Lạc Vương Phi
-
Chương 91: Khai quan giành tro cốt?
Ads Tốc độ làm việc của thị vệ trong Lạc vương phủ rất nhanh, cả Khê viên bị hủy không còn bộ dáng gì nữa, nhưng chỉ trong thời gian một ngày, thì đã được thị vệ dọn dẹp lại như lúc ban đầu, không còn lưu lại một chút dấu vết đã từng bị phá hủy.
Trong vương phủ, những chỗ bị phá hủy khác cũng toàn bộ được sửa sang lại, cũng tới tới lui lui quét tước vài lần, vương phủ cũng khôi phục lại sự tươi mát, tự nhiên, cao quý, cổ điển, cảnh sắc mê người lúc ban đầu, huyết tinh và chật vật của tối hôm qua đã được gió thu cuốn đi xa......
Hạ Hầu Thần bị Lạc Mộng Khê đâm trọng thương, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể đến Lạc vương phủ gây sự, làm cho đám người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê cũng tạm thời được an tâm nghỉ ngơi.
Ánh nắng tươi sáng sau giữa trưa, rất thích hợp để nghỉ ngơi. Lạc vương phủ đã khôi phục như lúc ban đầu, Nam Cung Quyết tự nhiên cũng rất nhiều thời gian ở cùng Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê ngâm bình trà ngon cùng phẩm trà với Nam Cung Quyết ở trong viện.
“Mộng Khê, nàng làm sao có thể né qua mê hương của Hạ Hầu Thần?” Lạc Mộng Khê từng hai lần bị người khác dùng mê hương làm hôn mê, mà không hề hay biết gì, nhưng lần này thế nhưng lại có thể kịp thời phòng bị, đối với điểm này, Nam Cung Quyết cảm thấy khó hiểu.
“Chuyện này thì phải cảm tạ Băng Lam đã hai lần hạ mê hương với ta!” Lạc Mộng Khê châm đầy chén trà cho Nam Cung Quyết, hương trà thơm thản nhiên tỏa ra bốn phía, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
“Mê hương của Tuyệt Tình cung do hữu hộ pháp chế tạo thực thuần, vô sắc vô vị, cho nên, hai lần trước bị mê hương hôn mê, ta không hề hay biết”
“Tuy mê hương mà Hạ Hầu Thần dùng cũng là thượng phẩm, nhưng nếu đem so sánh với mê hương của hữu hộ pháp thì vẫn kém một chút, bởi vì ta đã từng ngửi qua loại mê hương tinh thuần nhất, cho nên khi ngửi thấy loại mê hương hơi kém hơn một chút liền có thể nhận ra sự khác biệt”
Đúng là dựa vào chút khác biệt này, nên ta mới kết luận có người đã hạ mê hương trong lư hương, sau đó liền làm bộ bị hôn mê, dẫn dụ Hạ Hầu Thần xuất hiện.
“Mộng Khê, nàng lấy giải dược của mê hương ở trong dược phòng vương phủ?” Nhưng không ai ở trong dược phòng từng thấy qua Lạc Mộng Khê tiến đến lấy dược.
“không phải, lấy từ chỗ Băng Lam” Mê hương ở thời đại này thịnh hành như thế, nếu ta không phòng bị, chẳng phải là một đứa ngốc sao.
“Băng Lam là người của Tuyệt Tình cung, hơn nữa, nàng từ nhỏ đã thích chế thuốc, mà cũng bởi vì nàng biết chút y thuật, nên mới có thể được phái đến bên cạnh ta” Lạc đại tiểu thư thường bị người khác khi dễ, nàng cần một nha hoàn biết y thuật, để sau khi nàng bị thương, thì sẽ giúp nàng tìm thảo dược đến trị thương.
“Khi lấy giải dược của mê hương giải, ta thuận tiện còn bảo nàng đưa thêm chút độc dược, dùng để phòng thân” Cũng bảo Băng Lam hướng dẫn phương pháp sử dụng chúng tốt nhất, không nghĩ tới, tối hôm qua thế nhưng lại có thể phát huy công dụng.
“Nam Cung Quyết, vì sao bây giờ chúng ta không thể giết Hạ Hầu Thần?” Nam Cung Quyết vẫn ngồi trên ghế không nói chuyện, nhưng Lạc Mộng Khê nhìn ra được hắn không vui, liền thức thời dời đi đề tài.
Bởi vì khi Lạc Mộng Khê đối phó với Hạ Hầu Thần thì đều dùng những thứ của Tuyệt Tình cung, tuy nói hữu hiệu là được, cũng không cần so đo nhiều lắm, nhưng trong lòng Nam Cung Quyết vẫn có chút không quá thoải mái.
Ngày hôm qua đã có người đề nghị, thừa dịp thắng mà truy kích, thừa dịp Hạ Hầu Thần bị trọng thương, tiến đến dịch quán giết hắn, miễn cho hắn sau khi lành thương rồi lại dã tâm bừng bừng gây sự, nhưng lại bị Nam Cung Quyết phủ quyết.
“Tây Lương quốc quốc cường dân thịnh, qua vài thập niên nghỉ ngơi dưỡng sức, nay đã trở thành một cường quốc, mà Thanh Tiêu, tuy rằng đã cũng là một trong ba đại cường quốc, nhưng lại vừa mới trải qua chiến loạn, căn cơ không đủ, tướng sĩ ngoài biên cương lại ‘Binh phân ba phái‘...
“Ba phái? Trừ ngươi cùng Nam Cung Phong ra còn có thế là phái nào nữa?” Chẳng lẽ trừ bỏ Nam Cung Phong cùng Nam Cung Quyết, Thanh Tiêu còn có một vị hoàng tử sống sót trên đời.
“Là bộ hạ của Khang vương Nam Cung Dạ, sau khi binh lính của Nam Cung Dạ chiến bại, mặc dù binh lính đã đầu hàng, nhưng binh tâm chưa chắc đã ở Thanh Tiêu, mà người họ nguyện trung thành cũng chưa chắc là phụ hoàng!” Nam Cung Quyết đứng lên, chậm rãi đi đến bên một bụi hoa.
“Thế cục của Thanh Tiêu vừa mới ổn định, trong vòng thời gian ngắn, không nên khai chiến, nếu không, chiến sự vừa mới diệt lại bắt đầu, thì dân chúng sẽ khổ không nói nổi, lấy quốc lực hiện nay của Thanh Tiêu, sợ là cũng không thể chống đỡ trong thời gian quá dài”
“Hạ Hầu Thần dám kiêu ngạo như thế ở Thanh Tiêu, đúng là muốn khơi mào chiến sự, nếu bổn vương không đoán sai, hắn đã sắp xếp tất cả ở biên quan, chỉ chờ khi trong kinh thành Thanh Tiêu vừa xảy ra mâu thuẫn, đại quân của Tây Lương sẽ tiến thẳng vào kinh thành Thanh Tiêu”
Đại quân Tây Lương khí thế như chẻ tre, mà tướng sĩ Thanh Tiêu lại năm bè bảy mảng, trận chiến như vậy, không cần nghĩ liền đã biết thắng bại, tuy rằng võ công Nam Cung Quyết cao cường, thủ hạ cùng thị vệ cũng là nhất đẳng cao thủ, nhưng dù sao hai đấm cũng khó địch bốn tay, chỉ dựa vào bọn họ thì không thể ngăn được mấy chục vạn đại quân Tây Lương.
Đây cũng là nguyên nhân chính khi Nam Cung Quyết mặc dù đã biết rõ Hạ Hầu Thần đánh chủ ý Lạc Mộng Khê, nhưng vẫn không hề động tới hắn.
Nam Cung Quyết phải bảo vệ Lạc Mộng Khê, nhưng cũng muốn bận tâm đến lê dân bá tánh của Thanh Tiêu, và càng muốn chiếu cố đến tương lại của bọn họ.
Nếu Nam Cung Quyết nhất thời xúc động, làm cho Thanh Tiêu cùng Tây Lương khai chiến, lấy quốc lực hiện tại của Thanh Tiêu, nhất định, Thanh Tiêu sẽ bại, đến lúc đó vị trí Lạc Vương gia của Nam Cung Quyết sẽ là thùng rỗng kêu to, hắn lại làm sao có thể bảo hộ Lạc Mộng Khê.
“Nhưng chúng ta cũng không thể để mặc Hạ Hầu Thần tiếp tục muốn làm gì thì làm!” Hạ Hầu Thần bị trọng thương là do Lạc Mộng Khê ban tặng, chờ hắn lành thương khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha Lạc Mộng Khê, tuy rằng Lạc vương phủ đề phòng sâm nghiêm, nhưng trăm lần cẩn mật luôn luôn có một lần sơ sót.
Cổ tay vừa lật, thanh chủy thủ Lạc Mộng Khê vẫn luôn dấu đi liền đã hiện lên trong tay, thanh chủy thủ này được tạo ra từ huyền thiết, chém sắt như chém bùn, một bên chuôi kiếm có khắc chữ ‘Lạc’ tượng trưng Lạc vương phủ, một bên khác có khắc một đồ án thập phần kỳ quái.
Tối hôm qua, đúng là thanh chủy thủ này đã đâm Hạ Hầu Thần bị thương nặng, về sau không thể lại dùng để chặt túy gà......
Khi Nam Cung Quyết không có việc gì, sẽ lúc nào cũng ở bên người nàng, bảo hộ nàng, nhưng hắn cũng sẽ có lúc bận rộn, không ở bên người nàng.
Nếu Hạ Hầu Thần nắm chắc cơ hội, tại thời điểm đó tới giết nàng, Lạc Mộng Khê không biết mình còn có vận khí tốt giống như ngày hôm qua, thuận lợi đào thoát khỏi ma trảo của Hạ Hầu Thần.
Nam Cung Quyết thông minh dị thường, chuyện mà Lạc Mộng Khê nghĩ đến, hắn tự nhiên cũng nghĩ đến, bước nhanh đi tới phía sau Lạc Mộng Khê, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng:
“không cần lo lắng, bổn vương đã sai người đi chỉnh đốn ở biên quan, chuyện Nam Cung Phong bị biếm thành bình dân đã truyền tới biên quan, tướng sĩ ủng hộ Nam Cung Phong tự nhiên sẽ có dao động, bổn vương muốn nhân cơ hội đến thu phục quân đội của Nam Cung Phong, đồng thời, cũng quấy rầy quân đội của Nam Cung Dạ” Làm cho bọn họ dung nhập vào quân đội của bổn vương.
Kể từ đó, liền có thể thống nhất tình trạng năm bè bảy mảng, nếu Tây Lương quốc còn muốn đả động đến Thanh Tiêu, tự nhiên sẽ không phải la chuyện dễ dàng, đến lúc đó, Hạ Hầu Thần sẽ không còn tư cách để kiêu ngạo, cũng không dám lại minh mục trương đảm giành giật Lạc Mộng Khê.
Nam Cung Quyết miêu tả tương lai rất đẹp, nhưng lại không biết khi nào mới có thể thực hiện được, Lạc Mộng Khê còn phải chậm rãi chờ, chờ đợi ngày ngày có thể vượt qua khó khăn.
“Đúng rồi, đêm đó hắc y nhân đã giữ chân chàng là ai?”
Phóng nhãn khắp toàn bộ dị thế, người có võ công đạt tới cảnh giới như Nam Cung Quyết có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng nay, trừ bỏ ba người trong tuyệt thế tứ công tử, thế nhưng lại nhảy ra thêm một người có võ công tương đương với hắn, chẳng lẽ tất cả tuyệt thế cao thủ đều tụ tập đến kinh thành Thanh Tiêu.
“Thân phận người kia thực đặc thù......” Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn phương xa, không biết suy nghĩ cái gì, Lạc Mộng Khê biết hắn không muốn nói thêm gì nữa, trong lòng nghi hoặc:
Người kia rốt cuộc là ai, thân phận thực đặc thù sao? So với thân phận của tuyệt thế tứ công tử còn đặc thù hơn? Nam Cung Quyết vì sao không muốn nhắc tới người nọ ở trước mặt người khác?
“Từ rất xa đã ngửi thấy hương trà, biết ngay là vợ chồng hai người các ngươi lúc này đang ẩm trà, bổn hoàng tử cũng đến uống một ly!” tiếng Bắc Đường Diệp tán thưởng đánh gãy hình ảnh ấm áp của Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê.
không thèm nhìn tới ánh mắt ẩn chứa sự tức giận sắc bén của Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp không coi ai ra gì tiêu sái đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, rất nhanh tự mình rót ra một chén trà, dùng sức thổi đi những luồng nhiệt khí trên mặt trà, rồi lại một ngụm uống vào.
Có thể là Bắc Đường Diệp uống quá mau, bị nồng liên tục đến ho khan: “Khụ khụ khụ...... Trà không sai......” Bổn hoàng tử uống uống......
Kỹ thuật ph trà của Lạc Mộng Khê không sai, hơn nữa lá trà lại là thượng phẩm, Bắc Đường Diệp uống xong còn muốn uống nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, một chút đều không có ý tứ muốn giữ hắn ở lại, Bắc Đường Diệp liền không nói tìm nói.
“Lạc Mộng Khê, không thể tưởng tượng được võ công của nàng lại lợi hại như vậy, thế nhưng có thể làm Hạ Hầu Thần bị thương nặng, các ngươi có biết hay không, Hạ Hầu Thần vì muốn trị thương, nên đã thỉnh mấy chục đại phu......”
Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết nhìn nhau: “Chủy thủ của ta chỉ đâm đến bả vai Hạ Hầu Thần, vẫn chưa đâm tới chỗ yếu hại, chỉ cần một tên đại phu bình thường là có thể trị thương cho hắn, hắn thỉnh nhiều đại phu như vậy để làm gì?”
Bắc Đường Diệp không cho là đúng: “Còn có thể làm gì, Hạ Hầu Thần muốn để đại phu chữa cho vết thương trên vai hắn nhanh lành một chút, sau đó sẽ tập trung tinh lực đối phó Lạc vương phủ”
Nhất là ngươi Lạc Mộng Khê, ngươi hại Hạ Hầu Thần bị trọng thương, hắn là tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha của ngươi......
Dịch quán
“Cổn......” Cái chén thật mạnh rơi xuống đất bể nát ra, cùng với tiếng những thứ bị hung hăng hất tung và tiếng rống giận dữ vang lên ở trong phòng, một đám lão giả thân đeo hòm thuốc, hoang mang rối loạn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
“Lang băm, lang băm...... Tất cả đều là lang băm, một đám phế vật, thùng cơm” Thế nhưng ngay cả chút vết thương nhỏ của bản cung cũng trị không hết.
Hạ Hầu Thần đưa tay trái tới trước mặt, trong mắt lóe ra sự phẫn nộ cùng cừu hận: Nguyên bản, cánh tay này có thể lực địch ngàn quân, nay, thế nhưng ngay cả một chén trà cũng cầm không nổi, Lạc Mộng Khê, ngươi thật to gan, dám đâm trọng thương bản cung, bản cung tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha ngươi......
“Điện hạ, đại phu nói, chỉ cần điện hạ đúng hạn dùng dược, trong vòng nửa tháng, thương thế chắc chắn sẽ khỏi hẳn......”
“Nửa tháng, thời gian dài như vậy bản cung chờ không được!” Hạ Hầu Thần đang nổi nóng, giọng điệu nổi giận, tính tình cũng hỉ nộ vô thường, những thị vệ khác đều bị dọa đến không dám khuyên bảo, thậm chí còn cúi đầu xuống, ngay cả thở mạn cũng không dám, e sợ sẽ vô tình chạm vào chỗ đau của Hạ Hầu Thần, thì hắn sẽ phát tiết nỗi tức giận lên trên người mình.
Ánh mắt Hạ Hầu Thần nhìn lên bả vai đã được băng bó của mình, trong mắt tức giận càng đậm: Bản cung hận không thể lập tức chộp Lạc Mộng Khê tới, bầm thây vạn đoạn, dám làn cho bổn vương bị trọng thương, nàng thật sự là chán sống mà.....
Chuyện tới nay, Hạ Hầu Thần hoàn toàn nhớ rõ, khi Lạc Mộng Khê đâm chủy thủ vào bả vai hắn thì thần sắc lạnh như băng, ngoan độc, không chút do dự: Lạc Mộng Khê, vì sao ngươi lại hận bản cung như vậy.....
“Khởi bẩm thái tử điện hạ, Yên Nhiên công chúa đến” Cùng với tiếng thị vệ bẩm báo, một giọng nữ quen thuộc đã vang lên: “Thế nào, thái tử ca ca, có đắc thủ không?”
Lạc Mộng Khê có phải đã bị ngươi giết hay không, ta khi nào thì có thể trở thành Lạc vương phi......
Sau khi tham gia tiệc tối ở Lạc vương phủ trở về cung, Hạ Hầu Yên Nhiên làm sao cũng không chịu đi, ngoan ngoãn chờ trong tẩm cung mà Thanh Hoàng đã an bài cho nàng, chờ Hạ Hầu Thần phái người tiến đến, nói cho nàng Lạc Mộng Khê đã chết, nàng có thể đến Lạc vương phủ làm Lạc vương phi.
Nhưng mà, trái chờ, phải chờ, tối rồi lại sáng, sáng lại tối, Hạ Hầu Thần thủy chung cũng không phái người đến hoàng cung tìm nàng, cuối cùng, sự kiên nhẫn của Hạ Hầu Yên Nhiên đều bị tiêu hao hầu như không còn, thật sự là chờ không nổi nữa, liền tự mình tiến đến dịch quán hỏi.
“Đêm đó bản cung vẫn chưa tính giết Lạc Mộng Khê” Hạ Hầu Thần không chút để ý lạnh giọng nói cho có lệ.
Nghe thấy Lạc Mộng Khê thế nhưng không chết, Hạ Hầu Yên Nhiên trong cơn giận dữ, vốn muốn lớn tiếng chất vấn, nhưng lời nói kế tiếp của Hạ Hầu Thần đã làm cho nàng đánh mất ý niệm chất vấn trong đầu:
“Lúc trước thái tử ca ca từng sai người đến Lạc vương phủ thử, nếu Lạc Mộng Khê lại chết trong chốc lát sau đó, Nam Cung Quyết sẽ hoài nghi đến trên người thái tử ca ca!”
“Thái tử ca ca không sợ Nam Cung Quyết, nhưng mà nếu thái tử ca ca kết thù với Nam Cung Quyết, chỉ sợ về sau Yên Nhiên ở Lạc vương phủ sẽ không quá dễ dàng......”
Hạ Hầu Yên Nhiên âm thầm nghĩ: Thái tử ca ca nói đúng vậy, nếu giết Lạc Mộng Khê, thì phải làm thần không biết, quỷ không hay.
Hạ Hầu Thần tự mình an bài cho thị vệ động thủ, nàng ta sống không được bao lâu nữa, Nam Cung Quyết sớm muộn gì cũng sẽ là của mình, mình không cần nóng lòng nhất thời, quan trọng nhất chính là, khi giết Lạc Mộng Khê thì phải an bài thiên y vô phùng, để cho Nam Cung Quyết tìm không thấy căn cứ chính xác việc Lạc Mộng Khê bị giết là có liên qua tới Hạ Hầu Thần.
“Vậy về sau xin thái tử ca ca hãy tốn nhiều tâm” Tranh thủ sớm giết Lạc Mộng Khê một chút, sau khi ta trở thành Lạc vương phi, liền khuyên Quyết đăng cơ làm đế, bảo hắn mau chóng giao thành trì cho thái tử ca ca.
“Yên Nhiên, ngươi ra ngoài cũng đã lâu, mau chút trở về đi, để tránh người khác nghi ngờ, mà thái tử ca ca cũng có thể tĩnh tâm suy tư kế hoạch tiếp theo, tranh thủ sớm ngày làm cho Yên Nhiên trở thành Lạc vương phi”
Giờ này khắc này, người mà Hạ Hầu Thần không mong muốn gặp nhất chính là Hạ Hầu Yên Nhiên:
Nếu không phải nàng mỗi ngày đều ầm ỹ phải làm Lạc vương phi, bản cung sao lại chỉ vì cái trước mắt, trong lúc chưa hoàn toàn hiểu biết được thực lực của Nam Cung Quyết, liền đã manh động vận dụng hết lực lượng, làm cho hắn chẳng những không bắt được Lạc Mộng Khê, còn thảm bại mà về, tổn thất nghiêm trọng......
“Yên Nhiên cáo lui, thái tử ca ca bảo trọng!” Vừa nghĩ đến mình sắp trở thành Lạc vương phi, Hạ Hầu Yên Nhiên vui mừng đến không thể diễn tả bằng ngôn từ.
Thái tử ca ca mà ra tay, nào có chuyện không thành công, ta phải trở về đi chuẩn bị chờ làm Lạc vương phi liền mới được, lần trước ta dùng bồ câu đưa tin cho phụ hoàng, bảo hắn chuẩn bị đồ cưới cho ta, không biết đã chuẩn bị thế nào rồi......
Hạ Hầu Yên Nhiên trong lòng nghĩ đến chuyện vui vẻ, đang muốn xoay người rời đi, nhưng trong lơ đãng lại trông thấy những mảnh vỡ của chén trà trên đất, cùng với những dược phẩm nằm phân tán khắp nơi, nhất thời tâm sinh nghi hoặc: “Thái tử ca ca, đây là có chuyện gì?” Ai bị thương?
“Là vài tên thị vệ, thương có chút nặng, đại phu của Thanh Tiêu không tinh, hiệu quả trị thương không phải rất tốt, vẫn là thuốc trị thương của Tây Lương quốc chúng ta tốt hơn, đáng tiếc thái tử ca ca vội vàng tới Thanh Tiêu, nên không mang theo dược trị thương......”
Chuyện Hạ Hầu Thần bị Lạc Mộng Khê đâm trọng thương, càng ít người biết thì càng tốt, bởi vì từ nhỏ đến lớn võ công, tài hoa của Hạ Hầu Thần luôn dẫn đầu, hơn nữa, năng lực hắn phi phàm, chỉ cần là chuyện hắn nhận định, thì liền có thể trong thời gian ngắn nhất đạt được.
Có thể nói, không có gì hắn làm không được, mà chỉ có thứ hắn không muốn mà thôi, ở Tây Lương quốc, mỗi người đều kính trọng hắn, sùng bái hắn, hắn chính là thần bình thường, không gì làm không được.
Cũng vì người Tây Lương sung bái Hạ Hầu Thần, nên đại quân Tây Lương mới có thể bất kể hậu quả, đóng quân ở biên quan, chòe đợi thời cơ khai chiến.
Nhưng nếu để người khác biết được, hắn thế nhưng lại bị Lạc Mộng Khê đâm trọng thương, thì khẳng định địa vị của hắn trong lòng mọi người sẽ suy giảm rất lớn, mọi người tuyệt đối sẽ không kính trọng và sùng bái hắn như trước kia, vậy nghiệp lớn thống thiên hạ của hắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
không biết là do Hạ Hầu Yên Nhiên quá đơn thuần, hay vẫn là quá tín nhiệm Hạ Hầu Thần, nên đối với lời nói dối của Hạ Hầu Thần, nàng một chút cũng không có hoài nghi.
Nguyên lai là như vậy, ta đã nói đấy thôi, thái tử ca ca võ công cao cường, chưa bao giờ bị người khác đả bại, lần này lại làm sao có thể sẽ bị người đả thương chứ, ta thật sự là quá mức lo lắng: “Thái tử ca ca, Yên Nhiên cáo lui!”
Trong thư phòng Lạc vương phủ.
Vào đoạn thời gian gần đây, Lạc Mộng Khê nhàn đến vô sự, nên hay đến thư phòng tìm sách để xem, quyển sách ngày hôm qua lấy nàng đã xem xong, hôm nay nàng đến muốn đến đây đổi để đổi một quyển mới.
Sách ở dị thế cũng không nhiều, nhưng cũng rất kỷ càng, tỷ như võ công bí tịch, kỳ môn bát quái, thế thái nhân tình, sách y dược…. những thứ trong sách đề cập tới đều có tính thực dụng rất lớn.
Thư phòng Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê có thể tùy ý tiến vào, cho nên, nàng không có gõ cửa, mà là trực tiếp đẩy cửa đi vào, trong tay cầm quyển sách đã xem xong.
Vốn tưởng rằng trong thư phòng không có người, nhưng không ngờ lại thấy Nam Cung Quyết một thân áo trắng, đang đứng bên cạnh bàn, cầm bút lông viết chữ trên mặt giấy Tuyên Thành.
Quần áo của Nam Cung Quyết là màu trắng, giấy Tuyên Thành cũng là màu trắng, màu mực đen dính vào giấy Tuyên Thành, nhất thời lướt ra những hình dạng xinh đẹp.
“Nam Cung Quyết, chàng nói có chuyện quan trọng, nhanh như vậy đã làm xong rồi?”
Nửa thời thần trước, Nam Cung Quyết nói có chuyện quan trọng phải đi xử lý, buổi chiều sẽ không thể cùng Lạc Mộng Khê luyện cầm, lúc này, khi Lạc Mộng Khê nhìn thấy hắn, hắn thế nhưng lại vẻ mặt nhàn nhã đứng viết chữ.
“Chuyện kia cũng không khó làm, bổn vương mệnh cho Nhạc Địch đi để ý rồi”
Hương mực thuần khiết, mê người phả vào mặt, Lạc Mộng Khê nhịn không được âm thầm tán thưởng: Mực tốt!
Ở cổ đại, bút lông thường được dùng để viết chữ, mọi người viết thư, mật hàm thì đều dùng bút lông, nếu muốn luyện được một tay chữ tốt, thì trong quá trình luyện tập, giấy và bút mực tự nhiên là không thể thiếu, hơn nữa, tứ bảo đều phải là thứ tốt.
Ở hoàng thất, bút là bút lông sói, dùng loại mực thuần khiết nhất, hương thơm tốt nhất trên toàn quốc để chế thành thanh mực mài, giấy cũng giống như thế, là loại trang giấy có tính chất tốt nhất thì mới có thể vẽ ra hình dạng xinh đẹp nhất, nghiên mực cũng được chọn loại tốt nhất, một chiếc nghiên mực tốt nhất có giá trị thiên kim, cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể sử dụng được.
Khi Lạc Mộng Khê ở hiện đại cũng đã từng học thư pháp, lấy ánh mắt chuyên nghiệp mà nhìn, nàng thấy thước chặn giấy đè nặng lên một góc giấy Tuyên Thành, Nam Cung Quyết tay cầm bút long sói, đắn đo lực đạo vừa phải, phía bên gần cổ tay hắn có đặt một cái giá treo bút lông, xem ra Nam Cung Quyết rất có nghiên cứu đối với thư pháp.
Lúc này Lạc Mộng Khê mới chú ý tới, trên ống đựng bút dĩ nhiên lại có chữ Thanh Hoa: sẽ không phải là được chế tạo từ Cảnh Đức trấn chứ!
Ở hiện đại, mọi người đều biết đồ sứ của Cảnh Đức trấn là nổi danh nhất, nhất là gốm sứ Thanh hoa, không nghĩ tới nàng xuyên qua tới cổ đại cũng có gốm Thanh Hoa.
“Mộng Khê, nếu không có việc gì, không bằng đến giúp bổn vương mài mực đi” ở phía sau Nam Cung Quyết có không ít giấy Tuyên Thành đã được viết chữ:
không thể tưởng tượng được Nam Cung Quyết thế nhưng đã viết nhiều chữ như vậy, khó trách đã sắp dùng hết mực trong nghiên rồi, dù sao Lạc Mộng Khê cũng không có việc gì, liền giúp hắn mài mực, nói thật, qua hai kiếp làm người, đây lại là lần đầu tiên Lạc Mộng Khê mài mực.
không biết mực mà Hoàng thất dùng là do người nào chế ra, mà khi Lạc Mộng Khê vừa mới mài mực theo chỉ đạo của Nam Cung Quyết được một lát, thì hương mực nồng đậm đã tỏa ra khắp phòng: thật sự là mực tốt.
Nam Cung Quyết dùng bút lông viết chữ, từng chữ cứng cáp hữu lực, tiêu sái phiêu dật, lưu sướng như nước chảy mây trôi, Lạc Mộng Khê nhịn không được tán thưởng.
Nam Cung Quyết quả nhiên danh bất hư truyền, được xung tụng là một trong tuyệt thế tứ công tử là hoàn toàn xứng đáng, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, hơn nữa, trong bốn dạng này thì ta đã thấy qua ba dạng, tài nghệ của hắn không phải người bình thường có khả năng bằng được, không biết hắn vẻ như thế nào? Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ở thư phòng một người viết, một người mài mực, không khí ấm áp, ngọt ngào, thật là đã ứng với câu nói tương cứu trong lúc hoạn nạn, ôn nhu từ từ.
Khi một tia nắng chiều lọt vào cửa sổ thư phòng, Lạc Mộng Khê cũng đã mài mực mệt mỏi, nhưng Nam Cung Quyết lại không có chút ý muốn dừng tay nào: “Nam Cung Quyết, đã viết chữ suốt cả một buổi, chàng không mệt sao?”
Nam Cung Quyết tay cầm bút lông sói vẽ ra một nét phẩy cuối cùng, bên môi cong lên một ý cười nhợt nhạt: “Rốt đã cục viết xong!”
Ngay khi Lạc Mộng Khê kéo qua chiếc ghế dựa phía sau Nam Cung Quyết để ngồi xuống, chuẩn bị báo oán về sự mệt mỏi cả buổi trưa, thì Nam Cung Quyết đã giành trước mở miệng, giọng điệu tràn ngập sự đắc ý: “Bắc Đường Diệp, ngươi thua, Mộng Khê đã mài mực cho bổn vương suốt trưa, không có kêu khổ kêu mệt, cũng không có bỏ đi!”
Đây là có chuyện gì? Lạc Mộng Khê đầu đầy mờ mịt: Bắc Đường Diệp thua, chẳng lẽ Nam Cung Quyết đã đánh đố với hắn......
Cửa phòng đang đóng chặt bị đẩy ra, tờ giấy Tuyên Thành trên bàn bị gió thổi lên một góc, Bắc Đường Diệp ủ rũ tiêu sái tiến vào:
Lạc Mộng Khê đứng bên cạnh bàn mài mực cho Nam Cung Quyết suốt cả buổi trưa mà lại không hề có một câu oán hận, cũng không phát giận, thật sự là không giống tính cách của nàng a.
“Bắc Đường Diệp, nghĩ cái gì thế? Thua thì phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đem nó giao ra đây” giọng nói Nam Cung Quyết nhìn thì như bình tĩnh những lại không thể che dấu được sự đắc ý.
Bắc Đường Diệp bất đắc dĩ thở dài, thanh âm hữu khí vô lực: “Được rồi! Hai người các ngươi mang nó vào đi”
“Lạc Mộng Khê, sao hôm nay nàng lại khác thường như thế? Trước kia khi người khác khi dễ nàng, nàng sẽ hoàn trả gấp bội, vì sao hôm nay, nàng lại không có chút phản kháng gì khi bị Nam Cung Quyết hung ác ức hiếp, không phải là Nam Cung Quyết và nàng đã thông đồng với nhau chứ?”
Bắc Đường Diệp phi thường tức giận, phê bình tính cách của Lạc Mộng Khê không giống bình thường, như đổ đậu ra khỏi rổ trúc, không ngừng tuôn ra......
“Bắc Đường Diệp, hôm nay tâm tình bổn cô nương rất tốt, không thèm chấp nhặt với các ngươi!” Lạc Mộng Khê đoạt lấy chén trà Nam Cung Quyết vừa mới bưng lên, ngang đầu đem nước trà trong chén một hơi uống cạn sạch: Tính tình tốt thì không phải là của ta, vậy cái gì mới đúng?
Đáng giận, đáng giận, Lạc Mộng Khê khó có được một lần tính tình tốt như vậy, thế nhưng lại bị bổn hoàng tử gặp được, sao bổn hoàng tử lại không hay ho như vậy, hay vẫn là do vận khí Nam Cung Quyết thật quá tốt?
Lạc Mộng Khê buông xuống chén trà trong tay, đang muốn hỏi đến tột cùng là đã xay ra chuyện gì, thì hai tên thị vệ đã nâng một vật hình dạng cổ quái đi đến, Lạc Mộng Khê trước mắt sáng ngời: “Đàn violon!”
Đợi chút, trên toàn bộ Thanh Tiêu, không phải chỉ có Hạ Hầu Thần mới có đàn violon sao? Vậy cây đàn violon này chẳng phải chính là......
“Mộng Khê, cây đàn violon này không phải là cây đàn kia của Hạ Hầu Thần, mà là của bổn vương tặng cho nàng” Nam Cung Quyết nhận lấy đàn violon từ trong tay thị vệ, trong ánh mắt nghi hoặc của Lạc Mộng Khê, đi đến trước mặt nàng.
“Nam Cung Quyết biết nàng thích đàn violon, liền sai người ra roi thúc ngựa đến Tây Dương mua, vào sáng hôm nay thì đàn violon vừa về tới” Bắc Đường Diệp giành trước giải thích.
“Bổn hoàng tử cũng muốn học đàn violon, nên liền cá cược cùng với Nam Cung Quyết, cươc sự kiên nhẫn và tính tình của nàng, nếu nàng chịu mài mực cho Nam Cung Quyết suốt ba canh giờ, mà không hề có một câu oán hận, không phát giận, thì Nam Cung Quyết thắng, bổn hoàng tử cũng không thể quấn quít lấy nàng để học đàn violon”
“Nếu nàng phát giận hoặc báo oán, thì bổn hoàng tử thắng, vậy nàng phải dạy bổn hoàng tử đàn violon....” không thể tưởng tượng được đến cuối cùng, dĩ nhiên là Nam Cung Quyết thắng, tính tình Lạc Mộng Khê ngàn năm không thấy tốt, thế nhưng hôm nay lại khác thường, bổn hoàng tử thật đúng là không may mà......
“thật sự?” không thể tưởng tượng được Nam Cung Quyết lại có tâm như vậy! Lạc Mộng Khê vui sướng nhận lấy cây đàn violon từ trong tay Nam Cung Quyết, đặt lên trên vai, nhẹ nhàng kéo động, nhất thời, tiếng đàn du dương quanh quẩn thật lâu trong thư phòng, mấy người đều nghe như si như say.
Tiếng đàn xuyên qua vách tường, xuyên thấu qua không khí tán đi khắp mọi nơi, toàn bộ mọi người trong Lạc vương phủ đều dừng động tác trong tay, lẳng lặng nghe, trong lòng khó hiểu: Là ai đang khảy đàn, là loại đàn gì mà sao lại êm tai như thế......
Hoàn thành một khúc, Lạc Mộng Khê buông đàn violon xuống, Bắc Đường Diệp là người lấy lại tinh thần đầu tiên: “Lạc Mộng Khê, nàng muốn điều kiện gì thì mới bằng lòng dạy hoàng tử đàn violon?” Tiếng đàn này quá mỹ diệu, khi bổn hoàng tử học xong, trở lại Kì Thiên quốc đánh cho phụ hoàng nghe, hắn khẳng định sẽ trợn mắt há hốc mồm.
“Bổn cô nương không thu đồ đệ!” lời nói vô tình của Lạc Mộng Khê đã đánh nát một tia hy vọng cuối cùng của Bắc Đường Diệp, trong khi hắn còn chưa kịp tuyệt vọng, thì Lạc Mộng Khê còn nói ra nửa câu sau:
“Bất quá, chúng ta là bằng hữu, giữa bằng hữu cũng có thể luận bàn cầm kĩ với nhau, lần khác có rảnh, ta sẽ giảng giải phương pháp đàn violon, để hồi báo, các ngươi cũng phải dạy ta đánh đàn!”
“không thành vấn đề, không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề!” Bắc Đường Diệp lời thề son sắt cam đoan: Chỉ cần có thể học đàn violon, điều kiện gì hắn cũng đều đáp ứng, chỉ sợ là Nam Cung Quyết căn bản sẽ không cho hắn cơ hội tới gần Lạc Mộng Khê......
Nam Cung Quyết thông minh dị thường, chỉ cần nhìn một lần thì sẽ nhớ, khi Lạc Mộng Khê kéo đàn violon, hắn đã hết sức chăm chú quan sát, mỗi một động tác, mỗi một tư thế của Lạc Mộng Khê, đều được hắn ghi tạc trong đầu.
Ngay khi Bắc Đường Diệp âm thầm vui sướng vì mình có thể học kéo đàn violon, thì Nam Cung Quyết đã nhận lấy cây đàn violon đặt lên trên vai, tư thế thực chuyên nghiệp, làm cho Lạc Mộng Khê có chút nghi hoặc, cũng có chút chờ mong:
Chẳng lẽ Nam Cung Quyết đã nắm giữ bí quyết, ta mới ở trước mặt hắn kéo đàn có hai lần mà thôi, nếu hắn thật sự có thể kéo vang đàn violon, vậy hắn chính là thiên tài......
Nam Cung Quyết nâng mắt nhìn Lạc Mộng Khê, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy tự tin, đang muốn học theo Lạc Mộng Khê kéo vang đàn violon, thì tiếng thị vệ cung kính bẩm báo từ ngoài cửa truyền đến: “Khởi bẩm Vương gia, Lạc Thừa tướng cầu kiến”
“Lạc Hoài Văn? hắn tới làm gì?” cuộc sống của Lạc Mộng Khê ở phủ Thừa tướng rất thê thảm, quan hệ cha con đạm mạc của nàng cùng Lạc Hoài Văn, Bắc Đường Diệp cũng biết, cho nên, ở trước mặt Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp không e dè gọi thẳng tên Lạc Thừa tướng.
“Lạc Hoài Văn tâm cơ rất sâu, hơn nữa thập phần yêu mặt mũi, nếu người khác không mời, hắn sẽ không dễ dàng đến nhà vị đại thần nào để làm khách, lần này Lạc Thừa tướng tự mình tiến đến Lạc vương phủ, sợ là đã xảy ra đại sự gì rồi”
Nay kinh thành sóng ngầm mãnh liệt, tuy rằng Nam Cung Phong đã bị biếm thành bình dân, nhưng tâm của các đại thần chưa hẳn đã hướng tới Nam Cung Quyết, hơn nữa, lần này Hạ Hầu Thần đến đây là có ý khơi mào chiến tranh.
Chuyện Lạc Mộng Khê có khuynh thế dung mạo đã bị người ngoài nhìn thấy, tuy rằng Thanh Tiêu mặt ngoài thì bình tĩnh, nhưng Nam Cung Quyết biết, những thế lực lợi hại trên giang hồ đã chậm rãi tụ tập vào kinh thành.
Nếu Nam Cung Quyết muốn bảo vệ Lạc Mộng Khê, thì phải chỉnh đốn Thanh Tiêu, nắm giữ quân quyền của Thanh Tiêu ở trong tay mình, đồng thời, làm cho Thanh Tiêu càng thêm cường thịnh, cường thịnh đến thiên hạ vô địch, làm cho những người khác không dám lại mơ ước Lạc Mộng Khê.
Nam Cung Quyết rời kinh đã năm năm, tuy có địa vị, nhưng ở trong triều lại không có bao nhiêu quan hệ, nếu hắn muốn cầm quyền, nhất định phải mượn sức các đại thần, mặt ngoài phục tùng thì không đủ, phải nắm giữ được nhân tâm, một quốc gia, chỉ có đồng tâm thì mới là cường thịnh nhất.
Lạc Thừa tướng là quan văn đứng đầu, tuy rằng Nam Cung Quyết không biết hắn có tâm hay không, bất quá, thông qua hắn để lung lạc lòng các đại thần khác thì rất có lợi, cho dù hôm nay Lạc Hoài Văn không đến Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết còn muốn tìm thời gian đến phủ Thừa tướng bái phỏng.
“Cho mời!” Mặc kệ mục đích chân chính mà hôm nay Lạc Hoài Văn tới gặp hắn là gì, Nam Cung Quyết đều phải gặp hắn.
Bắc Đường Diệp và Lạc Mộng Khê đều là người một nhà, nên khi Nam Cung Quyết gặp Lạc Thừa tướng, cũng không để hai người tránh đi.
một chốc sau, Lạc Hoài Văn được thị vệ dẫn dắt tới thư phòng: “Lão thần tham kiến Lạc vương gia”
không biết có phải là do Lạc Mộng Khê nhìn lầm hay không mà nàng bỗng nhiên cảm thấy Lạc Thừa tướng giống như đã già hơn rất nhiều so với vài ngày trước: Chẳng lẽ Tướng phủ lại phát sinh chuyện gì? Có phải đại phu nhân lại gây sóng gió gì hay không?
Nam Cung Phong bị biếm thành bình dân, vậy kết cục của Phùng Thiên Cương cũng sẽ chẳng ra làm sao, nếu Lạc Tử Quận thật sự là con của Phùng Thiên Cương, vậy đại phu nhân sẽ tiếp tế cho Phùng Thiên Cương như thế nào?
“Lạc Thừa tướng không cần đa lễ, bình thân, ban thưởng ngồi” Nam Cung Quyết lễ phép khách sáo, nhưng không chút nào tổn hại đến sự uy nghiêm của một Vương gia như hắn.
“Đa tạ Lạc vương gia!” Lạc Thừa tướng vừa mới ngồi vào chiếc ghế cách đó không xa, Nam Cung Quyết đã mở miệng trước: “không biết Lạc Thừa tướng hôm nay tiến đến là có chuyện gì?”
“Nếu Lạc vương gia đã trực tiếp như thế, lão thần cũng sẽ không lại quanh co lòng vòng, lão thần lần này tiến đến, là muốn làm một chuyện, chuyện này đối với lão thần mà nói thì rất quan trọng, nếu Vương gia có thể giúp lão thần hoàn thành việc này, từ nay về sau, lão thần nguyện ý nghe theo mọi sai phái của Vương gia......”
Chẳng lẽ là chuyện mà Lạc Thừa tướng muốn Lăng Khinh Trần hỗ trợ khi đem ta bán cho hắn?
Ngay khi Lạc Mộng Khê âm thầm suy nghĩ, Lạc Thừa tướng đã công bố đáp án: “Nhị phu nhân của lão thần, cũng chính mẫu thân của Mộng Khê, là thánh nữ Tuyệt Tình cung, mà Mộng Khê lại là thánh nữ đời này của Tuyệt Tình cung.....”
Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp, Lạc Mộng Khê đều nhìn nhau, trong đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc cùng khó hiểu: Chuyện Mai Nhược Vân và Lạc Mộng Khê là thánh nữ Tuyệt Tình cung, ba người bọn họ đã sớm biết, nhưng lại không ngờ đến, Lạc Thừa tướng thế nhưng cũng biết.
Chỉ là không biết, Lạc Hoài Văn biết được vào lúc nào, mục đích hôm nay hắn tiến đến Lạc vương phủ, là vì Mai Nhược Vân, hay vẫn là Lạc Mộng Khê......
“Lão thần hôm nay tiến đến, là muốn nhờ Lạc vương gia giúp lão thần đến Tuyệt Tình cung lấy về tro cốt của Nhược Vân!” Lời này vừa nói ra, ba người Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp và Lạc Mộng Khê đều cả kinh.
Bởi vì xưa nay cung chủ Tuyệt Tình cung và thánh nữ đều kết thành phu thê, hơn nữa, một tổn hại thì sẽ đồng tổn hại, nhất vinh câu vinh, bọn họ khi còn sống là vợ chồng, sau khi chết cũng sẽ được mai táng ở cùng một chỗ.
Tuy rằng mẫu thân Lạc Mộng Khê không gả cho phụ thân Lãnh Tuyệt Tình, nhưng sau khi hai người chết đi, người của Tuyệt Tình cung đã lấy đi tro cốt của Mai Nhược Vân, mai tang cùng một chỗ với phụ thân Lãnh Tuyệt Tình.
Sống không cùng một chỗ, nhưng chết phải cùng một huyệt, như vậy mới có thể giảm bớt tổn thất gây ra cho Tuyệt Tình cung.
Nay, Lạc Hoài Văn thế nhưng lại muốn Nam Cung Quyết giúp hắn cướp về tro cốt của Mai Nhược Vân, vậy không phải rõ ràng là muốn khai quật quan tài của tiền nhiệm cung chủ sao, ở cổ đại, người đã được hạ táng mà lại bị khai quan, thì chính là tối kỵ.
Huống chi, chỉ một chuyện mẫu thân Lạc Mộng Khê không gả cho cung chủ Tuyệt Tình cung thì đã làm cho Tuyệt Tình cung bị tổn hại hơn phân nửa, nếu nay lại đi mở nắp quan tài người ta, lấy đi tro cốt, chẳng phải là sẽ làm cho người ta gặp họa vô đơn chí sao.
Hơn nữa, người của Tuyệt Tình cung còn muốn bắt Lạc Mộng Khê trở về, nếu bọn họ thật sự đến Tuyệt Tình cung, căn bản chính là chui đầu vô lưới.
Khó trách Lạc Thừa tướng lại không ngừng xem xét chọn người, không tiếc dù phải dùng phương thức bán nữ nhi cũng phải tìm người đến hỗ trợ, nguyên lai đúng là chuyện nghiêm trọng như vậy, người bình thường căn bản là sẽ làm không được, chỉ là Lăng Khinh Trần có thể làm được hay không thì cũng không biết chừng.
Dù sao, phần đông người trong Tuyệt Tình cung võ công đều cao cường, người ngoài cũng không dễ dàng trà trộn vào được như vậy.
Đại phu nhân luôn nhằm vào Lạc Mộng Khê, không chỉ là vì nàng hại chết Mai Nhược Vân, sợ Lạc Mộng Khê sau khi lớn lên trả thù nàng, mà càng bởi vì, nàng đã sớm biết Lạc Mộng Khê là thánh nữ Tuyệt Tình cung.
“Lạc Thừa tướng, bổn vương muốn biết ngươi vì sao phải làm như vậy?” Muốn bổn vương giúp ngươi làm việc, thì cũng phải nói cho bổn vương lý do đi.
Lạc Mộng Khê là nữ nhi của Mai Nhược Vân, nhưng mười mấy năm qua, hắn chưa bao giờ quan tâm tới nữ nhi này, có thể thấy được lúc trước hắn cũng không thích nhị phu nhân, nếu không, sao lại không yêu cả đường đi, trân trọng Lạc Mộng Khê.
Hay vẫn là do Lạc Thừa tướng quá yêu nhị phu nhân, cho rằng sự ra đời của Lạc Mộng Khê đã hại chết nhị phu nhân, cho nên mới hờ hững với nàng, tùy ý tự sinh tự diệt trong biệt viện rách nát......
“Bởi vì lão thần tuổi đã cao, thời gian đã không còn nhiều lắm, lão thần muốn sau khi ra đi có thể cùng Nhược Vân an táng cùng một chỗ!”
Lạc Thừa tướng giọng điệu thê lương, hơi chua sót, một chút cũng không giống là đang nói giỡn: Nhược Vân, nàng và ta đã xa cách mười mấy năm, chúng ta rốt cục sắp gặp mặt......
Đối với chuyện của Lạc Thừa tướng, Nam Cung Quyết không có đáp ứng, cũng không có nay lập tức chối từ, chỉ nói sẽ suy nghĩ.
Thế lực Tuyệt Tình cung mặc dù so ra kém Thanh Tiêu, nhưng cũng không thể coi thường, đi đào mộ người ta, mở nắp quan tài người ta, cướp tro cốt nhà người ta, đây đều là nỗi xúc phạm tối kỵ đối với Tuyệt Tình cung.
Nếu Nam Cung Quyết thật sự làm thế, Tuyệt Tình cung sẽ cùng Thanh Tiêu thế bất lưỡng lập, cho nên, chuyện này, cần phải thận trọng suy nghĩ.
Vào đêm, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đã tắm rửa xong, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được: “Mộng Khê, Lạc Thừa tướng đối với mẫu thân nàng là thật tâm sao?”
Xem thần sắc ngưng trọng ngày hôm nay của Lạc Hoài Văn, không giống như là ở đang nói giỡn, hắn thật sự thực yêu Mai Nhược Vân, nhưng Lạc Mộng Khê đã chịu mười mấy năm khổ cực thì phải giải thích như thế nào?
thật sự là do Lạc Thừa tướng đem cái chết của Mai Nhược Vân đổ lên trên người Mộng Khê, cho nên mới cố ý xem nhẹ nàng?
Lạc Mộng Khê ở trong lòng Nam Cung Quyết tìm một tư thế thoải mái: “Ta với phụ thân không tiếp xúc không nhiều lắm, tự nhiên cũng không phải rất hiểu biết ngài!”
Về phần Lạc Hoài Văn là thật sự thích Mai Nhược Vân nên mới nói ra điều kiện này, hay vẫn là muốn âm thầm trợ giúp Nam Cung Phong, muốn mượn cơ hội này làm cho Tuyệt Tình cung vì tranh đấu mà xa lánh với Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê thật sự không rõ ràng lắm.
“Nam Cung Quyết, chàng có thể đáp ứng điều kiện của Lạc Hoài Văn hay không?” Lãnh Tuyệt Tình đã cứu mạng Lạc Mộng Khê, theo như lời Băng Lam, Tuyệt Tình cung cũng thật sự vì việc Mai Nhược Vân không gả cho thiếu chủ mà đã tổn hại hơn phân nửa.
Khi ở hiện đại, Lạc Mộng Khê không tin quỷ thần, không tin số mệnh, nhưng sự việc quỷ dị như nàng xuyên qua dị thế, thì khoa học thời hiện đại căn bản là giải thích không được.
Còn có lúc Phùng Thiên Cương ở trong bữa yến tại Cảnh vương phủ, đã vây nàng cùng Nam Cung Quyết ở trong trận, nếu ở hiện đại, khẳng định sẽ là một đoàn mê ảo, người hiện đại sẽ nói ra đủ loại phiên bản quỷ dị.
một thế này, Lạc Mộng Khê lại không có gả cho Tuyệt Tình cung, Tuyệt Tình cung bởi vì mẹ con các nàng mà bị tổn hại rất nhiều, Lạc Mộng Khê không muốn lại làm cho bọn họ họa vô đơn chí......
Đợi chút, nếu Lạc Hoài Văn đã sớm biết Lạc Mộng Khê là thánh nữ, vì sao không trực tiếp đưa Lạc Mộng Khê trực tiếp đến Tuyệt Tình cung, đổi về hài cốt của Mai Nhược Vân?
Sau khi thánh nữ có đứa nhỏ của thiếu chủ, thì toàn bộ Tuyệt Tình cung sẽ hưng thịnh, đến lúc đó, cho dù hắn có đem tro cốt của Mai Nhược Vân đi, thì cũng sẽ không tạo ra quá lớn ảnh hưởng đối với Tuyệt Tình cung....
Hay vẫn là nói, Lạc Hoài Văn đã ghi hận trong lòng với việc Tuyệt Tình cung đã cướp đi tro cốt Mai Nhược Vân, cố ý để Lạc Mộng Khê gả cho người khác, làm cho Tuyệt Tình cung bị diệt?
Nếu thật sự là như vậy, trừ bỏ chứng minh chuyện Lạc Hoài Văn cùng Mai Nhược Vân yêu nhau quá sâu, còn chứng minh, Lạc Hoài Văn tâm đủ ngoan, cũng đủ độc.
Nhưng Lạc Thừa tướng là quan văn đứng đầu, thông qua hắn thì mọi việc cũng sẽ thuận lợi rất nhiều, nếu Nam Cung Quyết không giúp hắn làm chuyện này, khi muốn long lạc lòng người, thì phải mất rất nhiều thời gian, nhân lực và vật lực.
Nam Cung Quyết khe khẽ thở dài: “Mộng Khê, không phải là nàng cảm thấy mình thiếu nợ Lãnh Tuyệt Tình chứ?” Cho nên, không muốn làm chuyện thương tổn tới hắn cùng với Tuyệt Tình cung?
“Cũng không xem như là nợ, hắn đã cứu mạng của ta, ta cuối cùng cũng không thể vì tương lai tốt đẹp của mình, lấy oán trả ơn, chạy đến đào mộ Tuyệt Tình cung, mở nắp quan tài mà cướp tro cốt, rồi Tuyệt Tình cung sẽ lại bị tổn hại, bọn họ là họa vô đơn chí ”
“Được rồi, nàng đã nói là không cướp tro cốt, vậy chúng ta sẽ không đi Tuyệt Tình cung, ngày mai bổn vương sẽ sai người trả lời cho Lạc Hoài Văn, để hắn đi thỉnh cao nhân khác!”
Xem ra, chung quy thì Lạc Hoài Văn cũng phải đứng ở đối lập với bổn vương, muốn cho Thanh Tiêu vạn người một lòng, quốc lực cường thịnh, xác thực rất khó.
“Cám ơn chàng, Nam Cung Quyết!” Lấy năng lực của Nam Cung Quyết, nếu muốn lẻn vào Tuyệt Tình cung ăn cắp tro cốt thì cũng không thành vấn đề, khi chuyện đã thành, con đường nắm quyền trên triều của hắn sẽ thập phần dễ dàng, nếu hắn cự tuyệt Lạc Hoài Văn, Lạc Hoài Văn nhất định sẽ tìm những người khác hỗ trợ, khẳng định là đứng đới đồi với Nam Cung Quyết.
Thực xin lỗi, Nam Cung Quyết, vì ta, ngươi phải buông tha cho con đường bằng phẳng tiến đến thành công, để đi trên con đường gập ghềnh bất bình, nhìn không thấy tương lai, hơn nữa, trong vô hình, ngươi lại mất đi một người ủng hộ, làm tăng thêm một đại địch.
Nam Cung Quyết mỉm cười, cúi đầu nhìn Lạc Mộng Khê đang nằm trong lòng: “Chúng ta là phu thê, giữa phu thê không cần nói lời cảm ơn!”
Trong vương phủ, những chỗ bị phá hủy khác cũng toàn bộ được sửa sang lại, cũng tới tới lui lui quét tước vài lần, vương phủ cũng khôi phục lại sự tươi mát, tự nhiên, cao quý, cổ điển, cảnh sắc mê người lúc ban đầu, huyết tinh và chật vật của tối hôm qua đã được gió thu cuốn đi xa......
Hạ Hầu Thần bị Lạc Mộng Khê đâm trọng thương, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể đến Lạc vương phủ gây sự, làm cho đám người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê cũng tạm thời được an tâm nghỉ ngơi.
Ánh nắng tươi sáng sau giữa trưa, rất thích hợp để nghỉ ngơi. Lạc vương phủ đã khôi phục như lúc ban đầu, Nam Cung Quyết tự nhiên cũng rất nhiều thời gian ở cùng Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê ngâm bình trà ngon cùng phẩm trà với Nam Cung Quyết ở trong viện.
“Mộng Khê, nàng làm sao có thể né qua mê hương của Hạ Hầu Thần?” Lạc Mộng Khê từng hai lần bị người khác dùng mê hương làm hôn mê, mà không hề hay biết gì, nhưng lần này thế nhưng lại có thể kịp thời phòng bị, đối với điểm này, Nam Cung Quyết cảm thấy khó hiểu.
“Chuyện này thì phải cảm tạ Băng Lam đã hai lần hạ mê hương với ta!” Lạc Mộng Khê châm đầy chén trà cho Nam Cung Quyết, hương trà thơm thản nhiên tỏa ra bốn phía, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
“Mê hương của Tuyệt Tình cung do hữu hộ pháp chế tạo thực thuần, vô sắc vô vị, cho nên, hai lần trước bị mê hương hôn mê, ta không hề hay biết”
“Tuy mê hương mà Hạ Hầu Thần dùng cũng là thượng phẩm, nhưng nếu đem so sánh với mê hương của hữu hộ pháp thì vẫn kém một chút, bởi vì ta đã từng ngửi qua loại mê hương tinh thuần nhất, cho nên khi ngửi thấy loại mê hương hơi kém hơn một chút liền có thể nhận ra sự khác biệt”
Đúng là dựa vào chút khác biệt này, nên ta mới kết luận có người đã hạ mê hương trong lư hương, sau đó liền làm bộ bị hôn mê, dẫn dụ Hạ Hầu Thần xuất hiện.
“Mộng Khê, nàng lấy giải dược của mê hương ở trong dược phòng vương phủ?” Nhưng không ai ở trong dược phòng từng thấy qua Lạc Mộng Khê tiến đến lấy dược.
“không phải, lấy từ chỗ Băng Lam” Mê hương ở thời đại này thịnh hành như thế, nếu ta không phòng bị, chẳng phải là một đứa ngốc sao.
“Băng Lam là người của Tuyệt Tình cung, hơn nữa, nàng từ nhỏ đã thích chế thuốc, mà cũng bởi vì nàng biết chút y thuật, nên mới có thể được phái đến bên cạnh ta” Lạc đại tiểu thư thường bị người khác khi dễ, nàng cần một nha hoàn biết y thuật, để sau khi nàng bị thương, thì sẽ giúp nàng tìm thảo dược đến trị thương.
“Khi lấy giải dược của mê hương giải, ta thuận tiện còn bảo nàng đưa thêm chút độc dược, dùng để phòng thân” Cũng bảo Băng Lam hướng dẫn phương pháp sử dụng chúng tốt nhất, không nghĩ tới, tối hôm qua thế nhưng lại có thể phát huy công dụng.
“Nam Cung Quyết, vì sao bây giờ chúng ta không thể giết Hạ Hầu Thần?” Nam Cung Quyết vẫn ngồi trên ghế không nói chuyện, nhưng Lạc Mộng Khê nhìn ra được hắn không vui, liền thức thời dời đi đề tài.
Bởi vì khi Lạc Mộng Khê đối phó với Hạ Hầu Thần thì đều dùng những thứ của Tuyệt Tình cung, tuy nói hữu hiệu là được, cũng không cần so đo nhiều lắm, nhưng trong lòng Nam Cung Quyết vẫn có chút không quá thoải mái.
Ngày hôm qua đã có người đề nghị, thừa dịp thắng mà truy kích, thừa dịp Hạ Hầu Thần bị trọng thương, tiến đến dịch quán giết hắn, miễn cho hắn sau khi lành thương rồi lại dã tâm bừng bừng gây sự, nhưng lại bị Nam Cung Quyết phủ quyết.
“Tây Lương quốc quốc cường dân thịnh, qua vài thập niên nghỉ ngơi dưỡng sức, nay đã trở thành một cường quốc, mà Thanh Tiêu, tuy rằng đã cũng là một trong ba đại cường quốc, nhưng lại vừa mới trải qua chiến loạn, căn cơ không đủ, tướng sĩ ngoài biên cương lại ‘Binh phân ba phái‘...
“Ba phái? Trừ ngươi cùng Nam Cung Phong ra còn có thế là phái nào nữa?” Chẳng lẽ trừ bỏ Nam Cung Phong cùng Nam Cung Quyết, Thanh Tiêu còn có một vị hoàng tử sống sót trên đời.
“Là bộ hạ của Khang vương Nam Cung Dạ, sau khi binh lính của Nam Cung Dạ chiến bại, mặc dù binh lính đã đầu hàng, nhưng binh tâm chưa chắc đã ở Thanh Tiêu, mà người họ nguyện trung thành cũng chưa chắc là phụ hoàng!” Nam Cung Quyết đứng lên, chậm rãi đi đến bên một bụi hoa.
“Thế cục của Thanh Tiêu vừa mới ổn định, trong vòng thời gian ngắn, không nên khai chiến, nếu không, chiến sự vừa mới diệt lại bắt đầu, thì dân chúng sẽ khổ không nói nổi, lấy quốc lực hiện nay của Thanh Tiêu, sợ là cũng không thể chống đỡ trong thời gian quá dài”
“Hạ Hầu Thần dám kiêu ngạo như thế ở Thanh Tiêu, đúng là muốn khơi mào chiến sự, nếu bổn vương không đoán sai, hắn đã sắp xếp tất cả ở biên quan, chỉ chờ khi trong kinh thành Thanh Tiêu vừa xảy ra mâu thuẫn, đại quân của Tây Lương sẽ tiến thẳng vào kinh thành Thanh Tiêu”
Đại quân Tây Lương khí thế như chẻ tre, mà tướng sĩ Thanh Tiêu lại năm bè bảy mảng, trận chiến như vậy, không cần nghĩ liền đã biết thắng bại, tuy rằng võ công Nam Cung Quyết cao cường, thủ hạ cùng thị vệ cũng là nhất đẳng cao thủ, nhưng dù sao hai đấm cũng khó địch bốn tay, chỉ dựa vào bọn họ thì không thể ngăn được mấy chục vạn đại quân Tây Lương.
Đây cũng là nguyên nhân chính khi Nam Cung Quyết mặc dù đã biết rõ Hạ Hầu Thần đánh chủ ý Lạc Mộng Khê, nhưng vẫn không hề động tới hắn.
Nam Cung Quyết phải bảo vệ Lạc Mộng Khê, nhưng cũng muốn bận tâm đến lê dân bá tánh của Thanh Tiêu, và càng muốn chiếu cố đến tương lại của bọn họ.
Nếu Nam Cung Quyết nhất thời xúc động, làm cho Thanh Tiêu cùng Tây Lương khai chiến, lấy quốc lực hiện tại của Thanh Tiêu, nhất định, Thanh Tiêu sẽ bại, đến lúc đó vị trí Lạc Vương gia của Nam Cung Quyết sẽ là thùng rỗng kêu to, hắn lại làm sao có thể bảo hộ Lạc Mộng Khê.
“Nhưng chúng ta cũng không thể để mặc Hạ Hầu Thần tiếp tục muốn làm gì thì làm!” Hạ Hầu Thần bị trọng thương là do Lạc Mộng Khê ban tặng, chờ hắn lành thương khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha Lạc Mộng Khê, tuy rằng Lạc vương phủ đề phòng sâm nghiêm, nhưng trăm lần cẩn mật luôn luôn có một lần sơ sót.
Cổ tay vừa lật, thanh chủy thủ Lạc Mộng Khê vẫn luôn dấu đi liền đã hiện lên trong tay, thanh chủy thủ này được tạo ra từ huyền thiết, chém sắt như chém bùn, một bên chuôi kiếm có khắc chữ ‘Lạc’ tượng trưng Lạc vương phủ, một bên khác có khắc một đồ án thập phần kỳ quái.
Tối hôm qua, đúng là thanh chủy thủ này đã đâm Hạ Hầu Thần bị thương nặng, về sau không thể lại dùng để chặt túy gà......
Khi Nam Cung Quyết không có việc gì, sẽ lúc nào cũng ở bên người nàng, bảo hộ nàng, nhưng hắn cũng sẽ có lúc bận rộn, không ở bên người nàng.
Nếu Hạ Hầu Thần nắm chắc cơ hội, tại thời điểm đó tới giết nàng, Lạc Mộng Khê không biết mình còn có vận khí tốt giống như ngày hôm qua, thuận lợi đào thoát khỏi ma trảo của Hạ Hầu Thần.
Nam Cung Quyết thông minh dị thường, chuyện mà Lạc Mộng Khê nghĩ đến, hắn tự nhiên cũng nghĩ đến, bước nhanh đi tới phía sau Lạc Mộng Khê, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng:
“không cần lo lắng, bổn vương đã sai người đi chỉnh đốn ở biên quan, chuyện Nam Cung Phong bị biếm thành bình dân đã truyền tới biên quan, tướng sĩ ủng hộ Nam Cung Phong tự nhiên sẽ có dao động, bổn vương muốn nhân cơ hội đến thu phục quân đội của Nam Cung Phong, đồng thời, cũng quấy rầy quân đội của Nam Cung Dạ” Làm cho bọn họ dung nhập vào quân đội của bổn vương.
Kể từ đó, liền có thể thống nhất tình trạng năm bè bảy mảng, nếu Tây Lương quốc còn muốn đả động đến Thanh Tiêu, tự nhiên sẽ không phải la chuyện dễ dàng, đến lúc đó, Hạ Hầu Thần sẽ không còn tư cách để kiêu ngạo, cũng không dám lại minh mục trương đảm giành giật Lạc Mộng Khê.
Nam Cung Quyết miêu tả tương lai rất đẹp, nhưng lại không biết khi nào mới có thể thực hiện được, Lạc Mộng Khê còn phải chậm rãi chờ, chờ đợi ngày ngày có thể vượt qua khó khăn.
“Đúng rồi, đêm đó hắc y nhân đã giữ chân chàng là ai?”
Phóng nhãn khắp toàn bộ dị thế, người có võ công đạt tới cảnh giới như Nam Cung Quyết có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng nay, trừ bỏ ba người trong tuyệt thế tứ công tử, thế nhưng lại nhảy ra thêm một người có võ công tương đương với hắn, chẳng lẽ tất cả tuyệt thế cao thủ đều tụ tập đến kinh thành Thanh Tiêu.
“Thân phận người kia thực đặc thù......” Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn phương xa, không biết suy nghĩ cái gì, Lạc Mộng Khê biết hắn không muốn nói thêm gì nữa, trong lòng nghi hoặc:
Người kia rốt cuộc là ai, thân phận thực đặc thù sao? So với thân phận của tuyệt thế tứ công tử còn đặc thù hơn? Nam Cung Quyết vì sao không muốn nhắc tới người nọ ở trước mặt người khác?
“Từ rất xa đã ngửi thấy hương trà, biết ngay là vợ chồng hai người các ngươi lúc này đang ẩm trà, bổn hoàng tử cũng đến uống một ly!” tiếng Bắc Đường Diệp tán thưởng đánh gãy hình ảnh ấm áp của Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê.
không thèm nhìn tới ánh mắt ẩn chứa sự tức giận sắc bén của Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp không coi ai ra gì tiêu sái đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, rất nhanh tự mình rót ra một chén trà, dùng sức thổi đi những luồng nhiệt khí trên mặt trà, rồi lại một ngụm uống vào.
Có thể là Bắc Đường Diệp uống quá mau, bị nồng liên tục đến ho khan: “Khụ khụ khụ...... Trà không sai......” Bổn hoàng tử uống uống......
Kỹ thuật ph trà của Lạc Mộng Khê không sai, hơn nữa lá trà lại là thượng phẩm, Bắc Đường Diệp uống xong còn muốn uống nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, một chút đều không có ý tứ muốn giữ hắn ở lại, Bắc Đường Diệp liền không nói tìm nói.
“Lạc Mộng Khê, không thể tưởng tượng được võ công của nàng lại lợi hại như vậy, thế nhưng có thể làm Hạ Hầu Thần bị thương nặng, các ngươi có biết hay không, Hạ Hầu Thần vì muốn trị thương, nên đã thỉnh mấy chục đại phu......”
Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết nhìn nhau: “Chủy thủ của ta chỉ đâm đến bả vai Hạ Hầu Thần, vẫn chưa đâm tới chỗ yếu hại, chỉ cần một tên đại phu bình thường là có thể trị thương cho hắn, hắn thỉnh nhiều đại phu như vậy để làm gì?”
Bắc Đường Diệp không cho là đúng: “Còn có thể làm gì, Hạ Hầu Thần muốn để đại phu chữa cho vết thương trên vai hắn nhanh lành một chút, sau đó sẽ tập trung tinh lực đối phó Lạc vương phủ”
Nhất là ngươi Lạc Mộng Khê, ngươi hại Hạ Hầu Thần bị trọng thương, hắn là tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha của ngươi......
Dịch quán
“Cổn......” Cái chén thật mạnh rơi xuống đất bể nát ra, cùng với tiếng những thứ bị hung hăng hất tung và tiếng rống giận dữ vang lên ở trong phòng, một đám lão giả thân đeo hòm thuốc, hoang mang rối loạn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
“Lang băm, lang băm...... Tất cả đều là lang băm, một đám phế vật, thùng cơm” Thế nhưng ngay cả chút vết thương nhỏ của bản cung cũng trị không hết.
Hạ Hầu Thần đưa tay trái tới trước mặt, trong mắt lóe ra sự phẫn nộ cùng cừu hận: Nguyên bản, cánh tay này có thể lực địch ngàn quân, nay, thế nhưng ngay cả một chén trà cũng cầm không nổi, Lạc Mộng Khê, ngươi thật to gan, dám đâm trọng thương bản cung, bản cung tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha ngươi......
“Điện hạ, đại phu nói, chỉ cần điện hạ đúng hạn dùng dược, trong vòng nửa tháng, thương thế chắc chắn sẽ khỏi hẳn......”
“Nửa tháng, thời gian dài như vậy bản cung chờ không được!” Hạ Hầu Thần đang nổi nóng, giọng điệu nổi giận, tính tình cũng hỉ nộ vô thường, những thị vệ khác đều bị dọa đến không dám khuyên bảo, thậm chí còn cúi đầu xuống, ngay cả thở mạn cũng không dám, e sợ sẽ vô tình chạm vào chỗ đau của Hạ Hầu Thần, thì hắn sẽ phát tiết nỗi tức giận lên trên người mình.
Ánh mắt Hạ Hầu Thần nhìn lên bả vai đã được băng bó của mình, trong mắt tức giận càng đậm: Bản cung hận không thể lập tức chộp Lạc Mộng Khê tới, bầm thây vạn đoạn, dám làn cho bổn vương bị trọng thương, nàng thật sự là chán sống mà.....
Chuyện tới nay, Hạ Hầu Thần hoàn toàn nhớ rõ, khi Lạc Mộng Khê đâm chủy thủ vào bả vai hắn thì thần sắc lạnh như băng, ngoan độc, không chút do dự: Lạc Mộng Khê, vì sao ngươi lại hận bản cung như vậy.....
“Khởi bẩm thái tử điện hạ, Yên Nhiên công chúa đến” Cùng với tiếng thị vệ bẩm báo, một giọng nữ quen thuộc đã vang lên: “Thế nào, thái tử ca ca, có đắc thủ không?”
Lạc Mộng Khê có phải đã bị ngươi giết hay không, ta khi nào thì có thể trở thành Lạc vương phi......
Sau khi tham gia tiệc tối ở Lạc vương phủ trở về cung, Hạ Hầu Yên Nhiên làm sao cũng không chịu đi, ngoan ngoãn chờ trong tẩm cung mà Thanh Hoàng đã an bài cho nàng, chờ Hạ Hầu Thần phái người tiến đến, nói cho nàng Lạc Mộng Khê đã chết, nàng có thể đến Lạc vương phủ làm Lạc vương phi.
Nhưng mà, trái chờ, phải chờ, tối rồi lại sáng, sáng lại tối, Hạ Hầu Thần thủy chung cũng không phái người đến hoàng cung tìm nàng, cuối cùng, sự kiên nhẫn của Hạ Hầu Yên Nhiên đều bị tiêu hao hầu như không còn, thật sự là chờ không nổi nữa, liền tự mình tiến đến dịch quán hỏi.
“Đêm đó bản cung vẫn chưa tính giết Lạc Mộng Khê” Hạ Hầu Thần không chút để ý lạnh giọng nói cho có lệ.
Nghe thấy Lạc Mộng Khê thế nhưng không chết, Hạ Hầu Yên Nhiên trong cơn giận dữ, vốn muốn lớn tiếng chất vấn, nhưng lời nói kế tiếp của Hạ Hầu Thần đã làm cho nàng đánh mất ý niệm chất vấn trong đầu:
“Lúc trước thái tử ca ca từng sai người đến Lạc vương phủ thử, nếu Lạc Mộng Khê lại chết trong chốc lát sau đó, Nam Cung Quyết sẽ hoài nghi đến trên người thái tử ca ca!”
“Thái tử ca ca không sợ Nam Cung Quyết, nhưng mà nếu thái tử ca ca kết thù với Nam Cung Quyết, chỉ sợ về sau Yên Nhiên ở Lạc vương phủ sẽ không quá dễ dàng......”
Hạ Hầu Yên Nhiên âm thầm nghĩ: Thái tử ca ca nói đúng vậy, nếu giết Lạc Mộng Khê, thì phải làm thần không biết, quỷ không hay.
Hạ Hầu Thần tự mình an bài cho thị vệ động thủ, nàng ta sống không được bao lâu nữa, Nam Cung Quyết sớm muộn gì cũng sẽ là của mình, mình không cần nóng lòng nhất thời, quan trọng nhất chính là, khi giết Lạc Mộng Khê thì phải an bài thiên y vô phùng, để cho Nam Cung Quyết tìm không thấy căn cứ chính xác việc Lạc Mộng Khê bị giết là có liên qua tới Hạ Hầu Thần.
“Vậy về sau xin thái tử ca ca hãy tốn nhiều tâm” Tranh thủ sớm giết Lạc Mộng Khê một chút, sau khi ta trở thành Lạc vương phi, liền khuyên Quyết đăng cơ làm đế, bảo hắn mau chóng giao thành trì cho thái tử ca ca.
“Yên Nhiên, ngươi ra ngoài cũng đã lâu, mau chút trở về đi, để tránh người khác nghi ngờ, mà thái tử ca ca cũng có thể tĩnh tâm suy tư kế hoạch tiếp theo, tranh thủ sớm ngày làm cho Yên Nhiên trở thành Lạc vương phi”
Giờ này khắc này, người mà Hạ Hầu Thần không mong muốn gặp nhất chính là Hạ Hầu Yên Nhiên:
Nếu không phải nàng mỗi ngày đều ầm ỹ phải làm Lạc vương phi, bản cung sao lại chỉ vì cái trước mắt, trong lúc chưa hoàn toàn hiểu biết được thực lực của Nam Cung Quyết, liền đã manh động vận dụng hết lực lượng, làm cho hắn chẳng những không bắt được Lạc Mộng Khê, còn thảm bại mà về, tổn thất nghiêm trọng......
“Yên Nhiên cáo lui, thái tử ca ca bảo trọng!” Vừa nghĩ đến mình sắp trở thành Lạc vương phi, Hạ Hầu Yên Nhiên vui mừng đến không thể diễn tả bằng ngôn từ.
Thái tử ca ca mà ra tay, nào có chuyện không thành công, ta phải trở về đi chuẩn bị chờ làm Lạc vương phi liền mới được, lần trước ta dùng bồ câu đưa tin cho phụ hoàng, bảo hắn chuẩn bị đồ cưới cho ta, không biết đã chuẩn bị thế nào rồi......
Hạ Hầu Yên Nhiên trong lòng nghĩ đến chuyện vui vẻ, đang muốn xoay người rời đi, nhưng trong lơ đãng lại trông thấy những mảnh vỡ của chén trà trên đất, cùng với những dược phẩm nằm phân tán khắp nơi, nhất thời tâm sinh nghi hoặc: “Thái tử ca ca, đây là có chuyện gì?” Ai bị thương?
“Là vài tên thị vệ, thương có chút nặng, đại phu của Thanh Tiêu không tinh, hiệu quả trị thương không phải rất tốt, vẫn là thuốc trị thương của Tây Lương quốc chúng ta tốt hơn, đáng tiếc thái tử ca ca vội vàng tới Thanh Tiêu, nên không mang theo dược trị thương......”
Chuyện Hạ Hầu Thần bị Lạc Mộng Khê đâm trọng thương, càng ít người biết thì càng tốt, bởi vì từ nhỏ đến lớn võ công, tài hoa của Hạ Hầu Thần luôn dẫn đầu, hơn nữa, năng lực hắn phi phàm, chỉ cần là chuyện hắn nhận định, thì liền có thể trong thời gian ngắn nhất đạt được.
Có thể nói, không có gì hắn làm không được, mà chỉ có thứ hắn không muốn mà thôi, ở Tây Lương quốc, mỗi người đều kính trọng hắn, sùng bái hắn, hắn chính là thần bình thường, không gì làm không được.
Cũng vì người Tây Lương sung bái Hạ Hầu Thần, nên đại quân Tây Lương mới có thể bất kể hậu quả, đóng quân ở biên quan, chòe đợi thời cơ khai chiến.
Nhưng nếu để người khác biết được, hắn thế nhưng lại bị Lạc Mộng Khê đâm trọng thương, thì khẳng định địa vị của hắn trong lòng mọi người sẽ suy giảm rất lớn, mọi người tuyệt đối sẽ không kính trọng và sùng bái hắn như trước kia, vậy nghiệp lớn thống thiên hạ của hắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
không biết là do Hạ Hầu Yên Nhiên quá đơn thuần, hay vẫn là quá tín nhiệm Hạ Hầu Thần, nên đối với lời nói dối của Hạ Hầu Thần, nàng một chút cũng không có hoài nghi.
Nguyên lai là như vậy, ta đã nói đấy thôi, thái tử ca ca võ công cao cường, chưa bao giờ bị người khác đả bại, lần này lại làm sao có thể sẽ bị người đả thương chứ, ta thật sự là quá mức lo lắng: “Thái tử ca ca, Yên Nhiên cáo lui!”
Trong thư phòng Lạc vương phủ.
Vào đoạn thời gian gần đây, Lạc Mộng Khê nhàn đến vô sự, nên hay đến thư phòng tìm sách để xem, quyển sách ngày hôm qua lấy nàng đã xem xong, hôm nay nàng đến muốn đến đây đổi để đổi một quyển mới.
Sách ở dị thế cũng không nhiều, nhưng cũng rất kỷ càng, tỷ như võ công bí tịch, kỳ môn bát quái, thế thái nhân tình, sách y dược…. những thứ trong sách đề cập tới đều có tính thực dụng rất lớn.
Thư phòng Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê có thể tùy ý tiến vào, cho nên, nàng không có gõ cửa, mà là trực tiếp đẩy cửa đi vào, trong tay cầm quyển sách đã xem xong.
Vốn tưởng rằng trong thư phòng không có người, nhưng không ngờ lại thấy Nam Cung Quyết một thân áo trắng, đang đứng bên cạnh bàn, cầm bút lông viết chữ trên mặt giấy Tuyên Thành.
Quần áo của Nam Cung Quyết là màu trắng, giấy Tuyên Thành cũng là màu trắng, màu mực đen dính vào giấy Tuyên Thành, nhất thời lướt ra những hình dạng xinh đẹp.
“Nam Cung Quyết, chàng nói có chuyện quan trọng, nhanh như vậy đã làm xong rồi?”
Nửa thời thần trước, Nam Cung Quyết nói có chuyện quan trọng phải đi xử lý, buổi chiều sẽ không thể cùng Lạc Mộng Khê luyện cầm, lúc này, khi Lạc Mộng Khê nhìn thấy hắn, hắn thế nhưng lại vẻ mặt nhàn nhã đứng viết chữ.
“Chuyện kia cũng không khó làm, bổn vương mệnh cho Nhạc Địch đi để ý rồi”
Hương mực thuần khiết, mê người phả vào mặt, Lạc Mộng Khê nhịn không được âm thầm tán thưởng: Mực tốt!
Ở cổ đại, bút lông thường được dùng để viết chữ, mọi người viết thư, mật hàm thì đều dùng bút lông, nếu muốn luyện được một tay chữ tốt, thì trong quá trình luyện tập, giấy và bút mực tự nhiên là không thể thiếu, hơn nữa, tứ bảo đều phải là thứ tốt.
Ở hoàng thất, bút là bút lông sói, dùng loại mực thuần khiết nhất, hương thơm tốt nhất trên toàn quốc để chế thành thanh mực mài, giấy cũng giống như thế, là loại trang giấy có tính chất tốt nhất thì mới có thể vẽ ra hình dạng xinh đẹp nhất, nghiên mực cũng được chọn loại tốt nhất, một chiếc nghiên mực tốt nhất có giá trị thiên kim, cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể sử dụng được.
Khi Lạc Mộng Khê ở hiện đại cũng đã từng học thư pháp, lấy ánh mắt chuyên nghiệp mà nhìn, nàng thấy thước chặn giấy đè nặng lên một góc giấy Tuyên Thành, Nam Cung Quyết tay cầm bút long sói, đắn đo lực đạo vừa phải, phía bên gần cổ tay hắn có đặt một cái giá treo bút lông, xem ra Nam Cung Quyết rất có nghiên cứu đối với thư pháp.
Lúc này Lạc Mộng Khê mới chú ý tới, trên ống đựng bút dĩ nhiên lại có chữ Thanh Hoa: sẽ không phải là được chế tạo từ Cảnh Đức trấn chứ!
Ở hiện đại, mọi người đều biết đồ sứ của Cảnh Đức trấn là nổi danh nhất, nhất là gốm sứ Thanh hoa, không nghĩ tới nàng xuyên qua tới cổ đại cũng có gốm Thanh Hoa.
“Mộng Khê, nếu không có việc gì, không bằng đến giúp bổn vương mài mực đi” ở phía sau Nam Cung Quyết có không ít giấy Tuyên Thành đã được viết chữ:
không thể tưởng tượng được Nam Cung Quyết thế nhưng đã viết nhiều chữ như vậy, khó trách đã sắp dùng hết mực trong nghiên rồi, dù sao Lạc Mộng Khê cũng không có việc gì, liền giúp hắn mài mực, nói thật, qua hai kiếp làm người, đây lại là lần đầu tiên Lạc Mộng Khê mài mực.
không biết mực mà Hoàng thất dùng là do người nào chế ra, mà khi Lạc Mộng Khê vừa mới mài mực theo chỉ đạo của Nam Cung Quyết được một lát, thì hương mực nồng đậm đã tỏa ra khắp phòng: thật sự là mực tốt.
Nam Cung Quyết dùng bút lông viết chữ, từng chữ cứng cáp hữu lực, tiêu sái phiêu dật, lưu sướng như nước chảy mây trôi, Lạc Mộng Khê nhịn không được tán thưởng.
Nam Cung Quyết quả nhiên danh bất hư truyền, được xung tụng là một trong tuyệt thế tứ công tử là hoàn toàn xứng đáng, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, hơn nữa, trong bốn dạng này thì ta đã thấy qua ba dạng, tài nghệ của hắn không phải người bình thường có khả năng bằng được, không biết hắn vẻ như thế nào? Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ở thư phòng một người viết, một người mài mực, không khí ấm áp, ngọt ngào, thật là đã ứng với câu nói tương cứu trong lúc hoạn nạn, ôn nhu từ từ.
Khi một tia nắng chiều lọt vào cửa sổ thư phòng, Lạc Mộng Khê cũng đã mài mực mệt mỏi, nhưng Nam Cung Quyết lại không có chút ý muốn dừng tay nào: “Nam Cung Quyết, đã viết chữ suốt cả một buổi, chàng không mệt sao?”
Nam Cung Quyết tay cầm bút lông sói vẽ ra một nét phẩy cuối cùng, bên môi cong lên một ý cười nhợt nhạt: “Rốt đã cục viết xong!”
Ngay khi Lạc Mộng Khê kéo qua chiếc ghế dựa phía sau Nam Cung Quyết để ngồi xuống, chuẩn bị báo oán về sự mệt mỏi cả buổi trưa, thì Nam Cung Quyết đã giành trước mở miệng, giọng điệu tràn ngập sự đắc ý: “Bắc Đường Diệp, ngươi thua, Mộng Khê đã mài mực cho bổn vương suốt trưa, không có kêu khổ kêu mệt, cũng không có bỏ đi!”
Đây là có chuyện gì? Lạc Mộng Khê đầu đầy mờ mịt: Bắc Đường Diệp thua, chẳng lẽ Nam Cung Quyết đã đánh đố với hắn......
Cửa phòng đang đóng chặt bị đẩy ra, tờ giấy Tuyên Thành trên bàn bị gió thổi lên một góc, Bắc Đường Diệp ủ rũ tiêu sái tiến vào:
Lạc Mộng Khê đứng bên cạnh bàn mài mực cho Nam Cung Quyết suốt cả buổi trưa mà lại không hề có một câu oán hận, cũng không phát giận, thật sự là không giống tính cách của nàng a.
“Bắc Đường Diệp, nghĩ cái gì thế? Thua thì phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đem nó giao ra đây” giọng nói Nam Cung Quyết nhìn thì như bình tĩnh những lại không thể che dấu được sự đắc ý.
Bắc Đường Diệp bất đắc dĩ thở dài, thanh âm hữu khí vô lực: “Được rồi! Hai người các ngươi mang nó vào đi”
“Lạc Mộng Khê, sao hôm nay nàng lại khác thường như thế? Trước kia khi người khác khi dễ nàng, nàng sẽ hoàn trả gấp bội, vì sao hôm nay, nàng lại không có chút phản kháng gì khi bị Nam Cung Quyết hung ác ức hiếp, không phải là Nam Cung Quyết và nàng đã thông đồng với nhau chứ?”
Bắc Đường Diệp phi thường tức giận, phê bình tính cách của Lạc Mộng Khê không giống bình thường, như đổ đậu ra khỏi rổ trúc, không ngừng tuôn ra......
“Bắc Đường Diệp, hôm nay tâm tình bổn cô nương rất tốt, không thèm chấp nhặt với các ngươi!” Lạc Mộng Khê đoạt lấy chén trà Nam Cung Quyết vừa mới bưng lên, ngang đầu đem nước trà trong chén một hơi uống cạn sạch: Tính tình tốt thì không phải là của ta, vậy cái gì mới đúng?
Đáng giận, đáng giận, Lạc Mộng Khê khó có được một lần tính tình tốt như vậy, thế nhưng lại bị bổn hoàng tử gặp được, sao bổn hoàng tử lại không hay ho như vậy, hay vẫn là do vận khí Nam Cung Quyết thật quá tốt?
Lạc Mộng Khê buông xuống chén trà trong tay, đang muốn hỏi đến tột cùng là đã xay ra chuyện gì, thì hai tên thị vệ đã nâng một vật hình dạng cổ quái đi đến, Lạc Mộng Khê trước mắt sáng ngời: “Đàn violon!”
Đợi chút, trên toàn bộ Thanh Tiêu, không phải chỉ có Hạ Hầu Thần mới có đàn violon sao? Vậy cây đàn violon này chẳng phải chính là......
“Mộng Khê, cây đàn violon này không phải là cây đàn kia của Hạ Hầu Thần, mà là của bổn vương tặng cho nàng” Nam Cung Quyết nhận lấy đàn violon từ trong tay thị vệ, trong ánh mắt nghi hoặc của Lạc Mộng Khê, đi đến trước mặt nàng.
“Nam Cung Quyết biết nàng thích đàn violon, liền sai người ra roi thúc ngựa đến Tây Dương mua, vào sáng hôm nay thì đàn violon vừa về tới” Bắc Đường Diệp giành trước giải thích.
“Bổn hoàng tử cũng muốn học đàn violon, nên liền cá cược cùng với Nam Cung Quyết, cươc sự kiên nhẫn và tính tình của nàng, nếu nàng chịu mài mực cho Nam Cung Quyết suốt ba canh giờ, mà không hề có một câu oán hận, không phát giận, thì Nam Cung Quyết thắng, bổn hoàng tử cũng không thể quấn quít lấy nàng để học đàn violon”
“Nếu nàng phát giận hoặc báo oán, thì bổn hoàng tử thắng, vậy nàng phải dạy bổn hoàng tử đàn violon....” không thể tưởng tượng được đến cuối cùng, dĩ nhiên là Nam Cung Quyết thắng, tính tình Lạc Mộng Khê ngàn năm không thấy tốt, thế nhưng hôm nay lại khác thường, bổn hoàng tử thật đúng là không may mà......
“thật sự?” không thể tưởng tượng được Nam Cung Quyết lại có tâm như vậy! Lạc Mộng Khê vui sướng nhận lấy cây đàn violon từ trong tay Nam Cung Quyết, đặt lên trên vai, nhẹ nhàng kéo động, nhất thời, tiếng đàn du dương quanh quẩn thật lâu trong thư phòng, mấy người đều nghe như si như say.
Tiếng đàn xuyên qua vách tường, xuyên thấu qua không khí tán đi khắp mọi nơi, toàn bộ mọi người trong Lạc vương phủ đều dừng động tác trong tay, lẳng lặng nghe, trong lòng khó hiểu: Là ai đang khảy đàn, là loại đàn gì mà sao lại êm tai như thế......
Hoàn thành một khúc, Lạc Mộng Khê buông đàn violon xuống, Bắc Đường Diệp là người lấy lại tinh thần đầu tiên: “Lạc Mộng Khê, nàng muốn điều kiện gì thì mới bằng lòng dạy hoàng tử đàn violon?” Tiếng đàn này quá mỹ diệu, khi bổn hoàng tử học xong, trở lại Kì Thiên quốc đánh cho phụ hoàng nghe, hắn khẳng định sẽ trợn mắt há hốc mồm.
“Bổn cô nương không thu đồ đệ!” lời nói vô tình của Lạc Mộng Khê đã đánh nát một tia hy vọng cuối cùng của Bắc Đường Diệp, trong khi hắn còn chưa kịp tuyệt vọng, thì Lạc Mộng Khê còn nói ra nửa câu sau:
“Bất quá, chúng ta là bằng hữu, giữa bằng hữu cũng có thể luận bàn cầm kĩ với nhau, lần khác có rảnh, ta sẽ giảng giải phương pháp đàn violon, để hồi báo, các ngươi cũng phải dạy ta đánh đàn!”
“không thành vấn đề, không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề!” Bắc Đường Diệp lời thề son sắt cam đoan: Chỉ cần có thể học đàn violon, điều kiện gì hắn cũng đều đáp ứng, chỉ sợ là Nam Cung Quyết căn bản sẽ không cho hắn cơ hội tới gần Lạc Mộng Khê......
Nam Cung Quyết thông minh dị thường, chỉ cần nhìn một lần thì sẽ nhớ, khi Lạc Mộng Khê kéo đàn violon, hắn đã hết sức chăm chú quan sát, mỗi một động tác, mỗi một tư thế của Lạc Mộng Khê, đều được hắn ghi tạc trong đầu.
Ngay khi Bắc Đường Diệp âm thầm vui sướng vì mình có thể học kéo đàn violon, thì Nam Cung Quyết đã nhận lấy cây đàn violon đặt lên trên vai, tư thế thực chuyên nghiệp, làm cho Lạc Mộng Khê có chút nghi hoặc, cũng có chút chờ mong:
Chẳng lẽ Nam Cung Quyết đã nắm giữ bí quyết, ta mới ở trước mặt hắn kéo đàn có hai lần mà thôi, nếu hắn thật sự có thể kéo vang đàn violon, vậy hắn chính là thiên tài......
Nam Cung Quyết nâng mắt nhìn Lạc Mộng Khê, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy tự tin, đang muốn học theo Lạc Mộng Khê kéo vang đàn violon, thì tiếng thị vệ cung kính bẩm báo từ ngoài cửa truyền đến: “Khởi bẩm Vương gia, Lạc Thừa tướng cầu kiến”
“Lạc Hoài Văn? hắn tới làm gì?” cuộc sống của Lạc Mộng Khê ở phủ Thừa tướng rất thê thảm, quan hệ cha con đạm mạc của nàng cùng Lạc Hoài Văn, Bắc Đường Diệp cũng biết, cho nên, ở trước mặt Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp không e dè gọi thẳng tên Lạc Thừa tướng.
“Lạc Hoài Văn tâm cơ rất sâu, hơn nữa thập phần yêu mặt mũi, nếu người khác không mời, hắn sẽ không dễ dàng đến nhà vị đại thần nào để làm khách, lần này Lạc Thừa tướng tự mình tiến đến Lạc vương phủ, sợ là đã xảy ra đại sự gì rồi”
Nay kinh thành sóng ngầm mãnh liệt, tuy rằng Nam Cung Phong đã bị biếm thành bình dân, nhưng tâm của các đại thần chưa hẳn đã hướng tới Nam Cung Quyết, hơn nữa, lần này Hạ Hầu Thần đến đây là có ý khơi mào chiến tranh.
Chuyện Lạc Mộng Khê có khuynh thế dung mạo đã bị người ngoài nhìn thấy, tuy rằng Thanh Tiêu mặt ngoài thì bình tĩnh, nhưng Nam Cung Quyết biết, những thế lực lợi hại trên giang hồ đã chậm rãi tụ tập vào kinh thành.
Nếu Nam Cung Quyết muốn bảo vệ Lạc Mộng Khê, thì phải chỉnh đốn Thanh Tiêu, nắm giữ quân quyền của Thanh Tiêu ở trong tay mình, đồng thời, làm cho Thanh Tiêu càng thêm cường thịnh, cường thịnh đến thiên hạ vô địch, làm cho những người khác không dám lại mơ ước Lạc Mộng Khê.
Nam Cung Quyết rời kinh đã năm năm, tuy có địa vị, nhưng ở trong triều lại không có bao nhiêu quan hệ, nếu hắn muốn cầm quyền, nhất định phải mượn sức các đại thần, mặt ngoài phục tùng thì không đủ, phải nắm giữ được nhân tâm, một quốc gia, chỉ có đồng tâm thì mới là cường thịnh nhất.
Lạc Thừa tướng là quan văn đứng đầu, tuy rằng Nam Cung Quyết không biết hắn có tâm hay không, bất quá, thông qua hắn để lung lạc lòng các đại thần khác thì rất có lợi, cho dù hôm nay Lạc Hoài Văn không đến Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết còn muốn tìm thời gian đến phủ Thừa tướng bái phỏng.
“Cho mời!” Mặc kệ mục đích chân chính mà hôm nay Lạc Hoài Văn tới gặp hắn là gì, Nam Cung Quyết đều phải gặp hắn.
Bắc Đường Diệp và Lạc Mộng Khê đều là người một nhà, nên khi Nam Cung Quyết gặp Lạc Thừa tướng, cũng không để hai người tránh đi.
một chốc sau, Lạc Hoài Văn được thị vệ dẫn dắt tới thư phòng: “Lão thần tham kiến Lạc vương gia”
không biết có phải là do Lạc Mộng Khê nhìn lầm hay không mà nàng bỗng nhiên cảm thấy Lạc Thừa tướng giống như đã già hơn rất nhiều so với vài ngày trước: Chẳng lẽ Tướng phủ lại phát sinh chuyện gì? Có phải đại phu nhân lại gây sóng gió gì hay không?
Nam Cung Phong bị biếm thành bình dân, vậy kết cục của Phùng Thiên Cương cũng sẽ chẳng ra làm sao, nếu Lạc Tử Quận thật sự là con của Phùng Thiên Cương, vậy đại phu nhân sẽ tiếp tế cho Phùng Thiên Cương như thế nào?
“Lạc Thừa tướng không cần đa lễ, bình thân, ban thưởng ngồi” Nam Cung Quyết lễ phép khách sáo, nhưng không chút nào tổn hại đến sự uy nghiêm của một Vương gia như hắn.
“Đa tạ Lạc vương gia!” Lạc Thừa tướng vừa mới ngồi vào chiếc ghế cách đó không xa, Nam Cung Quyết đã mở miệng trước: “không biết Lạc Thừa tướng hôm nay tiến đến là có chuyện gì?”
“Nếu Lạc vương gia đã trực tiếp như thế, lão thần cũng sẽ không lại quanh co lòng vòng, lão thần lần này tiến đến, là muốn làm một chuyện, chuyện này đối với lão thần mà nói thì rất quan trọng, nếu Vương gia có thể giúp lão thần hoàn thành việc này, từ nay về sau, lão thần nguyện ý nghe theo mọi sai phái của Vương gia......”
Chẳng lẽ là chuyện mà Lạc Thừa tướng muốn Lăng Khinh Trần hỗ trợ khi đem ta bán cho hắn?
Ngay khi Lạc Mộng Khê âm thầm suy nghĩ, Lạc Thừa tướng đã công bố đáp án: “Nhị phu nhân của lão thần, cũng chính mẫu thân của Mộng Khê, là thánh nữ Tuyệt Tình cung, mà Mộng Khê lại là thánh nữ đời này của Tuyệt Tình cung.....”
Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp, Lạc Mộng Khê đều nhìn nhau, trong đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc cùng khó hiểu: Chuyện Mai Nhược Vân và Lạc Mộng Khê là thánh nữ Tuyệt Tình cung, ba người bọn họ đã sớm biết, nhưng lại không ngờ đến, Lạc Thừa tướng thế nhưng cũng biết.
Chỉ là không biết, Lạc Hoài Văn biết được vào lúc nào, mục đích hôm nay hắn tiến đến Lạc vương phủ, là vì Mai Nhược Vân, hay vẫn là Lạc Mộng Khê......
“Lão thần hôm nay tiến đến, là muốn nhờ Lạc vương gia giúp lão thần đến Tuyệt Tình cung lấy về tro cốt của Nhược Vân!” Lời này vừa nói ra, ba người Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp và Lạc Mộng Khê đều cả kinh.
Bởi vì xưa nay cung chủ Tuyệt Tình cung và thánh nữ đều kết thành phu thê, hơn nữa, một tổn hại thì sẽ đồng tổn hại, nhất vinh câu vinh, bọn họ khi còn sống là vợ chồng, sau khi chết cũng sẽ được mai táng ở cùng một chỗ.
Tuy rằng mẫu thân Lạc Mộng Khê không gả cho phụ thân Lãnh Tuyệt Tình, nhưng sau khi hai người chết đi, người của Tuyệt Tình cung đã lấy đi tro cốt của Mai Nhược Vân, mai tang cùng một chỗ với phụ thân Lãnh Tuyệt Tình.
Sống không cùng một chỗ, nhưng chết phải cùng một huyệt, như vậy mới có thể giảm bớt tổn thất gây ra cho Tuyệt Tình cung.
Nay, Lạc Hoài Văn thế nhưng lại muốn Nam Cung Quyết giúp hắn cướp về tro cốt của Mai Nhược Vân, vậy không phải rõ ràng là muốn khai quật quan tài của tiền nhiệm cung chủ sao, ở cổ đại, người đã được hạ táng mà lại bị khai quan, thì chính là tối kỵ.
Huống chi, chỉ một chuyện mẫu thân Lạc Mộng Khê không gả cho cung chủ Tuyệt Tình cung thì đã làm cho Tuyệt Tình cung bị tổn hại hơn phân nửa, nếu nay lại đi mở nắp quan tài người ta, lấy đi tro cốt, chẳng phải là sẽ làm cho người ta gặp họa vô đơn chí sao.
Hơn nữa, người của Tuyệt Tình cung còn muốn bắt Lạc Mộng Khê trở về, nếu bọn họ thật sự đến Tuyệt Tình cung, căn bản chính là chui đầu vô lưới.
Khó trách Lạc Thừa tướng lại không ngừng xem xét chọn người, không tiếc dù phải dùng phương thức bán nữ nhi cũng phải tìm người đến hỗ trợ, nguyên lai đúng là chuyện nghiêm trọng như vậy, người bình thường căn bản là sẽ làm không được, chỉ là Lăng Khinh Trần có thể làm được hay không thì cũng không biết chừng.
Dù sao, phần đông người trong Tuyệt Tình cung võ công đều cao cường, người ngoài cũng không dễ dàng trà trộn vào được như vậy.
Đại phu nhân luôn nhằm vào Lạc Mộng Khê, không chỉ là vì nàng hại chết Mai Nhược Vân, sợ Lạc Mộng Khê sau khi lớn lên trả thù nàng, mà càng bởi vì, nàng đã sớm biết Lạc Mộng Khê là thánh nữ Tuyệt Tình cung.
“Lạc Thừa tướng, bổn vương muốn biết ngươi vì sao phải làm như vậy?” Muốn bổn vương giúp ngươi làm việc, thì cũng phải nói cho bổn vương lý do đi.
Lạc Mộng Khê là nữ nhi của Mai Nhược Vân, nhưng mười mấy năm qua, hắn chưa bao giờ quan tâm tới nữ nhi này, có thể thấy được lúc trước hắn cũng không thích nhị phu nhân, nếu không, sao lại không yêu cả đường đi, trân trọng Lạc Mộng Khê.
Hay vẫn là do Lạc Thừa tướng quá yêu nhị phu nhân, cho rằng sự ra đời của Lạc Mộng Khê đã hại chết nhị phu nhân, cho nên mới hờ hững với nàng, tùy ý tự sinh tự diệt trong biệt viện rách nát......
“Bởi vì lão thần tuổi đã cao, thời gian đã không còn nhiều lắm, lão thần muốn sau khi ra đi có thể cùng Nhược Vân an táng cùng một chỗ!”
Lạc Thừa tướng giọng điệu thê lương, hơi chua sót, một chút cũng không giống là đang nói giỡn: Nhược Vân, nàng và ta đã xa cách mười mấy năm, chúng ta rốt cục sắp gặp mặt......
Đối với chuyện của Lạc Thừa tướng, Nam Cung Quyết không có đáp ứng, cũng không có nay lập tức chối từ, chỉ nói sẽ suy nghĩ.
Thế lực Tuyệt Tình cung mặc dù so ra kém Thanh Tiêu, nhưng cũng không thể coi thường, đi đào mộ người ta, mở nắp quan tài người ta, cướp tro cốt nhà người ta, đây đều là nỗi xúc phạm tối kỵ đối với Tuyệt Tình cung.
Nếu Nam Cung Quyết thật sự làm thế, Tuyệt Tình cung sẽ cùng Thanh Tiêu thế bất lưỡng lập, cho nên, chuyện này, cần phải thận trọng suy nghĩ.
Vào đêm, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đã tắm rửa xong, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được: “Mộng Khê, Lạc Thừa tướng đối với mẫu thân nàng là thật tâm sao?”
Xem thần sắc ngưng trọng ngày hôm nay của Lạc Hoài Văn, không giống như là ở đang nói giỡn, hắn thật sự thực yêu Mai Nhược Vân, nhưng Lạc Mộng Khê đã chịu mười mấy năm khổ cực thì phải giải thích như thế nào?
thật sự là do Lạc Thừa tướng đem cái chết của Mai Nhược Vân đổ lên trên người Mộng Khê, cho nên mới cố ý xem nhẹ nàng?
Lạc Mộng Khê ở trong lòng Nam Cung Quyết tìm một tư thế thoải mái: “Ta với phụ thân không tiếp xúc không nhiều lắm, tự nhiên cũng không phải rất hiểu biết ngài!”
Về phần Lạc Hoài Văn là thật sự thích Mai Nhược Vân nên mới nói ra điều kiện này, hay vẫn là muốn âm thầm trợ giúp Nam Cung Phong, muốn mượn cơ hội này làm cho Tuyệt Tình cung vì tranh đấu mà xa lánh với Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê thật sự không rõ ràng lắm.
“Nam Cung Quyết, chàng có thể đáp ứng điều kiện của Lạc Hoài Văn hay không?” Lãnh Tuyệt Tình đã cứu mạng Lạc Mộng Khê, theo như lời Băng Lam, Tuyệt Tình cung cũng thật sự vì việc Mai Nhược Vân không gả cho thiếu chủ mà đã tổn hại hơn phân nửa.
Khi ở hiện đại, Lạc Mộng Khê không tin quỷ thần, không tin số mệnh, nhưng sự việc quỷ dị như nàng xuyên qua dị thế, thì khoa học thời hiện đại căn bản là giải thích không được.
Còn có lúc Phùng Thiên Cương ở trong bữa yến tại Cảnh vương phủ, đã vây nàng cùng Nam Cung Quyết ở trong trận, nếu ở hiện đại, khẳng định sẽ là một đoàn mê ảo, người hiện đại sẽ nói ra đủ loại phiên bản quỷ dị.
một thế này, Lạc Mộng Khê lại không có gả cho Tuyệt Tình cung, Tuyệt Tình cung bởi vì mẹ con các nàng mà bị tổn hại rất nhiều, Lạc Mộng Khê không muốn lại làm cho bọn họ họa vô đơn chí......
Đợi chút, nếu Lạc Hoài Văn đã sớm biết Lạc Mộng Khê là thánh nữ, vì sao không trực tiếp đưa Lạc Mộng Khê trực tiếp đến Tuyệt Tình cung, đổi về hài cốt của Mai Nhược Vân?
Sau khi thánh nữ có đứa nhỏ của thiếu chủ, thì toàn bộ Tuyệt Tình cung sẽ hưng thịnh, đến lúc đó, cho dù hắn có đem tro cốt của Mai Nhược Vân đi, thì cũng sẽ không tạo ra quá lớn ảnh hưởng đối với Tuyệt Tình cung....
Hay vẫn là nói, Lạc Hoài Văn đã ghi hận trong lòng với việc Tuyệt Tình cung đã cướp đi tro cốt Mai Nhược Vân, cố ý để Lạc Mộng Khê gả cho người khác, làm cho Tuyệt Tình cung bị diệt?
Nếu thật sự là như vậy, trừ bỏ chứng minh chuyện Lạc Hoài Văn cùng Mai Nhược Vân yêu nhau quá sâu, còn chứng minh, Lạc Hoài Văn tâm đủ ngoan, cũng đủ độc.
Nhưng Lạc Thừa tướng là quan văn đứng đầu, thông qua hắn thì mọi việc cũng sẽ thuận lợi rất nhiều, nếu Nam Cung Quyết không giúp hắn làm chuyện này, khi muốn long lạc lòng người, thì phải mất rất nhiều thời gian, nhân lực và vật lực.
Nam Cung Quyết khe khẽ thở dài: “Mộng Khê, không phải là nàng cảm thấy mình thiếu nợ Lãnh Tuyệt Tình chứ?” Cho nên, không muốn làm chuyện thương tổn tới hắn cùng với Tuyệt Tình cung?
“Cũng không xem như là nợ, hắn đã cứu mạng của ta, ta cuối cùng cũng không thể vì tương lai tốt đẹp của mình, lấy oán trả ơn, chạy đến đào mộ Tuyệt Tình cung, mở nắp quan tài mà cướp tro cốt, rồi Tuyệt Tình cung sẽ lại bị tổn hại, bọn họ là họa vô đơn chí ”
“Được rồi, nàng đã nói là không cướp tro cốt, vậy chúng ta sẽ không đi Tuyệt Tình cung, ngày mai bổn vương sẽ sai người trả lời cho Lạc Hoài Văn, để hắn đi thỉnh cao nhân khác!”
Xem ra, chung quy thì Lạc Hoài Văn cũng phải đứng ở đối lập với bổn vương, muốn cho Thanh Tiêu vạn người một lòng, quốc lực cường thịnh, xác thực rất khó.
“Cám ơn chàng, Nam Cung Quyết!” Lấy năng lực của Nam Cung Quyết, nếu muốn lẻn vào Tuyệt Tình cung ăn cắp tro cốt thì cũng không thành vấn đề, khi chuyện đã thành, con đường nắm quyền trên triều của hắn sẽ thập phần dễ dàng, nếu hắn cự tuyệt Lạc Hoài Văn, Lạc Hoài Văn nhất định sẽ tìm những người khác hỗ trợ, khẳng định là đứng đới đồi với Nam Cung Quyết.
Thực xin lỗi, Nam Cung Quyết, vì ta, ngươi phải buông tha cho con đường bằng phẳng tiến đến thành công, để đi trên con đường gập ghềnh bất bình, nhìn không thấy tương lai, hơn nữa, trong vô hình, ngươi lại mất đi một người ủng hộ, làm tăng thêm một đại địch.
Nam Cung Quyết mỉm cười, cúi đầu nhìn Lạc Mộng Khê đang nằm trong lòng: “Chúng ta là phu thê, giữa phu thê không cần nói lời cảm ơn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook