Lai Giả Khả Truy
-
Chương 2
Ngồi trong phòng làm việc của mình, thu dọn cẩn thận các ca bệnh ngày hôm nay. Bạch Ngọc Đường mới có thời gian chìm đắm trong suy tư. Hôm nay bệnh nhân mới được tiếp nhận kia thật sự rất kỳ lạ. Ngoại trừ không rõ nguyên nhân hôn mê, tâm tình mình không hiểu sao cũng bị cậu ta kiềm chế. Nhìn cậu nằm trên giường bất lực, trái tim mình giống như bị thứ gì đó bóp nghẹt; nghe thấy cô gái kia gọi cậu là “chồng”, mình lại buồn bực không cách nào trút ra được; mà nhìn thấy tên cậu, trong đầu mình lại như có một thứ ánh sáng thần kỳ lóe lên, có chút mong chờ, còn có chút cô đơn~
Cái người không quen biết ấy, vì sao lại đem đến cho mình thật nhiều nghi hoặc? Người tên “Triển Chiêu” ấy, vì sao lại khiến cho mình lo lắng thế này?
Mấy lần gõ cửa “Cốc cốc” vang lên kéo tâm tư Bạch Ngọc Đường trở về. Ngoài cửa là thư ký của mình.
“Bác sĩ Bạch, viện trưởng mời anh đến phòng làm việc của ông ấy.”
“Được, tôi lập tức đi ngay.” Bạch Ngọc Đường đứng lên, nhìn quanh phòng làm việc của mình một lúc, tựa như không chừa một ngóc ngách nào. Sau đó, xoay người lại cầm lấy chiếc âu phục màu trắng nhàn nhã khoác lên trên ghế dựa, vừa mặc vừa đi ra khỏi phòng.
—————————————————
Phòng làm việc rộng lớn của viện trưởng hôm nay xem ra có hơi chật chội, ngoài viện trưởng ra, còn có vị Triển thái thái kia, cô đã thay bộ váy cưới lộng lẫy kia ra, mặc một chiếc đầm xanh nhạt tựa vào một vị phu nhân đoan trang ngồi trên ghế salon ở một góc phòng, mà trên ghế đối diện với bàn làm việc của viện trưởng có một vị lão nhân tóc hoa râm nhưng linh lợi quắc thước, phía sau ông ta là hai thanh niên đang đứng, dáng vẻ ngoài ba mươi, khuôn mặt trông giống nhau nhưng lại lộ ra tính cách không hề giống —- một trầm ổn một linh động.
“Tiểu Bạch a! Mau vào, tôi giới thiệu với cậu một hồi” Viện trưởng nhìn thấy Bạch Ngọc Đường xuất hiện ở cửa phòng làm việc, vô cùng cao hứng đứng dậy, bắt chuyện với anh “Vị này chính là chủ tịch tập đoàn Đinh thị, Đinh Như Hùng tiên sinh, còn có phu nhân của ông, hai vị công tử cùng con gái. Đinh tiên sinh, đây chính là bác sĩ ngoại khoa não ưu tú nhất bệnh viện chúng ta Bạch Ngọc Đường.”
“Bạch Ngọc Đường?” Đinh lão tiên sinh trầm giọng hỏi “Bạch Hãn Thăng là gì của cậu?”
“Gia phụ.” Bạch Ngọc Đường không hề có một chút kinh ngạc. Tựa như lão nhân khôn khéo trước mắt này nếu không hỏi như vừa rồi mới thật sự là chuyện không bình thường.
“Ồ? Cái lão gia hoả kia cam lòng để con trai mình đến bệnh viện ta làm bác sĩ?”
“Gia phụ rất ủng hộ lý tưởng của tôi. Mà tôi coi trọng chính là triết lý làm việc của bệnh viện Chiêu Hoa.”
Chỉ một câu mềm dẻo như vậy lại khiến cho Đinh Như Hùng có chút lúng túng, đang định làm khó dễ, đã thấy một người mặc tây trang màu đen đi vào văn phòng, đến trước mặt anh em sinh đôi kia cung kính gọi một tiếng “Đại thiếu gia”, sau đó ghé vào lỗ tai anh ta nói gì đó, chỉ thấy anh mặc biến sắc, cúi đầu nhẹ giọng nói với Đinh Như Hùng “Ba, Lý Nguyên Hạo đến phòng bệnh của Tiểu Chiêu…”
Đinh Như Hùng đột nhiên đứng dậy, khí thế hùng hổ gào lên “Hắn còn có mặt mũi đến?” Lập tức lại quay mặt về phía người mặc áo đen kia rống to “Bọn bây ăn cái thứ gì vậy? Làm sao bảo vệ thiếu gia? Tại sao không chặn hắn lại?” Đinh Triệu Lan lập tức đỡ lấy phụ thân, thấp giọng nói: “Ba, bây giờ không phải lúc chỉ trích bọn họ, nếu hắn muốn xông vào, e cũng không phải việc khó, hiện tại việc cấp bách là đến xem Tiểu Chiêu có nguy hiểm hay không.”
Mấy câu nói của Đinh Triệu Lan tựa hồ đã nhắc nhở lão nhân, dùng ánh mắt ra hiệu phu nhân đã đứng lên và con gái cùng đi đến phòng bệnh, nhưng lúc này, Đinh Nguyệt Hoa hai mắt đẫm lệ chạy tới ôm lấy cánh tay phụ thân, khẩn cầu “Ba, ba đừng trách anh ấy…” Đinh Như Hùng sắc mặt trong nháy mắt càng thêm khó coi, tựa hồ lại muốn làm khó dễ, Đinh Triệu Lan quát lên “Nguyệt Hoa, đã đến lúc nào rồi, em còn che chở cho hắn? Còn không mau đến xem Tiểu Chiêu có sao không?” Rồi tự mình đỡ phụ thân, em trai đỡ mẫu thân, bỏ lại Đinh Nguyệt Hoa thấp giọng gào khóc, viện trưởng một mặt kinh ngạc cùng Bạch Ngọc Đường đầy mặt nghi hoặc mà nghênh ngang rời đi.
Cái người không quen biết ấy, vì sao lại đem đến cho mình thật nhiều nghi hoặc? Người tên “Triển Chiêu” ấy, vì sao lại khiến cho mình lo lắng thế này?
Mấy lần gõ cửa “Cốc cốc” vang lên kéo tâm tư Bạch Ngọc Đường trở về. Ngoài cửa là thư ký của mình.
“Bác sĩ Bạch, viện trưởng mời anh đến phòng làm việc của ông ấy.”
“Được, tôi lập tức đi ngay.” Bạch Ngọc Đường đứng lên, nhìn quanh phòng làm việc của mình một lúc, tựa như không chừa một ngóc ngách nào. Sau đó, xoay người lại cầm lấy chiếc âu phục màu trắng nhàn nhã khoác lên trên ghế dựa, vừa mặc vừa đi ra khỏi phòng.
—————————————————
Phòng làm việc rộng lớn của viện trưởng hôm nay xem ra có hơi chật chội, ngoài viện trưởng ra, còn có vị Triển thái thái kia, cô đã thay bộ váy cưới lộng lẫy kia ra, mặc một chiếc đầm xanh nhạt tựa vào một vị phu nhân đoan trang ngồi trên ghế salon ở một góc phòng, mà trên ghế đối diện với bàn làm việc của viện trưởng có một vị lão nhân tóc hoa râm nhưng linh lợi quắc thước, phía sau ông ta là hai thanh niên đang đứng, dáng vẻ ngoài ba mươi, khuôn mặt trông giống nhau nhưng lại lộ ra tính cách không hề giống —- một trầm ổn một linh động.
“Tiểu Bạch a! Mau vào, tôi giới thiệu với cậu một hồi” Viện trưởng nhìn thấy Bạch Ngọc Đường xuất hiện ở cửa phòng làm việc, vô cùng cao hứng đứng dậy, bắt chuyện với anh “Vị này chính là chủ tịch tập đoàn Đinh thị, Đinh Như Hùng tiên sinh, còn có phu nhân của ông, hai vị công tử cùng con gái. Đinh tiên sinh, đây chính là bác sĩ ngoại khoa não ưu tú nhất bệnh viện chúng ta Bạch Ngọc Đường.”
“Bạch Ngọc Đường?” Đinh lão tiên sinh trầm giọng hỏi “Bạch Hãn Thăng là gì của cậu?”
“Gia phụ.” Bạch Ngọc Đường không hề có một chút kinh ngạc. Tựa như lão nhân khôn khéo trước mắt này nếu không hỏi như vừa rồi mới thật sự là chuyện không bình thường.
“Ồ? Cái lão gia hoả kia cam lòng để con trai mình đến bệnh viện ta làm bác sĩ?”
“Gia phụ rất ủng hộ lý tưởng của tôi. Mà tôi coi trọng chính là triết lý làm việc của bệnh viện Chiêu Hoa.”
Chỉ một câu mềm dẻo như vậy lại khiến cho Đinh Như Hùng có chút lúng túng, đang định làm khó dễ, đã thấy một người mặc tây trang màu đen đi vào văn phòng, đến trước mặt anh em sinh đôi kia cung kính gọi một tiếng “Đại thiếu gia”, sau đó ghé vào lỗ tai anh ta nói gì đó, chỉ thấy anh mặc biến sắc, cúi đầu nhẹ giọng nói với Đinh Như Hùng “Ba, Lý Nguyên Hạo đến phòng bệnh của Tiểu Chiêu…”
Đinh Như Hùng đột nhiên đứng dậy, khí thế hùng hổ gào lên “Hắn còn có mặt mũi đến?” Lập tức lại quay mặt về phía người mặc áo đen kia rống to “Bọn bây ăn cái thứ gì vậy? Làm sao bảo vệ thiếu gia? Tại sao không chặn hắn lại?” Đinh Triệu Lan lập tức đỡ lấy phụ thân, thấp giọng nói: “Ba, bây giờ không phải lúc chỉ trích bọn họ, nếu hắn muốn xông vào, e cũng không phải việc khó, hiện tại việc cấp bách là đến xem Tiểu Chiêu có nguy hiểm hay không.”
Mấy câu nói của Đinh Triệu Lan tựa hồ đã nhắc nhở lão nhân, dùng ánh mắt ra hiệu phu nhân đã đứng lên và con gái cùng đi đến phòng bệnh, nhưng lúc này, Đinh Nguyệt Hoa hai mắt đẫm lệ chạy tới ôm lấy cánh tay phụ thân, khẩn cầu “Ba, ba đừng trách anh ấy…” Đinh Như Hùng sắc mặt trong nháy mắt càng thêm khó coi, tựa hồ lại muốn làm khó dễ, Đinh Triệu Lan quát lên “Nguyệt Hoa, đã đến lúc nào rồi, em còn che chở cho hắn? Còn không mau đến xem Tiểu Chiêu có sao không?” Rồi tự mình đỡ phụ thân, em trai đỡ mẫu thân, bỏ lại Đinh Nguyệt Hoa thấp giọng gào khóc, viện trưởng một mặt kinh ngạc cùng Bạch Ngọc Đường đầy mặt nghi hoặc mà nghênh ngang rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook