Lại Trán Mai
-
Chương 2
Sớm biết thế này sẽ không trở về ăn.
Nhìn hai tẩu tử đang to tiếng, Thượng Thiện cầm chặt đôi đũa, yên lặng suy nghĩ.
Tổ mẫu sợ nhà tan nát, cố gắng chống bệnh đến ăn vài miếng rồi lại trở về nghỉ, người vừa đi, hai tẩu tử liền bắt đầu khói lửa nổi lên bốn phía. Đại tẩu là nữ tử ôn nhu văn nhược, nhìn hoa tàn lá rơi cũng có thể khóc nửa ngày, nhưng lại là trưởng tức quản lý cả nhà; nhị tẩu tính tình đanh đá, thích tranh giành lại thiếu suy nghĩ, một khi náo loạn thì đều long trời lở đất.
Thời gian vừa rồi nhị ca nạp một kiều thiếp dịu dàng, nhị tẩu không có chỗ trút không thoải mái trong lòng, nhân dịp này liền bạo nộ, đại tẩu liền bưng mặt khóc lớn, nha hoàn Ngọc Bích bên cạnh đại tẩu lại không phải người dễ bắt nạt, tế thanh tế khí lại minh trào ám phùng, khiến bữa cơm chiều mù mịt chướng khí.
Đại ca, nhị ca mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giống như đột nhiên bị mù, câm, điếc vậy. Ca ca không nói gì, nào có chuyện đệ đệ như hắn có thể lên tiếng.
Bữa cơm này của Lục gia chưa ăn đã tàn. Ăn một miếng liền cảm thấy đau dạ dày, không khéo lại còn tốn thêm tiền mua thuốc chữa dạ dày.
Khó khăn chịu đựng ăn xong bữa cơm, hắn muốn đi xem tổ mẫu có ăn thêm cơm hay uống thuốc chưa, mới vừa ra khỏi phòng ăn, vòng qua góc hành lang, từ xa đã thấy đại tẩu ở dưới gốc mai khóc nức nở.
Hắn lập tức đổi hướng chạy trốn.
Không phải hắn tâm tình sắt đá lạnh lùng vô tình, mà là do đã chịu quá nhiều đau khổ. Lúc đại tẩu mới gả đến, hắn mới mười ba tuổi, nhìn thấy đại tẩu ở bên hồ sen khóc, liền an ủi nàng vài câu, rồi đưa khăn tay của mình cho nàng lau nước mắt. . . Rồi mọi việc mới bắt đầu.
Đại tẩu mặc dù không nói gì, nhưng Ngọc Bích lấy khăn tay kia dọa nạt hắn nghe lời đại ca, nếu không nghe theo, sẽ nói hắn trêu đùa đại tẩu. . . Thực đem hắn dọa nạt đến mù luôn. Sau đó hắn trăm kế ngàn phương, kiên quyết lấy khăn tay đó trở về thiêu, sau lần dọa nạt đó liền bị một trận bệnh nặng.
Sau đó càng ngày càng kì quái, trên giường đột nhiên xuất hiện thiếp thân nha hoàn của hai tẩu tử, hoặc là có nha đầu ăn mặc mỏng manh nửa đêm đưa rượu bỏ thêm xuân dược cho Thượng Thiện uống. . . Thật sự là giáo huấn đau đớn.
Sau này hắn không ham mê nữ sắc, trừ bỏ do chuyện của vợ trước, việc phong ba ở hậu viện rồi những tâm tư ma quỷ đó cũng chiếm một nửa nguyên nhân.
Vòng một vòng lớn đi thăm tổ mẫu, mới phát hiện hai chất nhi đều ở bên tổ mẫu nói cười. Tổ mẫu ngẩng đầu có lệ nhìn hắn một cái rồi lại cúi xuống, vừa cười thoải mái vừa cùng hai tôn tử nói chuyện.
Nụ cười của hắn nhạt đi một chút, ngồi một hồi, hỏi nha hoàn bên cạnh tổ mẫu về việc thuốc thang rồi cáo biệt rời đi.
Đột nhiên rất tưởng niệm biệt phủ của mình. Mặc dù trong nhà không có người, lạnh lùng thanh thanh, nhưng chung quy vẫn là nơi thuộc về mình, ăn cơm thanh tĩnh, đi ngủ yên ổn.
Cũng không phải không biết, tổ mẫu vĩnh viễn không thể thương yêu mình như đại ca và nhị ca được. Đó là con dòng chính, hắn là cái gì?
Tổ mẫu đã tận lực rồi.
Nhưng hắn dù nói cái gì cũng không muốn cưới một thê tử tiếp.
Bởi vì hắn đối ngoại rất tốt, dần dần tu bổ những thiếu tổn của Lục gia trong nhiều năm nay, tổ mẫu lại suy nghĩ muốn hắn cưới thê tử, quản nội viện cho tốt. . . Nhưng nhìn thấy đại tẩu là một mỹ nhân như ngọn đèn, thổi một cái liền tắt, nhị tẩu mạnh mẽ, lại không biết suy nghĩ.
Thiên hạ nào có chuyện gì tốt như vậy.
Hắn hơi cười loan khóe miệng có chút ý chế nhạo. Đồng ý quản sinh ý của Lục gia, là cảm thấy tổ mẫu cần một vài năm nghỉ ngơi, không nhẫn tâm bắt bà nhìn Lục gia suy bại. Nhưng lo buôn bán tốt, hắn cũng đâu có được đối xử tốt đâu? Ngay cả tiền tiêu hàng tháng một đồng cũng không có.
Một mình hắn mệt còn chưa đủ lại còn muốn hắn cưới một người nữa để cùng mệt? Đại tẩu là trưởng tức, nàng chắc chắn phải quản lý gia đình, vậy thê tử của hắn chen vào làm gì? Cũng chỉ là tự mình giả người xấu lao tâm lao lực, có công tuyệt đối không được thưởng, làm hỏng nhất định phải bồi thường.
Đến lúc trong ngoài đều yên ổn rồi, một câu sớm ra ở riêng, hắn lại phải ngoan ngoãn đóng gói trở về.
Hắn cũng không phải ngu ngốc, tự bản thân còn chưa lo xong, sao có thể liên lụy cô nương nhà người ta?
Hơn nữa đó cũng không phải nhà của hắn. Mệnh của hắn là không có nhà.
Ngồi trong thư phòng một hồi, tự giễu cười cười. Hắn đi ra ngoài phân phó một tiếng, ai cũng không được vào rồi trở lại ngọa thất, xem xét cẩn thận trong ngoài một lần, chỉ sợ hai chị dâu lại có tâm tư quỷ quái gì, nhét người vào chỗ hắn.
Ngươi nói xem, làm người sao sống lại khó khăn thế? Nằm xuống giường, hắn lại than thở một tiếng.
Ngày hôm sau, hắn dứt khoát về biệt phủ sống, mới cảm thấy thư thái một vài ngày, lại bị tổ mẫu gọi trở về. Hắn nhẫn nại nghe tổ mẫu lao thao chỉ trích khóc tố, kiên quyết từ chối tạ ơn tổ mẫu có ý tốt làm mai. Nhưng lại không thể không nhường một bước, ngoan ngoãn ở lại Lục phủ, không được đề cập tới chuyện trở về biệt phủ nữa.
Trong lòng hắn hiểu được, đây là do tổ mẫu sợ hắn chạy mất, mặc kệ Lục gia thối nát này, cho nên muốn hắn lại cưới thê, nắm bắt thê tử của hắn để lưu lại tâm hắn. Mấy tẩu tử muốn nhét người cho hắn cũng có tâm tư giống như thế.
Hắn không hận, cũng không oán. Chỉ cảm thấy mệt muốn chết.
Ta còn không bằng tổng quản do Lục gia thuê. Hắn trong lòng nói thầm. Người ta làm tổng quản tốt xấu còn có tiền hàng tháng, thưởng hàng năm, hắn làm sao được đãi ngộ như thế? Sổ sách mọi chuyện đều phải xem, tiền thì một đồng cũng sờ không thấy. Đã như vậy, đừng nghĩ đến chuyện ta sẽ làm lớn, gìn giữ sản nghiệp vốn có, không làm hỏng là tốt lắm rồi.
Từ nay về sau hắn lại thản nhiên, chỉ sáng sớm đến vấn an, buổi tối đều nói bên ngoài có việc, ngay cả cơm cũng không trở về ăn.
Kỳ thật, cái nơi bằng bàn tay này có thể có chuyện gì chứ? Hơn nữa hắn còn chịu khó đi kiểm tra cửa hàng như vậy. Mặc dù hắn cảm thấy rất nhàm chán, nhưng còn tốt hơn ở trong nhà chịu bực bội.
Hôm nay, hắn lại chán đến chết ở Lâm Dương trấn đi dạo. Chỗ chính giữa giới hạn của Khai Phong phủ và Trương gia trang, Lục gia có một tú trang ở đó. Hắn đã ở Khai Phong phủ đến phát phiền, muốn ra ngoài thoáng khí một chút, liền lấy lý do ra ngoài xem sổ sách tú trang.
Trấn tuy không lớn, nhưng rất chỉnh tề. Dù sao Khai Phong ở bên bờ Hoàng Hà, đường thủy thuận lợi, thôn trấn phụ cận không bị ngập úng nên dần dần phát triển. Nơi này địa thế hơi cao, không lo vỡ đê, gần như không bị ngập lụt, phụ cận trong thành ít có ruộng tốt. (?!)
Đi kiểm tra tú trang, nhìn sổ sách bừa bãi, chưởng quỹ tú trang lôi ra một đống lý do, cuối cùng còn lấy nhị tẩu ra dọa hắn. . . Thì ra là người nhà nhị tẩu. Hắn cũng không muốn nói tiếp, bảo thân tín Lục Phong của hắn lưu lại tiếp tục kiểm tra sổ sách, lấy chứng cớ bắt chưởng quỹ đem tiền bồi thường, lại để lại toàn bộ tiểu tư của mình.
Hắn chắc chắn chưởng quỹ sẽ phải phun hết tiền ra. Dù không muốn phun ra, thì tiểu tử Lục Phong kia cũng có cách bắt hắn phải moi tim dốc ruột phun ra.
Hắn một chút cũng không thấy lo lắng.
Cưỡi ngựa đi chậm rãi, nhìn mấy đứa nhỏ ở cửa trường tư thục cãi nhau, phi thường náo nhiệt, buồn phiền cũng vơi đi hơn nửa.
Từ trên cao nhìn xuống, rõ ràng là tiểu công tử nhà Lưu nương tử đang đứng đơn độc, đối diện là mấy đứa trẻ đang vênh váo cười nhạo hắn.
Trương Cẩn Ngôn chưa đủ tám tuổi, thích ra vẻ người lớn, bày vẻ mặt nghiêm túc, giả lãnh đạm nhìn đồng môn đang kéo con lừa của hắn, không nói một lời.
“Ai cho phép ngươi dám sửa văn tự, ai cho phép ngươi lấy bái tử!” Một nam hài vóc người rất cao quát, “Ngươi thì biết mấy chữ mà dám cãi lời tiên sinh? Ngươi nếu không quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta liền đánh chết lừa của ngươi!”
Cẩn Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, “Cẩn thận kẻo bị lừa đá, đến lúc đó lại chạy đi tìm tiên sinh nói ta bắt nạt ngươi.”
Vẻ mặt nam đồng kia không khỏi thoạt xanh thoạt đỏ, vừa rồi hắn đã bị con lừa này đá một cái ngã bổ nhào, lệ trên khóe mắt còn chưa khô đâu.
Mấy đồng môn bên cạnh đều cười ngã trái ngã phải, hắn càng xấu hổ, hung hăng chửi mắng, “Chính là vì nương ngươi là loại nữ nhân không biết thẹn, mới nuôi ra tạp chủng không biết xấu hổ như ngươi. . .”
“Sướng Nguyên không cần. . .” Đồng môn của hắn vội vã ngăn cản, nhưng đã không kịp.
Rất nhiều người đều biết, cùng Trương Cẩn Ngôn ầm ỹ nháo loạn thế nào đều phải có chừng mực. Ai dám động đến nương của Trương Cẩn Ngôn. . .
Chưa kịp nói xong lời can ngăn, Cẩn Ngôn đã hướng Giang Sướng Nguyên đánh ba bốn quyền, ánh mắt đỏ rực lên, dùng sức nghiến răng.
Các đồng môn khác thét chói tai muốn giúp hắn kéo ra, đều bị đánh trúng, trong lúc đó Cẩn Ngôn liên tục ra quyền hướng đến Dương huyệt* của Giang Sướng Nguyên…
(*) huyệt nằm ở chỗ thắt lưng, đoạn xương cụt (cái này không chắc lắm)
“Đủ rồi!” Thượng Thiện bắt lấy tay của hắn, cao giọng quát, “Học quyền cước là để ngươi đánh nhau liều chết sao? Ngươi không ngẫm lại bản thân, cũng nghĩ tới nương ngươi sao!”
Hắn bắt cánh tay Cẩn Ngôn, lạnh lùng nhìn bọn nhỏ đang khóc nháo, “Các ngươi đọc sách mà như vậy hả? Nhục mạ nương của người khác? Sách đọc được đều vào bụng chó rồi sao?”
Lũ trẻ nhất loạt chạy toán loạn, ngay cả Giang Sướng Nguyên bị đánh thực thảm cũng đều té chạy, chỉ để lại Cẩn Ngôn đang bị Thượng Thiện nắm chặt tay, còn có con lừa lông ngắn và con ngựa đang thở phì phì.
Thượng Thiện nhìn Cẩn Ngôn, vì đánh nhau nên trên người đều là bụi đất, khuôn mặt không biết bị ai đánh trúng, khóe miệng bị rách, chảy máu mũi, quần áo cũng bị xé rách.
Cẩn Ngôn cúi đầu, kéo kéo cánh tay, Thượng Thiện bấy giờ mới buông tay. Hắn khịt khịt mũi, ấp úng nói, “Tạ ơn Lục công tử dạy bảo, Cẩn Ngôn đã sai.”
Lòng hắn lập tức mềm lại. Đứa nhỏ mới hơi lớn, lại biết kìm nén như vậy, thật không dễ dàng. Yên lặng rút khăn tay, thay Cẩn Ngôn lau máu mũi.
Cẩn Ngôn chắp tay, tập tễnh dắt con lừa lông ngắn.
“Ngươi như vậy mà trở về, làm sao lại không khiến mẫu thân đau lòng?” Tiếng Thượng Thiện cũng mềm xuống, “Không bằng theo ta đi sửa sang lại một chút.”
Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ, có chút ngượng ngùng, “Nhưng. . . Nhưng lại làm phiền Lục công tử, không tốt.”
“Có cái gì mà làm phiền?” Hắn nở nụ cười, trong lòng càng thấy đau đớn. Nếu Tử Quyên vẫn còn ở nhà, hài tử của bọn hắn, cũng đã lớn thế này rồi. . .” Cũng chỉ là rửa mặt mũi cho hết bụi bẩn, có mất gì đâu?”
Cẩn Ngôn dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, lúc đánh nhau thì anh dũng, nhưng hiện giờ toàn thân đều đau muốn khóc rồi. Hắn một mình đánh với một đám đồng môn, trong đó còn có mấy đứa lớn hơn hắn, làm sao có thể không sợ hãi.
Lúc trước hắn đã chịu mấy lần ám toán, mặc dù học chút quyền cước, nhưng sao có thể đánh được một đám. Nhưng hắn khóc lóc về nhà, mẫu thân lại khóc còn to hơn hắn, còn nói không cần đi học tư thục nữa, mời tiên sinh đến nhà dạy. Nhưng tiên sinh nếu biết mẫu thân là bị hưu, đều lấy lý do không muốn dạy nữa.
Nương có lỗi gì đâu? Hắn thật sự không rõ. Mọi người đều nghĩ hắn còn nhỏ, không nhớ chuyện hồi bé, nhưng hắn đã gặp vô số ác mộng, đều là mơ thấy phụ thân túm tóc nương đập xuống đất, đập đến chảy máu.
Rõ ràng là phụ thân không tốt, vì sao mọi người đều nói nương không tốt? Nương có chỗ nào không tốt chứ?
Từ trận đó, hắn phi thường phi thường ghét các thúc thúc bá bá, luôn cảm thấy trên người bọn họ đều có mùi rỉ sắt tựa như mùi máu tươi. Nhưng Lục công tử trước mắt này lại không hề có loại khí tức khiến người ta chán ghét kia.
Hơi mở miệng, Cẩn Ngôn thầm nghĩ cảm tạ, nhưng chưa nói được lời nào nước mắt đã rơi trước. Hắn vội lau đi, nước mắt cùng máu mũi khiến tay áo biến thành bẩn không chịu nổi.
Thượng Thiện ôm hắn lên ngựa, cầm lấy dây cương dắt con lừa lông ngắn, “Ngồi cho vững.” Rồi hướng tú trang đi đến.
Nhìn hai tẩu tử đang to tiếng, Thượng Thiện cầm chặt đôi đũa, yên lặng suy nghĩ.
Tổ mẫu sợ nhà tan nát, cố gắng chống bệnh đến ăn vài miếng rồi lại trở về nghỉ, người vừa đi, hai tẩu tử liền bắt đầu khói lửa nổi lên bốn phía. Đại tẩu là nữ tử ôn nhu văn nhược, nhìn hoa tàn lá rơi cũng có thể khóc nửa ngày, nhưng lại là trưởng tức quản lý cả nhà; nhị tẩu tính tình đanh đá, thích tranh giành lại thiếu suy nghĩ, một khi náo loạn thì đều long trời lở đất.
Thời gian vừa rồi nhị ca nạp một kiều thiếp dịu dàng, nhị tẩu không có chỗ trút không thoải mái trong lòng, nhân dịp này liền bạo nộ, đại tẩu liền bưng mặt khóc lớn, nha hoàn Ngọc Bích bên cạnh đại tẩu lại không phải người dễ bắt nạt, tế thanh tế khí lại minh trào ám phùng, khiến bữa cơm chiều mù mịt chướng khí.
Đại ca, nhị ca mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giống như đột nhiên bị mù, câm, điếc vậy. Ca ca không nói gì, nào có chuyện đệ đệ như hắn có thể lên tiếng.
Bữa cơm này của Lục gia chưa ăn đã tàn. Ăn một miếng liền cảm thấy đau dạ dày, không khéo lại còn tốn thêm tiền mua thuốc chữa dạ dày.
Khó khăn chịu đựng ăn xong bữa cơm, hắn muốn đi xem tổ mẫu có ăn thêm cơm hay uống thuốc chưa, mới vừa ra khỏi phòng ăn, vòng qua góc hành lang, từ xa đã thấy đại tẩu ở dưới gốc mai khóc nức nở.
Hắn lập tức đổi hướng chạy trốn.
Không phải hắn tâm tình sắt đá lạnh lùng vô tình, mà là do đã chịu quá nhiều đau khổ. Lúc đại tẩu mới gả đến, hắn mới mười ba tuổi, nhìn thấy đại tẩu ở bên hồ sen khóc, liền an ủi nàng vài câu, rồi đưa khăn tay của mình cho nàng lau nước mắt. . . Rồi mọi việc mới bắt đầu.
Đại tẩu mặc dù không nói gì, nhưng Ngọc Bích lấy khăn tay kia dọa nạt hắn nghe lời đại ca, nếu không nghe theo, sẽ nói hắn trêu đùa đại tẩu. . . Thực đem hắn dọa nạt đến mù luôn. Sau đó hắn trăm kế ngàn phương, kiên quyết lấy khăn tay đó trở về thiêu, sau lần dọa nạt đó liền bị một trận bệnh nặng.
Sau đó càng ngày càng kì quái, trên giường đột nhiên xuất hiện thiếp thân nha hoàn của hai tẩu tử, hoặc là có nha đầu ăn mặc mỏng manh nửa đêm đưa rượu bỏ thêm xuân dược cho Thượng Thiện uống. . . Thật sự là giáo huấn đau đớn.
Sau này hắn không ham mê nữ sắc, trừ bỏ do chuyện của vợ trước, việc phong ba ở hậu viện rồi những tâm tư ma quỷ đó cũng chiếm một nửa nguyên nhân.
Vòng một vòng lớn đi thăm tổ mẫu, mới phát hiện hai chất nhi đều ở bên tổ mẫu nói cười. Tổ mẫu ngẩng đầu có lệ nhìn hắn một cái rồi lại cúi xuống, vừa cười thoải mái vừa cùng hai tôn tử nói chuyện.
Nụ cười của hắn nhạt đi một chút, ngồi một hồi, hỏi nha hoàn bên cạnh tổ mẫu về việc thuốc thang rồi cáo biệt rời đi.
Đột nhiên rất tưởng niệm biệt phủ của mình. Mặc dù trong nhà không có người, lạnh lùng thanh thanh, nhưng chung quy vẫn là nơi thuộc về mình, ăn cơm thanh tĩnh, đi ngủ yên ổn.
Cũng không phải không biết, tổ mẫu vĩnh viễn không thể thương yêu mình như đại ca và nhị ca được. Đó là con dòng chính, hắn là cái gì?
Tổ mẫu đã tận lực rồi.
Nhưng hắn dù nói cái gì cũng không muốn cưới một thê tử tiếp.
Bởi vì hắn đối ngoại rất tốt, dần dần tu bổ những thiếu tổn của Lục gia trong nhiều năm nay, tổ mẫu lại suy nghĩ muốn hắn cưới thê tử, quản nội viện cho tốt. . . Nhưng nhìn thấy đại tẩu là một mỹ nhân như ngọn đèn, thổi một cái liền tắt, nhị tẩu mạnh mẽ, lại không biết suy nghĩ.
Thiên hạ nào có chuyện gì tốt như vậy.
Hắn hơi cười loan khóe miệng có chút ý chế nhạo. Đồng ý quản sinh ý của Lục gia, là cảm thấy tổ mẫu cần một vài năm nghỉ ngơi, không nhẫn tâm bắt bà nhìn Lục gia suy bại. Nhưng lo buôn bán tốt, hắn cũng đâu có được đối xử tốt đâu? Ngay cả tiền tiêu hàng tháng một đồng cũng không có.
Một mình hắn mệt còn chưa đủ lại còn muốn hắn cưới một người nữa để cùng mệt? Đại tẩu là trưởng tức, nàng chắc chắn phải quản lý gia đình, vậy thê tử của hắn chen vào làm gì? Cũng chỉ là tự mình giả người xấu lao tâm lao lực, có công tuyệt đối không được thưởng, làm hỏng nhất định phải bồi thường.
Đến lúc trong ngoài đều yên ổn rồi, một câu sớm ra ở riêng, hắn lại phải ngoan ngoãn đóng gói trở về.
Hắn cũng không phải ngu ngốc, tự bản thân còn chưa lo xong, sao có thể liên lụy cô nương nhà người ta?
Hơn nữa đó cũng không phải nhà của hắn. Mệnh của hắn là không có nhà.
Ngồi trong thư phòng một hồi, tự giễu cười cười. Hắn đi ra ngoài phân phó một tiếng, ai cũng không được vào rồi trở lại ngọa thất, xem xét cẩn thận trong ngoài một lần, chỉ sợ hai chị dâu lại có tâm tư quỷ quái gì, nhét người vào chỗ hắn.
Ngươi nói xem, làm người sao sống lại khó khăn thế? Nằm xuống giường, hắn lại than thở một tiếng.
Ngày hôm sau, hắn dứt khoát về biệt phủ sống, mới cảm thấy thư thái một vài ngày, lại bị tổ mẫu gọi trở về. Hắn nhẫn nại nghe tổ mẫu lao thao chỉ trích khóc tố, kiên quyết từ chối tạ ơn tổ mẫu có ý tốt làm mai. Nhưng lại không thể không nhường một bước, ngoan ngoãn ở lại Lục phủ, không được đề cập tới chuyện trở về biệt phủ nữa.
Trong lòng hắn hiểu được, đây là do tổ mẫu sợ hắn chạy mất, mặc kệ Lục gia thối nát này, cho nên muốn hắn lại cưới thê, nắm bắt thê tử của hắn để lưu lại tâm hắn. Mấy tẩu tử muốn nhét người cho hắn cũng có tâm tư giống như thế.
Hắn không hận, cũng không oán. Chỉ cảm thấy mệt muốn chết.
Ta còn không bằng tổng quản do Lục gia thuê. Hắn trong lòng nói thầm. Người ta làm tổng quản tốt xấu còn có tiền hàng tháng, thưởng hàng năm, hắn làm sao được đãi ngộ như thế? Sổ sách mọi chuyện đều phải xem, tiền thì một đồng cũng sờ không thấy. Đã như vậy, đừng nghĩ đến chuyện ta sẽ làm lớn, gìn giữ sản nghiệp vốn có, không làm hỏng là tốt lắm rồi.
Từ nay về sau hắn lại thản nhiên, chỉ sáng sớm đến vấn an, buổi tối đều nói bên ngoài có việc, ngay cả cơm cũng không trở về ăn.
Kỳ thật, cái nơi bằng bàn tay này có thể có chuyện gì chứ? Hơn nữa hắn còn chịu khó đi kiểm tra cửa hàng như vậy. Mặc dù hắn cảm thấy rất nhàm chán, nhưng còn tốt hơn ở trong nhà chịu bực bội.
Hôm nay, hắn lại chán đến chết ở Lâm Dương trấn đi dạo. Chỗ chính giữa giới hạn của Khai Phong phủ và Trương gia trang, Lục gia có một tú trang ở đó. Hắn đã ở Khai Phong phủ đến phát phiền, muốn ra ngoài thoáng khí một chút, liền lấy lý do ra ngoài xem sổ sách tú trang.
Trấn tuy không lớn, nhưng rất chỉnh tề. Dù sao Khai Phong ở bên bờ Hoàng Hà, đường thủy thuận lợi, thôn trấn phụ cận không bị ngập úng nên dần dần phát triển. Nơi này địa thế hơi cao, không lo vỡ đê, gần như không bị ngập lụt, phụ cận trong thành ít có ruộng tốt. (?!)
Đi kiểm tra tú trang, nhìn sổ sách bừa bãi, chưởng quỹ tú trang lôi ra một đống lý do, cuối cùng còn lấy nhị tẩu ra dọa hắn. . . Thì ra là người nhà nhị tẩu. Hắn cũng không muốn nói tiếp, bảo thân tín Lục Phong của hắn lưu lại tiếp tục kiểm tra sổ sách, lấy chứng cớ bắt chưởng quỹ đem tiền bồi thường, lại để lại toàn bộ tiểu tư của mình.
Hắn chắc chắn chưởng quỹ sẽ phải phun hết tiền ra. Dù không muốn phun ra, thì tiểu tử Lục Phong kia cũng có cách bắt hắn phải moi tim dốc ruột phun ra.
Hắn một chút cũng không thấy lo lắng.
Cưỡi ngựa đi chậm rãi, nhìn mấy đứa nhỏ ở cửa trường tư thục cãi nhau, phi thường náo nhiệt, buồn phiền cũng vơi đi hơn nửa.
Từ trên cao nhìn xuống, rõ ràng là tiểu công tử nhà Lưu nương tử đang đứng đơn độc, đối diện là mấy đứa trẻ đang vênh váo cười nhạo hắn.
Trương Cẩn Ngôn chưa đủ tám tuổi, thích ra vẻ người lớn, bày vẻ mặt nghiêm túc, giả lãnh đạm nhìn đồng môn đang kéo con lừa của hắn, không nói một lời.
“Ai cho phép ngươi dám sửa văn tự, ai cho phép ngươi lấy bái tử!” Một nam hài vóc người rất cao quát, “Ngươi thì biết mấy chữ mà dám cãi lời tiên sinh? Ngươi nếu không quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta liền đánh chết lừa của ngươi!”
Cẩn Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, “Cẩn thận kẻo bị lừa đá, đến lúc đó lại chạy đi tìm tiên sinh nói ta bắt nạt ngươi.”
Vẻ mặt nam đồng kia không khỏi thoạt xanh thoạt đỏ, vừa rồi hắn đã bị con lừa này đá một cái ngã bổ nhào, lệ trên khóe mắt còn chưa khô đâu.
Mấy đồng môn bên cạnh đều cười ngã trái ngã phải, hắn càng xấu hổ, hung hăng chửi mắng, “Chính là vì nương ngươi là loại nữ nhân không biết thẹn, mới nuôi ra tạp chủng không biết xấu hổ như ngươi. . .”
“Sướng Nguyên không cần. . .” Đồng môn của hắn vội vã ngăn cản, nhưng đã không kịp.
Rất nhiều người đều biết, cùng Trương Cẩn Ngôn ầm ỹ nháo loạn thế nào đều phải có chừng mực. Ai dám động đến nương của Trương Cẩn Ngôn. . .
Chưa kịp nói xong lời can ngăn, Cẩn Ngôn đã hướng Giang Sướng Nguyên đánh ba bốn quyền, ánh mắt đỏ rực lên, dùng sức nghiến răng.
Các đồng môn khác thét chói tai muốn giúp hắn kéo ra, đều bị đánh trúng, trong lúc đó Cẩn Ngôn liên tục ra quyền hướng đến Dương huyệt* của Giang Sướng Nguyên…
(*) huyệt nằm ở chỗ thắt lưng, đoạn xương cụt (cái này không chắc lắm)
“Đủ rồi!” Thượng Thiện bắt lấy tay của hắn, cao giọng quát, “Học quyền cước là để ngươi đánh nhau liều chết sao? Ngươi không ngẫm lại bản thân, cũng nghĩ tới nương ngươi sao!”
Hắn bắt cánh tay Cẩn Ngôn, lạnh lùng nhìn bọn nhỏ đang khóc nháo, “Các ngươi đọc sách mà như vậy hả? Nhục mạ nương của người khác? Sách đọc được đều vào bụng chó rồi sao?”
Lũ trẻ nhất loạt chạy toán loạn, ngay cả Giang Sướng Nguyên bị đánh thực thảm cũng đều té chạy, chỉ để lại Cẩn Ngôn đang bị Thượng Thiện nắm chặt tay, còn có con lừa lông ngắn và con ngựa đang thở phì phì.
Thượng Thiện nhìn Cẩn Ngôn, vì đánh nhau nên trên người đều là bụi đất, khuôn mặt không biết bị ai đánh trúng, khóe miệng bị rách, chảy máu mũi, quần áo cũng bị xé rách.
Cẩn Ngôn cúi đầu, kéo kéo cánh tay, Thượng Thiện bấy giờ mới buông tay. Hắn khịt khịt mũi, ấp úng nói, “Tạ ơn Lục công tử dạy bảo, Cẩn Ngôn đã sai.”
Lòng hắn lập tức mềm lại. Đứa nhỏ mới hơi lớn, lại biết kìm nén như vậy, thật không dễ dàng. Yên lặng rút khăn tay, thay Cẩn Ngôn lau máu mũi.
Cẩn Ngôn chắp tay, tập tễnh dắt con lừa lông ngắn.
“Ngươi như vậy mà trở về, làm sao lại không khiến mẫu thân đau lòng?” Tiếng Thượng Thiện cũng mềm xuống, “Không bằng theo ta đi sửa sang lại một chút.”
Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ, có chút ngượng ngùng, “Nhưng. . . Nhưng lại làm phiền Lục công tử, không tốt.”
“Có cái gì mà làm phiền?” Hắn nở nụ cười, trong lòng càng thấy đau đớn. Nếu Tử Quyên vẫn còn ở nhà, hài tử của bọn hắn, cũng đã lớn thế này rồi. . .” Cũng chỉ là rửa mặt mũi cho hết bụi bẩn, có mất gì đâu?”
Cẩn Ngôn dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, lúc đánh nhau thì anh dũng, nhưng hiện giờ toàn thân đều đau muốn khóc rồi. Hắn một mình đánh với một đám đồng môn, trong đó còn có mấy đứa lớn hơn hắn, làm sao có thể không sợ hãi.
Lúc trước hắn đã chịu mấy lần ám toán, mặc dù học chút quyền cước, nhưng sao có thể đánh được một đám. Nhưng hắn khóc lóc về nhà, mẫu thân lại khóc còn to hơn hắn, còn nói không cần đi học tư thục nữa, mời tiên sinh đến nhà dạy. Nhưng tiên sinh nếu biết mẫu thân là bị hưu, đều lấy lý do không muốn dạy nữa.
Nương có lỗi gì đâu? Hắn thật sự không rõ. Mọi người đều nghĩ hắn còn nhỏ, không nhớ chuyện hồi bé, nhưng hắn đã gặp vô số ác mộng, đều là mơ thấy phụ thân túm tóc nương đập xuống đất, đập đến chảy máu.
Rõ ràng là phụ thân không tốt, vì sao mọi người đều nói nương không tốt? Nương có chỗ nào không tốt chứ?
Từ trận đó, hắn phi thường phi thường ghét các thúc thúc bá bá, luôn cảm thấy trên người bọn họ đều có mùi rỉ sắt tựa như mùi máu tươi. Nhưng Lục công tử trước mắt này lại không hề có loại khí tức khiến người ta chán ghét kia.
Hơi mở miệng, Cẩn Ngôn thầm nghĩ cảm tạ, nhưng chưa nói được lời nào nước mắt đã rơi trước. Hắn vội lau đi, nước mắt cùng máu mũi khiến tay áo biến thành bẩn không chịu nổi.
Thượng Thiện ôm hắn lên ngựa, cầm lấy dây cương dắt con lừa lông ngắn, “Ngồi cho vững.” Rồi hướng tú trang đi đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook