng đều đi ăn cơm đi, tôi thấy các cô ấy cũng đứng tới trưa, người là sắt thép à!”
Mọi người cười ồ lên, chẳng bao lâu có người lại đây để cho các cô trở về nghỉ ngơi, lại chỉ vài người trong nhóm các cô tới căn tin ăn cơm, Lâm Sơ cũng bị điểm danh, cũng đành giả vờ theo các cô ấy tới căn tin.
Trong phòng ăn chỉ có vị trí vị lãnh đạo nọ mới có tiếng nói chuyện phiếm, Lâm Sơ và các đồng nghiệp đều cẩn thận hết mức không gây ra âm thanh gì, nhưng vẫn có vài vị lãnh đạo hỏi cảm nghĩ của các cô, các đồng nghiệp trả lời ngay, rất cẩn thận.
Tổng giám đốc Thành Thủ Trầm Hồng Sơn ngồi bên cạnh lãnh đạo thành phố đột nhiên cầm di động đi ra ngoài, mọi người cũng không để ý, tiếp tục dùng cơm.
Lâm Sơ im lặng cào bới cơm, thấy thời gian không sai biệt lắm, thì theo hai đồng nghiệp khác đi ra căn tin.
Hai người kia liên tục nôn mật vàng, nói là chưa ăn no, hẹn Lâm Sơ thay quần áo một lát rồi đi ăn. Lâm Sơ đương nhiên đồng ý, nghiêng đầu nói nói cười cười cùng các cô. Rẽ qua chỗ ngoặt một cái là nơi làm việc, Lâm Sơ đi ở bên cạnh, cười một tiếng, không để ý phía trước có một người đang bước nhanh đi tới, các đồng nghiệp không kịp nhắc nhở, mở to mắt nhìn Lâm Sơ đi tới, cùng người kia va vào nhau.
Trầm Trọng Tuân cao to khỏe mạnh, cứng rắn như vách tường sắt, bả vai Lâm Sơ đau đớn, chỉ kém không nghe được tiếng va chạm “Đông”. Cô kêu đau một tiếng, bước chân cũng loạn xạ, ngay lập tức ngã ra phía sau.
Trầm Trọng Tuân nhanh tay lẹ mắt, bước chân đứng vững, duỗi cánh tay muốn kéo cô lại, chỉ kịp lướt qua hông của cô, Lâm Sơ ngã nhào xuống đất, đồng nghiệp chạy nhanh đến đỡ cô lên.
Người phía sau chạy tới nói: “Quản lý, Trầm tổng đang thúc giục!”
Trầm Trọng Tuân nghe vây, không chút do dự chạy qua, không để ý đến Lâm Sơ té ngã trên mặt đất.
Lâm Sơ chật vật đứng dậy, căm phẫn nhìn chằm chằm cổng ký túc xá, người gây ra họa đã không thấy đâu.
Trên người có chút đau, quần áo cũng bẩn, cô bảo đồng nghiệp đi trước, rồi chạy vào phòng rửa tay cách đó không xa rửa vết bùn trên cánh tay, phủi phủi bụi trên sườn xám, lúc này mới quay trở về.
Đi đến cửa phòng họp lầu hai thay quần áo, cô đang muốn đẩy cửa đi vào, lại nghe bên trong có tiếng nói chuyện.
“Phá bỏ và dời đi nơi khác không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, nhà máy hóa chất Điền Bắc các cậu không làm thủ tục? Tìm cái gì để công ty phá bỏ và dời đi nơi khác? Hiện tại có một đống vật liệu độc hại được chôn trong lòng đất, các cậu đáng bị kiện!” Nghe tiếng hình như lớn tuổi, tiếng phổ thông cũng không chuẩn.
Giọng người còn lại có chút trầm thấp, bị người khác chỉ trách cũng không ảnh hưởng, không vội không nóng nói: “Người nhận thuê nhà xưởng cùng với chủ hộ lúc đó có một chút tranh chấp, nhà xưởng không di dời, việc công ty tiến hành phá bỏ, dẫn đến nơi đó có hóa chất chôn trong lòng đất, là do sơ suất của chúng tôi và không phụ trách thỏa đáng mà tạo thành, buổi chiều tổ chức bảo vệ môi trường sẽ cử người tới đây, tôi sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không đùn đẩy trách nhiệm.”
Lâm Sơ di chuyển sang bên cạnh, cố gắng không nghe đối thoại bên trong, chỉ là vẫ có chút tiếng trách móc đứt quãng và tiếng trả lời trầm thấp truyền tới, cô đá đá chân, lại không ngừng vỗ cánh tay, đuổi mấy con muỗi phiền phức.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng họp mở ra một lần nữa, Lâm Sơ trốn trong góc tường, nghe tiếng bước chân đi xa, cô mới nhẹ nhõm thở phào, vội vội vàng vàng chạy vào phòng họp, lại khóa trái cửa.
Quần áo được cất trong túi giấy trên tường, Lâm Sơ lấy quần áo ra, lúc này mới đưa tay về phía khóa kéo sau lưng, vừa kéo được một nửa, nghe được bên kia truyền đến một câu: “Đừng cởi.”
Lâm Sơ sợ hãi kêu một tiếng, kinh ngạc quay đầu, bên cạnh những chiếc ghế cao cao có một người đứng ở giữa, khói ở đầu ngón tay lượn lờ bay lên.
Anh chìa tay cắm ở trong túi quần, ngón cái và ngón trỏ hình như đang cầm một vật, giọng trầm thấp nói: “Cái này là của cô?”
Lâm Sơ sờ sờ bên hông, không thấy đinh ghim đâu nữa. Cô nhận ra đối phương là người va vào cô ở lầu dưới, cô nhíu mày nói: “Phiền anh có thể ra ngoài một lát không? Tôi muốn thay quần áo.”
Trầm Trọng Tuân cũng không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, sương khói lại vũ động một lát, anh mới cúi đầu, vân vê đinh ghim trong tay, chậm rãi giơ lên nhìn về phía Lâm Sơ, nhẹ giọng nói: “Đây.” Chờ cô lại lấy.
Lâm Sơ giật mình, không rõ dụng ý của anh, nửa ngày mới phản ứng kịp, cô có chút không sao hiểu được, thủ theo bản năng đưa tay ra khóa kéo sườn xám sau lưng.
Trầm Trọng Tuân thấy động tác của cô, nhưng thật ra sửng sốt, cánh tay nhẹ nhàng nâng lên, lại chậm rãi buông, mang đinh ghim đặt một bên trên ghế, nói: “Cây kim này vừa rồi không cẩn thận chọc vào trong tay áo của tôi. Cô vừa rồi vẫn đứng bên ngoài?”
Lâm Sơ không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, lặng lẽ lùi ra sau vài bước, tay đã muốn chạm được khóa kéo, không biến sắc kéo lên trên chút.
Trầm Trọng Tuân hình như cũng không cần đáp lại, lại mở miệng trong lời nói có một chút nghiêm khắc, một phần thỉnh cầu chin phần cảnh cáo: “Xin đừng nói ra ngoài.”
Lâm Sơ không hiểu lúc trước anh chỉ bị người khác quở trách, có lẽ là người gây ra sai sót dẫn đến vật phẩm có độc bị chôn trong lòng đất, bất kể là vì cái gì, cô cứ gật đầu.
Lúc này Trầm Trọng Tuân mới bước đến cửa phòng họp, đi được hai bước rồi xoay đầu lại, Lâm Sơ lập tức cả kinh che phía sau lưng.
Hình như anh có chút xấu hổ, vẻ mặt có chút cứng ngắc, ánh mắt cũng hơi né tránh, tầm mắt nhìn về phía tường màu trắng đối diện, nói: “Vừa rồi đụng phải cô, thật xin lỗi.”
Lâm Sơ thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại nghe anh nói thêm một câu: “Yên tâm, tôi không có nhìn thấy lưng cô, bất quá trên khuỷu tay cô còn có dính một ít bụi, tạm biệt.” Dứt lời, anh đi ra cửa, sau khi đi ra ngoài từ từ đóng cửa lại.
Trong đầu Lâm Sơ có một ngọn lửa nhỏ chạy thẳng lên hai tai, mang tai thay đổi màu sắc ngay lập tức. Một mảng lớn sau lưng không nhìn thấy rõ, ngược lại nhìn thấy rõ bụi trên khuỷu tay? Lâm Sơ oán giận cắn răng, mặt đỏ tai hồng.
Người ở dưới lầu dần dần nhiều hơn, lãnh đạo thành phố và nhân viên tập đoàn Thành Thủ chuẩn bị rời đi, nhân viên công tác thì theo cương vị cấp trên mà rời đi, chỉ có rất ít người ở lại ở khu vực tiếp đón đến thăm người dân.
Trợ lý mở cửa xe, nói: “Quản lý, Thẩm tổng vừa rồi gọi điện báo, anh về Thành Thủ trước, chuyện này tạm thời không thể công khai.”
Trầm Trọng Tuân gật gật đầu, hẳn là có chút ngột ngạt, anh cởi cúc áo ngồi vào trong xe, trên cổ tay bị đinh ghim đâm vào ở miệng vết thương có một giọt máu, anh nhìn như không thấy, anh lấy di động ra gọi vài cuộc điện thoại, luân phiên chỉ thị toàn bộ, xe đã chạy tới khu bất động sản Dân An.
Sau khi nhà nước cải cách nhà ở, bất động sản Dân An thành lập đúng dịp, chủ yếu phụ trách nhà ở giá rẻ và sắp xếp các công trình tái định cư, những năm gần đây có nhiều hạng mục nổi bật, có nhiều danh tiếng tốt, tuần trước một số phòng mới được giới truyền thông khen ngợi, ai ngờ chẳng qua mấy ngày, thì xảy ra sự cố lớn.
Tổng giám đốc Chu Đạt Chí sau khi nghe tin gọi điện báo, thân là phó tổng tập đoàn Thành Thủ kiêm quản lý chi chức, nay lại ở tỉnh ngoài, sự việc lập tức giao cho cấp dưới xử lý.
Trầm Trọng Tuân tiến tới không ngừng, lập tức an bài nhân viên tiếp đãi ban ngành bảo vệ môi trường, toàn bộ buổi chiều ở trong trạng thái kiểm tra chặt chẽ.
Bên kia Lâm Sơ đã thay quần áo, các đồng nghiệp đều đi cũng không sai biệt lắm, cô và hai đồng nghiệp kia hẹn gặp ở trạm chờ xe buýt, vừa mới nhìn thấy Dương Thuần Bối ngồi ở bên kia gọi điện thoại, khuôn mặt mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền như mùa xuân.
Lâm sơ đứng trong chốc lát thì bắt đầu đá chân vẫy cánh tay, trên người nổi lên mấy cục lớn do muỗi đốt. Thể chất của cô khác với người bình thường, túi muỗi đốt so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, sau khi cởi ra còn lưu lại mấy dấu màu đỏ, qua mấy ngày mới có thể tiêu trừ hoàn toàn.
Các đồng nghiệp buồn cười nhìn cô nhảy tới nhảy lui gãi ngứa, đột nhiên trên đường truyền đến tiếng “Rầm rầm” mặt đường chấn động đặc biệt rõ ràng, các cô tò mò nhìn lại, thấy một chiếc xe màu đen chạy như bay đến, Dương Thuần Bối ở một bên lập tức tiến lên vẫy vẫy tay, anh chàng trên xe nghiêng đầu nhìn qua, gật gật đầu với cô ấy, xem như chào hỏi, tiếp theo mấy giây đã chạy rất xa, để lại tiếng ồn thật lâu.
Dương Thuần Bối cười cười với Lâm Sơ nói: “Anh ấy là Giang Tấn, phóng viên báo chiều Nam Giang, rất đẹp trai, tôi vừa gọi cho anh ấy, đáng tiếc hôm nay anh ấy không rảnh.”
Lâm Sơ cười cười, vừa rồi cô chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm rầm”, không có ngẩng đầu nhìn, nghĩ đến vẫ đoán được là người buổi sáng xuất hiện ở khu rác.
Bên kia Giang Tấn tăng tốc độ chạy trên một con đường ở thành phố Nam Giang, tới toàn soạn báo thì bắt tay ngay vào việc soạn bản thảo, bận rộn tới trưa mới hoàn thanh công việc, sắc trời đã muốn bắt đầu tối, anh lại sải bước đến chiếc xe, một lát tới một căn nhà cũ trên đường Trữ Tây.
Ngôi nhà năm tầng bên trong cổng sắt được cất theo kiểu cũ, sàn nhà bằng gỗ trong hành lang “Xèo xèo nha nha” nhắc nhở số tuổi người ở bên ngoài, lên lầu thì thấy hàng xóm ở lầu hai, lên tiếng chào hỏi Giang Tấn còn nhanh hơn bước chân, mới bước tới lầu ba, cửa gỗ chắc nịch liền mở ra.
Giang Tấn phất phất tay: “Hi, mợ đi ra sớm vậy?”
Văn Bội Như kéo anh vào trong: “Con đừng có lèo nhèo, mọi người đều chờ cơm con.”
Trong nhà mọi người đã đến đông đủ, Trầm Hồng Sơn tháo mắt kính xuống, đứng lên khỏi sô pha, chậm rãi đi đến bàn ăn, ngồi xuống chủ vị (vị trí của chủ nhà). Giang Tấn chào một tiếng “Ông ngoại”, quay sang Trầm Trọng Hạ gọi một tiếng “Cậu”, dì chu dọn đồ ăn lên, tháo tạp dề xuống thì đi về.
Giang Tấn hỏi: “Trầm Trọng Tuân lại không về ăn cơm sao?”
Văn Bội Như vỗ anh một cái: “Không có phép tắc!” Dứt lời, bà quay sang nhìn Trầm Hồng Sơn.
Trầm Hồng Sơn mặt bình tĩnh nói: “Con nhìn con xem giống cái dạng gì, đi làm ở tòa soạn báo, cả ngày đều là tiếng ồn xe máy, ăn mặc cũng không ra sao, ngay cả gọi người cũng sẽ không kêu?”
Giang Tấn nhàn nhã ăn một miếng cơm, nói: “Ai, thịt gà không tệ, ông nếm thử đi!”
Trầm Hồng Sơn nhíu mày, “Thực tập xong thì lập tức từ chức, còn có một tháng tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp thì xuất ngoại cho ta.”
Giang Tấn không để ý tới ông, cứ thế mà ăn cơm.
Thứ bảy cơm tối ở Trầm gia kết túc lúc 8 giờ, Trầm Trọng Tuân một mình ở xa bận rộn, thì mới nhớ tới làm vỡ điện thoại, Văn Bội Như chỉ nói “Không có”, không đề cập đến chuyện Trầm Hồng Sơn không vui.
Nửa đêm trở lại nhà trọ Trầm Trọng Tuân còn không buồn ngủ, vào thư phòng tiếp tục làm việc, khi hai giờ sáng phía chân trời trở thành màu trắng anh mới đi ngủ, trong người giống như cài đặt đồng hồ báo thức, vừa đến giờ thì tự động tỉnh, rửa mặt, sau đó lại đến tập đoàn Thành Thủ, đi loanh quanh phía bắc thành phố hai ngày, cuối cùng trở lại thời điểm bắt đầu, rốt cuộc được ngủ một giấc an ổn.
Buổi tối giống vậy, Lâm Sơ ở trong phòng ngủ soạn báo cáo vắn tắt, tìm kiếm tư liệu trên mạng, cũng không biết điểm liên kết nào, một vài tin tức cũ có liên quan đến bất động sản Dân An, trong ảnh chụp tổng giám đốc Dân An hình như đã năm mươi tuổi, phía sau có mấy người đi theo, có một người bị chụp mơ hồ không rõ, Lâm Sơ lại cảm thấy có chút quen mặt, mãi đến khi tắt đèn đi ngủ mới nhớ ra, sau lưng lập tức phiếm lạnh, cô chạy nhanh lấy chăn che kín, sau lưng quấn kín không một kẽ hở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook