Lạc Vương Phi
-
Chương 104: Đại Hôn
Tên hắc y nhân bị hắc y nhân cầm đầu chỉ định không phải người khác, chính là hắc y nhân mới vì Lạc Thải Vân mà cầu tình.
Trời đã sắp sáng, bọn họ mặc hắc y không nên trì hoãn thời gian thêm nữa, nhanh chóng trở về mới là thượng sách.
Đem nơi này giao cho tên hắc y nhân kia, những hắc y nhân khác bước nhanh ra khỏi ngôi miếu đổ nát, cỏ khô sớm đã bị ép buộc đến không chịu nổi, nói là Lạc Thải Vân nằm trên đống cỏ khô không bằng nói Lạc Thải Vân nằm trên đất còn chính xác hơn.
Nàng ta lúc này sợi tóc hỗn độn, hai mắt nhắm chặt, toàn thân tràn ngập dấu hôn ngân cùng nhiều điểm ứ ngân (vết bầm), không còn chỗ nào là hoàn hảo, máu đỏ tươi dọc theo bắp đùi chảy xuống, bộ dáng kia, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật, làm sao còn nửa điểm bộ dáng kiêu ngạo của tiểu thư tướng phủ.
Hắc y nhân cầm trong tay trường kiếm chậm rãi tới gần, Lạc Thải Vân nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, vô thanh vô thức, không rõ là còn sống hay đã chết.
“Thời điểm không còn sớm, ngươi nhanh lên”. Bên ngoài ngôi miếu đổ nát hắc y nhân không kiên nhẫn thúc giục.
Hắc y nhân kia ngoan tâm, đột nhiên cầm trường kiếm đâm đến trên người Lạc Thải Vân…
“A”, nguyên bản không biết là còn sống hay đã chết, Lạc Thải Vân đau hô một tiếng, đột nhiên mở mắt, ánh mắt cừu hận, phẫn nộ bắn thẳng về phía tên hắc y nhân kia.
Đau đớn lan khắp toàn thân, Lạc Thải Vân mâu quang phẫn nộ cùng cừu hận càng đậm, giống như muốn đem hắc y nhân lăng trì xử tử.
“Lạc Thải Vân, chớ có trách ta, chúng ta cũng chỉ là nhận tiền của người ta, làm theo phân phó của người ta”. Muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi, quá dễ dàng tin người khác, mới dẫn tới cái chết thê thảm của ngày hôm nay.
Hắc y nhân đột nhiên rút mạnh trường kiếm, mũi kiếm mang theo máu tươi bắn tung tóe trên người hắn. Ánh mắt oán hận của Lạc Thải Vân chậm rãi tiêu tán, trong mắt chỉ còn lại nồng đậm chua sót: Đúng vậy, đi đến kết quả ngày hôm nay, trừ bỏ Lạc Tử Hàm thiết kế hãm hại, còn do suy nghĩ của ta quá mức đơn thuần.
Nếu ta đối với nàng ta có một chút phòng bị, âm mưu của nàng ta sao có thể thực hiện được, là ta, ta ngu ngốc, đem sự việc suy nghĩ đơn giản…
“Việc hôm nay…các ngươi cũng thoát không khỏi có quan hệ…cho dù thành quỷ…ta cũng sẽ không buông tha các ngươi…”, Lạc Thải Vân thanh âm mặc dù suy yếu, lại thập phần kiên định.
Hắc y nhân mâu quang phát lạnh, đối với Lạc Thải Vân đâm thêm một kiếm: Chớ có trách ta, đây chính là ngươi tự tìm…
trên thân kiếm lại vẩy lên đầy máu, Lạc Thải Vân hướng mặt hắc y nhân phun một ngụm máu tươi, đáy mắt cừu hận dần chuyển thành một phiến tro tàn…
Xác nhận Lạc Thải Vân đã không còn khả năng sống sót, hắc y nhân lau đi vết máu trên thân kiếm, bước nhanh đi ra ngoài:
“đã chết?”, đem người đi ra cao thấp đánh giá một lần, hắc y nhân cầm đầu hỏi.
“đã chết”, hắc y nhân phụ trách động thủ trả lời.
“Hậu hoạn đã trừ, đi thôi”, kế tiếp bọn họ còn phải trở lại thân phận thường ngày của mình, sau đó tìm cơ hội đi Tướng phủ tìm Lạc Tử Hàm đòi bạc.
Có thể kiếm tiền, lại có nữ nhân miễn phí, chuyện tốt như vậy, ai cũng không cự tuyệt: Bất quá, tứ tiểu thư tướng phủ này trừ bỏ vẫn còn là xử nữ, cùng những nữ tử thanh lâu khác không có gì bất đồng…
Ngoài trời nổi lên một trận mưa to, cọ rửa hết thảy tội ác thế gian, miếu này cũng đã sắp bị phá, căn bản là không thể che mưa, mưa xuyên thấu qua tầng tầng ngói vỡ, tí tách rơi xuống trên mặt trên người Lạc Thải Vân…
Khi mưa to rơi xuống, tất cả hắc y nhân đều phi thân rời đi, sau khi bọn hắn toàn bộ biến mất không thấy, một đạo bóng dáng yểu điệu xuất hiện trong miếu đổ nát, nhìn Lạc Thải Vân đã mất đi hơi thở, khóe miệng giơ lên một tia cười trào phúng: Đây là kết cục của kẻ dễ dàng tin lời người khác, hi vọng ngươi có thể nhớ kĩ, từ nay về sau, không cần lại mắc cùng một sai lầm.
Mưa to một trận, sau đó nhỏ dần, tí tách tí tách rơi cho đến khi trời tối, dường như vẫn chưa muốn ngừng lại.
Lạc vương phủ.
“…Mộng Khê…Mộng Khê…dậy ăn chút gì rồi lại ngủ tiếp…”, thanh âm mềm nhẹ của Nam Cung Quyết vang lên bên tai, ngay sau đó Lạc Mộng Khê bị người nâng dậy, rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
“Bây giờ là khi nào?”, Lạc Mộng Khê đã tỉnh ngủ, tuy rằng cảm giác cả người đau nhức, nhưng vẻ mặt thoải mái, trong lòng thập phần xác định, mình đã ngủ thời gian không ngắn.
“Trời đã tối, là thời gian dùng bữa tối rồi…”
Lạc Mộng Khê không tiếng động thở dài: Lại là thời gian dùng bữa tối, ta thế nhưng ngủ tới trời tối, là ta tham ngủ, hay vẫn là Nam Cung Quyết quá ép buộc.
“Mộng Khê, dậy ăn gì đi”, Nam Cung Quyết lấy thêm kiện áo choàng khoác lên trên người Lạc Mộng Khê, ôm nàng xuống giường.
Lạc Mộng Khê mở mắt, nhìn hướng Nam Cung Quyết, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nghi hoặc cùng nồng đậm trêu tức: “Nam Cung Quyết, chàng hôm nay…” có chút khác thường a.
Lúc trước Nam Cung Quyết cũng quan tâm Lạc Mộng Khê, nhưng không giống như hôm nay, đối với nàng cẩn thận cùng ôn nhu che chở, thật giống như xem nàng là tiểu hài tử, cần hắn bảo vệ chăm sóc.
“Bổn vương khiến cho nàng ngủ cả một ngày, trong lòng có chút áy náy”. Nam Cung Quyết mặt không đổi sắc nói.
“Ta ngủ một ngày, thể lực đã muốn khôi phục, không cần chàng quan tâm chiếu cố như vậy”. Còn tiếp tục như vậy, ta thật sự trở thành sâu gạo, trừ bỏ ăn chính là ngủ, làm sao còn nửa điểm bộ dáng đặc công hiện đại.
không được, ta nhất định phải thay đổi tình trạng này, bằng không khi kẻ địch tập kích, ta lại trở thành ếch ngồi trong hang, chờ bị người ta giết sao.
“Nàng xác định không cần ta chiếu cố?”, giọng điệu Nam Cung Quyết cùng với đáy mắt bình tĩnh, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ của hắn.
“Đương nhiên xác định, ta có tay có chân, không cần chàng giúp ta, ta có thể tự mình làm”. Ta đường đường là đặc công của thế kỉ hai mươi mốt, hiện tại lại trở thành sâu gạo, nói ra, có chút dọa người đó nha.
“Nàng khẳng định?” Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu, Lạc Mộng Khe trực giác cảm thấy không ổn, nhưng lại không nghĩ ra Nam Cung Quyết muốn làm gì, tính tình quật cường làm cho nàng không dễ dàng chấp nhận chịu thua: “Đương nhiên khẳng định”.
“Vậy được rồi, bổn vương tôn trọng quyết định của nàng”.
“A”, Nam Cung Quyết buông lỏng hai tay, Lạc Mộng Khê kinh hô một tiếng, thẳng tắp rơi xuống, tuy nói trong phòng có trải thảm, nhưng Lạc Mộng Khê không hề có chuẩn bị, bị rơi xuống, khẳng định ngã không nhẹ: Nam Cung Quyết, chàng đúng là quỷ hẹp hòi, ta sẽ không tha cho chàng!
Ngay khi Lạc Mộng Khê làm tốt chuẩn bị toàn thân đau đớn khi ngã xuống, nhưng lại không có đau đớn như trong dự kiến, mùi đàn hương quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, ôm ấp ấm áp quen thuộc gần trong gang tấc.
Lạc Mộng Khê mở to mắt, ánh vào mí mắt, là ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết, sắc bén, lại ẩn ẩn mang theo ý cười trêu tức: “hiện tại nàng còn xác định không cần bổn vương chiếu cố sao?”
Lạc Mộng Khê cúi đầu nhìn lại: Chính mình cách mặt đất chỉ chừng một cm, vừa rồi là Nam Cung Quyết vươn hai tay đỡ được nàng.
Nam Cung Quyết thế nhưng xem ta là sủng vật chơi đùa, xem chiêu!
Lạc Mộng Khê tung chưởng sắc bén đánh về phía Nam Cung Quyết, thừa dịp Nam Cung Quyết né tránh tạo ra khe hở, Lạc Mộng Khê từ trong lòng Nam Cung Quyết đứng dậy, bàn tay nhỏ bé vung lên, chủy thủ trong tay hướng đến cổ Nam Cung Quyết.
Ánh mắt trong suốt tinh nghịch lóe lên nồng đậm trêu tức: “Lạc vương gia, chàng cảm thấy, hiện tại ta còn cần chàng chiếu cố sao?”
“Tạm thời, không cần”, về sau sẽ cần.
“Mộng Khê, người khác đều hi vọng mình được phu quân quan tâm chăm sóc, nàng sao lại không giống với bọn họ thế chứ?”, bổn vương cẩn thận chiếu cố nàng, nàng còn không vui.
“Ta chỉ luyện cho bản thân tính đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi, không muốn làm sâu gạo, ếch ngồi trong hang”.
Hương vị đồ ăn nồng đậm bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê nhất thời cảm thấy thèm ăn, thu hồi chủy thủ trong tay, xoay người nhanh đi vào sau bình phong rửa mặt chải đầu: Rửa mặt chải đầu xong, nhanh ăn cơm thôi, thật đói nha.
“Sâu gạo, ếch ngồi trong hang, là thứ gì vậy?” đối với những từ mới mẻ mà Lạc Mộng Khê nói, Nam Cung Quyết là lần đầu tiên nghe thấy tất nhiên sẽ không hiểu.
“Đợi lát nữa sẽ cùng chàng giải thích, bây giờ ta phải đi rửa mặt chải đầu”, đói bụng một ngày, rửa mặt vệ sinh, ăn cơm quan trọng hơn, về phần sâu gạo và ếch ngồi trong hang, về sau có thời gian sẽ cùng chàng giải thích.
đã đói bụng, tốc độ vệ sinh của Lạc Mộng Khê cũng rất nhanh, thời gian nửa chén trà nhỏ qua đi, Lạc Mộng Khê đã ngăn nắp sạch sẽ, tinh thần tỏa sáng từ sau bình phong đi ra, rất nhanh đi tới trước bàn dùng bữa.
Cùng mọi ngày giống nhau, Nam Cung Quyết đều ăn rất ít, phần lớn thời gian đều là hắn nhìn Lạc Mộng Khê dùng bữa.
Mà Lạc Mộng Khê, đối với những đồ ăn mà Nam Cung Quyết gắp đến món nào cũng không cự tuyệt, trong chén nhỏ đầy thức ăn, còn ăn rất ngon: “Nam Cung Quyết, ngày mai chính là mùng sáu, là đại hôn của Lạc Thải Vân và Hạ Hầu Thần, chúng ta sẽ đưa lễ vật gì qua đó?”
Thiếp mời của Hạ Hầu Thần hôm qua đã được đưa đến Lạc vương phủ, Lạc Mộng Khê vốn định dành suy nghĩ xem nên đưa lễ vật gì cho hắn, lại ngủ một ngày, buổi tối còn bị Nam Cung Quyết ép buộc hôm nay lại ngủ hết một ngày, mai là đại hôn, nàng chỉ còn thời gian đêm nay để suy nghĩ.
“Đối với tặng lễ, bổn vương không có suy nghĩ nhiều, tất cả đều giao cho Nhạc Địch đi làm”. Nam Cung Quyết hắn là vương gia Thanh Tiêu, nếu ngay cả lễ vật nhỏ như vậy cũng muốn hắn đi chú ý, vậy những hạ nhân kia liền không cần nữa rồi, một chút ưu phiền cũng không chia sẻ được cho chủ nhân.
“Nam Cung Quyết, sau bữa tối chàng không có việc gì đi, theo giúp ta đi dạo một chút”. đi dạo trong viện, ta sẽ muốn trở về ngủ, lần này đi dạo trên đường cái, muốn ngủ cũng không thể ngủ, vừa vặn có thể giảm béo.
Nhưng gần đây tại sao ta lại thích ngủ như vậy, có phải là thân thể xảy ra vấn đề gì hay không.
“Hôm nay mưa cả một ngày, vừa mới ngừng thôi, đường không dễ đi, sau bữa tối vẫn là không nên đi trên đường, ở trong phủ đi một chút thì được rồi”. Ta cũng không muốn nàng cùng tiểu bảo bảo có sơ xuất.
“Như vậy”. Lạc Mộng Khê có chút suy nghĩ: “Để cho Đường đại phu đến giúp ta chẩn mạch đi, gần đây ta trở nên thực thích ngủ, ta lo lắng thân thể xảy ra vấn đề gì”.
“Người đâu, đi thỉnh Đường đại phu”. Đại phu là người của Nam Cung Quyết hắn, hơn nữa người này lại được Nam Cung Quyết đặc biệt dặn dò, tuyệt sẽ không đem việc Mộng Khê có thai nói cho nàng.
Cho dù Mộng Khê không đề cập tới chuyện này, ta cũng đang muốn tìm lí do để cho Đường đại phu đến chẩn mạch cho Mộng Khê, làm an lòng của nàng, vạn nhất ngày nào đó Mộng Khê đi trên đường, đi ngang qua y phố, đi vào bắt mạch, vậy một phen tâm ý của bổn vương chẳng phải là sẽ hủy hoại trong chốc lát sao.
Chuyện Mộng Khê có thai bầu chắc chắn sẽ giấu giếm không được, nhưng bổn vương muốn để cho nàng biết muộn một chút, chờ nàng cùng đứa nhỏ trong bụng có cảm tình, sẽ không mù quáng đưa ra quyết định sai lầm gì.
Lạc Mộng Khê vừa dùng xong bữa tối, Đường đại phu cũng đến, đang chuẩn bị mọi thứ bắt mạch cho Lạc Mộng Khê rồi tìm một lí do: Thời tiết thay đổi thất thường, Vương phi có chút bị nhiễm phong hàn, cũng không có gì đáng ngại, lão hủ kê cho vương phi một đơn thuốc, dùng vài ngày, bình thường chú ý nhiều một chút, không để bị trúng gió là được.
Phương thuốc của Đường đại phu cũng không đưa cho Lạc Mộng Khê xem, Nam Cung Quyết sau khi xem xong, trực tiếp đưa cho Đường đại phu mang đi hiệu thuốc, bốc thuốc, hầm thuốc, toàn bộ đều do Đường đại phu tự thân làm, không được cho người khác nhúng tay, về phần đến tột cùng Đường đại phu khai thuốc gì, chỉ sợ cũng chỉ có Đường đại phu và Nam Cung Quyết biết mà thôi.
Bóng đêm càng sâu, Lạc Mộng Khê sau khi uống thuốc xong, nằm ở trên giường, không biết là do tác dụng của thuốc, hay là có nguyên nhân khác, Lạc Mộng Khê thực sự không cảm thấy mệt nhọc nữa rồi.
“Nam Cung Quyết, gần đây Lãnh Tuyệt Tình có cùng chàng liên lạc hay không”. Ngày mai là đại hôn của Lạc Thải Vân và Hạ Hầu Thần, hai người bọn họ thành thân, vô hình chung lại làm củng cố quan hệ giữa Lạc Hoài Văn và Hạ Hầu Thần.
Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp sai người ném Lạc Thải Vân đến trên giường Hạ Hầu Thần, làm cho hắn gieo gió gặt bão, khi đó cũng đã nghĩ đến hai loại khả năng: một là Hạ Hầu Thần sẽ không cưới Lạc Thải Vân, quan hệ giữa Lạc Hoài Văn cùng Hạ Hầu Thần sẽ trở nêm căng thẳng. một loại khác chính là hắn sẽ cưới Lạc Thải Vân, hai người họ tiếp tục liên minh, quan hệ sẽ càng thêm vững chắc.
Vốn tưởng rằng khả năng thứ nhất nhiều hơn một chút, dù sao Hạ Hầu Thần cũng là người kiêu ngạo độc đoán, sẽ không để cho người khác tính toán chuyện của mình, không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại lựa chọn loại thứ hai.
Bất quá, điều này cũng cho thấy, Hạ Hầu Thần là người thực thông minh, nếu hắn chọn loại thứ nhất chẳng khác nào đắc tội Lạc Hoài Văn, hơn nữa còn có kình địch là Nam Cung Quyết, hắn đừng mơ tưởng có được bình an rời khỏi Thanh Tiêu.
Đương nhiên Hạ Hầu Thần chán ghét Lạc Thải Vân là thật, ném cho hắn một nữ nhân mà hắn chán ghét, để cho hắn ngày nào cũng phải đối diện với nàng ta cũng coi như một loại trừng phạt.
Huống chi, cho dù Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp không đưa Lạc Thải Vân cho Hạ Hầu Thần, liên minh của hắn với Lạc Hoài Văn cũng không thay đổi.
“Vài ngày gần đây không biết Lãnh Tuyệt Tình có việc gì, không có cùng ta có liên lạc”. Nam Cung Quyết đem Lạc Mộng Khê ôm vào trong ngực, hai mắt khép hờ: “Cơ sở ngầm do ta phái đi báo lại, tất cả Tuyệt Tình cung đều mạnh khỏe”.
“Lãnh Tuyệt Tình còn ở tại kinh thành”, Tuyệt Tình cung không có chuyện gì, vậy Lãnh Tuyệt Tình nhất định còn ở lại kinh thành.
“Ân” Nam Cung Quyết thản nhiên đáp một tiếng, thanh âm rất nhẹ, không biết có phải là sắp ngủ: Nàng còn ở nơi này, Lãnh Tuyệt Tình làm sao có thể rời đi.
“Hạ Hầu Thần đại hôn, hắn khẳng định mời không ít người, ngày mai lại có náo nhiệt để xem”. Lạc Mộng Khê đôi mắt lên lóe tia quỷ dị, rõ ràng là không có hảo ý.
“Mộng Khê, ngày mai nhiều người, khẳng định cũng rất loạn, chúng ta phải cẩn thận ứng phó, không thể khinh thường”. Nam Cung Quyết mở to mắt, thận trọng dặn dò: Người càng nhiều sự tình càng loạn, bổn vương cũng không hi vọng có người thừa dịp náo loạn, tổn thương nàng cùng tiểu bảo bảo.
“Yên tâm, ta cũng không phải tiểu thư khuê các ôn nhu yếu ớt, người khác muốn thương tổn ta, cũng không dễ dàng như vậy”. Lạc Mộng Khê tự tin tràn đầy, đem thân thể càng tiến vào trong lòng Nam Cung Quyết: Đàn hương trên người Nam Cung Quyết làm cho người ta tinh thần an tĩnh, rất nhanh đi vào giấc ngủ, lúc trước Lạc Mộng Khê không muốn ngủ, nhưng hiện tại, bóng đêm ngày càng sâu, nàng phải ngủ, nếu không ngày mai tỉnh lại, hai mắt giống như gấu mèo, thế nào có thể đi tham gia hỉ yến được.
Nhìn Lạc Mộng Khê giống như con mèo nhỏ nhu thuận rúc vào trong ngực mình, Nam Cung Quyết không tiếng động thở dài: Ta là sợ khi nàng cùng người động thủ, động tác quá lớn, thương đến tiểu bảo bảo, đồng thời cũng làm thương chính mình.
Bắt đầu từ chương sau cho đến khi hoàn Lạc Vương Phi sẽ đặt pass, khi chương cũ đủ 30 like mới mở pass ko thì đặt pass đến khi ra ebook
không lâu sau, trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, Nam Cung Quyết nhẹ nhàng cười, mắt lộ ra tia tinh quái: Mộng Khê ngủ thật là nhanh, thuốc an thần kia cũng có chút tác dụng.
nhẹ nhàng hôn hương vị ngọt ngào từ cánh môi mềm mại của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết dịu dàng ôm chặt Lạc Mộng Khê nhắm hai mắt lại: Nay Mộng Khê có thai trong người, bổn vương không thể phóng túng giống như trước kia, tận lực khắc chế, chờ Mộng Khê sinh tiểu bảo bảo, thân thể khôi phục, thời gian của chúng ta còn rất dài.
Phủ thừa tướng.
Gần giờ tí, đồ cưới Lạc Hoài Văn mua cấp cho Lạc Thải Vân đều đã được chuyển đến tướng phủ, nhìn đồ cưới chồng chất như núi, Lạc Hoài Văn không nói thêm gì: “Đem những thứ này đưa đến Hương viên”. Ngày mai khi tứ tiểu thư xuất giá, sẽ cùng nhau mang đi.
Lạc Hoài Văn hai ngày này đều vội vã chỉ huy mọi người chuẩn bị đồ cưới, chưa đi Hương viên: không biết Thải Vân có chịu an tĩnh ở Hương Hương hay không?
Lạc Thải Vân là do Liễu Hương Hương một tay nuôi lớn, đối với lời của nàng cũng là nói gì nghe nấy, biết rõ Liễu Hương Hương khuyên giải Lạc Thải Vân nhất định sẽ nghe, nhưng Lạc Hoài Văn vẫn có chút không quá yên tâm:
Ngày mai Thải Vân xuất giá, bổn tướng đi nhìn nàng một chút, ngày mai qua đi, nàng đã là sườn phi của Hạ Hầu Thần, về sau nàng sẽ cùng Hạ Hầu Thần trở về Tây Lương Quốc, muốn gặp được nàng là rất khó khăn.
Lạc Hoài Văn đi ra cửa phòng, một trận khí lạnh nghênh diện đánh tới, hôm nay mưa cả một ngày, mặt đất thực ẩm ướt, liền ngay cả không khí cũng ẩm ướt, gió lạnh ẩm ướt thổi đến trên người, có chút lạnh.
Tướng phủ đèn đuốc sáng trưng, Lạc Hoài Văn cầm đèn trúc đi về phía Hương viên: Mới mấy tháng thời gian, Mộng Khê và Thải Vân đều đã xuất giá, Tử Hàm chắc cũng sẽ nhanh thôi.
Nghĩ đến ba nữ nhi của ông, Lạc Hoài Văn không tiếng động cười lạnh: Mộng Khê nguyên bản là gả cho Lăng Khinh Trần, không nghĩ tới, cuối cùng lại gả cho Nam Cung Quyết, Tử Hàm thích Hạ Hầu Thần, Thải Vân lại gả cho hắn, ai, không biết vị hôn phu của Tử Hàm sẽ là ai?
Thời gian cũng đã rất khuya, trong Hương viên đèn vẫn còn sáng, Lạc Hoài Văn đẩy cửa phòng tiến vào, liền thấy Liễu Hương Hương đang ngồi ở ngoại thất thêu thùa.
Lạc Hoài Văn đi vào, Liễu Hương Hương vội vàng đứng lên, buông khăn đỏ đang thuê dở trên tay xuống, hơi hơi phúc thân (nhúng người): “Lão gia”.
Lạc Hoài Văn thản nhiên đáp ứng một tiếng: “Thải Vân đâu?”
“Thải Vân ngày mai xuất giá, đã đi ngủ rồi”. Tam phu nhân cung kính trả lời, khó nén trong lòng vui sướng: Thải Vân làm Tây Lương thái tử sườn phi, cách quý phi cũng không xa, tương lai của bọn họ sẽ có ngày sung sướng.
“Kêu nàng dậy, bổn tướng có chuyện muốn dặn dò nàng”.Ngày mai Thải Vân chính là người của Hạ Hầu Thần, người làm cha như hắn muốn quan tâm cũng là ngoài tầm tay với, quan tâm cũng không đến.
“Dạ”, hôn sự của Lạc Thải Vân và Hạ Hầu Thần là do Lạc Hoài Văn một tay thúc đẩy, cho nên Liễu Hương Hương trong lòng thập phần cảm kích Lạc Hoài Văn: Lúc này đây, lão gia cũng không chỉ hướng về mỗi mình Lạc Tử Hàm.
Thải Vân nhà ta, so ra có điểm nào kém so với Lạc Tử Hàm, nàng ta có thể gả cho Hạ Hầu Thần, Thải Vân nhà ta cũng có thể.
Khăn lụa đỏ thẫm trong tay Liễu Hương Hương là vì Lạc Thải Vân mà chuẩn bị, chỉ còn thiếu mấy châm nữa là xong, Liễu Hương Hương một bên vừa thêu, một bên lại vén lên bức rèm che, tiến vào nội thất: “Thải Vân, mau tỉnh lại, cha con đến xem con”.
Nằm đưa lưng về phía nàng ‘Lạc Thải Vân’ thân hình đột nhiên chấn động, mơ hồ không rõ trả lời: “Con rất mệt, có việc gì cứ nói là được rồi”.
Lạc Hoài Văn chỉ cho rằng nàng không vui khi gả cho Hạ Hầu Thần nên không chút nào để ý: “Thải Vân, ngày mai con đã xuất giá, từ nay cha không thể chiếu cố con được nữa, tính tình của con cần sửa lại một chút…”
“Gặp chuyện cần phải suy nghĩ thấu đáo, không nên mù quáng làm ra quyết định, đối với Hạ Hầu Thần cũng không cần quá mức tin tưởng, mọi việc đều phải chừa cho mình một đường lui…”
Lạc Hoài Văn cẩn thận đem mọi chuyện nhất nhất dặn dò, nếu lúc này là Lạc Thải Vân thật, khẳng định cảm động đến lệ nóng doanh tròng.
Nhưng nằm trên giường lúc này cũng không phải là nàng, cho nên đối với những dặn dò của Lạc Hoài Văn người trên giường có chút không kiên nhẫn, trên miệng tuy rằng vẫn không ngừng ‘ừ’ đáp ứng, trong lòng lại là đang báo oán: Vì sao vô nghĩa nhiều lời như vậy…
không biết qua bao lâu Lạc Hoài Văn rốt cục nói xong, khe khẽ thở dài, thân thủ tháo xuống miếng ngọc bội mình vẫn đeo trên người: “Thải Vân, cái này cho con, nếu phát sinh chuyện gì không thể giải quyết, chỉ cần mang thứ này đi trên đường, sẽ có người đến giúp con…”
“Đa tạ lão gia”, Liễu Hương Hương vẫn đi theo bên người Lạc Hoài Văn, nàng biết ngọc bội này có giá trị cùng đại biểu cho cái gì, nay Lạc Hoài Văn lại có thể đem ngọc bội này giao cho Thải Vân, Liễu Hương Hương có thể nào không vui, có thể nào mất hứng.
Liễu Hương Hương tiếp nhận ngọc bội từ trong tay Lạc Hoài Văn, e sợ hắn sẽ đổi ý, bước nhanh đi tới bên giường, đưa cho Lạc Thải Vân: “Thải Vân, đây là một phen tâm ý của cha ngươi, mau nhận lấy đi”.
“Cảm ơn cha”, thanh âm người trên giường mơ hồ không rõ, như trước đưa lưng về phía Lạc Hoài Văn và Liễu Hương Hương, đưa tay tiếp lấy ngọc bội.
Lạc Hoài Văn vẫn chưa cảm thấy kì lạ với phản ứng của người trên giường, bởi vì Lạc Thải Vân vốn là không muốn gả cho Hạ Hầu Thần, nàng đối với lời nói chình mình hờ hững cũng là có nguyên nhân.
Lạc Hoài Văn dặn dò xong mọi chuyện, đang muốn xoay người rời đi, thình lình nhìn thấy ngọc bội trên tay người nằm trên giường, nhất thời trong lòng cả kinh, thân hình cao lớn nháy mắt đi tới trước giường, Lạc Hoài Văn bắt lấy cổ tay người nọ, đem kéo đứng lên: “Ngươi không phải Thải Vân”.
Lạc Tử Hàm không hề chuẩn bị, cả người bị Lạc Hoài Văn kéo, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt Lạc Hoài Văn và Liễu Hương Hương:
“Nhị tiểu thư, sao lại là ngươi? Thải Vân đâu?” Liều Hương Hương kinh hô, ánh mắt bối rối mọi nơi tìm kiếm: “sẽ không phải là ngươi đem Thải Vân đánh ngất, rồi giấu nàng đi”.
Khó trách ta cảm thấy hai ngày nay Thải Vân khác thường, thì ra người nằm trên giường cũng không phải là nàng.
“Tử Hàm, Thải Vân đâu?” Lạc Hoài Văn cũng là tương đối hiểu tính tình Lạc Tử Hàm, nàng sẽ không ngốc đến nỗi đem giấu Thải Vân ở trong phòng, còn mình thì giả mạo.
sự tình bị vạch trần, Lạc Tử Hàm cũng không tính giấu diếm nữa, kinh ngạc ngắn ngủi qua đi đã khôi phục bình thường: “Muội ấy đi rồi”.
“đi như thế nào?”, không ai hỗ trợ, Lạc Thải Vân không ra khỏi Tướng phủ, khẳng định Lạc Tử Hàm giở trò quỷ.
“Nữ nhi cũng không biết”, Lạc Tử Hàm khuôn mặt bình tĩnh, trong mắt chân thành: “Thải Vân chỉ nhờ nữ nhi giúp muội ấy ra phủ, cái khác đều không nói”.
“Nàng muốn ngươi hỗ trợ, ngươi liền hỗ trợ? Ngươi cũng biết ngày mai Thải Vân sẽ xuất giá, nếu nàng đi không trở lại, vậy như thế nào lập gia đình?” Liễu Hương Hương rống giận, trong mắt đẹp phát ra lửa giận.
Lạc Tử Hàm khinh thường cười nhạo một tiếng: “Tam nương, sở dĩ Thải Vân âm thầm ra tướng phủ chính là muốn đào hôn, ngươi cảm thấy nàng có thể trở về sao?”, Liễu Hương Hương này, đến giờ vẫn còn mộng tưởng hão huyền như vậy.
“Cái gì, Thải Vân đào hôn?” Liễu Hương hương khiếp sợ, tốt tốt, nàng vì sao muốn đào hôn: “Tử Hàm, có phải ngươi bức Thải Vân hay không? Thải Vân sao có thể đào hôn?”
“Ta không có bức muội ấy, là muội ấy tự nguyện”. Lạc Tử Hàm chậm rãi giải thích, xốc lên chăn, xoay người xuống giường: Cũng đã bị vạch trần, nàng không cần thiết phải ngụy trang.
“Lạc Thải Vân tự mình nói, nàng thích là Nam Cung Quyết, không phải Hạ Hầu Thần, lần này đào hôn, nàng có thể là đi tìm Nam Cung Quyết đi”. Lạc Tử Hàm cầm lấy quần áo mặc vào.
“Lão gia, mau phái người đi tìm Thải Vân đi”. Liễu Hương Hương lòng nóng như lửa đốt: Thời cơ tốt như vậy, không thể tiện nghi cho Lạc Tử Hàm.
“Chỉ sợ các người tìm không thấy nàng, nàng đã có tâm tránh né, tìm được nàng khả năng rất nhỏ”. Huống chi ta đã sai người đi giết nàng, các ngươi tìm được nàng mới là lạ.
Lạc Tử Hàm sở dĩ tâm ngoan (độc ác) như vậy, là vì sợ mình bị vạch trần, sau đó trước giờ xuất giá Lạc Hoài Văn sẽ đem Lạc Thải Vân tìm được trở về, vậy tất cả kế hoạch của nàng, chẳng phải là uổng phí.
Vị trí Tây Lương thái tử phi phải là của Lạc Tử Hàm nàng, nàng không cho phép bất cứ kẻ nào hủy hoại điều này, cho dù là thân muội muội của nàng cũng không được, kẻ nào dám ngăn cản nàng, liền giết không tha.
“Người đâu, lệnh cho mọi người ra phủ, toàn lực tìm kiếm tứ tiểu thư”. Lạc Hoài Văn lạnh giọng ra lệnh: Hạ Hầu Thần không phải nhân vật đơn giản, chính mình cưỡng bức hắn cưới Thải Vân đã là chạm đến tối kị của hắn, nay nếu lại cho người giả trang gả cho hắn, chỉ sợ quan hệ liên minh giữa hai người bọn họ sẽ trở nên căng thẳng.
“Dạ”, bọn thị vệ đáp ứng một tiếng, rất nhanh tản đi, toàn lực ở trong kinh thành tìm kiếm.
“Lôi Đình, Lôi Minh, đi Lạc vương phủ nhìn xem Thải Vân có ở đó hay không…”
“Tướng gia, người của chúng ta vẫn luôn theo dõi Lạc vương phủ, tứ tiểu thư không có đến đó”. Lôi Đình nhỏ giọng đối với Lạc Hoài Văn hồi báo, Lạc Hoài Văn đôi mắt càng ngưng càng sâu:
Thải Vân vì Nam Cung Quyết mới rời nhà trốn đi, nay lại chưa đi Lạc vương phủ, việc này không phù hợp với tính cách Thải Vân: “Làm cho người ta ở kinh thành gia tăng tìm kiếm”. Chỉ mong Thải Vân, không cần gặp chuyện không may là tốt rồi.
Mà một đêm này, đối với Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê mà nói là ôn nhu, ấm áp, hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ, cho nhau an tâm, Nam Cung Quyết còn chờ mong tiểu bảo bảo của hai người bọn họ ra đời.
Đối với Lạc Tử Hàm mà nói, đây lại là một đêm đầy đắc ý, người của tướng phủ tuyệt đối không thể tìm được Lạc Thải Vân…
Đối với Liễu Hương Hương, Lạc Hoài Văn lại là một đêm cực kì gian nan: Thải Vân, con rốt cuộc đang ở nơi nào?
Sắc trời dần sáng, những thị vệ phái đi vẫn chưa trở về, tự nhiên cũng không có tin tức của Lạc Thải Vân, Lạc Hoài Văn ngồi trên ghế, mới chỉ một đêm mà trông hắn giống như già đi mười năm.
“Thừa tướng” không tìm được bóng dáng tứ tiểu thư.
Thái dương lướt qua đường chân trời chậm rãi nhô lên, Lôi Minh đi vào phòng, lại không biết phải bẩm báo như thế nào với Lạc Hoài Văn.
“Tử Hàm đâu, để cho nàng đến Hương viên, thay Thải Vân xuất giá”. Đây là biện pháp duy nhất: “Mặt khác, âm thầm tìm kiếm tứ tiểu thư”.
Lấy năng lực của Thải Vân, nàng không có khả năng trốn tránh như vậy, thị vệ tướng phủ tìm nàng cả một đêm, nhưng cũng không tìm được, hẳn là phải có nguyên nhân: thứ nhất chính là có nhân vật lợi hại mang nàng đi, thứ hai chính là, Thải Vân gặp chuyện không may…
So sánh hai khả năng, Lạc Hoài Văn hi vọng là nguyên nhân thứ nhất, Thải Vân chỉ không muốn làm sườn phi của Hạ Hầu Thần, tạm thời mất tích, không lâu sau còn có thể trở về….
“Dạ”, Lôi Minh lĩnh mệnh rời đi, trong phút chốc xoay người, khe khẽ thở dài: Thừa tướng cả đời này thật không dễ dàng, chỉ mong tứ tiểu thư không gặp chuyện không may mới tốt.
Khi Lôi Minh đi thông tri Lạc Tử Hàm đến Hương viên thay Lạc Thải Vân xuất giá, nàng không có kinh ngạc cùng vui sướng, bởi vì hết thảy đều nằm trong tính toán của nàng.
Đại phu nhân xuất ra vòng tay long phượng trân quý, đeo lên cổ tay Lạc Tử Hàm, mắt lộ ra từ ái: “Tử Hàm, nương rốt cuộc cũng đợi được ngày này”.
“Nương, sau khi nữ nhi gả qua đó, nhất định sẽ làm cho Hạ Hầu Thần đứng về phía nương”. Thân là đích nữ tướng phủ, sườn phi của Hạ Hầu Thần, nàng tin mình có năng lực làm được việc này.
“Nương chờ tin tức tốt của con”.
Lạc Tử Hàm tuy rằng là từ Hương viên xuất giá, nhưng từ đầu tới cuối chuẩn bị hết thảy không phải là Liễu Hương Hương mà là đại phu nhân, nha hoàn của Hương viên, Lạc viên bị đại phu nhân chỉ huy xoay quanh, giống như bà mới là chủ nhân Hương viên, Liễu Hương Hương là chủ nhân chân chính lại hoàn toàn bị bỏ qua.
Nhìn vẻ mặt vui sướng, bận rộn mọi việc của đại phu nhân, Liễu Hương Hương đứng ở trong góc không chớp mắt, nắm chặt khăn lụa mà chỉ còn kém mấy châm nữa là có thể hoàn thành, khuôn mặt xinh đẹp có chút dữ tợn.
Lạc Thải Vân, con vì sao lại muốn chạy trốn, vì sao, con có biết con hủy diệt không chỉ là hạnh phúc của con, mà còn có nửa đời sau của nương…
Lạc vương phủ - Khê viên.
Mặt trời càng lên cao, Nam Cung Quyết đã sớm tỉnh, nhưng Lạc Mộng Khê nằm trong lòng hắn vẫn còn đang ngủ say, Nam Cung Quyết cũng không lập tức đứng dậy, không đi quấy rầy nàng, nhấc tay, nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê, đáy mắt thâm thúy lóe lên nồng đậm ý cười sủng nịnh.
Nam Cung Quyết dùng một ngón tay phác hoạ xinh đẹp khuôn mặt của Lạc Mộng Khê, ngón tay dọc theo khuôn mặt đi vào hai bên cánh mũi của nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Heo nhỏ lười biếng, mau dậy”.
“Bây giờ là lúc nào?”, đây là lúc Lạc Mộng Khê nửa tỉnh nửa ngủ, thường hay hỏi câu này, hai tròng mắt khép hờ, hai hàng mi liên tục nhảy lên, giống như muốn mở to mắt.
“Phỏng chừng là nửa canh giờ sau, sẽ cử hành đại hôn của Hạ Hầu Thần và Lạc Thải Vân”. Nam Cung Quyết có hỏi có đáp, nhưng đáp án của hắn lại thành công làm cho Lạc Mộng Khê nhanh chóng mở to mắt, rất nhanh xoay người ngồi dậy.
“đã trễ như vậy, tại sao chàng còn không gọi ta”. Ta cũng vậy, tại sao ngủ thẳng đến bây giờ còn không tỉnh, trước kia, ta nghỉ ngơi luôn có quy luật, gần đây lại càng ngày càng lười.
“không cần sốt ruột, Lạc vương phủ cách dịch quán không xa, chúng ta rất nhanh có thể tới”. Nam Cung Quyết ở trên môi Lạc Mộng Khê hạ một nụ hôn: “hiện tại chúng ta đi rửa mặt chải đầu, dùng bữa xong sẽ đi dịch quán”.
Lạc Mộng Khê đang vội, rửa mặt chải đầu, dùng bữa đều rất nhanh, nhưng Nam Cung Quyết lại giống như cố ý làm đối nghịch với nàng, vô luận làm chuyện gì, đều rất chậm.
Khi hai người chuẩn bị xong đi tới dịch quán, nơi đó đã sớm rất đông, náo nhiệt vô cùng, không nhìn người thu hỉ thiếp ở cửa, Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê trực tiếp đi vào, nghĩ lại cũng đúng, Nam Cung Quyết là Thanh Tiêu Lạc vương ai mà không biết, đối với hắn, căn bản không cần thu hỉ thiếp.
Phía sau, Nhạc Định sai người đem lễ vật tiến vào, đối với lễ vật của Nam Cung Quyết, mọi người tự nhiên tò mò, lặng lẽ mở ra, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm:
Lạc vương gia đúng là không hổ danh, tặng lễ vật quý trọng như vậy, trăm ngàn lần phải cẩn thận, không thể làm hỏng, nếu không cho dù ngươi có mười cái mạng cũng không đền được.
Dịch quán đã chuẩn bị để tiếp đón các quốc gia, sân rất lớn, cũng thực xa hoa, lúc này đã kín người hết chỗ, bởi vì triều đình, giang hồ, cùng với tam giáo cửu bang đều tập hợp tất cả ở trong này, ngay cả đám người Phương Mặc, Lam Linh Nhi từng cự tuyệt Hạ Hầu Thần cũng có mặt ở đây.
Trông thấy Nam Cung Quyết, tất cả các đại thần, giang hồ nhân sỹ, nếu là nhận thức Nam Cung Quyết đều đến đây chào hỏi, đám người Phương Mặc, Lam Linh Nhi cũng không ngoại lệ, nhưng người rất nhiều, bọn họ nhất thời không thể đến trước mặt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê được.
Đương nhiên, khi hướng Nam Cung Quyết chào hỏi, ánh mắt thỉnh thoảng lại ngắm nhìn phía Lạc Mộng Khê, bất quá, Lạc Mộng Khê mang khăn che mặt, bọn họ cái gì cũng nhìn không tới…
Chờ các đại thần đi bớt, đám người Phương Mặc, Lam Linh Nhi đi đến trước mặt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê: “Lạc vương gia, Lạc vương phi”.
“Lần này là Hạ Hầu thái tử nạp sườn phi, các vị không cần đa lễ, cứ thoải mái đi”. Nam Cung Quyết giống như ứng phó với các đại thần, lễ phép khách sáo, ánh mắt lơ đãng nhìn khắp nơi: Hôm nay người đến đây quả không ít, bằng hữu, địch nhân của Hạ Hầu Thần đều được mời tới, hắn thật sự là thích náo nhiệt hay là có mục đích khác đây.
“Hạ Hầu Thần nạp sườn phi, không nhất thiết phải phô trương lớn như vậy đi”. Huống chi, nơi này cũng không phải Tây Lương quốc, hắn hô hào tổ chức lớn như vậy, là cho ai xem.
Nam Cung Quyết suy tư: “Hạ Hầu Thần là cố ý, tuy rằng hắn cưới là thứ xuất Lạc Thải Vân, nhưng ý nghĩa lại không giống như vậy”.
“Hạ Hầu Thần là Tây Lương thái tử, Lạc Thải Vân là nữ nhi thừa tướng Thanh Tiêu, hai người kết hợp, lại nhìn đám hỏi, ở trong mắt người ngoài, là Hạ Hầu Thần nhìn chúng đám hỏi này, muốn cùng Thanh Tiêu gắn bó suốt đời, đương nhiên, vì mặt mũi của Lạc Hoài Văn, cho ông ta thể diện trước bá quan văn võ”.
“Hạ Hầu Thần thật thông minh”, hắn không bỏ qua bất cứ một cơ hội có thể lợi dụng nào.
thật ra Nam Cung Quyết cùng hắn có chút giống nhau, ngoài mặt bất động thanh sắc, kì thật, làm mỗi một chuyện, đều sẽ có mục đích, tựa như đối phó kẻ khác, đều là từ từ tra tấn cho đến khi chết, mà còn làm cho người ta không hề hay biết.
Lạc Mộng Khê lơ đãng ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt Phương Mặc nhìn nàng có chút quỷ dị, mang theo ánh sáng khác thường, nhưng khi nàng nhìn kĩ lại, thấy Phương Mặc đang cúi đầu nói chuyện với Lam Linh Nhi, ánh mắt căn bản không dừng trên thân thể của nàng: Vừa rồi là ảo giác của ta, hay vẫn là…
“Lạc vương gia, Lạc vương phi, bên kia có đến vài vị bằng hữu giang hồ, tại hạ cùng Lam giáo chủ qua đó một chút”.
Phương Mặc nho nhã lễ độ, một bộ dáng khiêm tốn, Lạc Mộng Khê xác thực có hoài nghi, vừa rồi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không.
“Phương minh chủ, Lam giáo chủ xin cứ tự nhiên”. Nam Cung Quyết lần này tiến đến bởi hắn thân là chủ nhân Thanh Tiêu, xuất phát từ lễ phép, phải ra mặt tham dự.
Trong lòng hắn coi trọng nhất, chính là Lạc Mộng Khê cùng thai nhi trong bụng nàng, chỉ cần mẫu tử các nàng bình an, những người khác, muốn làm gì đều cùng hắn không có quan hệ.
Nhìn bóng dáng Phương Mặc và Lam Linh Nhi càng lúc càng xa, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: “Nam Cung Quyết, chàng không thấy kì quái sao? Phương Mặc là võ lâm minh chủ, là danh môn chính phái, nhưng Lam Linh Nhi lại là giáo chủ Ngũ Độc giáo, là tà giáo, hai người bọn họ trời sinh chính là cừu địch, vì sao lại trở thành bằng hữu, còn thân mật như vậy?”
Nam Cung Quyết mỉm cười: “Giang hồ cùng triều đình giống nhau, không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có cừu địch vĩnh viễn, hiện tại hai người bọn họ hợp tác khẳng định là có lợi ích nào đó”.
nói không chừng một ngày nào đó, bọn họ lại vì lợi ích mà tranh chấp, trong thời gian ngắn, lại ở hai thế đối lập, trở thành đấu đá đến ngươi chết ta sống, cũng là chuyện bình thường.
Danh môn chính phái cũng vào nhà cướp của, cũng là ngụy quân tử mà thôi, buổi tối giết người, ban ngày giả bộ dạng thành người tốt, tiến đến cứu người. Tà giáo có khi cũng cứu người, là người tốt, cho dù ở trong tà giáo cũng sẽ làm chuyện tốt.
Đối với thanh danh bên ngoài chỉ có vài phần là thật, chủ yếu vẫn là xem cách làm người của hắn, cùng với tính cách chính trực hay bất chính.
“Lạc vương gia, Lạc vương phi, thái tử điện hạ đã vì hai vị chuẩn bị phòng tốt, mời hai vị theo ty chức”. Thân phận Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê cùng người thường bất đồng, đương nhiên có ưu đãi đặc biệt.
Vừa rồi có rất nhiều người vây quanh hai người Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, hạ nhân này không thể đến gần, thật vất vả chờ cho các đại thần đều rời đi, hắn mới nhanh chóng chạy tới thực hiện chức trách của mình.
Nếu không, để cho Hạ Hầu Thần nhìn thấy Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê phải đứng, trách cứ hắn chiêu đãi Lạc vương gia, Lạc vương phi không chu toàn, tới lúc đó hắn liền thảm.
Nam Cung Quyết thể lực rất tốt, ngồi hay đứng đều không có gì khác nhau, nhưng Lạc Mộng Khê đang có mang, không nên đứng lâu, cho nên Nam Cung Quyết liền thuận theo an bài của Hạ Hầu Thần, ôm lấy Lạc Mộng Khê đi về phía căn phòng đã được chuẩn bị cho bọn họ.
Từ Lạc vương phủ tới dịch quán, Nam Cung Quyết vẫn bồi bên cạnh Lạc Mộng Khê, Hạ Hầu Thần cũng không thể làm gì.
Trong viện rất náo nhiệt, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết ngồi trong phòng, cũng không được thanh tĩnh, hơn nữa, thỉnh thoảng lại có quan viên tiến đến chào hỏi Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê chỉ đành phải nâng cao tinh thần, cùng Nam Cung Quyết ứng phó những quan viên này, trong lòng âm thầm thở dài: Thời gian bái đường sao còn chưa tới?
Chờ sau khi Hạ Hầu Thần cùng Lạc Thải Vân bái đường, Lạc Mộng Khê liền cùng Nam Cung Quyết hồi phủ, nơi này thực sự rất ầm ĩ, ầm ĩ khiến nàng khó chịu: Ngày đó ta cùng Nam Cung Quyết thành thân, người tuy nhiều, cũng không ầm ĩ như vậy.
Rốt cục chờ cho các đại thần đều đi rồi, Lạc Mộng Khê đang muốn hướng Nam Cung Quyết than thở vài câu, thanh âm thăm hỏi của Hạ Hầu Thần lại truyền vào trong tai: “Lạc vương gia, Lạc vương phi, bản cung không tiếp đón từ xa, thất kính, thất kính”.
“Hạ Hầu thái tử khách khí, hôm nay là ngày vui của Hạ Hầu thái tử, bổn vương cùng Mộng Khê còn chưa chúc mừng thái tử…”
“Lạc vương gia và Lạc vương phi tới đã là chúc mừng lớn nhất đối với bản cung”. Hạ Hầu Thần làm bộ như lơ đãng đem ánh mắt chuyển tới trên người Lạc Mộng Khê: “Thải Vân là muội muội của vương phi, nay bổn cung cùng vương gia coi như là thân thích…”
Lạc Mộng Khê ánh mắt thâm trầm: “Thải Vân là muội muội của Mộng Khê, ngài lấy Thải Vân làm sườn phi, quan hệ cùng vương gia xác thực kéo gần không ít, về sau có thời gian, chúng ta có thể ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, uống chút rượu…”
Mặt ngoài là thân thích, lại âm thầm đấu đến thiên hôn địa ám, ngươi chết ta sống, thân thích như vậy, không có tốt hơn.
Ý tứ trong lời nói của Lạc Mộng Khê là: Chúng ta ngồi cùng một chỗ, chỉ có thể nói chuyện phiếm, uống trà, những chuyện khác, để sau hãy nói.
Phàm là chuyện có liên quan đến Hạ Hầu Thần, đều không phải là chuyện tốt, khẳng định đều sẽ có điều kiện, hơn nữa, lấy trình độ thông minh của hắn, điều kiện chỉ có thể có lợi cho chính hắn. Dã tâm của hắn bừng bừng, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, cùng hắn hợp tác nhất định phải thật cẩn thận, nếu không ngày nào đó, vì lợi ích, nói không chừng hắn có thể bán đứng ngươi.
Từ lúc tiến vào dịch quán đến bây giờ, trừ bỏ thủ vệ đứng ở ngoài, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết chưa cảm thấy có người mai phục, cho nên, hai người xác định: Hạ Hầu Thần tạm thời còn không có âm mưu gì.
Hạ Hầu Thần nạp sườn phi, không cần hắn tự mình đến đón tân nương, chỉ cần phái thủ hạ đi là được, hắn chỉ cần ở trong này chờ tân nương đến.
Còn chưa có tin tức của đội ngũ đón dâu truyền đến, Hạ Hầu Thần liền cùng Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ngồi tán gẫu, nội dung tán gẫu, nhìn thì như rất thoải mái, nhưng kì thực sóng ngầm mãnh liệt, đều là muốn thám thính hư thực của đối phương, lại bị đối phương dễ dàng che giấu.
Hơn nữa, Hạ Hầu Thần mặc dù là cùng Nam Cung Quyết nói chuyện, nhưng ánh mắt hắn lại thường xuyên nhìn hướng Lạc Mộng Khê, tuy rằng Lạc Mộng Khê mang khăn che mặt, Hạ Hầu Thần nhìn không tới bộ dáng của nàng, nhưng Nam Cung Quyết vẫn cảm thấy không thoải mái.
Thân thủ đem Lạc Mộng Khê ngả ra phía sau ghế uống trà, bóng dáng thon dài của Nam Cung Quyết đem Lạc Mộng Khê hoàn toàn ngăn trở, làm cho Hạ Hầu Thần muốn nhì đều không nhìn tới.
Nam Cung Quyết! Hạ Hầu Thần tức giận tận trời, đang muốn nghĩ biện pháp làm cho Nam Cung Quyết tránh ra, thanh âm bẩm báo của thị vệ từ ngoài cửa vang lên:
“Khởi bẩm thái tử, giờ lành đã đến, kiệu hoa của tân nương đã tới cửa”.
Hạ Hầu Thần nhãn tình sáng lên, cưỡng chế vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng trầm hạ mí mắt: Rốt cục đã đến đây.
Lạc Thải Vân ít người biết đến, Lạc Mộng Khê lại mang khăn che mặt, trừ bỏ người thân, người chân chính gặp qua nàng, nhận thức hai nàng rất ít, nếu không để ý kĩ, người bình thường cũng là không thể phát hiện ra.
Trời đã sắp sáng, bọn họ mặc hắc y không nên trì hoãn thời gian thêm nữa, nhanh chóng trở về mới là thượng sách.
Đem nơi này giao cho tên hắc y nhân kia, những hắc y nhân khác bước nhanh ra khỏi ngôi miếu đổ nát, cỏ khô sớm đã bị ép buộc đến không chịu nổi, nói là Lạc Thải Vân nằm trên đống cỏ khô không bằng nói Lạc Thải Vân nằm trên đất còn chính xác hơn.
Nàng ta lúc này sợi tóc hỗn độn, hai mắt nhắm chặt, toàn thân tràn ngập dấu hôn ngân cùng nhiều điểm ứ ngân (vết bầm), không còn chỗ nào là hoàn hảo, máu đỏ tươi dọc theo bắp đùi chảy xuống, bộ dáng kia, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật, làm sao còn nửa điểm bộ dáng kiêu ngạo của tiểu thư tướng phủ.
Hắc y nhân cầm trong tay trường kiếm chậm rãi tới gần, Lạc Thải Vân nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, vô thanh vô thức, không rõ là còn sống hay đã chết.
“Thời điểm không còn sớm, ngươi nhanh lên”. Bên ngoài ngôi miếu đổ nát hắc y nhân không kiên nhẫn thúc giục.
Hắc y nhân kia ngoan tâm, đột nhiên cầm trường kiếm đâm đến trên người Lạc Thải Vân…
“A”, nguyên bản không biết là còn sống hay đã chết, Lạc Thải Vân đau hô một tiếng, đột nhiên mở mắt, ánh mắt cừu hận, phẫn nộ bắn thẳng về phía tên hắc y nhân kia.
Đau đớn lan khắp toàn thân, Lạc Thải Vân mâu quang phẫn nộ cùng cừu hận càng đậm, giống như muốn đem hắc y nhân lăng trì xử tử.
“Lạc Thải Vân, chớ có trách ta, chúng ta cũng chỉ là nhận tiền của người ta, làm theo phân phó của người ta”. Muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi, quá dễ dàng tin người khác, mới dẫn tới cái chết thê thảm của ngày hôm nay.
Hắc y nhân đột nhiên rút mạnh trường kiếm, mũi kiếm mang theo máu tươi bắn tung tóe trên người hắn. Ánh mắt oán hận của Lạc Thải Vân chậm rãi tiêu tán, trong mắt chỉ còn lại nồng đậm chua sót: Đúng vậy, đi đến kết quả ngày hôm nay, trừ bỏ Lạc Tử Hàm thiết kế hãm hại, còn do suy nghĩ của ta quá mức đơn thuần.
Nếu ta đối với nàng ta có một chút phòng bị, âm mưu của nàng ta sao có thể thực hiện được, là ta, ta ngu ngốc, đem sự việc suy nghĩ đơn giản…
“Việc hôm nay…các ngươi cũng thoát không khỏi có quan hệ…cho dù thành quỷ…ta cũng sẽ không buông tha các ngươi…”, Lạc Thải Vân thanh âm mặc dù suy yếu, lại thập phần kiên định.
Hắc y nhân mâu quang phát lạnh, đối với Lạc Thải Vân đâm thêm một kiếm: Chớ có trách ta, đây chính là ngươi tự tìm…
trên thân kiếm lại vẩy lên đầy máu, Lạc Thải Vân hướng mặt hắc y nhân phun một ngụm máu tươi, đáy mắt cừu hận dần chuyển thành một phiến tro tàn…
Xác nhận Lạc Thải Vân đã không còn khả năng sống sót, hắc y nhân lau đi vết máu trên thân kiếm, bước nhanh đi ra ngoài:
“đã chết?”, đem người đi ra cao thấp đánh giá một lần, hắc y nhân cầm đầu hỏi.
“đã chết”, hắc y nhân phụ trách động thủ trả lời.
“Hậu hoạn đã trừ, đi thôi”, kế tiếp bọn họ còn phải trở lại thân phận thường ngày của mình, sau đó tìm cơ hội đi Tướng phủ tìm Lạc Tử Hàm đòi bạc.
Có thể kiếm tiền, lại có nữ nhân miễn phí, chuyện tốt như vậy, ai cũng không cự tuyệt: Bất quá, tứ tiểu thư tướng phủ này trừ bỏ vẫn còn là xử nữ, cùng những nữ tử thanh lâu khác không có gì bất đồng…
Ngoài trời nổi lên một trận mưa to, cọ rửa hết thảy tội ác thế gian, miếu này cũng đã sắp bị phá, căn bản là không thể che mưa, mưa xuyên thấu qua tầng tầng ngói vỡ, tí tách rơi xuống trên mặt trên người Lạc Thải Vân…
Khi mưa to rơi xuống, tất cả hắc y nhân đều phi thân rời đi, sau khi bọn hắn toàn bộ biến mất không thấy, một đạo bóng dáng yểu điệu xuất hiện trong miếu đổ nát, nhìn Lạc Thải Vân đã mất đi hơi thở, khóe miệng giơ lên một tia cười trào phúng: Đây là kết cục của kẻ dễ dàng tin lời người khác, hi vọng ngươi có thể nhớ kĩ, từ nay về sau, không cần lại mắc cùng một sai lầm.
Mưa to một trận, sau đó nhỏ dần, tí tách tí tách rơi cho đến khi trời tối, dường như vẫn chưa muốn ngừng lại.
Lạc vương phủ.
“…Mộng Khê…Mộng Khê…dậy ăn chút gì rồi lại ngủ tiếp…”, thanh âm mềm nhẹ của Nam Cung Quyết vang lên bên tai, ngay sau đó Lạc Mộng Khê bị người nâng dậy, rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
“Bây giờ là khi nào?”, Lạc Mộng Khê đã tỉnh ngủ, tuy rằng cảm giác cả người đau nhức, nhưng vẻ mặt thoải mái, trong lòng thập phần xác định, mình đã ngủ thời gian không ngắn.
“Trời đã tối, là thời gian dùng bữa tối rồi…”
Lạc Mộng Khê không tiếng động thở dài: Lại là thời gian dùng bữa tối, ta thế nhưng ngủ tới trời tối, là ta tham ngủ, hay vẫn là Nam Cung Quyết quá ép buộc.
“Mộng Khê, dậy ăn gì đi”, Nam Cung Quyết lấy thêm kiện áo choàng khoác lên trên người Lạc Mộng Khê, ôm nàng xuống giường.
Lạc Mộng Khê mở mắt, nhìn hướng Nam Cung Quyết, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nghi hoặc cùng nồng đậm trêu tức: “Nam Cung Quyết, chàng hôm nay…” có chút khác thường a.
Lúc trước Nam Cung Quyết cũng quan tâm Lạc Mộng Khê, nhưng không giống như hôm nay, đối với nàng cẩn thận cùng ôn nhu che chở, thật giống như xem nàng là tiểu hài tử, cần hắn bảo vệ chăm sóc.
“Bổn vương khiến cho nàng ngủ cả một ngày, trong lòng có chút áy náy”. Nam Cung Quyết mặt không đổi sắc nói.
“Ta ngủ một ngày, thể lực đã muốn khôi phục, không cần chàng quan tâm chiếu cố như vậy”. Còn tiếp tục như vậy, ta thật sự trở thành sâu gạo, trừ bỏ ăn chính là ngủ, làm sao còn nửa điểm bộ dáng đặc công hiện đại.
không được, ta nhất định phải thay đổi tình trạng này, bằng không khi kẻ địch tập kích, ta lại trở thành ếch ngồi trong hang, chờ bị người ta giết sao.
“Nàng xác định không cần ta chiếu cố?”, giọng điệu Nam Cung Quyết cùng với đáy mắt bình tĩnh, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ của hắn.
“Đương nhiên xác định, ta có tay có chân, không cần chàng giúp ta, ta có thể tự mình làm”. Ta đường đường là đặc công của thế kỉ hai mươi mốt, hiện tại lại trở thành sâu gạo, nói ra, có chút dọa người đó nha.
“Nàng khẳng định?” Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu, Lạc Mộng Khe trực giác cảm thấy không ổn, nhưng lại không nghĩ ra Nam Cung Quyết muốn làm gì, tính tình quật cường làm cho nàng không dễ dàng chấp nhận chịu thua: “Đương nhiên khẳng định”.
“Vậy được rồi, bổn vương tôn trọng quyết định của nàng”.
“A”, Nam Cung Quyết buông lỏng hai tay, Lạc Mộng Khê kinh hô một tiếng, thẳng tắp rơi xuống, tuy nói trong phòng có trải thảm, nhưng Lạc Mộng Khê không hề có chuẩn bị, bị rơi xuống, khẳng định ngã không nhẹ: Nam Cung Quyết, chàng đúng là quỷ hẹp hòi, ta sẽ không tha cho chàng!
Ngay khi Lạc Mộng Khê làm tốt chuẩn bị toàn thân đau đớn khi ngã xuống, nhưng lại không có đau đớn như trong dự kiến, mùi đàn hương quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, ôm ấp ấm áp quen thuộc gần trong gang tấc.
Lạc Mộng Khê mở to mắt, ánh vào mí mắt, là ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết, sắc bén, lại ẩn ẩn mang theo ý cười trêu tức: “hiện tại nàng còn xác định không cần bổn vương chiếu cố sao?”
Lạc Mộng Khê cúi đầu nhìn lại: Chính mình cách mặt đất chỉ chừng một cm, vừa rồi là Nam Cung Quyết vươn hai tay đỡ được nàng.
Nam Cung Quyết thế nhưng xem ta là sủng vật chơi đùa, xem chiêu!
Lạc Mộng Khê tung chưởng sắc bén đánh về phía Nam Cung Quyết, thừa dịp Nam Cung Quyết né tránh tạo ra khe hở, Lạc Mộng Khê từ trong lòng Nam Cung Quyết đứng dậy, bàn tay nhỏ bé vung lên, chủy thủ trong tay hướng đến cổ Nam Cung Quyết.
Ánh mắt trong suốt tinh nghịch lóe lên nồng đậm trêu tức: “Lạc vương gia, chàng cảm thấy, hiện tại ta còn cần chàng chiếu cố sao?”
“Tạm thời, không cần”, về sau sẽ cần.
“Mộng Khê, người khác đều hi vọng mình được phu quân quan tâm chăm sóc, nàng sao lại không giống với bọn họ thế chứ?”, bổn vương cẩn thận chiếu cố nàng, nàng còn không vui.
“Ta chỉ luyện cho bản thân tính đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi, không muốn làm sâu gạo, ếch ngồi trong hang”.
Hương vị đồ ăn nồng đậm bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê nhất thời cảm thấy thèm ăn, thu hồi chủy thủ trong tay, xoay người nhanh đi vào sau bình phong rửa mặt chải đầu: Rửa mặt chải đầu xong, nhanh ăn cơm thôi, thật đói nha.
“Sâu gạo, ếch ngồi trong hang, là thứ gì vậy?” đối với những từ mới mẻ mà Lạc Mộng Khê nói, Nam Cung Quyết là lần đầu tiên nghe thấy tất nhiên sẽ không hiểu.
“Đợi lát nữa sẽ cùng chàng giải thích, bây giờ ta phải đi rửa mặt chải đầu”, đói bụng một ngày, rửa mặt vệ sinh, ăn cơm quan trọng hơn, về phần sâu gạo và ếch ngồi trong hang, về sau có thời gian sẽ cùng chàng giải thích.
đã đói bụng, tốc độ vệ sinh của Lạc Mộng Khê cũng rất nhanh, thời gian nửa chén trà nhỏ qua đi, Lạc Mộng Khê đã ngăn nắp sạch sẽ, tinh thần tỏa sáng từ sau bình phong đi ra, rất nhanh đi tới trước bàn dùng bữa.
Cùng mọi ngày giống nhau, Nam Cung Quyết đều ăn rất ít, phần lớn thời gian đều là hắn nhìn Lạc Mộng Khê dùng bữa.
Mà Lạc Mộng Khê, đối với những đồ ăn mà Nam Cung Quyết gắp đến món nào cũng không cự tuyệt, trong chén nhỏ đầy thức ăn, còn ăn rất ngon: “Nam Cung Quyết, ngày mai chính là mùng sáu, là đại hôn của Lạc Thải Vân và Hạ Hầu Thần, chúng ta sẽ đưa lễ vật gì qua đó?”
Thiếp mời của Hạ Hầu Thần hôm qua đã được đưa đến Lạc vương phủ, Lạc Mộng Khê vốn định dành suy nghĩ xem nên đưa lễ vật gì cho hắn, lại ngủ một ngày, buổi tối còn bị Nam Cung Quyết ép buộc hôm nay lại ngủ hết một ngày, mai là đại hôn, nàng chỉ còn thời gian đêm nay để suy nghĩ.
“Đối với tặng lễ, bổn vương không có suy nghĩ nhiều, tất cả đều giao cho Nhạc Địch đi làm”. Nam Cung Quyết hắn là vương gia Thanh Tiêu, nếu ngay cả lễ vật nhỏ như vậy cũng muốn hắn đi chú ý, vậy những hạ nhân kia liền không cần nữa rồi, một chút ưu phiền cũng không chia sẻ được cho chủ nhân.
“Nam Cung Quyết, sau bữa tối chàng không có việc gì đi, theo giúp ta đi dạo một chút”. đi dạo trong viện, ta sẽ muốn trở về ngủ, lần này đi dạo trên đường cái, muốn ngủ cũng không thể ngủ, vừa vặn có thể giảm béo.
Nhưng gần đây tại sao ta lại thích ngủ như vậy, có phải là thân thể xảy ra vấn đề gì hay không.
“Hôm nay mưa cả một ngày, vừa mới ngừng thôi, đường không dễ đi, sau bữa tối vẫn là không nên đi trên đường, ở trong phủ đi một chút thì được rồi”. Ta cũng không muốn nàng cùng tiểu bảo bảo có sơ xuất.
“Như vậy”. Lạc Mộng Khê có chút suy nghĩ: “Để cho Đường đại phu đến giúp ta chẩn mạch đi, gần đây ta trở nên thực thích ngủ, ta lo lắng thân thể xảy ra vấn đề gì”.
“Người đâu, đi thỉnh Đường đại phu”. Đại phu là người của Nam Cung Quyết hắn, hơn nữa người này lại được Nam Cung Quyết đặc biệt dặn dò, tuyệt sẽ không đem việc Mộng Khê có thai nói cho nàng.
Cho dù Mộng Khê không đề cập tới chuyện này, ta cũng đang muốn tìm lí do để cho Đường đại phu đến chẩn mạch cho Mộng Khê, làm an lòng của nàng, vạn nhất ngày nào đó Mộng Khê đi trên đường, đi ngang qua y phố, đi vào bắt mạch, vậy một phen tâm ý của bổn vương chẳng phải là sẽ hủy hoại trong chốc lát sao.
Chuyện Mộng Khê có thai bầu chắc chắn sẽ giấu giếm không được, nhưng bổn vương muốn để cho nàng biết muộn một chút, chờ nàng cùng đứa nhỏ trong bụng có cảm tình, sẽ không mù quáng đưa ra quyết định sai lầm gì.
Lạc Mộng Khê vừa dùng xong bữa tối, Đường đại phu cũng đến, đang chuẩn bị mọi thứ bắt mạch cho Lạc Mộng Khê rồi tìm một lí do: Thời tiết thay đổi thất thường, Vương phi có chút bị nhiễm phong hàn, cũng không có gì đáng ngại, lão hủ kê cho vương phi một đơn thuốc, dùng vài ngày, bình thường chú ý nhiều một chút, không để bị trúng gió là được.
Phương thuốc của Đường đại phu cũng không đưa cho Lạc Mộng Khê xem, Nam Cung Quyết sau khi xem xong, trực tiếp đưa cho Đường đại phu mang đi hiệu thuốc, bốc thuốc, hầm thuốc, toàn bộ đều do Đường đại phu tự thân làm, không được cho người khác nhúng tay, về phần đến tột cùng Đường đại phu khai thuốc gì, chỉ sợ cũng chỉ có Đường đại phu và Nam Cung Quyết biết mà thôi.
Bóng đêm càng sâu, Lạc Mộng Khê sau khi uống thuốc xong, nằm ở trên giường, không biết là do tác dụng của thuốc, hay là có nguyên nhân khác, Lạc Mộng Khê thực sự không cảm thấy mệt nhọc nữa rồi.
“Nam Cung Quyết, gần đây Lãnh Tuyệt Tình có cùng chàng liên lạc hay không”. Ngày mai là đại hôn của Lạc Thải Vân và Hạ Hầu Thần, hai người bọn họ thành thân, vô hình chung lại làm củng cố quan hệ giữa Lạc Hoài Văn và Hạ Hầu Thần.
Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp sai người ném Lạc Thải Vân đến trên giường Hạ Hầu Thần, làm cho hắn gieo gió gặt bão, khi đó cũng đã nghĩ đến hai loại khả năng: một là Hạ Hầu Thần sẽ không cưới Lạc Thải Vân, quan hệ giữa Lạc Hoài Văn cùng Hạ Hầu Thần sẽ trở nêm căng thẳng. một loại khác chính là hắn sẽ cưới Lạc Thải Vân, hai người họ tiếp tục liên minh, quan hệ sẽ càng thêm vững chắc.
Vốn tưởng rằng khả năng thứ nhất nhiều hơn một chút, dù sao Hạ Hầu Thần cũng là người kiêu ngạo độc đoán, sẽ không để cho người khác tính toán chuyện của mình, không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại lựa chọn loại thứ hai.
Bất quá, điều này cũng cho thấy, Hạ Hầu Thần là người thực thông minh, nếu hắn chọn loại thứ nhất chẳng khác nào đắc tội Lạc Hoài Văn, hơn nữa còn có kình địch là Nam Cung Quyết, hắn đừng mơ tưởng có được bình an rời khỏi Thanh Tiêu.
Đương nhiên Hạ Hầu Thần chán ghét Lạc Thải Vân là thật, ném cho hắn một nữ nhân mà hắn chán ghét, để cho hắn ngày nào cũng phải đối diện với nàng ta cũng coi như một loại trừng phạt.
Huống chi, cho dù Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp không đưa Lạc Thải Vân cho Hạ Hầu Thần, liên minh của hắn với Lạc Hoài Văn cũng không thay đổi.
“Vài ngày gần đây không biết Lãnh Tuyệt Tình có việc gì, không có cùng ta có liên lạc”. Nam Cung Quyết đem Lạc Mộng Khê ôm vào trong ngực, hai mắt khép hờ: “Cơ sở ngầm do ta phái đi báo lại, tất cả Tuyệt Tình cung đều mạnh khỏe”.
“Lãnh Tuyệt Tình còn ở tại kinh thành”, Tuyệt Tình cung không có chuyện gì, vậy Lãnh Tuyệt Tình nhất định còn ở lại kinh thành.
“Ân” Nam Cung Quyết thản nhiên đáp một tiếng, thanh âm rất nhẹ, không biết có phải là sắp ngủ: Nàng còn ở nơi này, Lãnh Tuyệt Tình làm sao có thể rời đi.
“Hạ Hầu Thần đại hôn, hắn khẳng định mời không ít người, ngày mai lại có náo nhiệt để xem”. Lạc Mộng Khê đôi mắt lên lóe tia quỷ dị, rõ ràng là không có hảo ý.
“Mộng Khê, ngày mai nhiều người, khẳng định cũng rất loạn, chúng ta phải cẩn thận ứng phó, không thể khinh thường”. Nam Cung Quyết mở to mắt, thận trọng dặn dò: Người càng nhiều sự tình càng loạn, bổn vương cũng không hi vọng có người thừa dịp náo loạn, tổn thương nàng cùng tiểu bảo bảo.
“Yên tâm, ta cũng không phải tiểu thư khuê các ôn nhu yếu ớt, người khác muốn thương tổn ta, cũng không dễ dàng như vậy”. Lạc Mộng Khê tự tin tràn đầy, đem thân thể càng tiến vào trong lòng Nam Cung Quyết: Đàn hương trên người Nam Cung Quyết làm cho người ta tinh thần an tĩnh, rất nhanh đi vào giấc ngủ, lúc trước Lạc Mộng Khê không muốn ngủ, nhưng hiện tại, bóng đêm ngày càng sâu, nàng phải ngủ, nếu không ngày mai tỉnh lại, hai mắt giống như gấu mèo, thế nào có thể đi tham gia hỉ yến được.
Nhìn Lạc Mộng Khê giống như con mèo nhỏ nhu thuận rúc vào trong ngực mình, Nam Cung Quyết không tiếng động thở dài: Ta là sợ khi nàng cùng người động thủ, động tác quá lớn, thương đến tiểu bảo bảo, đồng thời cũng làm thương chính mình.
Bắt đầu từ chương sau cho đến khi hoàn Lạc Vương Phi sẽ đặt pass, khi chương cũ đủ 30 like mới mở pass ko thì đặt pass đến khi ra ebook
không lâu sau, trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, Nam Cung Quyết nhẹ nhàng cười, mắt lộ ra tia tinh quái: Mộng Khê ngủ thật là nhanh, thuốc an thần kia cũng có chút tác dụng.
nhẹ nhàng hôn hương vị ngọt ngào từ cánh môi mềm mại của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết dịu dàng ôm chặt Lạc Mộng Khê nhắm hai mắt lại: Nay Mộng Khê có thai trong người, bổn vương không thể phóng túng giống như trước kia, tận lực khắc chế, chờ Mộng Khê sinh tiểu bảo bảo, thân thể khôi phục, thời gian của chúng ta còn rất dài.
Phủ thừa tướng.
Gần giờ tí, đồ cưới Lạc Hoài Văn mua cấp cho Lạc Thải Vân đều đã được chuyển đến tướng phủ, nhìn đồ cưới chồng chất như núi, Lạc Hoài Văn không nói thêm gì: “Đem những thứ này đưa đến Hương viên”. Ngày mai khi tứ tiểu thư xuất giá, sẽ cùng nhau mang đi.
Lạc Hoài Văn hai ngày này đều vội vã chỉ huy mọi người chuẩn bị đồ cưới, chưa đi Hương viên: không biết Thải Vân có chịu an tĩnh ở Hương Hương hay không?
Lạc Thải Vân là do Liễu Hương Hương một tay nuôi lớn, đối với lời của nàng cũng là nói gì nghe nấy, biết rõ Liễu Hương Hương khuyên giải Lạc Thải Vân nhất định sẽ nghe, nhưng Lạc Hoài Văn vẫn có chút không quá yên tâm:
Ngày mai Thải Vân xuất giá, bổn tướng đi nhìn nàng một chút, ngày mai qua đi, nàng đã là sườn phi của Hạ Hầu Thần, về sau nàng sẽ cùng Hạ Hầu Thần trở về Tây Lương Quốc, muốn gặp được nàng là rất khó khăn.
Lạc Hoài Văn đi ra cửa phòng, một trận khí lạnh nghênh diện đánh tới, hôm nay mưa cả một ngày, mặt đất thực ẩm ướt, liền ngay cả không khí cũng ẩm ướt, gió lạnh ẩm ướt thổi đến trên người, có chút lạnh.
Tướng phủ đèn đuốc sáng trưng, Lạc Hoài Văn cầm đèn trúc đi về phía Hương viên: Mới mấy tháng thời gian, Mộng Khê và Thải Vân đều đã xuất giá, Tử Hàm chắc cũng sẽ nhanh thôi.
Nghĩ đến ba nữ nhi của ông, Lạc Hoài Văn không tiếng động cười lạnh: Mộng Khê nguyên bản là gả cho Lăng Khinh Trần, không nghĩ tới, cuối cùng lại gả cho Nam Cung Quyết, Tử Hàm thích Hạ Hầu Thần, Thải Vân lại gả cho hắn, ai, không biết vị hôn phu của Tử Hàm sẽ là ai?
Thời gian cũng đã rất khuya, trong Hương viên đèn vẫn còn sáng, Lạc Hoài Văn đẩy cửa phòng tiến vào, liền thấy Liễu Hương Hương đang ngồi ở ngoại thất thêu thùa.
Lạc Hoài Văn đi vào, Liễu Hương Hương vội vàng đứng lên, buông khăn đỏ đang thuê dở trên tay xuống, hơi hơi phúc thân (nhúng người): “Lão gia”.
Lạc Hoài Văn thản nhiên đáp ứng một tiếng: “Thải Vân đâu?”
“Thải Vân ngày mai xuất giá, đã đi ngủ rồi”. Tam phu nhân cung kính trả lời, khó nén trong lòng vui sướng: Thải Vân làm Tây Lương thái tử sườn phi, cách quý phi cũng không xa, tương lai của bọn họ sẽ có ngày sung sướng.
“Kêu nàng dậy, bổn tướng có chuyện muốn dặn dò nàng”.Ngày mai Thải Vân chính là người của Hạ Hầu Thần, người làm cha như hắn muốn quan tâm cũng là ngoài tầm tay với, quan tâm cũng không đến.
“Dạ”, hôn sự của Lạc Thải Vân và Hạ Hầu Thần là do Lạc Hoài Văn một tay thúc đẩy, cho nên Liễu Hương Hương trong lòng thập phần cảm kích Lạc Hoài Văn: Lúc này đây, lão gia cũng không chỉ hướng về mỗi mình Lạc Tử Hàm.
Thải Vân nhà ta, so ra có điểm nào kém so với Lạc Tử Hàm, nàng ta có thể gả cho Hạ Hầu Thần, Thải Vân nhà ta cũng có thể.
Khăn lụa đỏ thẫm trong tay Liễu Hương Hương là vì Lạc Thải Vân mà chuẩn bị, chỉ còn thiếu mấy châm nữa là xong, Liễu Hương Hương một bên vừa thêu, một bên lại vén lên bức rèm che, tiến vào nội thất: “Thải Vân, mau tỉnh lại, cha con đến xem con”.
Nằm đưa lưng về phía nàng ‘Lạc Thải Vân’ thân hình đột nhiên chấn động, mơ hồ không rõ trả lời: “Con rất mệt, có việc gì cứ nói là được rồi”.
Lạc Hoài Văn chỉ cho rằng nàng không vui khi gả cho Hạ Hầu Thần nên không chút nào để ý: “Thải Vân, ngày mai con đã xuất giá, từ nay cha không thể chiếu cố con được nữa, tính tình của con cần sửa lại một chút…”
“Gặp chuyện cần phải suy nghĩ thấu đáo, không nên mù quáng làm ra quyết định, đối với Hạ Hầu Thần cũng không cần quá mức tin tưởng, mọi việc đều phải chừa cho mình một đường lui…”
Lạc Hoài Văn cẩn thận đem mọi chuyện nhất nhất dặn dò, nếu lúc này là Lạc Thải Vân thật, khẳng định cảm động đến lệ nóng doanh tròng.
Nhưng nằm trên giường lúc này cũng không phải là nàng, cho nên đối với những dặn dò của Lạc Hoài Văn người trên giường có chút không kiên nhẫn, trên miệng tuy rằng vẫn không ngừng ‘ừ’ đáp ứng, trong lòng lại là đang báo oán: Vì sao vô nghĩa nhiều lời như vậy…
không biết qua bao lâu Lạc Hoài Văn rốt cục nói xong, khe khẽ thở dài, thân thủ tháo xuống miếng ngọc bội mình vẫn đeo trên người: “Thải Vân, cái này cho con, nếu phát sinh chuyện gì không thể giải quyết, chỉ cần mang thứ này đi trên đường, sẽ có người đến giúp con…”
“Đa tạ lão gia”, Liễu Hương Hương vẫn đi theo bên người Lạc Hoài Văn, nàng biết ngọc bội này có giá trị cùng đại biểu cho cái gì, nay Lạc Hoài Văn lại có thể đem ngọc bội này giao cho Thải Vân, Liễu Hương Hương có thể nào không vui, có thể nào mất hứng.
Liễu Hương Hương tiếp nhận ngọc bội từ trong tay Lạc Hoài Văn, e sợ hắn sẽ đổi ý, bước nhanh đi tới bên giường, đưa cho Lạc Thải Vân: “Thải Vân, đây là một phen tâm ý của cha ngươi, mau nhận lấy đi”.
“Cảm ơn cha”, thanh âm người trên giường mơ hồ không rõ, như trước đưa lưng về phía Lạc Hoài Văn và Liễu Hương Hương, đưa tay tiếp lấy ngọc bội.
Lạc Hoài Văn vẫn chưa cảm thấy kì lạ với phản ứng của người trên giường, bởi vì Lạc Thải Vân vốn là không muốn gả cho Hạ Hầu Thần, nàng đối với lời nói chình mình hờ hững cũng là có nguyên nhân.
Lạc Hoài Văn dặn dò xong mọi chuyện, đang muốn xoay người rời đi, thình lình nhìn thấy ngọc bội trên tay người nằm trên giường, nhất thời trong lòng cả kinh, thân hình cao lớn nháy mắt đi tới trước giường, Lạc Hoài Văn bắt lấy cổ tay người nọ, đem kéo đứng lên: “Ngươi không phải Thải Vân”.
Lạc Tử Hàm không hề chuẩn bị, cả người bị Lạc Hoài Văn kéo, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt Lạc Hoài Văn và Liễu Hương Hương:
“Nhị tiểu thư, sao lại là ngươi? Thải Vân đâu?” Liều Hương Hương kinh hô, ánh mắt bối rối mọi nơi tìm kiếm: “sẽ không phải là ngươi đem Thải Vân đánh ngất, rồi giấu nàng đi”.
Khó trách ta cảm thấy hai ngày nay Thải Vân khác thường, thì ra người nằm trên giường cũng không phải là nàng.
“Tử Hàm, Thải Vân đâu?” Lạc Hoài Văn cũng là tương đối hiểu tính tình Lạc Tử Hàm, nàng sẽ không ngốc đến nỗi đem giấu Thải Vân ở trong phòng, còn mình thì giả mạo.
sự tình bị vạch trần, Lạc Tử Hàm cũng không tính giấu diếm nữa, kinh ngạc ngắn ngủi qua đi đã khôi phục bình thường: “Muội ấy đi rồi”.
“đi như thế nào?”, không ai hỗ trợ, Lạc Thải Vân không ra khỏi Tướng phủ, khẳng định Lạc Tử Hàm giở trò quỷ.
“Nữ nhi cũng không biết”, Lạc Tử Hàm khuôn mặt bình tĩnh, trong mắt chân thành: “Thải Vân chỉ nhờ nữ nhi giúp muội ấy ra phủ, cái khác đều không nói”.
“Nàng muốn ngươi hỗ trợ, ngươi liền hỗ trợ? Ngươi cũng biết ngày mai Thải Vân sẽ xuất giá, nếu nàng đi không trở lại, vậy như thế nào lập gia đình?” Liễu Hương Hương rống giận, trong mắt đẹp phát ra lửa giận.
Lạc Tử Hàm khinh thường cười nhạo một tiếng: “Tam nương, sở dĩ Thải Vân âm thầm ra tướng phủ chính là muốn đào hôn, ngươi cảm thấy nàng có thể trở về sao?”, Liễu Hương Hương này, đến giờ vẫn còn mộng tưởng hão huyền như vậy.
“Cái gì, Thải Vân đào hôn?” Liễu Hương hương khiếp sợ, tốt tốt, nàng vì sao muốn đào hôn: “Tử Hàm, có phải ngươi bức Thải Vân hay không? Thải Vân sao có thể đào hôn?”
“Ta không có bức muội ấy, là muội ấy tự nguyện”. Lạc Tử Hàm chậm rãi giải thích, xốc lên chăn, xoay người xuống giường: Cũng đã bị vạch trần, nàng không cần thiết phải ngụy trang.
“Lạc Thải Vân tự mình nói, nàng thích là Nam Cung Quyết, không phải Hạ Hầu Thần, lần này đào hôn, nàng có thể là đi tìm Nam Cung Quyết đi”. Lạc Tử Hàm cầm lấy quần áo mặc vào.
“Lão gia, mau phái người đi tìm Thải Vân đi”. Liễu Hương Hương lòng nóng như lửa đốt: Thời cơ tốt như vậy, không thể tiện nghi cho Lạc Tử Hàm.
“Chỉ sợ các người tìm không thấy nàng, nàng đã có tâm tránh né, tìm được nàng khả năng rất nhỏ”. Huống chi ta đã sai người đi giết nàng, các ngươi tìm được nàng mới là lạ.
Lạc Tử Hàm sở dĩ tâm ngoan (độc ác) như vậy, là vì sợ mình bị vạch trần, sau đó trước giờ xuất giá Lạc Hoài Văn sẽ đem Lạc Thải Vân tìm được trở về, vậy tất cả kế hoạch của nàng, chẳng phải là uổng phí.
Vị trí Tây Lương thái tử phi phải là của Lạc Tử Hàm nàng, nàng không cho phép bất cứ kẻ nào hủy hoại điều này, cho dù là thân muội muội của nàng cũng không được, kẻ nào dám ngăn cản nàng, liền giết không tha.
“Người đâu, lệnh cho mọi người ra phủ, toàn lực tìm kiếm tứ tiểu thư”. Lạc Hoài Văn lạnh giọng ra lệnh: Hạ Hầu Thần không phải nhân vật đơn giản, chính mình cưỡng bức hắn cưới Thải Vân đã là chạm đến tối kị của hắn, nay nếu lại cho người giả trang gả cho hắn, chỉ sợ quan hệ liên minh giữa hai người bọn họ sẽ trở nên căng thẳng.
“Dạ”, bọn thị vệ đáp ứng một tiếng, rất nhanh tản đi, toàn lực ở trong kinh thành tìm kiếm.
“Lôi Đình, Lôi Minh, đi Lạc vương phủ nhìn xem Thải Vân có ở đó hay không…”
“Tướng gia, người của chúng ta vẫn luôn theo dõi Lạc vương phủ, tứ tiểu thư không có đến đó”. Lôi Đình nhỏ giọng đối với Lạc Hoài Văn hồi báo, Lạc Hoài Văn đôi mắt càng ngưng càng sâu:
Thải Vân vì Nam Cung Quyết mới rời nhà trốn đi, nay lại chưa đi Lạc vương phủ, việc này không phù hợp với tính cách Thải Vân: “Làm cho người ta ở kinh thành gia tăng tìm kiếm”. Chỉ mong Thải Vân, không cần gặp chuyện không may là tốt rồi.
Mà một đêm này, đối với Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê mà nói là ôn nhu, ấm áp, hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ, cho nhau an tâm, Nam Cung Quyết còn chờ mong tiểu bảo bảo của hai người bọn họ ra đời.
Đối với Lạc Tử Hàm mà nói, đây lại là một đêm đầy đắc ý, người của tướng phủ tuyệt đối không thể tìm được Lạc Thải Vân…
Đối với Liễu Hương Hương, Lạc Hoài Văn lại là một đêm cực kì gian nan: Thải Vân, con rốt cuộc đang ở nơi nào?
Sắc trời dần sáng, những thị vệ phái đi vẫn chưa trở về, tự nhiên cũng không có tin tức của Lạc Thải Vân, Lạc Hoài Văn ngồi trên ghế, mới chỉ một đêm mà trông hắn giống như già đi mười năm.
“Thừa tướng” không tìm được bóng dáng tứ tiểu thư.
Thái dương lướt qua đường chân trời chậm rãi nhô lên, Lôi Minh đi vào phòng, lại không biết phải bẩm báo như thế nào với Lạc Hoài Văn.
“Tử Hàm đâu, để cho nàng đến Hương viên, thay Thải Vân xuất giá”. Đây là biện pháp duy nhất: “Mặt khác, âm thầm tìm kiếm tứ tiểu thư”.
Lấy năng lực của Thải Vân, nàng không có khả năng trốn tránh như vậy, thị vệ tướng phủ tìm nàng cả một đêm, nhưng cũng không tìm được, hẳn là phải có nguyên nhân: thứ nhất chính là có nhân vật lợi hại mang nàng đi, thứ hai chính là, Thải Vân gặp chuyện không may…
So sánh hai khả năng, Lạc Hoài Văn hi vọng là nguyên nhân thứ nhất, Thải Vân chỉ không muốn làm sườn phi của Hạ Hầu Thần, tạm thời mất tích, không lâu sau còn có thể trở về….
“Dạ”, Lôi Minh lĩnh mệnh rời đi, trong phút chốc xoay người, khe khẽ thở dài: Thừa tướng cả đời này thật không dễ dàng, chỉ mong tứ tiểu thư không gặp chuyện không may mới tốt.
Khi Lôi Minh đi thông tri Lạc Tử Hàm đến Hương viên thay Lạc Thải Vân xuất giá, nàng không có kinh ngạc cùng vui sướng, bởi vì hết thảy đều nằm trong tính toán của nàng.
Đại phu nhân xuất ra vòng tay long phượng trân quý, đeo lên cổ tay Lạc Tử Hàm, mắt lộ ra từ ái: “Tử Hàm, nương rốt cuộc cũng đợi được ngày này”.
“Nương, sau khi nữ nhi gả qua đó, nhất định sẽ làm cho Hạ Hầu Thần đứng về phía nương”. Thân là đích nữ tướng phủ, sườn phi của Hạ Hầu Thần, nàng tin mình có năng lực làm được việc này.
“Nương chờ tin tức tốt của con”.
Lạc Tử Hàm tuy rằng là từ Hương viên xuất giá, nhưng từ đầu tới cuối chuẩn bị hết thảy không phải là Liễu Hương Hương mà là đại phu nhân, nha hoàn của Hương viên, Lạc viên bị đại phu nhân chỉ huy xoay quanh, giống như bà mới là chủ nhân Hương viên, Liễu Hương Hương là chủ nhân chân chính lại hoàn toàn bị bỏ qua.
Nhìn vẻ mặt vui sướng, bận rộn mọi việc của đại phu nhân, Liễu Hương Hương đứng ở trong góc không chớp mắt, nắm chặt khăn lụa mà chỉ còn kém mấy châm nữa là có thể hoàn thành, khuôn mặt xinh đẹp có chút dữ tợn.
Lạc Thải Vân, con vì sao lại muốn chạy trốn, vì sao, con có biết con hủy diệt không chỉ là hạnh phúc của con, mà còn có nửa đời sau của nương…
Lạc vương phủ - Khê viên.
Mặt trời càng lên cao, Nam Cung Quyết đã sớm tỉnh, nhưng Lạc Mộng Khê nằm trong lòng hắn vẫn còn đang ngủ say, Nam Cung Quyết cũng không lập tức đứng dậy, không đi quấy rầy nàng, nhấc tay, nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê, đáy mắt thâm thúy lóe lên nồng đậm ý cười sủng nịnh.
Nam Cung Quyết dùng một ngón tay phác hoạ xinh đẹp khuôn mặt của Lạc Mộng Khê, ngón tay dọc theo khuôn mặt đi vào hai bên cánh mũi của nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Heo nhỏ lười biếng, mau dậy”.
“Bây giờ là lúc nào?”, đây là lúc Lạc Mộng Khê nửa tỉnh nửa ngủ, thường hay hỏi câu này, hai tròng mắt khép hờ, hai hàng mi liên tục nhảy lên, giống như muốn mở to mắt.
“Phỏng chừng là nửa canh giờ sau, sẽ cử hành đại hôn của Hạ Hầu Thần và Lạc Thải Vân”. Nam Cung Quyết có hỏi có đáp, nhưng đáp án của hắn lại thành công làm cho Lạc Mộng Khê nhanh chóng mở to mắt, rất nhanh xoay người ngồi dậy.
“đã trễ như vậy, tại sao chàng còn không gọi ta”. Ta cũng vậy, tại sao ngủ thẳng đến bây giờ còn không tỉnh, trước kia, ta nghỉ ngơi luôn có quy luật, gần đây lại càng ngày càng lười.
“không cần sốt ruột, Lạc vương phủ cách dịch quán không xa, chúng ta rất nhanh có thể tới”. Nam Cung Quyết ở trên môi Lạc Mộng Khê hạ một nụ hôn: “hiện tại chúng ta đi rửa mặt chải đầu, dùng bữa xong sẽ đi dịch quán”.
Lạc Mộng Khê đang vội, rửa mặt chải đầu, dùng bữa đều rất nhanh, nhưng Nam Cung Quyết lại giống như cố ý làm đối nghịch với nàng, vô luận làm chuyện gì, đều rất chậm.
Khi hai người chuẩn bị xong đi tới dịch quán, nơi đó đã sớm rất đông, náo nhiệt vô cùng, không nhìn người thu hỉ thiếp ở cửa, Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê trực tiếp đi vào, nghĩ lại cũng đúng, Nam Cung Quyết là Thanh Tiêu Lạc vương ai mà không biết, đối với hắn, căn bản không cần thu hỉ thiếp.
Phía sau, Nhạc Định sai người đem lễ vật tiến vào, đối với lễ vật của Nam Cung Quyết, mọi người tự nhiên tò mò, lặng lẽ mở ra, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm:
Lạc vương gia đúng là không hổ danh, tặng lễ vật quý trọng như vậy, trăm ngàn lần phải cẩn thận, không thể làm hỏng, nếu không cho dù ngươi có mười cái mạng cũng không đền được.
Dịch quán đã chuẩn bị để tiếp đón các quốc gia, sân rất lớn, cũng thực xa hoa, lúc này đã kín người hết chỗ, bởi vì triều đình, giang hồ, cùng với tam giáo cửu bang đều tập hợp tất cả ở trong này, ngay cả đám người Phương Mặc, Lam Linh Nhi từng cự tuyệt Hạ Hầu Thần cũng có mặt ở đây.
Trông thấy Nam Cung Quyết, tất cả các đại thần, giang hồ nhân sỹ, nếu là nhận thức Nam Cung Quyết đều đến đây chào hỏi, đám người Phương Mặc, Lam Linh Nhi cũng không ngoại lệ, nhưng người rất nhiều, bọn họ nhất thời không thể đến trước mặt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê được.
Đương nhiên, khi hướng Nam Cung Quyết chào hỏi, ánh mắt thỉnh thoảng lại ngắm nhìn phía Lạc Mộng Khê, bất quá, Lạc Mộng Khê mang khăn che mặt, bọn họ cái gì cũng nhìn không tới…
Chờ các đại thần đi bớt, đám người Phương Mặc, Lam Linh Nhi đi đến trước mặt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê: “Lạc vương gia, Lạc vương phi”.
“Lần này là Hạ Hầu thái tử nạp sườn phi, các vị không cần đa lễ, cứ thoải mái đi”. Nam Cung Quyết giống như ứng phó với các đại thần, lễ phép khách sáo, ánh mắt lơ đãng nhìn khắp nơi: Hôm nay người đến đây quả không ít, bằng hữu, địch nhân của Hạ Hầu Thần đều được mời tới, hắn thật sự là thích náo nhiệt hay là có mục đích khác đây.
“Hạ Hầu Thần nạp sườn phi, không nhất thiết phải phô trương lớn như vậy đi”. Huống chi, nơi này cũng không phải Tây Lương quốc, hắn hô hào tổ chức lớn như vậy, là cho ai xem.
Nam Cung Quyết suy tư: “Hạ Hầu Thần là cố ý, tuy rằng hắn cưới là thứ xuất Lạc Thải Vân, nhưng ý nghĩa lại không giống như vậy”.
“Hạ Hầu Thần là Tây Lương thái tử, Lạc Thải Vân là nữ nhi thừa tướng Thanh Tiêu, hai người kết hợp, lại nhìn đám hỏi, ở trong mắt người ngoài, là Hạ Hầu Thần nhìn chúng đám hỏi này, muốn cùng Thanh Tiêu gắn bó suốt đời, đương nhiên, vì mặt mũi của Lạc Hoài Văn, cho ông ta thể diện trước bá quan văn võ”.
“Hạ Hầu Thần thật thông minh”, hắn không bỏ qua bất cứ một cơ hội có thể lợi dụng nào.
thật ra Nam Cung Quyết cùng hắn có chút giống nhau, ngoài mặt bất động thanh sắc, kì thật, làm mỗi một chuyện, đều sẽ có mục đích, tựa như đối phó kẻ khác, đều là từ từ tra tấn cho đến khi chết, mà còn làm cho người ta không hề hay biết.
Lạc Mộng Khê lơ đãng ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt Phương Mặc nhìn nàng có chút quỷ dị, mang theo ánh sáng khác thường, nhưng khi nàng nhìn kĩ lại, thấy Phương Mặc đang cúi đầu nói chuyện với Lam Linh Nhi, ánh mắt căn bản không dừng trên thân thể của nàng: Vừa rồi là ảo giác của ta, hay vẫn là…
“Lạc vương gia, Lạc vương phi, bên kia có đến vài vị bằng hữu giang hồ, tại hạ cùng Lam giáo chủ qua đó một chút”.
Phương Mặc nho nhã lễ độ, một bộ dáng khiêm tốn, Lạc Mộng Khê xác thực có hoài nghi, vừa rồi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không.
“Phương minh chủ, Lam giáo chủ xin cứ tự nhiên”. Nam Cung Quyết lần này tiến đến bởi hắn thân là chủ nhân Thanh Tiêu, xuất phát từ lễ phép, phải ra mặt tham dự.
Trong lòng hắn coi trọng nhất, chính là Lạc Mộng Khê cùng thai nhi trong bụng nàng, chỉ cần mẫu tử các nàng bình an, những người khác, muốn làm gì đều cùng hắn không có quan hệ.
Nhìn bóng dáng Phương Mặc và Lam Linh Nhi càng lúc càng xa, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: “Nam Cung Quyết, chàng không thấy kì quái sao? Phương Mặc là võ lâm minh chủ, là danh môn chính phái, nhưng Lam Linh Nhi lại là giáo chủ Ngũ Độc giáo, là tà giáo, hai người bọn họ trời sinh chính là cừu địch, vì sao lại trở thành bằng hữu, còn thân mật như vậy?”
Nam Cung Quyết mỉm cười: “Giang hồ cùng triều đình giống nhau, không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có cừu địch vĩnh viễn, hiện tại hai người bọn họ hợp tác khẳng định là có lợi ích nào đó”.
nói không chừng một ngày nào đó, bọn họ lại vì lợi ích mà tranh chấp, trong thời gian ngắn, lại ở hai thế đối lập, trở thành đấu đá đến ngươi chết ta sống, cũng là chuyện bình thường.
Danh môn chính phái cũng vào nhà cướp của, cũng là ngụy quân tử mà thôi, buổi tối giết người, ban ngày giả bộ dạng thành người tốt, tiến đến cứu người. Tà giáo có khi cũng cứu người, là người tốt, cho dù ở trong tà giáo cũng sẽ làm chuyện tốt.
Đối với thanh danh bên ngoài chỉ có vài phần là thật, chủ yếu vẫn là xem cách làm người của hắn, cùng với tính cách chính trực hay bất chính.
“Lạc vương gia, Lạc vương phi, thái tử điện hạ đã vì hai vị chuẩn bị phòng tốt, mời hai vị theo ty chức”. Thân phận Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê cùng người thường bất đồng, đương nhiên có ưu đãi đặc biệt.
Vừa rồi có rất nhiều người vây quanh hai người Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, hạ nhân này không thể đến gần, thật vất vả chờ cho các đại thần đều rời đi, hắn mới nhanh chóng chạy tới thực hiện chức trách của mình.
Nếu không, để cho Hạ Hầu Thần nhìn thấy Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê phải đứng, trách cứ hắn chiêu đãi Lạc vương gia, Lạc vương phi không chu toàn, tới lúc đó hắn liền thảm.
Nam Cung Quyết thể lực rất tốt, ngồi hay đứng đều không có gì khác nhau, nhưng Lạc Mộng Khê đang có mang, không nên đứng lâu, cho nên Nam Cung Quyết liền thuận theo an bài của Hạ Hầu Thần, ôm lấy Lạc Mộng Khê đi về phía căn phòng đã được chuẩn bị cho bọn họ.
Từ Lạc vương phủ tới dịch quán, Nam Cung Quyết vẫn bồi bên cạnh Lạc Mộng Khê, Hạ Hầu Thần cũng không thể làm gì.
Trong viện rất náo nhiệt, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết ngồi trong phòng, cũng không được thanh tĩnh, hơn nữa, thỉnh thoảng lại có quan viên tiến đến chào hỏi Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê chỉ đành phải nâng cao tinh thần, cùng Nam Cung Quyết ứng phó những quan viên này, trong lòng âm thầm thở dài: Thời gian bái đường sao còn chưa tới?
Chờ sau khi Hạ Hầu Thần cùng Lạc Thải Vân bái đường, Lạc Mộng Khê liền cùng Nam Cung Quyết hồi phủ, nơi này thực sự rất ầm ĩ, ầm ĩ khiến nàng khó chịu: Ngày đó ta cùng Nam Cung Quyết thành thân, người tuy nhiều, cũng không ầm ĩ như vậy.
Rốt cục chờ cho các đại thần đều đi rồi, Lạc Mộng Khê đang muốn hướng Nam Cung Quyết than thở vài câu, thanh âm thăm hỏi của Hạ Hầu Thần lại truyền vào trong tai: “Lạc vương gia, Lạc vương phi, bản cung không tiếp đón từ xa, thất kính, thất kính”.
“Hạ Hầu thái tử khách khí, hôm nay là ngày vui của Hạ Hầu thái tử, bổn vương cùng Mộng Khê còn chưa chúc mừng thái tử…”
“Lạc vương gia và Lạc vương phi tới đã là chúc mừng lớn nhất đối với bản cung”. Hạ Hầu Thần làm bộ như lơ đãng đem ánh mắt chuyển tới trên người Lạc Mộng Khê: “Thải Vân là muội muội của vương phi, nay bổn cung cùng vương gia coi như là thân thích…”
Lạc Mộng Khê ánh mắt thâm trầm: “Thải Vân là muội muội của Mộng Khê, ngài lấy Thải Vân làm sườn phi, quan hệ cùng vương gia xác thực kéo gần không ít, về sau có thời gian, chúng ta có thể ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, uống chút rượu…”
Mặt ngoài là thân thích, lại âm thầm đấu đến thiên hôn địa ám, ngươi chết ta sống, thân thích như vậy, không có tốt hơn.
Ý tứ trong lời nói của Lạc Mộng Khê là: Chúng ta ngồi cùng một chỗ, chỉ có thể nói chuyện phiếm, uống trà, những chuyện khác, để sau hãy nói.
Phàm là chuyện có liên quan đến Hạ Hầu Thần, đều không phải là chuyện tốt, khẳng định đều sẽ có điều kiện, hơn nữa, lấy trình độ thông minh của hắn, điều kiện chỉ có thể có lợi cho chính hắn. Dã tâm của hắn bừng bừng, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, cùng hắn hợp tác nhất định phải thật cẩn thận, nếu không ngày nào đó, vì lợi ích, nói không chừng hắn có thể bán đứng ngươi.
Từ lúc tiến vào dịch quán đến bây giờ, trừ bỏ thủ vệ đứng ở ngoài, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết chưa cảm thấy có người mai phục, cho nên, hai người xác định: Hạ Hầu Thần tạm thời còn không có âm mưu gì.
Hạ Hầu Thần nạp sườn phi, không cần hắn tự mình đến đón tân nương, chỉ cần phái thủ hạ đi là được, hắn chỉ cần ở trong này chờ tân nương đến.
Còn chưa có tin tức của đội ngũ đón dâu truyền đến, Hạ Hầu Thần liền cùng Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ngồi tán gẫu, nội dung tán gẫu, nhìn thì như rất thoải mái, nhưng kì thực sóng ngầm mãnh liệt, đều là muốn thám thính hư thực của đối phương, lại bị đối phương dễ dàng che giấu.
Hơn nữa, Hạ Hầu Thần mặc dù là cùng Nam Cung Quyết nói chuyện, nhưng ánh mắt hắn lại thường xuyên nhìn hướng Lạc Mộng Khê, tuy rằng Lạc Mộng Khê mang khăn che mặt, Hạ Hầu Thần nhìn không tới bộ dáng của nàng, nhưng Nam Cung Quyết vẫn cảm thấy không thoải mái.
Thân thủ đem Lạc Mộng Khê ngả ra phía sau ghế uống trà, bóng dáng thon dài của Nam Cung Quyết đem Lạc Mộng Khê hoàn toàn ngăn trở, làm cho Hạ Hầu Thần muốn nhì đều không nhìn tới.
Nam Cung Quyết! Hạ Hầu Thần tức giận tận trời, đang muốn nghĩ biện pháp làm cho Nam Cung Quyết tránh ra, thanh âm bẩm báo của thị vệ từ ngoài cửa vang lên:
“Khởi bẩm thái tử, giờ lành đã đến, kiệu hoa của tân nương đã tới cửa”.
Hạ Hầu Thần nhãn tình sáng lên, cưỡng chế vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng trầm hạ mí mắt: Rốt cục đã đến đây.
Lạc Thải Vân ít người biết đến, Lạc Mộng Khê lại mang khăn che mặt, trừ bỏ người thân, người chân chính gặp qua nàng, nhận thức hai nàng rất ít, nếu không để ý kĩ, người bình thường cũng là không thể phát hiện ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook