Lâm Cô Nương Thành Tù Ký
-
Chương 11
Edit: Thanh Xuân.
Vẻ mặt Lâm Sơ hồ nghi, đến gần đèn đường vài bước.
Thân hình cao to của Giang Tấn, lúc này người đầy mồ hôi, cái trán có vết thương, ngồi xổm ở ven đường cảm thấy rất đáng thương. Lâm Sơ vừa mới đi mấy bước, anh chợt đứng lên, Lâm Sơ sợ tới mức phải lui về sau một bước: "Tại sao anh lại ở trong này?"
Giang Tấn đáp phi sở vấn (*): "Cô mới từ Trữ Tiền trở về? Có muốn tôi giúp cô một tay không?" Nói xong, thì vươn cánh tay ra.
(*) Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Lâm Sơ vội vàng né tránh, lại hỏi một lần, lúc này Giang Tấn mới trả lời: "Bị người ta cướp, tôi lái xe vừa đến đây thì lại hết xăng, này không phải là không có ví tiền sao, cho tôi mượn một trăm tệ!"
Lâm Sơ bán tín bán nghi: "Tôi giúp anh báo cảnh sát!"
Giang Tấn liếc mắt nhìn cô một cái: "Cô cho tôi mượn một trăm tệ, nhỏ mọn như vậy?"
Lâm Sơ lập tức hiểu được Giang Tấn đang nói dối, không kiên nhẫn nói chuyện tào lao với anh: "Được rồi, tôi không có tiền cho anh mượn, gặp lại." Dứt lời, xoay người bước đi, Giang Tấn túm cánh tay của cô lại.
Cánh tay nhỏ bé ở trong tay, nhè nhẹ lạnh như băng truyền tới, ban đêm oi bức không gió mùa hạ lại càng khác, Giang Tấn chợt cảm thấy mát mẻ, không tự chủ được nhéo một cái, Lâm Sơ lập tức lao đến tập kích, đá một phát trên bắp chân.
"Buông ra!"
Giang Tấn ngượng ngùng buông tay, móc móc túi quần, móc túi vải trống rỗng ra ngoài, trừ điện thoại di động thì không có vật gì khác: "Cô xem, tôi thực sự không có tiền, tối nay phải ăn ngủ ngoài đường, tôi cũng không phải không trả tiền, cô có thể tới tòa soạn báo Nam Giang tìm tôi!"
Lâm Sơ thấy anh không giống như giả vờ, cũng tin trên người anh không có xu nào, nhưng mà trên người cô tiền mặt không đủ một trăm, "Năm mươi được không?"
Giang Tấn nói thẳng: "Quá ít, không đủ."
Lâm Sơ cũng không biết giá xăng, nên nói: "Cho anh năm mươi, anh thuê xe về nhà nhất định đủ, xe của anh có thể gửi trong tiểu khu, ngày mai lại đến lấy!"
Giang Tấn nghĩ nghĩ, nói: "Được, cô cho tôi số di động của cô, ngày mai tôi sẽ trả lại tiền cho cô!"
Lâm Sơ vốn định cho anh tài khoản ngân hàng, lại cảm thấy thật sự phiền toái, nên đọc số di động cho anh, Giang Tấn thuận tay gọi điện thoại cho cô, bảo cô lưu vào, Lâm Sơ gật đầu một cái, cũng không lưu vào.
Thời gian cũng không trễ, trong tiểu khu vô cùng náo nhiệt, một đường đi qua đều có cư dân tốp năm tốp ba ghé vào nói chuyện phiếm. Giang Tấn đặt hành lý của Lâm Sơ trên xe, chậm rãi đi vào trong cùng cô, sắc mặt nặng nề, cũng không mở miệng, Lâm Sơ có chút khó chịu, len lén quan sát mấy lần.
Cô có ác cảm với Giang Tấn từ lần bị tập kích lúc trước, bất luận Giang Tấn giúp cô là vì chính mình hay là vì cô, tóm lại tốt nhất vẫn nên khoanh tay đứng nhìn, tâm tồn Lâm Sơ cảm kích, nên nói: "Lần trước vẫn chưa cám ơn anh, bài báo anh viết đưa tôi đã xem, có phải giả anh làm người quản lý công ty bảo hiểm không?"
Lúc này Giang Tấn mới cười nói: "Không phải tôi thì còn có thể là ai?" Anh liếc mắt nhìn Lâm Sơ một cái, "Tôi còn nghĩ cô sẽ tới thăm bệnh, mất nửa tháng, cũng không thấy cô tặng một lẵng hoa cho tôi!"
Lâm Sơ cười cười, chỉ vào bồn hoa ven đường, bảo anh tùy tiện hái, lúc này Giang Tấn mới chút vui vẻ thật sự.
Di động trong túi quần không ngừng rung, Giang Tấn cũng không nhận, Lâm Sơ chỉ làm bộ như không biết, hồi lâu mới được chỗ ở dưới lầu.
Cô nói Giang Tấn tạm thời để xe bên cạnh sân cỏ, lại có chút lo lắng: "Nếu không để trên lầu đi?"
Tiểu khu có ba cổng, trong đó có hai cổng nhỏ cũng không khóa lại, cũng không biết nửa đêm canh ba sẽ có ai lẻn vào, trong nhà hàng xóm có bình điện xe mỗi lần đều đưa xe lên thang máy, dừng trước cửa nhà mình.
Giang Tấn khoát tay: "Không có việc gì đâu, cứ để như vậy đi, cũng an toàn."
Lâm Sơ cũng không nói nhiều, móc ra năm mươi tệ đưa cho anh. Giang Tấn lắc lắc giấy tiền, cúi đầu nhìn về phía Lâm Sơ đang cất ví tiền vào trong túi, đột nhiên hỏi: "Này, vừa rồi người đưa cô về là ai, bạn trai cô?"
Lâm Sơ bỏ ví tiền vào trong túi, trả lời: "Không phải." Cô chỉ chỉ cửa hành lang, "Tôi lên đây, chắc anh không còn việc gì chứ?"
Giang Tấn vẫy tay để cô đi vào, thấy Lâm Sơ cũng không quay đầu lại đi vào trong, anh lại đứng nửa ngày trên sân cỏ, mới sải bước lên mô tô, chạy qua sân cỏ.
Ban đêm thành phố Nam Giang náo nhiệt hơn ban ngày, trong nội thành mặc dù không có đèn hồng liễu xanh, nhưng ai biết dưới đèn neon đang giấu vật gì. Mô tô nhanh chóng lướt qua, cảnh vật hai bên đều bị kéo thành cuộn phim nhựa, Giang Tấn hai mắt đỏ ngầu, cắn chặt hàm răng, đường cong gương mặt lộ ra vài đường góc cạnh, tô thêm vẻ sợ hãi âm ngoan, so với thường ngày trở thành hai người khác biệt.
Anh chạy mấy vòng liên tiếp trong nội thành, tiệm mì bên cạnh cửa hàng bắt đầu đóng cửa, cho phép là bị gió thổi một lúc lâu, sắc mặt cứng ngắc dần dần dãn ra, mắt thấy lượng xăng gần hết, lúc này anh mới chạy về nhà trọ.
Giang Tấn mò trong túi quần ở gần đầu gối lấy cái chìa khóa, quay về phía ổ khóa tra một hồi lâu, mới tìm được vị trí chính xác, vừa vào cửa thấy đèn trong phòng khách sáng choang, anh lập tức nhìn về phía sô pha.
Trầm Trọng Tuân chậm rãi uống cà phê, cúi đầu nói: "Ngày mai đi theo xin lỗi ông ngoại cậu."
Giang Tấn cười nhạo: "Không đi!"
Trầm Trọng Tuân lại uống một ngụm: "Nổi giận trước, trước hết phải nhớ là ai cho cậu đi học, ai cho cậu ngươi chỗ ở, ai cho cậu cơm ăn." Anh nhíu mày nhìn về phía Giang Tấn, "Ông ấy là ông ngoại cậu, cho dù không đúng, đánh cậu cũng được chửi cũng được, cậu cũng phải chịu!"
Giang Tấn ném cái chìa khóa, đá đá túi đồ vừa mới mua bên cạnh ghế sô pha, liếc mắt nhìn đống đồ lớn bên cạnh sau mới nói: "Sáng mai tôi đi tìm phòng, ông ấy không được qua chỗ đó."
Trầm Trọng Tuân cười, đặt ly cà phê xuống nói: "Đứa trẻ cáu kỉnh không ăn cơm, có phải giống như cậu không?"
Giang Tấn nắm quyền, ngồi xuống sô pha, nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh cũng nói, thân là phóng viên chức trách chính là đưa tin đúng sự thật, hiện tại nhà xưởng Hối Điền Bắc quả thật là đang được xử lý, che vải mưa, giống như dời đi, nơi đó có hộ gia đình vẫn rất lo lắng, thời gian trước có vài lần mưa to, vải mưa có ích lợi gì? Nên sấm đến trong đất vẫn là sấm đến trong đất, Cục bảo vệ môi trường kiểm tra đo lường phát hiện hơn hai mươi loại chất hóa học, tôi cũng chỉ dựa vào tình hình thực tế đưa tin mà thôi, cư dân khiếu nại, yêu cầu bồi thường, tôi cũng chỉ dựa vào tình hình thực tế đưa tin mà thôi, tôi sai ở chỗ nào chứ?”
Trầm Trọng Tuân nhẹ nhàng gõ sô pha, nửa ngày mới nói: "Cậu sai ở chỗ ông ấy là ông ngoại cậu, cậu nên tránh hiềm nghi."
Giang Tấn xuy cười một tiếng: "Ngược lại bây giờ anh lại nói lời châm chọc, anh quả thật hiểu được tránh hiềm nghi, là ai ngay từ đầu bày mưu để cho tôi đi vào thư phòng? Còn không phải anh! Tôi còn tưởng tôi phát hiện đại sự gì chứ, ban đầu là anh cố ý để cho tôi nhìn thấy tư liệu về Hối Điền Bắc, tôi vẫn phải cám ơn anh!"
Trầm Trọng Tuân ngoắc ngoắc môi: "Hư vinh!"
Giang Tấn nhíu mày, không hiểu hai chữ không đầu không đuôi này, lại nghe Trầm Trọng Tuân nói tiếp: "Cậu đặt tay lên ngực tự hỏi, cái cậu gọi là chính nghĩa, bên trong yếu tố hư vinh chiếm bao nhiêu!" Anh nghiêm mặt nói, "Trong lòng cậu tự hiểu được, nếu đổi lại bất kỳ một phóng viên nào khác, ông ngoại cậu cũng không tức giận đến mức như vậy. Cậu thường được nếm vài phần ngon ngọt, đã nghĩ vẫn ăn đồ ngọt, đâu có chuyện dễ dàng như vậy, cậu tùy tiện ở trên báo hôn nhân tên của cậu, cậu để cho tập đoàn những người khác trong tập đoàn nhìn thấy, suy nghĩ như thế nào? Trong ngoài ông ngoại cậu cũng không là người!"
Giang Tấn nghe xong, nhất thời kinh ngạc, mấp máy môi cũng không nói gì. Trầm Trọng Tuân nói tiếp: "Ông ngoại cậu tuổi lớn, cũng chỉ tại vị một năm nữa, bình thường ông ấy có bao nhiêu yêu thương cậu cậu cũng biết, cậu không muốn ra nước ngoài, cho đến bây giờ ông ấy vẫn không có ép cậu, cậu có vì ông ấy mà suy nghĩ một lần nào không? Ông ấy không phải là một viên chức bình thường, nếu như ông ấy thực ghi hận chuyện này bị truyền thông đưa ra ánh sáng, lúc vừa xảy ra chuyện này ông ấy có thể trừng trị cậu,nhưng đến cuối cùng ông ấy vẫn ngầm thừa nhận. Ông ấy chỉ có thể làm ông ấy dùng sức mình để làm việc, có câu gọi là "Quyền lợi uyệt đối dẫn đến hủ bại tuyệt đối", ông ấy đánh cậu chửi cậu, cậu lại xem ông ấy là tham quan ô lại? Cậu phải biết rằng, này phòng là do cậu hai cậu tìm, ông ngoại cậu trước khi già vẫn ở tòa nhà cũ kỹ kia, tích góp cả đời cũng đều để cho chúng ta vài cái đọc sách đi học gây dựng sự nghiệp, trách nhiệm của ông ấy không riêng gì vì dân, còn có cân nhắc lợi ích khắp nơi!"
Giang Tấn cúi đầu, che dấu vẻ mặt đỏ lên, Trầm Trọng Tuân đứng lên đi tới phòng ngủ: "Hôm nay tôi trước ngủ ở đây, ngày mai nhớ rõ đi xin lỗi."
Giang Tấn cũng không hé răng, một lát sau, mới cầm ly cà phê trên bàn trà đi vào phòng bếp, lại vào phòng tắm tắm một chút, lấy băng dán vết thương ra, dán vết thương trên trán lại.
Lúc ôm lấy quần áo bẩn nhét vào máy giặt, năm mươi tệ trong túi quần rớt ra ngoài, Giang Tấn cầm trên tay, không khỏi cười, nghĩ nghĩ, lấy di động soạn một tin nhắn: "Ngủ chưa?"
Đợi hồi lâu không thấy hồi âm, anh có chút phẫn nộ, vẫn còn nhiều thời gian, ngày mai lại đi tìm Lâm Sơ cũng không muộn.
Đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, bụng Giang Tấn có chút đói, nhìn thấy túi nylon bên cạnh sô pha, anh ngồi xổm tìm qua một lượt, lấy một lon nước trái cây trong túi ra, kỳ quái Trầm Trọng Tuân đột nhiên thay đổi khẩu vị.
Không có đồ ăn, Giang Tấn đành phải đi phòng bếp chiên trứng, vừa mới bắt chảo dầu lên, thì nghe Trầm Trọng Tuân nhìn về phía anh nói: "Cũng chiên giùm tôi hai quả trứng, tôi thấy trong bếp cậu có mì sợi, nấu thêm tô mì nữa."
Quay đầu nhìn lại, thấy Trầm Trọng Tuân mặc áo sơmi quần dài đứng ngoài phòng bếp, nói một tiếng thì đi ra phòng khách, Giang Tấn thầm mắng một tiếng, đối anh ban đêm không dám ăn mặc tùy tiện, lại nghe nói phải lấy mì sợi, sau đó lấy nồi ra đun nước nấu mì.
Bên kia Lâm Sơ cầm di động, mặt không chút thay đổi nghe đầu bên kia điện thoại khóc lóc kể lể: "Tối nay anh ấy muốn ở bên cạnh vợ, tớ đợi anh ấy ba giờ, suốt ba giờ!"
Lâm Sơ thấy cô cuối cùng cũng nói xong rồi, mới chậm rãi mở miệng: "Diệp Tĩnh, rốt cuộc đầu óc cậu đang không được tỉnh táo sao, có biết bản thân đang nói cái gì hay không?"
Diệp Tĩnh dừng một chút, mới nói: "Tớ rất tỉnh táo, vốn định không nói cho cậu biết, tớ thật sự đang rất khó chịu, không tìm được người nào tâm sự."
Lâm Sơ cười, "Vậy cậu nói xong rồi, tính làm thế nào?"
Diệp Tĩnh nức nở nói: "Không biết, cậu đừng khuyên tớ chia tay, tớ sẽ để anh ấy ly hôn, tớ chỉ muốn như vậy là đủ rồi, chuyện tình cảm cậu không hiểu."
Lâm Sơ có chút á khẩu không trả lời được: "Cậu cũng cảm thấy, chỉ cần cậu không cho anh ta ly hôn, thì cậu sẽ không tính có lỗi, không tính là người thứ ba?"
Diệp Tĩnh lập tức nói: "Đến tột cùng ai mới là người thứ ba, người khác không biết, chẳng lẽ cậu còn không biết sao? Tóm lại tớ sẽ không để anh ấy ly hôn, tớ sẽ không làm tổn thương vợ anh ấy, như vậy là đủ rồi, hiện tại tớ chỉ hy vọng cậu ủng hộ tớ!"
Lâm Sơ tự nhận cô không phải là người cao thượng, lại không thể nghe tiếp những lời của Diệp Tĩnh, cô tức giận nói: "Cho nên bây giờ cậu vẫn còn rất vĩ đại? Ngươi sẽ không có ý định thay đổi vị trí?"
Hình như Diệp Tĩnh lại khóc lên, khóc thút thít nghẹn ngào như bị tắt thở, nói liên tục: "Tớ biết tớ biết, tớ biết tớ không biết xấu hổ, tớ khó chịu, Sơ Sơ, tớ rất khó chịu, cậu đừng mắng tớ!"
Lâm Sơ không nói một lời, nghe cô khóc một trận, mới thở dài nói: "Bây giờ đã khuya, cậu đi ngủ trước đi, ngày mai chúng ta đi dạo phố được không?"
Diệp Tĩnh nức nở nói: "Ngày mai... Ngày mai không được, ngày mai công ty bọn tớ muốn đi Hải Nam một chuyến, lần này đến Hải Nam huấn luyện."
Cô muốn đi công tác bốn ngày, đúng lúc bốn ngày này mới có thể yên lặng một chút, Lâm Sơ dặn dò vài câu, lại an ủi cô đừng suy nghĩ lung tung, một lúc sau cúp điện thoại.
Thời gian đã rất trễ, trên cây cầu đối diện đèn nê ông vãn còn lấp lóe đổi màu, chỉ là xe cộ rất thưa thớt, ban đêm giữa hè muôn màu muôn vẻ chỉ còn lại tịch mịch.
Lâm Sơ mở tin nhắn xa lạ ra, nhìn chằm chằm tin nhắn kia một lúc lâu, trong đầu vẫn có chút mơ hồ, nửa ngày mới phản ứng lại, nhớ tới đây là số di động của Giang Tấn, nên thuận tay nhắn lại một tin, bảo anh ngày mai cầm tiền nhét vào trong hộp thư tầng dưới cùng là được.
Lúc chuông tin nhắn vang lên trên bàn trà, Giang Tấn đang vớt sợi mì, Trầm Trọng Tuân đặt điều khiển TV xuống, trong lúc vô ý liếc liếc mắt một cái, lại nhìn thấy trên màn hình xuất hiện hai chữ "Lâm Sơ", nhất thời ngẩn người.
Giang Tấn bưng một tô mì ra, vừa chạy vừa nói: "Anh ăn trước, tôi nấu không đủ, lát nữa ăn tô tiếp theo!"
Trầm Trọng Tuân cũng không lên tiếng trả lời, chẳng qua sắc mặt không được tốt lắm, Giang Tấn cũng không phát hiện.
Nửa đêm chương trình tivi không thú vị buồn tẻ, bật tới bật lui nội dung vẫn tương tự nhau, Trầm Trọng Tuân nghe thấy tiếng nổ động cơ càng ngày càng vang, thấy có chút buồn bực, không khỏi liếc liếc mắt di động Giang Tấn một cái, do dự nửa ngày, anh mới cầm lên trước mặt, nhìn chằm chằm tin nhắn chưa mở ra một lúc, anh mới mở danh bạ điện thoại ra, lập tức lấy di động mình ra lưu sô điện thoại lại, lại ung dung thản nhiên trả điện thoại về chỗ cũ, tim đập như thường, mặt không đổi sắc.
Vẻ mặt Lâm Sơ hồ nghi, đến gần đèn đường vài bước.
Thân hình cao to của Giang Tấn, lúc này người đầy mồ hôi, cái trán có vết thương, ngồi xổm ở ven đường cảm thấy rất đáng thương. Lâm Sơ vừa mới đi mấy bước, anh chợt đứng lên, Lâm Sơ sợ tới mức phải lui về sau một bước: "Tại sao anh lại ở trong này?"
Giang Tấn đáp phi sở vấn (*): "Cô mới từ Trữ Tiền trở về? Có muốn tôi giúp cô một tay không?" Nói xong, thì vươn cánh tay ra.
(*) Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Lâm Sơ vội vàng né tránh, lại hỏi một lần, lúc này Giang Tấn mới trả lời: "Bị người ta cướp, tôi lái xe vừa đến đây thì lại hết xăng, này không phải là không có ví tiền sao, cho tôi mượn một trăm tệ!"
Lâm Sơ bán tín bán nghi: "Tôi giúp anh báo cảnh sát!"
Giang Tấn liếc mắt nhìn cô một cái: "Cô cho tôi mượn một trăm tệ, nhỏ mọn như vậy?"
Lâm Sơ lập tức hiểu được Giang Tấn đang nói dối, không kiên nhẫn nói chuyện tào lao với anh: "Được rồi, tôi không có tiền cho anh mượn, gặp lại." Dứt lời, xoay người bước đi, Giang Tấn túm cánh tay của cô lại.
Cánh tay nhỏ bé ở trong tay, nhè nhẹ lạnh như băng truyền tới, ban đêm oi bức không gió mùa hạ lại càng khác, Giang Tấn chợt cảm thấy mát mẻ, không tự chủ được nhéo một cái, Lâm Sơ lập tức lao đến tập kích, đá một phát trên bắp chân.
"Buông ra!"
Giang Tấn ngượng ngùng buông tay, móc móc túi quần, móc túi vải trống rỗng ra ngoài, trừ điện thoại di động thì không có vật gì khác: "Cô xem, tôi thực sự không có tiền, tối nay phải ăn ngủ ngoài đường, tôi cũng không phải không trả tiền, cô có thể tới tòa soạn báo Nam Giang tìm tôi!"
Lâm Sơ thấy anh không giống như giả vờ, cũng tin trên người anh không có xu nào, nhưng mà trên người cô tiền mặt không đủ một trăm, "Năm mươi được không?"
Giang Tấn nói thẳng: "Quá ít, không đủ."
Lâm Sơ cũng không biết giá xăng, nên nói: "Cho anh năm mươi, anh thuê xe về nhà nhất định đủ, xe của anh có thể gửi trong tiểu khu, ngày mai lại đến lấy!"
Giang Tấn nghĩ nghĩ, nói: "Được, cô cho tôi số di động của cô, ngày mai tôi sẽ trả lại tiền cho cô!"
Lâm Sơ vốn định cho anh tài khoản ngân hàng, lại cảm thấy thật sự phiền toái, nên đọc số di động cho anh, Giang Tấn thuận tay gọi điện thoại cho cô, bảo cô lưu vào, Lâm Sơ gật đầu một cái, cũng không lưu vào.
Thời gian cũng không trễ, trong tiểu khu vô cùng náo nhiệt, một đường đi qua đều có cư dân tốp năm tốp ba ghé vào nói chuyện phiếm. Giang Tấn đặt hành lý của Lâm Sơ trên xe, chậm rãi đi vào trong cùng cô, sắc mặt nặng nề, cũng không mở miệng, Lâm Sơ có chút khó chịu, len lén quan sát mấy lần.
Cô có ác cảm với Giang Tấn từ lần bị tập kích lúc trước, bất luận Giang Tấn giúp cô là vì chính mình hay là vì cô, tóm lại tốt nhất vẫn nên khoanh tay đứng nhìn, tâm tồn Lâm Sơ cảm kích, nên nói: "Lần trước vẫn chưa cám ơn anh, bài báo anh viết đưa tôi đã xem, có phải giả anh làm người quản lý công ty bảo hiểm không?"
Lúc này Giang Tấn mới cười nói: "Không phải tôi thì còn có thể là ai?" Anh liếc mắt nhìn Lâm Sơ một cái, "Tôi còn nghĩ cô sẽ tới thăm bệnh, mất nửa tháng, cũng không thấy cô tặng một lẵng hoa cho tôi!"
Lâm Sơ cười cười, chỉ vào bồn hoa ven đường, bảo anh tùy tiện hái, lúc này Giang Tấn mới chút vui vẻ thật sự.
Di động trong túi quần không ngừng rung, Giang Tấn cũng không nhận, Lâm Sơ chỉ làm bộ như không biết, hồi lâu mới được chỗ ở dưới lầu.
Cô nói Giang Tấn tạm thời để xe bên cạnh sân cỏ, lại có chút lo lắng: "Nếu không để trên lầu đi?"
Tiểu khu có ba cổng, trong đó có hai cổng nhỏ cũng không khóa lại, cũng không biết nửa đêm canh ba sẽ có ai lẻn vào, trong nhà hàng xóm có bình điện xe mỗi lần đều đưa xe lên thang máy, dừng trước cửa nhà mình.
Giang Tấn khoát tay: "Không có việc gì đâu, cứ để như vậy đi, cũng an toàn."
Lâm Sơ cũng không nói nhiều, móc ra năm mươi tệ đưa cho anh. Giang Tấn lắc lắc giấy tiền, cúi đầu nhìn về phía Lâm Sơ đang cất ví tiền vào trong túi, đột nhiên hỏi: "Này, vừa rồi người đưa cô về là ai, bạn trai cô?"
Lâm Sơ bỏ ví tiền vào trong túi, trả lời: "Không phải." Cô chỉ chỉ cửa hành lang, "Tôi lên đây, chắc anh không còn việc gì chứ?"
Giang Tấn vẫy tay để cô đi vào, thấy Lâm Sơ cũng không quay đầu lại đi vào trong, anh lại đứng nửa ngày trên sân cỏ, mới sải bước lên mô tô, chạy qua sân cỏ.
Ban đêm thành phố Nam Giang náo nhiệt hơn ban ngày, trong nội thành mặc dù không có đèn hồng liễu xanh, nhưng ai biết dưới đèn neon đang giấu vật gì. Mô tô nhanh chóng lướt qua, cảnh vật hai bên đều bị kéo thành cuộn phim nhựa, Giang Tấn hai mắt đỏ ngầu, cắn chặt hàm răng, đường cong gương mặt lộ ra vài đường góc cạnh, tô thêm vẻ sợ hãi âm ngoan, so với thường ngày trở thành hai người khác biệt.
Anh chạy mấy vòng liên tiếp trong nội thành, tiệm mì bên cạnh cửa hàng bắt đầu đóng cửa, cho phép là bị gió thổi một lúc lâu, sắc mặt cứng ngắc dần dần dãn ra, mắt thấy lượng xăng gần hết, lúc này anh mới chạy về nhà trọ.
Giang Tấn mò trong túi quần ở gần đầu gối lấy cái chìa khóa, quay về phía ổ khóa tra một hồi lâu, mới tìm được vị trí chính xác, vừa vào cửa thấy đèn trong phòng khách sáng choang, anh lập tức nhìn về phía sô pha.
Trầm Trọng Tuân chậm rãi uống cà phê, cúi đầu nói: "Ngày mai đi theo xin lỗi ông ngoại cậu."
Giang Tấn cười nhạo: "Không đi!"
Trầm Trọng Tuân lại uống một ngụm: "Nổi giận trước, trước hết phải nhớ là ai cho cậu đi học, ai cho cậu ngươi chỗ ở, ai cho cậu cơm ăn." Anh nhíu mày nhìn về phía Giang Tấn, "Ông ấy là ông ngoại cậu, cho dù không đúng, đánh cậu cũng được chửi cũng được, cậu cũng phải chịu!"
Giang Tấn ném cái chìa khóa, đá đá túi đồ vừa mới mua bên cạnh ghế sô pha, liếc mắt nhìn đống đồ lớn bên cạnh sau mới nói: "Sáng mai tôi đi tìm phòng, ông ấy không được qua chỗ đó."
Trầm Trọng Tuân cười, đặt ly cà phê xuống nói: "Đứa trẻ cáu kỉnh không ăn cơm, có phải giống như cậu không?"
Giang Tấn nắm quyền, ngồi xuống sô pha, nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh cũng nói, thân là phóng viên chức trách chính là đưa tin đúng sự thật, hiện tại nhà xưởng Hối Điền Bắc quả thật là đang được xử lý, che vải mưa, giống như dời đi, nơi đó có hộ gia đình vẫn rất lo lắng, thời gian trước có vài lần mưa to, vải mưa có ích lợi gì? Nên sấm đến trong đất vẫn là sấm đến trong đất, Cục bảo vệ môi trường kiểm tra đo lường phát hiện hơn hai mươi loại chất hóa học, tôi cũng chỉ dựa vào tình hình thực tế đưa tin mà thôi, cư dân khiếu nại, yêu cầu bồi thường, tôi cũng chỉ dựa vào tình hình thực tế đưa tin mà thôi, tôi sai ở chỗ nào chứ?”
Trầm Trọng Tuân nhẹ nhàng gõ sô pha, nửa ngày mới nói: "Cậu sai ở chỗ ông ấy là ông ngoại cậu, cậu nên tránh hiềm nghi."
Giang Tấn xuy cười một tiếng: "Ngược lại bây giờ anh lại nói lời châm chọc, anh quả thật hiểu được tránh hiềm nghi, là ai ngay từ đầu bày mưu để cho tôi đi vào thư phòng? Còn không phải anh! Tôi còn tưởng tôi phát hiện đại sự gì chứ, ban đầu là anh cố ý để cho tôi nhìn thấy tư liệu về Hối Điền Bắc, tôi vẫn phải cám ơn anh!"
Trầm Trọng Tuân ngoắc ngoắc môi: "Hư vinh!"
Giang Tấn nhíu mày, không hiểu hai chữ không đầu không đuôi này, lại nghe Trầm Trọng Tuân nói tiếp: "Cậu đặt tay lên ngực tự hỏi, cái cậu gọi là chính nghĩa, bên trong yếu tố hư vinh chiếm bao nhiêu!" Anh nghiêm mặt nói, "Trong lòng cậu tự hiểu được, nếu đổi lại bất kỳ một phóng viên nào khác, ông ngoại cậu cũng không tức giận đến mức như vậy. Cậu thường được nếm vài phần ngon ngọt, đã nghĩ vẫn ăn đồ ngọt, đâu có chuyện dễ dàng như vậy, cậu tùy tiện ở trên báo hôn nhân tên của cậu, cậu để cho tập đoàn những người khác trong tập đoàn nhìn thấy, suy nghĩ như thế nào? Trong ngoài ông ngoại cậu cũng không là người!"
Giang Tấn nghe xong, nhất thời kinh ngạc, mấp máy môi cũng không nói gì. Trầm Trọng Tuân nói tiếp: "Ông ngoại cậu tuổi lớn, cũng chỉ tại vị một năm nữa, bình thường ông ấy có bao nhiêu yêu thương cậu cậu cũng biết, cậu không muốn ra nước ngoài, cho đến bây giờ ông ấy vẫn không có ép cậu, cậu có vì ông ấy mà suy nghĩ một lần nào không? Ông ấy không phải là một viên chức bình thường, nếu như ông ấy thực ghi hận chuyện này bị truyền thông đưa ra ánh sáng, lúc vừa xảy ra chuyện này ông ấy có thể trừng trị cậu,nhưng đến cuối cùng ông ấy vẫn ngầm thừa nhận. Ông ấy chỉ có thể làm ông ấy dùng sức mình để làm việc, có câu gọi là "Quyền lợi uyệt đối dẫn đến hủ bại tuyệt đối", ông ấy đánh cậu chửi cậu, cậu lại xem ông ấy là tham quan ô lại? Cậu phải biết rằng, này phòng là do cậu hai cậu tìm, ông ngoại cậu trước khi già vẫn ở tòa nhà cũ kỹ kia, tích góp cả đời cũng đều để cho chúng ta vài cái đọc sách đi học gây dựng sự nghiệp, trách nhiệm của ông ấy không riêng gì vì dân, còn có cân nhắc lợi ích khắp nơi!"
Giang Tấn cúi đầu, che dấu vẻ mặt đỏ lên, Trầm Trọng Tuân đứng lên đi tới phòng ngủ: "Hôm nay tôi trước ngủ ở đây, ngày mai nhớ rõ đi xin lỗi."
Giang Tấn cũng không hé răng, một lát sau, mới cầm ly cà phê trên bàn trà đi vào phòng bếp, lại vào phòng tắm tắm một chút, lấy băng dán vết thương ra, dán vết thương trên trán lại.
Lúc ôm lấy quần áo bẩn nhét vào máy giặt, năm mươi tệ trong túi quần rớt ra ngoài, Giang Tấn cầm trên tay, không khỏi cười, nghĩ nghĩ, lấy di động soạn một tin nhắn: "Ngủ chưa?"
Đợi hồi lâu không thấy hồi âm, anh có chút phẫn nộ, vẫn còn nhiều thời gian, ngày mai lại đi tìm Lâm Sơ cũng không muộn.
Đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, bụng Giang Tấn có chút đói, nhìn thấy túi nylon bên cạnh sô pha, anh ngồi xổm tìm qua một lượt, lấy một lon nước trái cây trong túi ra, kỳ quái Trầm Trọng Tuân đột nhiên thay đổi khẩu vị.
Không có đồ ăn, Giang Tấn đành phải đi phòng bếp chiên trứng, vừa mới bắt chảo dầu lên, thì nghe Trầm Trọng Tuân nhìn về phía anh nói: "Cũng chiên giùm tôi hai quả trứng, tôi thấy trong bếp cậu có mì sợi, nấu thêm tô mì nữa."
Quay đầu nhìn lại, thấy Trầm Trọng Tuân mặc áo sơmi quần dài đứng ngoài phòng bếp, nói một tiếng thì đi ra phòng khách, Giang Tấn thầm mắng một tiếng, đối anh ban đêm không dám ăn mặc tùy tiện, lại nghe nói phải lấy mì sợi, sau đó lấy nồi ra đun nước nấu mì.
Bên kia Lâm Sơ cầm di động, mặt không chút thay đổi nghe đầu bên kia điện thoại khóc lóc kể lể: "Tối nay anh ấy muốn ở bên cạnh vợ, tớ đợi anh ấy ba giờ, suốt ba giờ!"
Lâm Sơ thấy cô cuối cùng cũng nói xong rồi, mới chậm rãi mở miệng: "Diệp Tĩnh, rốt cuộc đầu óc cậu đang không được tỉnh táo sao, có biết bản thân đang nói cái gì hay không?"
Diệp Tĩnh dừng một chút, mới nói: "Tớ rất tỉnh táo, vốn định không nói cho cậu biết, tớ thật sự đang rất khó chịu, không tìm được người nào tâm sự."
Lâm Sơ cười, "Vậy cậu nói xong rồi, tính làm thế nào?"
Diệp Tĩnh nức nở nói: "Không biết, cậu đừng khuyên tớ chia tay, tớ sẽ để anh ấy ly hôn, tớ chỉ muốn như vậy là đủ rồi, chuyện tình cảm cậu không hiểu."
Lâm Sơ có chút á khẩu không trả lời được: "Cậu cũng cảm thấy, chỉ cần cậu không cho anh ta ly hôn, thì cậu sẽ không tính có lỗi, không tính là người thứ ba?"
Diệp Tĩnh lập tức nói: "Đến tột cùng ai mới là người thứ ba, người khác không biết, chẳng lẽ cậu còn không biết sao? Tóm lại tớ sẽ không để anh ấy ly hôn, tớ sẽ không làm tổn thương vợ anh ấy, như vậy là đủ rồi, hiện tại tớ chỉ hy vọng cậu ủng hộ tớ!"
Lâm Sơ tự nhận cô không phải là người cao thượng, lại không thể nghe tiếp những lời của Diệp Tĩnh, cô tức giận nói: "Cho nên bây giờ cậu vẫn còn rất vĩ đại? Ngươi sẽ không có ý định thay đổi vị trí?"
Hình như Diệp Tĩnh lại khóc lên, khóc thút thít nghẹn ngào như bị tắt thở, nói liên tục: "Tớ biết tớ biết, tớ biết tớ không biết xấu hổ, tớ khó chịu, Sơ Sơ, tớ rất khó chịu, cậu đừng mắng tớ!"
Lâm Sơ không nói một lời, nghe cô khóc một trận, mới thở dài nói: "Bây giờ đã khuya, cậu đi ngủ trước đi, ngày mai chúng ta đi dạo phố được không?"
Diệp Tĩnh nức nở nói: "Ngày mai... Ngày mai không được, ngày mai công ty bọn tớ muốn đi Hải Nam một chuyến, lần này đến Hải Nam huấn luyện."
Cô muốn đi công tác bốn ngày, đúng lúc bốn ngày này mới có thể yên lặng một chút, Lâm Sơ dặn dò vài câu, lại an ủi cô đừng suy nghĩ lung tung, một lúc sau cúp điện thoại.
Thời gian đã rất trễ, trên cây cầu đối diện đèn nê ông vãn còn lấp lóe đổi màu, chỉ là xe cộ rất thưa thớt, ban đêm giữa hè muôn màu muôn vẻ chỉ còn lại tịch mịch.
Lâm Sơ mở tin nhắn xa lạ ra, nhìn chằm chằm tin nhắn kia một lúc lâu, trong đầu vẫn có chút mơ hồ, nửa ngày mới phản ứng lại, nhớ tới đây là số di động của Giang Tấn, nên thuận tay nhắn lại một tin, bảo anh ngày mai cầm tiền nhét vào trong hộp thư tầng dưới cùng là được.
Lúc chuông tin nhắn vang lên trên bàn trà, Giang Tấn đang vớt sợi mì, Trầm Trọng Tuân đặt điều khiển TV xuống, trong lúc vô ý liếc liếc mắt một cái, lại nhìn thấy trên màn hình xuất hiện hai chữ "Lâm Sơ", nhất thời ngẩn người.
Giang Tấn bưng một tô mì ra, vừa chạy vừa nói: "Anh ăn trước, tôi nấu không đủ, lát nữa ăn tô tiếp theo!"
Trầm Trọng Tuân cũng không lên tiếng trả lời, chẳng qua sắc mặt không được tốt lắm, Giang Tấn cũng không phát hiện.
Nửa đêm chương trình tivi không thú vị buồn tẻ, bật tới bật lui nội dung vẫn tương tự nhau, Trầm Trọng Tuân nghe thấy tiếng nổ động cơ càng ngày càng vang, thấy có chút buồn bực, không khỏi liếc liếc mắt di động Giang Tấn một cái, do dự nửa ngày, anh mới cầm lên trước mặt, nhìn chằm chằm tin nhắn chưa mở ra một lúc, anh mới mở danh bạ điện thoại ra, lập tức lấy di động mình ra lưu sô điện thoại lại, lại ung dung thản nhiên trả điện thoại về chỗ cũ, tim đập như thường, mặt không đổi sắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook