Lại Đây Cho Em Khi Dễ Một Chút
-
Chương 16: Lo chuyện nhà
***
Bọn người Lâm Phi Phi hiển nhiên không biết được Tiêu Tấn và Hàn Nhược đã ăn vụng bữa sáng. Buổi sáng chủ nhật các cô phải rời Cố gia trở về ký túc xá. Lâm Phi Phi thở dài: "Mình muốn trở thành Manh Manh, nếu để mình làm Manh Manh một ngày chết cũng nguyện ý."
Tô Tiểu Nghiên biểu tình hoảng hốt, sinh hoạt của Cố Nhất Manh cùng cô khác nhau như trời với đất: “Mình đột nhiên cảm thấy nhà mình không phải nhà, mà là ổ chó……”
Hàn Nhược vẫn vẻ mặt như cũ.
Cô dựa trên đầu giường, ôm một quyển sách đang xem, nghe hai bạn cùng phòng nói, lại tới một câu: “Tiêu Tấn thật rất không dễ dàng.”
Lâm Phi Phi: “A?”
Tô tiểu nghiên: “Cái gì?”
Hàn Nhược lắc lắc đầu, tiếp tục cúi đầu đọc sách đi.
Cô không có biện pháp đầu thai thành thiên kim tiểu thư, không có biện pháp vừa sinh ra đã có một người như như Tiêu Tấn chăm sóc mình, cho nên cô phải cô gắng.
Cô dựa vào chính đoạt được điều mà mình muốn, cố gắng trở thành một người ưu tú xứng đôi với Tiêu Tấn.
Cô so với Cố Nhất Manh nghèo khó hơn, nhưng không sao cả, cô có thử khác để bù vào.
Những thứ Cố Nhất Manh có cô sớm muộn gì cũng có, tự chính mình làm ra.
*********
Tiễn bạn học, sau khi ăn xong cơm trưa Cố Nhất Manh như cũ chạy đi tìm Tiêu Tấn học bổ túc.
Lúc trước Tiêu Tấn cho cô một ít bài tập yêu cầu cô phải giải được
"Mời bạn học về nhà vui chứ?"
"Vui!"
"Còn muốn mời nữa không?"
"Còn muốn!"
"Chút bài tập này làm sao bây giờ?"
Nói xong Tiêu Tấn mặt không thay đổi đẩy đống bài tập tới trước mặt Cố Nhất Manh.
Cố Nhất Manh như khí cầu bị bay hơi, cúi đầu xuống.
"Tiêu Tấn..." Cô giả bộ đáng thương, chớp chớp mắt nhìn Tiêu Tấn.
"Làm bài tập đi." Tiêu Tấn nhìn cũng không nhìn.
"Thế nhưng người ta huấn luyện quân sự mệt quá, còn muốn chơi..." Cố Nhất Manh chấp hai tay trước ngực, khẩn cầu lắc lắc Tiêu Tấn.
"Còn muốn chơi nữa à?" Tiêu Tấn không chút nào thay đổi.
"Không không không, một ngày là được rồi." Cố Nhất Manh duỗi một đầu ngón tay.
"Thế nhưng ngày mai học số học, đoán xem thầy giáo sẽ nói gì? Ừ? Người nào đó có sầu muộn hay không?" Tiêu Tấn thản nhiên nói.
"A------" Cố Nhất Manh trừng to mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Cuối cùng ỉu xìu đáng thương nói: "Vậy mình phải làm bài tập, a Tấn dạy mình đi."
Tiêu Tấn thỏa mãn gật đầu, bắt đầu giảng bài cho Cố Nhất Manh.
Nói hơn nửa giờ, cậu phát hiện Cố Nhất Manh đang thất thần. Bàn tay trắng nõn nâng cằm, ánh mắt đánh giá nhìn mình.
Tấn Tấn nheo mi: "Trên mặt tớ mọc hoa à?"
Cố Nhất Manh lâc đầu: "Không có không có."
Ngoài miệng nói không có nhưng Tiêu Tấn lại cảm thấy coi có tâm sự, lập tức hỏi: "Đến cùng là làm sao?"
Cố Nhất Manh do dự, vẫn không nhịn được hỏi: "Cậu có bạn gái rồi à?"
Tiêu Tấn nhíu mày: "Bạn gái?"
Cố Nhất Manh gật đầu: "Ừ, muốn nghe lời nói thật, không cho phép gạt mình."
Tiêu Tấn nhìn cô: "Tại sao hỏi như vậy? Ai nói cậu thế?"
Cố Nhất Manh hừ một tiếng: "Mình sẽ không bán đứng nơi tin tức phát ra, cậu không nói với mình, mình cũng không nói cho cậu biết!"
Tiêu Tấn: "Mình cũng không nói cho cậu biết."
Cố Nhất Manh: "Cậu nói một chút đi, rốt cuộc là ai? Trong trường học hay ngoài trường học, khẳng định không phải trong trường, không gặp người nào có thể qua lại, cũng chưa từng nghe qua."
Là không cùng người nào có thể qua lại, Tiêu Tấn 24 tiếng đồng hồ trong đó có mười tiếng đồng hồ quây quanh Cố đại tiểu thư, còn có bạn gái cái gì.
Cố Nhất Manh nhẹ nhàng cầu khẩn, lắc nhẹ cánh tay cậu: "Cậu nói với mình đi!"
Tiêu Tấn: "Được! Mình nói cho cậu biết."
Cố Nhất Manh giật mình, nhìn chằm chằm Tiêu Tấn: "Cậu thật sự có, là ai thế?"
Tiêu Tấn nhìn thấy cô nghiêm túc, cố ý nói: "Có một nữ sinh, mình rất thích cô ấy, nhưng cô ấy không biết. Mình cũng chỉ thầm mến cô ấy, chưa có thổ lộ."
Cố Nhất Manh nghe, nắm chặt bút trong tay. Cô không nói được trong lòng mình là tư vị gì, nhưng vẫn cố gắng hỏi: "Vậy sao? Là ai? Mình biết không?"
Tiêu Tấn nhìn cô gái trước mặt lông mi dài run run, tâm như có cái gì đó lướt nhẹ qua, ngứa.
Cậu không muốn khi dể cô thế nhưng lại nhịn không được muốn trêu chọc.
Muốn nhìn cô manh như một con mèo con, muốn trêu chọc cô.
"Cậu biết."
"A...? Là ai?"
Tiêu Tấn thấy được trong cặp mắt to ướt át hiện lên tia ảm đạm.
Cậu có chút đau lòng, nghĩ thầm đó là ý gì, là tự mình cho là ý kia ư?
Hay là mình nhìn lầm rồi?
"Cậu đừng hỏi, về sau sẽ nói cho cậu biết." Cậu hung ác nhẫn tâm nói như vậy.
Cố Nhất Manh cắn môi: "Hừ, không nói thì thôi, tớ cũng không muốn biết!"
Nói xong, cô xoay bút, nhìn chằm chằm vào sách.
Tiêu Tấn lấy sách bài tập qua: "Tới giúp cậu xem đề."
Cố Nhất Manh cúi đầu không nói chuyện, để Tiêu Tấn giảng đề cho mình.
Thế nhưng Tiêu Tấn mới giảng được một nửa, Cố Nhất Manh đột nhiên ném bút đứng dậy chạy đi.
Trong lòng Tiêu Tấn giống như có cái gì đụng phải, sững sờ nhìn cô chạy đi. Một lúc lâu mới đứng dậy đuổi theo.
Bọn người Lâm Phi Phi hiển nhiên không biết được Tiêu Tấn và Hàn Nhược đã ăn vụng bữa sáng. Buổi sáng chủ nhật các cô phải rời Cố gia trở về ký túc xá. Lâm Phi Phi thở dài: "Mình muốn trở thành Manh Manh, nếu để mình làm Manh Manh một ngày chết cũng nguyện ý."
Tô Tiểu Nghiên biểu tình hoảng hốt, sinh hoạt của Cố Nhất Manh cùng cô khác nhau như trời với đất: “Mình đột nhiên cảm thấy nhà mình không phải nhà, mà là ổ chó……”
Hàn Nhược vẫn vẻ mặt như cũ.
Cô dựa trên đầu giường, ôm một quyển sách đang xem, nghe hai bạn cùng phòng nói, lại tới một câu: “Tiêu Tấn thật rất không dễ dàng.”
Lâm Phi Phi: “A?”
Tô tiểu nghiên: “Cái gì?”
Hàn Nhược lắc lắc đầu, tiếp tục cúi đầu đọc sách đi.
Cô không có biện pháp đầu thai thành thiên kim tiểu thư, không có biện pháp vừa sinh ra đã có một người như như Tiêu Tấn chăm sóc mình, cho nên cô phải cô gắng.
Cô dựa vào chính đoạt được điều mà mình muốn, cố gắng trở thành một người ưu tú xứng đôi với Tiêu Tấn.
Cô so với Cố Nhất Manh nghèo khó hơn, nhưng không sao cả, cô có thử khác để bù vào.
Những thứ Cố Nhất Manh có cô sớm muộn gì cũng có, tự chính mình làm ra.
*********
Tiễn bạn học, sau khi ăn xong cơm trưa Cố Nhất Manh như cũ chạy đi tìm Tiêu Tấn học bổ túc.
Lúc trước Tiêu Tấn cho cô một ít bài tập yêu cầu cô phải giải được
"Mời bạn học về nhà vui chứ?"
"Vui!"
"Còn muốn mời nữa không?"
"Còn muốn!"
"Chút bài tập này làm sao bây giờ?"
Nói xong Tiêu Tấn mặt không thay đổi đẩy đống bài tập tới trước mặt Cố Nhất Manh.
Cố Nhất Manh như khí cầu bị bay hơi, cúi đầu xuống.
"Tiêu Tấn..." Cô giả bộ đáng thương, chớp chớp mắt nhìn Tiêu Tấn.
"Làm bài tập đi." Tiêu Tấn nhìn cũng không nhìn.
"Thế nhưng người ta huấn luyện quân sự mệt quá, còn muốn chơi..." Cố Nhất Manh chấp hai tay trước ngực, khẩn cầu lắc lắc Tiêu Tấn.
"Còn muốn chơi nữa à?" Tiêu Tấn không chút nào thay đổi.
"Không không không, một ngày là được rồi." Cố Nhất Manh duỗi một đầu ngón tay.
"Thế nhưng ngày mai học số học, đoán xem thầy giáo sẽ nói gì? Ừ? Người nào đó có sầu muộn hay không?" Tiêu Tấn thản nhiên nói.
"A------" Cố Nhất Manh trừng to mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Cuối cùng ỉu xìu đáng thương nói: "Vậy mình phải làm bài tập, a Tấn dạy mình đi."
Tiêu Tấn thỏa mãn gật đầu, bắt đầu giảng bài cho Cố Nhất Manh.
Nói hơn nửa giờ, cậu phát hiện Cố Nhất Manh đang thất thần. Bàn tay trắng nõn nâng cằm, ánh mắt đánh giá nhìn mình.
Tấn Tấn nheo mi: "Trên mặt tớ mọc hoa à?"
Cố Nhất Manh lâc đầu: "Không có không có."
Ngoài miệng nói không có nhưng Tiêu Tấn lại cảm thấy coi có tâm sự, lập tức hỏi: "Đến cùng là làm sao?"
Cố Nhất Manh do dự, vẫn không nhịn được hỏi: "Cậu có bạn gái rồi à?"
Tiêu Tấn nhíu mày: "Bạn gái?"
Cố Nhất Manh gật đầu: "Ừ, muốn nghe lời nói thật, không cho phép gạt mình."
Tiêu Tấn nhìn cô: "Tại sao hỏi như vậy? Ai nói cậu thế?"
Cố Nhất Manh hừ một tiếng: "Mình sẽ không bán đứng nơi tin tức phát ra, cậu không nói với mình, mình cũng không nói cho cậu biết!"
Tiêu Tấn: "Mình cũng không nói cho cậu biết."
Cố Nhất Manh: "Cậu nói một chút đi, rốt cuộc là ai? Trong trường học hay ngoài trường học, khẳng định không phải trong trường, không gặp người nào có thể qua lại, cũng chưa từng nghe qua."
Là không cùng người nào có thể qua lại, Tiêu Tấn 24 tiếng đồng hồ trong đó có mười tiếng đồng hồ quây quanh Cố đại tiểu thư, còn có bạn gái cái gì.
Cố Nhất Manh nhẹ nhàng cầu khẩn, lắc nhẹ cánh tay cậu: "Cậu nói với mình đi!"
Tiêu Tấn: "Được! Mình nói cho cậu biết."
Cố Nhất Manh giật mình, nhìn chằm chằm Tiêu Tấn: "Cậu thật sự có, là ai thế?"
Tiêu Tấn nhìn thấy cô nghiêm túc, cố ý nói: "Có một nữ sinh, mình rất thích cô ấy, nhưng cô ấy không biết. Mình cũng chỉ thầm mến cô ấy, chưa có thổ lộ."
Cố Nhất Manh nghe, nắm chặt bút trong tay. Cô không nói được trong lòng mình là tư vị gì, nhưng vẫn cố gắng hỏi: "Vậy sao? Là ai? Mình biết không?"
Tiêu Tấn nhìn cô gái trước mặt lông mi dài run run, tâm như có cái gì đó lướt nhẹ qua, ngứa.
Cậu không muốn khi dể cô thế nhưng lại nhịn không được muốn trêu chọc.
Muốn nhìn cô manh như một con mèo con, muốn trêu chọc cô.
"Cậu biết."
"A...? Là ai?"
Tiêu Tấn thấy được trong cặp mắt to ướt át hiện lên tia ảm đạm.
Cậu có chút đau lòng, nghĩ thầm đó là ý gì, là tự mình cho là ý kia ư?
Hay là mình nhìn lầm rồi?
"Cậu đừng hỏi, về sau sẽ nói cho cậu biết." Cậu hung ác nhẫn tâm nói như vậy.
Cố Nhất Manh cắn môi: "Hừ, không nói thì thôi, tớ cũng không muốn biết!"
Nói xong, cô xoay bút, nhìn chằm chằm vào sách.
Tiêu Tấn lấy sách bài tập qua: "Tới giúp cậu xem đề."
Cố Nhất Manh cúi đầu không nói chuyện, để Tiêu Tấn giảng đề cho mình.
Thế nhưng Tiêu Tấn mới giảng được một nửa, Cố Nhất Manh đột nhiên ném bút đứng dậy chạy đi.
Trong lòng Tiêu Tấn giống như có cái gì đụng phải, sững sờ nhìn cô chạy đi. Một lúc lâu mới đứng dậy đuổi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook