Lạc Trần
-
Chương 106
< Bạn đã bị cưỡng ép khiêu chiến , khiêu chiến đếm ngược, mời chuẩn bị >
Nhìn thấy thông báo, Liên ngẩn ra.
Cái thứ "cưỡng ép khiêu chiến " là một đạo cụ đặc biệt, bình thường đều dùng đạo cụ này để cưỡng ép kẻ thù, sao bây giờ y lại bị dính? Kẻ thù của nguyên chủ tìm đến cửa?
Nhưng không đợi Liên Tư Vũ nghĩ nhiều, khung gian xung quanh liền thay đổi, trở thành một đấu trường trên không.
- Hừ! Liên Tư Vũ ngươi không ngờ cũng có ngày hôm nay chứ?!
Đối thủ của Liên Tư Vũ là một nam nhân vai hùm eo gấu, y chang côn đồ đầu đường xó chợ.
- Ngươi là ai?
Liên Tư Vũ thực sự nghi hoặc hỏi.
Y đã lục lại trí nhớ của nguyên chủ, nhưng thực sự không nhớ ra người này là ai đâu.
- Ngươi!
Người ta hiển nhiên nghĩ Liên Tư Vũ không để gã vào mắt, càng nghĩ càng tức giận, không nói hai lời liền đấm qua.
Liên Tư Vũ chuyển chân né tránh, tay kia thì đập vào tấm lưng vạm vỡ.
Chỉ nghe tiếng xương cốt giòn tan vang lên.
Kẻ kia bị y đập bẹp xuống đất ,nhưng gã ta không có phẩm hạnh của số 6, căn bản không chịu được nỗi đau gãy xương nên xỉu luôn rồi.
Liên Tư Vũ bĩu môi nhìn 'xác chết" dưới đất, đạp đạp một cái sau đó phất tay áo đi luôn.
Nhưng mấy đi được vài bước Liên Tư Vũ phải lùi lại.
Trước mắt y là một đội quân rắn to lớn, tiếng "xì xì" và âm thanh da rắn ma sát với mặt đất rất chói tai.
Quan trọng hơn là mỗi con rắn đều có cấp bậc trên 15!
- Xà Vương này.
Một âm thanh kèm theo ý cười vang lên, Liên Tư Vũ ngẩng đầu nhìn qua.
Một đám 3 người đang lơ lửng trên không, ánh mắt cao ngạo khó nói, liếc qua Liên Tư Vũ, giống như đang nhìn vật chết.
Liên Tư Vũ không nhìn ra cấp bậc của bọn họ, hơn nữa gương mặt cũng cực kỳ xa lạ, biết mấy kẻ này rất mạnh, y cũng không muốn tìm đường chết, thức thời lui ra sau.
Mấy kẻ kia cũng chỉ đến để lấy tinh hạch của Xà Vương, không quản động tác chạy trốn của y.
Thương Huyền vẫn đi soát phó bản tăng thực lực, Liên Tư Vũ trở về nằm dài trên ghế, cảm giác mình cần cố gắng, nếu không một ngày chết đi cũng không biết lý do tại sao lại chết a...
- Đại thần Đại thần! Anh ở nhà không ?!
Là giọng vàng anh của số 6.
- Vào đi.
Liên Tư Vũ trầm mặt trả lời. Tâm trạng có chút u ám.
Số 6 khép nép bước vào, không biết Âu Mẫn đi đâu rồi, vậy mà lại không đi cùng gã.
- Đại thần! Thế giới bên ngoài thực đáng sợ!
Số 6 khoa trương vỗ ngực, một bộ dạng bị dọa gần chết .
- Vấn đề chính.
Không có Thương Huyền ở đây, tính tình Liên Tư Vũ không được tốt lắm.
- Đại thần, mấy kẻ đến từ Địa Vực Vô Hằng kia...
"Tinh tinh!!!!!"
Âm thanh cảnh báo vang lên inh ỏi, cắt đứt lời nói của số 6.
Liên Tư Vũ vội đẩy cửa sổ, nhìn ra tình huống bên ngoài.
Rất nhiều rắn đang đi đến khu vực an toàn.
Khu vực này vốn dĩ có á chắn ngăn cản, nhưng cũng chỉ là ngăn được quái dưới cấp 10, những con rắn kia ít nhất cũng cấp 15... Muốn phá hủy lá chắn đương nhiên không khó.
Thấy tình thế không ổn, số 6 vội vàng chạy trốn.
Liên Tư Vũ chạy cũng không kịp, y không có đạo cụ chạy trốn tức thời như số 6.
Nhìn đám rắn đông nghìn nghịt bên ngoài, lại nhìn mọi người , dân bản địa Đếm Ngược Tử Vong chạy trối chết, người của Địa Vực Vô Hằng ngược lại rất an nhàn, tiện tay chém vài con rắn, cấp bậc của bọn họ cao, dăm ba con quái chẳng làm nên trò trống gì.
Liên Tư Vũ đóng cửa lại, bình thản uống trà, mặc kệ ngoài kia náo loạn xôn xao.
Tiểu Ác Ma kéo Tiểu Thiên Sứ thất thố bay về , đôi cánh trắng muốt và đen tuyền của cả hai có một vài vết thương nhỏ, đang rỉ máu.
Vốn dĩ thân thể này không phải là thực thể của bọn nó nên cực kỳ non nớt, lỡ bị đụng trúng cũng có thể rách da.
- Túc Chủ! Chúng ta đã tạo một tầng bảo vệ bên ngoài rồi, những con rắn này sẽ không vào được đây đâu. Thực là! Không biết ai rảnh rỗi lại đi giết Xà Vương, khiến cho đám rắn này hỗn loạn như vậy, à mà mục tiêu nhiệm vụ đâu rồi? Sao ta không thấy hắn?
Động tác uống trà của Liên Tư Vũ khựng lại, thảo nào cứ cảm giác mình hình như đã quên gì đó, thì ra kà quên Thương Huyền...
"Két"
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện, Thương Huyền đẩy cửa bước vào, vẻ mặt có phần hoảng hốt, trên người có khá nhiều vết răng rắn.
- Uống thuốc.
Liên Tư Vũ cầm thuốc mới mua từ thương thành, đưa cho Thương Huyền.
- Ở trong nhà, không được ra ngoài.
Bỏ lại một câu rồi sách đại đao hung thần ác sát ra cửa.
- Bên ngoài rất nguy hiểm.
Thương Huyền vội vàng ngăn y lại.
- Không sao.
Liên Tư Vũ đẩy cửa, cầm đại đao trực tiếp vọt vào đám rắn, một đao một đao chém vào phần bảy tấc, thân rắn đứt lìa.
- Hử?
Lê Tịch nghi hoặc nhìn thân ảnh Liên Tư Vũ.
- Chiến đấu vượt cấp?
Lê Lâm bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, nhưng động tác uống rượu cũng không dừng.
- Không hẳn, càng giống như... Cấp bậc không hạn chế trên người nam nhân đó.
Tầm mắt cô rơi vào thân ảnh hung tàn đang chém giết rắn.
- Đạo cụ?
- Không rõ.
***
Linh Lan Hoa : Tự nhiên nhớ một câu : Tớ phụ trách nuôi gia đình, người ấy trách xinh đẹp như hoa... Mà không biết bị sao nên hơi dìm công, nhìn tiểu công kiểu... Hơi thụ...
Nhìn thấy thông báo, Liên ngẩn ra.
Cái thứ "cưỡng ép khiêu chiến " là một đạo cụ đặc biệt, bình thường đều dùng đạo cụ này để cưỡng ép kẻ thù, sao bây giờ y lại bị dính? Kẻ thù của nguyên chủ tìm đến cửa?
Nhưng không đợi Liên Tư Vũ nghĩ nhiều, khung gian xung quanh liền thay đổi, trở thành một đấu trường trên không.
- Hừ! Liên Tư Vũ ngươi không ngờ cũng có ngày hôm nay chứ?!
Đối thủ của Liên Tư Vũ là một nam nhân vai hùm eo gấu, y chang côn đồ đầu đường xó chợ.
- Ngươi là ai?
Liên Tư Vũ thực sự nghi hoặc hỏi.
Y đã lục lại trí nhớ của nguyên chủ, nhưng thực sự không nhớ ra người này là ai đâu.
- Ngươi!
Người ta hiển nhiên nghĩ Liên Tư Vũ không để gã vào mắt, càng nghĩ càng tức giận, không nói hai lời liền đấm qua.
Liên Tư Vũ chuyển chân né tránh, tay kia thì đập vào tấm lưng vạm vỡ.
Chỉ nghe tiếng xương cốt giòn tan vang lên.
Kẻ kia bị y đập bẹp xuống đất ,nhưng gã ta không có phẩm hạnh của số 6, căn bản không chịu được nỗi đau gãy xương nên xỉu luôn rồi.
Liên Tư Vũ bĩu môi nhìn 'xác chết" dưới đất, đạp đạp một cái sau đó phất tay áo đi luôn.
Nhưng mấy đi được vài bước Liên Tư Vũ phải lùi lại.
Trước mắt y là một đội quân rắn to lớn, tiếng "xì xì" và âm thanh da rắn ma sát với mặt đất rất chói tai.
Quan trọng hơn là mỗi con rắn đều có cấp bậc trên 15!
- Xà Vương này.
Một âm thanh kèm theo ý cười vang lên, Liên Tư Vũ ngẩng đầu nhìn qua.
Một đám 3 người đang lơ lửng trên không, ánh mắt cao ngạo khó nói, liếc qua Liên Tư Vũ, giống như đang nhìn vật chết.
Liên Tư Vũ không nhìn ra cấp bậc của bọn họ, hơn nữa gương mặt cũng cực kỳ xa lạ, biết mấy kẻ này rất mạnh, y cũng không muốn tìm đường chết, thức thời lui ra sau.
Mấy kẻ kia cũng chỉ đến để lấy tinh hạch của Xà Vương, không quản động tác chạy trốn của y.
Thương Huyền vẫn đi soát phó bản tăng thực lực, Liên Tư Vũ trở về nằm dài trên ghế, cảm giác mình cần cố gắng, nếu không một ngày chết đi cũng không biết lý do tại sao lại chết a...
- Đại thần Đại thần! Anh ở nhà không ?!
Là giọng vàng anh của số 6.
- Vào đi.
Liên Tư Vũ trầm mặt trả lời. Tâm trạng có chút u ám.
Số 6 khép nép bước vào, không biết Âu Mẫn đi đâu rồi, vậy mà lại không đi cùng gã.
- Đại thần! Thế giới bên ngoài thực đáng sợ!
Số 6 khoa trương vỗ ngực, một bộ dạng bị dọa gần chết .
- Vấn đề chính.
Không có Thương Huyền ở đây, tính tình Liên Tư Vũ không được tốt lắm.
- Đại thần, mấy kẻ đến từ Địa Vực Vô Hằng kia...
"Tinh tinh!!!!!"
Âm thanh cảnh báo vang lên inh ỏi, cắt đứt lời nói của số 6.
Liên Tư Vũ vội đẩy cửa sổ, nhìn ra tình huống bên ngoài.
Rất nhiều rắn đang đi đến khu vực an toàn.
Khu vực này vốn dĩ có á chắn ngăn cản, nhưng cũng chỉ là ngăn được quái dưới cấp 10, những con rắn kia ít nhất cũng cấp 15... Muốn phá hủy lá chắn đương nhiên không khó.
Thấy tình thế không ổn, số 6 vội vàng chạy trốn.
Liên Tư Vũ chạy cũng không kịp, y không có đạo cụ chạy trốn tức thời như số 6.
Nhìn đám rắn đông nghìn nghịt bên ngoài, lại nhìn mọi người , dân bản địa Đếm Ngược Tử Vong chạy trối chết, người của Địa Vực Vô Hằng ngược lại rất an nhàn, tiện tay chém vài con rắn, cấp bậc của bọn họ cao, dăm ba con quái chẳng làm nên trò trống gì.
Liên Tư Vũ đóng cửa lại, bình thản uống trà, mặc kệ ngoài kia náo loạn xôn xao.
Tiểu Ác Ma kéo Tiểu Thiên Sứ thất thố bay về , đôi cánh trắng muốt và đen tuyền của cả hai có một vài vết thương nhỏ, đang rỉ máu.
Vốn dĩ thân thể này không phải là thực thể của bọn nó nên cực kỳ non nớt, lỡ bị đụng trúng cũng có thể rách da.
- Túc Chủ! Chúng ta đã tạo một tầng bảo vệ bên ngoài rồi, những con rắn này sẽ không vào được đây đâu. Thực là! Không biết ai rảnh rỗi lại đi giết Xà Vương, khiến cho đám rắn này hỗn loạn như vậy, à mà mục tiêu nhiệm vụ đâu rồi? Sao ta không thấy hắn?
Động tác uống trà của Liên Tư Vũ khựng lại, thảo nào cứ cảm giác mình hình như đã quên gì đó, thì ra kà quên Thương Huyền...
"Két"
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện, Thương Huyền đẩy cửa bước vào, vẻ mặt có phần hoảng hốt, trên người có khá nhiều vết răng rắn.
- Uống thuốc.
Liên Tư Vũ cầm thuốc mới mua từ thương thành, đưa cho Thương Huyền.
- Ở trong nhà, không được ra ngoài.
Bỏ lại một câu rồi sách đại đao hung thần ác sát ra cửa.
- Bên ngoài rất nguy hiểm.
Thương Huyền vội vàng ngăn y lại.
- Không sao.
Liên Tư Vũ đẩy cửa, cầm đại đao trực tiếp vọt vào đám rắn, một đao một đao chém vào phần bảy tấc, thân rắn đứt lìa.
- Hử?
Lê Tịch nghi hoặc nhìn thân ảnh Liên Tư Vũ.
- Chiến đấu vượt cấp?
Lê Lâm bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, nhưng động tác uống rượu cũng không dừng.
- Không hẳn, càng giống như... Cấp bậc không hạn chế trên người nam nhân đó.
Tầm mắt cô rơi vào thân ảnh hung tàn đang chém giết rắn.
- Đạo cụ?
- Không rõ.
***
Linh Lan Hoa : Tự nhiên nhớ một câu : Tớ phụ trách nuôi gia đình, người ấy trách xinh đẹp như hoa... Mà không biết bị sao nên hơi dìm công, nhìn tiểu công kiểu... Hơi thụ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook