Lạc Thần
-
Chương 33: Thạch bia
Trang Thiên Vũ đợi một lúc đã thấy chiếc xe dừng đến trước cửa hàng đồ ăn nhanh, khắp nơi quanh khu vực đắt đỏ của tỉnh XX, đều được những nhà bán hàng, cửa hàng được dựng lên tràn ngập cả con phố, tạo nên một con phố đi bộ, mua đồ rất nổi tiếng.
Chiếc xe ô tô dừng lại, Trang Thiên Vũ mở cửa xe bước xuống, quay lại nói với Vũ Linh cùng những người đi cùng có Thiên Địa nhị lão, người đàn ông trung niên và một tên mười tám đôi mươi:
_Mọi người đi ăn rồi tiếp tục đi chơi chứ, những thông tin về đại hội cũng sắp đến, còn vài giờ a, mọi người có nhu cầu có thể đi trước a, tôi đi ăn đây.
Mẹ ah, người cứ trực tiếp đi vào khu vực công ty nhé, xong việc con về chúng ta sẽ đi nhé.
Trang Thiên Vũ nói với Phương Tĩnh rồi hướng về phía Vũ Linh, ngước mặt lên nhìn, tỏ ý muốn đi ăn...
Vũ Linh xuống xe, đối với những việc như thế này thì thường là những người tu hành như bọn họ thường xuyên không thể động vào những thứ đồ ăn tạo nên chất béo trong cơ thể.
Người tu luyện dùng những thứ đồ ăn tạo ra năng lượng cho cơ thể hấp thụ củng cố bản thân, nếu sử dụng quá nhiều những thứ tạo ra độc tố hay chất béo ngăn cản huyết khí vận hành.
Hao hụt những năng lượng được hấp thu, còn có thể tạo ra tổn thương căn cơ tu luyện. Nhưng vẫn có thể giải quyết vấn đề bằng cách tu hành những công pháp cao cấp, có thể luyện hóa nhanh chóng những di chứng của thân thể Hậu thiên.
Nên khi Vũ Linh đồng ý đi ăn với hắn ở nơi này, những đồ ăn này thì hắn cũng xác định được một vài điều cảm nhận tính cách Vũ Linh.
_Được rồi, con đi ăn nhưng nhớ phải về đúng giờ chút nhé, mẹ con ta đi nơi này nhé. _
Phương Tĩnh không cần quá biết Trang Thiên Vũ đi cùng với ai, bởi vì dựa trên những gì mà Trang Thiên Vũ nói cho Phương Tĩnh biết là cho dù là cái gì cũng không thể làm tổn thương đến hắn được.
Vậy là Trang Thiên Vũ vẫn luôn đi đầu đó dạo chơi, thường xuyên nghỉ học đến vài ngày, sử dụng phần lớn thời gian để ngủ cùng ngắm nghía những thành quả mình gom góp qua mạng lưới lớn toàn cầu.
Trang Thiên Vũ nghỉ học thường xuyên, lâu lâu mới thấy một ngày lên lớp nhưng thành tích học tập luôn đứng đầu, điều này chỉ có thể làm cho nhà trường không có phản ứng gì.
Học sinh không đến lớp, không đi học cũng không có vấn đề gì, chỉ cần kết quả lên cao, thành tích tuyệt vời là có thể được đưa ra trong trường, dành cho những đối tượng như Trang Thiên Vũ.
_Hai vị trưởng lão, hai người có muốn trực tiếp đi đến nơi đó không? Chúng ta muốn đi vui chơi trước một lát, đến lúc đó chúng ta sẽ đến luôn đó được chứ..
Hai người lão giả một đen, một trắng, phong cách cổ điển khá nổi bật, đi ra ngoài xe thì cũng không cần thiết phải đi cùng những người trẻ làm gì. Bọn họ cho dù không đi theo, chỉ cần không gặp súng, bọn trẻ cũng không ai có thể cản.
_Được rồi, mọi người cứ đi chơi, không cần quan tâm quá tới hai người già chúng ta, đến lúc đại hội thì đến đúng lúc, học hỏi thêm kinh nghiệm cho mình biết chưa.
Lão giả áo bào trắng nụ cười có chút hiền lành, nhưng lời nói thì thật là không hợp với hình ảnh của bản thân.
_Được chứ, đưa đi chơi không cần lo lắng chi tiêu. _ lão giả áo bào đen lên tiếng, thật ra mấy người tu luyện bọn họ tiêu tốn cực kỳ lớn, trừ khi có thể tự cung cấp cho mình.
_Vậy đi thôi, tốn thời gian để dài dòng quá vậy, nên đi ăn a, không cần lo lắng chi phí, ta trả được a, đi thôi.
Trang Thiên Vũ không muốn để những người này quanh Phương Tĩnh khi không có hắn, rất không thoải mái a.
_Mẹ ah, người đi trước nhé.
_Được rồi, đi chơi vui nhé, không cần lo lắng quá như vậy, mẹ là mẹ của con đó.
Phương Tĩnh nói xong, cửa xe nâng lên, chiếc xe khởi động tiến vào lòng đường, mất bóng trong những làn xe.
Trang Thiên Vũ cùng với nhóm người Vũ Linh tạm biệt hai lão giả cùng người trung niên, rồi cùng đi về hướng nhà hàng ăn nhanh KFC.
...
Trên đường đi, Vũ Linh cùng người thanh niên Trác Tuấn Thiên liên tục tìm vấn đề để nói chuyện.
_Này tiểu đệ đệ, ngươi nhà ở đâu? Có có những thứ như thế này không? Ta đưa đệ đi chơi Disneyland được không?
_Những nơi như vậy ta đi nhiều rồi a, ăn chơi gì ta cũng thử hết rồi a.
_Vậy đệ có xem những bộ phim nổi tiếng của M quốc chưa, những bộ phim viễn tưởng đó rất hay a.
_Ta cũng xem hết tất cả những bộ phim mới nhất rồi a.
_Vậy chúng ta ăn xong rồi đi chơi thể thao điện tử, rất thịnh hành hiện nay đó.
_Ta cũng chơi rất nhiều a,không có thách thức gì a, không vui cho lắm.
_Vậy thì chúng ta đi bắn súng được đó...
_A, đúng rồi, chúng ta có thể đi bắn súng trong khu trường bắn dân dụng của tỉnh XX, cũng không tồi lắm.
_Bắn súng ta cũng bắn nhiều rồi a, hơn nữa còn không bằng ta....
.....
Đang đi đến thì bỗng nhiên bên tai truyền đến những tiếng hăm dọa của mấy tên đàn ông, còn có một âm thanh cầu xin cùng tiếng khóc của trẻ con.
Nghe thấy tiếng kêu cứu nhưng có vẻ không ai muốn đi vào con ngõ nhỏ đó để cứu người. Con ngõ nằm giữa hai nhà hàng lớn, chuyên dùng cho công việc vận chuyển rác thải đi nơi khác.
Với những nơi như thế này, thường được dùng để làm nơi mà những người của bang phái giải quyết nhau.
Ở trong khu vực vàng thì cho dù chỉ là một nơi đánh nhau cũng là tuyệt vời để không bị tóm vào sở cảnh sát, ngồi uống nước.
_Chúng ta đi giúp người đó không? _Trang Thiên Vũ hỏi hai người, dù sao cũng cần phải thử tâm của hai người.
_Chúng ta đi vào coi sao, nếu thực sự đáng thương thì chúng ta ra tay cứu giúp cũng hợp lý, không thể chuyện gì cũng lỗ mãng làm mà không cảnh giác được. _
Trác Tuấn Thiên trong lời nói tỏ vẻ hiểu biết của mình về xã hội, sự trải nghiệm cuộc sống của bản thân, khoe khoang như vậy không khó đoán rằng đang thế hiện rằng mình là người tốt, tuyệt vời nhất, thích hợp cho việc chọn lựa làm lang quân như ý của Vũ Linh.
Vũ Linh lại có vẻ -chúng ta là anh em - để nói nên thái độ của mình.
_Được rồi, nhanh lên một chút không thì đến lúc đi vào người đó lại vị hại rồi.
Vũ Linh quay người nhìn Trác Tuấn Thiên rồi cùng Trang Thiên Vũ đi vào hướng bên trong con ngõ nhỏ hẹp.
Đi được hơn 50 mét, ba người nghe rõ mồn một những lời ban nãy, nhưng hiện tại, nội dung của câu nói cầu xin cũng thay đổi, trở thành xin những người đó đừng đụng đến mình.
_Tôi xin mấy anh, tha cho chúng tôi đi, tôi chỉ có tất cả từng này thôi, hãy tha cho chị em chúng tôi đi mà..... Tiếng cầu xin của người con gái khá trẻ vang lên rõ ràng.
Vũ Linh liếc mắt nhìn Trác Tuấn Thiên, với ý nghĩa còn không mau làm, chẳng lẽ lại để cho hai người bọn họ một nữ, một trẻ em vào giải cứu sao.
Trác Tuấn Thiên đối mặt với cái nhìn của Vũ Linh cùng Trang Thiên Vũ thì cũng không vòng vo tam quốc làm gì nữa, trực tiếp tiến vào ngõ hẻm rẽ bên, nơi xảy ra chuyện.
.....
Trong khi Trác Tuấn Thiên đang phải làm nghiệm vụ thì Vũ Linh cùng Trang Thiên Vũ cũng đi đến đầu hẻm, nhìn vào bên trong.
Trang Thiên Vũ đến trước ngõ, nhìn về phía hai chị em đang ngồi ôm nhau trong góc một cánh cửa.
Bên cánh tay phải của cô gái chị có một chiếc vòng tay, treo lên tấm hình chữ nhật nhỏ, đen, không rõ chất liệu.
_Ồ, cái đó là...
Trang Thiên Vũ có chút ngạc nhiên khi trên người một cô gái bình thường lại có thứ đồ kinh người hiếm có này.
Chiếc xe ô tô dừng lại, Trang Thiên Vũ mở cửa xe bước xuống, quay lại nói với Vũ Linh cùng những người đi cùng có Thiên Địa nhị lão, người đàn ông trung niên và một tên mười tám đôi mươi:
_Mọi người đi ăn rồi tiếp tục đi chơi chứ, những thông tin về đại hội cũng sắp đến, còn vài giờ a, mọi người có nhu cầu có thể đi trước a, tôi đi ăn đây.
Mẹ ah, người cứ trực tiếp đi vào khu vực công ty nhé, xong việc con về chúng ta sẽ đi nhé.
Trang Thiên Vũ nói với Phương Tĩnh rồi hướng về phía Vũ Linh, ngước mặt lên nhìn, tỏ ý muốn đi ăn...
Vũ Linh xuống xe, đối với những việc như thế này thì thường là những người tu hành như bọn họ thường xuyên không thể động vào những thứ đồ ăn tạo nên chất béo trong cơ thể.
Người tu luyện dùng những thứ đồ ăn tạo ra năng lượng cho cơ thể hấp thụ củng cố bản thân, nếu sử dụng quá nhiều những thứ tạo ra độc tố hay chất béo ngăn cản huyết khí vận hành.
Hao hụt những năng lượng được hấp thu, còn có thể tạo ra tổn thương căn cơ tu luyện. Nhưng vẫn có thể giải quyết vấn đề bằng cách tu hành những công pháp cao cấp, có thể luyện hóa nhanh chóng những di chứng của thân thể Hậu thiên.
Nên khi Vũ Linh đồng ý đi ăn với hắn ở nơi này, những đồ ăn này thì hắn cũng xác định được một vài điều cảm nhận tính cách Vũ Linh.
_Được rồi, con đi ăn nhưng nhớ phải về đúng giờ chút nhé, mẹ con ta đi nơi này nhé. _
Phương Tĩnh không cần quá biết Trang Thiên Vũ đi cùng với ai, bởi vì dựa trên những gì mà Trang Thiên Vũ nói cho Phương Tĩnh biết là cho dù là cái gì cũng không thể làm tổn thương đến hắn được.
Vậy là Trang Thiên Vũ vẫn luôn đi đầu đó dạo chơi, thường xuyên nghỉ học đến vài ngày, sử dụng phần lớn thời gian để ngủ cùng ngắm nghía những thành quả mình gom góp qua mạng lưới lớn toàn cầu.
Trang Thiên Vũ nghỉ học thường xuyên, lâu lâu mới thấy một ngày lên lớp nhưng thành tích học tập luôn đứng đầu, điều này chỉ có thể làm cho nhà trường không có phản ứng gì.
Học sinh không đến lớp, không đi học cũng không có vấn đề gì, chỉ cần kết quả lên cao, thành tích tuyệt vời là có thể được đưa ra trong trường, dành cho những đối tượng như Trang Thiên Vũ.
_Hai vị trưởng lão, hai người có muốn trực tiếp đi đến nơi đó không? Chúng ta muốn đi vui chơi trước một lát, đến lúc đó chúng ta sẽ đến luôn đó được chứ..
Hai người lão giả một đen, một trắng, phong cách cổ điển khá nổi bật, đi ra ngoài xe thì cũng không cần thiết phải đi cùng những người trẻ làm gì. Bọn họ cho dù không đi theo, chỉ cần không gặp súng, bọn trẻ cũng không ai có thể cản.
_Được rồi, mọi người cứ đi chơi, không cần quan tâm quá tới hai người già chúng ta, đến lúc đại hội thì đến đúng lúc, học hỏi thêm kinh nghiệm cho mình biết chưa.
Lão giả áo bào trắng nụ cười có chút hiền lành, nhưng lời nói thì thật là không hợp với hình ảnh của bản thân.
_Được chứ, đưa đi chơi không cần lo lắng chi tiêu. _ lão giả áo bào đen lên tiếng, thật ra mấy người tu luyện bọn họ tiêu tốn cực kỳ lớn, trừ khi có thể tự cung cấp cho mình.
_Vậy đi thôi, tốn thời gian để dài dòng quá vậy, nên đi ăn a, không cần lo lắng chi phí, ta trả được a, đi thôi.
Trang Thiên Vũ không muốn để những người này quanh Phương Tĩnh khi không có hắn, rất không thoải mái a.
_Mẹ ah, người đi trước nhé.
_Được rồi, đi chơi vui nhé, không cần lo lắng quá như vậy, mẹ là mẹ của con đó.
Phương Tĩnh nói xong, cửa xe nâng lên, chiếc xe khởi động tiến vào lòng đường, mất bóng trong những làn xe.
Trang Thiên Vũ cùng với nhóm người Vũ Linh tạm biệt hai lão giả cùng người trung niên, rồi cùng đi về hướng nhà hàng ăn nhanh KFC.
...
Trên đường đi, Vũ Linh cùng người thanh niên Trác Tuấn Thiên liên tục tìm vấn đề để nói chuyện.
_Này tiểu đệ đệ, ngươi nhà ở đâu? Có có những thứ như thế này không? Ta đưa đệ đi chơi Disneyland được không?
_Những nơi như vậy ta đi nhiều rồi a, ăn chơi gì ta cũng thử hết rồi a.
_Vậy đệ có xem những bộ phim nổi tiếng của M quốc chưa, những bộ phim viễn tưởng đó rất hay a.
_Ta cũng xem hết tất cả những bộ phim mới nhất rồi a.
_Vậy chúng ta ăn xong rồi đi chơi thể thao điện tử, rất thịnh hành hiện nay đó.
_Ta cũng chơi rất nhiều a,không có thách thức gì a, không vui cho lắm.
_Vậy thì chúng ta đi bắn súng được đó...
_A, đúng rồi, chúng ta có thể đi bắn súng trong khu trường bắn dân dụng của tỉnh XX, cũng không tồi lắm.
_Bắn súng ta cũng bắn nhiều rồi a, hơn nữa còn không bằng ta....
.....
Đang đi đến thì bỗng nhiên bên tai truyền đến những tiếng hăm dọa của mấy tên đàn ông, còn có một âm thanh cầu xin cùng tiếng khóc của trẻ con.
Nghe thấy tiếng kêu cứu nhưng có vẻ không ai muốn đi vào con ngõ nhỏ đó để cứu người. Con ngõ nằm giữa hai nhà hàng lớn, chuyên dùng cho công việc vận chuyển rác thải đi nơi khác.
Với những nơi như thế này, thường được dùng để làm nơi mà những người của bang phái giải quyết nhau.
Ở trong khu vực vàng thì cho dù chỉ là một nơi đánh nhau cũng là tuyệt vời để không bị tóm vào sở cảnh sát, ngồi uống nước.
_Chúng ta đi giúp người đó không? _Trang Thiên Vũ hỏi hai người, dù sao cũng cần phải thử tâm của hai người.
_Chúng ta đi vào coi sao, nếu thực sự đáng thương thì chúng ta ra tay cứu giúp cũng hợp lý, không thể chuyện gì cũng lỗ mãng làm mà không cảnh giác được. _
Trác Tuấn Thiên trong lời nói tỏ vẻ hiểu biết của mình về xã hội, sự trải nghiệm cuộc sống của bản thân, khoe khoang như vậy không khó đoán rằng đang thế hiện rằng mình là người tốt, tuyệt vời nhất, thích hợp cho việc chọn lựa làm lang quân như ý của Vũ Linh.
Vũ Linh lại có vẻ -chúng ta là anh em - để nói nên thái độ của mình.
_Được rồi, nhanh lên một chút không thì đến lúc đi vào người đó lại vị hại rồi.
Vũ Linh quay người nhìn Trác Tuấn Thiên rồi cùng Trang Thiên Vũ đi vào hướng bên trong con ngõ nhỏ hẹp.
Đi được hơn 50 mét, ba người nghe rõ mồn một những lời ban nãy, nhưng hiện tại, nội dung của câu nói cầu xin cũng thay đổi, trở thành xin những người đó đừng đụng đến mình.
_Tôi xin mấy anh, tha cho chúng tôi đi, tôi chỉ có tất cả từng này thôi, hãy tha cho chị em chúng tôi đi mà..... Tiếng cầu xin của người con gái khá trẻ vang lên rõ ràng.
Vũ Linh liếc mắt nhìn Trác Tuấn Thiên, với ý nghĩa còn không mau làm, chẳng lẽ lại để cho hai người bọn họ một nữ, một trẻ em vào giải cứu sao.
Trác Tuấn Thiên đối mặt với cái nhìn của Vũ Linh cùng Trang Thiên Vũ thì cũng không vòng vo tam quốc làm gì nữa, trực tiếp tiến vào ngõ hẻm rẽ bên, nơi xảy ra chuyện.
.....
Trong khi Trác Tuấn Thiên đang phải làm nghiệm vụ thì Vũ Linh cùng Trang Thiên Vũ cũng đi đến đầu hẻm, nhìn vào bên trong.
Trang Thiên Vũ đến trước ngõ, nhìn về phía hai chị em đang ngồi ôm nhau trong góc một cánh cửa.
Bên cánh tay phải của cô gái chị có một chiếc vòng tay, treo lên tấm hình chữ nhật nhỏ, đen, không rõ chất liệu.
_Ồ, cái đó là...
Trang Thiên Vũ có chút ngạc nhiên khi trên người một cô gái bình thường lại có thứ đồ kinh người hiếm có này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook