Lại Gần Bên Nhau
-
Chương 5
Ở bên trong nhà hàng Thẩm Quân lạnh nhạt nhìn cô gái đối diện: "Tôi tới đây ăn hình như đâu có mời cô."
Hứa Giai ngồi đối diện nghe vậy thì gương mặt đỏ lên vì xấu hổ, cô cười nói: "Thẩm Quân, anh vẫn như ngày nào, vẫn lạnh lùng như thế."
Đồ ăn được nhân viên phục vụ bưng lên anh cũng chẳng quan tâm lời cô nói: "Nếu cô Hứa đây tới đây chỉ để nói những câu này thì cô có thể về.
Tôi còn dùng bữa."
Gương mặt của cô cứng đờ nhìn người đàn ông trước mắt, một lát sau mới nói: "Tôi là vị hôn thê của anh, chúng ta nên nói chút về chuyện hôn lễ."
Anh lúc này mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh nhạt nói: "Nhưng tôi không chấp nhận mối hôn sự này cho nên cô không phải là vị hôn thê của tôi."
Hứa Giai tức giận: "Thẩm Quân anh nói vậy là có ý gì?"
"Tai cô không tốt sao?"
Hôm nay Lưu Nguyệt tan làm sớm nên chạy tới kho hàng nhận đồ rồi đem đi giao.
Lúc dừng đèn đỏ cô lơ đãng nhìn nhà hàng đối diện thấy Thầm Quân và một cô gái ngồi bên trong, hai người đang nói chuyện gì đó.
Nhìn thấy anh cô mới nhớ ra hai người một tuần nay chưa gặp nhau.
Ai nói anh là người độc thân chứ, bây giờ cô thấy anh chắc chắn có bạn gái rồi nên mới tỏ ra lạnh lùng với các cô gái khác.
Đèn chuyển xanh, cô cũng không nghĩ nhiều nữa vội vàng chạy đi giao hàng.
Hôm sau ở trong phòng bộ phận thiết kế, mọi người đang tập trung làm việc.
Lần này game công ty định update nên phần lớn bên bộ phận này phải thiết kế lại đồ họa, trang phục.
Lê Mỹ phân công nhiệm vụ cho mỗi người rồi bắt tay làm.
Khiết Nhiễm cầm bản vẽ đi tới chỗ Lưu Nguyệt: "Lưu Nguyệt cô xem giùm tôi chỗ này xem có được chưa?"
Cô dời mắt khỏi máy tính nhìn bản vẽ trên tay cô, cầm lấy xem nhìn qua một lượt chỉ một chỗ trên bản vẽ: "Chỗ này tôi thấy chưa được lắm, cô xem lại xem."
"Cảm ơn cô." Khiết Nhiễm vội cầm bản vẽ chạy về chỗ ngồi.
Mã Yên nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi châm chọc nói: "Khiết Nhiễm, cô nhìn xem trong văn phòng này có nhiều tiền bối như vậy mà cô không đi hỏi lại đi hỏi một người thực tập giống cô.
Chưa biết được cô ta lại chẳng có năng lực gì mà dựa vào quan hệ mới vào được đây."
Tiệp Nhã nghe vậy thì trên gương mặt xuất hiện sự tức giận: "Mã Yên cô ăn nói cho đàng hoàng vào.
Ai trong kỳ thực tập này dựa vào quan hệ mới vào được đây, không phải là cô sao?"
Mã Yên sắc mặt tái mét nhìn cô ấy: "Cô, cô..."
"Cô cái gì mà cô.
Tôi có tên đàng hoàng, tôi tên Tiệp Nhã."
Lưu Nguyệt cầm lấy cánh tay cô ấy: "Thôi được rồi kệ đi."
Động tĩnh ở trong phòng không hề nhỏ nên Lê Mỹ ở trong phòng làm việc cũng nghe thấy, cô ta bước ra lạnh giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Biết giờ này đang giờ làm việc không mà còn cãi nhau?"
Tiệp Nhã hậm hực ngồi xuống ghế trừng mắt nhìn Mã Yên, Lê Mỹ nói: "Hai người các cô một lát tự ở lại tăng ca làm xong việc hôm nay.
Tập trung vào công việc đi."
Lê Mỹ nói xong thì trở về phòng làm việc, mọi người cũng không dám nói tiếp tục công việc trên tay.
Giờ nghỉ trưa ba người bọn cô xuống nhà ăn ở nhân viên ăn cơm, đang ngồi trò chuyện vui vẻ thì bên trong nhà ăn im lặng đều đưa mắt nhìn ra cửa, Lưu Nguyệt thấy vậy cũng ngẩng đầu nhìn thấy người tới là Thẩm Quân.
Cô gắp miếng thịt bỏ vào miệng, người đến là anh nên mới thu hút sự chú ý như vậy.
Cô không nhìn nữa tiếp tục cúi xuống ăn cơm tiếp.
Thẩm Quân từ lúc bước vào nhà ăn đã nhìn thấy bóng dáng của cô ngồi bên trong tập trung ăn cơm.
Anh thấy cô không để ý tới anh thì anh bước tới chỗ cô, đưa tay gõ lên bàn khiến cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lưu Nguyệt nhìn thấy người tới là anh thì trợn tròn mắt, lắp bắp nói: "Thẩm, Thẩm tổng."
Thẩm Quân nhìn cô lạnh nhạt nói: "Ăn xong thì lên văn phòng gặp tôi."
Cô nghe vậy thì kinh hãi nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh cô gật đầu: "Dạ được Thẩm tổng."
Nhìn thấy anh rời đi cô mới cảm nhận được ánh mắt từ nhiều người khác truyền tới, Tiệp Nhã huých nhẹ vào tay cô: "Hai người có gì đó rất mờ ám nha."
Khiết Nhiễm cũng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, biết bao nhiêu người mà Thẩm tổng chỉ đi đến chỗ này còn hẹn gặp riêng nữa chứ."
Cô bị hai người trêu chọc đến đỏ mặt, cô cúi đầu xuống ăn cơm: "Không phải như hai người nghĩ đâu, mau ăn cơm đi."
Mã Yên cũng có mặt bên trong nhà ăn chứng kiến toàn bộ câu chuyện nãy giờ, cô ta hậm hực cầm đũa đâm vào mấy đồ ăn trong khay cơm.
Ăn cơm xong Lưu Nguyệt đi tới tầng 10, từ bên trong thang máy bước ra đã nhìn thấy Lâm Vĩ.
Cô tiến tới chào hỏi: "Trợ lý Lâm."
Lâm Vĩ nhìn cô cũng không bất ngờ gì, đưa cô đến trước cửa văn phòng mở ra: "Thẩm tổng một lát sẽ về, cô cứ vào đó ngồi đợi."
Lưu Nguyệt ngượng ngùng gật đầu bước vào bên trong nghe tiếng đóng cửa lại thì trong lòng khá hồi hộp.
Lúc trước tới đây cô cũng chưa quan sát kỹ căn phòng làm việc này, bây giờ cô để ý kỹ thấy văn phòng lấy màu chủ đạo là đen trắng quả nhiên giống với khí chất lạnh lùng của anh.
Cô đi tới ghế ngồi xuống, đợi khoảng 15 phút sau thì cửa được mở ra sau đó đóng lại.
Cô quay sang nhìn anh tư thế vẫn giống như lúc nãy khi mới vào, Thẩm Quân nhìn cô rồi đi tới bàn làm việc: "Cô đợi tôi lâu rồi đúng không?"
Lưu Nguyệt lắc đầu nào dám nói là đúng: "Không có đâu Thẩm tổng."
"Lúc nãy có chút việc nên tới trễ.
Cô qua đây."
Cô đứng dậy đi tới trước bàn làm việc của anh, anh đưa một chiếc máy tính và sổ tay qua.
Trong lúc cô đang còn khó hiểu thì anh nói: "Cô ngồi xuống đi."
Cô nghe lời ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi anh: "Thẩm tổng anh đưa cho tôi hai cái này là để làm gì?"
"Mở máy lên, bên trong có đã game sẵn của công ty.
Hiện tại công ty đang tập trung vào game "Thần Duyên Song Kiếm" nên cô thử chơi và ghi nhận xét vào."
Lưu Nguyệt mở máy tính lên nhìn thấy giao diện của game "Thần Duyên Song Kiếm" thì nhấn vào.
Anh ngồi xuống tay mở máy tính lên, nói: "Khi nào tạo acc xong thì đưa id sang cho tôi."
"Dạ được."
Cô nhấn vào nhân vật bắt đầu tạo acc, tới lúc tên thì cô chau mày suy nghĩ không biết nên đặt tên gì.
Một lúc sau một cái tên thoáng qua trên đầu cô, cô nhanh chóng gõ vào cái tên Thiên Nguyệt.
Cô đưa màn hình máy tính sang cho anh: "Thẩm tổng, tôi tạo acc xong rồi."
Thẩm Quân nhìn sơ qua sau đó nhập id của cô vào, nhàn nhạt nói: "Chấp nhận kết bạn."
Lưu Nguyệt xoay máy tính lại nhấn chấp nhận, nhìn thấy tên Đường Quân cô hỏi: "Cái này là tên acc của Thẩm tổng sao?"
"Đúng vậy."
Nhấn vào thông tin nhìn, thấy anh đã kết duyên cô ngẫm nghĩ có phải là cô gái hôm trước không.
Cô hỏi: "Thẩm tổng người kết duyên với anh có phải là bạn gái anh không?"
Thẩm Quân nhướng mày dời mắt từ máy tính sang nhìn cô: "Bạn gái? Tôi không có bạn gái, người kết duyên với tôi là Lâm Vĩ."
Lưu Nguyệt nghe xong tức khắc ánh mắt nhìn anh trở nên kì lạ, cô hắng giọng: "Tôi hiểu mà Thẩm tổng, chuyện này tôi sẽ không nói cho ai biết đâu."
Anh bất giác nhíu mày: "Chuyện này là chuyện gì?"
"Thì chính là anh và trợ lý Lâm hẹn hò." Cô vừa nói xong thì cảm giác không khí lạnh lẽo trong căn phòng này bao trùm, cô nhìn anh ở phía đối diện sắc mặt âm trầm, đang rất tức giận.
Cô thầm nghĩ xong rồi liệu có bị anh đuổi khỏi công ty không?
Thẩm Quân nhìn cô, gằn từng chữ: "Tôi-đây-giới-tính-bình-thường."
Trong lúc đang trải nghiệm chơi game của công ty thì tiếng chuông điện thoại của cô đổ chuông.
Cô cầm ra nhìn người gọi tới thì vội đi tới một góc trong văn phòng, bắt máy cố gắng đè ép âm thanh: "Alo mẹ."
"Con đang làm cái gì mà bây giờ mới bắt máy?"
Cô vừa quay sang nhìn anh vừa giải thích: "Mẹ con đang làm việc."
Giọng điệu bên kia cao hơn: "Lúc nào gọi tới cũng là bận làm việc mà tiền đưa về cho nhà có cao hơn đâu.
Đừng nói nữa chiều nay sắp xếp đi xem mắt cho mẹ."
Cô nhíu mày: "Mẹ con không đi đâu."
Cô lỡ tay nhấn nhầm vào nút loa lớn khiến câu nói tiếp theo của bà vang lên trong văn phòng: "Chuyện xem mắt hôm trước đã bị con phá hỏng, hôm nay nhất định phải ăn mặc đàng hoàng đẹp đẽ vào.
Mẹ nói cho con nghe người này rất tốt mà còn giàu có nữa, con mau tới gặp người đó đi.
Một lát mẹ sẽ gửi địa chỉ sang cho con."
Cô luống cuống tay chân tắt máy, cô dám chắc nãy giờ những câu đó mẹ nói với cô đều bị anh nghe thấy hết.
Cô ngượng ngùng đi tới: "Thẩm tổng chuyện lúc nãy tôi xin lỗi."
Thẩm Quân quay sang nhìn cô: "Cô có muốn thoát khỏi cảnh xem mắt này không?"
Lưu Nguyệt nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: "Thẩm tổng, anh có cách gì sao?"
"Kết hôn với tôi cô sẽ không bị ép đi xem mắt nữa.
Tôi cần người kết hôn bởi vì tôi không thích mối hôn sự mà nhà sắp đặt."
Cô nghe xong hóa đá tại chỗ một câu không nói ra được câu nào: "..."
Thẩm Quân cũng không ép cô, nói: "Cô cứ từ từ suy nghĩ đi."
Lưu Nguyệt mơ hồ về văn phòng cũng không chú ý đến ánh mắt của người khác trong phòng làm việc đều đang nhìn mình.
Thẩm tổng vậy mà đề nghị kết hôn với cô? Chắc chắn là ảo giác, chắc chắn là cô nghe nhầm.
Cô đưa tay vỗ má mình vài cái cho tỉnh hẳn rồi cúi đầu xuống làm việc nhưng vẫn có người sẽ không cho cô cơ hội bình yên.
Mã Yên đi tới nhìn cô: "Lưu Nguyệt tôi thấy cô dạo này rất thân thiết với Thẩm tổng.
Định từ chim sẻ biến thành phượng hoàng sao?"
Cô nắm chặt bút trong tay ngẩng đầu lên cười nói: "Hình như chuyện này đâu liên quan tới cô Mã."
Mã Yên giọng nói cao lên khó chịu nhìn cô: "Cô như vậy sao tập trung vào công việc được.
Cô nên tập trung vào công việc, dẹp những ý tưởng bất chính đó đi."
"Tôi vẫn làm tốt công việc của mình chỉ có cô Mã đây hình như không tập trung, còn có ý tưởng khác."
Lê Mỹ nghe thấy tiếng ồn ào thì bước ra từ trong phòng làm việc: "Lưu Nguyệt cô không tập trung vào công việc mà ở đó gây sự cái gì.
Còn Mã Yên, cô mau về chỗ ngồi hoàn thành công việc trên tay đi."
Mã Yên gật đầu trở về chỗ ngồi, Lê Mỹ nhìn cô nói: "Đã là con chim sẻ thì đừng mơ mộng lên làm phượng hoàng."
Nói rồi cô ta trở về văn phòng, Khiết Nhiễm vội kéo ghế xích tới: "Lưu Nguyệt cô đừng để tâm những lời trưởng phòng Lê."
Tiệp Nhã ở bên cạnh nói: "Trưởng phòng Lê này rõ ràng thiên vị Mã Yên, hai người họ ganh tị với cậu nên mới thế đó.
Cậu đừng để tâm."
Lưu Nguyệt cười cười: "Mình không sao đâu, cảm ơn hai người đã lo lắng.
Mau trở về làm việc tiếp đi."
Hai người trở về chỗ làm việc, cô ảo não thở dài những câu lúc nãy Thẩm tổng nói chắc chắn là nói giỡn.
Nhưng mà cho dù là thật, một con chim sẻ như cô sao có thể biến thành phượng hoàng thật.
Tan làm, Lưu Nguyệt nhanh chóng đi tới quán cà phê mà mẹ cô đã gửi.
Vừa bước vào trong quán không cần cô tìm kiếm bởi vì trong quán này chỉ có một người ngồi, người đó mặc quần áo màu sắc sặc sỡ và hình như còn rất lớn tuổi.
Cô bước tới: "Xin chào."
Người đàn ông đó gật đầu nhìn cô: "Cô là Lưu Nguyệt?"
"Đúng vậy."
"Cô ngồi xuống trước đi."
Lưu Nguyệt ngồi xuống đối diện ông, cô âm thầm thở dài trong lòng người đàn ông này đáng tuổi cha, tuổi chú của cô vậy mà mẹ cô lại bắt cô đi xem mắt.
Cô mỉm cười nói: "Xin lỗi, tôi mới tan làm xong nên đến hơi trễ."
Người đàn ông đó không quan tâm về vấn đề đó, nói thẳng: "Tôi đã 45 tuổi, đã có một đứa con và một đời vợ.
Công ty của tôi tận hai chi nhánh cô có thể yên tâm ở nhà chăm chỉ làm việc nhà, đưa đón con đi học..."
Cô cầm chặt ly nước trong tay khóe môi cứng đờ, cô thật sự nghe không nổi nữa cầm túi xách đứng dậy: "Xin lỗi tôi sực nhớ ra tôi còn có việc.
Tôi đi trước."
Không quan tâm đến người đàn ông đó cô vội vàng rời khỏi quán cà phê, cứ đi dạo lung tung trên phố.
Trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót, mẹ cô vì muốn cô lấy người giàu mà lại tìm một người đàn ông đã có vợ cho cô.
Cô mở túi xách cầm lấy điện thoại nhấn một dãy số rồi gọi đi, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Alo."
Cô hít mũi nói: "Thẩm tổng là tôi."
Thẩm Quân tay đang lật văn kiện nghe vậy dừng lại: "Lưu Nguyệt?"
"Vâng, Thẩm tổng chuyện lúc chiều anh nói vẫn còn tính chứ?"
"Vẫn còn, cô đồng ý sao?"
Cô gật đầu sực nhớ ra đối phương không thấy được, cô nói: "Tôi đồng ý."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook