Lạc Vương Phi
Chương 48: Chứng cớ

Edit: kun’xjh

Khi Lạc Mộng Khê được đám người Đông Mai ‘Hộ tống’ đến đại sảnh, bên trong không có ai khác ngoài Lạc Tử Quận bị trúng xà độc, bọn người Lạc Thừa tướng, Đại phu nhân, Tam phu nhân, Lạc Tử Hàm, Lạc Thải Vân.

Lạc Thừa tướng ngồi ở trên ghế, tay bưng chén trà, sắc mặt âm trầm, ở cách đó không xa Đại phu nhân ngồi ở bên người hắn nhìn Lạc Mộng Khê đáy mắt thoáng hiện lệ quang, Ngô Phi một thân cẩm y màu đen, mặt không chút biểu tình đứng phía sau Đại phu nhân, ánh mắt băng lãnh, vô tình.

Lạc Tử Hàm ngồi ở bên cạnh Đại phu nhân, nhàn nhã uống trà, Tam phu nhân ngồi ở một bên khác của Lạc Thừa tướng, khuôn mặt bình tĩnh, Lạc Thải Vân ngồi bên cạnh Tam phu nhân, ánh mắt trống rỗng, ngáp mấy cái liền, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhìn tư thế này của bọn hắn, là muốn mở một cuộc xét xử, mà người bị xét xử đương nhiên là Lạc Mộng Khê nàng, khóe miệng Lạc Mộng Khê khóe khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng: Muốn xét xử ta, cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh lớn như vậy hay không!

“Mộng Khê, ngươi biết tội chưa?” Lạc Mộng Khê vừa mới đi vào đại sảnh, Lạc Thừa tướng đột nhiên buông chén trà trong tay xuống, lớn tiếng chất vấn, đáy mắt lạnh như băng hiện ra tia lửa giận.

Lạc Mộng Khê cố tình giả ngu giả ngơ:“Lạc Thừa tướng, Mộng Khê vừa rồi đang nghỉ ngơi, được truyền lệnh đi đến đại sảnh, thật sự không biết đã phạm tội gì, thỉnh Lạc Thừa tướng chỉ rõ.”

Ngô Phi khóe mắt dư quang lia nhanh đứng ở phía sau Đại phu nhân, khuôn mặt lạnh như băng, không nói được một lời. Lạc Mộng Khê khinh thường hừ nhẹ một tiếng: Lúc ở trong rừng, nàng đã tự mình nhìn ra nam hắc y nhân kia là Ngô Phi, Đại phu nhân cũng coi như thông minh, đem việc này giao cho Lạc Thừa tướng xử lý, như vậy, chính là muốn Lạc Mộng Khê và Lạc Thừa tướng xảy ra xung đột, cùng Vân Bích Lạc nàng không có quan hệ gì……

Nhưng thật ra Tam phu nhân so với Đại phu nhân có ngu hơn một chút, người bình thường đều là chạy vào ban ngày, buổi tối nghỉ ngơi, làm gì có chuyện chạy vào buổi tối, ban ngày nghỉ ngơi, biểu hiện khác thường của bốn tên thị vệ đã im lặng giải thích rõ:

Đại phu nhân bố trí, chuẩn bị hy sinh bốn tên thị vệ kia, dọn sạch chướng ngại của mình ở Tướng phủ, người thông minh đều có thể hiểu ra, Tam phu nhân kia lại cố tình ngu ngốc tự mình chui vào rọ……

“Được, bổn tướng sẽ khiến cho ngươi tâm phục khẩu phục!” Lạc Thừa tướng trong mắt tức giận:“Người đâu, khiêng bọn họ lên đi.”

Lạc Thừa tướng vừa dứt lời, vài tên thị vệ khiêng thi thể của bốn tên thị vệ đi vào đại sảnh.

Nhìn khuôn mặt dữ tợn, chết cũng thê thảm của bốn thị vệ, Lạc Mộng Khê thầm nghĩ trong lòng: Thủ đoạn của Tam phu nhân cũng thật tàn khốc, lại làm cho bọn họ chết khó chịu như vậy, nhưng mà, Tam phu nhân đem việc này giá họa cho Lạc Mộng Khê, bốn thị vệ càng chết thảm, càng chứng minh là Lạc Mộng Khê nàng tâm ngoan, thủ đoạn tàn khốc……

“Mộng Khê không rõ ý tứ của Lạc Thừa tướng.” Lạc Mộng Khê cố tình nghi hoặc.

“Nguyên nhân là bốn tên thị vệ mạo phạm ngươi, bị bổn tướng đuổi ra khỏi Tướng phủ!” Lạc Thừa tướng giọng điệu như trướcvẫn lạnh như băng:“Nay bốn người bị giết bỏ mình, ở trong tay bọn hắn còn phát hiện thứ này……”

Lạc Thừa tướng nổi giận đùng đùng ném một vật màu trắng hướng tới Lạc Mộng Khê, có thể là bởi vì vật màu trắng rất nhẹ, chưa tới trước mặt Lạc Mộng Khê liền tự tản ra, khẽ rơi trên mặt đất, Lạc Mộng Khê cúi đầu nhìn xuống, đúng là một khăn lụa màu trắng:

“Mộng Khê, trên khăn lụa này thêu tên của ngươi!” Lạc Thừa tướng sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng chặt chẽ nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Lạc Mộng Khê:“Bốn người bọn họ là mạo phạm qua ngươi, nhưng bọn hắn đã bị trừng phạt, ngươi không nên dùng hình phạt riêng, giết bọn hắn diệt khẩu……”

“Nói như vậy, Lạc Thừa tướng hoài nghi bốn người này là bị Mộng Khê giết chết.” Lạc Mộng Khê hơi cúi người, nhặt khăn lụa lên, động tác trời sinh tươi mát, tự nhiên, tao nhã, cao quý, khiến Lạc Thải Vân nhìn đến ghen tị không thôi.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lạc Thừa tướng lớn tiếng hỏi lại, ánh mắt như trước lạnh như băng:“Bốn tên thị vệ này ngày thường ru rú trong nhà, chưa từng cùng người khác kết qua cừu hận……”

Thì ra chứng cứ phạm tội để Tam phu nhân vu oan giá họa cho ta chính là khăn lụa này. Lạc Mộng Khê cố tình cẩn thận xem xét khăn lụa, kì thực đang lặng lẽ đánh giá phản ứng của Tam phu nhân: Sắc mặt của Tam phu nhân bình tĩnh như thường, nhưng bàn tay mềm muốn bưng chén trà của nàng lại hơi run run một chút……

Tam phu nhân, ta sẽ cho ngươi hôm nay sở tác sở vi trả một cái giá thật đắt, Lạc Mộng Khê ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chuyển hướng khăn lụa, cười nhàn nhạt: “Khăn lụa này không phải của ta, trên khăn lụa của ta được thêu đều là hoa Lan, hoa Cúc, hoa Thủy Tiên thanh lịch tao nhã, nhưng trên khăn lụa này lại thêu Mẫu Đơn, chứng tỏ chủ nhân vinh hoa phú quý……”

“Choang!” Lạc Mộng Khê lời còn chưa dứt, thì một chén trà rơi xuống đất, vỡ tan tành, nước trà văng khắp nơi…….

“Thực xin lỗi, ta không cẩn thận làm vỡ chén trà!” Tam phu nhân hơi cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng và bất an: Làm sao bây giờ? Kế hoạch của ta sẽ không bị vạch trần chứ, Lạc Mộng Khê thông minh ngoài sức tưởng tượng của ta……

Lạc Thừa tướng không hờn giận nhìn Tam phu nhân liếc mắt một cái, vẫn chưa mở miệng răn dạy, Lạc Mộng Khê trầm hạ mí mắt trong đôi mắt hiện lên một tia ý cười trêu tức:

Tam phu nhân, trò hay vừa mới bắt đầu, ngươi đã chịu không nổi rồi, kế tiếp còn có vai diễn của ngươi mà, nhưng ngươi nhất định phải chống đỡ đến cuối cùng, nếu không, ngươi không muốn tất cả mọi việc đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ chứ!

Lạc Mộng Khê cầm khăn lụa trong tay nhìn mọi người một lượt:“Nữ tử ở Thanh Tiêu quốc đều biết thêu thùa, tên ở trên khăn lụa là do người khác thêu không phải không có khả năng, các vị đều là người thông minh, đương nhiên có thể nghĩ một điều là khăn lụa sở dĩ xuất hiện ở nơi bốn thị vệ bị giết, có hai nguyên nhân, một là, người giết bọn hắn cũng có chữ Khê, sau khi giết người, trong lúc vô tình làm rơi ở hiện trường, hoặc chính là có người muốn hãm hại ta……”

Tam phu nhân cúi đầu xuống, ánh mắt nhanh quay ngược trở lại: Là ta đã nóng vội, không có lo liệu chu toàn, Lạc Mộng Khê, ngươi lợi hại……

Đại phu nhân ra hiệu bằng ánh mắt đối với Ngô Phi, Ngô Phi lĩnh hội:“Khi thuộc hạ đuổi tới trong rừng, tên hung thủ giết người kia còn chưa rời đi, lúc thuộc hạ giao thủ, đã đâm tên hung thủ kia bị thương ở cánh tay phải……”

Ánh mắt Ngô Phi lạnh như băng nhìn Lạc Mộng Khê, tuy rằng trong lời nói của hắn cũng không nói rõ điều gì, nhưng ý tứ của hắn đã rất rõ ràng: Muốn biết ngươi có phải hung thủ hay không, chỉ cần nhì cánh tay phải của ngươi là biết……

“Vàng thật không sợ lửa, bốn thị vệ đều không phải là chết trong tay Mộng Khê, Mộng Khê đương nhiên không sợ để các vị coi qua!”

Nói xong, Lạc Mộng Khê kéo tay áo bên cánh tay phải lên, nhất thời, cánh tay ngọc tuyết trắng, nõn nà, cơ thịt trơn nhẵn hiện ra trước mắt mọi người, muỗi mà đậu lên trên bề mặt ấy chỉ sợ đều đã trượt chân, không có gì ngoài một nốt cung sa màu đỏ sậm trên cánh tay, ngoài ra không thấy vết thương nào……

Cái này…… Điều này sao có thể…… Đại phu nhân và Ngô Phi đáy mắt lóe nồng đậm khiếp sợ…… Chẳng lẽ hắc y nhân ở trong rừng giết chết bốn thị vệ kia thật sự không phải là Lạc Mộng Khê…… Nếu thật sự là như thế, ta thua trắng ván cờ mà ta bày ra sao…… Bốn tên thị vệ cũng là hy sinh vô ích……

“Tiểu thư, cánh tay của nữ tử không thể tùy tiện để lộ ra ngoài!” Băng Lam đã theo tới vội vàng giúp Lạc Mộng Khê kéo tay áo bên phải lên, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Lạc Mộng Khê không cho là đúng: Nhìn cánh tay mà thôi, không có gì to tát, huống chi, nam tử trong đại sảnh rất ít, ngoại trừ Lạc Thừa tướng, cũng chỉ có Ngô Phi, Lạc Thừa tướng kia cao ngạo tự tôn, sẽ không cho phép nữ nhi của mình gả cho một tên thị vệ ……

Lạc Mộng Khê thờ ơ xoay người, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng với trêu tức trông thấy Lăng Khinh Trần anh tuấn bất phàm, khí chất xuất trần, nhàn nhã đứng ở cách đó không xa, hơi sửng sốt: Lăng Khinh Trần cũng không phải người Tướng phủ, đêm hôm khuya khoắt, hắn làm sao có thể xuất hiện ở đây?

!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương