Làm Càn
-
Chương 51: Viết là nhân tình, đọc là tình nhân
Chương 51: Viết là nhân tình, đọc là tình nhân
Tần Ý Nùng nhướng mày không rõ, phì cười nói: "Tôi lấy tài khoản với mật khẩu của em làm gì?
Quan Hạm không lên tiếng, thái độ truyền đi rất kiên quyết.
Một tài khoản game mà thôi, mất rồi cô còn có thể lập cái khác, Tần Ý Nùng dùng hay không là chuyện của cô ấy, cô đưa hay không là chuyện của cô.
Tần Ý Nùng quay đầu chạm vào màn hình, lướt qua hai hàng chữ số từ đầu tới cuối, ánh mắt khẽ động, không tiếp tục nói lời từ chối một cách triệt để.
Hai người ngồi đối diện nhau hai phút, tin nhắn đã quá hạn thu về, hai người cũng không nhắc tới, tự nhiên bỏ qua chuyện này.
Quan Hạm giơ tay, chỉ chỉ lên máy tính xách tay.
Tần Ý Nùng gật đầu.
Quan Hạm tải ảnh về máy tính, Tần Ý Nùng ở sau chỉ huy cô, cô ấy không có nghiên cứu gì với xe cộ, cũng không bằng Quan Hạm, một lúc cảm thấy xe này tốt, một lúc lại cảm thấy xe kia không tệ.
Quan Hạm chịu khổ ải giày vò, thiếu chút nữa trực tiếp gửi luôn liên kết trang mạng của hãng xe cho Đường Nhược Dao.
Cô nhìn mặt mày của Tần Ý Nùng sáng rực lên ý cười, ước gì có thể mua hết toàn bộ xe trêи thế giới cho Đường Nhược Dao, không nhịn được lộ ra chút chua xót. Không liên quan đến tình yêu, bà chủ trước giờ luôn keo kẹt lại rộng rãi với nhân tình như thế, Quan Hạm theo cô ấy mấy năm rồi, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.
Đến lúc nào mới có người tặng đồ cho mình đây? Quan Hạm nhìn về đường chân trời mất hồn.
Cô quen tự lập, không có suy nghĩ ngọt ngào lãng mạn, nhưng nhân sinh thi thoảng cũng cần một số tưởng tượng vui vẻ.
Đường Nhược Dao đang quay phim ở phim trường, tin nhắn gửi đi cũng không có tin nhắn trả lời, tạm thời Quan Hạm rất nhàn rỗi, ngồi trêи sô-pha, hai tay bưng cốc nước ép dưa hấu thêm đá do Tần Ý Nùng đích thân làm cho cô, tâm trạng vô cùng tươi đẹp.
Trợ lí nhà ai mệnh tốt thế chứ.
Mục tin nhắn hiện lên một tin nhắn mới.
Quan Hạm đưa lên xem.
[95533: Tài khoản tiết kiệm đuôi 0862 của quý khách đã nhận được số tiền chuyển khoản 100000.00 RMB, số dư hiện tại của quý khách là 282000.32 RMB, xin quý khách chú ý kiểm tra, kịp thời kiểm tra số dư tài khoản [Ngân hàng Xây Dựng]
Quan Hạm: "!!!"
Tần Ý Nùng cách cô một bàn trà giơ điện thoại lên, nhàn nhạt cười nói: "Không phải lúc trước nói tăng lương cho em sao, bây giờ thưởng năm."
"Bây giờ còn chưa đến cuối năm." Tuy có tiền rất vui vẻ, nhưng thái độ làm việc cẩn trọng khiến Quan Hạm thốt ra lời uốn nắn.
"Là giữa năm, giữa năm không phải cuối năm." Tần Ý Nùng cười rạng rỡ.
"Vâng ạ." Quan Hạm nghe theo, lập tức cảm thấy bản thân ngồi ở đây nhàn rỗi thong dong uống nước ép dưa hấu thật là tội ác, gấp gáp muốn làm chút việc gì đó cho cô ấy để xứng đáng với thưởng giữa năm, cô đặt cốc xuống, hai tay không biết để đâu, hỏi, "Em nên làm gì?"
"Ngồi ở kia bất động, làm vật cát tường."
"Dạ?" Trợ lí Quan Hạm lần đầu nghe được yêu cầu như vậy, cứng người lại.
Tần Ý Nùng nói để cô làm vật cát tường thật sự là để cô làm vật cát tường, cô ấy cúi đầu nhìn màn hình điện thoại làm gì đó, cũng không lên tiếng.
Tần Ý Nùng đối xử với trợ lí tuyệt nhiên không hề keo kiệt, trợ lí của minh tinh trong giới cũng không tươi sáng gì cho cam, đa phần tiền lương chỉ có mấy nghìn, cũng phải phục vụ 24/7 như bảo mẫu, xử lí đủ các loại tình huống hỗn loạn. Tiền lương mỗi tháng của Quan Hạm cũng bằng nhân tình như Đường Nhược Dao, định kì gửi vào thẻ, còn không dính "nguy cơ" bị bà chủ quên mất mà trì hoãn không trả, lương thưởng cuối năm lại càng không tệ.
Quan Hạm lí giải vì điều kiện sinh hoạt trước đây của Tần Ý Nùng không tốt, cho nên tiết kiệm, nhưng cô cảm thấy Tần Ý Nùng có chút tiết kiệm quá mức. Phía thương hiệu tặng đồ thiết kế là một chuyện, nhưng ngay đến đồ xa xỉ như thế cô ấy cũng không mua. Lần trước ở Pháp, Tần Ý Nùng cùng dạo phố với một nữ minh tinh, người ta đặt làm chiếc dây chuyền cả chục triệu, không thèm chớp mắt, Tần Ý Nùng mua một thùng nước hoa, tặng mỗi người trong đoàn đội một chai, còn tiện tay tặng cho Quan Hạm chiếc túi trị giá hai trăm nghìn tệ, khiến trợ lí minh tinh đối diện ngưỡng mộ đến đỏ cả mắt.
Tần Ý Nùng tham dự dự kiện, từ đầu đến chân, lễ phục trang sức đều là của phía thương hiệu tặng, cô ấy trời sinh xinh đẹp, chỉ riêng khuôn mặt không thôi cũng đã là tâm điểm chú ý của quần chúng, bình thường người ta đều không quan tâm cô ấy mặc gì, dù mặc bao tải rách rưới cũng có thể diễm lệ lấn át mọi người. Trang phục cá nhân đều là đoàn đội giúp cô ấy phối đồ, chỉ có túi xách là cô ấy tự mua, vì thế người hâm mộ có thể nhìn thấy cô ấy đi đến chỗ nào cũng chỉ đổi đi đổi lại mấy chiếc túi kia, hôm nay là cái này, ngày mai là cái kia, không ai phải vội, ai cũng có cơ hội. Nhóm fan cuối cùng phân tích rằng, Tần Ý Nùng thích mấy chiếc túi này nhất, bọn họ không thể ngờ được là bởi vì Tần Ý Nùng chỉ có mấy chiếc túi này.
Bây giờ hào phóng với Đường Nhược Dao, xe sang không nói hai lời liền tặng, vậy lúc nào cô ấy mới có thể hào phóng với bản thân mình một chút.
Tối qua Quan Hạm lái xe của Tần Ý Nùng về mà sửng sốt, xe của Tần Ý Nùng, không phải là Maserati, Lamborghini thì thôi, ngay đến cả BMW hay Audi rẻ hơn cũng không phải, mà là Volkswagen mấy trăm nghìn tệ, thậm chí không bằng giá trị một chiếc túi xách mà cô ấy tặng Quan Hạm.
Trước đây Quan Hạm từng nghi ngờ cô ấy là người điển hình cho nhân cách tự ngược đãi bản thân hoặc nhân cách dâng hiến bản thân, nhưng tối chiều tiếp xúc, lại cảm thấy không quá giống hai dạng này. Quan Hạm không rõ, nhưng cô muốn Tần Ý Nùng sống thoải mái hơn một chút, không cần chuyện gì cũng phải nhìn trước ngó sau, tùy hứng tự do không chịu trói buộc.
Những gì từng tổn thương cô ấy, tất cả đã trôi về quá khứ, không phải sao?
Nhưng con người với con người sẽ kinh qua những thứ không giống nhau, trong cuốn sách nào đó từng nói, "Một khi bạn muốn phê bình bất kì người nào, bạn hãy nhớ, tất cả mọi người trêи thế giới này, không phải ai cũng có những điều kiện tốt đẹp như bạn đang có", cô không trải qua những khó khăn và khổ sở mà Tần Ý Nùng trải qua, không có lập trường đứng cao hơn để khuyên nhủ cô ấy.
Huống hồ, cô chỉ là trợ lí.
Tần Ý Nùng vừa ngẩng đầu, liền bị chấn động bởi ánh mắt tràn đầy ưu tư và trầm mặc mà Quan Hạm nhìn cô ấy, thiếu chút nữa run lên.
Quan Hạm thu lại tầm mắt, mượn động tác đẩy mắt kính để che đi ánh mắt của mình, đúng lúc điện thoại vang lên, cô lại làm như không có chuyện gì nhìn tới, nói: "Cô Dao trả lời tin nhắn rồi ạ."
"Tôi xem nào." Tần Ý Nùng lấy máy tính.
...
Lâm Quốc An: "Cắt." Ông nhìn màn hình máy quay chuyên dụng xem lại hai lần, một chữ đáng giá nhìn vàng mở miệng, "Đạt."
Đường Nhược Dao khẽ thở phào một tiếng.
Lâm Quốc An không hổ là Lâm Quốc An, nổi tiếng nghiêm khắc, buổi sáng có một cảnh diễn cặp đơn giản, quay đi quay lại bốn lần, ngay cả Đường Nhược Dao cũng không hiểu lần thứ năm có gì khác biệt, nhưng Lâm Quốc An lại để cô lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, cả quá trình cũng không giảng giải lại cảnh quay.
Đường Nhược Dao không vì việc phải quay đi quay lại một cảnh quay mà sẽ thả lỏng, ngược lại, mỗi lần cô đều tranh thủ quay tốt hơn lần trước, cho nên sau khi quay xong năm lần, cô có chút kiệt sức, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Tân Tinh đi tới đưa khăn lau mồ hôi và nước khoáng cho cô, nói: "Đường Đường, có người gửi cho chị nhiều tin nhắn lắm." Rung lên mãi, sắp rung tê tay cô nàng rồi.
"Ừm?" Đường Nhược Dao khẽ há miệng uống một ngụm nước, đưa tay ra, "Đưa tôi xem."
Chuyện Vưu Danh Hiên còn chưa xong, lúc này đến làm phiền cô...
Văn Thù Nhàn sao?
Đường Nhược Dao quét mắt lên giao diện thông báo, hiển thị 32 thông báo, cong khóe miệng cười cười, trượt mở khóa màn hình, hình đại diện ở góc phải của Quan Hạm hiển thị số "32" tin nhắn mới.
Đường Nhược Dao nhíu mày.
Bị đánh cắp tài khoản rồi chăng?
Đường Dược Dao nghiêng điện thoại, tránh khỏi tầm nhìn của Tân Tinh, mới mở tin nhắn của Quan Hạm ra, bị những hình ảnh xe sang làm mơ màng, cô kéo lên trêи cùng, phát hiện có một dòng chữ.
[Chị Tần hỏi cô thích chiếc nào, hai chiếc cũng được]
Đường Nhược Dao nghĩ trong lòng: Đây là phần thưởng vì tối qua mình nhờ vả sao?
Đường Nhược Dao: [Hiện tại em không dùng đến xe]
Nhân tình nhỏ nhà người ta luôn muốn kim chủ cho nhiều hơn, Đường Nhược Dao thật tốt, khó khăn lắm tặng chút đồ lại từ chối, Tần Ý Nùng khẽ nhướng mày, gõ chữ trả lời: [Sẽ có lúc cần dùng, phòng trước, em đường đường là đại minh tinh, cũng không thể ngay đến xe riêng cũng không có?]
Đường Nhược Dao: [Bình thường em dùng xe chuyên dụng của công ty, là xe thuộc về một mình em]
Tần Ý Nùng: [Em không có chuyện riêng sao?] Tốc độ trả lời rất nhanh, Đường Nhược Dao đã xác nhận đầu bên kia là Tần Ý Nùng, cố ý lòng vòng với cô ấy: [Tạm thời không có, không phải chị đều đến chỗ em sao, cũng không cần em tới]
Thuận tiện thăm dò tin tức.
Tần Ý Nùng cong khóe môi, vừa gõ một dòng: Nếu có ngày tôi muốn em đến... kịp thời phanh lại, ấn nút xóa đi, sắp xếp lại cách diễn đạt: [Bình thường em không ra ngoài cùng bạn bè sao?]
Cô ấy nhớ phòng 405, bây giờ một người ở Nhà hát, hai người đang trong đoàn làm phim, đều không ở cùng một chỗ, nếu tụ tập dùng xe công ty sẽ không tiện.
Đường Nhược Dao cũng nghĩ đến bạn cùng phòng của cô. Văn Thù Nhàn là người không chịu được nhàn rỗi, ở trong đoàn phim bận đến trời đất quay cuồng cũng không quên kéo bọn họ lập nhóm ăn gà, tối qua lúc chat voice không ngừng nói sau khi đóng máy, mọi người cùng hẹn thời gian tụ tập một bữa.
Bên kia trải qua một khoảng lặng ngắn ngủi, Tần Ý Nùng đợi được câu trả lời của Đường Nhược Dao.
[Vâng]
Tần Ý Nùng cười cười, vừa muốn hỏi cô thích chiếc nào, có thích màu hồng hay không, một tin nhắn nữa của Đường Nhược Dao lại đến: [Em có thể không chọn những chiếc xe lòe loẹt này không ạ]
Lòe loẹt?
Tần Ý Nùng câm nín.
Đường Nhược Dao: [SUV được không ạ? Em tự mua]
Tần Ý Nùng: [Không được]
Tần Ý Nùng: [Chị mua cho em]
Điện thoại Quan Hạm đồng bộ cuộc trò chuyện của hai người, bưng cốc nước dưa hấu ép lên uống một ngụm để giấu giếm, mới không lộ ra nụ cười của bản thân. Đây nào có phải kim chủ nhân tình, rõ ràng là đám người trẻ tuổi dỗ dành người trong lòng. Có phải Tần Ý Nùng đã hiểu sai ý nghĩa của từ nhân tình rồi không? Không phải viết là nhân tình, đọc là tình nhân chứ.
Quan Hạm tập trung tinh thần chuyên chú nhìn một cái thật sâu vào Tần Ý Nùng đang gõ chữ trước máy tính.
Có phải Tần Ý Nùng không phát hiện, càng gần ngày quan hệ của hai người kết thúc, cô ấy thay đổi càng nhiều. Vì cái cớ của Quan Hạm mà thuận nước đẩy thuyền đi thăm Đường Nhược Dao ở đoàn làm phim, không thông qua Quan Hạm trực tiếp nói chuyện với Đường Nhược Dao, rõ ràng không nghe Quan Hạm báo cáo thời gian mà đã hẹn trước với Đường Nhược Dao sẽ sắp xếp lịch trình vào ngày cô đóng máy...
Mọi chuyện chồng chất, một lần lại một lần phá vỡ quy định do tự cô ấy đặt ra suốt ba năm qua.
Tình huống bắt đầu chuyển biến từ lúc nào? Là câu nói của Hàn Ngọc Bình bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi một thời gian. Thoát li khỏi môi trường làm việc căng thẳng, trái tim Tần Ý Nùng dần dần bị Đường Nhược Dao lấp đầy, giống như trồng xuống một hạt giống, bắt đầu ngủ đông, cắm rễ, nảy mầm trong lòng cô ấy, đợi một trận mưa đến là lộ ra mặt đất, cuối cùng không ngừng lớn lên, cành lá um tùm.
Giữa cuộc đời đáng thất vọng này, cô ấy gặp được một giấc mộng đẹp đẽ mang tên Đường Nhược Dao, một bên đau khổ giãy giụa, một bên tỉnh táo lún sâu.
Có lẽ thật sự đúng với câu, càng kìm nén, đến cuối cùng càng phóng túng.
Nhưng cô ấy không biết, điểm tận cùng của phóng túng, chờ đón cô ấy có phải là hủy hiệt hay không.
Ngón tay gõ chữ của Tần Ý Nùng đột nhiên ngừng lại, ý cười trong mắt dần nhạt đi.
Quan Hạm kịp thời mở miệng: "Chị Tần?"
Tần Ý Nùng bộp một tiếng đóng máy tính xách tay lại, nói: "Em nói chuyện với em ấy, bảo em ấy chọn kiểu xe, đến lúc đó tôi mua cho em ấy, còn nữa, căn nhà bây giờ em ấy ở là của tôi, sau này không thích hợp ở nữa. Em xem gần đây có căn hộ nào tốt tốt đang rao bán, để ý một chút."
Quan Hạm gật đầu.
Không chỉ tặng xe, còn định tặng nhà? Nhưng không thích hợp ở nữa là ý gì? Cô ấy thật sự nỡ để người ra đi sao?
Tần Ý Nùng: "Tôi lên tầng thay quần áo, giờ học của Ninh Ninh sắp kết thúc rồi, tôi đi đón con bé."
Quan Hạm nhìn theo bóng lưng Tần Ý Nùng tới góc quặt lên tầng, cúi đầu mở cuộc trò chuyện với Đường Nhược Dao.
Phong cách nói chuyện của Quan Hạm rất rõ ràng, câu đặc trưng "chị Tần nói" vừa xuất hiện, Đường Nhược Dao liền biết đầu bên kia đã đổi chủ, đầu óc vừa nóng lên dần hạ thấp, ngắn gọn đáp: [Vâng]
Không có tiếp theo.
Quan Hạm lướt lên trêи xem những lời "tán tỉnh" em nhận chị gửi ban nãy, lại so sánh với sự lạnh lùng không cảm xúc dành cho mình, đột nhiên cảm nhận được một miệng thức ăn chó.
...
"Có phải người nhà em ra tay rồi không?" Mục Thanh Ngô hỏi trong điện thoại.
Đường Nhược Dao qua loa vâng một tiếng.
Mục Thanh Ngô cười nói: "Không cần ngại ngùng, có bối cảnh là chuyện tốt, ai lại chê nắm đấm của bản thân lớn. Đợi chuyện này qua đi, trong giới muốn kéo em tạo tin đồn hẹn hò, chỉ sợ đều phải nhìn lại bản thân có mấy phần trọng lượng."
Sáng sớm nay Mục Thanh Ngô tỉnh lại trêи sô-pha công ty, kiểm tra hòm thư email của mình, trong hộp thư đến có một email nặc danh, cô ấy nhấp vào xem với đôi mắt ngái ngủ của mình, thiếu chút nữa bật lên tại chỗ.
Trong thư toàn là chứng cứ về cuộc sống riêng tư hỗn loạn những năm nay của Vưu Danh Hiên, bao gồm cả ghi chép thuê phòng chi tiết, những bức ảnh và video bẩn thỉu, không sót thứ gì. Lần thuê phòng khách sạn gần đây nhất là trong ba ngày hắn "tổn thương vì tình".
Mục Thanh Ngô như thu hoạch được báu vật.
Email này đột nhiên xuất hiện trong hòm thư của cô ấy, chắc chắn không phải trùng hợp, hoặc là "sứ giả chính nghĩa" không vừa mắt với tin đồn ác ý của Vưu Danh Hiên tạo ra. Thứ đầu tiên Mục Thanh Ngô hoài nghi chính là Đường Nhược Dao, là "người nhà" thần thông quảng đại phía sau cô ấy.
Vừa hỏi, quả nhiên là như thế.
Phiền não duy nhất của Mục Thanh Ngô chính là, tư liệu ở trong tay cô ấy, cô ấy phải tung ra bao nhiêu, lộ ra đến mức độ nào. Vẫn là câu nói kia, chuyện gì cũng nên lưu lại đường lui, ngày sau còn phải gặp mặt, giới giải trí nước sâu, cẩn thận trêи hết, không đến lúc cần thiết, mọi người không muốn xé rách mặt nhau ra. Cô ấy có thể tung ra toàn bộ, khiến danh tiếng của Vưu Danh Hiên sụp đổ, khiến hắn ngã xuống vách núi, nhưng chuyện này có lợi gì với Đường Nhược Dao. Ngộ nhỡ Vưu Danh Hiên chó cùng dứt dậu, ai biết sẽ làm ra chuyện gì? Dù sao sau lưng hắn vẫn còn một ông chú.
Cô ấy nên trưng cầu ý kiến của Đường Nhược Dao.
"Chị quyết định là được." Đường Nhược Dao nói, "Chị Mục, em đã giao mình cho chị, đương nhiên sẽ để chị toàn quyền xử lí."
Mục Thanh Ngô thoáng cảm động.
Cô ấy gặp được Đường Nhược Dao đúng là nhặt được bảo bối, không nói đến thật thà nghe lời, còn thật lòng kính trọng cô.
"Vậy tôi sẽ tự xử lí."
"Vâng."
Mục Thanh Ngô nói chuyện xong, liền gọi điện thoại cho Lý Hà, người quản lí của Vưu Danh Hiên.
Tối qua Lý Hà không ngủ suốt một đêm, tròng mắt nổi đầy tia máu, vừa nhìn ba chữ "Mục Thanh Ngô" nhảy lên màn hình điện thoại, khóe mắt nhảy lên điềm dữ, cô nàng nghe máy, âm thanh khàn khàn: "Alo."
"Chà, làm việc xuyên đêm sao? Công ty chúng tôi tối qua còn tụ tập ăn khuya, ăn tôm hùm đất đấy." Mục Thanh Ngô ngứa miệng, châm biếm đôi câu.
Lý Hà không có tâm tình đấu võ mồm với cô ấy, chọc chọc ấn đường, bưng cốc nước ngấp một ngụm nhuận họng, nói: "Đừng vòng vèo nữa, có gì nói thẳng đi."
"Vậy tôi nói thẳng nhé, bảo nghệ sĩ nhà cô xin lỗi nghệ sĩ của tôi, trước mặt toàn thể truyền thông, công khai, đính chính tin đồn bịa đặt. Nói ngày hôm đó cậu ta... tôi mặc kệ cô tìm lí do gì, dù sao buông nghệ sĩ nhà tôi ra là được."
"Tôi không quản được cậu ta." Lý Hà thở dài. Nếu có thể quản được, cũng không náo loạn đến bước này.
"Trong tay tôi có tư liệu bẩn của nghệ sĩ nhà cô."
"Vậy cô tung ra đi." Lý Hà nói.
Mục Thanh Ngô suýt chút nữa tức chết: "Cô đang chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng đấy hả? Tôi tốt bụng nghĩ cho tiền đồ nghệ sĩ nhà cô, mới chỉ cho cô con đường này, đừng cho mặt mũi mà lại không biết giữ."
Lý Hà cũng cười lạnh nói: "Cũng đều lăn lộn trong giới, còn lạ gì nhau, chỉ là cô kiêng kị bối cảnh thân phận của cậu ta nên không dám công khai mà thôi, hà tất làm vẻ quang minh chính đại như thế."
"Tôi không dám? Cô xem tôi có dám hay không! Chuyện tối qua cô thấy rồi đấy, hay là cô đoán thử xem, bối cảnh nghệ sĩ của cô sâu, hay là cổ tay nghệ sĩ của tôi cứng." Mục Thanh Ngô trực tiếp cúp điện thoại. Sau đó hai tay đan chéo, nhàn nhã chờ đợi ba phút, điện thoại của Lý Hà gọi lại.
Lý Hà trực tiếp hỏi: "Cô có tài liệu gì?"
Giọng điệu Mục Thanh Ngô hờ hững: "Cũng không có gì, cô hỏi tối ngày 19, có phải cậu ta hẹn hò với cô gái cao 1m70, mặc váy màu xanh sẫm, cùng nhau đi thuê phòng ở khách sạn tên là Quân Ngô hay không."
Lý Hà trầm giọng nói: "Bây giờ tôi đi hỏi."
Mục Thanh Ngô: "Tôi chỉ cho cô thời gian một tiếng đồng hồ, một tiếng sau, tôi nhận được kết quả không vừa ý, nhật kí thuê phòng và video sẽ xuất hiện trêи mạng."
"Quân Ngô?" Vưu Danh Hiên nghiêng đầu, hỏi trợ lí của hắn, "Tôi từng đến khách sạn đó sao?"
Trợ lý trầm ngâm gật gật đầu.
"Chuyện tốt cậu làm đấy!"
Một tiếng "bộp", Lý Hà tức giận đến cực điểm, đập kế hoạch quan hệ công chúng cho Vưu Danh Hiên trong tay xuống bàn trà, mấy trang giấy cuộn lên tạo gió làm tung bay tóc mái nuôi dài để cố ý biểu diễn trạng thái suy sụp tinh thần của Vưu Danh Hiên.
Vưu Danh Hiên nhìn Lý Hà qua khe hở từ tóc mái dài đang rũ xuống của mình, bĩu môi thổi từ dưới lên, nói: "Chuyện này cũng không phải lần đầu bị chụp, sao chị phải căng thẳng thế?"
Tính cách Vưu Danh Hiên chính là như thế, đương nhiên sẽ không chỉ bị chụp một lần này, mỗi lần đều chưa đợi chuyện lên men đã bị cưỡng chế ép xuống, không biết những năm nay công ty đã tiêu tốn bao nhiêu chi phí quan hệ công chúng cho hắn, nhưng hắn cũng có thể kiếm tiền, lại có chú làm chỗ dựa, công ty chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
"Cậu..." Lý Hà nặng nề thở ra một hơi, có cả ý định bóp chết Vưu Danh Hiên.
Lý Hà đi qua đi lại trong phòng làm việc, tiếng giày cao gót chạm lên sàn gạch men ồn ào khiến Vưu Danh Hiên đau đầu nhức óc, hắn cuộn ngón tay, khẽ nghiêng người: "Chị Hà, chị cứ từ từ nghĩ phương án, em..."
Hắn chỉ chỉ về phía cửa.
"Cậu đứng lại cho tôi!" Lý Hà dịu lại cơn tức, cộp cộp cộp đi đến trước mặt hắn, lạnh mặt, thái độ cứng rắn, "Hôm nay cậu phải thanh minh cho sáng tỏ, không thanh minh cũng phải sáng tỏ!"
Vưu Danh Hiên khẽ hừ một tiếng qua lỗ mũi, cong khóe miệng, khẽ nói: "Em hà tất phải tìm khổ chứ?" Hắn đưa tay ra, nhận lấy kính râm từ tay trợ lí, đeo lên khuôn mặt tuấn tú của trời đất ban tặng, không thèm quay đầu lại mà rời đi.
Một tiếng sau, video Vưu Danh Hiên và cô gái trẻ tuổi nào đó đi thuê phòng xuất hiện trêи hot search.
Lý Hà cầu ông đi qua cầu bà đi lại, hot search cũng không thu hồi lại được, công ty thủy quân cũng không thuê được nhiều bằng bên Mục Thanh Ngô. Nhiệt độ thảo luận trêи thứ hạng hot search càng chạm đỉnh càng tăng, ngắn ngủi mười mấy phút, đã nhảy lên vị trí đầu tiên, phía sau còn kèm theo chữ "HOT" nổi bật.
Hình ảnh video được lấy từ khách sạn, cư dân mạng tận tâm rất nhanh phát hiện ngày tháng hiển thị trêи video.
[Mọi người chú ý xem! Ngày thuê phòng là ngày 19/9, đó không phải là một ngày trước khi Vưu Danh Hiên tiếp nhận phỏng vấn sao?]
[Quả nhiên là con mực ống hề hước, ngày hôm trước còn mây mưa với người khác, ngày hôm sau đã đứng trước truyền thông rơi lệ, đừng làm diễn viên nữa, đi luyện môn lật mặt đi]
[Mẹ kiếp, bình luận trêи đừng nhắc đến mực ống, mực ống trêи tay tôi không biết phải mở lời thế nào]
[Tôi cảm thấy râu ria hắn xồm xoàm thế kia, vốn dĩ không phải tổn thương vì tình, rõ ràng là ȶìиɦ ɖu͙ƈ quá độ đúng không?]
[ȶìиɦ ɖu͙ƈ +1, dáng vẻ Vưu Danh Hiên cả ngày uể oải, tôi nghe bạn tôi nói cuộc sống cá nhân của hắn hỗn loạn lắm, nhưng công ty đè xuống nhanh, tư liệu bẩn không bị tung ra, đạo trời có luân hồi, trời cao không buông tha một ai]
Cũng có fan của Vưu Danh Hiên nói chỉ là người trong video giống với Vưu Danh Hiên mà thôi, hơn nữa vào tài khoản Weibo chính thức của công ty quản lí Vưu Danh Hiên, yêu cầu bọn họ mời luật sư, đưa ra thông báo, tố cáo những tài khoản marketing dựng chuyện
này.
Nhưng fan cũng không hoàn toàn mù, có người nhìn rõ chân tướng, lặng lẽ rời fandom. Trong đó có người đứng đầu nhóm người hâm mộ liên hệ với công ty, gọi điện thoại tra hỏi, vừa cúp điện thoại, công khai rời fandom quay lưng. Fan bình thường quay lưng có thể cứu vớt, nhưng người đứng đầu nhóm fan quay lưng là đòn trí mạng, bọn họ biết rất nhiều tư liệu của thần tượng mà người hâm mộ bình thường không biết, hơn nữa còn là những tư liệu động trời.
Vưu Danh Hiên mất tư cách thần tượng, ác giả ác báo, nội bộ fan bắt đầu tan đàn xẻ nghé. Fan lớn lạnh lùng tung ta tư liệu bẩn một hai ba bốn năm sáu bảy, fan nhỏ vừa khóc vừa rời fandom.
Những năm tháng bình yên tràn ngập bình luận "Anh đẹp trai quá", "Anh đăng hình tự sướиɠ đi" trêи Weibo của Vưu Danh Hiên biến thành "Lừa đảo", "Không ngờ cậu lại là người như thế", "Thất bại", cũng có phần lớn fan biểu thị, "Người khác nói gì em cũng không tin, đợi anh đích thân giải thích".
Trong lòng Vưu Danh Hiên cuối cùng cũng có chút bất an, hắn gọi điện thoại cho Lý Hà, cây ngay không sợ chết đứng chỉ trích nói: "Chị làm quan hệ công chúng cho tôi như thế sao? Hot search đã treo bao lâu rồi, sao còn không rút về?"
Lý Hà đã lười đàn gảy tai trâu, bình tĩnh nói: "Tôi nới với cậu rồi, sau lưng cô ta có người, bảo cậu đừng chọc vào, là chính cậu không nghe."
Nói xong cô nàng ung dung cúp điện thoại, lại có đôi phần cảm giác sung sướиɠ.
Cùng với thời gian dịch chuyển, dư luận lên men càng ngày càng ghê gớm, Mục Thanh Ngô nhân cơ hội mượn gió bẻ măng tung ra một số hình ảnh chất lượng thấp, hình ảnh Vưu Danh Hiên và những người khác dây dưa không rõ, châm dầu vào lửa dẫn dắt tiết tấu cho cuộc sống cá nhân hỗn loạn của hắn.
Cô ấy vẫn giữ lại một đường lui, không định đuổi cùng giết tận, cho Lý Hà cơ hội thanh minh.
Từ trưa tới tối, một viên đạn nối tiếp một viên đạn, không còn mấy người nhớ đến quan hệ giữa Vưu Danh Hiên và Đường Nhược Dao, trêи đầu Vưu Danh Hiên đã bị đội lên chiếc mũ khác.
Trong bình luận là một loạt tiếng mắng, quần chúng hóng biến nhảy vào hít drama cũng đã đủ, người dao động là đám nhóm hâm mộ. Vưu Danh Hiên đứng ngồi không yên, hắn quen hưởng thụ đám fan nịnh nọt, khi thật sự đối diện với những tiếng mắng chửi khắp màn hình, hắn phát hiện năng lực chịu đựng của hắn cũng không mạnh mẽ như hắn tưởng tượng.
"Chị Hà, em... bây giờ em phải làm sao?" Nửa đêm, Vưu Danh Hiên bứt tóc mình, chân trần cuộn trêи sô-pha ở nhà, ánh mắt vô hồn hỏi.
Không phải ban ngày huênh hoang lắm sao? Bây giờ biết vội rồi? Phải cầu xin tôi rồi?
Lý Hà nuốt lại những lời châm biếm vào cổ họng, chầm chậm mở miệng nói: "Tiểu Vưu."
"Chị Hà." Vưu Danh Hiên lập tức nói, "Em biết sai rồi, chị giúp em đi, giúp em đi."
Lý Hà thở dài thườn thượt.
"Cư dân mạng đều là sinh vật rất mau quên, có tin nóng mới bọn họ tất sẽ quên em, hơn nữa em là nghệ sĩ nam, tự nhiên có ưu thế. Giới giải trí lấy tác phẩm làm chủ, chỉ cần có tác phẩm, tất cả tài liệu đen của em cũng không tính là gì. Mục Thanh Ngô, là người quản lí của Đường Nhược Dao, cô ta thả cho em một con đường, sau này đừng đối đầu với người ta nữa."
Vưu Danh Hiên vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Lý Hà nói: "Bây giờ việc quan trọng nhất là em cần ổn định fan..."
Lý Hà làm việc xuyên đêm, cùng thương lượng phương án cứu vớt với đồng nghiệp phòng Quan hệ công chúng. Tăng ca suốt hai đêm, Lý Hà đã có thể ngủ đứng được rồi, cô nàng vực dậy tinh thần, chỉ huy đồng nghiệp sắp xếp từng việc.
Hai ngày sau, nhiệt độ Vưu Danh Hiên nửa đêm thuê phòng khách sạn triệt để hạ xuống, nhóm fan của hắn kéo đến công ty cũng dần ổn định lại, rời fanfom là chuyện không tránh khỏi, may mà không ảnh hưởng quá lớn, không động chạm đến nền móng.
Mấy ngày nay Vưu Danh Hiên vô cùng bất an, buổi tối nằm mơ ác mộng đều thấy bản thân xong đời, không ai mua sản phẩm do hắn làm người đại diện, tỉnh lại gọi điện thoại cho chú hắn khóc lóc, ông chú hung hăng mắng hắn một trận, nhưng không nói không để ý đến hắn.
Vưu Danh Hiên thầm thở phào một tiếng, đợi sau khi chuyện này ổn định, đích thần mời đại công thần Lý Hà ăn bữa cơm. Lý Hà dốc lòng khẩn thiết khuyên bảo hắn một trận, Vưu Danh Hiên gật đầu vâng dạ, thái độ rất khiêm tốn.
Hôm đó Vưu Danh Hiên có lịch trình, Lý Hà cùng hắn bay đến thành phố W, nhưng ở sảnh chờ sân bay nhận được thông báo hủy bỏ lịch trình gấp.
Vưu Danh Hiên quyết định làm người lại từ đầu, tuy là tạm thời, khuôn mặt như quân vương được trời cao ưu đãi của hắn, lúc mím môi nhìn sang, còn khiến Lý Hà nổi lên một tia thương hại, cô nàng nhận điện thoại, không chịu được nhỏ tiếng nói: "Không cần bay nữa."
Vưu Danh Hiên chớp chớp mắt, mặt lộ ra nghi hoặc: "Tại sao ạ?"
Lý Hà lắc lắc đầu, lại nói: "Lịch trình ba tháng tới, toàn bộ đều bị hủy."
Không chỉ lịch trình, tất cả những sản phẩm hắn làm người đại diện đều vì chuyện bê bối trong thời hạn hợp đồng của Vưu Danh Hiên, đã vi phạm hợp đồng nên yêu cầu dừng hợp tác. Lý Hà gắng sức tranh thủ, cũng đã vô phương cứu chữa.
Vưu Danh Hiên đột nhiên quỳ xuống.
Từ thiên đường đến địa ngục, chỉ là khoảng cách một bước chân đi sai mà thôi.
Vưu Danh Hiên từ đầu đến cuối đều không biết, người phía sau hắn chọc đến rốt cuộc là ai.
+++++++++
Chương 52: Việc tu hành khi đến trần gian
Tần Ý Nùng nhướng mày không rõ, phì cười nói: "Tôi lấy tài khoản với mật khẩu của em làm gì?
Quan Hạm không lên tiếng, thái độ truyền đi rất kiên quyết.
Một tài khoản game mà thôi, mất rồi cô còn có thể lập cái khác, Tần Ý Nùng dùng hay không là chuyện của cô ấy, cô đưa hay không là chuyện của cô.
Tần Ý Nùng quay đầu chạm vào màn hình, lướt qua hai hàng chữ số từ đầu tới cuối, ánh mắt khẽ động, không tiếp tục nói lời từ chối một cách triệt để.
Hai người ngồi đối diện nhau hai phút, tin nhắn đã quá hạn thu về, hai người cũng không nhắc tới, tự nhiên bỏ qua chuyện này.
Quan Hạm giơ tay, chỉ chỉ lên máy tính xách tay.
Tần Ý Nùng gật đầu.
Quan Hạm tải ảnh về máy tính, Tần Ý Nùng ở sau chỉ huy cô, cô ấy không có nghiên cứu gì với xe cộ, cũng không bằng Quan Hạm, một lúc cảm thấy xe này tốt, một lúc lại cảm thấy xe kia không tệ.
Quan Hạm chịu khổ ải giày vò, thiếu chút nữa trực tiếp gửi luôn liên kết trang mạng của hãng xe cho Đường Nhược Dao.
Cô nhìn mặt mày của Tần Ý Nùng sáng rực lên ý cười, ước gì có thể mua hết toàn bộ xe trêи thế giới cho Đường Nhược Dao, không nhịn được lộ ra chút chua xót. Không liên quan đến tình yêu, bà chủ trước giờ luôn keo kẹt lại rộng rãi với nhân tình như thế, Quan Hạm theo cô ấy mấy năm rồi, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.
Đến lúc nào mới có người tặng đồ cho mình đây? Quan Hạm nhìn về đường chân trời mất hồn.
Cô quen tự lập, không có suy nghĩ ngọt ngào lãng mạn, nhưng nhân sinh thi thoảng cũng cần một số tưởng tượng vui vẻ.
Đường Nhược Dao đang quay phim ở phim trường, tin nhắn gửi đi cũng không có tin nhắn trả lời, tạm thời Quan Hạm rất nhàn rỗi, ngồi trêи sô-pha, hai tay bưng cốc nước ép dưa hấu thêm đá do Tần Ý Nùng đích thân làm cho cô, tâm trạng vô cùng tươi đẹp.
Trợ lí nhà ai mệnh tốt thế chứ.
Mục tin nhắn hiện lên một tin nhắn mới.
Quan Hạm đưa lên xem.
[95533: Tài khoản tiết kiệm đuôi 0862 của quý khách đã nhận được số tiền chuyển khoản 100000.00 RMB, số dư hiện tại của quý khách là 282000.32 RMB, xin quý khách chú ý kiểm tra, kịp thời kiểm tra số dư tài khoản [Ngân hàng Xây Dựng]
Quan Hạm: "!!!"
Tần Ý Nùng cách cô một bàn trà giơ điện thoại lên, nhàn nhạt cười nói: "Không phải lúc trước nói tăng lương cho em sao, bây giờ thưởng năm."
"Bây giờ còn chưa đến cuối năm." Tuy có tiền rất vui vẻ, nhưng thái độ làm việc cẩn trọng khiến Quan Hạm thốt ra lời uốn nắn.
"Là giữa năm, giữa năm không phải cuối năm." Tần Ý Nùng cười rạng rỡ.
"Vâng ạ." Quan Hạm nghe theo, lập tức cảm thấy bản thân ngồi ở đây nhàn rỗi thong dong uống nước ép dưa hấu thật là tội ác, gấp gáp muốn làm chút việc gì đó cho cô ấy để xứng đáng với thưởng giữa năm, cô đặt cốc xuống, hai tay không biết để đâu, hỏi, "Em nên làm gì?"
"Ngồi ở kia bất động, làm vật cát tường."
"Dạ?" Trợ lí Quan Hạm lần đầu nghe được yêu cầu như vậy, cứng người lại.
Tần Ý Nùng nói để cô làm vật cát tường thật sự là để cô làm vật cát tường, cô ấy cúi đầu nhìn màn hình điện thoại làm gì đó, cũng không lên tiếng.
Tần Ý Nùng đối xử với trợ lí tuyệt nhiên không hề keo kiệt, trợ lí của minh tinh trong giới cũng không tươi sáng gì cho cam, đa phần tiền lương chỉ có mấy nghìn, cũng phải phục vụ 24/7 như bảo mẫu, xử lí đủ các loại tình huống hỗn loạn. Tiền lương mỗi tháng của Quan Hạm cũng bằng nhân tình như Đường Nhược Dao, định kì gửi vào thẻ, còn không dính "nguy cơ" bị bà chủ quên mất mà trì hoãn không trả, lương thưởng cuối năm lại càng không tệ.
Quan Hạm lí giải vì điều kiện sinh hoạt trước đây của Tần Ý Nùng không tốt, cho nên tiết kiệm, nhưng cô cảm thấy Tần Ý Nùng có chút tiết kiệm quá mức. Phía thương hiệu tặng đồ thiết kế là một chuyện, nhưng ngay đến đồ xa xỉ như thế cô ấy cũng không mua. Lần trước ở Pháp, Tần Ý Nùng cùng dạo phố với một nữ minh tinh, người ta đặt làm chiếc dây chuyền cả chục triệu, không thèm chớp mắt, Tần Ý Nùng mua một thùng nước hoa, tặng mỗi người trong đoàn đội một chai, còn tiện tay tặng cho Quan Hạm chiếc túi trị giá hai trăm nghìn tệ, khiến trợ lí minh tinh đối diện ngưỡng mộ đến đỏ cả mắt.
Tần Ý Nùng tham dự dự kiện, từ đầu đến chân, lễ phục trang sức đều là của phía thương hiệu tặng, cô ấy trời sinh xinh đẹp, chỉ riêng khuôn mặt không thôi cũng đã là tâm điểm chú ý của quần chúng, bình thường người ta đều không quan tâm cô ấy mặc gì, dù mặc bao tải rách rưới cũng có thể diễm lệ lấn át mọi người. Trang phục cá nhân đều là đoàn đội giúp cô ấy phối đồ, chỉ có túi xách là cô ấy tự mua, vì thế người hâm mộ có thể nhìn thấy cô ấy đi đến chỗ nào cũng chỉ đổi đi đổi lại mấy chiếc túi kia, hôm nay là cái này, ngày mai là cái kia, không ai phải vội, ai cũng có cơ hội. Nhóm fan cuối cùng phân tích rằng, Tần Ý Nùng thích mấy chiếc túi này nhất, bọn họ không thể ngờ được là bởi vì Tần Ý Nùng chỉ có mấy chiếc túi này.
Bây giờ hào phóng với Đường Nhược Dao, xe sang không nói hai lời liền tặng, vậy lúc nào cô ấy mới có thể hào phóng với bản thân mình một chút.
Tối qua Quan Hạm lái xe của Tần Ý Nùng về mà sửng sốt, xe của Tần Ý Nùng, không phải là Maserati, Lamborghini thì thôi, ngay đến cả BMW hay Audi rẻ hơn cũng không phải, mà là Volkswagen mấy trăm nghìn tệ, thậm chí không bằng giá trị một chiếc túi xách mà cô ấy tặng Quan Hạm.
Trước đây Quan Hạm từng nghi ngờ cô ấy là người điển hình cho nhân cách tự ngược đãi bản thân hoặc nhân cách dâng hiến bản thân, nhưng tối chiều tiếp xúc, lại cảm thấy không quá giống hai dạng này. Quan Hạm không rõ, nhưng cô muốn Tần Ý Nùng sống thoải mái hơn một chút, không cần chuyện gì cũng phải nhìn trước ngó sau, tùy hứng tự do không chịu trói buộc.
Những gì từng tổn thương cô ấy, tất cả đã trôi về quá khứ, không phải sao?
Nhưng con người với con người sẽ kinh qua những thứ không giống nhau, trong cuốn sách nào đó từng nói, "Một khi bạn muốn phê bình bất kì người nào, bạn hãy nhớ, tất cả mọi người trêи thế giới này, không phải ai cũng có những điều kiện tốt đẹp như bạn đang có", cô không trải qua những khó khăn và khổ sở mà Tần Ý Nùng trải qua, không có lập trường đứng cao hơn để khuyên nhủ cô ấy.
Huống hồ, cô chỉ là trợ lí.
Tần Ý Nùng vừa ngẩng đầu, liền bị chấn động bởi ánh mắt tràn đầy ưu tư và trầm mặc mà Quan Hạm nhìn cô ấy, thiếu chút nữa run lên.
Quan Hạm thu lại tầm mắt, mượn động tác đẩy mắt kính để che đi ánh mắt của mình, đúng lúc điện thoại vang lên, cô lại làm như không có chuyện gì nhìn tới, nói: "Cô Dao trả lời tin nhắn rồi ạ."
"Tôi xem nào." Tần Ý Nùng lấy máy tính.
...
Lâm Quốc An: "Cắt." Ông nhìn màn hình máy quay chuyên dụng xem lại hai lần, một chữ đáng giá nhìn vàng mở miệng, "Đạt."
Đường Nhược Dao khẽ thở phào một tiếng.
Lâm Quốc An không hổ là Lâm Quốc An, nổi tiếng nghiêm khắc, buổi sáng có một cảnh diễn cặp đơn giản, quay đi quay lại bốn lần, ngay cả Đường Nhược Dao cũng không hiểu lần thứ năm có gì khác biệt, nhưng Lâm Quốc An lại để cô lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, cả quá trình cũng không giảng giải lại cảnh quay.
Đường Nhược Dao không vì việc phải quay đi quay lại một cảnh quay mà sẽ thả lỏng, ngược lại, mỗi lần cô đều tranh thủ quay tốt hơn lần trước, cho nên sau khi quay xong năm lần, cô có chút kiệt sức, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Tân Tinh đi tới đưa khăn lau mồ hôi và nước khoáng cho cô, nói: "Đường Đường, có người gửi cho chị nhiều tin nhắn lắm." Rung lên mãi, sắp rung tê tay cô nàng rồi.
"Ừm?" Đường Nhược Dao khẽ há miệng uống một ngụm nước, đưa tay ra, "Đưa tôi xem."
Chuyện Vưu Danh Hiên còn chưa xong, lúc này đến làm phiền cô...
Văn Thù Nhàn sao?
Đường Nhược Dao quét mắt lên giao diện thông báo, hiển thị 32 thông báo, cong khóe miệng cười cười, trượt mở khóa màn hình, hình đại diện ở góc phải của Quan Hạm hiển thị số "32" tin nhắn mới.
Đường Nhược Dao nhíu mày.
Bị đánh cắp tài khoản rồi chăng?
Đường Dược Dao nghiêng điện thoại, tránh khỏi tầm nhìn của Tân Tinh, mới mở tin nhắn của Quan Hạm ra, bị những hình ảnh xe sang làm mơ màng, cô kéo lên trêи cùng, phát hiện có một dòng chữ.
[Chị Tần hỏi cô thích chiếc nào, hai chiếc cũng được]
Đường Nhược Dao nghĩ trong lòng: Đây là phần thưởng vì tối qua mình nhờ vả sao?
Đường Nhược Dao: [Hiện tại em không dùng đến xe]
Nhân tình nhỏ nhà người ta luôn muốn kim chủ cho nhiều hơn, Đường Nhược Dao thật tốt, khó khăn lắm tặng chút đồ lại từ chối, Tần Ý Nùng khẽ nhướng mày, gõ chữ trả lời: [Sẽ có lúc cần dùng, phòng trước, em đường đường là đại minh tinh, cũng không thể ngay đến xe riêng cũng không có?]
Đường Nhược Dao: [Bình thường em dùng xe chuyên dụng của công ty, là xe thuộc về một mình em]
Tần Ý Nùng: [Em không có chuyện riêng sao?] Tốc độ trả lời rất nhanh, Đường Nhược Dao đã xác nhận đầu bên kia là Tần Ý Nùng, cố ý lòng vòng với cô ấy: [Tạm thời không có, không phải chị đều đến chỗ em sao, cũng không cần em tới]
Thuận tiện thăm dò tin tức.
Tần Ý Nùng cong khóe môi, vừa gõ một dòng: Nếu có ngày tôi muốn em đến... kịp thời phanh lại, ấn nút xóa đi, sắp xếp lại cách diễn đạt: [Bình thường em không ra ngoài cùng bạn bè sao?]
Cô ấy nhớ phòng 405, bây giờ một người ở Nhà hát, hai người đang trong đoàn làm phim, đều không ở cùng một chỗ, nếu tụ tập dùng xe công ty sẽ không tiện.
Đường Nhược Dao cũng nghĩ đến bạn cùng phòng của cô. Văn Thù Nhàn là người không chịu được nhàn rỗi, ở trong đoàn phim bận đến trời đất quay cuồng cũng không quên kéo bọn họ lập nhóm ăn gà, tối qua lúc chat voice không ngừng nói sau khi đóng máy, mọi người cùng hẹn thời gian tụ tập một bữa.
Bên kia trải qua một khoảng lặng ngắn ngủi, Tần Ý Nùng đợi được câu trả lời của Đường Nhược Dao.
[Vâng]
Tần Ý Nùng cười cười, vừa muốn hỏi cô thích chiếc nào, có thích màu hồng hay không, một tin nhắn nữa của Đường Nhược Dao lại đến: [Em có thể không chọn những chiếc xe lòe loẹt này không ạ]
Lòe loẹt?
Tần Ý Nùng câm nín.
Đường Nhược Dao: [SUV được không ạ? Em tự mua]
Tần Ý Nùng: [Không được]
Tần Ý Nùng: [Chị mua cho em]
Điện thoại Quan Hạm đồng bộ cuộc trò chuyện của hai người, bưng cốc nước dưa hấu ép lên uống một ngụm để giấu giếm, mới không lộ ra nụ cười của bản thân. Đây nào có phải kim chủ nhân tình, rõ ràng là đám người trẻ tuổi dỗ dành người trong lòng. Có phải Tần Ý Nùng đã hiểu sai ý nghĩa của từ nhân tình rồi không? Không phải viết là nhân tình, đọc là tình nhân chứ.
Quan Hạm tập trung tinh thần chuyên chú nhìn một cái thật sâu vào Tần Ý Nùng đang gõ chữ trước máy tính.
Có phải Tần Ý Nùng không phát hiện, càng gần ngày quan hệ của hai người kết thúc, cô ấy thay đổi càng nhiều. Vì cái cớ của Quan Hạm mà thuận nước đẩy thuyền đi thăm Đường Nhược Dao ở đoàn làm phim, không thông qua Quan Hạm trực tiếp nói chuyện với Đường Nhược Dao, rõ ràng không nghe Quan Hạm báo cáo thời gian mà đã hẹn trước với Đường Nhược Dao sẽ sắp xếp lịch trình vào ngày cô đóng máy...
Mọi chuyện chồng chất, một lần lại một lần phá vỡ quy định do tự cô ấy đặt ra suốt ba năm qua.
Tình huống bắt đầu chuyển biến từ lúc nào? Là câu nói của Hàn Ngọc Bình bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi một thời gian. Thoát li khỏi môi trường làm việc căng thẳng, trái tim Tần Ý Nùng dần dần bị Đường Nhược Dao lấp đầy, giống như trồng xuống một hạt giống, bắt đầu ngủ đông, cắm rễ, nảy mầm trong lòng cô ấy, đợi một trận mưa đến là lộ ra mặt đất, cuối cùng không ngừng lớn lên, cành lá um tùm.
Giữa cuộc đời đáng thất vọng này, cô ấy gặp được một giấc mộng đẹp đẽ mang tên Đường Nhược Dao, một bên đau khổ giãy giụa, một bên tỉnh táo lún sâu.
Có lẽ thật sự đúng với câu, càng kìm nén, đến cuối cùng càng phóng túng.
Nhưng cô ấy không biết, điểm tận cùng của phóng túng, chờ đón cô ấy có phải là hủy hiệt hay không.
Ngón tay gõ chữ của Tần Ý Nùng đột nhiên ngừng lại, ý cười trong mắt dần nhạt đi.
Quan Hạm kịp thời mở miệng: "Chị Tần?"
Tần Ý Nùng bộp một tiếng đóng máy tính xách tay lại, nói: "Em nói chuyện với em ấy, bảo em ấy chọn kiểu xe, đến lúc đó tôi mua cho em ấy, còn nữa, căn nhà bây giờ em ấy ở là của tôi, sau này không thích hợp ở nữa. Em xem gần đây có căn hộ nào tốt tốt đang rao bán, để ý một chút."
Quan Hạm gật đầu.
Không chỉ tặng xe, còn định tặng nhà? Nhưng không thích hợp ở nữa là ý gì? Cô ấy thật sự nỡ để người ra đi sao?
Tần Ý Nùng: "Tôi lên tầng thay quần áo, giờ học của Ninh Ninh sắp kết thúc rồi, tôi đi đón con bé."
Quan Hạm nhìn theo bóng lưng Tần Ý Nùng tới góc quặt lên tầng, cúi đầu mở cuộc trò chuyện với Đường Nhược Dao.
Phong cách nói chuyện của Quan Hạm rất rõ ràng, câu đặc trưng "chị Tần nói" vừa xuất hiện, Đường Nhược Dao liền biết đầu bên kia đã đổi chủ, đầu óc vừa nóng lên dần hạ thấp, ngắn gọn đáp: [Vâng]
Không có tiếp theo.
Quan Hạm lướt lên trêи xem những lời "tán tỉnh" em nhận chị gửi ban nãy, lại so sánh với sự lạnh lùng không cảm xúc dành cho mình, đột nhiên cảm nhận được một miệng thức ăn chó.
...
"Có phải người nhà em ra tay rồi không?" Mục Thanh Ngô hỏi trong điện thoại.
Đường Nhược Dao qua loa vâng một tiếng.
Mục Thanh Ngô cười nói: "Không cần ngại ngùng, có bối cảnh là chuyện tốt, ai lại chê nắm đấm của bản thân lớn. Đợi chuyện này qua đi, trong giới muốn kéo em tạo tin đồn hẹn hò, chỉ sợ đều phải nhìn lại bản thân có mấy phần trọng lượng."
Sáng sớm nay Mục Thanh Ngô tỉnh lại trêи sô-pha công ty, kiểm tra hòm thư email của mình, trong hộp thư đến có một email nặc danh, cô ấy nhấp vào xem với đôi mắt ngái ngủ của mình, thiếu chút nữa bật lên tại chỗ.
Trong thư toàn là chứng cứ về cuộc sống riêng tư hỗn loạn những năm nay của Vưu Danh Hiên, bao gồm cả ghi chép thuê phòng chi tiết, những bức ảnh và video bẩn thỉu, không sót thứ gì. Lần thuê phòng khách sạn gần đây nhất là trong ba ngày hắn "tổn thương vì tình".
Mục Thanh Ngô như thu hoạch được báu vật.
Email này đột nhiên xuất hiện trong hòm thư của cô ấy, chắc chắn không phải trùng hợp, hoặc là "sứ giả chính nghĩa" không vừa mắt với tin đồn ác ý của Vưu Danh Hiên tạo ra. Thứ đầu tiên Mục Thanh Ngô hoài nghi chính là Đường Nhược Dao, là "người nhà" thần thông quảng đại phía sau cô ấy.
Vừa hỏi, quả nhiên là như thế.
Phiền não duy nhất của Mục Thanh Ngô chính là, tư liệu ở trong tay cô ấy, cô ấy phải tung ra bao nhiêu, lộ ra đến mức độ nào. Vẫn là câu nói kia, chuyện gì cũng nên lưu lại đường lui, ngày sau còn phải gặp mặt, giới giải trí nước sâu, cẩn thận trêи hết, không đến lúc cần thiết, mọi người không muốn xé rách mặt nhau ra. Cô ấy có thể tung ra toàn bộ, khiến danh tiếng của Vưu Danh Hiên sụp đổ, khiến hắn ngã xuống vách núi, nhưng chuyện này có lợi gì với Đường Nhược Dao. Ngộ nhỡ Vưu Danh Hiên chó cùng dứt dậu, ai biết sẽ làm ra chuyện gì? Dù sao sau lưng hắn vẫn còn một ông chú.
Cô ấy nên trưng cầu ý kiến của Đường Nhược Dao.
"Chị quyết định là được." Đường Nhược Dao nói, "Chị Mục, em đã giao mình cho chị, đương nhiên sẽ để chị toàn quyền xử lí."
Mục Thanh Ngô thoáng cảm động.
Cô ấy gặp được Đường Nhược Dao đúng là nhặt được bảo bối, không nói đến thật thà nghe lời, còn thật lòng kính trọng cô.
"Vậy tôi sẽ tự xử lí."
"Vâng."
Mục Thanh Ngô nói chuyện xong, liền gọi điện thoại cho Lý Hà, người quản lí của Vưu Danh Hiên.
Tối qua Lý Hà không ngủ suốt một đêm, tròng mắt nổi đầy tia máu, vừa nhìn ba chữ "Mục Thanh Ngô" nhảy lên màn hình điện thoại, khóe mắt nhảy lên điềm dữ, cô nàng nghe máy, âm thanh khàn khàn: "Alo."
"Chà, làm việc xuyên đêm sao? Công ty chúng tôi tối qua còn tụ tập ăn khuya, ăn tôm hùm đất đấy." Mục Thanh Ngô ngứa miệng, châm biếm đôi câu.
Lý Hà không có tâm tình đấu võ mồm với cô ấy, chọc chọc ấn đường, bưng cốc nước ngấp một ngụm nhuận họng, nói: "Đừng vòng vèo nữa, có gì nói thẳng đi."
"Vậy tôi nói thẳng nhé, bảo nghệ sĩ nhà cô xin lỗi nghệ sĩ của tôi, trước mặt toàn thể truyền thông, công khai, đính chính tin đồn bịa đặt. Nói ngày hôm đó cậu ta... tôi mặc kệ cô tìm lí do gì, dù sao buông nghệ sĩ nhà tôi ra là được."
"Tôi không quản được cậu ta." Lý Hà thở dài. Nếu có thể quản được, cũng không náo loạn đến bước này.
"Trong tay tôi có tư liệu bẩn của nghệ sĩ nhà cô."
"Vậy cô tung ra đi." Lý Hà nói.
Mục Thanh Ngô suýt chút nữa tức chết: "Cô đang chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng đấy hả? Tôi tốt bụng nghĩ cho tiền đồ nghệ sĩ nhà cô, mới chỉ cho cô con đường này, đừng cho mặt mũi mà lại không biết giữ."
Lý Hà cũng cười lạnh nói: "Cũng đều lăn lộn trong giới, còn lạ gì nhau, chỉ là cô kiêng kị bối cảnh thân phận của cậu ta nên không dám công khai mà thôi, hà tất làm vẻ quang minh chính đại như thế."
"Tôi không dám? Cô xem tôi có dám hay không! Chuyện tối qua cô thấy rồi đấy, hay là cô đoán thử xem, bối cảnh nghệ sĩ của cô sâu, hay là cổ tay nghệ sĩ của tôi cứng." Mục Thanh Ngô trực tiếp cúp điện thoại. Sau đó hai tay đan chéo, nhàn nhã chờ đợi ba phút, điện thoại của Lý Hà gọi lại.
Lý Hà trực tiếp hỏi: "Cô có tài liệu gì?"
Giọng điệu Mục Thanh Ngô hờ hững: "Cũng không có gì, cô hỏi tối ngày 19, có phải cậu ta hẹn hò với cô gái cao 1m70, mặc váy màu xanh sẫm, cùng nhau đi thuê phòng ở khách sạn tên là Quân Ngô hay không."
Lý Hà trầm giọng nói: "Bây giờ tôi đi hỏi."
Mục Thanh Ngô: "Tôi chỉ cho cô thời gian một tiếng đồng hồ, một tiếng sau, tôi nhận được kết quả không vừa ý, nhật kí thuê phòng và video sẽ xuất hiện trêи mạng."
"Quân Ngô?" Vưu Danh Hiên nghiêng đầu, hỏi trợ lí của hắn, "Tôi từng đến khách sạn đó sao?"
Trợ lý trầm ngâm gật gật đầu.
"Chuyện tốt cậu làm đấy!"
Một tiếng "bộp", Lý Hà tức giận đến cực điểm, đập kế hoạch quan hệ công chúng cho Vưu Danh Hiên trong tay xuống bàn trà, mấy trang giấy cuộn lên tạo gió làm tung bay tóc mái nuôi dài để cố ý biểu diễn trạng thái suy sụp tinh thần của Vưu Danh Hiên.
Vưu Danh Hiên nhìn Lý Hà qua khe hở từ tóc mái dài đang rũ xuống của mình, bĩu môi thổi từ dưới lên, nói: "Chuyện này cũng không phải lần đầu bị chụp, sao chị phải căng thẳng thế?"
Tính cách Vưu Danh Hiên chính là như thế, đương nhiên sẽ không chỉ bị chụp một lần này, mỗi lần đều chưa đợi chuyện lên men đã bị cưỡng chế ép xuống, không biết những năm nay công ty đã tiêu tốn bao nhiêu chi phí quan hệ công chúng cho hắn, nhưng hắn cũng có thể kiếm tiền, lại có chú làm chỗ dựa, công ty chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
"Cậu..." Lý Hà nặng nề thở ra một hơi, có cả ý định bóp chết Vưu Danh Hiên.
Lý Hà đi qua đi lại trong phòng làm việc, tiếng giày cao gót chạm lên sàn gạch men ồn ào khiến Vưu Danh Hiên đau đầu nhức óc, hắn cuộn ngón tay, khẽ nghiêng người: "Chị Hà, chị cứ từ từ nghĩ phương án, em..."
Hắn chỉ chỉ về phía cửa.
"Cậu đứng lại cho tôi!" Lý Hà dịu lại cơn tức, cộp cộp cộp đi đến trước mặt hắn, lạnh mặt, thái độ cứng rắn, "Hôm nay cậu phải thanh minh cho sáng tỏ, không thanh minh cũng phải sáng tỏ!"
Vưu Danh Hiên khẽ hừ một tiếng qua lỗ mũi, cong khóe miệng, khẽ nói: "Em hà tất phải tìm khổ chứ?" Hắn đưa tay ra, nhận lấy kính râm từ tay trợ lí, đeo lên khuôn mặt tuấn tú của trời đất ban tặng, không thèm quay đầu lại mà rời đi.
Một tiếng sau, video Vưu Danh Hiên và cô gái trẻ tuổi nào đó đi thuê phòng xuất hiện trêи hot search.
Lý Hà cầu ông đi qua cầu bà đi lại, hot search cũng không thu hồi lại được, công ty thủy quân cũng không thuê được nhiều bằng bên Mục Thanh Ngô. Nhiệt độ thảo luận trêи thứ hạng hot search càng chạm đỉnh càng tăng, ngắn ngủi mười mấy phút, đã nhảy lên vị trí đầu tiên, phía sau còn kèm theo chữ "HOT" nổi bật.
Hình ảnh video được lấy từ khách sạn, cư dân mạng tận tâm rất nhanh phát hiện ngày tháng hiển thị trêи video.
[Mọi người chú ý xem! Ngày thuê phòng là ngày 19/9, đó không phải là một ngày trước khi Vưu Danh Hiên tiếp nhận phỏng vấn sao?]
[Quả nhiên là con mực ống hề hước, ngày hôm trước còn mây mưa với người khác, ngày hôm sau đã đứng trước truyền thông rơi lệ, đừng làm diễn viên nữa, đi luyện môn lật mặt đi]
[Mẹ kiếp, bình luận trêи đừng nhắc đến mực ống, mực ống trêи tay tôi không biết phải mở lời thế nào]
[Tôi cảm thấy râu ria hắn xồm xoàm thế kia, vốn dĩ không phải tổn thương vì tình, rõ ràng là ȶìиɦ ɖu͙ƈ quá độ đúng không?]
[ȶìиɦ ɖu͙ƈ +1, dáng vẻ Vưu Danh Hiên cả ngày uể oải, tôi nghe bạn tôi nói cuộc sống cá nhân của hắn hỗn loạn lắm, nhưng công ty đè xuống nhanh, tư liệu bẩn không bị tung ra, đạo trời có luân hồi, trời cao không buông tha một ai]
Cũng có fan của Vưu Danh Hiên nói chỉ là người trong video giống với Vưu Danh Hiên mà thôi, hơn nữa vào tài khoản Weibo chính thức của công ty quản lí Vưu Danh Hiên, yêu cầu bọn họ mời luật sư, đưa ra thông báo, tố cáo những tài khoản marketing dựng chuyện
này.
Nhưng fan cũng không hoàn toàn mù, có người nhìn rõ chân tướng, lặng lẽ rời fandom. Trong đó có người đứng đầu nhóm người hâm mộ liên hệ với công ty, gọi điện thoại tra hỏi, vừa cúp điện thoại, công khai rời fandom quay lưng. Fan bình thường quay lưng có thể cứu vớt, nhưng người đứng đầu nhóm fan quay lưng là đòn trí mạng, bọn họ biết rất nhiều tư liệu của thần tượng mà người hâm mộ bình thường không biết, hơn nữa còn là những tư liệu động trời.
Vưu Danh Hiên mất tư cách thần tượng, ác giả ác báo, nội bộ fan bắt đầu tan đàn xẻ nghé. Fan lớn lạnh lùng tung ta tư liệu bẩn một hai ba bốn năm sáu bảy, fan nhỏ vừa khóc vừa rời fandom.
Những năm tháng bình yên tràn ngập bình luận "Anh đẹp trai quá", "Anh đăng hình tự sướиɠ đi" trêи Weibo của Vưu Danh Hiên biến thành "Lừa đảo", "Không ngờ cậu lại là người như thế", "Thất bại", cũng có phần lớn fan biểu thị, "Người khác nói gì em cũng không tin, đợi anh đích thân giải thích".
Trong lòng Vưu Danh Hiên cuối cùng cũng có chút bất an, hắn gọi điện thoại cho Lý Hà, cây ngay không sợ chết đứng chỉ trích nói: "Chị làm quan hệ công chúng cho tôi như thế sao? Hot search đã treo bao lâu rồi, sao còn không rút về?"
Lý Hà đã lười đàn gảy tai trâu, bình tĩnh nói: "Tôi nới với cậu rồi, sau lưng cô ta có người, bảo cậu đừng chọc vào, là chính cậu không nghe."
Nói xong cô nàng ung dung cúp điện thoại, lại có đôi phần cảm giác sung sướиɠ.
Cùng với thời gian dịch chuyển, dư luận lên men càng ngày càng ghê gớm, Mục Thanh Ngô nhân cơ hội mượn gió bẻ măng tung ra một số hình ảnh chất lượng thấp, hình ảnh Vưu Danh Hiên và những người khác dây dưa không rõ, châm dầu vào lửa dẫn dắt tiết tấu cho cuộc sống cá nhân hỗn loạn của hắn.
Cô ấy vẫn giữ lại một đường lui, không định đuổi cùng giết tận, cho Lý Hà cơ hội thanh minh.
Từ trưa tới tối, một viên đạn nối tiếp một viên đạn, không còn mấy người nhớ đến quan hệ giữa Vưu Danh Hiên và Đường Nhược Dao, trêи đầu Vưu Danh Hiên đã bị đội lên chiếc mũ khác.
Trong bình luận là một loạt tiếng mắng, quần chúng hóng biến nhảy vào hít drama cũng đã đủ, người dao động là đám nhóm hâm mộ. Vưu Danh Hiên đứng ngồi không yên, hắn quen hưởng thụ đám fan nịnh nọt, khi thật sự đối diện với những tiếng mắng chửi khắp màn hình, hắn phát hiện năng lực chịu đựng của hắn cũng không mạnh mẽ như hắn tưởng tượng.
"Chị Hà, em... bây giờ em phải làm sao?" Nửa đêm, Vưu Danh Hiên bứt tóc mình, chân trần cuộn trêи sô-pha ở nhà, ánh mắt vô hồn hỏi.
Không phải ban ngày huênh hoang lắm sao? Bây giờ biết vội rồi? Phải cầu xin tôi rồi?
Lý Hà nuốt lại những lời châm biếm vào cổ họng, chầm chậm mở miệng nói: "Tiểu Vưu."
"Chị Hà." Vưu Danh Hiên lập tức nói, "Em biết sai rồi, chị giúp em đi, giúp em đi."
Lý Hà thở dài thườn thượt.
"Cư dân mạng đều là sinh vật rất mau quên, có tin nóng mới bọn họ tất sẽ quên em, hơn nữa em là nghệ sĩ nam, tự nhiên có ưu thế. Giới giải trí lấy tác phẩm làm chủ, chỉ cần có tác phẩm, tất cả tài liệu đen của em cũng không tính là gì. Mục Thanh Ngô, là người quản lí của Đường Nhược Dao, cô ta thả cho em một con đường, sau này đừng đối đầu với người ta nữa."
Vưu Danh Hiên vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Lý Hà nói: "Bây giờ việc quan trọng nhất là em cần ổn định fan..."
Lý Hà làm việc xuyên đêm, cùng thương lượng phương án cứu vớt với đồng nghiệp phòng Quan hệ công chúng. Tăng ca suốt hai đêm, Lý Hà đã có thể ngủ đứng được rồi, cô nàng vực dậy tinh thần, chỉ huy đồng nghiệp sắp xếp từng việc.
Hai ngày sau, nhiệt độ Vưu Danh Hiên nửa đêm thuê phòng khách sạn triệt để hạ xuống, nhóm fan của hắn kéo đến công ty cũng dần ổn định lại, rời fanfom là chuyện không tránh khỏi, may mà không ảnh hưởng quá lớn, không động chạm đến nền móng.
Mấy ngày nay Vưu Danh Hiên vô cùng bất an, buổi tối nằm mơ ác mộng đều thấy bản thân xong đời, không ai mua sản phẩm do hắn làm người đại diện, tỉnh lại gọi điện thoại cho chú hắn khóc lóc, ông chú hung hăng mắng hắn một trận, nhưng không nói không để ý đến hắn.
Vưu Danh Hiên thầm thở phào một tiếng, đợi sau khi chuyện này ổn định, đích thần mời đại công thần Lý Hà ăn bữa cơm. Lý Hà dốc lòng khẩn thiết khuyên bảo hắn một trận, Vưu Danh Hiên gật đầu vâng dạ, thái độ rất khiêm tốn.
Hôm đó Vưu Danh Hiên có lịch trình, Lý Hà cùng hắn bay đến thành phố W, nhưng ở sảnh chờ sân bay nhận được thông báo hủy bỏ lịch trình gấp.
Vưu Danh Hiên quyết định làm người lại từ đầu, tuy là tạm thời, khuôn mặt như quân vương được trời cao ưu đãi của hắn, lúc mím môi nhìn sang, còn khiến Lý Hà nổi lên một tia thương hại, cô nàng nhận điện thoại, không chịu được nhỏ tiếng nói: "Không cần bay nữa."
Vưu Danh Hiên chớp chớp mắt, mặt lộ ra nghi hoặc: "Tại sao ạ?"
Lý Hà lắc lắc đầu, lại nói: "Lịch trình ba tháng tới, toàn bộ đều bị hủy."
Không chỉ lịch trình, tất cả những sản phẩm hắn làm người đại diện đều vì chuyện bê bối trong thời hạn hợp đồng của Vưu Danh Hiên, đã vi phạm hợp đồng nên yêu cầu dừng hợp tác. Lý Hà gắng sức tranh thủ, cũng đã vô phương cứu chữa.
Vưu Danh Hiên đột nhiên quỳ xuống.
Từ thiên đường đến địa ngục, chỉ là khoảng cách một bước chân đi sai mà thôi.
Vưu Danh Hiên từ đầu đến cuối đều không biết, người phía sau hắn chọc đến rốt cuộc là ai.
+++++++++
Chương 52: Việc tu hành khi đến trần gian
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook