Lạc Trần
-
Chương 118
Để tiện hành sự, Liên Tư Vũ kéo một ám vệ ra ngoài , ngụy trang hắn thành cao thủ bảo vệ chính mình, dù sao gương mặt nguyên chủ quá gây hại chọc phiền toái, có một cao thủ bên cạnh sẽ đỡ được rất nhiều phiền phức.
Ám vệ theo nguyên chủ đã lâu, biết rõ tích cách của nguyên chủ,cho nên tuy rằng Liên Tư Vũ không mở miệng phân phó, nhưng hắn ta và những ám vệ khác đã tự chuẩn bị mọi thứ đầy đủ.
Nhã gian trong Bạch Vân lâu.
Liên Tư Vũ vừa uống rượu vừa ăn cơm, nhưng động tác của y bỗng khựng lại một chút, "khế ước đạo lữ" có dị động.
Liên Tư Vũ ra khỏi nhã gian, nhìn xuống đại sảnh bên dưới.
Một nam nhân đang cầm kiếm chỉ vào một người khác, nam nhân phỏng chừng rất tức giận , trán nổi gân xanh , tay cầm kiếm cũng siết rất chặt.
- Ngươi nói lại lần nữa coi?!
Giọng nói của nam nhân có chút non nớt nhưng lại rất lạnh.
- Hừ! Có gì không thể nói? Nam nhân này xinh đẹp như vậy, không chừng đã bị... A! Ngươi dám đánh ta?!
- Đánh ngươi? Ta còn dám giết ngươi!
Chủ tử cao quý thánh khiết bị vũ nhục, Mạc Thư tức đến mức rút kiếm chém người.
Từng chiêu từng chiêu kiếm đều mang theo nội lực hùng hậu, kẻ kia chỉ là một tiểu lâu la, rất nhanh liền bị Mạc Thư đánh đến chỉ còn một hơi thở.
- Chờ đã , Tiểu Mạc,ta có thể tự sử lý hắn.
Chu Lan đưa tay ngăn cản thư đồng có ý giết kẻ kia.
- Chủ tử.
Mạc Thư thu kiếm, hành lễ với Chu Lan.
Lúc nãy bị chọc giận nên trực tiếp rút kiếm chém người, liệu chủ tử có thấy hành động của cậu quá vô lễ thô lỗ không?
Mạc Thư cúi đầu rối rắm.
Chu Lan ngược lại không để ý cậu thất lễ, dù sao cũng là người ta vũ nhục y trước, Chu Lan bước qua chỗ kẻ bị Mạc Thư đánh không ra hình dạng.Đừng nhìn Chu Lan mảnh mai mà nhầm, y thuật cũng như độc thuật của y nếu xưng đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất đâu.
Chu Lan ngồi xổm trước mặt kẻ bị đánh, rút ra từ trong ngực một lọ nho sau đó đổ một viên, đút kẻ kia uống.
- Ọe ọe! Ngươi cho ta uống gì?!
Thuốc vào miệng liền tan, kẻ kia liều mạng nôn khan nhưng chẳng lấy được thuốc ra.
- Chút độc dược nhỏ.
Chu Lan đứng dậy, ghét bỏ nhận khăn trắng từ tay Mạc Thư, từ từ lau sạch tay mình.
- A!!! Aaaaaaaaa!!!
Mới bị Mạc Thư đánh thảm, bây giờ lại bị độc dược hành hạ, kẻ kia sống không bằng chết liều mạng gào thét.
Nửa chung trà sau, hắn ta mềm oạt ngã xuống đất.
- Chủ tử, chuyện như này lần sau xin để Mạc Thư làm, nếu không sẽ ô uế tay người!
Mạc Thư đau lòng nói.
- Không sao.
Chu Lan bình thản đáp, sau đó quay về bàn,tiếp tục ăn uống.
- Lần này là độc gì ?
Vân Quyết hỏi nam tử tựa như thiên tiên đang ưu nhã ăn uống, nếu chỉ nhìn nam tử này, không ai nghĩ kẻ bị tra tấn đến sống không bằng chết dưới đất kia có có liên quan đến y.
- Thực Cốt Tủy, cảm giác xương bị trùng gặm cắn, gặm đến xương nát bét.
Chu Lan vẫn cúi đầu lùa cơm vào miệng.
Những người khác đang thèm nhỏ dãi dung mạo của y nghe vậy liền không tự chủ lùi ra sau vài bước , lúc nãy muốn lại gần y thì bây giờ hận không thể cách xa y một chút.
Thảo nào kẻ kia mềm mại như không xương, thì ra xương đã nát bét!!!
"Lộc cộc."
Liên Tư Vũ chậm chạp từ cầu thang bước xuống, ánh mắt quét qua Chu Lan , Mạc Thư và Vân Quyết.
Một trong ba người này là Thương Huyền, khế ước đạo lữ cho y biết điều đó.
Không có Tiểu Thiên Sứ động tay động chân, dung mạo 3 người hoàn toàn không liên quan đến Thương Huyền trong quá khứ.
Không có Tiểu Ác Ma ở đây, y không thể trực tiếp kiểm tra xem ai là Thương Huyền...
Liên Tư Vũ đưa mắt nhìn qua 3 người ,sau đó chọn một bàn bên cạnh ngồi xuống.
Ám vệ bây giờ đã thành minh vệ của y hiểu ý kêu chủ quán đem món ăn lên.
Liên Tư Vũ ưu nhã ăn uống, hoàn toàn không để ý đến khung cảnh xung quanh nữa.
Vân Quyết và Mạc Thư cảnh giác liếc y một cái, sau đó cũng không để tâm nữa.
Những người khác cũng nhanh chóng lùa cơm,động tác nhanh nhưng lại cố ý giảm nhẹ âm thanh, áp lực từ Liên Tư Vũ khiến không khí cứng nhắc xuống.
Dù sao cũng là Giáo chủ Ma giáo, khí thế của Liên Tư Vũ là không thể xem thường.
"Cạnh"
Chu Lan nhẹ buông đũa xuống, trả tiền rồi ra ngoài, Mạc Thư là thư đồng của y, đương nhiên là cùng ra.
Vân Quyết nhấp một ngụm trà, đi theo.
- Đi.
Liên Tư Vũ cũng buông đũa, nhỏ giọng.
Ám vệ thả một lượng bạc xuống bàn, cầm kiếm lên đi theo y.
- Hắn ta theo sau.
Mạc Thư nhìn hai cái đuôi không thèm che giấu, có chút bực bội nói.
- Mặc kệ.
Chu Lan và Vân Quyết cùng nói.
Ám vệ theo nguyên chủ đã lâu, biết rõ tích cách của nguyên chủ,cho nên tuy rằng Liên Tư Vũ không mở miệng phân phó, nhưng hắn ta và những ám vệ khác đã tự chuẩn bị mọi thứ đầy đủ.
Nhã gian trong Bạch Vân lâu.
Liên Tư Vũ vừa uống rượu vừa ăn cơm, nhưng động tác của y bỗng khựng lại một chút, "khế ước đạo lữ" có dị động.
Liên Tư Vũ ra khỏi nhã gian, nhìn xuống đại sảnh bên dưới.
Một nam nhân đang cầm kiếm chỉ vào một người khác, nam nhân phỏng chừng rất tức giận , trán nổi gân xanh , tay cầm kiếm cũng siết rất chặt.
- Ngươi nói lại lần nữa coi?!
Giọng nói của nam nhân có chút non nớt nhưng lại rất lạnh.
- Hừ! Có gì không thể nói? Nam nhân này xinh đẹp như vậy, không chừng đã bị... A! Ngươi dám đánh ta?!
- Đánh ngươi? Ta còn dám giết ngươi!
Chủ tử cao quý thánh khiết bị vũ nhục, Mạc Thư tức đến mức rút kiếm chém người.
Từng chiêu từng chiêu kiếm đều mang theo nội lực hùng hậu, kẻ kia chỉ là một tiểu lâu la, rất nhanh liền bị Mạc Thư đánh đến chỉ còn một hơi thở.
- Chờ đã , Tiểu Mạc,ta có thể tự sử lý hắn.
Chu Lan đưa tay ngăn cản thư đồng có ý giết kẻ kia.
- Chủ tử.
Mạc Thư thu kiếm, hành lễ với Chu Lan.
Lúc nãy bị chọc giận nên trực tiếp rút kiếm chém người, liệu chủ tử có thấy hành động của cậu quá vô lễ thô lỗ không?
Mạc Thư cúi đầu rối rắm.
Chu Lan ngược lại không để ý cậu thất lễ, dù sao cũng là người ta vũ nhục y trước, Chu Lan bước qua chỗ kẻ bị Mạc Thư đánh không ra hình dạng.Đừng nhìn Chu Lan mảnh mai mà nhầm, y thuật cũng như độc thuật của y nếu xưng đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất đâu.
Chu Lan ngồi xổm trước mặt kẻ bị đánh, rút ra từ trong ngực một lọ nho sau đó đổ một viên, đút kẻ kia uống.
- Ọe ọe! Ngươi cho ta uống gì?!
Thuốc vào miệng liền tan, kẻ kia liều mạng nôn khan nhưng chẳng lấy được thuốc ra.
- Chút độc dược nhỏ.
Chu Lan đứng dậy, ghét bỏ nhận khăn trắng từ tay Mạc Thư, từ từ lau sạch tay mình.
- A!!! Aaaaaaaaa!!!
Mới bị Mạc Thư đánh thảm, bây giờ lại bị độc dược hành hạ, kẻ kia sống không bằng chết liều mạng gào thét.
Nửa chung trà sau, hắn ta mềm oạt ngã xuống đất.
- Chủ tử, chuyện như này lần sau xin để Mạc Thư làm, nếu không sẽ ô uế tay người!
Mạc Thư đau lòng nói.
- Không sao.
Chu Lan bình thản đáp, sau đó quay về bàn,tiếp tục ăn uống.
- Lần này là độc gì ?
Vân Quyết hỏi nam tử tựa như thiên tiên đang ưu nhã ăn uống, nếu chỉ nhìn nam tử này, không ai nghĩ kẻ bị tra tấn đến sống không bằng chết dưới đất kia có có liên quan đến y.
- Thực Cốt Tủy, cảm giác xương bị trùng gặm cắn, gặm đến xương nát bét.
Chu Lan vẫn cúi đầu lùa cơm vào miệng.
Những người khác đang thèm nhỏ dãi dung mạo của y nghe vậy liền không tự chủ lùi ra sau vài bước , lúc nãy muốn lại gần y thì bây giờ hận không thể cách xa y một chút.
Thảo nào kẻ kia mềm mại như không xương, thì ra xương đã nát bét!!!
"Lộc cộc."
Liên Tư Vũ chậm chạp từ cầu thang bước xuống, ánh mắt quét qua Chu Lan , Mạc Thư và Vân Quyết.
Một trong ba người này là Thương Huyền, khế ước đạo lữ cho y biết điều đó.
Không có Tiểu Thiên Sứ động tay động chân, dung mạo 3 người hoàn toàn không liên quan đến Thương Huyền trong quá khứ.
Không có Tiểu Ác Ma ở đây, y không thể trực tiếp kiểm tra xem ai là Thương Huyền...
Liên Tư Vũ đưa mắt nhìn qua 3 người ,sau đó chọn một bàn bên cạnh ngồi xuống.
Ám vệ bây giờ đã thành minh vệ của y hiểu ý kêu chủ quán đem món ăn lên.
Liên Tư Vũ ưu nhã ăn uống, hoàn toàn không để ý đến khung cảnh xung quanh nữa.
Vân Quyết và Mạc Thư cảnh giác liếc y một cái, sau đó cũng không để tâm nữa.
Những người khác cũng nhanh chóng lùa cơm,động tác nhanh nhưng lại cố ý giảm nhẹ âm thanh, áp lực từ Liên Tư Vũ khiến không khí cứng nhắc xuống.
Dù sao cũng là Giáo chủ Ma giáo, khí thế của Liên Tư Vũ là không thể xem thường.
"Cạnh"
Chu Lan nhẹ buông đũa xuống, trả tiền rồi ra ngoài, Mạc Thư là thư đồng của y, đương nhiên là cùng ra.
Vân Quyết nhấp một ngụm trà, đi theo.
- Đi.
Liên Tư Vũ cũng buông đũa, nhỏ giọng.
Ám vệ thả một lượng bạc xuống bàn, cầm kiếm lên đi theo y.
- Hắn ta theo sau.
Mạc Thư nhìn hai cái đuôi không thèm che giấu, có chút bực bội nói.
- Mặc kệ.
Chu Lan và Vân Quyết cùng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook