Lai Giả Khả Truy
Chương 37

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường đột nhiên sáng rực lên, có chủ ý. Anh kéo Đinh Triệu Lan nói: “Tôi biết họ ở đâu rồi!”

“Chỗ nào?”

“Hừ! Cái tên Triệu Trinh này vẫn tính là có chút khôn vặt!” Bạch Ngọc Đường híp mắt lại nói, sau đó anh lại nhìn về phía Đinh Triệu Lan: “Đinh lão đại, anh suy nghĩ chút coi, ai sẽ nghĩ tới một người có thể mất tích ở chính nhà của mình.”

“Ý cậu là…”

“Thông báo cho Đinh lão nhị chuẩn bị cứu người bất cứ lúc nào. Chúng ta trước tiên đến nhà trọ của Mèo con, xem Triệu Trinh giở trò lừa bịp gì! Hừ, Triệu Trinh, lần này Bạch gia gia nhất định sẽ để mi vạn kiếp bất phục!” Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa nói, đến cửa lại đột nhiên dừng bước, quay lưng lại nói với Lý Nguyên Hạo: “Cảm ơn!” Nói xong, mở cửa đi ra ngoài.

Lý Nguyên Hạo nhìn bóng Bạch Ngọc Đường rời đi, lòng như ngũ vị tạp trần. Hắn biết, Triển Chiêu đã xa rời hắn từ rất lâu rồi, tình yêu của mình chỉ có thể âm thầm cất giữ, không thể trao đi, cũng không được đáp lại. Nhưng nhìn thấy một người đàn ông lấy tư thái hung hăng bảo hộ xuất hiện như vậy, bản thân vẫn cảm thấy sao mất mát.

Hy vọng biết nhường nào, người bôn ba vì an nguy của cậu ấy, chính là mình…

——————————————————————————

Triển Chiêu chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức từng cơn, trong đầu trống rỗng. Cậu tận lực hồi tưởng lại sự tình đã xảy ra.

Cậu nhớ mình nhận được một lá thư kì lạ, trực giác mách bảo có lẽ sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra. Cậu chưa hề nói chuyện đó với bất kì người nào, mà dựa theo thời gian hẹn gặp đi đến quán cà phê đầu phố.

Ngồi trong quán cà phê nhỏ một lúc, không phát hiện có người nào khả nghi xuất hiện. Đến lúc cậu định rời đi thì lại nhìn qua cửa sổ quán phê thấy một người đứng bên ngoài gọi cậu. Cậu không quen biết người này, mà người này lại vẫn vẫy tay về hướng mình, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cậu bèn đi ra ngoài.

Cậu đứng ở cửa quán cà phê, nhìn về phía kẻ lạ mặt đứng cách đó không xa. Người kia mặc quần dài khoác áo jacket bình thường, dáng vẻ không có lấy chút nào bắt mắt. Hắn đứng nhìn Triển Chiêu từ xa, vẫy tay ra hiệu với Triển Chiêu, Triển Chiêu nghi hoặc đi về phía hắn, thế nhưng người kia lại xoay người đi về phía trước.

Hai người cứ thế nối gót mà đi, đảo mắt đã tới một con hẻm nhỏ hơi khuất, người kia đứng cách chỗ Triển Chiêu không xa, nghiêng người nhìn cậu, cũng không đi tiếp nữa.

Triển Chiêu có chút mất kiên nhẫn, bèn hỏi: “Là anh tìm tôi sao? Có chuyện gì?” Người kia cũng không trả lời, Triển Chiêu cảm thấy như mình bị người lừa gạt, xoay người định bỏ đi. Nhưng vào đúng lúc đó, đột nhiên phía sau như có tiếng gió xé, cậu bị một bàn tay đập trúng sau gáy, trong khoảnh khắc trước khi ngất đi, dường như cậu nhìn thấy một đôi mắt giấu sau cặp kính không gọng.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu ý thức được rằng, mình bị người ám hại, có thể là đã lập kế hoạch bắt cóc từ trước. Cậu chậm rãi mở mắt ra, ngắm nhìn bốn phía, cậu cũng không ở một nơi xa lạ. Theo lý thường, bọn bắt cóc đều sẽ giấu người ở một nơi hẻo lánh bí mật, mà bây giờ cậu lại nằm trong phòng ngủ ở nhà trọ của chính mình. Triển Chiêu muốn ngồi dậy, nhưng nhận ra mình đã bị trói quặt hai tay ra sau lưng. Trên dây thừng quấn một sợi dây xích, một đầu khác cố định vào đầu giường.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là ai mang mình đến đây, tại sao lại trói mình ở chỗ này, Triển Chiêu nghĩ mãi không thông.

Có lẽ là nghe thấy âm thanh trong phòng, cửa phòng ngủ bị mở ra. Triển Chiêu nhìn người tiến vào, không khỏi hơi lùi lại đằng sau, ánh mắt tràn ngập đề phòng.

Người kia cười đi tới, đưa tay sờ sờ sau gáy Triển Chiêu, cười nói: “Tỉnh rồi? Còn đau không?”

“Lại là anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Ha ha, Chiêu! Vấn đề của em rất ngây thơ! Tôi muốn làm gì ư? Từ đêm Giáng Sinh hôm ấy, em nên biết rồi mới phải!” Người kia tà mị cười nói.

“Triệu Trinh, sao anh lại biến thành thế này? Anh là bằng hữu của hai anh tôi, tôi cũng coi anh là huynh trưởng, vậy mà anh…”

“Ha ha, Chiêu, xem ra em đã hiểu lầm tôi. Bằng hữu? Huynh trưởng? Đó đều không phải điều tôi muốn! Tôi muốn chiếm được em! Muốn em làm người yêu của tôi, bạn đời của tôi.”

“Đừng hòng!”

“Đúng, tôi biết. Sau khi tôi nhìn thấy em và Bạch Ngọc Đường ở ‘Hãm Không’, tôi biết giấc mộng của tôi đã tan vỡ. Tôi đã sớm biết chính xác tôi không thể dễ dàng có được em, lại không nghĩ rằng đối thủ của tôi cũng là một gã đàn ông. Nhưng tôi sẽ không bỏ qua, Chiêu! Em chính là giấc mộng của tôi!” Ngữ khí của Triệu Trinh tà mị mà có sức mê hoặc, thế nhưng lọt vào tai Triển Chiêu lại là từng cơn hoảng sợ.

Thấy Triển Chiêu cũng không đáp lời, Triệu Trinh tự nhiên nói tiếp “Chiêu, tôi muốn chiếm được em! Cho dù không có ái tình, cho dù chỉ có thể cầm cố em!”

Triển Chiêu khó mà tin nổi nhìn Triệu Trinh. Tuy rằng cậu và Bạch Ngọc Đường yêu nhau rất sâu đậm, nhưng cậu vẫn không thể lý giải tình yêu giữa hai con người đồng tính. Ở trong lòng cậu, Bạch Ngọc Đường là một sự tồn tại khác với tất cả mọi người, anh vượt qua những tín điều mà mình vẫn thủ vững, vượt qua thời gian không gian, cũng vượt qua cả phạm vi giới tính. Thậm chí Triển Chiêu còn cảm thấy, nếu như không gặp được Bạch Ngọc Đường, có lẽ cậu sẽ cô độc suốt đời.

Người yêu của cậu là Bạch Ngọc Đường, chỉ có thể là Bạch Ngọc Đường!

Triển Chiêu nhìn Triệu Trinh, trong mắt tràn ngập khinh bỉ. Cậu nói một cách lạnh lùng: “Tôi sẽ không như anh mong muốn.”

“Thật không? Chúng ta có thể thử một lần!” Triệu Trinh nói, lại đi đến gần bên giường hơn. Hắn vừa đến bên người Triển Chiêu, Triển Chiêu đột nhiên giơ chân đá về phía hắn.

Triệu Trinh từng nếm qua tựa hồ sớm có phòng bị, mà Triển Chiêu nằm ở trên giường tay bị trói ngược ra sau thực sự không dùng được, Triệu Trinh đưa tay ra dễ dàng chặn lại được chân Triển Chiêu đá tới. Hắn lại lật tay chụp một cái, liền tóm lấy mắt cá chân của Triển Chiêu.

Triệu Trinh vẫn duy trì nụ cười tự tin, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ âm trầm. Tay trái hắn nắm lấy mắt cá chân Triển Chiêu, lại giơ đùi phải lên chặn lại một chân khác của Triển Chiêu. Tay dùng sức gập cong chân Triển Chiêu đến trước người, mà chính mình cũng chen vào giữa hai chân Triển Chiêu, phủ lên người Triển Chiêu. Triệu Trinh vươn tay phải ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt láng mịn trắng nõn như sứ của Triển Chiêu: “Không trách, tên Bạch Ngọc Đường kia gọi em là Mèo con. Hóa ra, thật sự giống như một con mèo nhỏ vậy. Nhìn tưởng như ngoan hiền, mà thực tế móng vuốt cũng rất sắc bén a!”

Triển Chiêu thấy mình bị Triệu Trinh đè lên như vậy, chỉ có thể theo bản năng giãy giụa, vùng vẫy thân thể. Nhưng ngoài tiếng xiềng xích vang lên lách cách, Triệu Trinh vẫn không hề động một chút nào nằm nhoài trên người mình.

“Đừng lộn xộn, còn tiếp tục như vậy, tôi không dám hứa chắc không có chuyện gì phát sinh đâu!” Triệu Trinh cũng không vì Triển Chiêu giãy giụa mà tức giận, vẫn không nhanh không chậm nói.

Triển Chiêu đã thông tình đột nhiên ý thức được tư thế của hai người có bao nhiêu ám muội, nhất thời vừa thẹn vừa giận, thân thể cũng cứng ngắc không dám cử động nữa. Trong lòng cậu bừng lên lửa giận hừng hực, đột nhiên có kích động mắng người. Nhưng hai mươi mấy năm được giáo dưỡng tốt cùng tính tình ôn hòa, khiến cậu nhất thời mắng cũng không mắng được, đánh lại đánh không lại. Chỉ tức giận đến đỏ gay cả mặt, thở hổn hển. Triển Chiêu cắn răng nín nửa ngày mới nói một câu: “Vô liêm sỉ!”

“Ha ha, em đúng là Mèo con miệng lưỡi bén nhọn!”

“Câm miệng!” Triển Chiêu nghe thấy tiếng xưng hô “Mèo con” phát ra từ trong miệng Triệu Trinh, càng giận không nhịn nổi. Ở trong lòng cậu, chỉ có Ngọc Đường có thể gọi cậu như vậy, chỉ có thể là Bạch Ngọc Đường!

“Hừ! Ở chỗ Triệu Trinh tôi, em sẽ không còn là Mèo con nhìn như ngoan hiền nhưng nanh vuốt sắc nhọn nữa đâu! Nếu không thể yêu tôi, thì làm một con chim hoàng yến nuôi nhốt đi!” Tay Triệu Trinh vẫn đặt trên mặt Triển Chiêu, lướt qua cổ gáy, tiếp theo lại hôn nhẹ lên khóe môi Triển Chiêu. Triển Chiêu chỉ thấy buồn nôn khôn tả, nghiêng đầu đi. Trong lòng cậu đột nhiên dấy lên nỗi sợ hãi, nếu như hiện tại Triệu Trinh thật sự muốn làm gì, dựa vào tình huống của mình, thật sự không còn sức đánh trả chút nào.

Dường như nhận thấy được sự hoảng sợ của Triển Chiêu, Triệu Trinh nói: “Yên tâm, sẽ không phải ở đây. Tôi sẽ để em hoàn toàn thuộc về tôi, không có một chút mùi vị nào của Bạch Ngọc Đường, không cho em có cơ hội để nhớ đến hắn! Tôi sẽ xây dựng một tòa cung điện vì em, rồi chiếm lấy em trong chiếc lồng son ấy!”

Nói xong, Triệu Trinh thả Triển Chiêu ra, đứng dậy, chỉnh sửa lại âu phục hơi xộc xệch của mình, lớn tiếng cảnh cáo: “Đừng hòng đào tẩu, cũng đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi. Tôi không muốn trói chặt cả chân em lại, cũng không muốn cho em dùng thuốc lần nữa. Em chỉ cần bảo đảm ngoan ngoãn ở lại chỗ này, tôi sẽ không làm khó em. Còn nếu như em lại có thêm hành vi nào khác, tôi không dám hứa chắc sẽ làm ra chuyện gì. Em biết tôi có rất nhiều phương pháp, cũng không thể chờ đợi thêm việc có được em đâu!”

Triển Chiêu nghe xong lời này, cũng biết hiện giờ mình không làm được gì, ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời hắn ra thì không có biện pháp nào khác. Nếu như cậu nhất định phải cứng đối cứng, thì như Triệu Trinh nói, khả năng lúc này mình một chút tự do cũng không có. Thế nên, cậu không giãy giụa nữa, chỉ lẳng lặng mà nằm ở trên giường.

“Lẽ nào anh muốn trói tôi ở chỗ này mãi sao? Người nhà tôi sẽ tìm được tôi!” Còn có Ngọc Đường nữa. Triển Chiêu thầm nói trong lòng.

“Ha ha, Bạch Ngọc Đường cùng hai thằng anh của em đang đi khắp thế giới điều tra tôi. Nhưng khẳng định bọn hắn còn lâu mới nghĩ tới, tôi lại đem em giấu ở trong nhà của chính em. Yên tâm, chúng ta sẽ không trì hoãn ở nơi này quá lâu. Hiện tại tất cả phương thức ra vào thành phố H đều đã bị Đinh gia giám sát, e là một con ruồi bay qua Đinh gia cũng phải tra xét cẩn thận. Chúng ta sẽ không rời đi vào lúc đầu sóng ngọn gió này, nhiều nhất chờ thêm ba, năm ngày nữa, chờ đến khi bọn hắn không mò ra được chút đầu mối nào, tự loạn trận cước, thì tôi sẽ dựng lên một cái chết giả rằng em đã chết đuối vùi xác ngoài biển rộng. Sau đó, quang minh chính đại mang em rời khỏi nơi này.”

Triển Chiêu nhìn con người vì đạt được mục đích của mình mà có phần điên cuồng, không nói thêm gì nữa. Mà chỉ nhắm mắt lại, yên lặng nằm trên giường. Trong lòng cậu âm thầm tính toán, nếu như Ngọc Đường thật sự không kịp tìm tới nơi này thì mình nên làm gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương