Lạc Trì
-
Chương 9
Trong tiết đọc sách buổi sáng, Diệp Khâm mắng chửi Chu Phong ngồi cùng bàn: “Tôi đã nói là cái chiêu rách nát này của cậu không dùng được mà.”
Chu Phong vò đầu: “Không đúng tý nào, Di Nhiên lúc nhận được bữa sáng đều vui lắm mà.”
Diệp Khâm lấy điện thoại ra lên baidu, chỉ cho Chu Phong xem: “Mẫu câu yours s… s (trân trọng) này, bình thường đều được sử dụng trong thư từ trao đổi thương mại chính thức, cậu còn bảo tôi dùng lovely… Đáng yêu cái rắm ấy, xấu hổ chết đi được.”
Chu Phong rút chiếc card ra nhìn một chút: “Mịa nó, khẳng định là Trình Phi Trì cố ý, bữa sáng rõ ràng là đưa đến cho cậu ta, thế mà cậu ta lại nói cậu đưa nhầm người rồi?”
Diệp Khâm trợn mắt lên: “Phí lời, nếu không thế thì sao lại dùng kiểu ký tên như vậy để châm biếm tôi.”
Chu Phong: “Vậy chúng ta tiếp theo phải làm thế nào bây giờ?”
Diệp Khâm không biết, cậu cứ nhìn thấy túi giấy màu hồng kia là lại thấy phiền lòng, vươn tay ra vỗ vào Liêu Dật Phương đang học thuộc từ đơn: “Lớp trưởng ăn sáng này.”
Liêu Dật Phương quay lại, đẩy cặp kính mắt lên: “Tôi ăn rồi, cậu đưa cho bạn học nào cần đi.” Sau đó mặt cậu ta đầy cảm động nói: “Tôi biết ngay là bạn học Diệp không có thay đổi mà, cậu vẫn luôn là tiểu thái dương (mặt trời nhỏ) đáng yêu của bọn tôi.”
Diệp Khâm bây giờ không thể nghe nổi hai từ “đáng yêu” này, cậu cảm thấy đó là cả một sự sỉ nhục, nghiến răng nghiến lợi nở một nụ cười không thật: “Bây giờ không phải là mặt trời nhỏ nữa rồi mà là sấm chớp mưa bão nhé.”
Buổi chiều trời thật sự đổ mưa, tiết Thể dục đổi thành tiết tự học.
Lão Tôn giáo viên chủ nhiệm đang ngồi trên bục giảng, Chu Phong ôm điện thoại trốn sau chồng sách xếp cao lên, lập một nhóm chat trên QQ có tên là “Khâm ca xông lên”.
Chu Phong: 【Trước khi vào nhóm là phải đổi tên nhé, đám ngu ngốc các cậu cứ hai tiếng lại đổi tên tài khoản một lần, ma mới biết ai là ai】
Phàm:【Sửa rồi】
Diệp Khâm: 【…】
Chu Phong: 【Đổi tên đầy đủ! Đừng có để từng chữ từng chữ một nhảy lên như thế, A Khâm kỵ lắm đấy!】
Đoạn này chính là vì ai đó để lại một chữ Trì trong chương trước.
Triệu Dược: 【Làm sao vậy, ra trận không thuận lợi sao?】
Chu Phong: 【Học bá kia trả lại hết đồ ăn sáng rồi, còn để lại một câu kỳ quái, chọc tức A Khâm nữa chứ】
Lưu Dương Phàm: 【Lần trước tôi đã bảo chiêu này không được, các cậu cứ nhất định phải thử cơ】
Cái ngày Diệp Khâm hạ quyết tâm phải xử lý Trình Phi Trì, bốn người bọn họ liền ngồi cùng nhau mở một cuộc họp ngắn, trọng điểm buổi thảo luận chủ yếu là xử như thế nào, làm thế nào mới khiến người kia nhận được giáo huấn.
Lúc mới đầu, mấy người họ đối với mối cừu hận đột nhiên xuất hiện này của Diệp Khâm cũng cảm thấy quái lạ, Diệp Khâm đương nhiên không thể nói ra sự thật, đành phải đem chuyện xe đạp thêm bớt một tý tô vẽ cho mình thành hình tượng anh hùng nói nghĩa khí, xông ra đối phó với Trình Phi Trì nham hiểm giả dối, dẫn đến sự ủng hộ mạnh mẽ từ phía Chu Phong: “Thật mẹ nó huênh hoang mà, tôi đã bảo là không thể tha cho tên này được. Không cho cậu ta nếm thử chút dạy dỗ, thì sau này cậu ta ở Lục Trung của chúng ta càng làm xằng làm bậy thêm mà thôi!”
Cả bọn bàn bạc nửa ngày, cũng không nghĩ ra được một kế hoạch hữu hiệu hoàn hảo nào cả. Ngay cả chuyện viết một tờ giấy to nói Trình Phi Trì là đồng tính dán lên bảng tin của trường cũng nghĩ đến rồi, nhưng Triệu Dược lại nói không được, nếu Lục Trung đã nhận cậu ta có nghĩa là không quan tâm đến vấn đề kia, hoặc cân nhắc đến việc năng lực của học sinh quan trọng hơn những lời đồn đại đó.
Hiện nay độ khoan dung của xã hội đối với những người đồng tính càng ngày càng cao, nghe đâu luật kết hôn đồng tính còn được trình lên Quốc hội chờ xem xét, việc này nếu như bị tuồn ra có thể đối với cậu ta không tạo thành bất cứ đả kích gì.
“Không bằng như vậy đi,” Lưu Dương Phàm vẫn luôn yên lặng nghe mấy người họ bàn nhau, lúc này lại đột nhiên lên tiếng: “Cậu ta không phải là thích con trai sao? Tìm một người đến quyến rũ cậu ta, đùa giỡn cậu ta sau đó thì quăng đi, loại đả kích về tâm hồn này so với đả kích từ bên ngoài mạnh hơn nhiều lắm.”
Chu Phong cảm xúc mãnh liệt vỗ tay bộp bộp, khen cậu ta không hổ là lớn lên trong đại gia tộc thường xuyên đấu đá lẫn nhau, quá sành sỏi.
Cả bọn tìm được lối suy nghĩ mới, nhưng lại vì kế hoạch tìm ứng cử viên mà lâm vào âu sầu.
“Đầu tiên, người này phải là người của chúng ta.” Chu Phong vuốt cằm nói.
Lưu Dương Phàm nhếch miệng cười lên: “Còn phải xinh đẹp nữa.”
Sau đó, ánh mắt của tất cả bọn họ đều nhất trí tập trung lại trên người Diệp Khâm.
Không nói những cái khác, ít nhất bốn chữ “chữ y như người” này, hoàn toàn phải chào thua trước Diệp Khâm.
Vẻ ngoài của cậu thiên về nữ tính, mắt to da trắng, tay chân nhỏ nhắn, khi còn nhỏ yếu ớt lại đáng yêu nên thường bị nhận nhầm thành con gái, còn có lịch sử đen là đã từng đóng vai nàng Bạch Tuyết ở trường mẫu giáo.
Sau khi hiểu chuyện, vì muốn phủ bụi đoạn quá khứ này, mà Diệp Khâm đã học theo cách đi nghênh ngang của các học sinh nam lớp lớn, còn cố ý nói chuyện bằng chất giọng thô khàn, ai nói cậu xinh đẹp đáng yêu cậu liền tính sổ với người ta, dần dà mới trở thành bộ dạng thiếu gia huênh hoang không nhìn thấy ai như ngày hôm nay.
Diệp Khâm bị bọn họ nhìn đến sợ, trợn mắt lên dữ dằn nói: “Nhìn tôi làm gì?”
Triệu Dược gảy tàn thuốc lá trên tay: “Tìm người khác dù thế nào cũng vẫn có nguy hiểm tồn tại, bản thân chúng ta có người, tội gì mà phải tìm ở bên ngoài?”
Diệp Khâm văng tục: “Đệt!”
Chu Phong vừa cân nhắc, cũng cảm thấy Triệu Dược nói có lý: “Tôi thấy được đó, A Khâm của chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, lần đó ở cửa hàng tiện lợi, học bá không phải cũng bị vẻ bề ngoài của cậu ta đánh lừa, còn tìm cậu ta làm chứng sao?”
Trong đầu Diệp Khâm lúc này chỉ nghĩ làm sao có thể xử được Trình Phi Trì mà thôi, nên cũng suy nghĩ theo chiều hướng đó, được một lát cậu liền sầm mặt lại nói: “Vậy thì càng không được, tôi cùng anh ta đã kết thành mối thù sâu đậm như vậy, anh ta sao có thể bị tôi quyến… quyến rũ đây.”
Lưu Dương Phàm bình chân như vại: “Cái này thì cậu không hiểu rồi, càng là mối quan hệ như vậy lại càng dấy lên hứng thú muốn chính phục của đàn ông.”
Toàn thân Diệp Khâm nổi cả da gà: “Chinh phục cái rắm ấy!”
Triệu Dược động viên cậu: “Đổi góc độ suy nghĩ đi, là cậu chinh phục cậu ta, khiêu chiến chuyện mà toàn bộ nữ sinh trong trường đều không làm được, cảm giác thành tựu nhiều đến thế nào chứ.”
Tóm lại ứng cử viên đã được quyết định như vậy đấy, ngay sau đó Chu Phong liền đưa ra ý kiến tặng bữa sáng yêu thương, cuối cùng kế hoạch này lại thất bại vì vậy mục đích lập nhóm chính là để thiết kế ra phương án mới.
Chu Phong: 【A Phàm này cậu nói xem nên làm thế nào, cậu là có kinh nghiệm theo đuổi con gái nhất đó】
Lưu Dương Phàm: 【Bây giờ không phải trời đang mưa sao】
Chu Phong: 【Đúng xồi, cậu định bảo A Khâm đi đưa ô à?】
Diệp Khâm: 【Cút đi, tôi không đi đưa đâu】
Bữa sáng là dùng tiền sai một bạn học lớp bên đưa hộ, để cậu tự mình đi đưa á hả, còn không bằng bảo cậu đập đầu chết đi cho xong.
Triệu Dược: 【Hai người các cậu làm ơn đừng có suy nghĩ như những thằng trai thẳng được không? A Khâm hôm nay lái xe đến đúng không, tiện đường đưa người ta về nhà đi】
Diệp Khâm vui vẻ chấp nhận ý kiến này, dù sao cũng để Trình Phi Trì biết là cậu rồi, nên cũng đã đến thời điểm lộ mặt bày tỏ một chút.
Cậu xem hành động lần này như thể lần đầu tiên phải giao phong chính diện trên chiến trường, Chu Phong cũng cuống cuồng lôi từ trong cặp ra kẹo xịt tóc, xịt tung tóe lên đầu Diệp Khâm: “A Khâm hwaiting, chúng ta có thua thì cũng là cố hết sức…”
Diệp Khâm xùy xùy nói: “Thua cái đầu cậu ấy, anh đây mà ra tay là sẽ thắng đến cùng.”
Tiết cuối cùng của buổi chiều hôm nay, cậu đến mượn Tôn Di Nhiên gương lược, chải chuốt một phen, vượt qua cái lạnh của không khí kéo khóa áo đồng phục xuống, tiêu sái phanh ra rồi lại há miệng run rẩy bước ra khỏi cổng trường.
Lớp Khoa học tự nhiên 1 thường tan học muộn nhất, thời điểm học sinh từ cửa sau nối đuôi nhau đi ra, cơn mưa vẫn còn chưa ngừng lại. Dáng người Trình Phi Trì cao ráo, Diệp Khâm vừa liếc qua đã trông thấy anh đẩy xe đi, lẫn trong đám đông chậm rãi đạp xe.
Chiếc SUV màu bạc đỗ tại cổng sau chuyên để xe đạp dành cho học sinh, không chỉ hoàn toàn không thích hợp mà còn chiếm giữ một nửa con đường vốn rộng rãi. Mấy nữ sinh tò mò nhìn vào bên trong chiếc xe, lại bị tiếng còi đột nhiên vang lên khiến họ giật mình lùi về phía sau, Diệp Khâm hạ cửa sổ xe xuống, hất cằm lên dùng ánh mắt có ý đuổi bọn họ đi còn tựa như đang nói “đi ra đi ra, đừng đứng chắn tôi nhìn người.”
Lúc Trình Phi Trì đạp xe lướt qua, chiếc SUV chậm rãi lăn bánh, không nhanh không chậm đi theo bên cạnh anh. Có lẽ vì trời còn đang mưa, người đạp xe cũng nóng lòng muốn về nhà, Diệp Khâm đi theo hồi lâu, trước mắt trông thấy sắp đến đoạn rẽ vào đường chính mà Trình Phi Trì vẫn chưa từng quay đầu qua nhìn một lần.
“Này!” Diệp Khâm không nhịn được lên tiếng gọi anh, “Lên xe đi, tôi đưa anh về.”
Trình Phi Trì lau nước mưa trên mặt, nói: “Không cần, cảm ơn.”
Nói xong lại đứng dậy đạp xe, nhanh như chớp đã vượt ra ngoài.
Diệp Khâm hoài nghi anh ta căn bản là không nhìn thấy rõ gương mặt anh tuấn cùng tư thế lái xe siêu đẹp trai của mình, cậu liền đuổi theo cất cao giọng nói: “Mưa lớn như vậy, tôi đưa anh về nhé, chiếc xe nát… chiếc xe đạp của anh có thể đặt ở sau cốp xe mà.”
Trình Phi Trì lần này dứt khoát không đáp lại, đạp chiếc xe nát không chút do dự rẽ vào đường chính.
Lúc thường nếu như có người nào không biết điều như thế, Diệp Khâm đã sớm đạp ga phóng đi từ lâu. Nhưng Lưu Dương Phàm mới vừa nhắc nhở cậu, cái chuyện theo đuổi này ấy mà, quan trọng là phải để đối phương cảm nhận được thành ý, cho dù là con trai hay con gái, đều không từ chối được một tấm lòng bền bỉ và kiên trì.
Diệp Khâm nhịn một hơi, không cam lòng theo sát người kia.
Vào thời gian này, tình hình giao thông thường không tốt, Trình Phi Trì không biết có phải là cố ý hay không, trên đường từ Lục Trung về tiểu khu Ngọc Lâm, anh ta toàn chọn đường nhỏ mà đi, Diệp Khâm lái xe đuổi theo hết rẽ trái lại quẹo phải đến là khổ sở, thời điểm lái xe vào con đường không quen thuộc lắm, bất ngờ nhìn thấy phía trước có dây cảnh báo của cảnh sát, bên cạnh chỉ chừa lại con đường nhỏ đủ hai người đi qua.
Cảnh sát giao thông ra hiệu cho Diệp Khâm dừng xe, thấy mặt cậu non choẹt liền hỏi đến bằng lái xe, khi anh cảnh sát nhìn vào bức ảnh của cậu thiếu niên có tóc mái rũ xuống che đi cái trán thanh tú với cái cậu vuốt tóc ngược hết cả lên đang ngồi sau ghế lái này, phải so sánh một lúc lâu mới nghiêm túc giáo dục, nói: “Đoạn rẽ phía trước đã có biển hiệu “công trường đang thi công”, lái xe nhất định phải chú ý an toàn, tuổi còn trẻ đừng không biết trân trọng sinh mệnh.”
Vừa nãy Diệp Khâm chỉ mải đuổi theo người kia, căn bản là không nhìn thấy tấm biển. Bây giờ thì người đâu rồi? Đã sớm chẳng còn nhìn thấy cả người lẫn bóng.
Lại bị Trình Phi Trì chơi cho một vố, Diệp Khâm tức đến mức không có chỗ nào xả ra.
Ý chí chiến đấu càng ngày càng tăng, nhưng biện pháp thì lại càng ngày càng ít, Trình Phi Trì dường như sản sinh ra kháng thể đối với cậu, mềm không được mà cứng cũng không xong, bữa sáng đổi thành túi màu xanh làm cũng bị trả về nguyên dạng. Có lần Diệp Khâm còn thấy trên tấm card có nhiều thêm cái gì đó, nhìn kỹ lại, hóa ra Trình Phi Trì còn giúp cậu sửa lỗi chính tả.
Diệp Khâm liền xé nát tấm card kia, xé xong vẫn không hết giận, đoạt lấy bật lửa từ trong tay Triệu Dược, đốt từng mảnh từng mảnh, không cẩn thận còn đốt vào tay, lại vì ngại mà không dám kêu đau, nghẹn đến mức viền mắt đều đỏ lên, liền từ cửa sổ ném bật lửa đi thật xa.
Cậu từ nhỏ mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, muốn cái gì có cái đó, chưa từng ức thế này bao giờ?
Bên này Diệp Khâm tức đến nước mắt lưng tròng, bên kia Chu Phong lại nghe ngóng được tin tức mang về, trước tiên uống hết một lon coca sau đó cánh tay mới mở rộng ngã xuống sopha, dương dương tự đắc, tuyên bố: “Tôi cuối cùng cũng đã biết học bá thích loại hình nào rồi.”
Sau buổi trưa một ngày mùa thu, khi những bóng cây thu ngắn lại trên nền xi măng, những hạt bụi nhỏ li ti trôi nổi trong không khí dưới ánh mặt trời. Lúc gần đến buổi chiều, Trình Phi Trì đặt sách xuống đi đến nhà ăn.
Anh có thói quen đi ăn lệch giờ, thứ nhất không chỉ vì ít người mà không cần xếp hàng, thứ hai tiền ăn cũng có lúc lâm thời hạ xuống một chút, tiền tiết kiệm được còn phải mua đồ bổ cho mẹ, trời vào thu là lúc thích hợp bồi bổ thân thể nhất, bà là người hay bận tâm gần đây vì hướng dẫn cho học sinh mà gầy đi không ít.
Tại vị trí thường ngồi ở nhà ăn tầng một, Trình Phi Trì vô tình gặp Ngụy Gia Kỳ đang vừa ăn vừa đọc sách. Trường cấp hai của Ngụy Gia Kỳ cách bên này một quãng đường, mỗi lần tới kỳ thi tháng là thời gian học tập căng thẳng, tính cách của cậu ta lại hướng nội, trên phương diện học hành nếu gặp phải khó khăn việc đầu tiên là luôn nghĩ đến gia sư của mình, cũng chính là Trình Phi Trì.
Ngụy Gia Kỳ không phải là người thuộc kiểu thông minh trời sinh, một đề bài phải giảng nhiều lần cậu mới hiểu một cách thấu đáo, nhưng tính cách cậu ta khắc khổ hiếu học, cho rằng con đường thi đỗ Đại học là con đường duy nhất. Trình Phi Trì năm lần bảy lượt quấy nhiễu cũng không ảnh hưởng đến cậu ta, tranh thủ lúc ăn cơm còn giảng thêm hai đề không làm lỡ mất bao nhiêu thời gian.
Giảng bài xong rồi tiễn người đi, Trình Phi Trì mới ăn cơm của mình. Trông thấy trước mắt chỉ còn hai mươi phút nữa thì nhà ăn sẽ đóng cửa, anh liền đẩy nhanh tốc độ ăn, lùa hết tất cả vào miệng mình.
Cơm hôm nay có hơi khô, lúc Trình Phi Trì ngửa đầu lên uống bát canh vào bụng, liền nhận thấy phía đối diện có nhiều hơn một người.
Diệp Khâm lúc này đang xấu hổ.
Chu Phong nói mấy ngày hôm nay đều có người nhìn thấy Trình Phi Trì đến buổi trưa sẽ cùng một nam sinh nhỏ “hẹn hò” ở nhà ăn, nam sinh nhỏ kia trông như con gái vừa gầy lại thấp, một cơn gió thổi đến cũng đủ để quật ngã cậu ta. Nhưng Trình Phi Trì lại đối xử rất tốt với cậu ta, giúp cậu ta lấy cơm, giảng bài, trên gương mặt còn mang theo nụ cười, vô cùng ôn nhu, một đống nữ sinh nhìn thấy mà đỏ cả mặt, hận không thể cùng nam sinh nhỏ kia trao đổi thân phận.
“Di Nhiên còn nhìn thấy cậu ta vặn nắp chai cho cậu bé kia cơ mà.” Chu Phong giễu cợt, nói, “Cậu ta căn bản là không sợ người khác biết được mình là gay, cũng chỉ có đám con gái kia là bị mù, bầu cậu ta làm hot boy trường làm gì cơ chứ.”
Chu Phong làm việc qua loa không căn cứ, lời của cậu ta chỉ có thể tin được năm, sáu phần, nhưng bây giờ ngoại trừ tin cậu ta ra cũng chẳng có cách nào khác.
Diệp Khâm lúc này đang rũ mắt xuống đánh giá chính mình, áo len màu hồng ngó sen phối với quần bò màu xanh lam nhạt đi cùng với giày lười màu trắng, muốn bao nhiêu ẻo lả thì có bấy nhiều. Mái tóc nhu thuận xõa xuống che lấy tầm mắt, cậu giơ tay lên phẩy nhẹ hai lần, để lộ ra một lớp mồ hôi mỏng lấm tấm trên cái trán trắng tinh.
Lời của Lưu Dương Phàm văng vẳng một bên tai: “Ẹc, lúc trước chúng ta đều đi nhầm phương hướng rồi, đàn ông con trai mà, đều thích ra vẻ anh hùng, thích cảm giác có người ỷ lại mình, cậu cứ ở trước mặt cậu ta nhu nhược yếu đuối một chút, giả vờ như bị tàn phế ấy, vậy thì càng tốt hơn.”
Diệp Khâm mơ hồ cảm nhận cái lý luận này có chỗ nào không đúng lắm, nhưng đáng tiếc là cậu vô cùng thiếu khuyết kinh nghiệm yêu đương, đặt thứ logic này lên người mình suy nghĩ một hồi cũng thấy không có tật gì. Gay cũng là đàn ông con trai mà, chắc cũng không có cách đối xử khác đâu.
Vì thế cậu mới ăn mặc thành như vậy mà đến nhà ăn, đặt đồ uống đang cầm trên tay xuống bàn, đẩy qua: “Uống nước đi này, đừng để nghẹn.”
Ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Diệp Khâm bình thường nói chuyện khí thế, còn cố gằn giọng cho khàn khàn, tự nhiên sẽ thấy rất hung dữ. Lúc này lại hơi đè thấp thanh âm, giọng nói của Diệp Khâm trở nên tinh tế mềm mại đến mức cậu cũng phải giật mình.
Trình Phi Trì quả nhiên trúng chiêu này, cũng không như trước không để ý đến Diệp Khâm nữa, liếc mắt nhìn chai nước kia một cái, nói: “Tôi không khát, cậu uống đi.”
Diệp Khâm nhăn nhó kéo chai nước về, ôm vào trong lòng dằn vặt một phen, lần thứ hai đặt lên trên bàn lại chậm rãi đẩy về phía người ngồi đối diện.
Trong ánh mắt đang chăm chú nhìn của Trình Phi Trì, vẻ mặt Diệp Khâm hợp với tình thế như có hai đám mây ửng đỏ trên gò má.
Cậu mềm giọng nói: “Tôi không vặn ra được, anh… mở giúp tôi nhé.”
Chu Phong vò đầu: “Không đúng tý nào, Di Nhiên lúc nhận được bữa sáng đều vui lắm mà.”
Diệp Khâm lấy điện thoại ra lên baidu, chỉ cho Chu Phong xem: “Mẫu câu yours s… s (trân trọng) này, bình thường đều được sử dụng trong thư từ trao đổi thương mại chính thức, cậu còn bảo tôi dùng lovely… Đáng yêu cái rắm ấy, xấu hổ chết đi được.”
Chu Phong rút chiếc card ra nhìn một chút: “Mịa nó, khẳng định là Trình Phi Trì cố ý, bữa sáng rõ ràng là đưa đến cho cậu ta, thế mà cậu ta lại nói cậu đưa nhầm người rồi?”
Diệp Khâm trợn mắt lên: “Phí lời, nếu không thế thì sao lại dùng kiểu ký tên như vậy để châm biếm tôi.”
Chu Phong: “Vậy chúng ta tiếp theo phải làm thế nào bây giờ?”
Diệp Khâm không biết, cậu cứ nhìn thấy túi giấy màu hồng kia là lại thấy phiền lòng, vươn tay ra vỗ vào Liêu Dật Phương đang học thuộc từ đơn: “Lớp trưởng ăn sáng này.”
Liêu Dật Phương quay lại, đẩy cặp kính mắt lên: “Tôi ăn rồi, cậu đưa cho bạn học nào cần đi.” Sau đó mặt cậu ta đầy cảm động nói: “Tôi biết ngay là bạn học Diệp không có thay đổi mà, cậu vẫn luôn là tiểu thái dương (mặt trời nhỏ) đáng yêu của bọn tôi.”
Diệp Khâm bây giờ không thể nghe nổi hai từ “đáng yêu” này, cậu cảm thấy đó là cả một sự sỉ nhục, nghiến răng nghiến lợi nở một nụ cười không thật: “Bây giờ không phải là mặt trời nhỏ nữa rồi mà là sấm chớp mưa bão nhé.”
Buổi chiều trời thật sự đổ mưa, tiết Thể dục đổi thành tiết tự học.
Lão Tôn giáo viên chủ nhiệm đang ngồi trên bục giảng, Chu Phong ôm điện thoại trốn sau chồng sách xếp cao lên, lập một nhóm chat trên QQ có tên là “Khâm ca xông lên”.
Chu Phong: 【Trước khi vào nhóm là phải đổi tên nhé, đám ngu ngốc các cậu cứ hai tiếng lại đổi tên tài khoản một lần, ma mới biết ai là ai】
Phàm:【Sửa rồi】
Diệp Khâm: 【…】
Chu Phong: 【Đổi tên đầy đủ! Đừng có để từng chữ từng chữ một nhảy lên như thế, A Khâm kỵ lắm đấy!】
Đoạn này chính là vì ai đó để lại một chữ Trì trong chương trước.
Triệu Dược: 【Làm sao vậy, ra trận không thuận lợi sao?】
Chu Phong: 【Học bá kia trả lại hết đồ ăn sáng rồi, còn để lại một câu kỳ quái, chọc tức A Khâm nữa chứ】
Lưu Dương Phàm: 【Lần trước tôi đã bảo chiêu này không được, các cậu cứ nhất định phải thử cơ】
Cái ngày Diệp Khâm hạ quyết tâm phải xử lý Trình Phi Trì, bốn người bọn họ liền ngồi cùng nhau mở một cuộc họp ngắn, trọng điểm buổi thảo luận chủ yếu là xử như thế nào, làm thế nào mới khiến người kia nhận được giáo huấn.
Lúc mới đầu, mấy người họ đối với mối cừu hận đột nhiên xuất hiện này của Diệp Khâm cũng cảm thấy quái lạ, Diệp Khâm đương nhiên không thể nói ra sự thật, đành phải đem chuyện xe đạp thêm bớt một tý tô vẽ cho mình thành hình tượng anh hùng nói nghĩa khí, xông ra đối phó với Trình Phi Trì nham hiểm giả dối, dẫn đến sự ủng hộ mạnh mẽ từ phía Chu Phong: “Thật mẹ nó huênh hoang mà, tôi đã bảo là không thể tha cho tên này được. Không cho cậu ta nếm thử chút dạy dỗ, thì sau này cậu ta ở Lục Trung của chúng ta càng làm xằng làm bậy thêm mà thôi!”
Cả bọn bàn bạc nửa ngày, cũng không nghĩ ra được một kế hoạch hữu hiệu hoàn hảo nào cả. Ngay cả chuyện viết một tờ giấy to nói Trình Phi Trì là đồng tính dán lên bảng tin của trường cũng nghĩ đến rồi, nhưng Triệu Dược lại nói không được, nếu Lục Trung đã nhận cậu ta có nghĩa là không quan tâm đến vấn đề kia, hoặc cân nhắc đến việc năng lực của học sinh quan trọng hơn những lời đồn đại đó.
Hiện nay độ khoan dung của xã hội đối với những người đồng tính càng ngày càng cao, nghe đâu luật kết hôn đồng tính còn được trình lên Quốc hội chờ xem xét, việc này nếu như bị tuồn ra có thể đối với cậu ta không tạo thành bất cứ đả kích gì.
“Không bằng như vậy đi,” Lưu Dương Phàm vẫn luôn yên lặng nghe mấy người họ bàn nhau, lúc này lại đột nhiên lên tiếng: “Cậu ta không phải là thích con trai sao? Tìm một người đến quyến rũ cậu ta, đùa giỡn cậu ta sau đó thì quăng đi, loại đả kích về tâm hồn này so với đả kích từ bên ngoài mạnh hơn nhiều lắm.”
Chu Phong cảm xúc mãnh liệt vỗ tay bộp bộp, khen cậu ta không hổ là lớn lên trong đại gia tộc thường xuyên đấu đá lẫn nhau, quá sành sỏi.
Cả bọn tìm được lối suy nghĩ mới, nhưng lại vì kế hoạch tìm ứng cử viên mà lâm vào âu sầu.
“Đầu tiên, người này phải là người của chúng ta.” Chu Phong vuốt cằm nói.
Lưu Dương Phàm nhếch miệng cười lên: “Còn phải xinh đẹp nữa.”
Sau đó, ánh mắt của tất cả bọn họ đều nhất trí tập trung lại trên người Diệp Khâm.
Không nói những cái khác, ít nhất bốn chữ “chữ y như người” này, hoàn toàn phải chào thua trước Diệp Khâm.
Vẻ ngoài của cậu thiên về nữ tính, mắt to da trắng, tay chân nhỏ nhắn, khi còn nhỏ yếu ớt lại đáng yêu nên thường bị nhận nhầm thành con gái, còn có lịch sử đen là đã từng đóng vai nàng Bạch Tuyết ở trường mẫu giáo.
Sau khi hiểu chuyện, vì muốn phủ bụi đoạn quá khứ này, mà Diệp Khâm đã học theo cách đi nghênh ngang của các học sinh nam lớp lớn, còn cố ý nói chuyện bằng chất giọng thô khàn, ai nói cậu xinh đẹp đáng yêu cậu liền tính sổ với người ta, dần dà mới trở thành bộ dạng thiếu gia huênh hoang không nhìn thấy ai như ngày hôm nay.
Diệp Khâm bị bọn họ nhìn đến sợ, trợn mắt lên dữ dằn nói: “Nhìn tôi làm gì?”
Triệu Dược gảy tàn thuốc lá trên tay: “Tìm người khác dù thế nào cũng vẫn có nguy hiểm tồn tại, bản thân chúng ta có người, tội gì mà phải tìm ở bên ngoài?”
Diệp Khâm văng tục: “Đệt!”
Chu Phong vừa cân nhắc, cũng cảm thấy Triệu Dược nói có lý: “Tôi thấy được đó, A Khâm của chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, lần đó ở cửa hàng tiện lợi, học bá không phải cũng bị vẻ bề ngoài của cậu ta đánh lừa, còn tìm cậu ta làm chứng sao?”
Trong đầu Diệp Khâm lúc này chỉ nghĩ làm sao có thể xử được Trình Phi Trì mà thôi, nên cũng suy nghĩ theo chiều hướng đó, được một lát cậu liền sầm mặt lại nói: “Vậy thì càng không được, tôi cùng anh ta đã kết thành mối thù sâu đậm như vậy, anh ta sao có thể bị tôi quyến… quyến rũ đây.”
Lưu Dương Phàm bình chân như vại: “Cái này thì cậu không hiểu rồi, càng là mối quan hệ như vậy lại càng dấy lên hứng thú muốn chính phục của đàn ông.”
Toàn thân Diệp Khâm nổi cả da gà: “Chinh phục cái rắm ấy!”
Triệu Dược động viên cậu: “Đổi góc độ suy nghĩ đi, là cậu chinh phục cậu ta, khiêu chiến chuyện mà toàn bộ nữ sinh trong trường đều không làm được, cảm giác thành tựu nhiều đến thế nào chứ.”
Tóm lại ứng cử viên đã được quyết định như vậy đấy, ngay sau đó Chu Phong liền đưa ra ý kiến tặng bữa sáng yêu thương, cuối cùng kế hoạch này lại thất bại vì vậy mục đích lập nhóm chính là để thiết kế ra phương án mới.
Chu Phong: 【A Phàm này cậu nói xem nên làm thế nào, cậu là có kinh nghiệm theo đuổi con gái nhất đó】
Lưu Dương Phàm: 【Bây giờ không phải trời đang mưa sao】
Chu Phong: 【Đúng xồi, cậu định bảo A Khâm đi đưa ô à?】
Diệp Khâm: 【Cút đi, tôi không đi đưa đâu】
Bữa sáng là dùng tiền sai một bạn học lớp bên đưa hộ, để cậu tự mình đi đưa á hả, còn không bằng bảo cậu đập đầu chết đi cho xong.
Triệu Dược: 【Hai người các cậu làm ơn đừng có suy nghĩ như những thằng trai thẳng được không? A Khâm hôm nay lái xe đến đúng không, tiện đường đưa người ta về nhà đi】
Diệp Khâm vui vẻ chấp nhận ý kiến này, dù sao cũng để Trình Phi Trì biết là cậu rồi, nên cũng đã đến thời điểm lộ mặt bày tỏ một chút.
Cậu xem hành động lần này như thể lần đầu tiên phải giao phong chính diện trên chiến trường, Chu Phong cũng cuống cuồng lôi từ trong cặp ra kẹo xịt tóc, xịt tung tóe lên đầu Diệp Khâm: “A Khâm hwaiting, chúng ta có thua thì cũng là cố hết sức…”
Diệp Khâm xùy xùy nói: “Thua cái đầu cậu ấy, anh đây mà ra tay là sẽ thắng đến cùng.”
Tiết cuối cùng của buổi chiều hôm nay, cậu đến mượn Tôn Di Nhiên gương lược, chải chuốt một phen, vượt qua cái lạnh của không khí kéo khóa áo đồng phục xuống, tiêu sái phanh ra rồi lại há miệng run rẩy bước ra khỏi cổng trường.
Lớp Khoa học tự nhiên 1 thường tan học muộn nhất, thời điểm học sinh từ cửa sau nối đuôi nhau đi ra, cơn mưa vẫn còn chưa ngừng lại. Dáng người Trình Phi Trì cao ráo, Diệp Khâm vừa liếc qua đã trông thấy anh đẩy xe đi, lẫn trong đám đông chậm rãi đạp xe.
Chiếc SUV màu bạc đỗ tại cổng sau chuyên để xe đạp dành cho học sinh, không chỉ hoàn toàn không thích hợp mà còn chiếm giữ một nửa con đường vốn rộng rãi. Mấy nữ sinh tò mò nhìn vào bên trong chiếc xe, lại bị tiếng còi đột nhiên vang lên khiến họ giật mình lùi về phía sau, Diệp Khâm hạ cửa sổ xe xuống, hất cằm lên dùng ánh mắt có ý đuổi bọn họ đi còn tựa như đang nói “đi ra đi ra, đừng đứng chắn tôi nhìn người.”
Lúc Trình Phi Trì đạp xe lướt qua, chiếc SUV chậm rãi lăn bánh, không nhanh không chậm đi theo bên cạnh anh. Có lẽ vì trời còn đang mưa, người đạp xe cũng nóng lòng muốn về nhà, Diệp Khâm đi theo hồi lâu, trước mắt trông thấy sắp đến đoạn rẽ vào đường chính mà Trình Phi Trì vẫn chưa từng quay đầu qua nhìn một lần.
“Này!” Diệp Khâm không nhịn được lên tiếng gọi anh, “Lên xe đi, tôi đưa anh về.”
Trình Phi Trì lau nước mưa trên mặt, nói: “Không cần, cảm ơn.”
Nói xong lại đứng dậy đạp xe, nhanh như chớp đã vượt ra ngoài.
Diệp Khâm hoài nghi anh ta căn bản là không nhìn thấy rõ gương mặt anh tuấn cùng tư thế lái xe siêu đẹp trai của mình, cậu liền đuổi theo cất cao giọng nói: “Mưa lớn như vậy, tôi đưa anh về nhé, chiếc xe nát… chiếc xe đạp của anh có thể đặt ở sau cốp xe mà.”
Trình Phi Trì lần này dứt khoát không đáp lại, đạp chiếc xe nát không chút do dự rẽ vào đường chính.
Lúc thường nếu như có người nào không biết điều như thế, Diệp Khâm đã sớm đạp ga phóng đi từ lâu. Nhưng Lưu Dương Phàm mới vừa nhắc nhở cậu, cái chuyện theo đuổi này ấy mà, quan trọng là phải để đối phương cảm nhận được thành ý, cho dù là con trai hay con gái, đều không từ chối được một tấm lòng bền bỉ và kiên trì.
Diệp Khâm nhịn một hơi, không cam lòng theo sát người kia.
Vào thời gian này, tình hình giao thông thường không tốt, Trình Phi Trì không biết có phải là cố ý hay không, trên đường từ Lục Trung về tiểu khu Ngọc Lâm, anh ta toàn chọn đường nhỏ mà đi, Diệp Khâm lái xe đuổi theo hết rẽ trái lại quẹo phải đến là khổ sở, thời điểm lái xe vào con đường không quen thuộc lắm, bất ngờ nhìn thấy phía trước có dây cảnh báo của cảnh sát, bên cạnh chỉ chừa lại con đường nhỏ đủ hai người đi qua.
Cảnh sát giao thông ra hiệu cho Diệp Khâm dừng xe, thấy mặt cậu non choẹt liền hỏi đến bằng lái xe, khi anh cảnh sát nhìn vào bức ảnh của cậu thiếu niên có tóc mái rũ xuống che đi cái trán thanh tú với cái cậu vuốt tóc ngược hết cả lên đang ngồi sau ghế lái này, phải so sánh một lúc lâu mới nghiêm túc giáo dục, nói: “Đoạn rẽ phía trước đã có biển hiệu “công trường đang thi công”, lái xe nhất định phải chú ý an toàn, tuổi còn trẻ đừng không biết trân trọng sinh mệnh.”
Vừa nãy Diệp Khâm chỉ mải đuổi theo người kia, căn bản là không nhìn thấy tấm biển. Bây giờ thì người đâu rồi? Đã sớm chẳng còn nhìn thấy cả người lẫn bóng.
Lại bị Trình Phi Trì chơi cho một vố, Diệp Khâm tức đến mức không có chỗ nào xả ra.
Ý chí chiến đấu càng ngày càng tăng, nhưng biện pháp thì lại càng ngày càng ít, Trình Phi Trì dường như sản sinh ra kháng thể đối với cậu, mềm không được mà cứng cũng không xong, bữa sáng đổi thành túi màu xanh làm cũng bị trả về nguyên dạng. Có lần Diệp Khâm còn thấy trên tấm card có nhiều thêm cái gì đó, nhìn kỹ lại, hóa ra Trình Phi Trì còn giúp cậu sửa lỗi chính tả.
Diệp Khâm liền xé nát tấm card kia, xé xong vẫn không hết giận, đoạt lấy bật lửa từ trong tay Triệu Dược, đốt từng mảnh từng mảnh, không cẩn thận còn đốt vào tay, lại vì ngại mà không dám kêu đau, nghẹn đến mức viền mắt đều đỏ lên, liền từ cửa sổ ném bật lửa đi thật xa.
Cậu từ nhỏ mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, muốn cái gì có cái đó, chưa từng ức thế này bao giờ?
Bên này Diệp Khâm tức đến nước mắt lưng tròng, bên kia Chu Phong lại nghe ngóng được tin tức mang về, trước tiên uống hết một lon coca sau đó cánh tay mới mở rộng ngã xuống sopha, dương dương tự đắc, tuyên bố: “Tôi cuối cùng cũng đã biết học bá thích loại hình nào rồi.”
Sau buổi trưa một ngày mùa thu, khi những bóng cây thu ngắn lại trên nền xi măng, những hạt bụi nhỏ li ti trôi nổi trong không khí dưới ánh mặt trời. Lúc gần đến buổi chiều, Trình Phi Trì đặt sách xuống đi đến nhà ăn.
Anh có thói quen đi ăn lệch giờ, thứ nhất không chỉ vì ít người mà không cần xếp hàng, thứ hai tiền ăn cũng có lúc lâm thời hạ xuống một chút, tiền tiết kiệm được còn phải mua đồ bổ cho mẹ, trời vào thu là lúc thích hợp bồi bổ thân thể nhất, bà là người hay bận tâm gần đây vì hướng dẫn cho học sinh mà gầy đi không ít.
Tại vị trí thường ngồi ở nhà ăn tầng một, Trình Phi Trì vô tình gặp Ngụy Gia Kỳ đang vừa ăn vừa đọc sách. Trường cấp hai của Ngụy Gia Kỳ cách bên này một quãng đường, mỗi lần tới kỳ thi tháng là thời gian học tập căng thẳng, tính cách của cậu ta lại hướng nội, trên phương diện học hành nếu gặp phải khó khăn việc đầu tiên là luôn nghĩ đến gia sư của mình, cũng chính là Trình Phi Trì.
Ngụy Gia Kỳ không phải là người thuộc kiểu thông minh trời sinh, một đề bài phải giảng nhiều lần cậu mới hiểu một cách thấu đáo, nhưng tính cách cậu ta khắc khổ hiếu học, cho rằng con đường thi đỗ Đại học là con đường duy nhất. Trình Phi Trì năm lần bảy lượt quấy nhiễu cũng không ảnh hưởng đến cậu ta, tranh thủ lúc ăn cơm còn giảng thêm hai đề không làm lỡ mất bao nhiêu thời gian.
Giảng bài xong rồi tiễn người đi, Trình Phi Trì mới ăn cơm của mình. Trông thấy trước mắt chỉ còn hai mươi phút nữa thì nhà ăn sẽ đóng cửa, anh liền đẩy nhanh tốc độ ăn, lùa hết tất cả vào miệng mình.
Cơm hôm nay có hơi khô, lúc Trình Phi Trì ngửa đầu lên uống bát canh vào bụng, liền nhận thấy phía đối diện có nhiều hơn một người.
Diệp Khâm lúc này đang xấu hổ.
Chu Phong nói mấy ngày hôm nay đều có người nhìn thấy Trình Phi Trì đến buổi trưa sẽ cùng một nam sinh nhỏ “hẹn hò” ở nhà ăn, nam sinh nhỏ kia trông như con gái vừa gầy lại thấp, một cơn gió thổi đến cũng đủ để quật ngã cậu ta. Nhưng Trình Phi Trì lại đối xử rất tốt với cậu ta, giúp cậu ta lấy cơm, giảng bài, trên gương mặt còn mang theo nụ cười, vô cùng ôn nhu, một đống nữ sinh nhìn thấy mà đỏ cả mặt, hận không thể cùng nam sinh nhỏ kia trao đổi thân phận.
“Di Nhiên còn nhìn thấy cậu ta vặn nắp chai cho cậu bé kia cơ mà.” Chu Phong giễu cợt, nói, “Cậu ta căn bản là không sợ người khác biết được mình là gay, cũng chỉ có đám con gái kia là bị mù, bầu cậu ta làm hot boy trường làm gì cơ chứ.”
Chu Phong làm việc qua loa không căn cứ, lời của cậu ta chỉ có thể tin được năm, sáu phần, nhưng bây giờ ngoại trừ tin cậu ta ra cũng chẳng có cách nào khác.
Diệp Khâm lúc này đang rũ mắt xuống đánh giá chính mình, áo len màu hồng ngó sen phối với quần bò màu xanh lam nhạt đi cùng với giày lười màu trắng, muốn bao nhiêu ẻo lả thì có bấy nhiều. Mái tóc nhu thuận xõa xuống che lấy tầm mắt, cậu giơ tay lên phẩy nhẹ hai lần, để lộ ra một lớp mồ hôi mỏng lấm tấm trên cái trán trắng tinh.
Lời của Lưu Dương Phàm văng vẳng một bên tai: “Ẹc, lúc trước chúng ta đều đi nhầm phương hướng rồi, đàn ông con trai mà, đều thích ra vẻ anh hùng, thích cảm giác có người ỷ lại mình, cậu cứ ở trước mặt cậu ta nhu nhược yếu đuối một chút, giả vờ như bị tàn phế ấy, vậy thì càng tốt hơn.”
Diệp Khâm mơ hồ cảm nhận cái lý luận này có chỗ nào không đúng lắm, nhưng đáng tiếc là cậu vô cùng thiếu khuyết kinh nghiệm yêu đương, đặt thứ logic này lên người mình suy nghĩ một hồi cũng thấy không có tật gì. Gay cũng là đàn ông con trai mà, chắc cũng không có cách đối xử khác đâu.
Vì thế cậu mới ăn mặc thành như vậy mà đến nhà ăn, đặt đồ uống đang cầm trên tay xuống bàn, đẩy qua: “Uống nước đi này, đừng để nghẹn.”
Ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Diệp Khâm bình thường nói chuyện khí thế, còn cố gằn giọng cho khàn khàn, tự nhiên sẽ thấy rất hung dữ. Lúc này lại hơi đè thấp thanh âm, giọng nói của Diệp Khâm trở nên tinh tế mềm mại đến mức cậu cũng phải giật mình.
Trình Phi Trì quả nhiên trúng chiêu này, cũng không như trước không để ý đến Diệp Khâm nữa, liếc mắt nhìn chai nước kia một cái, nói: “Tôi không khát, cậu uống đi.”
Diệp Khâm nhăn nhó kéo chai nước về, ôm vào trong lòng dằn vặt một phen, lần thứ hai đặt lên trên bàn lại chậm rãi đẩy về phía người ngồi đối diện.
Trong ánh mắt đang chăm chú nhìn của Trình Phi Trì, vẻ mặt Diệp Khâm hợp với tình thế như có hai đám mây ửng đỏ trên gò má.
Cậu mềm giọng nói: “Tôi không vặn ra được, anh… mở giúp tôi nhé.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook