Lạc Trần
-
Chương 15
Có ký ức của nguyên chủ, Liên Tư Vũ tự nhiên biết người ngoài cửa là Quý Huệ Hi - Sủng phi của Yêu Vương, nhiều lần ngáng chân nữ chính, thậm chí còn khiến nữ chính bị thương, kết cục cuối cùng bị nam chính đánh chết, vứt vào rừng cho quạ mổ sói tha - Thảm không nỡ nhìn.
- Hi Hi, nàng vào đây.
Liên Tư Vũ dùng giọng điệu thân thiết gọi Quý Huệ Hi.
- Vương ~
Quý Huệ Hi bước vào, đặt chén canh trên bàn, rồi nhào vào lòng Liên Tư Vũ.
Dung mạo của Huệ Phi có thể coi là tuyệt sắc, nhưng lại chẳng thể so với nguyên chủ, không biết nguyên chủ phẩm vị thế nào, nếu muốn ngắm người đẹp thì ngày ngày soi gương không được à?
Lại cưới một đống thê thiếp mỹ mạo không bằng mình...
Liên Tư Vũ buông tay khỏi cánh hoa, vươn tay nhéo mặt của Huệ Phi một cái, khiến nàng thẹn thùng cười.
Tay khác của Liên Tư Vũ có chút run, thầm nghĩ kế sách đuổi toàn bộ hậu cung ra ngoài.
Chứ nếu suốt ngày bị đám ôn nhu hương này dây dưa, chỉ sợ muốn công lược nam chính thì càng khó khăn hơn.
Không chút dấu vết liếc nhìn Tuyết Liên một chút,quả nhiên thấy vài cánh hoa nhân tính hóa khép lại, có lẽ định bày vẻ mặt khinh thường hoặc phi lễ chớ nhìn.
- Vương?
Huệ Phi cảm thấy Yêu Vương là lạ, thử thăm dò một tiếng.
- Ái Phi, không phải nàng mang canh hạt sen đếm sao? Bổn Vương muốn thử một chút ~
Không chút dấu vết chuyển đề tài, ngón tay còn thuận tiện nhéo mũi nàng một cái, vẻ mặt cưng chiều.
- Vâng ~
Mềm mại cười một tiếng, Huệ Phi nhấc tay ngọc, từng thìa từng thìa đút cho Liên Tư Vũ, Liên Tư Vũ cũng bày ra vẻ mặt hưởng thụ, tuy rằng trong đầu là thanh âm thông báo điểm hảo cảm bị trừ.
( Linh Lan Hoa hiện đang vui sướng khi người khác gặp họa ~)
- Vương... Thần thiếp có thể ở lại hầu hạ người không?
Huệ Phi dùng một đôi mắt long lanh như nai tơ nhìn Liên Tư Vũ, ánh mắt thực xinh đẹp, khiến bất kỳ ai đều không nỡ cự tuyệt yêu cầu của mỹ nhân.
Nhưng Liên Tư Vũ là người thường sao?
Không phải.
Cho nên y lạnh mặt đuổi Huệ Phi về cung của mình.
Huệ Phi cắn môi, Giám Long cung của Yêu Vương chưa có bất kỳ nữ nhân nào có thể ngủ qua đêm, nàng ta nghĩ rằng mình có thể phá vỡ tiền lệ này, ai ngờ Yêu Vương lại tuyệt tình như vậy...
- Còn không cút?! Huệ Phi, ngươi là nữ tử biết điều, chớ có cậy sủng mà kiêu.
Liên Tư Vũ nằm trên ghế quý phi, một tay chống đầu, ngoại bào trượt xuống khủy tay, khiến y càng trở nên kiều diễm, chỉ là mỗi câu mỗi chữ mà y nói ra lại vô cùng lạnh lẽo, khiến trái tim Huệ Phi đóng băng.
Yêu Vương chính là một người như vậy, khi hứng thú với ngươi, y sẽ cương chiều sủng ái hết mực, cho ngươi cảm giác rằng y thực sự yêu ngươi, cả đời chỉ có mình ngươi.
Nhưng khi y mất đi hứng thú với ngươi, y sẽ không chút do dự mà vứt bỏ ngươi, so với vứt bỏ rác rưởi không hơn không kém.
Mà Huệ Phi biết... yêu cầu lúc nãy của nàng ta đã khiến Yêu Vương muốn vứt bỏ nàng ta...
Huệ Phi vội vàng cúi đầu tạ tội, sau đó bò ra ngoài.
Liên Tư Vũ híp mắt nhìn thân ảnh chật vật của Huệ Phi, trong lòng chẳng có chút tội lỗi nào.
Y... vốn là một kẻ vô tâm vô tình...
- Thực không ngoan a...
Nhẹ mân mê đôi môi căng mọng, ý cười không đặt tới đáy mắt.
- Ta hứng thú với ngươi nhiều hơn rồi đó, Tuyết Liên ~
Hai chữ "Tuyết Liên " còn cố ý kéo dài, âm điệu quyến luyến mê người, thực giống như đang thủ thỉ cùng tình nhân.
- So với đám phi tần kia, ta lại càng chờ mong nhân hình của ngươi a ~
Liên Tư Vũ nâng cánh hoa trắng muốt, đặt xuống một nụ hôn nhẹ.
Mặc dù sau khi hôn xong độ hảo cảm bị trừ đến - 3 rồi,nhưng y vẫn nở nụ cười xinh đẹp, hệt như không phát hiện mục tiêu nhiệm vụ đang chán ghét mình.
- A ~ Sáng mai phải tìm đồ vật để ngươi hóa hình mới được.
Liên Tư Vũ nhắm mắt lại, ngủ luôn trên ghế quý phi.
...
Nửa đêm...
- Đúng là không ngoan a~ Muốn chạy đi đâu hử?
Đôi mắt phượng xinh đẹp mở ra, Liên Tư Vũ chống đầu cười cười nhìn chậu Tuyết Liên đang muốn chạy trốn kia.
Cậu Tuyết Liên cứng đờ.
- Ha ha~
Giống như bị phản ứng này chọc cười , Liên Tư Vũ trầm thấp cười hai tiếng, tiếng cười từ tính quyến rũ khiến bông Tuyết Liên dâng lên chút sắc hồng.
Liên Tư Vũ đi đến , ôm chậu Tuyết Liên dưới đất, ánh mắt tràn đầy hứng thú.
Y không nghĩ nam chính lại khả ái như vậy nha ~
Nào có chút lạnh lẽo như trong cốt truyện?
- Ta quyết định rồi, chờ ngày ngươi hóa hình, ta phong ngươi làm Yêu Hậu.
Chậu Tuyết Liên run rẩy.
Trong đầu Liên Tư Vũ lại vang lên thông báo trừ độ hảo cảm quen thuộc.
Liên Tư Vũ ác ý cười.
Y chưa từng phát hiện, thì ra bắt nạt người khác lại vui như vậy nha ~
Aizzz ~ Đây là do bị tính cách của nguyên chủ ảnh hưởng sao ~
Hư ~ Thực thú vị____ Mặc dù độ hảo cảm đã tụt xuống mức âm...
Ý cười trong mắt càng đậm, Liên Tư Vũ ôm Tuyết Liên đến bên giường, ôm nó ngủ cả đêm.
***
Linh Lan Hoa :... *ôm mặt gào thét * Muốn cho Vũ Vũ làm công quá aaaaaa!!!
- Hi Hi, nàng vào đây.
Liên Tư Vũ dùng giọng điệu thân thiết gọi Quý Huệ Hi.
- Vương ~
Quý Huệ Hi bước vào, đặt chén canh trên bàn, rồi nhào vào lòng Liên Tư Vũ.
Dung mạo của Huệ Phi có thể coi là tuyệt sắc, nhưng lại chẳng thể so với nguyên chủ, không biết nguyên chủ phẩm vị thế nào, nếu muốn ngắm người đẹp thì ngày ngày soi gương không được à?
Lại cưới một đống thê thiếp mỹ mạo không bằng mình...
Liên Tư Vũ buông tay khỏi cánh hoa, vươn tay nhéo mặt của Huệ Phi một cái, khiến nàng thẹn thùng cười.
Tay khác của Liên Tư Vũ có chút run, thầm nghĩ kế sách đuổi toàn bộ hậu cung ra ngoài.
Chứ nếu suốt ngày bị đám ôn nhu hương này dây dưa, chỉ sợ muốn công lược nam chính thì càng khó khăn hơn.
Không chút dấu vết liếc nhìn Tuyết Liên một chút,quả nhiên thấy vài cánh hoa nhân tính hóa khép lại, có lẽ định bày vẻ mặt khinh thường hoặc phi lễ chớ nhìn.
- Vương?
Huệ Phi cảm thấy Yêu Vương là lạ, thử thăm dò một tiếng.
- Ái Phi, không phải nàng mang canh hạt sen đếm sao? Bổn Vương muốn thử một chút ~
Không chút dấu vết chuyển đề tài, ngón tay còn thuận tiện nhéo mũi nàng một cái, vẻ mặt cưng chiều.
- Vâng ~
Mềm mại cười một tiếng, Huệ Phi nhấc tay ngọc, từng thìa từng thìa đút cho Liên Tư Vũ, Liên Tư Vũ cũng bày ra vẻ mặt hưởng thụ, tuy rằng trong đầu là thanh âm thông báo điểm hảo cảm bị trừ.
( Linh Lan Hoa hiện đang vui sướng khi người khác gặp họa ~)
- Vương... Thần thiếp có thể ở lại hầu hạ người không?
Huệ Phi dùng một đôi mắt long lanh như nai tơ nhìn Liên Tư Vũ, ánh mắt thực xinh đẹp, khiến bất kỳ ai đều không nỡ cự tuyệt yêu cầu của mỹ nhân.
Nhưng Liên Tư Vũ là người thường sao?
Không phải.
Cho nên y lạnh mặt đuổi Huệ Phi về cung của mình.
Huệ Phi cắn môi, Giám Long cung của Yêu Vương chưa có bất kỳ nữ nhân nào có thể ngủ qua đêm, nàng ta nghĩ rằng mình có thể phá vỡ tiền lệ này, ai ngờ Yêu Vương lại tuyệt tình như vậy...
- Còn không cút?! Huệ Phi, ngươi là nữ tử biết điều, chớ có cậy sủng mà kiêu.
Liên Tư Vũ nằm trên ghế quý phi, một tay chống đầu, ngoại bào trượt xuống khủy tay, khiến y càng trở nên kiều diễm, chỉ là mỗi câu mỗi chữ mà y nói ra lại vô cùng lạnh lẽo, khiến trái tim Huệ Phi đóng băng.
Yêu Vương chính là một người như vậy, khi hứng thú với ngươi, y sẽ cương chiều sủng ái hết mực, cho ngươi cảm giác rằng y thực sự yêu ngươi, cả đời chỉ có mình ngươi.
Nhưng khi y mất đi hứng thú với ngươi, y sẽ không chút do dự mà vứt bỏ ngươi, so với vứt bỏ rác rưởi không hơn không kém.
Mà Huệ Phi biết... yêu cầu lúc nãy của nàng ta đã khiến Yêu Vương muốn vứt bỏ nàng ta...
Huệ Phi vội vàng cúi đầu tạ tội, sau đó bò ra ngoài.
Liên Tư Vũ híp mắt nhìn thân ảnh chật vật của Huệ Phi, trong lòng chẳng có chút tội lỗi nào.
Y... vốn là một kẻ vô tâm vô tình...
- Thực không ngoan a...
Nhẹ mân mê đôi môi căng mọng, ý cười không đặt tới đáy mắt.
- Ta hứng thú với ngươi nhiều hơn rồi đó, Tuyết Liên ~
Hai chữ "Tuyết Liên " còn cố ý kéo dài, âm điệu quyến luyến mê người, thực giống như đang thủ thỉ cùng tình nhân.
- So với đám phi tần kia, ta lại càng chờ mong nhân hình của ngươi a ~
Liên Tư Vũ nâng cánh hoa trắng muốt, đặt xuống một nụ hôn nhẹ.
Mặc dù sau khi hôn xong độ hảo cảm bị trừ đến - 3 rồi,nhưng y vẫn nở nụ cười xinh đẹp, hệt như không phát hiện mục tiêu nhiệm vụ đang chán ghét mình.
- A ~ Sáng mai phải tìm đồ vật để ngươi hóa hình mới được.
Liên Tư Vũ nhắm mắt lại, ngủ luôn trên ghế quý phi.
...
Nửa đêm...
- Đúng là không ngoan a~ Muốn chạy đi đâu hử?
Đôi mắt phượng xinh đẹp mở ra, Liên Tư Vũ chống đầu cười cười nhìn chậu Tuyết Liên đang muốn chạy trốn kia.
Cậu Tuyết Liên cứng đờ.
- Ha ha~
Giống như bị phản ứng này chọc cười , Liên Tư Vũ trầm thấp cười hai tiếng, tiếng cười từ tính quyến rũ khiến bông Tuyết Liên dâng lên chút sắc hồng.
Liên Tư Vũ đi đến , ôm chậu Tuyết Liên dưới đất, ánh mắt tràn đầy hứng thú.
Y không nghĩ nam chính lại khả ái như vậy nha ~
Nào có chút lạnh lẽo như trong cốt truyện?
- Ta quyết định rồi, chờ ngày ngươi hóa hình, ta phong ngươi làm Yêu Hậu.
Chậu Tuyết Liên run rẩy.
Trong đầu Liên Tư Vũ lại vang lên thông báo trừ độ hảo cảm quen thuộc.
Liên Tư Vũ ác ý cười.
Y chưa từng phát hiện, thì ra bắt nạt người khác lại vui như vậy nha ~
Aizzz ~ Đây là do bị tính cách của nguyên chủ ảnh hưởng sao ~
Hư ~ Thực thú vị____ Mặc dù độ hảo cảm đã tụt xuống mức âm...
Ý cười trong mắt càng đậm, Liên Tư Vũ ôm Tuyết Liên đến bên giường, ôm nó ngủ cả đêm.
***
Linh Lan Hoa :... *ôm mặt gào thét * Muốn cho Vũ Vũ làm công quá aaaaaa!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook