Lại Lên Trang Đầu FULL
-
Chương 50
Một lúc sau, các minh tinh tiến vào, lễ trao giải còn chưa có bắt đầu.
Nguyễn Tĩnh rất hối hận vừa mới nhịn không được nói Từ Tiêu Vân mấy câu, thời gian sau đó, Từ Tiêu Vân đều ngồi đấy giáo huấn cô, nói cô không có chí lớn, nói cô lãng phí tài nguyên, nói cô cả ngày không làm việc đàng hoàng, làm livestream...
Nguyễn Tĩnh nhịn không được quay đầu lại muốn nói vài câu.
Có thể mỗi lần cô quay đầu Từ Tiêu Vân tựa hồ biết cô chuẩn bị phản bác, đều nâng cao âm lượng của mình lên, khiến cô không có cách nào mở miệng.
Cô đã buông bỏ không thèm quan tâm chị Từ nói gì nữa, cho rằng sẽ bị lải nhải đến khi lễ trao giải bắt đầu, Bùi Dĩ Mặc cuối cùng đã đến giải cứu cô.
Bùi Dĩ Mặc mới vừa ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, Từ Tiêu Vân lập tức liền ngừng lại, yên tĩnh như một học sinh ngoan, ngồi thẳng sống lưng mắt nhìn về phía trước.
Nguyễn Tĩnh quay đầu nhìn Bùi Dĩ Mặc, trong mắt đều là cảm kích: "Anh sao đến trễ vậy!"
"Có chút việc chậm trễ." Bùi Dĩ Mặc sờ sờ tóc ngắn của Nguyễn Tĩnh, anh cho rằng Nguyễn Tĩnh tỏ thái độ là vì nghĩ đến anh, trong lòng có điểm đắc ý, xem ra Tĩnh Tĩnh là thật sự rất yêu anh.
Nguyễn Tĩnh cảm thấy ánh mắt Bùi Dĩ Mặc nhìn cô đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ, cô định nói chuyện với anh vài câu, bụng đột nhiên cuộn lên, khiến sắc mặt cô tái nhợt.
Nguyễn Tĩnh thấp giọng nói: "Em đi vệ sinh."
"Anh cùng em đi." Nói xong chuẩn bị đứng lên.
"Không cần." Nguyễn Tĩnh dùng tay ấn anh ngồi xuống, "Em đi một mình là được rồi, sẽ trở lại nhanh thôi."
Nguyễn Tĩnh vừa đi, Triệu Đồng Nhạc ngồi ở phía sau cũng đứng dậy rời khỏi vị trí.
Nhìn gương sửa sang lại một chút, Nguyễn Tĩnh tay sờ sờ bụng, sắc mặt nhu hòa.
Cô có dự cảm mãnh liệt, khẳng định là một bé gái đáng yêu.
Cô quyết định , nếu như cuối cùng sinh con trai, liền đem nó tùy tiện ném cho người trong nhà Bùi Dĩ Mặc nuôi lớn, không bị đói là được.
Nếu như là con gái, cô nhất định phải tự mình tự tay nuôi lớn, đây chính là người kế thừa tộc Tang thi tộc đời tiếp theo.
Tuy rằng không phải ở kiếp trước, cũng không phải là còn có Lý Niệm Bạch cấp dưới trung thành ở bên cạnh cô sao, cô cứ coi như đây vẫn là kiếp trước đi.
"Nguyễn Tĩnh, tôi ghét cô."
Đang suy nghĩ về sau giáo dục con gái mình thế nào để bắt lấy thời đại kiếm tiền thật nhiều, trong đầu Nguyễn Tĩnh đã diễn ra rất nhiều kế hoạch, thình lình phía có một giọng nói cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Nguyễn Tĩnh quay đầu lại nhìn thấy một cô gái, người này cô không quen biết, nhưng không hiểu sao gương mặt đối phương nhìn cô đầy vẻ chán ghét, còn có hâm mộ xen lãn ganh tị.
Nghĩ đến cô gái này “ghét cô", Nguyễn Tĩnh cảm thấy khó hiểu.
Chán ghét liền chán ghét, muốn nói chuyện chuyên môn với cô? Cô cũng không phải nhân dân tệ, người người nhìn thấy đều phải yêu thích, mà cũng không đúng, ở đây có rất nhiều người không yêu nhân tệ.
Nguyễn Tĩnh nhìn nàng nhàn nhạt gật đầu: "Ừ." Nói xong muốn rời khỏi nơi này.
Triệu Đồng Nhạc dùng tay ngăn lại: "Cô có biết vì sao tôi ghét cô sao?"
Nguyễn Tĩnh không nói nhìn cô ta, cô tuyệt không muốn biết, bởi vì cô không có hứng thú.
Thấy đối phương là phụ nữ, Nguyễn Tĩnh không hề muốn động thủ.
Triệu Đồng Nhạc nhìn Nguyễn Tĩnh, nói từ tận đáy lòng: "Chúng ta rõ ràng giống nhau, ngay từ đầu là tiểu minh tinh tuyến mười tám, giống nhau là không chịu khuất phục bị nhà đầu tư đè dưới thân, vì sao cô có thể gặp được Bùi Dĩ Mặc tốt như vậy, mà tôi lại chỉ có thể khuất phục ở dưới thân Mạc Ngữ Khinh, người đàn bà biến thái đó! Vì sao! Vì sao!"
Nguyễn Tĩnh đầu tiên là hơi sửng sốt, chờ cô phản ứng lại ý tứ trong lời nói Triệu Đồng Nhạc, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô ta.
Khuất, khuất phục ở dưới thân Mạc Ngữ Khinh? Là ý cô đang nghĩ sao!
"Cô, khụ khụ, cô từng đã bị Mạc Ngữ Khinh bao dưỡng ?"
Này thật sự là khiến cô khiếp sợ a.
Bất quá em gái, cô tùy tiện đem loại lịch sử đen tối này gì đó nói cô biết, cũng là người cô nàng này phi thường chán ghét, đúng thật có tâm đấy, cô gái ạ.
"Đúng, cô vui vẻ? Vừa lòng? Tôi thảm như vậy cô vui sao!!!"
Sau đó, Triệu Đồng Nhạc dường như không khống chế được chính mình, ngã khuỵu xuống vừa gào vừa thét trông vô cùng thảm thiết.
Nguyễn Tĩnh: ? ? ?
Cô và cô gái này không thù không oán, cô tại sao lại phải vui vẻ chứ? Người này đầu óc có vấn đề không vậy?
"Em gái, cô thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi, cô là ai tôi đều không biết rõ, tôi vui vẻ vì cái gì?"
Triệu Đồng Nhạc ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh, vài giây sau lại điên cuồng cười ha hả: "Hahaha, đúng vậy, cô đều không biết tôi, vậy mà tôi lại thầm hận cô lâu như vậy, ha ha ha!"
Nguyễn Tĩnh cảm thấy em gái này tinh thần khẳng định không bình thường, cô nhịn không được muốn khuyên bảo: "Cô thật sự nên đi xem bác sĩ tâm lý đi, dũng cảm đối mặt vấn đề trong lòng mình."
Đẩy cửa đi ra ngoài, Nguyễn Tĩnh nhấc chân đi được vài bước thì ngừng lại, nhìn về phía Triệu Đồng Nhạc vẫn chưa phục hồi, khẽ nói: "Mạc Ngữ Khinh thân thể không được tốt, đã bị người nhà đưa vào trại an dưỡng rồi, sợ rằng cả cả đời cũng không thể ra khỏi đó, từ bây giờ đi về phía trước đi cô gái."
Nguyễn Tĩnh nói xong nhanh chóng rời khỏi .
Khoảnh khắc Nguyễn Tĩnh xoay người rời đi, Triệu Đồng Nhạc ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cô, trong ánh mắt như thấy một thế giới mới.
*
Trở lại vị trí của mình, Nguyễn Tĩnh ngồi xuống, Bùi Dĩ Mặc nhìn cô, nhíu mày: "Sao đi lâu như vậy?"
"Khụ, gặp một người, một chút."
Nói xong nhìn thấy Đỗ Diệc Thành ngồi ở bên cạnh Bùi Dĩ Mặc, nở nụ cười chào hỏi: " Anh Thành, thật lâu không gặp."
Đỗ Diệc Thành khuôn mặt không giữ nỗi nụ cười trên môi, cố gắng lắm mới nhếch nổi khóe miệng, vừa định chào đáp lại, đã bị Bùi Dĩ Mặc nghiêng đầu nhàn nhạt liếc một cái, Đỗ Diệc Thành đem lời nuốt xuống, ngẩng đầu lên mắt nhìn phía trước.
Nguyễn Tĩnh vỗ tay Bùi Dĩ Mặc: "Đừng làm quá, anh Thành là người tốt."
Bùi Dĩ Mặc trừng mắt nhìn cô, cuối cùng hừ một tiếng không nói nữa.
Quên đi, dù sao khoảng thời gian trước anh giáo huấn cũng đủ rồi, có vết xe đổ này, về sau những cái gì lão thịt khô, tiểu thịt tươi khẳng định không mơ ước Nguyễn Tĩnh.
Đến tám giờ, lễ trao giải cuối cùng chính thức bắt đầu.
Hai MC trò chuyện tung hứng để bầu không khí trở nên náo nhiệt, sau đó là một vũ đạo nóng bỏng mở màn.
Từ Tiêu Vân lại bắt đầu khẩn trương, một bên tay che trái tim nhỏ của mình, một bên nhanh chóng cầm lấy cánh tay Nguyễn Tĩnh, càng không ngừng nói: "Làm sao bây giờ, Tĩnh Tĩnh, tôi hồi hộp quá, ông trời phù hộ cô nhất định phải đoạt giải, nhất định phải đoạt giải!"
Trên tay truyền đến cảm giác hơi hơi nhói nhói, Nguyễn Tĩnh bất đắc dĩ nhìn Từ Tiêu Vân: "Chị Từ, bình tĩnh! Nếu lần này không có giải, tôi về sau cũng sẽ nỗ lực đóng phim thật tốt, nhất định sẽ có giải, giúp chị hoàn thành nguyện vọng nhiều năm qua của mình."
Nguyễn Tĩnh nghĩ, nếu như cô không cầm cúp trở về, chị Từ đời này sợ là đều sẽ không bỏ qua cho cô.
Ai, người đại diện so cô càng quan tâm con đường tương lai hơn, cũng là điều đáng buồn.
Sau khi kết thúc ca múa mở màn, MC lại lên sân khấu .
Nghe hai người ở trên sân khấu nói chuyện một hồi, Nguyễn Tĩnh chỉ khi nghe đến câu "Đêm nay lễ trao giải chính thức bắt đầu" khi, mới lấy lại tinh thân ngẩng đầu nhìn màn hình lớn.
Lễ trao giải vẫn tiếp tục, Từ Tiêu Vân cứ ngồi bên nói mãi, khiến Nguyễn Tĩnh trong lòng đột nhiên cũng có chút kích động.
Lễ trao giải tiến hành đến một nửa thời gian, Từ Tiêu Vân nhìn về phía Nguyễn Tĩnh, uể oải mở miệng: "Tĩnh Tĩnh, xong rồi xong rồi, cô lần này khẳng định cũng không thể lấy được giải thưởng.
Tổ quay phim đã có đạo diễn tốt nhân, nam nữ chính tốt nhất, biên kịch tốt nhất, Liên hoan phim xuất hiện lâu vậy, còn chưa bao giờ có một tổ quay phim có thể đồng thời cầm năm giải thưởng."
Từ Tiêu Vân nói xong lại thở dài: "Sao lại khó như vậy, tôi sao lại không thể dẫn dắt một người đoạt giải thưởng chứ."
Kết quả này chưa bao giờ nghĩ đến, nghĩ đến đây Từ Tiêu Vân cảm thấy cả người đều uể oải ?
Nguyễn Tĩnh an ủi nói: "Chị Từ, kết quả còn chưa có, nói không chừng tôi thành ngoại lệ đó."
Từ Tiêu Vân ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, rất nhanh lại cúi đầu than thở.
Được rồi, Nguyễn Tĩnh cũng không biết nên nói gì lúc này.
Chỉ có thể quay đầu cùng Bùi Dĩ Mặc nói chuyện.
Thời gian lại trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc công bố giải nam phụ xuất sắc.
Tuy rằng đã không ôm hy vọng cái gì, nhưng Từ Tiêu Vân sắc mặt vẫn khẩn trương nhìn màn hình lớn, một bên tay theo quán tính khẩn cầm lấy Nguyễn Tĩnh.
Tổng cộng có bốn người được đề cử.
Màn hình lớn trước phát đề cử ba bộ phim xuất sắc nhất, không khí đều rất bình thường.
Lúc quay tới Nguyễn Tĩnh, lấy đoạn phim nam chính về nhà "bắt gian tại giường", các minh tinh được một trận cười vang, trong đại sảnh fan CP cũng điên cuồng hò hét đứng lên.
Nguyễn Tĩnh thật sự xem không ít lần cô ở hình dáng kia, ở trên tivi nhìn cảm thấy còn bình thường, hiện tại chiếu ở màn hình lớn, cô thế nào cảm thấy có chút xấu hổ..
Bên cạnh cô Bùi Dĩ Mặc sắc mặt không làm gì đẹp mắt dùng sức nắm tay cô, cả người đều lộ vẻ không vui, đừng ai đến gần nếu muốn chết.
Đỗ Diệc Thành cố gắng di chuyển sang bên kia.
Nhân viên công tác khẳng định là cố ý đem chỗ ngồi anh ta an bài ở bên cạnh Bùi Dĩ Mặc, chết cóng mất !
Trên đài người chủ trì đã mời ra khách quý trao giải nam phụ xuất sắc nhất.
Khách quý cười ngắn gọn đọc diễn văn, mở ra tấm thẻ ghi tên người đoạt giải.
Nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi hơi sửng sốt, nhưng là rất nhanh lại tươi cười.
Anh ta nhìn mọi người ở phía dưới, cười nói: "Năm nay, Liên hoan phim lần này giải nam phụ xuất sắc, tôi đã dự đoán được, nhưng lần này có chút ngoài ý muốn."
"Mời mọi người hướng lên màn hình lớn, Liên hoan phim lần thứ 25, người đạt được giải nam phụ xuất sắc là.
.
."
Màn hình lớn thay phiên chiếu đề cử, khách quý thu hồi tấm thẻ, lớn tiếng nói: "Chúc mừng Nguyễn Tĩnh."
Khách quý vừa mới nói xong, màn hình liền dừng ở ảnh chụp Nguyễn Tĩnh, rất nhanh lại giới thiệu Nguyễn Tĩnh bằng một video ngắn.
Từ Tiêu Vân ngơ ngác nhìn Nguyễn Tĩnh trên màn hình, thẳng đến khi ánh sáng chiếu tới trên người Nguyễn Tĩnh, cô mới dùng sức nhéo Bùi Ngôn Cảnh đang ngồi bên cạnh, khiến Bùi Ngôn Cảnh ăn đau kêu một tiếng.
Thực, thật sự đạt giải kìa!
Nguyễn Tĩnh đạt giải! Nghệ sĩ cô dẫn dắt lại có giải! Ha ha ha!
Nguyễn Tĩnh tâm tình có chút phức tạp, xung quanh là tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cô đi lên nhận giải.
Không thể tin được cô thật sự có một ngày sẽ đạt giải thưởng, tuy rằng là nam phụ xuất sắc, nhưng tốt xấu cũng là giải thưởng, cuối cùng hoàn thành tâm nguyện của chị Từ, cô có thể an tâm làm livestream.
Tiếp nhận cúp trong tay khách quý, cùng anh ta nhẹ nhàng ôm nhẹ một chút, Nguyễn Tĩnh giơ cúp trong tay, sắc mặt nghiêm túc nhìn minh tinh dưới đài, dựa theo kịch bản nói vài câu, lại nói tiếp: "Cảm ơn ban tổ chức đã trao giải này cho tôi."
Dưới đài Bùi Dĩ Mặc nhìn Nguyễn Tĩnh, trên mặt hiện ra tươi cười.
"Cảm ơn tổ kịch bản《 Tinh hỏa 》đã cho tôi vai diễn này."
Hơi hơi thả lỏng thân thể, Bùi Dĩ Mặc tươi cười trên mặt trở nên phai nhạt.
"Cảm tạ người đại diện của tôi chị Từ.
Tôi không có phụ lòng kỳ vọng của cô, hôm nay cuối cùng cầm một giải thưởng trở về rồi."
Ngón tay gõ tay vịn ghế dựa dừng lại, tươi cười trên mặt Bùi Dĩ Mặc đã hoàn toàn biến mất.
"Cảm tạ vật Đỗ Diệc Thành lúc trước giới thiệu cho tôi tham gia chương trình giải trí cùng phim truyền hình, vô cùng cảm ơn anh, anh Thành."
Tay đang nắm chặt tay vịn ghế dựa, Bùi Dĩ Mặc mặt không biểu cảm quay đầu nhìn Đỗ Diệc Thành.
"Cảm tạ các fan cho tới nay luôn luôn yêu mến tôi."
Dưới đài Bùi Dĩ Mặc sắc mặt đã hoàn toàn đông lại, toàn thân đều tản ra khí lạnh.
Đỗ Diệc Thành run run một chút, răng nanh cũng sợ tới mức đụng nhau cành cạch.
Người đàn ông này quả thật đáng sợ.
Nguyễn Tĩnh tạm dừng một chút, từ trong túi lấy ra một cái nhẫn kim cương, nhìn Bùi Dĩ Mặc, trên mặt mang theo tươi cười: "Cuối cùng tôi còn muốn cảm ơn chồng tôi, Bùi Dĩ Mặc."
Nguyễn Tĩnh thốt ra lời này xong, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh, tiếp đó là nhiệt liệt vỗ tay.
Ánh sáng cũng chiếu vào trên người Bùi Dĩ Mặc, anh kinh ngạc không dám tin nhìn mình xuất hiện tại trên màn hình lớn.
Phương Trạch Khải bắt lấy thời cơ, hai tay dơ lên nói: "Một, hai, ba, bắt đầu!"
"Tĩnh Tĩnh Bùi tổng, trời sinh một đôi!"
Đột nhiên ở hàng ghế khán giả phát ra vài tiếng khẩu hiệu vang dội, tất cả mọi người cười lớn nhìn về phía bọn họ.
Nghe khẩu hiệu hổ thẹn này, Phương Trạch Khải khóe miệng run rẩy xoa xoa cái trán, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ Bùi tổng dặn dò, toàn nhân viên công ty đều trở thành thủy quân miễn phí!
Bùi Dĩ Mặc khiếp sợ trên mặt vẫn như cũ không có tan đi, anh vốn cho rằng Tĩnh Tĩnh chỉ công bố hai người là quan hệ người yêu, không nghĩ tới Tĩnh Tĩnh cứ như vậy cho anh danh phận.
Nguyễn Tĩnh tiếp tục nói: "Anh yên tâm, về sau em sẽ yêu anh, chiều anh cả đời, sẽ không để ai bắt nạt anh, cũng sẽ không để anh chịu ủy khuất.
Đúng rồi, còn có con của chúng ta nữa."
Nguyễn Tĩnh cười vuốt ve bụng một chút, "Em sẽ càng thêm nỗ lực kiếm tiền nuôi con chúng ta."
Nguyễn Tĩnh này nói hết lời, fan CP cũng bùng nổ, một đám gào thét "Tĩnh ca bạo lực quá", mà nhóm minh tinh khách mời, một bên hưng phấn vỗ tay một bên sắc mặt mờ mịt.
Là bọn họ thấy sai sao? Sao cảm thấy Nguyễn Tĩnh ở bài phát biểu cảm nghĩ này đã đảo vị trí hai người ?
Không có người chú ý, góc đại sảnh, Lý Niệm Bạch như người mất hồn, cúi đầu xoa xoa khóe mắt rời khỏi .
Nguyễn Tĩnh cầm cúp trở lại chỗ ngồi, Từ Tiêu Vân đã kích động mém chút ngất.
Bùi Dĩ Mặc hạnh phúc trên mặt đều giấu không được , ngây ngô cười nói: "Em, em thế nào lại công khai bây giờ chứ ? Còn có con." Tay sờ sờ bụng của cô, thanh âm khó nén kích động nói: "Sao không sớm chút nói với anh chuyện em mang thai."
"Muốn cho anh một kinh hỉ." Nguyễn Tĩnh nhịn không được giơ tay vuốt mặt anh.
Cô đi đến thế giới này cũng đã lâu, thế giới này chỉ có thể cưới một người đàn ông, cô và anh cứ sống như vậy đến già.
Tuy rằng anh rất nhiều tiền, nhưng là cô vẫn muốn tự mình nỗ lực nhiều kiếm tiền nuôi anh, còn có đứa nhóc con trong bụng và bánh bao nhỏ.
Nhìn người đàn ông mình đến bây giờ bộ dáng vẫn có chút ngốc, Nguyễn Tĩnh trong lòng hơi hơi động, tim đột nhiên trở nên mềm mại .
Có lẽ cô đi đến thế giới này cũng không sai, ít nhất gặp Bùi Dĩ Mặc.
Kỳ thực cô cũng nghiêm túc suy nghĩ, nếu như kiếp trước hỏi mình có nguyện ý hay không cả đời này chỉ cưới một người đàn ông là Bùi Dĩ Mặc, cô có đáp ứng hay không?
Cô rối rắm buồn rầu hồi lâu, cuối cùng tiếp nhận hiện thực tàn khốc.
Nếu là ở kiếp trước, cô cũng là nguyện ý chỉ cưới Bùi Dĩ Mặc.
Nguyễn Tĩnh lắc đầu đem mấy những suy nghĩ rối rắm này ném đến sau đầu.
Đời này cô muốn giữ chặt Bùi Dĩ Mặc cùng đứa bé trong bụng.
Tiền, có càng nhiều càng tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook