Lạc Nhi Ý
Chương 352

Vừa rồi, khi rơi vào hồ, nàng chỉ cảm nhận được cảm giác lanh, cho nên không cảm thấy đau đớn, lúc này Lâm Thanh Thanh đã nhanh chóng băng bó vết thương cho nàng, bà ấy dùng vải trắng băng bó kỹ vết thương giúp nàng.

Sở Hàn Lâm đã chạy tới: " Lạc nhi thể nào rồi?"

Lâm Thanh Thanh nhanh chóng đứng dây, giơ cánh tay lên, thanh thúy tát cho hắn một cái, đám người đuổi theo phía sau thấy vậy không khỏi sợ hết hồn.

"Như thế nào? Hôm nay Lạc nhi xảy ra chuyện, ngươi cùng Hoàng quý phi của ngươi trốn không được trách nhiệm"

Vẻ mặt Lâm Thanh Thanh nhàn nhạt,quát:" Vân Khinh Bình đâu?"

"Mẹ" Vân Tử lạc có chút ngây người.

Sở Hàn Lâm nắm chặt quả đấm, sắc mặt hắn hơi đen lại, nhưng cũng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình thường, cố nén tức giận nói: " Thanh Thanh công chúa, Lạc nhi, nàng ấy không có chuyện gì sao? Vậy máu kia là..."

"Vết đao" Lâm Thanh Thanh đáp, một tay ôm lấy Vân Tử Lạc, lạnh lùng nhìn về phía Sở Hàn Lâm: " Ngươi phải cho ta một lời giải thích"

Sở Hàn Lâm chỉ đành nói ngắn gọn những chuyện vừa xảy ra vừa rồi, hắn cũng rất kinh ngạc vì vết đao.

"Hoàng thượng, hoàng thượng"

Giọng Tiểu Bình tử run run vọng đến, Sở Hàn Lâm nhíu mày, chỉ thấy hắn đang lảo đảo chạy tới.

"Không xong rồi Hoàng thượng, những ngự lâm quân vừa rồi nhảy xuống hồ đều bị thương cả"

"Xảy ra chuyện gì?" Trong lòng Sở Hàn Lâm nghi ngờ, hắn quay đầu nhìn Vân Tử Lạc một cái rồi lập tức đi về phía hồ.

Lúc này, Quỷ Hồn thấy có thái giám chạy đến bên này, liền cảm nhận được có điều không hay, hắn dùng khinh công bay đến, Lâm Thanh Thanh cũng nhanh chóng ra quyết định, đặt Vân Tử Lạc lên lưng Quỷ Hồn để hắn đưa nàng về thiên điện, để ngự y xem xét cho nàng, còn chính mình thì đi xử lý chuyện ở hồ.

Bên hồ có rất nhiều nội thị vệ cùng thái giám, cung nữ. Khi bà tới,liền nhìn thấy trên mặt hồ nổi lên một tầng nước hồng, là màu của máu, phảng phất trong không khí còn có vị tanh của máu.

Màu hồng càng lúc càng nhạt, dần dần mất đi, nhưng mùi tanh vẫn còn vương trong không khí.

"Có cọc ngầm"

Trên mặt hồ truyền đến tiếng vang, một người từ trong làn nước ngẩng đầu lên nói.

Hắn mặc y phục ngự lâm quân, lau nước còn đọng trên mặt nói:" Hoàng thượng, dưới đáy hồ có cọc ngầm"

Nói rồi hắn nhổ một cái lên vứt lên bờ, tiếng kim loại va chạm vang lên lạnh lẽo, thứ hắn vứt lên đập trúng một cột đá cẩm thạch, cẩn thận nhìn lại, thì đó là một thanh đại đao lớn.

Tiểu Bình Tử nhặt lên, quỳ một gối, dâng lên cho Sở Hàn Lâm xem xét.

"Rút lên hết cho ta" Sở Hàn Lâm tức giận, hai tay chắp sau lưng,sắc mặt u ám khó coi: " Gọi tất cả người của Bình Thêu cung đến đây cho Trẫm"

Rất nhanh, hơn mười người cả thái giám và cung nữ vội vã quỳ xuống đất, thấy hoàng thượng tức giận, bọn họ bị hù dọa liền khai hết mọi chuyện.

"Là Hoàng quý phi sai người chôn cọc ngầm xuống hồ, nô tài không dám không nghe theo"

"Thế lan can đã xảy ra chuyện gì?" Một tiếng quát giận vang lên.

"Dạ, dạ...." Cung nữ cúi đầu càng thấp hơn, bảy tám miệng tranh nhau nói: " Cũng là hoàng quý phi lệnh cho chúng nô tỳ làm"

"Được, được lắm" Sở Hàn Lâm tức giận, " Hoàng quý phi ở đâu"

Lập tức có cung nữ dẫn hắn đi, Lâm Thanh Thanh nhìn sắc mắt hắn, rồi lạnh lùng đi về phía chủ điện.

Trong điện, mành tơ rũ xuống đất, một thái y đang bắt mạch cho Vân Khinh Bình, Vân Khinh Bình vẫn chưa tỉnh, sắc mặt vẫn trắng bệch như giấy.

Sở HÀn Lâm đứng ở đầu giường, thâm trầm nhìn nàng ta, đôi mắt phượng sâu thẳm cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bỗng nhiên, ào ào một tiếng, một chậu nước lạnh từ trên trời tạt xuống, trực tiếp dội xuống mặt Vân Khinh Bình, nước lạnh lập tức theo cổ nàng ta chảy xuống dưới.

Mọi người quá kinh hãi, Sở Hàn Lâm quay đầu lại, tức giận nói: " Thanh Thanh công chúa, người đang làm gì vậy?"

Lâm Thanh Thanh ném chậu nước trong tay xuống giường, nhếch môi cười nhạt:" Như vậy nàng ta có thể tỉnh lại nhanh hơn, lẽ nào Hoàng thượng không muốn hỏi nàng ta đã xảy ra chuyện gì sao?"

Sắc mặt Sở Hàn Lâm xanh mét, nhưng chỉ có thể im lặng.

Một là nghĩ đến thương thế của Vân Tử Lạc, hai là nghĩ tới Lâm Thanh Thanh là người của Băng Thành, hắn vừa mới đăng cơ, cản bản không thể đối nghịch với Băng Thành được.

Lâm Thanh Thanh cũng nhìn thấy suy tư của hắn, cộng thêm bà vốn không sợ hãi hắn, không biết thế nào là bất kính, vừa rồi lúc bắt mạch cho Lạc nhi biết rõ nàng không sao nhưng tức giận trong lòng bà so với Sở Hàn Lâm tuyệt đối không thua nửa phân.

Vân Khinh Bình lạnh quá chợt tỉnh, đôi môi đỏ mọng hơi run vài cái, nàng ta mở mắt phượng, thân thể co ro, sợ hãi nhìn về phía Sở Hàn Lâm.

"Chuyện lan can là thế nào? Cọc ngầm là thế nào? Bình nhi, nàng muốn đẩy Lạc nhi vào chỗ chết sao?"

Sở Hàn Lâm lạnh băng chất vấn.

Vân Khinh Bình nắm lấy một góc áo ngủ bằng gấm đắp lên người mình, không trả lời hắn.

"Không phải sao?" Giọng Sở Hàn Lâm đột nhiên cao lên: " Nàng ấy và nàng có thâm thù đại hận gì mà khiến nàng không từ thủ đoạn hãm hại nàng ấy?chẳng lẽ chỉ vì nàng không được làm Hoàng hậu mà nàng trả thù nàng ấy sao? Nàng ấy cũng từng là muội muội của nàng! Trước mặt ta nàng cũng không hay nhắc đến nàng ấy"

Vân Khinh Bình vẫn không trả lời, chỉ có đáy mắt là ngập nước.

Vốn hôm nay, nàng ta đích thực là có chủ ý đó, nếu Vân Tử Lạc không đáp ứng nàng ta, nàng ta muốn đích thân nhìn thấy Vân Tử Lạc chính, còn bản thân mình cùng lắm là đồng quy vu tận cùng nàng.

Nhưng nàng ta không ngờ, Hoàng thượng cũng tới, tức giận trong lòng không có chỗ phát tiết, hơn nữa hoàng thượng hết lần này tới lần khác còn muốn Vân Tử Lạc đi tản bộ hoa viên cùng mình, trong thời khắc đó, tất cả những cừu hận cùng không cam chịu trong lòng nàng ta bộc phát, trong đầu nàng ta chỉ có một giọng nói đang gào thét: " Giết nàng! Giết nàng! Giết con hồ ly tinh này"

Vì thế nàng ta liều mạng, thành công đẩy được Vân Tử Lạc xuống hồ, cũng đẩy mình vào đường cùng.

Mà kết quả, Vân Tử Lạc lại được cứu lên.

Thật nực cười! Thật đáng hận!

"Hoàng thượng, là do ma quỷ nhập, chuyện vừa rồi không phải là chuyện thần thiếp muốn"

Vân Khinh BÌnh suy nghĩ rất lâu, lúc sau mới nước mắt lưng tròng nói ra lý do này.

"Ha ha, ma quỷ nhập" Gân xanh trên trán Sở Hàn Lâm nhảy loạn, " Nàng cho rằng trẫm tin sao? Hơn nữa, từ hôm qua lúc nàng cho người chôn cọc ngầm cũng là ma quỷ nhập sao?"

Vân Khinh Bình chột dạ, " Hoàng thượng, người niệm tình ta với người là phu thê từ nhỏ, xin hãy tha thứ cho thần thiếp lần này, thần thiếp sẽ tung kinh niệm phật tĩnh tâm"

"Niệm tình phu thê từ nhỏ"

Sở Hàn lâm còn chưa lên tiếng, Lâm Thanh Thanh đã quái dị lập lại lời này, bà tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống trước giường, như cười như không, " Hay cho phu thê từ nhỏ, ân ái bạc đầu, nhiều năm qua ngươi bày ra nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ là không có tình yêu, chỉ là vì ngôi vị hoàng hậu này mà thôi! Hiện nay, nguyện vọng đã không thể thực hiện được, nhất thời kích động chịu không nổi nên mới hiện nguyên hình"

Vân Khinh Bình vô thức nắm chặt tay áo, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía bà.

Sở Hàn Lâm cũng cảm thấy khiếp sợ: " Thanh Thanh công chúa, chuyện lần này Bình nhi gây ra ta sẽ không bỏ qua cho nàng ấy, nhưng xin người cũng đừng ném đá xuống mặt hồ yên ả"

"Ném đá xuống mặt hồ yên ả? E rằng chỉ có một mình Hoàng thượng nghĩ như vậy!"

Lâm Thanh Thanh khinh miệt nhìn hắn một cái, rồi chuyển ánh mắt nhìn về phía Vân Khinh Bình: " Ta nghe nói, lúc trước đệ nhất mỹ nhân của Vân gia không phải dựa vào vào tướng mạo mà mê hoặc được Thánh thượng mà là dựa vào tài năng của nàng ta"

" Ta còn biết, Vân tài nữ lúc đầu đã nguyện ý cùng Bát vương gia, nhưng khi mẫu phi của Bát vương gia mất, không còn người chống đỡ, nàng ta lập tức đổi mục tiêu sang Tứ vương gia, không phải sao?"

Ánh mắt Sở Hàn Lâm trầm xuống, những lời bà ấy nói hoàn toàn đúng.

Mười năm trước, lúc đi qua Vân phủ, bỗng nhiên nghe được tiếng đàn kỳ ảo mê hoặc, hắn ngạc nhiên vì âm điệu của tiếng đàn, nên mới vào phủ hỏi, khi đó Vân Khinh Bình mới mười tuổi.

Khi đó, hắn cũng biết vị cô nương này lúc trước quan hệ rất thân thiết với Bát đệ, còn hắn lại không biết nhiều về nàng, từ lần đó trở về sau, hắn thường xuyên dẫn nàng đi chơi, càng về sau càng bị tài năng của nàng mê hoặc.

"Việc này Trẫm tự biết, không cần người khác nhắc lại, cũng không liên quan đến Bình nhi"

Sở Hàn Lâm trầm giọng nói.

Cũng không hắn là đổi mục tiêu thành hắn, mà căn bản là vì hắn nhìn trúng nàng.

"Hoàng thượng, những gì Người thấy chỉ là bề ngoài mà thôi" Lâm Thanh Thanh than nhẹ một tiếng, " Nàng ta vì sao lại rời bỏ Bát vương gia? Vì sao lại chọn đúng thời điểm Bát vương gia đi Ngũ đài sơn để rời đi? Thời điểm cũng thật trùng hợp. Hơn nữa, tiếng đàn kia căn bản không phải do nàng ta đàn, nàng ta lại nhận là của mình, điểm này thực không thể khiến người khác không nghi ngờ"

Đối với chuyện năm xưa, Lâm Thanh Thanh cũng nghe không ít.

"Tự nhận của mình?" Sở Hàn Lâm ngẩng đầu lên, dường như không nghĩ đến hàm ý sau câu nói của bà.

Thân thể Vân Khinh Bình dưới áo ngủ bằng gấm run lên không nhẹ, nàng ta sít sao nhìn chằm chằm về phía Lâm Thanh Thanh, thời điểm nàng ta nhìn qua bà, ánh mắt lộ rõ vẻ cầu xin khẩn thiết, ánh mắt mênh mông.

Lâm Thanh Thanh nhướn môi, nói: " Hoàng thượng, sáu năm trước khi đi qua Vân phủ bài mà người nghe được có phải là Quảng Lăng Tán không?"

Sắc mặt Vân Khinh Bình trắng bệch như tuyết.

"Đúng vậy, thế thì làm sao?" Sở Hàn Lâm trầm giọng đáp.

"Người có biết khúc Quảng Lăng Tán này là sở trường của Lạc nhi không?" Lâm Thanh Thanh không nhanh không chậm nói.

Đồng từ Sở Hàn Lâm co rút, hắn nhớ lại tiệc tối cách đây ba năm, Vân Tử Lạc cùng Diêu Linh Linh sơ tài, mọi người đều nói khúc nàng đàn chính là đoạn sau bị thất truyền của Quảng Lăng Tán, nhưng lúc đó hắn không nghe thấy, về sau hắn hỏi lại Vân kHinh Bình, nàng ta nói là bài này được tiên sinh trong phủ dạy, tỷ muội bọn họ đều đã được học qua"

Lúc ấy hắn cũng không để ý nhiều, nhưng bây giờ hắn lại đang dùng sức nhéo mạnh vào lòng bàn tay mình.

Về sau khi Bình nhi đàn lại khúc này cho hắn nghe, mặc dù rất dễ nghe nhưng vẫn không giống như lần đầu hắn nghe, nàng giải thích là vì đàn, lúc ở phủ là dùng đàn của một vị đạo sĩ không phải đàn của nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương