Hai ngày sau, A Lạc và Tuyết Cầu trở lại Tế Tuyết Sơn.

Tuyết Cầu phấn chấn tinh thần, quay về động, đánh Hùng huynh đệ biến trở về nguyên hình, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Tuyết Cầu tâm tình sảng khoái vô cùng hỏi A Lạc: “Ngươi muốn bao tay da gấu hay áo khoác da gấu?”

A Lạc nghiêm túc suy nghĩ, “Ừm. . . . thật ra thì ta muốn ăn chân gấu, ngươi biết đó ta từ nhỏ gia cảnh bần hàn, cho tới bây giờ chưa từng ăn cái đó. . . . . .”

“Đừng mà đừng mà !” Ham muốn của A Lạc dọa Hùng lão đại sợ đến cuống quít nằm trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ, “Chân gấu ăn không được, chân gấu ăn không được !Huynh đệ ta hai là thô nhân, đi cầu không dùng giấy,, đều là lấy tay lau . . . . . .”

“Ừ ừ ừ,chân ta thối vô cùng, ăn không được, ăn không được mà !! Đặc biệt là ta, còn có bệnh phù chân! Không tin ngài ngửi đi.”Hùng lão nhị theo ở phía sau, dù lão đại nói cái gì thì chính là cái đó,chỉ cần có thể bảo vệ tánh mạng là tốt rồi.

A Lạc nghe thẳng cau mày, Tuyết Cầu vặn lỗ tai Hùng lão đại một phen, hung tợn nói: “Dọa các ngươi thôi, ai thèm cái chân thôi của các ngươi?Bất quá, từ hôm nay trở đi, các ngươi cút khỏi Tế Tuyết Sơn xa ra cho ta,vĩnh viễn cũng đừng trở lại!”

“Dạ dạ dạ! Tiểu nhân đi ngay !”Hùng lão nhị nhìn Tuyết Cầu tóm lấy lỗ tai lão đại, lòng bàn chân chuẩn bị chà đất .

“Chờ một chút!” Tuyết Cầu quát hắnvươn ra một cái tay khác gắt gao nhéo lỗ tai Hùng lão nhị, “Ta muốn lưu lại kỷ niệm cho các ngươi ,tránh cho các ngươi cách đêm liền quên dạy dỗ này !”

Kỷ niệm? Kỷ niệm gì? Hai cẩu hùng có loại dự cảm không tốt lắm .

Quả nhiên, trong chớp mắt A Lạc liền thấy hai con cẩu hùng trước mắt đầu trọc trụi lủi chỉ còn sót lại hai cái lỗ tai xù lông,dáng vẻ hết sức tức cười ! Tuyết Cầu vui vẻ cười ha ha, tựa như hài tử đùa dai thành công . A Lạc nhìn Cầu Cầu tinh nghịch, cũng cười khúc khích “ha ha” theo.

Vậy thì thôi, cùng lắm thì nói khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền chuẩn bị làm hòa thượng . Dưới mắt chỉ cần bảo vệ tánh mạng là được !Hùng lão đại sợ hãi hỏi: “Hồ đại tiên, chúng ta có thể đi rồi chưa?”

Tuyết Cầu vung tay lên, tiêu sái thả người.”Cút đi.”

Vì vậy, hai hòa thượng cẩu hùng như được mệnh trốn xuống núi, chỉ còn lại lông gấu lại nhếch nhác đầy đất .

“Tốt lắm, ngươi cũng trở về đi. Ta muốn bế quan tu luyện .”

Tuyết Cầu hôm nay tâm tình rất tốt, đối với việc làm của A Lạc lúc trước cũng bỏ qua, chỉ cần có một nơi thanh tĩnh để y tạm thời ôm chân phật.Gia cụ y cũng không cần, dù sao sắp thăng thiên,liền đem những thứ này để lại cho A Lạc đi.

A Lạc cũng rất thức thời, trước khi đi chỉ nhắc nhở Tuyết Cầu 15 tháng sau tới Thái Sơn mang hắn đi là được.Tuyết Cầu miệng đầy đáp ứng, cứ vậy một khắc sáng lạn, có một “Sử quan”ghi chép toàn bộ quá trình cũng không phải là chuyện xấu, không chừng còn có thể danh thùy sử sách.

Trước mắt, hai người này vì vậy mỗi người đi một ngả. Tuyết Cầu ngồi xếp bằng ở trong sơn động tụ khí ngưng thần, bắt đầu tu luyện, A Lạc trở lại nhà nhỏ ở chân núi.

15 tháng sau còn hơn mười ngày, Tuyết Cầu tin tưởng mấy ngày này đều có thể trong một mảnh an bình vượt qua.

Bất quá, sáng ngày thứ hai,ngoài động liền truyền đến tiếng đốn củi , Tuyết Cầu cố gắng lừa gạt bản thân cái gì cũng không nghe được.

Qua ngày thứ ba là tiếng cưa gỗ, ngày thứ tư là tiếng đục gỗ,ngày thứ năm là tiếng A Lạc kéo giường gỗ nhỏ xông tới hô to: “Cầu Cầu, ta làm giường nhỏ cho ngươi!”

Tuyết Cầu nửa mở mắt, lạnh lùng nhìn lướt qua cái giường gỗ nhỏ vụng về kia, trả lời: “Cút ra ngoài! Ta đang tu luyện, đừng quấy rầy ta.”

“Oh, vậy ta đặt chỗ này nha.” A Lạc đem giường đặt đó, tùy tiện rời đi.

Tuyết Cầu biết A Lạc cũng là hảo tâm, tốn mấy ngày làm cho mình cái giường, cho nên cũng không còn nhảy dựng lên mắng hắn, nói thế nào thì mình cũng gần thành tiên,biểu hiện độ lượng biết kiềm chế một chút cũng không sao. Vốn tưởng rằng sau đó là được an tĩnh tu luyện, nhưng ngày thứ sáu, A Lạc cư nhiên ở phụ cận phát ra tạp âm kỳ quái! “Lộc cộc lộc cộc”,khó nghe muốn chết!

Nghe mấy canh giờ, Tuyết Cầu rốt cục không nhẫn nại được tính tình của mình, thở phì phò xông ra!”Ngươi ở đây làm gì?”

Chỉ thấy trước mặt A Lạc bày ra một đống bông vải trắng trắng,trong tay cầm cái thứ hình cung, cười ha ha đáp: “Ta đan bông vải.Làm mấy cái chăn bông cho ngươi dùng.”

“Ta không cần!” Tuyết Cầu hai tay chống nạnh, tức giận mười phần.

“Thế nào không cần? Ngươi không phải thích ngủ ở nơi ấm áp sao?Sau này ngươi không thể nào mỗi ngày núp ở trong ngực ta,cho nên ta mới muốn làm cho ngươi bộ chăn bông. . . . . .”

“Vậy sao ngươi không đan ở chân núi? “Tới chỗ ta đây làm gì?”

“Ta sợ hai con cẩu hùng kia tới trả thù, cho nên muốn vừa làm việc vừa tuần tra cho ngươi.”

“Không cần! Ngươi bây giờ cút xuống núi cho ta ,ta muốn chính là thanh tĩnh.”

“Vậy cũng được.” A Lạc thất vọng thu hồi chăn bông,”Ngươi đã muốn thanh tĩnh ,vậy ta mấy ngày này tới ngọn núi khác, ngươi tự cẩn thân đó.”

“Ờ.”

Rốt cục đuổi đi được A Lạc đáng ghét, Tuyết Cầu nhất thời cảm thấy sơn minh thủy tĩnh, vung vung tay áo tiếp tục trở về động tu luyện.

Ngày thứ bảy, A Lạc như theo tính toán hắn, vác bao phục nhỏ,bắt đầu đi qua ngọn núi bên cạnh một ngày.

Buổi sáng ánh mặt trời đặc biệt sáng rỡ, gió mắt đặc biệt ôn nhu, A Lạc tâm tình cũng rất tốt, hắn vừa đi vừa lôi cổ họng hát sơn ca, “Mùa xuân hoa nở la~~chim bay về la~~, nhạn Muội muội ngươi trước cửa sổ dệt vải ý à~~!Ca ca ta lên núi đốn củi lá la ~~. . . . . là lá la la,muội muội ngươi lúc nào gả gả cho ca ca ?”

Tiếng hát thanh thúy vang dội, ngũ âm không đầy đủ,tiếng vang từng đợt từng đợt vang vọng ở núi,chim chóc giật mình bay trận trận, vượn khỉ bị dọa kêu loạn,tiếng ồn liên tiếp thật lâu không thể biến mất. A Lạc ” la la la”càng hát càng hăng,hát đến trong sơn động Tuyết Cầu cũng nữa không nhịn nổi ! Y xông ra hướng về phía núi bên cạnh mắng to: “La la con mẹ ngươi !Thư sinh chết tiệt! Hát nữa ta làm thịt ngươi!”

Phía bên kia núi trả lời: “Cầu . . . . . Ngươi nói gì?”

“Ngươi, hát, nữa, làm ,thịt, ngươi!” Tuyết Cầu rống lên từng chữ từng chữ, nói với bên kia núi thật khiến người rầu rĩ, nói mỗi câu đều là tiếng vang liên tiếp.

“Ta không hát ‘nhạc lặc bùn’, đây là dân ca mà?”

Tuyết Cầu không thể làm gì, một tay chống đầu của mình khổ khổ suy tư. . . . . . quyết định,gọi hắn trở về thì cho hắn cái thụy miên chú, để cho hắn ngủ cái mấy ngày mấy đêm!”A Lạc, ngươi về đây.”

“Trở lại?”

“Ừ. Ta có việc gấp tìm ngươi.”

“Được!Ta tới ngay.”

Những lời này hắn ngược lại không nghe nhầm, Tuyết Cầu xoa xoa tay,chuẩn bị dùng miên chú đã lâu chưa xài, nhưng lập tức nghe được A Lạc kêu thảm thiết, “Ai da! Tuyết Cầu !Cứu mạng !Ta rơi vào khe núi!”

“Gì?”

“Cứu mạng ! Cầu, chân ta gãy rồi !”

“Hắc! Ha ha!” Đáng đời! Quá đáng đời ! Thật là báo ứng !Tuyết Cầu giống như bất ngờ nhặt được bảo bối ,mừng rỡ nhướng mày!Ngoài miệng nói”Ngươi chờ ta, ta tới cứu ngươi ngay !” người lại đu đưa xoay người vào động . . . . . .

Qua hồi lâu, lại nghe đến tiếng kêu của A Lạc.

Tuyết Cầu vốn là cho mình không chế giễu hắn hắn đã rất khá, nhưng là trên thực tế, y phát hiện mình thấy người gặp nạn không nhúc nhích ngược lại không thể chuyên tâm ngưng thần, vừa nhắm mắt, trong đầu luôn xuất hiện bộ dáng A Lạc bị thương té xuống đất. Sau lại không hề nghe được tiếng A Lạc, Tuyết Cầu bắt đầu đứng ngồi không yên. . . . . .

Lại cố tính, đêm nay lại mưa không nhỏ,tiếng mưa “lộp bộp” rơi xuống núi.Tuyết Cầu bắt đầu tưởng tượng ,cảm giác trong tiếng mưa rơi có pha lẫn tiếng kêu cứu suy yếu của A Lạc. . . . Chạy đến bên ngoài xem một chút, đen thùi lùi một mảnh, cái gì cũng không thấy rõ.

A Lạc sẽ không còn ở trong núi đi? Có nên đi tìm hắn không? — Tuyết Cầu do dự, nhưng nghĩ tới khu vực này không có dã lang, còn nghĩ đến A Lạc đã từng hại mình rơi xuống bô, liền quyết tâm.

Trở về động ngồi một lát, cảm nhận được gió lạnh lùa vào cửa động , đột nhiên nhớ tới người còn có thể ‘chết rét’, y lại chạy ra động, nhìn quanh núi.

“Nếu như A Lạc chết thật thì làm sao bây giờ? Vạn nhất trước khi thăng tiên Thiên Thượng phái người tra gốc gác, tra ra ta ở nhân gian hại chết người, không không, không phải là hại chết, mà là thấy chết mà không cứu, ảnh hưởng ấn tượng Thiên Thượng đối với ta, lại có mẻ đối thủ cạnh tranh mạnh,ta không phải không còn hy vọng? Cứu người là chuyện dễ dàng, nếu như bởi vì không cứu A Lạc mà khiến ta không được thăng tiên ,chẳng phải là rất lỗ?”

Tuyết Cầu càng nghĩ càng sợ, một mình ở trong động xoay vòng, càng đi càng nhanh, đi tới phía đông điểm cái ánh sáng bạc, vẫn quyết định lên ngọn núi kia tìm A Lạc.Chỉ mong còn kịp.

Tuyết Cầu vội chạy tới ngọn núi bên cạnh,hỏi thăm mấy con Địa Tinh, rất nhanh chạy tới nơi gặp nạn.Thì ra là đống bùn đổ sập,thềm đá nghiêm chỉnh cũng sụp xuống, A Lạc đi ở trên thềm đá lăn dưới sườn núi,cũng may bị mắc kẹt ở một gốc cây thừa, nếu không ngã xuống chân núi thành thịt nát .

“A Lạc!” Tuyết Cầu bay xuống , lay A Lạc, “A Lạc, ngươi tỉnh tỉnh !”

A Lạc cả người ướt đẫm lạnh như băng,hai mắt nhắm thật chặc,trên người nhiều vết thương ,vết thương nhiễm trùng phiếm hồng, sờ mạch, cũng may chưa chết. Tuyết Cầu nhanh chóng cõng A Lạc chạy về gian nhà nhỏ, vừa thay quần áo cho hắn, vừa băng bó bôi thuốc cho hắn,giằng co thật lâu, người bị thương vẫn bất tỉnh.

“Làm sao bây giờ đây. . . . . . Làm sao bây giờ đây. . . . . .” Tuyết Cầu n độ xoay quanh, “Có nên thỉnh Hồ Hữu tới đây?”

Tuyết Cầu mới vừa nói thầm, A Lạc đang nhắm hai mắt “hừ hừ” ,Tuyết Cầu vội vàng nhào tới trước giường nhìn hắn.

Không biết có phải người bị thương thì đặc biệt cảm tính hay không, A Lạc vừa tỉnh liền suy yếu nắm tay Tuyết Cầu nói: “Cầu Cầu, cám ơn ngươi đã cứu ta.”

“Không có, này không có gì. . . . . .” Tuyết Cầu chưa từng được cảm ơn lúc này cũng cảm thấy mắc cỡ.

“Cầu Cầu. . . . . . chờ ta tốt, nhất định trả lại ngươi phần nhân tình này, khụ . . . . khụ . . . . .” A Lạc đột nhiên ho khan, Tuyết Cầu không hiểu y đạo cho lắm,chỉ biết nhẹ nhàng vỗ vỗ cho A Lạc, “Ngươi đừng nói chuyện, yên lặng ngủ một hồi đi.”

“Ừ. . . . . .” A Lạc vui mừng gật đầu, “Cầu Cầu, có thể ta bị cảm,ngươi có thể sắc thuốc cho ta không?”

“Ta không biết thảo dược. . . . . .” Tuyết Cầu biết A Lạc nhất định là bị cảm sau khi dính mưa,nếu không mới vừa rồi trên người hắn sẽ không nóng như vậy.

“Ta có sẵn , ở trong rương của ta. Khụ. . . . . .”

Tuyết Cầu nghĩ, nếu không được nữa, phải đi nhờ cậy Hồ Hữu đến chẩn bệnh tại nhà một chuyến, nhưng con hồ ly cao ngạo kia chưa bao giờ nguyện rời Hỏa Vân sơn, có chút khó khăn. Hiện tại nếu A Lạc lạc đã có sẵn thảo dược, vậy cũng không cần lại phiền toái người ta.”Ta biết, ta đây sắc thuốc cho ngươi.”

Tuyết Cầu rất nhanh lục lọi mấy túi thảo dược, lấy ra một bọc trong đó bật lò sắc thuốc.Tuyết Cầu hồi hộp nghiêm túc làm việc , động tác nhanh gọn,không dám ra cái gì sai, sắc tiên đến một nửa, đáy lòng đột nhiên toát ra một cái thanh âm –“Chính ta không còn mấy ngày,tại sao phải sắc thuốc cho A Lạc?Hắn là gì của ta? Ta đối với hắn tốt như vậy làm gì?”

Sau đó trong lòng một thanh âm khác nói –“A Lạc dầu gì cũng trèo non lội suối, mang theo ngươi tới chỗ Hồ Hữu khôi phục nguyên hình, làm hồ ly tại sao có thể tri ân không báo như vậy?”

–“Vậy hắn trước kia khi dễ ta thì sao?”

–“Hắn khi dễ ngươi cái gì?”

–“Hắn chặt cây ta, trộm gia cụ của ta,dùng nước rửa chân hắt ta, còn vũ nhục ta.”

–“Cây và gia cụ vốn không phải của ngươi,nước rửa chân đó là do vô tình, vũ nhục sao. . . . . . nhiều lắm coi như miệng hắn hư.”

Tuyết Cầu đang tiến hành kịch liệt đấu tranh tư tưởng,A Lạc lại một trận ho sặc sụa, đem Tuyết Cầu kéo trở về thực tế. Quạt cây quạt nhỏ, vẫn quyết định nghiêm túc sắc nồi thuốc trước mắt.

Lúc uống thuốc, A Lạc tựa vào trong ngực Tuyết Cầu,người càng có vẻ suy yếu, còn rất khoa trương chảy xuống hai giọt nước mắt cảm động .” Cầu,ngươi thật tốt, cám ơn ngươi.”

“Không. . . . . . Không cần. . . . . .” Loại cảm kích này làm tâm Tuyết Cầu run lên.

“Chân của ta bị thương rất lợi hại, lại sốt lại ho khan, mấy ngày nay liền xin ngươi chiếu cố ta. Cám ơn ngươi.”

“Ờ. . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Tuyết Cầu rất muốn nói: ta không rãnh chiếu cố ngươi, nhưng lời nói đến khóe miệng vẫn không nói ra miệng, ngược lại A Lạc lại làm nũng thêm một bước.

“Tuyết Cầu , mấy ngày nay ngươi liền cùng ta ở một chỗ đi! Ta rất sợ. . . . . .”

“Được . . . . . Được rồi. . . . . .” Tuyết Cầu không biết tại sao, chính là không thể nhẫn tâm cự tuyệt A Lạc đang bệnh,trước hết chiếu cố hắn mấy ngày đi.

Vì vậy, Tuyết Cầu làm bảo mẫu cho A Lạc.Mỗi ngày sắc thuốc nấu cơm cho A Lạc,nấu nước rửa mặt, làm giống như một bà mẹ già.Năm ngày sau thảo dược dùng hết , Tuyết Cầu lại dựa theo tranh thảo dược của A Lạc lên núi đi hái thuốc. Mà thường thường hái trở về đều là cỏ dại.

“Tại sao? Ta cảm thấy khóm cỏ này giống như ngươi vẽ nha !”

“Cầm tới ta xem một chút.” A Lạc nhận lấy cỏ dại cùng hình vẽ mình đối chiếu,”Òm,ta biết, ta vẽ không quá chính xác,răng cưa bên cạnh cỏ này dày hơn thảo dược Diệp Tử một chút. Ngươi hái cái này không đúng, phiền ngươi lại lên núi một chuyến.”

Tuyết Cầu bị A Lạc chọc phát điên, nhiều lần vứt bỏ hắn chạy về đỉnh núi. Nhưng mỗi lần chạy về lại sẽ len lén chạy xuống nhìn lén tình huống A Lạc ,mỗi lần đều thấy A Lạc đói khổ lạnh lẽo nằm phịch ở trên giường, suy yếu vô lực, ánh mắt mê mang, ho khan liên tiếp,đáng ghét nhất chính là luôn mồm kêu “Tuyết Cầu . . . . Ngươi đang ở đâu?” .

Không còn cách nào, Tuyết Cầu coi như đem một chữ “Hèn”viết ở trong lòng bàn tay, vẫn không ngăn cản được mình trở lại bên người A Lạc.Vẫn không chạy , cũng không tức giận, chỉ còn mấy ngày mà thôi, đối với tu hành của mình cũng không tác dụng hơn được bao nhiêu .Cầm lên cây quạt nhỏ , chịu khó sắc thuốc cho hắn. Đem hắn chiếu cố tốt , tích điểm thiện đức, mình mới hảo an tâm trở về.

Bất quá, bệnh A Lạc không có dễ tốt lên như vậy, Tuyết Cầu hết lòng chiếu cố lâu như vậy vẫn chưa chuyển biến tốt .

Hôm nay, Tuyết Cầu chuyên tâm nghiên cứu thảo dược đột nhiên ý thức được một đại sự!

“A Lạc, hôm nay là không phải 15 sao?”

“Chắc là mười bốn ?”

“Không đúng không đúng, “Tuyết Cầu không tin A Lạc, xòe ra ngón tay,đếm một ngày một ngày , đếm tới kết quả la to không ổn.

“Thế nào?”

“Hôm nay là mười lăm! Là Thái Sơn chinh thử !”

Tuyết Cầu khẩn trương A Lạc càng bình tĩnh,dù sao cũng không liên quan tới hắn. “A?Phải không? Đại khái là ta bệnh nên hồ đồ .”

“Ta phải đi.” Tuyết Cầu vội vội vàng vàng đứng lên, đem thảo dược trên bàn hốt vào rổ.

“Cầu, đừng đi. Lần sau lại đi .Ngươi nếu là đi, ta làm sao bây giờ ?”

“Không được không được, Thiên giới chinh thử trăm năm một lần, đây đối với ta mà nói là chuyện lớn,ta nhất định phải đi.”

“Ngươi đi, vạn nhất ta chết làm sao bây giờ?”

“Chết thì chết, ngươi mặc cho số phận đi! Ta không quản được nhiều như vậy!”

Dù sao cũng biết rõ kết quả, A Lạc không thích bĩu bĩu môi.

Tuyết Cầu vội vã rửa sạch đống khoai lang bên gối A Lạc, “Đói thì ăn cái này, nếu như ta không được chọn ta liền lập tức trở về.”

Nói xong, làm như muốn đi, A Lạc níu y lại,rất nghiêm túc hỏi y: “Cầu Cầu, nếu như ngươi trở về,ta đã chết, vậy ngươi làm sao?”Khổ sở? Thương tâm? Hối hận?

Tuyết Cầu suy nghĩ một chút, trả lời: “Đem ngươi chôn.”

Sau đó, A Lạc nới lỏng tay. Tuyết Cầu như một đạo tia chớp màu trắng chạy vội ra ngoài.

Qua hồi lâu, A Lạc nằm ở trên giường ngồi dậy, hai tay chống má suy tư một lát, sau đó vén ống quần lên nhìn mắt cá chân mình sưng đỏ hồi lâu không thấy tốt hơn kia. . . . . Hắn lấy ra một bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc để dùng. Tiếp đó, hắn nhẹ nhàng sờ soạng mắt cá chân,sưng đỏ lập tức biến mất. Tiếp đến, hắn đi tới trước bàn sách,cầm lên cuốn ‘Quần ma chí’ mà mình “khổ tâm biên soạn” ,mở ra, nhìn bức họa Tuyết Cầu,hắn nhàn nhạt cười.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, từng làn từng làn chiếu vào trên người A Lạc,hắn đang từ từ biến mất trong ánh mặt trời . . . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương