Lạc Nhi Ý
-
Chương 358
Tiếu Đồng cười nói: " Con mắt của Lạc nhi quả nhiên tốt, miệng của các nàng mặc dù không phải là khẩu âm của người Nam Xuyên nói, nhưng cũng khó để nghe được là giọng của người kinh thành"
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:" Vừa rồi lúc nghe các nàng gọi Nhiếp chính vương, ta cũng đã suy nghĩ, chắc chắc bọn họ không phải là người của Nam Xuyên, cùng với huynh, hẳn là từ Kỳ Hạ tới, khi nhìn thấy Hoàng thượng vẫn bình thản như vậy, chắc hắn không phải là con gái nhà bình thường, ta đoán là người từ nguyên kinh đến thôi"
"Vương phi thật thông minh"
Mấy vị phu nhân đều lấy làm kinh hãi, nhớ tới Hồng Ngọc công chúa cũng hết sức thông minh, nhưng so với vị phu nhân trước mặt, lại thiếu đi vài phần trấn tĩnh cũng tự tin.
Hách Liên Ý bước đến nói: " Lạc nhi, ngồi xuống đi, đứng nhiều không mệt sao?"
Chàng đỡ nàng đến băng ghế lúc nãy Sở Hàn Dạ ngồi, nói: " Các nàng ấy có vài người là hoàng hậu của tiên hoàng"
Vân Tử Lạc lấy làm kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn hết sức bình tĩnh, không khỏi mở to mắt hạnh đảo qua gương mặt của các nữ nhân này.
Hoàng hậu của Tiên Hoàng, đúng rồi, là năm vị hoàng hậu, nhưng không phải nói đã chết rồi sao?
Khó trách bọn họ đều có cảm giác khác.
Tiếu Đồng lúc này mới cười, vội vàng lên tiếng: " Tính cách tiên hoàng có phần cổ quái, lấy Hoàng hậu về chính là để muốn hành hạ, lúc trước khi ta ở Dưỡng Tâm điện, nhưng hoàng hậu này ta đều biết hết, ta thực sự quá bất mãn, vì vậy liền ra tay cứu giúp hai lần, nhưng mà các nàng ấy lại hết sức coi trọng bổn công tử ta, liền quấn lấy ta, Hách Liên nói, việc cứu các nàng ấy giao cho ta, nên ta đành phải mang cả đám ra ngoài"
Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút, thần ơi, quả nhiên là mỹ nam.
Tiếu Đồng nhìn đám nữ nhân đang che miệng cười, khẽ thở dài: " Ta vốn nghĩ, dù sao danh hiệu của ta cũng là công tử phong lưu, cả đời này, nuôi dưỡng mấy phu nhân cũng không quan trọng, nhưng lại khiến họ ủy khuất"
Mấy vị phu nhân nghe vậy, gò má liền ửng đỏ, quay đầu đi vào hậu viện.
Tiếu Đồng cho tới bây giờ cũng không có chạm qua họ, hắn cũng đã nói, hắn chỉ cứu các nàng, cũng không thích các nàng, nếu muốn thành phu thê thực sự, hắn chỉ đành nói xin lỗi các nàng.
Nhưng họ lại cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Cho nên, Tiếu Đồng mới nói đành để họ chịu ủy khuất.
"Trước kia ta u mê không biết, nhưng bây giờ ta mới phát hiện, trên đời này vẫn có nữ nhân xứng đáng cùng ta cả đời"
Hách Liên Ý liền đen mặt.
Nhưng Tiếu Đồng lại không hề để ý, tiếp tục nói: " Dù cho, không thể cùng người đó ở gần nhau cả đời, ta cũng sẽ vì nàng ấy mà giữ tấm chân tình này"
Lúc hắn nói những lời này cũng không dám nhìn Vân Tử Lạc một cái, dù chỉ nghiêng mắt cũng không có can đảm, nói xong, hắn như gặp phải kẻ thù liền trốn ngay vào hậu viện.
Vân Tử Lạc kinh ngạc, cắn môi không nói.
Hách Liên Ý đứng phía sau nàng, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng.
Bên kia, Lâm Thanh Thanh và Tạ Vô Tâm vẫn chuyên tâm vui đùa cùng tiểu Vân Tình, ánh chiều ta chiếu xuống hậu viện,làm cho người ta thấy ấm áp vô cùng.
Hách Liên Ý và Vân Tử Lạc ở lại biệt viện của Tiếu Đồng một đêm, rồi ngày thứ hai rời đi.
Chàng để lại vài gia tướng bảo vệ ngũ vị phu nhân cùng Sở Hàn Dạ, mặc dù năm vị phu nhân vẫn còn tâm lý sợ hãi Sở Hàn Dạ, cũng có thể tưởng tượng ra trước kia bọn họ đã đáng thương đến mức nào, nhưng hiện tại qua vài ngày, bọn họ cũng đã thay đổi, thay phiên nhau chăm sóc hắn.
Lúc quay về Nam Xuyên đã làn tháng năm, lúc này, Sở Tử Uyên cũng đã biết được chuyện này, còn đặc biệt đưa lễ vật đến chúc mừng, Bắc Đế cũng cho người đưa lễ vật đến.
Lần này Nam Xuyên không chỉ trở thành một nước độc lập, mà còn xác lập được biên giới với Kỳ Hạ, cùng với Băng Thành, Đông Lâm và Kỳ Hạ trở thành nước lớn thứ tư.
Mặc dù Sở Tử Uyên cũng hết sức đâu đầu về vấn đề lãnh thổ, nhưng hắn sợ nếu Hách Liên Ý ra tay, nếu hắn không đáp ứng, thì ngay cả hoàng đế cũng không được làm, nghĩ tới nghĩ lui cuối cũng vẫn quyết đinh nhún nhường.
Hách Liên Ý sau khi trở lại cũng không đăng cơ ngay lập tức, mà trong điểm dùng binh quyền không chế triều đình, lúc ở Kỳ Hạ chàng cũng có nhiều người trung thành tận tâm với mình, lần này khi trở về Nam Xuyên rất nhanh chàng liền giao việc cho bọn họ, cũng không giống thông lệ từ trước đến nay của Nam Xuyên.
Vân Tử Lạc mấy ngày nay có nhiều chuyện phải làm, lúc này đây nàng đã không còn chút khí lực nào nữa.
Đầu tiên, nàng đề nghi đổi toàn bộ chế độ khoa cử của Nam Xuyên, để cả nước để bạt nhân tài, các nơi đều có văn viện vu, không chỉ để các quan lại ra chính sách, mà còn cho dân chúng đề bạt các chính sách liên quan đến chương trình họ. Nông nghiệp của Nam Xuyên cũng không được như kỳ hạ,nhưng nghe dệt lại hết sức phát triển, Vân Tử Lạc liền muốn đem đẩy mạnh trao đổi tơ lụa đến các nước nông nghiệp phát triển để tiêu thụ, trao đổi lương thực với các nước đó.
Đối với những để nghị nàng đưa ra, Hách Liên Ý vừa mừng vừa sợ, ánh mắt chàng thật tốt,nhìn được một nữ nhân lợi hai như nàng, lấy được Vân Tử Lạc thật may mắn.
Ngày đăng cơ đã định là tháng mười một, chờ Vân Tử Lạc hạ sinh xong, một tháng sau có thể cùng chàng mặc long phượng bào, sóng vai cùng chang tiến hành lễ đăng cơ.
Cung thế tử...
Vân Tử Lạc ngồi ở đầu giường, cửa sổ mở một nửa, trong phòng có chút âm u, nàng nắm chặt một phong thư.
Là thư của Đào nhi gửi...
SỞ Tử Uyên tiến đánh Kỳ Hạ, nhưng nữ quyến vẫn còn ở Đông Lâm, sau khi hắn dăng cơ, Trường Nhạc công chúa vì thân thể không thuận tiện, nhất thời không thể đến được,còn lại nữ quyến của tướng sĩ và gia nhân có thể tùy ý lên đưỡng, đợi đến khi Đào nhi trở lại Kỳ Hạ, thì Nhiếp chính vương phủ sớm đã trống không.
Trong thư muội ấy chúc mừng Nam Xuyên đã thành nước độc lập, muội ấy cũng sai người gửi quà đến Túy Vân Lâu, muội ấy và nàng vẫn như cũ, cũng không bị ảnh hưởng bởi tình huống của hai nước.
Đang suy nghĩ, thì bên ngoài có cung nữ chạy đến báo, nói rằng Lục phu nhân quỷ gia đến bái kiến hoàng hậu.
GIờ phút này nàng cũng chưa dược phong vị, nhưng trong ngoài cung đã gọi nàng như vậy.
Ánh mắt Vân Tử Lạc mừng rỡ, lúc mới đến Nam Xuyên, Diêu Linh Linh tất nhiên có biết được tin tức, bây giờ được gặp muội ấy nàng đương nhiên rất vui vẻ.
Không kịp mang giày, đôi chân trần trắng noãn bước lên thảm nhung đi ra ngoài đón muội áy, Diêu Linh Linh khi gặp được nàng, đã mừng đến rơi nước mắt, nhưng khi vừa cúi đầu, muội ấy chợt kêu lên:" Sao tỷ lại không mang giày? Mau, mau trở về đi, nhìn xem bụng tỷ đã như vậy, thế mà không chú ý gì cả!"
Muội ấy vội vàng đỡ Vân Tử Lạc về lại gường, cầm lấy chăn lông phủ ở chân cho nàng, rồi cẩn thận quan sát nàng.
Cung nữ bưng trà vào thấy Lục phu nhân bất kính với hoàng hậu, nhăn mày nhắc nhở một tý, Vân Tử Lạc thản nhiên nói: " Ngươi lui ra trước đi"
"Dạ" Cung nữ liền lui ra.
Vân Tử Lạc nghiêm túc nhìn về phía Diêu Linh Linh.
Muội ấy đã làm mẹ, nhưng vẫn rực rỡ như năm đó, thậm chí hai gò má càng thêm đầy đặn hồng hào, ắt hẳn là sống rất tốt.
"Linh Linh, muội chịu khổ rồi"
Cảnh Hoa vương phi hạ độc muội ấy, mà muội ấy và Quỷ Mị lại bị Ý đuổi về Nam Xuyên, bát kể là về sức khỏe hay tâm tình của muội ấy, nàng cũng có chút lo lắng.
"Lạc nhi ngốc, tỷ nói cái gì vậy, muội sống rất tốt, nghe Quỷ hôn nói, Hoàng thượng cũng chuẩn bị phong QUỷ Mị làm tướng quân, huynh ấy làm chuyện đại nghịch như vậy, vẫn còn được đối đãi như thế, phu thê muội đều vô cùng cảm tạ"
"Được rồi, được rồi, sao lại nói những lời khách khí vậy chứ!" Vân Tử Lạc cười hì hì một tiếng: " Về sau, chẳng phải chúng ta lại ở cùng một chỗ sao?"
"Đó là tất nhiên, nhưng hiện tại tỷ đã là hoàng hậu nương nương rồi nha"
Diêu Linh Linh đứng lên, hoạt bát vén váy áo hành lễ với nàng: " Hoàng hậu nương nương, sau này tiểu nữ cần phải dựa vào ân phúc của nương nương nhiều"
Hai ngươi cười khúc khích, Vân Tử Lạc bỗng nhiên xốc chăn ra, mang giày rồi nói:" Muội nha, bây giờ chúng ta đều có con trai, ta cũng chưa gặp mặt, muội không mang đứa nhỏ đến đây, như thế nào còn không dẫn đường để ta xem mặt một chút"
"Muội có dẫn tới" Diêu Linh Linh vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc: " Sáng sớm hôm nay khi chuẩn bị tiến cung, muội đã nghĩ sẽ dẫn tới, nhưng ở ngoài điện nhiều cũng nữ như vậy nhưng tiểu công chúa đâu? Trên đường tới đây muội cũng không thấy"
Nó đi theo ông bà ngoại rồi/
Vân Tử Lạc vừa cười vừa nói.
Mặc dù nàng không gọi tạ Vô Tâm một tiếng cha, cũng không coi ông ta là phụ thân của mình, nhưng dù sao ông ta cũng là ông ngoại của Tình nhi, đây là sự thật, nàng cũng không nghĩ đến chuyện tước đoạt người thân của TÌnh nhi.
"Thật hạnh phúc, Không biết ông bà ngoại của Quỷ Kiến Sầu lúc nào tới Nam Xuyên, Kỳ Hạ đại biến, mặc dù cha muội cũng không mất chức, nhưng muội vẫn rất lo lắng"
Diêu Linh Linh kéo tay Vân Tử Lạc, bình thản nói.
Vân Tử Lạc cười thành tiếng: " Quỷ Kiến Sầu? Đây không phải là tên con trai muội chứ?"
Diêu Linh Linh bất đăc dĩ cười một tiếng: " Đây là tên gia gia nó đặt, muội thực không hiểu nổi Quỷ gia đặt tên như thế nào nữ, tên nào cũng quái dị, Quỷ Hồn, Quỷ MỊ, Quỷ Ảnh, Quỷ HÌnh, mà thôi, Quỷ Kiến Sầu may ra vẫn còn khá hơn chút"
Lúc ra ngoài, liền thấy một cậu bé mặc áo lam ngắn cầm lấy vạt áo của một cung nữ lảo đảo chạy, hơn hở vô cùng, cũng vì chạy nhiều gò mà nó đỏ bừng, trên tràn cũng lấm tấm mồ hôi.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy Dieu Linh Linh, nó liền giang hai tay béo ú chạy tới gọi:" Mẹ, mẹ"
"Sầu nhi, mau gọi Hoàng hậu nương nương đi" Diêu Linh Linh lấy khăn ra, khóe miệng cười ngọt ngào, lau mồ hôi trên trán cho Sầu nhi.
"Gọi ta một tiếng gì đi nào" Vân Tử LẠc lấy từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc khóa vàng, đeo lên cổ Quỷ Kiến Sầu.
Quỷ Kiến Sầu cười hi hi lên tiếng: " Cảm ơn gì"
Diêu Linh Linh cầm khăn lau nước mũi cho nó, nói: " Con trai chính là nghịch ngợm như vậy"
Vân Tử Lạc sờ sờ bụng mình, khẽ nhíu mày nói: " Nhìn Sầu nhi của muội đáng yêu như vậy, ta cũng muốn sinh một đứa con trai, cũng không biết ông Trời có theo tâm ý của ta không nữa, cùng lắm thì ta thêm một nữ nhi nữa"
Mấy người đang nói chuyện, vừa hướng về phía cung của Lâm Thanh Thanh chậm rãi bước đến.
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:" Vừa rồi lúc nghe các nàng gọi Nhiếp chính vương, ta cũng đã suy nghĩ, chắc chắc bọn họ không phải là người của Nam Xuyên, cùng với huynh, hẳn là từ Kỳ Hạ tới, khi nhìn thấy Hoàng thượng vẫn bình thản như vậy, chắc hắn không phải là con gái nhà bình thường, ta đoán là người từ nguyên kinh đến thôi"
"Vương phi thật thông minh"
Mấy vị phu nhân đều lấy làm kinh hãi, nhớ tới Hồng Ngọc công chúa cũng hết sức thông minh, nhưng so với vị phu nhân trước mặt, lại thiếu đi vài phần trấn tĩnh cũng tự tin.
Hách Liên Ý bước đến nói: " Lạc nhi, ngồi xuống đi, đứng nhiều không mệt sao?"
Chàng đỡ nàng đến băng ghế lúc nãy Sở Hàn Dạ ngồi, nói: " Các nàng ấy có vài người là hoàng hậu của tiên hoàng"
Vân Tử Lạc lấy làm kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn hết sức bình tĩnh, không khỏi mở to mắt hạnh đảo qua gương mặt của các nữ nhân này.
Hoàng hậu của Tiên Hoàng, đúng rồi, là năm vị hoàng hậu, nhưng không phải nói đã chết rồi sao?
Khó trách bọn họ đều có cảm giác khác.
Tiếu Đồng lúc này mới cười, vội vàng lên tiếng: " Tính cách tiên hoàng có phần cổ quái, lấy Hoàng hậu về chính là để muốn hành hạ, lúc trước khi ta ở Dưỡng Tâm điện, nhưng hoàng hậu này ta đều biết hết, ta thực sự quá bất mãn, vì vậy liền ra tay cứu giúp hai lần, nhưng mà các nàng ấy lại hết sức coi trọng bổn công tử ta, liền quấn lấy ta, Hách Liên nói, việc cứu các nàng ấy giao cho ta, nên ta đành phải mang cả đám ra ngoài"
Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút, thần ơi, quả nhiên là mỹ nam.
Tiếu Đồng nhìn đám nữ nhân đang che miệng cười, khẽ thở dài: " Ta vốn nghĩ, dù sao danh hiệu của ta cũng là công tử phong lưu, cả đời này, nuôi dưỡng mấy phu nhân cũng không quan trọng, nhưng lại khiến họ ủy khuất"
Mấy vị phu nhân nghe vậy, gò má liền ửng đỏ, quay đầu đi vào hậu viện.
Tiếu Đồng cho tới bây giờ cũng không có chạm qua họ, hắn cũng đã nói, hắn chỉ cứu các nàng, cũng không thích các nàng, nếu muốn thành phu thê thực sự, hắn chỉ đành nói xin lỗi các nàng.
Nhưng họ lại cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Cho nên, Tiếu Đồng mới nói đành để họ chịu ủy khuất.
"Trước kia ta u mê không biết, nhưng bây giờ ta mới phát hiện, trên đời này vẫn có nữ nhân xứng đáng cùng ta cả đời"
Hách Liên Ý liền đen mặt.
Nhưng Tiếu Đồng lại không hề để ý, tiếp tục nói: " Dù cho, không thể cùng người đó ở gần nhau cả đời, ta cũng sẽ vì nàng ấy mà giữ tấm chân tình này"
Lúc hắn nói những lời này cũng không dám nhìn Vân Tử Lạc một cái, dù chỉ nghiêng mắt cũng không có can đảm, nói xong, hắn như gặp phải kẻ thù liền trốn ngay vào hậu viện.
Vân Tử Lạc kinh ngạc, cắn môi không nói.
Hách Liên Ý đứng phía sau nàng, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng.
Bên kia, Lâm Thanh Thanh và Tạ Vô Tâm vẫn chuyên tâm vui đùa cùng tiểu Vân Tình, ánh chiều ta chiếu xuống hậu viện,làm cho người ta thấy ấm áp vô cùng.
Hách Liên Ý và Vân Tử Lạc ở lại biệt viện của Tiếu Đồng một đêm, rồi ngày thứ hai rời đi.
Chàng để lại vài gia tướng bảo vệ ngũ vị phu nhân cùng Sở Hàn Dạ, mặc dù năm vị phu nhân vẫn còn tâm lý sợ hãi Sở Hàn Dạ, cũng có thể tưởng tượng ra trước kia bọn họ đã đáng thương đến mức nào, nhưng hiện tại qua vài ngày, bọn họ cũng đã thay đổi, thay phiên nhau chăm sóc hắn.
Lúc quay về Nam Xuyên đã làn tháng năm, lúc này, Sở Tử Uyên cũng đã biết được chuyện này, còn đặc biệt đưa lễ vật đến chúc mừng, Bắc Đế cũng cho người đưa lễ vật đến.
Lần này Nam Xuyên không chỉ trở thành một nước độc lập, mà còn xác lập được biên giới với Kỳ Hạ, cùng với Băng Thành, Đông Lâm và Kỳ Hạ trở thành nước lớn thứ tư.
Mặc dù Sở Tử Uyên cũng hết sức đâu đầu về vấn đề lãnh thổ, nhưng hắn sợ nếu Hách Liên Ý ra tay, nếu hắn không đáp ứng, thì ngay cả hoàng đế cũng không được làm, nghĩ tới nghĩ lui cuối cũng vẫn quyết đinh nhún nhường.
Hách Liên Ý sau khi trở lại cũng không đăng cơ ngay lập tức, mà trong điểm dùng binh quyền không chế triều đình, lúc ở Kỳ Hạ chàng cũng có nhiều người trung thành tận tâm với mình, lần này khi trở về Nam Xuyên rất nhanh chàng liền giao việc cho bọn họ, cũng không giống thông lệ từ trước đến nay của Nam Xuyên.
Vân Tử Lạc mấy ngày nay có nhiều chuyện phải làm, lúc này đây nàng đã không còn chút khí lực nào nữa.
Đầu tiên, nàng đề nghi đổi toàn bộ chế độ khoa cử của Nam Xuyên, để cả nước để bạt nhân tài, các nơi đều có văn viện vu, không chỉ để các quan lại ra chính sách, mà còn cho dân chúng đề bạt các chính sách liên quan đến chương trình họ. Nông nghiệp của Nam Xuyên cũng không được như kỳ hạ,nhưng nghe dệt lại hết sức phát triển, Vân Tử Lạc liền muốn đem đẩy mạnh trao đổi tơ lụa đến các nước nông nghiệp phát triển để tiêu thụ, trao đổi lương thực với các nước đó.
Đối với những để nghị nàng đưa ra, Hách Liên Ý vừa mừng vừa sợ, ánh mắt chàng thật tốt,nhìn được một nữ nhân lợi hai như nàng, lấy được Vân Tử Lạc thật may mắn.
Ngày đăng cơ đã định là tháng mười một, chờ Vân Tử Lạc hạ sinh xong, một tháng sau có thể cùng chàng mặc long phượng bào, sóng vai cùng chang tiến hành lễ đăng cơ.
Cung thế tử...
Vân Tử Lạc ngồi ở đầu giường, cửa sổ mở một nửa, trong phòng có chút âm u, nàng nắm chặt một phong thư.
Là thư của Đào nhi gửi...
SỞ Tử Uyên tiến đánh Kỳ Hạ, nhưng nữ quyến vẫn còn ở Đông Lâm, sau khi hắn dăng cơ, Trường Nhạc công chúa vì thân thể không thuận tiện, nhất thời không thể đến được,còn lại nữ quyến của tướng sĩ và gia nhân có thể tùy ý lên đưỡng, đợi đến khi Đào nhi trở lại Kỳ Hạ, thì Nhiếp chính vương phủ sớm đã trống không.
Trong thư muội ấy chúc mừng Nam Xuyên đã thành nước độc lập, muội ấy cũng sai người gửi quà đến Túy Vân Lâu, muội ấy và nàng vẫn như cũ, cũng không bị ảnh hưởng bởi tình huống của hai nước.
Đang suy nghĩ, thì bên ngoài có cung nữ chạy đến báo, nói rằng Lục phu nhân quỷ gia đến bái kiến hoàng hậu.
GIờ phút này nàng cũng chưa dược phong vị, nhưng trong ngoài cung đã gọi nàng như vậy.
Ánh mắt Vân Tử Lạc mừng rỡ, lúc mới đến Nam Xuyên, Diêu Linh Linh tất nhiên có biết được tin tức, bây giờ được gặp muội ấy nàng đương nhiên rất vui vẻ.
Không kịp mang giày, đôi chân trần trắng noãn bước lên thảm nhung đi ra ngoài đón muội áy, Diêu Linh Linh khi gặp được nàng, đã mừng đến rơi nước mắt, nhưng khi vừa cúi đầu, muội ấy chợt kêu lên:" Sao tỷ lại không mang giày? Mau, mau trở về đi, nhìn xem bụng tỷ đã như vậy, thế mà không chú ý gì cả!"
Muội ấy vội vàng đỡ Vân Tử Lạc về lại gường, cầm lấy chăn lông phủ ở chân cho nàng, rồi cẩn thận quan sát nàng.
Cung nữ bưng trà vào thấy Lục phu nhân bất kính với hoàng hậu, nhăn mày nhắc nhở một tý, Vân Tử Lạc thản nhiên nói: " Ngươi lui ra trước đi"
"Dạ" Cung nữ liền lui ra.
Vân Tử Lạc nghiêm túc nhìn về phía Diêu Linh Linh.
Muội ấy đã làm mẹ, nhưng vẫn rực rỡ như năm đó, thậm chí hai gò má càng thêm đầy đặn hồng hào, ắt hẳn là sống rất tốt.
"Linh Linh, muội chịu khổ rồi"
Cảnh Hoa vương phi hạ độc muội ấy, mà muội ấy và Quỷ Mị lại bị Ý đuổi về Nam Xuyên, bát kể là về sức khỏe hay tâm tình của muội ấy, nàng cũng có chút lo lắng.
"Lạc nhi ngốc, tỷ nói cái gì vậy, muội sống rất tốt, nghe Quỷ hôn nói, Hoàng thượng cũng chuẩn bị phong QUỷ Mị làm tướng quân, huynh ấy làm chuyện đại nghịch như vậy, vẫn còn được đối đãi như thế, phu thê muội đều vô cùng cảm tạ"
"Được rồi, được rồi, sao lại nói những lời khách khí vậy chứ!" Vân Tử Lạc cười hì hì một tiếng: " Về sau, chẳng phải chúng ta lại ở cùng một chỗ sao?"
"Đó là tất nhiên, nhưng hiện tại tỷ đã là hoàng hậu nương nương rồi nha"
Diêu Linh Linh đứng lên, hoạt bát vén váy áo hành lễ với nàng: " Hoàng hậu nương nương, sau này tiểu nữ cần phải dựa vào ân phúc của nương nương nhiều"
Hai ngươi cười khúc khích, Vân Tử Lạc bỗng nhiên xốc chăn ra, mang giày rồi nói:" Muội nha, bây giờ chúng ta đều có con trai, ta cũng chưa gặp mặt, muội không mang đứa nhỏ đến đây, như thế nào còn không dẫn đường để ta xem mặt một chút"
"Muội có dẫn tới" Diêu Linh Linh vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc: " Sáng sớm hôm nay khi chuẩn bị tiến cung, muội đã nghĩ sẽ dẫn tới, nhưng ở ngoài điện nhiều cũng nữ như vậy nhưng tiểu công chúa đâu? Trên đường tới đây muội cũng không thấy"
Nó đi theo ông bà ngoại rồi/
Vân Tử Lạc vừa cười vừa nói.
Mặc dù nàng không gọi tạ Vô Tâm một tiếng cha, cũng không coi ông ta là phụ thân của mình, nhưng dù sao ông ta cũng là ông ngoại của Tình nhi, đây là sự thật, nàng cũng không nghĩ đến chuyện tước đoạt người thân của TÌnh nhi.
"Thật hạnh phúc, Không biết ông bà ngoại của Quỷ Kiến Sầu lúc nào tới Nam Xuyên, Kỳ Hạ đại biến, mặc dù cha muội cũng không mất chức, nhưng muội vẫn rất lo lắng"
Diêu Linh Linh kéo tay Vân Tử Lạc, bình thản nói.
Vân Tử Lạc cười thành tiếng: " Quỷ Kiến Sầu? Đây không phải là tên con trai muội chứ?"
Diêu Linh Linh bất đăc dĩ cười một tiếng: " Đây là tên gia gia nó đặt, muội thực không hiểu nổi Quỷ gia đặt tên như thế nào nữ, tên nào cũng quái dị, Quỷ Hồn, Quỷ MỊ, Quỷ Ảnh, Quỷ HÌnh, mà thôi, Quỷ Kiến Sầu may ra vẫn còn khá hơn chút"
Lúc ra ngoài, liền thấy một cậu bé mặc áo lam ngắn cầm lấy vạt áo của một cung nữ lảo đảo chạy, hơn hở vô cùng, cũng vì chạy nhiều gò mà nó đỏ bừng, trên tràn cũng lấm tấm mồ hôi.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy Dieu Linh Linh, nó liền giang hai tay béo ú chạy tới gọi:" Mẹ, mẹ"
"Sầu nhi, mau gọi Hoàng hậu nương nương đi" Diêu Linh Linh lấy khăn ra, khóe miệng cười ngọt ngào, lau mồ hôi trên trán cho Sầu nhi.
"Gọi ta một tiếng gì đi nào" Vân Tử LẠc lấy từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc khóa vàng, đeo lên cổ Quỷ Kiến Sầu.
Quỷ Kiến Sầu cười hi hi lên tiếng: " Cảm ơn gì"
Diêu Linh Linh cầm khăn lau nước mũi cho nó, nói: " Con trai chính là nghịch ngợm như vậy"
Vân Tử Lạc sờ sờ bụng mình, khẽ nhíu mày nói: " Nhìn Sầu nhi của muội đáng yêu như vậy, ta cũng muốn sinh một đứa con trai, cũng không biết ông Trời có theo tâm ý của ta không nữa, cùng lắm thì ta thêm một nữ nhi nữa"
Mấy người đang nói chuyện, vừa hướng về phía cung của Lâm Thanh Thanh chậm rãi bước đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook