Lạc Vương Phi
Chương 95: Tình địch đối trận

Vân Phách cưỡi trên khoái mã chạy với tốc độ rất nhanh, nếu như bị đụng trúng, tuyệt đối sẽ bị trọng thương, bất quá, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết lại không chút nào để ý.

không biết tự lượng sức mình! Khoái mã gần trong gang tấc, Lạc Mộng Khê khinh thường hừ lạnh một tiếng, nâng chưởng hướng khoái mã đánh tới, Lạc Mông Khê mặc dù nội lực không cao, nhưng đối phó với một con ngựa lại là việc nhỏ.

Vân Phách võ công mặc dù bình thường, nhưng đã từng bị ngã một lần nên có sự chuẩn bị, ngay khi khoái mã lảo đảo hắn cũng không giống ngày hôm qua bị đá bay ra, mà là thả người nhảy, bay khỏi khoái mã. Ngay giữa không trung, cổ tay hắn vừa lật, một ánh hàn quang thoáng hiện đã thấy xuất hiện một thanh trường kiếm trong tay, mũi kiếm thẳng hướng vị trí Lạc Mộng Khê đang đứng: “xem kiếm”.

Đối mặt với trường kiếm ngày càng gần, Lạc Mộng Khê ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, ngay khi trường kiếm đi vào trước mặt, nàng hơi nghiêng người né đi đã tránh thoát một sát chiêu, bàn tay mềm đột nhiên nâng lên, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt mũi kiếm, mặc cho Vân Phách dùng bao nhiêu sức, cây kiếm dường như sinh trưởng trên tay Lạc Mộng Khê, không hề lung lay.

Vân Phách vừa lo lắng vừa kinh sợ: không thể tưởng được võ công của nàng lại cao như vậy. Tập kích bất thành, đã vậy còn bị nhục nhã, đáng giận, đáng giận.

“Keng”, một tiếng thanh thúy vang lên, kiếm trong tay Lạc Mộng Khê bị nàng bẻ gãy. Lạc Mộng Khê ngay cả nhìn cũng không nhìn Vân Phách lấy một cái, nâng chưởng đem Vân Phách đánh bay ra ngoài.

Lạc Mộng Khê một chưởng kia chỉ dùng ba tầng công lực, Vân Phách lại bị đánh bay ra năm, sáu thước, “bùm” một tiếng, thật mạnh rơi xuống, khóe miệng, ẩn có tơ máu chảy ra...

“Mau, mau, mau....có ác nhân đang đả thương người...”. Tiếng kêu lo lắng, hoảng hốt, cùng với tiếng bước chân dồn dập, một đội thị vệ từ phía trước đang mau chóng chạy tới: “Người nào to gan như vậy, dám ở nơi này đả thương người”.

“Vương bộ đầu, là yêu nữ kia đả thương tại hạ”. Vân Phách nằm trên mặt đất, đưa tay chỉ Lạc Mộng Khê, đáy mắt, hiện lên một tia ý cười khi gian kế thực hiện được.

Khó trách vừa rồi ta chỉ dùng ba tầng công lực, Vân Phách lại bị đánh ra xa như vậy, khóe miệng còn chảy huyết, nguyên lai này hết thảy đều là kế hoạch của hắn, muốn hãm hại ta.

Vân Phách được bảo hộ ở phía sau, những người hắn mang đến cũng xuống ngựa, đem đường ngăn trở hơn phân nửa, Lạc Mộng Khê không thấy rõ đầu lĩnh thị vệ là ai, tên đầu lĩnh thị vệ kia tự nhiên cũng không thấy được diện mạo của Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết.

“Nơi này ngay dưới chân thiên tử, hai người các ngươi thật đúng là to gan lớn mật, dám vô duyên vô cớ đánh người trọng thương, còn không mau cùng bản bộ đầu trở về nha môn lãnh tội...”

Tên Vương bộ đầu kia đẩy đám người ra đi tới, lời nói cao ngạo, nhưng ngay khi nhìn thấy Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê thì im bặt, đáy mắt hiện lên một tia khiếp sợ, ngạo khí nháy mắt biến mất không thấy. Tay chân luống cuống, đột nhiên quỳ xuống hành lễ: “Ty chức tham kiến Lạc vương gia, Lạc vương phi”.

Cái gì? Lạc vương gia, Lạc vương phi! Vân Phách như ở trong mộng, nhìn tất cả thị vệ quỳ trên phố, rốt cuộc tin tưởng mình không hề nghe lầm, đôi nam nữ mà mình vừa đắc tội kia không phải ai khác, chính là toàn bộ Lạc vương gia, Lạc vương phi nổi danh nhất Thanh Tiêu.

“Vương bộ đầu, ngươi mang thị vệ tiến đến là vì bắt bổn vương cùng vương phi?” Những lời này nói ra, thanh âm Nam Cung Quyết bình tĩnh, lại mang theo uy nghiêm cùng lãnh ngạo đặc trưng của một vương gia.

“Ty chức không dám, vừa rồi có người tới báo, nói có người ở nơi này đả thương người, ty chức mới dẫn người lại đây xem xét. Vương gia, vương phi, không biết là nơi này có chuyện gì xảy ra?” Vương bộ đầu ngôn từ khẳng thiết, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, là một chính nhân quân tử.

“Vừa rồi xác thực có nhân muốn tổn thương người, bất quá, không phải Mông Khê cùng vương gia, mà là hắn”. Lạc Mộng Khê ngón tay chỉ vào Vân Phách: “hắn cưỡi ngựa đâm thẳng tới Mộng Khê, Mộng Khê mới không thể không ra tay thương hắn...”

Nhìn đến đoạn kiếm gẫy, cách đó không xa là khoái mã đang nằm trên đất, cùng với một nửa thanh kiếm đang nằm trong tay Vân Phách, Vương bộ đầu trầm tư suy nghĩ một lát: “Người tới, đem đám người Vân Phách nhốt vào đại lao”.

“Vương bộ đầu, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm...” Vân Phách vội vàng giải thích: “Mộng Khê biểu muội, vừa rồi là biểu ca cùng ngươi nói giỡn một chút, ngươi không nên tưởng thật...”

“thật ngại, vị công tử này, Mộng Khê mẫu thân mất sớm, phụ thân thân thích Mộng Khê đều nhận được, Mộng Khê cũng không nhớ rõ có người biểu ca tâm ngoan thủ lạt như vậy, cho nên, thỉnh công tử không cần loạn nhận thức thân thích”.

“Mộng Khê biểu muội, biểu ca là Vân Phách, là cháu của đại nương ngươi Vân Bích Lạc.......” Vân Phách võ công mặc dù không cao, cũng không tính quá kém, theo trong tay những quan sai này thoát thân hẳn không là vấn đề. Nhưng là, một khi hắn cùng quan sai giao thủ, sẽ trở thành tội phạm truy nã của Thanh Tiêu, từ nay về sau màn trời chiếu đất, không trốn dung thân, có nhà không thể về, càng không thể lại hưởng vinh hoa phú quý, tác uy tác phúc, này cũng không phải là cuộc sống mà hắn muốn...

“Theo ý tứ của ngươi, cùng ngươi không có quan hệ thân thích, ngươi tuyệt không thủ hạ lưu tình?” nói hai ba câu đã nghĩ thoát thân, nằm mơ.

“không phải, không phải...Mộng Khê biểu muội, vừa rồi chính là một hồi hiểu lầm...hiểu lầm, biểu ca hướng ngươi xin lỗi...” Đáng giận, nàng thế nhưng bắt được nhược điểm trong lời nói của ta.

“Biểu ca ý tứ là nói, giết người sau, nói một tiếng xin lỗi là xong?” Vậy còn cần quan sai, thị vệ làm gì.

Lời nói của Lạc Mộng Khê đều không nhằm vào đám người Vương bộ đầu, nhưng hắn nghe xong, vẫn là sắc mặt đỏ lên: “người tới, đem đám người Vân Phách dẫn đi, chờ xử lí...”.

“Chuyện gì náo nhiệt như vậy?” Thanh âm quen thuộc xuyên qua đám người truyền vào trong tai, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê nhìn nhau liếc mắt một cái: Oan gia ngõ hẹp!

Đám người tự động tránh ra một lối đi, Hạ Hầu Thần cùng Lạc tử Hàm sóng vai đi tới: “Lạc vương gia, Vương phi, không thể tưởng được các ngươi lại ở đây, thực khéo”.

“Tỷ tỷ, Lạc vương gia”. Lạc Tử hàm vui vẻ hướng Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê chào hỏi, trên khuôn mật nhỏ nhắn xing đẹp tràn đầy ý cười ngọt ngào.

“Đúng là thực khéo” Nam Cung Quyết không chút để ý có lệ, thân thủ nhẹ nhàng ôm bả vai Lạc Mộng Khê: “Hạ Hầu thái tử cùng Lạc cô nương cũng đi dạo phố, hai người thế nhưng thực xứng”. Dịch quán ở ngay phía trước, Hạ Hầu Thần xuất hiện trong này, hẳn là đi tham gia yến hội.

Lời nói của Nam Cung Quyết nghe vào trong tai Lạc tử Hàm là khích lệ, nhưng nghe vào trong tai Hạ Hầu Thần lại là trào phúng cùng khinh thường: Mộng Khê là của ta Nam Cung Quyết, ngươi chỉ xứng thú của nàng muội muội. Mọi người đều biết, dung mạo của Lạc Tử Hàm cùng Lạc Mộng Khê, căn bản là không thể đánh đồng.

Hạ Hầu Thần không chút nào để ý mỉm cười: “Lạc vương gia, đây là có chuyện gì?”

“Tử Hàm biểu muội, cứu ta, vừa rồi biểu ca không cẩn thận va chạm Mộng Khê biểu muội, ngươi giúp biểu ca hướng nàng van cầu tình”.

Vân Phách tuy rằng mới trở lại kinh thành, nhưng cũng biết Lạc Lộng Khê cùng Lạc Tử Hàm không hợp, Lạc Mộng Khê có Nam Cung Quyết làm chỗ dựa, Lạc Tử Hàm cũng có Hạ Hầu Thần làm hậu thuẫn. Lấy tính tình Lạc Tử Hàm, nàng tuyệt đối sẽ không đối việc này ngồi yên không để ý đến, đả bại Lạc Mộng Khê, là bọn hắn có cùng mục tiêu, lần này là một cơ hội tốt, Lạc tử Hàm như thế nào lại bỏ qua.

“Tỷ tỷ, biểu ca không cẩn thận và chạm ngươi, ngươi liền đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho hắn lần này đi”.

Ở đây trừ bỏ bộ đầu, thì vệ còn có một đám dân chúng vây xem, nhất cử nhất động của Lạc Mộng Khê đều ở trong tầm mắt mọi người. Vừa rồi Vân Phách cùng Tử Hàm đều đem chuyện tình nói không quan trọng gì, nếu Lạc Mộng Khê cứng rắn muốn trị tội Vân Phách, mọi người sẽ nghĩ nàng thật không phải: cùng là người một nhà, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy, làm gì như vậy nhẫn tâm, Vân Phách cũng chỉ là không cẩn thận va chạm ngươi, làm gì nhỏ nhen như vậy, không thể khoan dung độ lượng!

“Tử Hàm muội muội nói đúng vậy, sự tình hôm nay thật là tỷ tỷ không đúng, nếu tỷ tỷ chỉ ở Lạc vương phủ không đi ra, sẽ không suýt nữa bị Vân Phách biểu ca cấp khoái mã đá đến, Vân Phách biểu ca cũng không cần hao tổn tâm cơ diễn khổ nhục kế hãm hại tỷ tỷ”.

Lạc Tử hàm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Vân Phách sắc mặt trắng bệch, Lạc Mộng Khê lại một mực làm như không thấy: “nói đến nói đi, đều là tỷ tỷ sai trước, Vương bộ đầu, thả Vân Phách biểu ca đi, sai là ở Mộng Khê cùng vương gia đêm nay lại đi con đường này, không ở Vân Phách biểu ca giục ngựa chạy nhanh, không xem người đi đường!”

“Biểu ca, nguyên lai là ngươi chàng tỷ tỷ trước đây, như vậy Tử Hàm không giúp được ngươi, cho dù bị bắt đến đại lao, cũng là trừng phạt đúng tội”. Lạc Tử Hàm nổi giận đùng đùng, quay đầu không xem Vân Phách: “Thái tử điện hạ, chúng ta đi tham gia yến hội đi!”.

Vương bộ đầu nhìn Lạc Tử Hàm, lại nhìn Vân Phách: “Đưa bọn họ toàn bộ mang đi! Lạc vương gia, Lạc vương phi, Hạ Hầu thái tử, Lạc nhị tiểu thư, ty chức còn có công vụ trong người, đi trước cáo từ”.

“Tử Hàm biểu muội, cứu ta, cứu ta a....” bọn thị vệ kéo Vân Phách rất nhanh tiến về phía trước, Vân Phách gấp giọng cầu cứu, Lạc Tử Hàm đem ánh mắt chuyển hướng một bên mắt điếc tai ngơ, sắc mặt cũng là càng ngày càng khó coi.

Tiếng Vân Phách cầu cứu cũng là càng lúc càng xa, cho đến biến mất không thấy, Hạ Hầu Thần nhìn Lạc Tử Hàm liếc mắt một cái: “Vừa rồi vì sao không giúp hắn?”. Lạc Mộng Khê thông minh tài trí không phải Lạc Tử Hàm có thể so sánh, cho nên, Hạ Hầu Thần phi thường thông minh không có mở miệng, yên lặng xem Lạc Mộng Khê cùng Lạc Tử Hàm tranh đấu, kết quả, Lạc Tử Hàm vừa ra trận đã bị đả bại, thật sự là không chịu nổi nhất kích!

“Biểu ca là trừng phạt đúng tội, Tử Hàm không phải không nghĩ giúp hắn, mà là không giúp được hắn”. Lạc Tử Hàm ngôn từ khẳng thiết, Hạ Hầu Thần khinh giơ lên khóe miệng, mang theo khinh thường, thầm nghĩ: Đúng là nữ nhân khẩu thị tâm phi!

“Lạc vương gia cũng là đi tham gia yến hội đi, bản cung cũng đang muốn tới đó, không bằng chúng ta kết bạn đồng hành...”

Nam Cung Quyết khing ôm lấy Lạc Mộng Khê, tuy rằng hạ Hầu Thần cũng tưởng chọc tức Nam Cung Quyết, nói lên hắn không cần Lạc Mộng Khê, nhưng bên cạnh hắn là Lạc Tử Hàm, cùng Lạc Mộng Khê so sánh thật sự quá kém, nếu hắn thật sự có động tác thân mật với Lạc Tử Hàm, không những không thể chọc tức Nam Cung Quyết, ngược lại lại hướng thế nhân tỏ rõ: Chính mình thưởng thức giảm xuống.

Hạ Hầu Thần cùng Nam Cung Quyết lúc này khách sáo, đối chọi gay gắt, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng người ở bên ngoài nghe tới, hai người bọn họ là bạn tốt, lẫn nhau trong lúc đó thập phần khách khí.

Lạc Tử Hàm rất đẹp, Lạc Mộng Khê lấy lụa mỏng che mặt, nhưng sự xinh đẹp của nàng lại bị truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhìn hai tỷ muội bọn họ, mọi người âm thầm tán thưởng: “Phủ thừa tướng đúng là ra mỹ nhân a”.

Khó trách Lạc nhị tiểu thư ở đoạn thời gian trước lại cự tuyệt sự ái mộ của người ta, thì ra trong lòng của nàng đã có người mà đó lại là Hạ Hầu thái tử.

Lạc đại tiểu thư, gả Lạc vương gia, trai tài gái sắc, hai người thập phần xứng đôi, Lạc nhị tiểu thư, gả Hạ Hầu thái tử, cũng còn có thể. Lạc nhị tiểu thư mặc dù cũng rất đẹp, nhưng đi với Hạ Hầu thái tử, cũng chỉ có thể coi là được, bất quá, Hạ Hầu thái tử thích, ngoại nhân tự nhiên là không thể nói gì.

Này thừa tướng hai vị tiểu thư gả đều là tuyệt thế tứ công tử, không biết cuối cùng vị tiểu thư, có thể hay không cũng gả cho một vị nào đó trong tuyệt thế tứ công tử…Này Lạc thừa tướng thật sự là có phúc, trong vô hình lại có thể lôi kéo được nhiều thế lực như vậy.

“Sắc trời còn sớm, bổn vương cùng Mộng Khê ra phủ chỉ vì chung quanh đi dạo một chút, không phải đi tham gia yến hội, nếu Hạ Hầu thái tử có việc trong người, bổn vương cùng Mộng Khê không quấy rầy, cáo từ”. Hạ Hầu Thần mặc dù nói chuyện cùng Nam Cung Quyết, nhưng ánh mắt thường thường lặng lẽ nhìn về phía Lạc Mộng Khê, điều này làm cho Nam Cung Quyết thực không thoải mái, cho nên tím lí do mau chóng rời xa tầm mắt Hạ Hầu Thần.

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê từ biệt Hạ Hầu Thần, Lạc Tử Hàm, chậm rãi bước về phía trước, tới khi đi ra một khoảng cách rất lớn sau hai người vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Hạ Hầu thần dừng ở trên người Lạc Mộng Khê.

Sắc trời tối dần, trên đường cái cũng là càng ngày càng náo nhiệt, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê tay trong tay, cùng đám người đi về phía trước.

hiện đại sống về đêm thật phong phú, cổ đại cũng không sai, tùy ý có thể thấy được rất nhiều đèn lồng, đem đường phố chiếu sáng như ban ngày, hai bên đường là gian hàng của các tiểu thương, bày bán đủ các loại kiểu dáng vật phẩm

Cảnh đêm ở cổ đại, Mộng Khê là lần đầu tiên nhìn thấy, nhịn không được tán thưởng: “không thể tưởng được Thanh Tiêu ban đêm cũng đẹp như vậy”.

“Ngươi trước kia chưa từng thấy qua sao?”. Ngươi nhưng lớn lên ở Thanh Tiêu đó.

“Ta từ nhỏ liền ở tướng phủ, ban ngày làm việc, buổi tối mệt mỏi ngay cả đường đều lười đi, nào có rảnh rỗi đi ra ngoài dạo phố xem cảnh”. Ý thức được mình nói lỡ lời, Lạc Mộng Khê vội vàng giải thích.

Ghé mắt nhìn sang Lạc Mộng Khê đang không chút nào để ý, Nam Cung Quyết trong lòng dâng lên một trận thương tiếc, bàn tay nắm tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, chút bất chi bất giác siết lại thật chặt: Mộng Khê, những ngày tháng trước kia của ngươi, ngay cả nha hoàn cũng không bằng, Lạc thừa tướng này làm phụ thân thật sự thất trách.

Còn có Tuyệt tình cung những người đó, những ngày ngươi sống khổ sở bọn họ vì sao không đón ngươi về Tuyệt Tình cung, nay ngươi có năng lực tự bảo vệ chính mình, bọn họ lại đến cướp người.

Lạc Mộng Khê lần này đi ra chủ yếu là ngắm cảnh đêm, không có ham muốn mua sắm, ngược lại là Nam Cung Quyết, thấy được một đôi vòng tai thích hợp Lạc Mộng Khê, liền lôi kéo lạc Mộng Khê đi tới quán phía trước: “Mộng Khê, cảm thấy đôi bông tai này như thế nào?”

“Rất được”. trên vòng tai có một viên minh châu, trong bóng đêm phát ra ánh sáng trong suốt, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.

“Thử xem xem”. Nam Cung Quyết tháo vòng tai trên tai Lạc Mộng Khê xuống, vì nàng đeo đôi bông tai này lên.

Thẩm mỹ của Nam Cung Quyết xác thực không sai, Lạc Mộng Khê đeo đôi bông tai này lên, ánh sáng trong suốt nổi bật của minh châu, càng làm cho nàng trở nên xinh đẹp không giống phàm nhân.

“Lão bản, đôi bông tai này bao nhiêu vậy?” Đây là Nam Cung Quyết lần đầu tiên mua lễ vật cho Lạc Mộng Khê, liền gặp được vật thích hợp với nàng, trong lòng có một chút đắc ý, những sính lễ trước đó đều không tính.

Nam Cung Quyết trả tiền, tự nhiên sẽ buông lỏng tay Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đang cầm gương nhìn ngắm đôi bông tai mới, thình lình có người từ phía sau hung hăng đụng phải nàng một chút, Lạc Mộng Khê không hề phòng bị liền bị đẩy vào trong đám người trên đường.

trên đường cái người đi lại rất nhiều, người chen người, người đẩy người, tốc độ đi lại cũng rất nhanh, Lạc Mông Khê căn bản không thể thi triển khinh công rời đi.

“Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết.....” nhiều người, thanh âm cũng thực ồn ào, Lạc Mộng Khê cất tiếng gọi lập tức bị bao phủ bên trong tiếng ồn ào đó, bất đắc dĩ, Lạc Mộng Khế chỉ phải để đám người chen lấn đi về phía trước.

“Mộng Khê, hiện tại thời gian còn sớm, không bằng chúng ta...” Nam Cung Quyết trả ngân lượng sau, nghiêng người nhìn về phía Lạc Mộng Khê, thấy bên cạng trống rỗng, lời nói đến miệng cũng ngừng hẳn.

Mọi nơi quan vọng, nhưng cung không thể thấy bóng dáng Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết trong lòng cả kinh, lo lắng hướng xung quanh tìm kiếm: “Mộng Khê, Mộng Khê”.

Nam Cung Quyết hiểu rõ Lạc Mộng Khê, nàng sẽ không ở tình huống như vậy, dùng cách này đùa giỡn với mình, nhưng là, đương kim trên dời không có người có bản sự lớn như vậy, có thể ở tình huống mình không hề phát hiện bắt đi Lạc Mộng Khê. Duy nhất có thể giải thích đó là, có người dùng một biện pháp phi thường bắt đi nàng: đáng giận, dám gây chuyện trước mắt bổn vương.

Nam Cung Quyết ánh mắt hơi trầm xuống, hướng thiên không phóng một cái tín hiệu, không lâu sau, vài tên ám vệ xuất hiện trước mặt Nam Cung Quyết: “tham kiến vương gia”.

“Vương phi ở trong này mất tích, nhanh tìm kiếm, nàng hẳn là đi không xa”. Nếu người nọ chỉ dùng phương pháp đặc thù bắt đi Mộng Khê, chứng tỏ Mộng Khê là tự nguyện đi theo hắn. hắn không có chế trụ Mộng Khê, Mộng Khê còn có năng lực phản kháng, khi hắn muốn bắt Mộng Khê, hai người chắc chắn đánh nhau, cho nên, bọn họ tuyệt đối đi không xa.

Bên này, Lạc Mộng Khê theo đám người bước nhanh về phía trước, dần dần, người càng ngày càng ít, Mộng Khê rốt cục có thể tự do hoạt động.

Vừa rồi, Lạc Mộng Khê cũng hoài nghi là có người đẩy nàng tiến vào trong đám người, cho nên, một đường phòng bị, nhưng đi tới nơi này, người cơ bản tan hết, nàng một chút sự cũng không có, chậm rãi yên lòng: Khả năng vừa rồi trùng hợp, ta cũng thật không may, Nam Cung Quyết không thấy ta, khẳng định thực vội, ta phải nhanh chút trở lại Lạc Vương Phủ mới được, nhưng nơi này hoàn cảnh thực xa lạ, không biết dường nào hồi vương phủ đây......

Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang suy tư không biết lựa chọn con đường nào hồi vương phủ, phía trước cách đó không xa, xuất hiện một đạo bóng dáng màu trắng quen thuộc, Lạc Mộng Khê trong lòng vui vẻ, hướng đạo bóng dáng màu trắng xuất hiện trên đường chạy tới: “Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết...”

Đạo bóng dáng kia, đốt thành tro Lạc Mộng Khế cũng nhận được, đúng là suốt ngày thích mặc áo trắng, vô luận dưới tình huống gì cũng không đổi y phục có màu khác, Nam Cung Quyết.

không biết vì sao, Nam Cung Quyết vẫn bước nhanh về phía trước, vô luận Lạc Mộng Khê gọi hắn như thế nào, hắn vẫn như không hề nghe thấy, không quay đầu lại.

Dần dần Lạc Mộng Khê nhận ra có điểm không đúng: người kia, không phải Nam Cung Quyết, nếu không hắn không có khả năng không để ý tới ta.

Lạc Mộng Khê dừng lại cước bộ suy tư một lát, vẫn là quyết định theo sau: mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào, đem ta dẫn tới nơi này có mục đích gì, ta đều sẽ phụng bồi tới cùng.

Lạc Mộng Khê không có lại đuổi sát, mà là chầm chậm tiêu sái ở phía sau, nói đến cũng là, đạo bạch sắc bóng dáng kia cước bộ cũng chậm lại, Lạc Mộng Khê trong lòng cười lạnh: Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta

Ước chừng qua hai nén hương thời gian, bóng dáng mầu trắng chuyển qua một lối rẽ, biến mất không thấy, Lạc Mộng Khê đứng ở nơi bóng dáng màu trắng biến mất, mọi nơi quan vọng, phát hiện nơi này đúng là đoạn nhai.

Nhai thượng phong, mang theo nồng đậm lãnh ý xuyên thấu qua quần áo, rót vào da thịt, Lạc Mộng Khê nắm thật chặt quần áo trên người, phía sau truyền đến tiếng nam nữ thở dốc, Lạc Mộng khê quay đầu nhìn lại, một thân y phục màu trắng Nam Cung Quyết đang ôm ấp một gã nữ tử mỹ mạo đang cuồng nhiệt duyện hôn.

Hai người nghiêng người về phía Lạc Mộng Khê, lấy bên cạnh đến xem, tên nam tử áo trắng kia cùng Nam Cung Quyết nhưng thật ra sườn mặt giống nhau như đúc, nhưng Lạc Mộng Khê biết, hắn không phải Nam Cung Quyết.

Lạc Mộng Khê huy trưởng đánh hướng tên nam tử áo trắng: dám giả mạo Nam Cung Quyết, sống không kiên nhẫn.

Lạc Mộng Khê đối với thân thủ chính mình là có tự tin, với tốc độ này, tên nam tử áo trắng tuyệt đối không có khả năng tránh thoát, nhưng ra ngoài dự kiến Lạc Mộng Khê chính là, chiêu thức của nàng thế nhưng xuyên qua tên áo trắng nam tử, đánh tới tảng đá cách đó không xa.

Thạch tiết tung bay, rơi xuống đất, mà đôi nam nữ đang hôn nhau kia cũng không chịu chút ảnh hưởng, Lạc Mộng khê trong lòng sáng tỏ: này hai người không phải chân nhân, mà là ảo ảnh.

“không cần né tránh, xuất hiện đi”. Nếu hai người này đều là giả, người thao túng những người giả này, nói vậy ngay tại phụ cận, bởi vì hắn cho người giả này đi ra, chính là để thử mình. Cho nên người nọ sẽ không cách nơi này quá xa, nếu không, chẳng phải là sẽ không xem được biểu tình phấn khích của nàng sao.

Lạc Mộng Khê rứt lời, một cơn gió nhẹ thổi qua, phía sau trống giỗng xuất hiện một người, Lạc Mộng Khê ổn định tâm thần, chậm rãi xoay người nhìn lại, ánh vào mí mắt, là hiện ra dung nhan rất đẹp, rất quen thuộc: “Lâm Huyền Sương, như thế nào là ngươi?”.

“Lạc Mộng Khê, ta thích Nam Cung Quyết”. Lâm huyền Sương không e dè, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lung nhìn thẳng Lạc Mộng Khê: “ Vừa rồi tất cả những gì ngươi xem thật sự là ảo ảnh, ngươi cũng không tin tưởng Nam Cung Quyết đúng không?” Nếu không, vừa rồi ngươi như thế nào lại ra tay đánh Nam Cung Quyết.

“Sai, Nam Cung Quyết trừ bỏ ta, cũng sẽ không thân cận nữ tử khác”. Lạc Mộng Khê thanh âm bình tĩnh mang theo khiêu khích: “Tại đây khi ảo ảnh xuất hiện, ta cũng đã biết, người kia không phải Nam Cung Quyết”.

Lâm huyền Sương, thật không biết phải nói ngươi rất si tình, vẫn là không biết xấu hổ, thế nhưng tạo ra ảo ảnh cùng Nam Cung Quyết kết hôn để lừa gạt ta. Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, lâm Huyền Sương có thể chế ra ảo ảnh, có phải hay không chứng tỏ, nàng cũng tinh thông cái gì kì môn độn giáp linh tinh bãi trận thuật….

“Lâm Huyền Sương, ngươi hôm nay hao phí tâm sức dẫn ta tới nơi này, chỉ để nói những lời này sao?”. Lâm Huyền Sương là trở về dược vương cốc đã trở lại, vẫn là căn bản nàng không có trở về.

“Lạc Mộng Khê, ta hi vọng ngươi có thể đem Nam Cung Quyết tặng cho ta”. Lâm Huyền Sương lại tung ra một câu giống như một trái bom. (con mụ này thật hết nói, ta thật muốn rạch mấy nhát dao trên cái mặt như hoa của ả - _ -).

Lạc Mộng Khê cười nhạo một tiếng: “ngươi yêu nam Cung Quyết, nhưng Nam Cung Quyết lại không thương ngươi, nếu không lúc trước hắn sẽ không đuổi ngươi hồi Dược Vương cốc”.

Đối với việc Lâm Huyền Sương đột nhiên hồi Dược Vương cốc, Lạc Mộng Khê vẫn luôn hoài nghi, Nam Cung Quyết không nghĩ nói, Lạc Mộng Khê cũng thật thức thời không hỏi.

Hôm nay nhìn thấy Lâm huyền Sương, nghe nàng một phen thổ lộ không hề che dấu, Lạc Mộng Khê rốt cuộc khẳng định suy đoán của mình lúc trước: Lâm Huyền Sương là bị Nam Cung Quyết đuổi đi.

“Chỉ cần người rời khỏi hắn, ta sẽ có biện pháp làm cho hắn yêu thượng ta”.

“Lâm Huyền Sương, ngươi không biết là chính mình thật không biết xấu hổ sao? Nam Cung Quyết là phu quân của ta Lạc Mộng Khê, ta vì sao phải rời khỏi hắn thành toàn ngươi?” Huống chi, hiện tại Nam Cung Quyết không thương ngươi, tương lai cũng sẽ không yêu thượng ngươi.

“Lạc Mộng Khê, ta cầu ngươi, đem nam Cung Quyết tặng cho ta” Lâm Huyền Sương “bùm” một tiếng quỳ đến trước mặt Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê từ trong khiếp sợ lấy lại được tinh thần, Lâm Huyền Sương bỗng nhiên mở miệng: “Đây là ta Lâm Huyền Sương lần đầu tiên cầu người, cũng là trừ bỏ cha mẹ ở ngoài, lần đầu tiên hướng ngoại nhân quỳ xuống”.

“Nguyên bản, ta nghĩ rời đi Lạc Vương phủ là có thể quên Nam Cung Quyết, nhưng sau khi trở lại Dược Vương cốc, ta chẳng những không thể quên hắn, ngược lại tưởng niệm hắn ngày càng nhiều, khi đó ta mới biết được ta không thể không có Nam Cung Quyết”.

“Ta…ta đã có bầu”. Khổ nhục kế bi kịch hơn ta cũng từng xem qua, Lâm Huyền Sương, ngươi chiêu này khổ tình kế đối với ta căn bản mà nói là không hề gì, ngươi đã muốn dùng kế, lão nương phụng bồi ngươi, nhìn xem ai mới là người chiến thắng cuối cùng.

Lâm Huyền Sương quả nhiên bị những lời này của Lạc Mộng Khê làm chấn động, nửa ngày không lấy lại được tinh thần, Lạc Mộng Khê mi khẽ nhếch, trong lòng cười nhạo một tiếng, tiếp theo diễn khổ tình kế:

“Lâm cô nương, Nam Cung Quyết bệnh hiểm nghèo khỏi hẳn, tin tức này cô nương có nghe nói đi, dung mạo của ta cũng đã khôi phục, Mộng Khê cùng Quyết đều là người bình thường”.

“Lúc trước Mộng Khê vẫn không dám có bầu, sợ con của chúng ta cũng sẽ giống như chúng ta, trời sinh mang đến bệnh hiểm nghèo, nay, chúng ta đều khôi phục bình thường, lại không cần lo lắng”.

“Nếu ta đem Nam Cung Quyết tặng cho ngươi, con của chúng ta vừa sinh ra đã không có phụ thân, với hắn mà nói, thật không công bằng……”

Người cổ đại là cho phép nạp thiếp, không phải Lâm Huyền Sương không muốn làm thiếp, mà là Nam Cung Quyết đối Lạc Mộng Khê thâm tình, Lâm Huyền Sương xem ở trong mắt, biết rằng, nếu Lạc Mộng Khê không li khai nơi này, Nam Cung Quyết căn bản sẽ không thích thượng nàng, lại càng sẽ không lấy nàng.

“Lạc Mộng Khê, ngươi có thể cho ta xem dung mạo hiện tại của ngươi hay không?” Lâm Huyền Sương sau khi trở về Dược Vương cốc, toàn bộ Thanh Tiêu đang lưu truyền, Lạc Mộng Khê có dung mạo khuynh thành, điều này lại càng làm gia tăng ý niệm muốn trở lại bên cạnh Nam Cung Quyết của Lâm Huyền Sương.

Lúc trước Quyết cự tuyệt ta, có phải hay không là do biết chính mình không còn nhiều thời gian, không muốn hại ta, nay, bệnh của hắn đã khỏi, nếu Lạc Mộng Khê li khai hắn, hắn sẽ không lại cự tuyệt ta. (mụ điên, ở đó mà mơ mộng hão huyền đi…)

Lạc Mộng với dung mạo chính mình có tự tin, nàng cam đoan, mỗi một danh nữ tử nhìn thấy sau, đều sẽ rất đố kị, Lâm Huyền Sương tuy đẹp, nhưng nếu so sánh cùng Lạc Mộng Khê, vẫn là kém không chỉ một chút. Bất quá, đây là Lâm Huyền Sương tự tìm, trách không được nàng Lạc Mộng Khê: chậm rãi tháo xuống khăn che mặt, khuynh thế dung nhan làm thiên địa thất sắc, ánh nắng cũng trở nên ảm đạm.

Lâm Huyền Sương khó có thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm tuyệt thế dung nhan của Lạc Mộng Khê, thất thần hồi lâu: đây là dung mạo Lạc Mộng Khê, thật sự rất đẹp, trên đời không có từ ngữ nào có thể biểu đạt dung mạo của nàng….

“Lâm cô nương, tuy rằng ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, nhưng trước đây có rất nhiều người cho rằng xấu nhan của ta không xứng với Nam Cung Quyết, nhưng tướng mạo hiện tại của ta, hẳn là có thể xứng đôi với Nam Cung Quyết đi”.

“Huống chi, chúng ta còn có đứa nhỏ, mang thai 10 tháng sau, đứa nhỏ sẽ xuất thế, cảm tình của ta cùng Nam Cung Quyết là không ai có thể chia rẽ”. Nếu như ngươi thức thời, nên lập tức rời đi, không nên ở trong này tự làm xấu mặt.

Ước định giữa Lạc Mộng Khê cùng Lãnh Tuyệt Tình, cũng chỉ có Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết, ba người biết, những người khác cũng không biết được.

Cho nên, lúc này Lạc Mộng Khê nói dối, cũng không có người ngoài biết. Dù sao ở trong mắt người ngoài, nàng cùng Nam Cung Quyết chính là một đôi vợ chồng ân ái, nàng có thai, thật bình thường.

Tình yêu thật sự thực kì diệu, thế nhưng làm cho người tâm cao khí ngạo, lạnh lùng như Lâm Huyền Sương phóng thấp tư thái, hướng Lạc Mộng Khê quỳ xuống. Lạc Mộng Khê mặc dù có chút đồng tình Lâm Huyền Sương đối với Nam Cung Quyết thâm tình, nhưng cũng không cách nào chấp nhận nàng xen vào giữa nàng và Nam Cung Quyết.

Giữa hai người là tình yêu, nếu có người thứ ba chen vào, vậy tình yêu Lạc Mộng Khê theo đuổi không còn là một tình yêu thuần khiết, trong lòng mỗi người chỉ có thể tiếp nhận một người, nếu là hai người thì đó chính là đa tình, là hoa tâm.

“Lạc Mộng Khê, ngươi yêu Nam Cung Quyết, nhưng tình yêu của ta đối với hắn, cũng không kém ngươi, tuy rằng ngươi có bầu, nhưng ta cũng không muốn buông tha hạnh phúc của chính mình, không bằng chúng ta hãy tỷ thí, thắng sẽ ở lại bên Nam Cung Quyết, thua sẽ phải rời đi thật xa Nam Cung Quyết.”

Lâm Huyền Sương đứng lên, cổ tay vừa động, trong tay liền xuất hiện hai thanh trường kiếm, Lâm Huyền Sương khẽ động cổ tay, một thanh trường kiếm hướng trong tay Lạc Mộng Khê: Nguyên lai Lâm huyền Sương đã sớm chuẩn bị tốt, Nam Cung Quyết thật đáng giận, trưởng thành như vậy ưu tú, như vậy hấp dẫn người, nơi nơi chêu hoa ghẹo nguyệt, lại để ta thay ngươi thu dọn cục diện rối rắm, chờ ta thắng Lâm Huyền Sương liền trở về cùng ngươi tính sổ.

Lâm huyền Sương thế nhưng đối với Nam Cung Quyết thập phần hiểu biết, không có đi tìm hắn, mà lựa chọn ở nơi này cùng Lạc Mông Khê giao thủ, bởi vị Lâm Huyền Sương biết, nếu nàng tự mình đi tìm Nam Cung Quyết, sẽ chỉ rước lấy nhục nhã.

“Ra chiêu đi”. Lời vừa nói ra, trường kiếm trong tay Lâm Huyền Sương cũng thẳng hướng Lạc Mộng Khê mà đến, Lạc Mộng Khê huy kiếm đón nhận, trên vách núi đen, cuồng phong đốn khởi, Lạc Mộng Khê cùng Lâm Huyền Sương giao chiến kịch liệt, từng trận âm thanh do binh khí va chạm nhau theo cuồng phong thổi tới, tán đi khắp nơi……

Cùng lúc đó, thị vệ của Lạc vương phủ cũng tra ra được phương hướng mà Lạc Mộng Khê đi, Nam Cung Quyết vận dụng khinh công rất nhanh chạy tới nơi này: Mộng Khê, ngươi nhất định không được có chuyện gì…..

Lâm Huyền Sương cùng Lạc Mộng Khê thế nhưng võ công tương xứng, trong thời gian ngắn căn bản không thể phân ra thắng bại, bất quá, khi ra chiêu, Lâm Huyền Sương chiêu chiêu ngoan độc, không chút lưu tình, muốn ở trong thời gian ngắn nhất đả bại Lạc Mộng Khê, mà Lạc Mộng Khê là khi tiến khi lui, lúc nhanh lúc chậm, khí định thần nhàn, ở trên khí thế, Lâm Huyền Sương đã thua nàng một bậc.

Hơn nửa canh giờ thời gian trôi qua, Lâm Huyền Sương cùng Lạc Mộng Khê vẫn còn đang đánh nhau, hai người ai cũng không chịu nhận thua, đánh nhau đương nhiên sẽ không dừng lại.

Lâm Huyền Sương cùng Lạc Mộng Khê đều biết, hai người thực lực ngang nhau, nếu cứ đánh tiếp thì có đánh tới hừng đông cũng không phân ra thắng bại, nhất định phải nghĩ ra một biện pháp làm cho trận đánh này mau chóng chấm rứt.

Đột nhiên, một đạo màu đen bóng dáng từ chỗ trống giỗng xuất hiện ngay bên cạnh hai người, nhìn hai người Lâm Huyền Sương cùng Lạc Mộng Khê đánh nhau, hắc y nhân lạnh lùng cười: “các ngươi hai người lúc này đánh nhau ngươi chết ta sống, cũng chỉ vì một người Nam Cung Quyết, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nay mỹ nhân cũng khó qua ải anh hùng a”.

Lạc Mộng Khê cùng Lâm Huyền Sương ngừng lại động tác trong tay, ghé mắt nhìn lại: “Nguyên lai là ngươi”, người này không phải người khác, đúng là người bị Lạc Mộng Khê kéo xuống khăn che mặt hắc y nam tử: “Ngươi tới nơi này làm gì?”

“Các ngươi đều thích Nam Cung Quyết, tại hạ là tới đưa các ngươi một đoạn đường, cho các ngươi cùng với Nam Cung Quyết đoàn viên”. Hắc y nhân giọng điệu lãnh ngạo, trong mắt thoáng hiện hàn quang.

“Ngươi giết không được Nam Cung Quyết! với võ công của ngươi, nhiều nhất là cùng hắn đánh ngang tay”. Tuy rằng Lạc Mộng Khê không thấy qua hắn cùng Nam Cung Quyết giao thủ, bất quá, sáng sớm nay, hai người bọn họ đánh ra một chưởng, lúc ấy Lạc Mộng Khê đang ở trong lòng Nam Cung Quyết, nàng cảm giác được, võ công hai người, là tương xứng.

“Nếu như đơn độc đấu với hắn, tại hạ tự nhiên không thắng được Nam Cung Quyết, bất quá, Nam Cung Quyết lại có nhược điểm, chỉ cần bắt lấy nhược điểm của hắn, thì hắn sẽ không sống được bao lâu”.

“Là nhược điểm gì?” Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết ở chung thời gian không ngắn, thật đúng là không thấy được Nam Cung Quyết có cái nhược điểm trí mạng nào, hôm nay nghe hắc y nhân nói như vậy, trong lòng tự nhiên nghi hoặc.

“Ngươi, nhược điểm trí mạng của Nam Cung Quyết chính là ngươi Lạc Mộng Khê, chỉ cần ngươi chết, hắn cũng sống không được bao lâu”. Cho nên giết chết Nam Cung Quyết, phương pháp đơn giản nhất chính là giết Lạc Mộng Khê.

Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, môi hơi hơi giật, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, hắc y nhân nháy mắt đã đến trước mặt Lạc Mộng Khê, huy chưởng đánh hướng Lạc Mộng Khê.

trên vách núi đen chuyển từ Lạc Mộng Khê cùng Lâm Huyền Sương đánh nhau sang Lạc Mộng Khê cùng hắc y nhân đánh nhau: nhược điểm trí mạng của Nam Cung Quyết là lạc Mộng Khê, nếu Lạc Mộng Khê chết, Nam Cung Quyết cũng sống không được bao lâu.

Hắc y nhân võ công cao hơn hẳn Lạc Mộng Khê, hơn nữa lúc trước Lạc Mộng Khê lại cùng Lâm Huyền Sương đánh nhau tiêu hao không ít nội lực, căn bản không phải đối thủ của hắc y nhân, dần dần hiện ra bại thế: Người này võ công xác thực rất cao, ta căn bản không phải đối thủ của hắn, xem ra ta phải nghĩ ra biện pháp thoát đi nơi này, nếu không khẳng định sẽ chết trong tay hắn.

Lạc Mộng Khê một bên cùng hắc y nhân so chiêu, một bên suy nghĩ biện pháp thoát đi, mà cách đó không xa, Lâm Huyền Sương nhìn Lạc Mộng Khê sắp bị đả bại, cầm trong tay trường kiếm, do dự: làm sao bây giờ, đến tột cùng ta có nên giúp Lạc Mộng Khê hay không, nếu giúp nàng, nàng sống sót, sẽ lại cùng ta tranh giành Nam Cung Quyết, mà nếu nàng chết, Quyết cũng sẽ đi theo nàng……

Dưới vách núi đen nhánh cây mọc lan tràn, nếu ở góc độ tốt, giả ý rơi xuống vách núi đen, sau đó bắt lấy nhánh cây, có thể lừa gạt hắc y nhân chạy trốn. Lạc Mộng Khê quan sát địa thế xong, chuẩn bị thực thi phương pháp giả nhảy xuống vực của nàng, làm bộ không địch lại chậm rãi hướng vách đá thối lui, Lâm Huyền Sương không biết ý tưởng trong lòng Lạc Mộng Khê, nghĩ đến nàng không địch lại, tiềm thức lui về phía sau: Làm sao bây giờ, ta rốt cuộc có nên giúp nàng hay không….

Góc độ mà Lạc Mộng Khê chọn còn có khoảng cách khoảng nửa thước, Lạc Mộng Khê trong lòng mừng thầm: Từ chỗ đó ngã xuống, tuyệt đối không chết được, có thể dùng khinh công trợ giúp, tùy tay có thể bắt lấy nhánh cây mọc lan tràn, lại lui tiếp hai bước, đi ra….

Chỉ tiếc, hắc y nhân không có cấp cơ hội cho Lạc Mộng Khê được lui lại hai bước, bởi vì, lúc này Lạc Mộng Khê đã muốn đến gần vách núi đen, hắc y nhân cũng nghĩ đến nàng là tiềm thức nuốn lui về phía sau, lại lui hai bước nàng sẽ rơi xuống vách núi đen.

Hắc y nhân mâu quang vi thiểm, đột nhiên thế công nhanh hơn, thừa dịp Lạc Mộng Khê luống cuống ứng phó, hăc y nhân nhanh chóng cải biến phương pháp công kích, nâng tay điểm huyệt Lạc Mộng Khê, Lâm Huyền Sương nghĩ thông suốt sự tình, muốn tiến lên giúp Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đã không thể động đậy.

Đáng giận, nếu như hắn điểm huyệt đạo của ta, đem ta từ nơi này ném xuống, ta căn bản không còn khả năng sống sót. Lạc Mộng Khê đáy mắt trong trẻo, lạnh lùng ẩn ẩn một tia tức giận: Ta ở hiện đại là đặc công, đến cổ đại, như thế nào lại vô dụng như vậy….

“Lạc Mộng Khê, suy nghĩ cái gì?” hắc y nhân giọng điệu mang trêu tức.

“Muốn giết liền giết, đừng quanh co lòng vòng”. đã chết qua một lần, ta cũng không sợ chết, chính là không cam lòng chết như vậy, để cho ngươi, tên hung thủ giết người lại nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Hắc y nhân cười khẽ: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, một mỹ nữ giống như ngươi, thế gian cũng chỉ có một, ta như thế nào nỡ giết ngươi”.

Đáy mắt lóe lên sự yêu thích cùng si mê, bàn tay to của hắc y nhân chậm rãi hướng tới thân thể Lạc Mộng Khê, giống như muốn khẽ vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Cút, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta”. Lạc Mộng Khê nổi giận, bàn tay hắc y nam tử cách khuôn mặt Lạc Mộng Khê không tới một tấc thì dừng lại, đáy mắt hiện lên một tia tức giận, lập tức biến mất vô tung.

Bàn tay hắc y nhân lại chuyển phương hướng, cầm lên một nắm tóc của Lạc Mộng Khê, đưa tới bên mũi ngửi ngửi: Thơm quá.

Lạc Mộng Khê bị điểm huyệt đạo, không thể né tránh, chỉ phải nói trào phúng: “Nếu như ta không chết, ngươi không thể giết Nam Cung Quyết…”

Lại là một tên háo sắc, nếu như hiện tại ta vẫn là bộ dạng xấu nhan kia, chỉ sợ hiện tại ta đã bị hắn ném xuống vực để ngã chết đi.

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, buông xuống bàn tay, đáy mắt lãnh liệt: “Lạc Mộng Khê, ngươi đừng quên, trên đỉnh núi này ngoài ngươi ra còn có một nữ tử tồn tại”.

“Ý của ngươi là, làm cho Lâm Huyền Sương giả trang ta đi chết?”. Làm cho Nam Cung Quyết hiểu lầm, cho rằng ta đã chết, kể từ đó, Nam Cung Quyết khẳng định cũng sống không lâu nữa.

“Thông minh”. Lời nói ra khỏi miệng, bóng dáng cao lớn của hắc y nam tử nháy mắt đến trước mặt Lâm Huyền Sương, huy chưởng đánh hướng Lâm Huyền Sương, chiêu chiêu ngoan độc, trí mạng, cho thấy rõ những gì hắn vừa nói đều là sự thật: Làm cho Lâm Huyền Sương thay thế Lạc Mộng Khê chết đi, gián tiếp đả kích, hại chết Nam Cung Quyết, thật sự là biện pháp hay, một hòn đá ném hai chim.

Lâm Huyền Sương cùng Lạc Mộng Khê võ công đều không phải là tuyệt thế cao thủ, nhưng nếu hai người liên thủ, đối phó hắc y nam tử vẫn là dư dả. Chính là vừa rồi, khi hắc y nam tử đối phó Lạc Mộng Khê, Lâm Huyền Sương lại bàng quan không tiến lên hỗ trợ, nay, hắc y nam tử chuyển sang đối phó Lâm Huyền Sương, Lạc Mộng Khê muốn tiến lên hỗ trợ lại không thể động đậy nửa phần.

Vận công hướng huyệt đạo, lại phát hiện hắc y nam tử không biết đã làm gì đối với nàng, nội lực của nàng căn bản không thể ngưng tụ: Lạc Mộng Khê không muốn Lâm Huyền Sương chết, cũng không phải là vì đồng tình với nàng, mà là nếu Lâm Huyền Sương lấy thân phận Lạc Mộng Khê chết đi, Nam Cung Quyết cũng sẽ chết, đến lúc đó, Lạc Mộng Khê bị nhốt, không thể thông báo sự tình, vậy hai vợ chồng bọn họ, chẳng phải là sẽ âm dương chia cách….

Nam Cung Quyết là của ta Lạc Mộng Khê, không thể đi xuống bồi Lâm Huyền Sương, nhưng là, nội lực của ta bị tách ra, không thể ngưng tụ, không thể vận công giải huyệt, làm sao bây giờ?

Lâm Huyền Sương đã chậm rãi lui về phía sau, bị đánh bại là chuyện sớm hay muộn, làm sao bây giờ, Lâm Huyền Sương sẽ không thể chống đỡ được lâu…..

Ngay lúc Mộng Khê âm thầm lo lắng, suy nghĩ biện pháp, thanh âm quen thuộc gọi nàng truyền vào trong tai: “Mộng Khê…Mộng Khê….”

Nam Cung Quyết, là Nam Cung Quyết! Lạc Mộng Khê trong lòng dâng lên một trận vui sướng: “Nam Cung Quyết, ta ở trong này, Nam Cung Quyết…”

Thanh âm Lạc Mộng Khê rơi xuống, một trận hắc phong thổi đến, bỗng nhiên im bặt: “Lạc Mộng Khê, cho dù Nam Cung Quyết đến đây, hắn cũng không thể cứu được ngươi”.

Lạc Mộng Khê huyệt đạo bị điểm, không thể động, cũng nói không ra lời, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe ra nông đậm khinh thường, giống như đang trào phúng hắc y nhân không biết tự lượng sức mình: ngươi thắng không được Nam Cung Quyết…

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, ôm eo nhỏ của Lạc Mộng Khê, định mang nàng rời đi nơi đây, ngay tại nháy mắt khi hai người rời đi, giữa không trung một đạo bạch quang sắc bén đánh úp lại, bức hắc y nhân không thể không một lần nữa rơi xuống.

“Mộng Khê”. Nháy mắt khi hắc y nhân mang theo Lạc Mộng Khê rơi xuống, Nam Cung Quyết cũng dẫn người tiến vào.

“Lạc vương gia”. Bị một chút vết thương nhẹ, Lâm Huyền Sương bước nhanh chạy về hướng Nam Cung Quyết, cũng thật thức thời đứng cách Nam Cung Quyết ngoài một thước.

Từ khi bước vào nơi này, ánh mắt Nam Cung Quyết vãn đều dừng trên người Lạc Mộng Khê, cung không đẻ ý liếc mắt Lâm huyền Sương một cái: “Nam Cung Quyết, nếu ngươi lại tiến về phía trước, bổn vương sẽ đem Lạc Mộng Khê từ nơi này ném xuống”.

“Nam Cung Dạ, thả Mộng Khê, bổn vương có thể để ngươi đi”. Người này hắc y nam tử không phải người khác, đúng là người một năm trước gây nên phản loạn ở Thanh Tiêu Khang vương Nam Cung Dạ, cũng là đường huynh của Nam Cung Quyết, Nam Cung Phong.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, hắn chính là người đã bị truyền đến là chết trận ở biên quan phản đảng Khang vương Nam Cung Dạ. Sáng nay, khi Lạc Mộng Khê tháo xuống khăn che mặt của hắn, nhìn hắn cùng với Nam Cung Quyết, Nam Cung Phong có ba, bốn phần giống nhau, liền đoán được thân phận của hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương