Lạc Nhi Ý
-
Chương 341: Hắn đố kỵ!
Nghe vậy, Lâm Thanh Thanh không khỏi cười lạnh, môi đỏ mọng khẽ mở ra, vừa muốn nói gì, ánh mắt liền liếc nhìn về phía tủ quần áo.
"Ngươi muố ngủ thì ngủ đi, Ninh Trân đã đến làm gì?"
Tạ Vô Tâm lộ rõ vẻ vui mừng, trong lòng lại nhanh chóng lướt qua tia khổ sở, sốm biết rõ tính cách của Thanh Thanh, nàng trả lời chính mình như vậy ắt hẳn có chiêu khác, bất quá hắn tình nguyện.
Lập tức, hắn liền đem chuyện vừa rồi của Ninh Trân cho Thanh Thanh nghe, sau khi nghe xong bà liền chau mày.
"Thiên kim độc? Nàng ở Băng cung cũng không có kẻ thù, chẳng lẽ là đưa tới Lê Hoa đảo?" Nói rồi, bà liếc nhìn về phía Tạ Vô Tâm.
"Không biết, mấy ngày này ta sẽ theo dõi nàng ta"
Lâm Thanh Thanh chẳng nói đúng sai, lại hỏi hắn:" Ngươi hôm nay không có lời gì nói nữa sao? Vì sao lúc trước ta không biết chuyện Tạ gia truy sát?"
Tạ Vô tâm nhìn bà hồi lâu, rồi rũ mi xuống, giọng lạnh băng:" Sau khi nàng bỏ đi, ta sợ bọn họ làm tổn thương nàng, liền cầm kiếm xông thẳng vào tông đường Tạ gia.... Uy hiếp bọn họ thu lại lệnh truy sát"
"Uy hiếp thế nào?"
Lâm Thanh Thanh hỏi.
Nếu là uy hiếp, Tạ Vô tâm cần gì đến lúc đó mới làm.
"Ta giết một số người mà thôi" Tạ Vô tâm nói, ánh mắt cũng dần đỏ lên.
"Bọn họ đều là người thân của ngươi"
Lâm Thanh Thanh giọng run rẩy.
"Nhưng bọn họ không chịu thừa nhận nàng! Bọn họ cũng không phải là người thân chân chính của ta, ta từ nhỏ đã không có cha mẹ, chẳng phải bọn họ ném ta đến Băng Thành làm mật thám sao?"
Tạ Vô Tâm phiền não nói xong câu này, rồi cố chấp nói tiếp:" Ta cũng biết là không nên nói chuyện này cho nàng biết, nhưng khi đó, ta không còn cách nào khác, nàng căn bản không biết chỉ cần ra khỏi Lê Hoa đảo thì có thiên la địa võng đang đợi nàng! Dù là ba đầu sáu tay cũng không thể chạy thoát được! Ta lúc ấy không nghĩ được nhiều, giết những người đó chỉ vì khống chế lão tổ tông, chỉ có hắn mới có tư cách thu hồi lệnh truy sát đó"
"Bọn họ cũng không ngờ tới ta sẽ có lá gan lớn như vậy, bời vì ta là nam nhân của Tạ gia, cho dù là lẩn trốn thì thà chết cũng không làm chiết nạt tổ diệt tông như vậy, lúc đó ta bất lực nên mới làm vậy"
Lâm Thanh Thanh tâm loạn cào cào, bà không biết là đã xảy ra những chuyện này.
Khó trách hắn giữ Hoa Phong Bình lại đảo, mặc dù dựa vào một nữ nhân khác đế bảo vệ an toàn cho hai người họ là việc đáng xấu hổ, nhưng khi đó, không còn cách nào khác.... Lúc này bà đột nhiên không biết nói gì.
Bà uốn người,đi ra ngoài.
Đợi đến khi bà quay lại, đã nhìn thấy Tạ Vô tâm ngồi ngủ gà ngủ gật.
Bà cũng không lên nằm lên giường mình, Tạ Vô Tâm đã đứng dậy, gọi bà một tiếng:" Thanh Thanh, ta đi ngủ đây"
Quả nhiên, hắn cũng không có lấy chăn, mà chui vào trong tủ quần áo.
Một đêm, cả người trong và ngoài tủ đều không chợp mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Vô Tâm mơ mơ màng màng ngủ được hai canh giờ, sau khi tỉnh dậy, lại phát hiện cửa tủ mở không được, qua khe hở hắn nhìn được bên ngoài có thêm một chiếc khóa bằng đồng lấp lánh.
Hắn không khỏi cười bất đắc dĩ, nghiêng tai lắng nghe, trong điện nghe tiếng thờ.
"Thanh Thanh" Hắn cúi sát khe hở, khẽ hô nhẹn.
"Thanh Thanh, Thanh Thanh" chỉ một tiếng gọi thôi cũng khiến hắn an tâm.
"Lại ầm ĩ à, ta ném ngươi đi bây giờ"
Lâm Thanh Thanh khoác áo đứng dậy, không chút khách khí nói.
Trong cửa tủ lập tức im bặt.
Đến buổi trưa, Lâm Thanh Thanh rời đi vẫ chưa trở về, Tạ Vô Tâm vẫn chưa ăn cơm trưa, một ngụm nước cũng không được uống, nhưng hắn lại thoải mái vui vẻ hơn bình thường, ngây ngốc ngủ ngon trong tủ. Mãi cho đến khi Tiếu Đồng đến tìm, hắn cũng nói không muốn đi ra ngoài.
Tiếu Đồng cách cánh cửa tủ nhìn hắn, đôi mắt phượng lóe lên vẻ ranh mãnh vui vẻ, lại đầy thương xót:" Ta nói này đại ca, toàn bộ người của Băng cung ngay cả tiểu thái giám đều đã đến Thủy tinh điện xem náo nhiệt, ta còn tường huynh đi đâu, hóa ra lại ở chỗ này"
Tạ Vô Tâm liếc nhìn hắn.
"Sau khi huynh vào cung liền biến mất, ta còn tưởng là huynh đến chỗ nào"
"Lễ hội đã sắp bắt đầu rồi, huynh không mong chờ sao?" Tiếu Đồng nói, " Có muốn người huynh đệ này mở khóa cho huynh không, thả huynh ra hay không?'
"Ta vì Thanh Thanh mà tới, có thể để cho nàng tự tay khóa ta ở tủ quần áo nàng, ta đã hài lòng rồi, đệ mau qua đó xem một chút đi đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi dưỡng sức"
Tạ Vô Tâm thở dài nói, con đường phía trước còn hết sức mong manh, về chuyện Hoa Phong Bình, hắn còn chưa nghĩn nên nói cho nàng thế nào, nhưng lúc này, tuyệt đối không phải là thời cơ tốt.
Tiếu Đồng thấy hắn kiên trì như vậy, chỉ đành cáo từ rời đi, đi đến Thủy Tinh điện.
Lúc này thủy Tinh điện hết sức huyên nào, âm thanh vui vẻ, mọi người đều từ khắp Băng Thành đều đến, hưng phần bàn tán về mọi thứ.
Lễ hội băng của Băng Thành thật đúng như tên gọi, không tách rời một chữ băng, một chữ tuyết, toàn ân chúng đều tới tham quan việc chế tác tượng băng đá. Trên quảng trường có một nhóm cung nữ lựa chọn những bức tượng tinh xảo nhất đưa xuống cho toàn bộ dân chúng cùng chiêm ngưỡng.
Trong ngoài Băng Thành là một mảnh vui vẻ.
Tuy tuyết rơi lớn nhưng mọi người không ai cảm thấy giá lạnh, chỉ sau khi trở về Thủy tinh điện không khí ấm áp mọi người mới ý thức được vừa rồi lạnh đến mức nào.
Yến tiệc thập phần vui vẻ, vì không có Đông Lâm Quốc Quân ở đây, nên Bắc Đế ngồi ở vị trí cao nhất, ông hưng phấn ngồi trên giữa đại điện, chỉ hàn huyên cùng mấy vị khác quý một vài câu, phía dưới đã có thái tử Lâm Thanh Tiêu cùng Nhiếp chính vương tiếp đãi khách khứa.
Vân Tử Lạc ôm Hách Liên Vân TÌnh ngồi vào chỗ của mình, một bên Lâm Thanh Thanh, bên cạnh là vì vị vương gia và quận chúa khác của Lâm gia, bất quá Lâm Thanh Thanh và Vân Tử Lạc cũng không thân thiết với bọn họ.
Tiếu Đông từ bên kia đại điện bước tới, bởi vì ánh đèn trong đại điện sáng quá mức, hắn khẽ nheo mắt phượng, chân lảo đảo suýt ngã, hắn tức giận ngẩng đầu lên.
"Công tử, thực xin lỗi, thực xin lỗi"
Một cung nữ cúi đầu xin lỗi, vẻ mặt sợ hãi vô cùng, ngay cả ngước mặt lên nhìn Tiếu ĐỒng cũng không có dũng khí.
Tiếu ĐỒng cũng không muốn so đo với nàng ta, khẽ hừ một tiếng rời bước đi.
Đi được vài bước, hắn phát hiện có điểm gì đó không đúng, liền đưa tay sờ ngang hông mình, đột nhiên bừng tỉnh phát hiện ra gì đó.
"Chạy đi đâu!" Hắn quát lớn một tiếng, quay đầu lại thì đã không còn bóng dáng của người cung nữ vừa rồi.
Tiếu ĐỒng quả nhiên khiếp sợ vạn phần, trên đời vẫn còn có người có thể trộm được đồ trên người hắn mà không để hắn phát hiện ra sao! Nếu không phải kinh nghiệm nhiều năm khiến hắn nhạy cảm kiểm tra lại, thì e rằng hắn sẽ không phát hiện ra.
Đã có bản lĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ không ở lại chỗ này, cho nên Tiếu Đồng biết rõ, hắn tìm cũng không ra, đành ngậm ngùi nhận lấy xúi quẩy, chỉ tiếc đó là khối ngọc lưu ly vô giá.
Sau khi đến chỗ định ngồi, hắn phát hiện Sở Hàn Lâm cùng Vân Khinh Bình đang ngồi ở đó, hắn không khói nhíu mày nói: " Tứ vương gia, Vân phu nhân, đây là chỗ tại hạ đã chọn, các người sao có thế cứ như vậy mà ngồi đây"
Sở Hàn lâm nghe vậy chau mày. Hắn chỉ thấy chố này vắng vẻ, không dễ bị người khác quấy rấy, lại không nghĩ rằng Tiếu Đồng lại vô lý như vậy.
Tiếu Đồng đối với việc bị trộm mất bảo ngọc đã rất đau lòng, cho dù có hàng vạn người trên đùa hắn cũng không bằng dưới hàng trăm con mắt hắn lại bị một hạ nhân trêu đùa. Điều này đã làm cho hắn tức giận vô cùng.
Lại nhìn bộ dạng của Sở Hàn Lâm hắn liền mở miệng, dáng vẻ không quan tâm:" Tứ vương gia là thấy vị trí này tốt,không dễ được Lạc nhi nhìn thấy sao? Hay là, một viên ngọc quý như vậy bị chính mình vứt bỏ bây giờ viên ngọc đó đã có chủ, người cũng không nên gặp lại, điều này ta có thể hiểu được"
Sắc mặt Sở Hàn Lâm liền đen nghịt, gân xanh trên trán nổi cả lên, nhưng hắn biết rõ bản tính của vị công tử phong lưu này...
Người xung quanh bị giọng của TIếu Đồng làm chú ý.
Tiếu Đồng nhìn nhìn Vân Khinh Bình tiếp tục nói: " Đã đến đây thì người cũng nên mang theo phu nhân tài mạo xuất chúng chứ! Nhớ năm đó, ngươi vì muốn vị Vân đại tiểu thư tài mạo này mà làm nhục Lạc nhi, còn bây giờ nhìn lại Vân đại tiểu thư, so với Lạc nhi chẳng đáng để so sánh! Ngươi như thế nào vẫn mang theo nàng ta?"
Vân Khinh BÌnh đưa tay che mặt, khuôn mặt trắng bệch một mảnh.
"Tiếu Đồng, cái miệng ngươi cũng nên tích đức đi"
Sở Hàn Lâm cũng tức giận
Hắn đến chỗ này, bất quá chỉ là muốn ở từ xa nhìn Vân Tử LẠc một chút, lại không nghĩ rằng, đập vào mắt hắn là hình ảnh nàng đang ôm ấp con của mình, gương mặt hạnh phúc đứng bên cạnh Hách Liên Ý, khoảnh khắc đó hắn thấy đố kị, cực kỳ đố kỵ.
Vừa đố kị nhưng cũng vô lực.
Hắn biết, hắn đã vĩnh viễn mất nàng.
Tiếu Đồng thấy hắn như vậy, khóe miệng thoáng ý cười mỉa mai, trực tiếp ngồi xuống chỗ của Sở Hàn Lâm: "Nếu đã phải đi, thì mang theo phu nhân của ngươi đi đi"
Vân Khinh BÌnh vội vàng đứng dậy.
Sở Hàn Lâm nắm chặt quả đấm, trợn mắt liếc nhìn hắn một cái, rồi kéo tay Vân Khinh Bình đến chỗ khác.
Vân Tử LẠc ngước mặt nhìn thấy phu thê bọn họ, mặc dù Sở Hàn Lâm an phận, nhưng người nhân ra hắn cũng không ít, liên tục gọi hắn là 'tứ vương gia'
Lâm Thanh Thanh ghé sát Vân Tử Lạc thấp giọng hỏi: " Lạc nhi, đó chính là Tứ vương gia của kỲ hạ, ngươi đã hạ nhục con sao?"
Bắc Đế đã nói với bà những chuyện Vân Tử Lạc gặp phải lúc ở Vân phủ, cùng với chuyện về sau làm sao gặp được nàng, mọi chuyện đều nói cho bà nghe hết.
"Ngươi muố ngủ thì ngủ đi, Ninh Trân đã đến làm gì?"
Tạ Vô Tâm lộ rõ vẻ vui mừng, trong lòng lại nhanh chóng lướt qua tia khổ sở, sốm biết rõ tính cách của Thanh Thanh, nàng trả lời chính mình như vậy ắt hẳn có chiêu khác, bất quá hắn tình nguyện.
Lập tức, hắn liền đem chuyện vừa rồi của Ninh Trân cho Thanh Thanh nghe, sau khi nghe xong bà liền chau mày.
"Thiên kim độc? Nàng ở Băng cung cũng không có kẻ thù, chẳng lẽ là đưa tới Lê Hoa đảo?" Nói rồi, bà liếc nhìn về phía Tạ Vô Tâm.
"Không biết, mấy ngày này ta sẽ theo dõi nàng ta"
Lâm Thanh Thanh chẳng nói đúng sai, lại hỏi hắn:" Ngươi hôm nay không có lời gì nói nữa sao? Vì sao lúc trước ta không biết chuyện Tạ gia truy sát?"
Tạ Vô tâm nhìn bà hồi lâu, rồi rũ mi xuống, giọng lạnh băng:" Sau khi nàng bỏ đi, ta sợ bọn họ làm tổn thương nàng, liền cầm kiếm xông thẳng vào tông đường Tạ gia.... Uy hiếp bọn họ thu lại lệnh truy sát"
"Uy hiếp thế nào?"
Lâm Thanh Thanh hỏi.
Nếu là uy hiếp, Tạ Vô tâm cần gì đến lúc đó mới làm.
"Ta giết một số người mà thôi" Tạ Vô tâm nói, ánh mắt cũng dần đỏ lên.
"Bọn họ đều là người thân của ngươi"
Lâm Thanh Thanh giọng run rẩy.
"Nhưng bọn họ không chịu thừa nhận nàng! Bọn họ cũng không phải là người thân chân chính của ta, ta từ nhỏ đã không có cha mẹ, chẳng phải bọn họ ném ta đến Băng Thành làm mật thám sao?"
Tạ Vô Tâm phiền não nói xong câu này, rồi cố chấp nói tiếp:" Ta cũng biết là không nên nói chuyện này cho nàng biết, nhưng khi đó, ta không còn cách nào khác, nàng căn bản không biết chỉ cần ra khỏi Lê Hoa đảo thì có thiên la địa võng đang đợi nàng! Dù là ba đầu sáu tay cũng không thể chạy thoát được! Ta lúc ấy không nghĩ được nhiều, giết những người đó chỉ vì khống chế lão tổ tông, chỉ có hắn mới có tư cách thu hồi lệnh truy sát đó"
"Bọn họ cũng không ngờ tới ta sẽ có lá gan lớn như vậy, bời vì ta là nam nhân của Tạ gia, cho dù là lẩn trốn thì thà chết cũng không làm chiết nạt tổ diệt tông như vậy, lúc đó ta bất lực nên mới làm vậy"
Lâm Thanh Thanh tâm loạn cào cào, bà không biết là đã xảy ra những chuyện này.
Khó trách hắn giữ Hoa Phong Bình lại đảo, mặc dù dựa vào một nữ nhân khác đế bảo vệ an toàn cho hai người họ là việc đáng xấu hổ, nhưng khi đó, không còn cách nào khác.... Lúc này bà đột nhiên không biết nói gì.
Bà uốn người,đi ra ngoài.
Đợi đến khi bà quay lại, đã nhìn thấy Tạ Vô tâm ngồi ngủ gà ngủ gật.
Bà cũng không lên nằm lên giường mình, Tạ Vô Tâm đã đứng dậy, gọi bà một tiếng:" Thanh Thanh, ta đi ngủ đây"
Quả nhiên, hắn cũng không có lấy chăn, mà chui vào trong tủ quần áo.
Một đêm, cả người trong và ngoài tủ đều không chợp mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Vô Tâm mơ mơ màng màng ngủ được hai canh giờ, sau khi tỉnh dậy, lại phát hiện cửa tủ mở không được, qua khe hở hắn nhìn được bên ngoài có thêm một chiếc khóa bằng đồng lấp lánh.
Hắn không khỏi cười bất đắc dĩ, nghiêng tai lắng nghe, trong điện nghe tiếng thờ.
"Thanh Thanh" Hắn cúi sát khe hở, khẽ hô nhẹn.
"Thanh Thanh, Thanh Thanh" chỉ một tiếng gọi thôi cũng khiến hắn an tâm.
"Lại ầm ĩ à, ta ném ngươi đi bây giờ"
Lâm Thanh Thanh khoác áo đứng dậy, không chút khách khí nói.
Trong cửa tủ lập tức im bặt.
Đến buổi trưa, Lâm Thanh Thanh rời đi vẫ chưa trở về, Tạ Vô Tâm vẫn chưa ăn cơm trưa, một ngụm nước cũng không được uống, nhưng hắn lại thoải mái vui vẻ hơn bình thường, ngây ngốc ngủ ngon trong tủ. Mãi cho đến khi Tiếu Đồng đến tìm, hắn cũng nói không muốn đi ra ngoài.
Tiếu Đồng cách cánh cửa tủ nhìn hắn, đôi mắt phượng lóe lên vẻ ranh mãnh vui vẻ, lại đầy thương xót:" Ta nói này đại ca, toàn bộ người của Băng cung ngay cả tiểu thái giám đều đã đến Thủy tinh điện xem náo nhiệt, ta còn tường huynh đi đâu, hóa ra lại ở chỗ này"
Tạ Vô Tâm liếc nhìn hắn.
"Sau khi huynh vào cung liền biến mất, ta còn tưởng là huynh đến chỗ nào"
"Lễ hội đã sắp bắt đầu rồi, huynh không mong chờ sao?" Tiếu Đồng nói, " Có muốn người huynh đệ này mở khóa cho huynh không, thả huynh ra hay không?'
"Ta vì Thanh Thanh mà tới, có thể để cho nàng tự tay khóa ta ở tủ quần áo nàng, ta đã hài lòng rồi, đệ mau qua đó xem một chút đi đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi dưỡng sức"
Tạ Vô Tâm thở dài nói, con đường phía trước còn hết sức mong manh, về chuyện Hoa Phong Bình, hắn còn chưa nghĩn nên nói cho nàng thế nào, nhưng lúc này, tuyệt đối không phải là thời cơ tốt.
Tiếu Đồng thấy hắn kiên trì như vậy, chỉ đành cáo từ rời đi, đi đến Thủy Tinh điện.
Lúc này thủy Tinh điện hết sức huyên nào, âm thanh vui vẻ, mọi người đều từ khắp Băng Thành đều đến, hưng phần bàn tán về mọi thứ.
Lễ hội băng của Băng Thành thật đúng như tên gọi, không tách rời một chữ băng, một chữ tuyết, toàn ân chúng đều tới tham quan việc chế tác tượng băng đá. Trên quảng trường có một nhóm cung nữ lựa chọn những bức tượng tinh xảo nhất đưa xuống cho toàn bộ dân chúng cùng chiêm ngưỡng.
Trong ngoài Băng Thành là một mảnh vui vẻ.
Tuy tuyết rơi lớn nhưng mọi người không ai cảm thấy giá lạnh, chỉ sau khi trở về Thủy tinh điện không khí ấm áp mọi người mới ý thức được vừa rồi lạnh đến mức nào.
Yến tiệc thập phần vui vẻ, vì không có Đông Lâm Quốc Quân ở đây, nên Bắc Đế ngồi ở vị trí cao nhất, ông hưng phấn ngồi trên giữa đại điện, chỉ hàn huyên cùng mấy vị khác quý một vài câu, phía dưới đã có thái tử Lâm Thanh Tiêu cùng Nhiếp chính vương tiếp đãi khách khứa.
Vân Tử Lạc ôm Hách Liên Vân TÌnh ngồi vào chỗ của mình, một bên Lâm Thanh Thanh, bên cạnh là vì vị vương gia và quận chúa khác của Lâm gia, bất quá Lâm Thanh Thanh và Vân Tử Lạc cũng không thân thiết với bọn họ.
Tiếu Đông từ bên kia đại điện bước tới, bởi vì ánh đèn trong đại điện sáng quá mức, hắn khẽ nheo mắt phượng, chân lảo đảo suýt ngã, hắn tức giận ngẩng đầu lên.
"Công tử, thực xin lỗi, thực xin lỗi"
Một cung nữ cúi đầu xin lỗi, vẻ mặt sợ hãi vô cùng, ngay cả ngước mặt lên nhìn Tiếu ĐỒng cũng không có dũng khí.
Tiếu ĐỒng cũng không muốn so đo với nàng ta, khẽ hừ một tiếng rời bước đi.
Đi được vài bước, hắn phát hiện có điểm gì đó không đúng, liền đưa tay sờ ngang hông mình, đột nhiên bừng tỉnh phát hiện ra gì đó.
"Chạy đi đâu!" Hắn quát lớn một tiếng, quay đầu lại thì đã không còn bóng dáng của người cung nữ vừa rồi.
Tiếu ĐỒng quả nhiên khiếp sợ vạn phần, trên đời vẫn còn có người có thể trộm được đồ trên người hắn mà không để hắn phát hiện ra sao! Nếu không phải kinh nghiệm nhiều năm khiến hắn nhạy cảm kiểm tra lại, thì e rằng hắn sẽ không phát hiện ra.
Đã có bản lĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ không ở lại chỗ này, cho nên Tiếu Đồng biết rõ, hắn tìm cũng không ra, đành ngậm ngùi nhận lấy xúi quẩy, chỉ tiếc đó là khối ngọc lưu ly vô giá.
Sau khi đến chỗ định ngồi, hắn phát hiện Sở Hàn Lâm cùng Vân Khinh Bình đang ngồi ở đó, hắn không khói nhíu mày nói: " Tứ vương gia, Vân phu nhân, đây là chỗ tại hạ đã chọn, các người sao có thế cứ như vậy mà ngồi đây"
Sở Hàn lâm nghe vậy chau mày. Hắn chỉ thấy chố này vắng vẻ, không dễ bị người khác quấy rấy, lại không nghĩ rằng Tiếu Đồng lại vô lý như vậy.
Tiếu Đồng đối với việc bị trộm mất bảo ngọc đã rất đau lòng, cho dù có hàng vạn người trên đùa hắn cũng không bằng dưới hàng trăm con mắt hắn lại bị một hạ nhân trêu đùa. Điều này đã làm cho hắn tức giận vô cùng.
Lại nhìn bộ dạng của Sở Hàn Lâm hắn liền mở miệng, dáng vẻ không quan tâm:" Tứ vương gia là thấy vị trí này tốt,không dễ được Lạc nhi nhìn thấy sao? Hay là, một viên ngọc quý như vậy bị chính mình vứt bỏ bây giờ viên ngọc đó đã có chủ, người cũng không nên gặp lại, điều này ta có thể hiểu được"
Sắc mặt Sở Hàn Lâm liền đen nghịt, gân xanh trên trán nổi cả lên, nhưng hắn biết rõ bản tính của vị công tử phong lưu này...
Người xung quanh bị giọng của TIếu Đồng làm chú ý.
Tiếu Đồng nhìn nhìn Vân Khinh Bình tiếp tục nói: " Đã đến đây thì người cũng nên mang theo phu nhân tài mạo xuất chúng chứ! Nhớ năm đó, ngươi vì muốn vị Vân đại tiểu thư tài mạo này mà làm nhục Lạc nhi, còn bây giờ nhìn lại Vân đại tiểu thư, so với Lạc nhi chẳng đáng để so sánh! Ngươi như thế nào vẫn mang theo nàng ta?"
Vân Khinh BÌnh đưa tay che mặt, khuôn mặt trắng bệch một mảnh.
"Tiếu Đồng, cái miệng ngươi cũng nên tích đức đi"
Sở Hàn Lâm cũng tức giận
Hắn đến chỗ này, bất quá chỉ là muốn ở từ xa nhìn Vân Tử LẠc một chút, lại không nghĩ rằng, đập vào mắt hắn là hình ảnh nàng đang ôm ấp con của mình, gương mặt hạnh phúc đứng bên cạnh Hách Liên Ý, khoảnh khắc đó hắn thấy đố kị, cực kỳ đố kỵ.
Vừa đố kị nhưng cũng vô lực.
Hắn biết, hắn đã vĩnh viễn mất nàng.
Tiếu Đồng thấy hắn như vậy, khóe miệng thoáng ý cười mỉa mai, trực tiếp ngồi xuống chỗ của Sở Hàn Lâm: "Nếu đã phải đi, thì mang theo phu nhân của ngươi đi đi"
Vân Khinh BÌnh vội vàng đứng dậy.
Sở Hàn Lâm nắm chặt quả đấm, trợn mắt liếc nhìn hắn một cái, rồi kéo tay Vân Khinh Bình đến chỗ khác.
Vân Tử LẠc ngước mặt nhìn thấy phu thê bọn họ, mặc dù Sở Hàn Lâm an phận, nhưng người nhân ra hắn cũng không ít, liên tục gọi hắn là 'tứ vương gia'
Lâm Thanh Thanh ghé sát Vân Tử Lạc thấp giọng hỏi: " Lạc nhi, đó chính là Tứ vương gia của kỲ hạ, ngươi đã hạ nhục con sao?"
Bắc Đế đã nói với bà những chuyện Vân Tử Lạc gặp phải lúc ở Vân phủ, cùng với chuyện về sau làm sao gặp được nàng, mọi chuyện đều nói cho bà nghe hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook