Lại Chẳng Hợp Lý Quá Đi Chứ
Chương 11: Thông qua

“Cậu tên là gì?” Cha Ngụy ngồi ở trên sô pha, ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng, “Ngồi xuống, ngồi đối diện ta đi, đừng nghĩ nhìn xuống ta.”

“Anh í tên là Tiêu Lăng ạ.” Ngụy Vũ giơ tay đáp.

“Đi đi đi, cần con trả lời à?” Cha Ngụy vội vàng đuổi Ngụy Vũ như ruồi muỗi.

“Lêu lêu lêu.” Ngụy Vũ làm mặt quỷ với bố.

Tiêu Lăng ngồi xuống lẳng lặng nhìn hai cha con này, hắn cảm giác hình như mình không phải bị thẩm vấn về cái kia.

“Tiêu Lăng, tới, để ta xem một chút ha.” Cha Ngụy móc di động ra, tiến vào group WeChat của phụ huynh, chạm vào phiếu điểm chủ nhiệm lớp gửi, “Ai u, xếp thứ nhất à, so với thằng nhãi con nhà ta còn cao hơn một điểm, không tồi không tồi.”

“Đúng rồi đúng rồi, Ngụy Hòa thích anh í lắm ạ, mỗi ngày lải nhải với con Tiêu Lăng lại cao hơn với mình bao nhiêu điểm, Tiêu Lăng lại bị cô gái nào thổ lộ.” Ngụy Vũ nghiêm trang nói hươu nói vượn.

Tiêu Lăng: “…”

Đối với sự khích lệ của cha Ngụy, Tiêu Lăng thấy hơi thụ sủng nhược kinh[*].

[*]Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm, thương yêu mà thấy kinh ngạc, lo lắng:>

“Tuy nhiên,” Cha Ngụy chuyển đề tài, “Đây là lý do để cậu lên giường với nhãi con nhà ta sao?”

Tiêu Lăng hít sâu một hơi, quả nhiên nên đến vẫn phải đến. Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt thần thái sáng ngời của cha Ngụy, “Thật xin lỗi, bác trai, con sẽ phụ trách, con sẽ chăm sóc chu đáo cho Ngụy Hòa cả đời, con xin thề.”

“Miệng đàn ông, lươn lẹo gạt người, lời thề của cậu có tác dụng à? Vi phạm lời thề sét sẽ tới đánh vào cậu sao?” Cha Ngụy khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“Bố ơi, bố cũng là đàn ông đấy.” Ngụy Vũ phá đám.

“…” Cha Ngụy im lặng một chút, “Đi đi đi, bên kia mát mẻ ra đấy ngồi ngốc đi, đừng quấy rối ở chỗ này.”

Ngụy Vũ: “…”

“Bác trai, con có thể dùng hành động thực tế để chứng minh.” Tiêu Lăng mười phần chân thành nhìn cha Ngụy.

“A, hành động thực tế, tối hôm qua cậu chính là dùng hành động thực tế để chứng minh, cậu đã làm cái gì thì không cần ta nhiều lời đi. Vậy ta hỏi cậu, hai đứa đã thành niên chưa?” Ngụy phụ tức giận đập bàn.

“Bố ơi, bố đã quên rồi sao? Ngày hôm qua là sinh nhật mười tám tuổi của anh con, vừa vặn thành niên.” Lại là Ngụy Vũ chạy ra quấy nhiễu cha Ngụy.

Cha Ngụy: “…”

Tốt, làm phiền rồi, cảm ơn, ông thật đúng là đã quên.

“Con đứa nhỏ này, cứ đi hạ bệ bố, làm sao bố còn có thể giữ được thái độ phụ huynh nghiêm khắc hả?” Cha Ngụy bất đắc dĩ nhìn Ngụy Vũ.

Ngụy Vũ lè lưỡi, “Hì hì, bố, bố vốn dĩ không nghiêm khắc mà.”

Cha Ngụy nghẹn một hơi trong cổ họng, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói: “Tiêu Lăng, cậu có thích Ngụy Hoà không?”

Tiêu Lăng gật gật đầu, “Thích.”

“Thật lòng sao?” Cha Ngụy gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Lăng, cứ như muốn tìm ra manh mối gì đó từ trên mặt hắn.

“Thật lòng.” Tiêu Lăng không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt của cha Ngụy.

“Vậy cậu và Ngụy Hòa, hai người tối hôm qua, ai chủ động trước?” Cha Ngụy tiếp tục nhìn chằm chằm Tiêu Lăng.

“Wow ghê nha, đề tài hạn chế à nha~” Ngụy Vũ ở một bên cười.

“Cút đi làm bài tập!” Cha Ngụy bị phiền quá, tức giận quát Ngụy Vũ.

“Lão Ngụy, em muốn anh giao lưu vui vẻ với Tiêu Lăng, anh xả đến trên người con gái làm gì?” Mẹ Ngụy đã ra tới.

“Em còn không rõ nó, cứ quấy rối anh, không đuổi nó đi, anh còn có thể giao lưu vui vẻ với cậu ta được à?” Cha Ngụy hơi uất ức nói.

“Được rồi, đại khái em đã hỏi Ngụy Hoà rồi, nó nói nó chủ động, cũng là nó kéo người về nhà, hộp áo mưa kia không biết ai đặt trong ngăn kéo nó.” Mẹ Ngụy tạm dừng một chút, “Lúc trước anh không phải tìm không thấy hộp… Khụ khụ, đợi lát nữa nói riêng.”

“Ghê nha, hình như nghe được việc không nên nghe nha.” Ngụy Vũ đã hứa nhất định phải giúp anh trai giữ được tín nhiệm của anh rể, thực sự là dùng sinh mệnh quấy nước đục nha!

“Ngụy Vũ, con đây là không muốn giữ nguyên vẹn kệ mô hình kia nữa đúng không? Để hôm nào mẹ mang đi, đưa cho đứa bé họ hàng lần trước tới nhà mình chơi.” Mẹ Ngụy lạnh lùng nói.

“Đừng mà!” Ngụy Vũ kêu to, mô hình chính là sinh mạng của cô đấy! Đó chính là toàn bộ gia sản của cô! Lần trước đứa nhóc kia cứ kêu gào muốn mô hình của cô, còn làm hỏng một cái, nó đã bị cô đánh mạnh một cái vào mông. Muốn để cô cho không, cửa sổ cũng không có, càng đừng nói có cửa hay không nhá!

Ngụy Vũ yên lặng, cha Ngụy cuối cùng thấm thía nói với Tiêu Lăng: “Hai đứa đều là học sinh lớp 12, thành tích cũng rất ổn định, nhưng bây giờ phát sinh loại quan hệ này còn hơi sớm, lần này không truy cứu. Lên đại học hai đứa muốn làm gì thì làm, nhưng hiện giờ nhiệm vụ chủ yếu vẫn phải học tập chăm chỉ, không nên tùy tiện phát sinh loại quan hệ này. Tiêu Lăng, thân là một người đàn ông, phải gánh vác phần trách nhiệm của người đàn ông, có năng lực tự khống chế nhất định, phải chịu được cô đơn, nhịn được nghèo khó, cậu hiểu không?”

“Cháu hiểu.” Tiêu Lăng trịnh trọng gật đầu.

“Ừ, cẩn thận ngẫm lại, đi thôi.” Cha Ngụy vỗ vai Tiêu Lăng, rồi trở về phòng với mẹ Nguỵ.

Ngụy Vũ ngồi trên sô pha, nhìn Tiêu Lăng vẻ mặt trầm tư, không khỏi nói: “Nghĩ kỹ xong nếu anh muốn có thể đi đến phòng anh em.”

Nói xong cô chuồn luôn, lúc này không chuồn thì còn muốn ở tới lúc nào? Dù sao thì cha mẹ là cô gọi về.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương