Lạc Trì
Chương 7

Năm giờ kém một phút sáng, Trình Phi Trì đang nằm trên giường liền mở mắt ra.

Đồng hồ sinh học chuẩn quá cũng không phải là một chuyện tốt, đã ba tuần liên tiếp anh không đến cửa hàng tiện lợi làm ca đêm rồi, thứ bảy vốn dĩ có thể ngủ thêm một lát.

Sau khi rửa mặt xong xuôi, Trình Phi Trì liền đi nấu cháo, nhân lúc rảnh rỗi chờ cháo chín, anh lại mở quyển đề thi các kỳ Olympic Toán học kia ra nghiên cứu. Anh không đăng ký lớp học Toán Olympic, tuần trước mới học ké hai tiết của giáo viên Toán học, phát hiện ra cách giải đề của mình với giáo viên có sự khác biệt lớn, vì để tìm được phương pháp giải nhanh và chắc nhất, hôm nay anh lại lấy giấy nháp ra tính toán lại một lần nữa.

Thời điểm Trình Hân rời giường vẫn chưa đến sáu giờ, Trình Phi Trì đeo ba lô lên chuẩn bị ra khỏi nhà, bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuôi đặt trên bàn ăn, còn dùng bát sứ đậy lại giữ ấm.

“Mẹ ơi, tối nay con sẽ về muộn một chút, con muốn đến hiệu sách tìm tài liệu.” Trình Phi Trì vừa thay giày vừa nói.

Trình Hân đi tới cửa: “Việc đi làm gia sư của con không phải chín giờ mới bắt đầu sao? Sớm như vậy đã ra ngoài rồi?”

“Con để quên một quyển sách ở lớp,” Trình Phi Trì duỗi thẳng eo lên, vươn tay ra nắm vào tay nắm cửa, “Con đến trường một chuyến, tiện thể ôn tập một chút.”

Trình Hân bảo Trình Phi Trì đợi một lát, từ trong phòng cầm ra một đôi găng tay đưa cho anh, nói: “Đến trường thì phải đạp xe đúng không? Bên ngoài trời lạnh, đeo cái này vào đi.”

Xe đạp của Trình Phi Trì dựng ở đoạn rẽ hành lang giữa tầng hai và tầng ba, bảo vệ của tiểu khu cũ có mà như không, để ở dưới tầng dễ bị trộm mất. Một tay Trình Phi Trì cầm vào ghi đông, tay còn lại đặt lên yên xe, vừa muốn nhấc xe lên, lại nghe thấy Trình Hân đang dựa vào cửa nhìn theo anh, đột nhiên nói: “Hôm nay có một em bé muốn đến nhà mình học.”

Trình Phi Trì ngẩn ra một lúc rồi mới nói: “Mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần nhận việc đâu, tiền con đi làm gia sư cũng đủ dùng rồi.”

“Ở nhà một mình rảnh quá cũng buồn lắm, mẹ muốn kiếm một ít việc để làm.” Trình Hân che miệng lại ho khan hai tiếng, hời hợt nói: “Chỉ là vừa khéo nhớ đến nên bảo với con một tiếng, chứ không phải để trưng cầu ý kiến của con.”

Trình Phi Trì xách xe đạp xuống tầng, ra khỏi cửa tiểu khu liền rẽ trái cũng không đi về hướng Lục Trung.

Gần đây anh mới tìm được một công việc phục vụ ở một cửa hàng bán đồ ăn sáng, thời gian từ sáu giờ đến tám giờ, vừa khéo không ảnh hưởng đến giờ lên lớp, việc buôn bán cũng không nhiều vì vậy ông chủ còn cho Trình Phi Trì được về sớm.

Buổi sáng thứ bảy công việc cũng nhàn nhã, lúc mang đồ ăn lên và dọn dẹp bàn Trình Phi Trì còn đang nghĩ đến sau tiết tự học buổi tối từ thứ hai đến thứ năm có thể tìm việc vặt để làm hay không, chỉ cần trước mười hai giờ về nhà là được có thể lừa mẹ là mình ở trường làm bài tập.

Anh không muốn dùng từ “lừa” này, nhưng lại chỉ có thể lựa chọn dối gạt mẹ mình. Trình Hân vẫn luôn không tán thành việc Trình Phi Trì ra ngoài kiếm việc làm thêm, bà ấy hy vọng anh có thể chuyên tâm đọc sách, nhưng mà lúc trước Trình Hân phải nằm viện nửa năm đã tiêu tốn hết gần như toàn bộ tiền tích trữ trong nhà, ngay cả căn phòng đang ở thiếu chút nữa cũng phải bán đi. Sau đó khi thật sự không gánh nổi khoản tiền kếch xù khi nằm viện, Trình Hân lựa chọn về nhà tĩnh dưỡng, Trình Phi Trì vì chăm sóc cho mẹ mình nên chủ động nghỉ học một năm, trong thời gian này trong nhà hoàn toàn không có thu nhập gì.

Có một lần nửa đêm Trình Hân bỗng nhiên sốt cao đến bất tỉnh nhân sự, Trình Phi Trì phải đưa mẹ mình vào bệnh viện, bởi vì tiền trong thẻ không đủ dùng, bệnh viện cũng không châm chước, vì vậy hai mẹ con phải ở bên ngoài hành lang phòng bệnh cả một đêm. Trình Hân phải truyền nước, Trình Phi Trì đành dùng tay nâng túi nước muối kia lên, giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài khiến máu trong người anh không thể lưu thông, qua hết một đêm cánh tay và bàn tay đều sưng lên.

Từ đó về sau, Trình Phi Trì đã hiểu sâu sắc tầm quan trọng của đồng tiền. Ánh mắt lạnh lùng của người khác anh có thể không để ý, anh chỉ không muốn mẹ mình phải chịu khổ thêm nữa, càng không muốn bản thân sau này khi phải đối mặt với những mê hoặc sẽ dễ dàng khúm núm với người khác.

Công việc phục vụ ở cửa hàng bán đồ ăn sáng kia tương đối thoải mái, hai tiếng sau, anh lại lao nhanh mười mấy cây số về phía vườn hoa của tiểu khu. Tiền gia sư tính theo thời gian, bắt đầu sớm thì cũng có thể kết thúc sớm, anh muốn đến trưa có thể đến hiệu sách mua vài quyển, sau khi kết thúc tiết học buổi chiều thì có thể đi loanh quanh phố buôn bán gần Lục Trung, chỗ đó buổi đêm ồn ào náo nhiệt, nói không chừng sau chín rưỡi tối là tìm được việc vặt để làm.

Buổi sáng Trình Phi Trì làm gia sư cho một cô bé mới học lớp tám, bổ túc ba môn Toán Lý Hóa. Cha mẹ cô bé lo lắng con gái mình bị bắt nạt, cứ qua hai mươi phút lại gõ cửa vào một lần, lúc thì đưa trà lúc lại mang đồ ngọt đến.

Sau mấy lần, cô bé kia dứt khoát ném bút sang một bên khóa trái cửa phòng, Trình Phi Trì liền khuyên nhủ, nói: “Bố mẹ cũng là vì quan tâm đến em thôi.”

Cô bé lại hầm hừ đáp: “Ai cần hai người đó quan tâm kiểu vậy chứ!”

Sau khi đóng cửa lại, cô bé kia liền giải phóng bản thân, nhân lúc Trình Phi Trì đang giảng bài không kiêng kỵ gì mà chăm chú nhìn anh.

“Thầy Trình, thầy có bạn gái chưa ạ?” Cô bé đỏ mặt hỏi.

Trình Phi Trì đáp: “Chưa có.”

“Thế… thế…” Cô bé chính là đang chờ thời khắc này, bèn lấy hết dũng khí nói, “Thế thầy Trình thích kiểu con gái như thế nào ạ?”

Trình Phi Trì không sợ sóng lớn, đến mí mắt cũng không buồn nhấc lên, dùng bút chì khoanh hai vòng trên sách bài tập, đẩy đến trước mặt cô bé, nói: “Làm hết mấy đề này xong, anh sẽ nói cho em biết.”

Buổi chiều Trình Phi Trì lại dạy thêm cho một nam sinh lớp chín, tên là Ngụy Gia Kỳ, cậu ấy học trường cấp hai thuộc Lục Trung.

Gia đình này xem như là khách hàng cũ, Trình Phi Trì học kỳ trước đã đến đây làm gia sư, thành công giúp Ngụy Gia Kỳ xếp thứ mười mấy trong lớp ở kỳ thi cuối kỳ lớp tám.

Theo lý tình huống như thế thì phụ huynh phải rất hài lòng mới đúng, nhưng mẹ của Ngụy Gia Kỳ nghe nói anh là chuyển từ trường chuyên thuộc Đại học Sư phạm về Lục Trung, vì vậy rất nghi ngờ khả năng của anh, năm lần bảy lượt nhân lúc nghỉ ngơi giữa buổi học đều chạy vào bàn chuyện tiền công gia sư với Trình Phi Trì, bà ta nói tiền công dạy thêm của một giáo viên nào đó trong Lục Trung cũng không cao hơn anh bao nhiêu, nghĩa bóng chính là muốn trừ tiền.

Lần này Trình Phi Trì mang đến bằng khen đạt giải Nhất cuộc thi Vật lý, mẹ Ngụy Gia Kỳ mới miễn cưỡng im lặng, không nhắc lại chuyện giảm trừ tiền công dạy thêm nữa.

Vì để biểu đạt thành ý, Trình Phi Trì còn giảng bài thêm nửa tiếng. Lúc tan học, Nguy Gia Kỳ tính cách hướng nội cảm thấy cực kỳ ngượng, mới nhét cho anh một túi kẹo lúc tiễn Trình Phi Trì về, mong anh đừng giận.

Xuống dưới tầng, Trình Phi Trì hít một hơi sâu không khí trong lành, sau đó mới chậm rãi thở ra, cảm giác mệt mỏi của một ngày đều được phóng thích, anh bóc vỏ một viên kẹo bỏ vào trong miệng, lại đạp xe về hướng Lục Trung.

Hai công việc dạy thêm này không biết làm được bao lâu, nhưng phòng ngừa chu đáo thường sẽ không có gì sai sót.

Gần trường Lục Trung có nhiều cửa hàng, trên cánh cửa của các cửa hàng đều dán rất nhiều tờ rơi phụ đạo ngoại khoá và thông tin tuyển dụng, có nơi để lại số điện thoại, có nơi chỉ lưu lại hòm thư điện tử. Trông thấy sắc trời còn một khoảng thời gian nữa mới đến buổi tối, Trình Phi Trì liền vào một quán net gần đó, đặt cọc chứng minh thư mua một chiếc thẻ có thể lên mạng trong hai tiếng, định bụng sửa sang CV(*) xong, tiện thể sẽ tra những cách giải khác của những đề thi Toán học Olympic kia.

(*)= CV là viết tắt của từ: Curriculum Vitae. CV thường được dịch là sơ yếu lý lịch, nhưng bản chất CV là bản tóm tắt những thông tin về trình độ học vấn, kinh nghiệm làm việc, các kỹ năng liên quan tới công việc mà ứng viên muôn ứng tuyển. CV không phải là tờ khai lý lịch tự thuật.

Khi anh vừa ngồi xuống mới khởi động máy, chiếc điện thoại kiểu cũ trong túi cũng rung lên, báo hiệu cuộc gọi đến với tên hiển thị trên đó là “Trương Bội Dao”.

Diệp Khâm ngồi ở phòng cách vách, lúc có người đến thì cậu cũng tỉnh dậy.

Ngày nghỉ đối với cậu mà nói là nhàm chán nhất, buổi trưa cơm nước xong xuôi, mấy người Chu Phong bọn họ liền bàn nhau đến một sàn nhảy mới mở ở trung tâm thành phố, Diệp Khâm không muốn đi nên lúc đến gần Lục Trung đã tách nhau ra mỗi bên đi một ngả, cậu lại không muốn về nhà đối mặt với người cha dối trá của mình, liền dứt khoát đến quán net gần đấy thuê một phòng hai người ngồi chơi game, dạo một vòng diễn đàn của trường, sau đó nằm ở trên ghế sô pha ngủ cả nửa buổi chiều.

Quán net này cách âm cũng không được tốt, điện thoại ở cách vách đặt ở trên bàn, cậu ngồi bên này cũng cảm nhận được chấn động kia, rung một phút lại ngừng nửa phút, làm phiền Diệp Khâm khiến cậu đứng ngồi không yên, đang giơ chân lên định đạp vào bức vách thì rốt cuộc cũng nghe thấy bên kia nhận điện thoại.

“Alo, có chuyện gì.”

Một giọng nam trầm thấp thuần hậu vang lên, giống như là đã từng quen biết.

Diệp Khâm không tự chủ được mà vểnh tai lên, nghiêng người qua dựa vào bức vách. Đối diện cũng không ngờ đến có người nghe trộm, trực tiếp mở handsfree, âm thanh đối thoại mỏng manh xuyên qua chiếc điện thoại truyền tới tai cậu, từng chữ đều nghe được rất rõ ràng.

“Tôi đang ở bên ngoài, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”

So với giọng nam lạnh lùng, giọng nữ trong điện thoại lại dịu dàng đáng yêu hơn nhiều.

“Anh đừng như vậy… Cho dù có không học chung một trường, trái tim của người ta cũng vẫn ở chỗ anh mà.”

“Tôi đã nói là không tính toán, sau này cũng đừng tìm tôi nữa.”

“Anh đang giận em.”

“Không có.”

“Thế sao anh lại dữ với em như vậy? Em đến Lục Trung tìm, anh cũng không để ý đến em, anh trước đây có như thế đâu… Có phải anh có người yêu khác rồi không?”

“Không có.”

“Vậy em sẽ đi xin cha, để được chuyển đến Lục Trung cùng anh, có được không?”

“Không được.”

Nam sinh đối diện lạnh lùng tuyệt tình, nữ sinh cuối cùng cũng không nhịn được, trong thanh âm mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh nhất định là đang giận em, giận em truyền ra chuyện kia, hại anh bị đuổi khỏi trường.”

Diệp Khâm nghe đến đó, đột nhiên giật cả mình.

Cách vách nhất định là Trình Phi Trì không chạy đi đâu được, trong điện thoại nữ sinh đang nói đến “chuyện kia” có lẽ chính là chuyện ngày hôm qua từ trong miệng Chu Phong nói ra —— Trình Phi Trì thích nam, chuyển trường đến Lục Trung ngoại trừ vì học bổng, còn có một tầng nguyên nhân khác là vì chuyện kia bại lộ mà bị gièm pha, ồn ào đến mức mọi người bên trường kia đều biết, trường học vì thể diện nên không nói rõ, trên thực tế là anh ta là bị đuổi, nghe nói còn tạm nghỉ học một năm, cuối cùng khi thực sự không còn chỗ nào có thể đi nữa mới chuyển đến Lục Trung.

“Không có.” Mặc dù nghe thấy quá khứ tàn khốc như vậy, thanh âm của Trình Phi Trì cũng không có một tia biến hóa, “Chuyện này tôi cũng đã quên từ lâu rồi, cô cũng nên quên đi.”

Cuộc đối thoại tiếp theo trên căn bản đều là tiếng nữ sinh khóc sướt mướt xin tha thứ, Trình Phi Trì thỉnh thoảng sẽ đáp vài tiếng biểu thị chính mình vẫn đang nghe.

Diệp Khâm trong tiếng khóc kia, đang tự bổ não một màn nữ sinh cố gắng bẻ thẳng Trình Phi Trì, nhưng kết quả lại dùng sai cách khiến vở kịch càng thêm cẩu huyết hơn.

Ngày hôm qua khi nghe thấy tin tức này, cậu cũng không cảm thấy có bao nhiêu kimh ngạc, chuyện không có gì chắc chắn, lại không có người tận mắt nhìn thấy, chẳng có gì thú vị cả.

Nhưng bây giờ khi chính tai nghe thấy, xác nhận tính chân thực, Diệp Khâm lúc này mới có cảm giác sung sướng khi có thể cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Gần đây chỉ có duy nhất một chuyện mới khiến cậu cảm thấy vui vẻ, đó chính là nhìn thấy Trình Phi Trì xui xẻo phải nhận thua.

Diệp Khâm tâm tình khoan khoái, nhỏ giọng ngân nga, rón ra rón rén bò lại lướt web một vòng. Ngẫu nhiên ở trên diễn đàn trường tìm được một topic “Trên sân vận động ngẫu nhiên gặp được một anh chàng đẹp trai, có bạn nào biết tên anh ấy là gì không?”, ôm theo sự tự tin không chừng là đang nói về mình, Diệp Khâm liền nhấn vào đường link kia, bất thình lình xuất hiện bức ảnh của Trình Phi Trì, có vẻ như là bị chụp trộm ở tiết Thể dục, miễn cưỡng có thể thấy rõ ngũ quan, phía dưới bình luận đều là những tiếng rít gào “A a a a a a”, bình luận xấp xỉ thứ năm mươi đã có người giải đáp: Lớp 11-1, Trình Phi Trì, học kỳ này vừa mới chuyển đến.

Tiếp theo lại có người nặc danh đăng lên một bức ảnh khác, nói anh ta không chỉ có lớn lên đẹp trai, còn là một học bá. Topic không hiểu ra sao liền nhanh chóng biến thành topic quỳ liếm, tiếp tục xem những đoạn sau, lại có người còn nói: Tôi tuyên bố anh ấy chính là hotboy trường chúng ta, không có ai phản đối chứ?

Một đống bình luận phụ họa theo sau.

Diệp Khâm đọc được trợn tròn mắt, kéo mãi mới đến khung bình luận liền nhanh chóng gõ một hàng chữ: Hot với chả boy, gay thì có.

Thời điểm ấn vào nút gửi đi, lại bị chặn lại, một lời nhắc nhở được gửi đến “Mời đăng nhập để bình luận”, cậu liền đăng nhập bằng cái nick hay dùng trên mạng “Anh Khâm của bạn không phải anh Khâm”, mật mã thử năm lần đều không đúng, buồn bực đến muốn đập bàn phím, lại sợ bị người nào đó ở cách vách phát hiện, đành kìm nén một bụng tức giận, tắt máy, đi giày vào chuẩn bị về nhà.

Lúc đẩy cánh cửa ra, chân không biết bị cái gì ngáng, tý nữa thì ngã sấp mặt, thẻ trên tay không nắm chặt, lại ngã nhào ra ngoài theo một đường parabol.

Diệp Khâm cúi đầu xuống, hoá ra là dây giày bị tuột, cũng may chỗ này là dãy cá nhân, hành lang ít người qua lại, cậu liền sầm mặt lại ngồi xổm xuống buộc dây giày.

Không ai biết rằng cậu thích đi giày lười không phải là bởi vì thuận tiện, mà là vì Diệp Khâm sẽ không phải buộc giây giày, bởi mỗi lần cậu buộc như thế nào cũng không xong, mới đứng lên đi được bước lại tuột.

Đôi giày này là Diệp Cẩm Tường mua cho cậu, nếu không phải ngày hôm nay lúc ra khỏi nhà, mẹ La Thu Lăng lấy ra đặt ở cửa cho cậu, Diệp Khâm căn bản sẽ không xỏ vào đôi giày này.

Tùy tiện buộc lại hai nút chết, Diệp Khâm liền dùng tư thế gập cong lại di chuyển về phía trước, định bụng đi nhặt tấm thẻ lên mạng rơi bên cạnh cây nước uống phía trước.

Mới vừa di chuyển được hai bước, liền nhìn thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng đang nhặt tấm thẻ kia lên.

Lúc này phản ứng của Diệp Khâm vừa đủ mau lẹ, cậu quay người lại mở ra một cánh cửa nhào đến trên ghế sô pha, tận lực giấu thân thể của chính mình phía sau cánh cửa.

Một cái chân vừa muốn đá cửa căn phòng kia vào, thì phía sau lại truyền đến thanh âm rõ to của Liêu Dật Phương: “Bạn học Trình cậu cũng đến quán net tìm tài liệu học tập à?” Rồi cậu ta liền ngừng lại chưa được nửa giây, giống như phát hiện ra đại lục mới, kinh ngạc nói: “Bạn học Diệp cậu cũng ở đây cơ à!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương