Lạc Vào Tiểu Thuyết Làm Quần Chúng
-
Chương 28
An An về tới viện đã thấy thái tử đứng ở cửa đón cô, vừa thấy bóng người quen thuộc cô chạy thật nhanh đến ôm lấy thái tử, cả hai cùng nắm tay đi vào trong. Bên ngoài mưa bất đầu lất phất rơi.
- Sau nàng đi không mang ô theo, Xảo Nhi đâu, sao để nàng đi một mình.
- Ta có phải con nít đâu, chàng cứ khéo lo!
- An Nhi, nàng có thích đứng đầu hậu cung không!
An An nhìn thái tử hồi lâu, rồi không ngần ngại trả lời:
- Chàng biết ta không phải người ở đây! Ai mà chẳng thích cuộc sống cao sang, quyền lực, dưới một người trên vạn người, nhưng ta lại thích cuộc sống hiện tại, ta chỉ mong cùng chàng an an ổn ổn mà sống.
Vòng tay thái tử siết chặc, đem người trong lòng như muốn dấu đi thật kĩ, nàng có biết đâu câu nói muốn cuộc sống an an ổn ổn đối với con nhà đế vương là một điều hết sức xa sỉ, thái tử hôn nhẹ lên trán cô rồi cả hai dần chiềm vào giấc ngũ.
Sáng hôm sau, Túc Nhân cũng lên đường rời đi. Phủ thái tử lại trở nên nhộn nhịp như lúc trước, không chừng còn vui hơn. Mấy ngày sau đó có chiếu chỉ ban hôn về đến, An An vừa mừng vừa lo, tâm trạng của cô rất hỗn tạp, cô đi dạo ngoài ao sen. Bãi triều trở về thái tử đi mấy viện vẫn không thấy An An đâu, nếu như ngày thường cô đã đứng từ ngoài cổng, sao hôm nay lạ quá, Xảo Nhi và A Nguyệt cũng không biết cô đi đâu, đang thấp thỏm thì thái tử đã về đến viện. Haiza.... bọn họ đã xúc mồ hôi đầy đâu, mọi người đều túa ra tìm, khi thái tử đi ngang qua mái đình ở ao sen, y nghe tiếng nước nghịch nước và thấy bóng dáng quen thuộc của An An, y đi đến bên cạnh ngồi xuống để nàng tựa vào rồi nhẹ nhàng nói:
- Nàng ngồi đây làm gì, làm ta và mọi người tìm suốt! Chúng ta vào dùng cơm thôi, hôm nay có nhiều món mà nàng thích lắm! um, mẫu hậu có gửi về cho nàng một bộ ngọc trai rất đẹp, đi ta đưa nàng đi xem.
Về tới viện thức ăn đã được bày ra sẵn, toàn những món cô thích, tâm trạng cô tốt lên chút ít, thái tử thầm cười, cô ngốc này buồn gì buồn có ăn là quăng ra sau đầu. Bởi tính nàng như vậy nên hắn mới yêu đến si mê.
Khi bạn yêu đúng người bạn sẽ là bảo vật vô giá đối với họ, đối với cả thế giới tôi sẽ không là gì cả, nhưng đối với thái tử cô là cả thế giới của ngài ấy!
Cớm tró phát khắp nơi, cô nối gót theo thái tử về viện, Xảo Nhi gặp cô đã chạy tới nắm tay xoay vòng vòng, hỏi như đại bác bắn liên thanh:
- Tiểu thư của tôi ơi, cô đi đâu vậy? Nhanh vào đây đi A Nguyệt nấu thật nhiều món cô thích.
- Ta chỉ đi dạo một chút ở bên ngự hoa viên. Mọi người đừng quá lo lắng.
Thái tử nắm tay An An ngồi vào bàn, múc đầy một chén gà tiềm bắt cô phải ăn sạch không là ngày mai không cho ra phố, hai người ăn cơm mà cứ như đánh trận giã, "nàng mà không ăn hết mai cấm cửa một ngày"... "chàng chỉ giỏi ức hiếp kẻ yếu như ta"....
Liên tiếp những ngày sau thái tử bận lo việc đại hôn của hai người, An An cũng không được rảnh rỗi lúc nào cả, đúng là đám cưới cổ đại biết bao nhiêu là việc, lại thêm của hoàng tộc nữa, ôi thôi bao nhiêu cung qui. Khi thái tử ở bên ngoài về tới trời bắt đầu chạng vạng tối, thấy cô đã nằm dài trên bàn trong phòng y yêu chiều đến ôm lấy cô đặt ngồi trên đùi, nói nhỏ vào tai:
- Sao vậy! Ai chọc nàng không vui? Hôm nay mấy mama dạy cung qui nàng tới đâu rồi? Nếu thấy mệt quá thì miễn những thứ không cần thiết.
An An lại thở dài, cô nói:
- Không mệt, đám cưới đời người có một lần, ta không mệt, chỉ là nhiều thứ cần học biết bỏ cái nào!
Nói rồi mặt An An lại xìu xuống, cô thở hất ra, làm cho thái tử cũng thương tiếc, y nói:
- Nàng cứ là nàng thôi không thay đổi gì cả! Từ mai ta sẽ cho mama không cần đến nữa.
Cô cười khổ nói:
- Không được, nếu không học sau làm vợ chàng, để không biết lễ nghi làm mất mặt chàng ta không thích! Ta nhất định cố học thêm xíu, học được cái gì thì học. hii...
- Giỏi quá ta, hôm nay biết nghĩ cho ta nữa sao!
- Đương nhiên rồi, chàng là nồi cơm của ta mà!
Thái tử yêu chiều nhìn cô rồi hôn nhẹ lên môi cô lại nói:
- Tân hôn nàng có muốn làm thêm gì nữa hay không? Ở nơi nàng ở như thế nào? Ta muốn nàng đời đời hạnh phúc ở cạnh ta!
Cô dựa đầu vào ngực y rồi nói khẽ:
- Cứ theo tập tục ở đây mà làm, chỉ cần hai ta sau này vui buồn đều có nhau.
- Sau nàng đi không mang ô theo, Xảo Nhi đâu, sao để nàng đi một mình.
- Ta có phải con nít đâu, chàng cứ khéo lo!
- An Nhi, nàng có thích đứng đầu hậu cung không!
An An nhìn thái tử hồi lâu, rồi không ngần ngại trả lời:
- Chàng biết ta không phải người ở đây! Ai mà chẳng thích cuộc sống cao sang, quyền lực, dưới một người trên vạn người, nhưng ta lại thích cuộc sống hiện tại, ta chỉ mong cùng chàng an an ổn ổn mà sống.
Vòng tay thái tử siết chặc, đem người trong lòng như muốn dấu đi thật kĩ, nàng có biết đâu câu nói muốn cuộc sống an an ổn ổn đối với con nhà đế vương là một điều hết sức xa sỉ, thái tử hôn nhẹ lên trán cô rồi cả hai dần chiềm vào giấc ngũ.
Sáng hôm sau, Túc Nhân cũng lên đường rời đi. Phủ thái tử lại trở nên nhộn nhịp như lúc trước, không chừng còn vui hơn. Mấy ngày sau đó có chiếu chỉ ban hôn về đến, An An vừa mừng vừa lo, tâm trạng của cô rất hỗn tạp, cô đi dạo ngoài ao sen. Bãi triều trở về thái tử đi mấy viện vẫn không thấy An An đâu, nếu như ngày thường cô đã đứng từ ngoài cổng, sao hôm nay lạ quá, Xảo Nhi và A Nguyệt cũng không biết cô đi đâu, đang thấp thỏm thì thái tử đã về đến viện. Haiza.... bọn họ đã xúc mồ hôi đầy đâu, mọi người đều túa ra tìm, khi thái tử đi ngang qua mái đình ở ao sen, y nghe tiếng nước nghịch nước và thấy bóng dáng quen thuộc của An An, y đi đến bên cạnh ngồi xuống để nàng tựa vào rồi nhẹ nhàng nói:
- Nàng ngồi đây làm gì, làm ta và mọi người tìm suốt! Chúng ta vào dùng cơm thôi, hôm nay có nhiều món mà nàng thích lắm! um, mẫu hậu có gửi về cho nàng một bộ ngọc trai rất đẹp, đi ta đưa nàng đi xem.
Về tới viện thức ăn đã được bày ra sẵn, toàn những món cô thích, tâm trạng cô tốt lên chút ít, thái tử thầm cười, cô ngốc này buồn gì buồn có ăn là quăng ra sau đầu. Bởi tính nàng như vậy nên hắn mới yêu đến si mê.
Khi bạn yêu đúng người bạn sẽ là bảo vật vô giá đối với họ, đối với cả thế giới tôi sẽ không là gì cả, nhưng đối với thái tử cô là cả thế giới của ngài ấy!
Cớm tró phát khắp nơi, cô nối gót theo thái tử về viện, Xảo Nhi gặp cô đã chạy tới nắm tay xoay vòng vòng, hỏi như đại bác bắn liên thanh:
- Tiểu thư của tôi ơi, cô đi đâu vậy? Nhanh vào đây đi A Nguyệt nấu thật nhiều món cô thích.
- Ta chỉ đi dạo một chút ở bên ngự hoa viên. Mọi người đừng quá lo lắng.
Thái tử nắm tay An An ngồi vào bàn, múc đầy một chén gà tiềm bắt cô phải ăn sạch không là ngày mai không cho ra phố, hai người ăn cơm mà cứ như đánh trận giã, "nàng mà không ăn hết mai cấm cửa một ngày"... "chàng chỉ giỏi ức hiếp kẻ yếu như ta"....
Liên tiếp những ngày sau thái tử bận lo việc đại hôn của hai người, An An cũng không được rảnh rỗi lúc nào cả, đúng là đám cưới cổ đại biết bao nhiêu là việc, lại thêm của hoàng tộc nữa, ôi thôi bao nhiêu cung qui. Khi thái tử ở bên ngoài về tới trời bắt đầu chạng vạng tối, thấy cô đã nằm dài trên bàn trong phòng y yêu chiều đến ôm lấy cô đặt ngồi trên đùi, nói nhỏ vào tai:
- Sao vậy! Ai chọc nàng không vui? Hôm nay mấy mama dạy cung qui nàng tới đâu rồi? Nếu thấy mệt quá thì miễn những thứ không cần thiết.
An An lại thở dài, cô nói:
- Không mệt, đám cưới đời người có một lần, ta không mệt, chỉ là nhiều thứ cần học biết bỏ cái nào!
Nói rồi mặt An An lại xìu xuống, cô thở hất ra, làm cho thái tử cũng thương tiếc, y nói:
- Nàng cứ là nàng thôi không thay đổi gì cả! Từ mai ta sẽ cho mama không cần đến nữa.
Cô cười khổ nói:
- Không được, nếu không học sau làm vợ chàng, để không biết lễ nghi làm mất mặt chàng ta không thích! Ta nhất định cố học thêm xíu, học được cái gì thì học. hii...
- Giỏi quá ta, hôm nay biết nghĩ cho ta nữa sao!
- Đương nhiên rồi, chàng là nồi cơm của ta mà!
Thái tử yêu chiều nhìn cô rồi hôn nhẹ lên môi cô lại nói:
- Tân hôn nàng có muốn làm thêm gì nữa hay không? Ở nơi nàng ở như thế nào? Ta muốn nàng đời đời hạnh phúc ở cạnh ta!
Cô dựa đầu vào ngực y rồi nói khẽ:
- Cứ theo tập tục ở đây mà làm, chỉ cần hai ta sau này vui buồn đều có nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook