Lạc Nhi Ý
Chương 317: Bổn cô nương đi không đổi tên, ngồi không đổi họ!

Mắt phượng của Nhiếp chính vương trầm xuống, con ngươi sắc bén xẹt qua một tia sát ý, chàng vừa động thân, thì bị Vân tử Lạc giữ lại.

"Độc của Huyền Linh Hoa giải như thế nào?"

Giọng Nhiếp chính vương sắc lẹm như dao, trực tiếp đâm vào tai người khác.

Hoa Phong Bình ngừng nói, giương mắt nhìn Nhiếp chính vương.

'Ngươi là ai?"

Bà ta hỏi ngược lại.

Ánh mắt Nhiếp chính vương lạnh lùng nghiêm nghị: " Chỉ bằng ngươi cũng không đủ tư cách hỏi ta vấn đề này"

Giọng chàng lạnh như băng làm người khác không khỏi ớn lạnh.

Sơn động trong nháy mắt trở nên trầm mặc.

Nghĩ đến một cước lúc nãy khí lực thế nào, Ninh Trân không khỏi nghi ngờ.

Nhiếp chính vương luôn tỏa ra một khí thế áp bức khiến người khác không thể xem thường, nghĩ tới đây, hô hấp của bà ta có chút khó khăn.

Nam nhân này, không đơn giản!

Tuy gương mặt bình thường, nhưng đôi mắt sâu u ám kia căn bản làm người khác không thể xem thường. Khí thế uy nghi vương giả, không những vậy cảm giác chàng và Vân Tử lạc rất hòa hợp làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ.

Hoa Phong Bình nghe chàng nói vậy thì sững sờ. lẩm bẩm hỏi lại: " Ngươi là ai?"

Nhiếp chính vương nghiêng đầu nhìn về phía Vân Tử Lạc, khẽ gật đầu, sự lạnh lùng trong nháy mắt trở thành nết ôn hòa, làm cho người khác cảm nhận được tình cảm của hai người.

Trong lòng Ninh Trân không khỏi kích động.

Có thể đứng bên cạnh tiểu thư, tất nhiên không phải là người tầm thường.

Nhiếp chính vương sau khi thấy nàng đồng ý, liền sải bước đi về phía giường, thân ảnh dừng lại trước giường, chàng đưa tay phải lên, hai ngón tay kẹp một hoàn dược, một tay bóp miệng bà ta, nhét viên hoàn vào miệng.

Chỉ một lúc sau, trong sơn động liền truyền đến tiếng kêu la thảm thiết, xen lẫn giọng điệu nam nhân bình tĩnh:" Ta hỏi, ngươi trả lời"

Giọng tuy không lớn, nhưng cũng không bị tiếng hét thảm thiết của Hoa Phong Bình che lấp.

"Dạ" mặt Hoa Phong Bình trắng bệch như tờ giấy, từ tim truyền đến những cơn đau nhói làm bà ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

"Độc của Huyền Linh Hoa giải thế nào?"

Nhiếp chính vương nhàn nhạt hỏi.

"Lấy hai mươi đóa hoa Huyền Linh hoa phơi khô, thêm vào hương La Lan cùng phấn hoa, sắc cùng với nước, ngày rằm uống ba chén liền có thể đỡ"

Hoa Phong Bình không dám lừa gạt nói.

"hương La Lan"

Mày kiếm của Nhiếp chính vương hơi chau kaij.

'Đúng, là hương La La nổi tiếng của Huyền Linh đảo, chỉ có Hoa gia ta mới có, laoij hương này nếu đốt lên, cùng với mùi hương của Huyền Linh hoa sẽ làm người ngửi phải bị trúng đọc Huyền Linh hoa"

" Ngươi dùng cách này hạ độc Lâm Thanh Thanh?" Nhiếp chính vương lạnh lùng nói.

"Còn không phải vậy sao"

Vẻ mặt Ninh Trân khinh miệt nhìn Hoa Phong Bình, nói:" Lúc trước ta cùng tiểu thư mới tới đảo, cũng không biết Huyền linh Hoa lại có độc tính, nữ nhân này khi đó giả bộ có lòng tặng Huyền lInh Hoa cho tiểu thư, tiểu thư trồng ở sau vườn, ngay cả đảo chủ cũng không biết chuyện Huyền Linh Hoa sẽ sinh độc tình, về sua tiểu thư bị trúng độc, thân thể càng ngày càng suy yếu...."

Nói rồi, bà ta đau lòng nhìn về phía Vân Tử Lạc.

Vân Tử lạc có chút chột dạ quay mặt đi.

Hoa Phong Bình không nói gì thêm.

Nhiếp chính vương thấy thế, nắm lấy tay của Vân Tử Lạc: " Nàng nhất định có điều muốn hỏi người đàn bà này, Lạc nhi, nàng muốn làm gì bà ta? Ta bây giờ sẽ làm theo ý nàng"

Vân Tử Lạc nghe được giọng điệu bảo vệ của chàng,trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.

Nghĩ tới những ngày này ở đảo, một chút xa lạ nàng cũng không cảm nhận được, có lẽ là vì có cùng đi cũng, ở đâu cũng là nhà.

Nàng còn chưa lên tiếng, Hoa Phong Bình đã kêu lên: " Ngươi không phải là Lâm Thanh Thanh"

Vân Tử Lạc cong môi cười một tiếng, ánh mắt tà mị nhìn về phía bà ta: " Chúc mừng ngươi đoán đúng, đúng một trăm phần trăm"

"Ngươi là..." Vẻ mặt bà ta vặn vẹo hỏi.

Lúc này, Ninh Trân cũng giật mình, thậm chí còn cảnh giác lùi về phía sau vài bước, đứng bên cạnh Hoa Phong Bình.

"Ngươi không phải là tiểu thư?"

Vân tử Lạc cười khẽ: 'Bổn cô nương đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, Vân Tử lạc, Lâm Thanh Thanh là mẹ của ta"

"Ngươi là nữ nhân bỉ ổi Lâm Thanh Thanh sinh ra?"

"Ngươi là con gái của tiểu thư?"

Hai người họ đồng thời hít một hơi lên tiếng hỏi.

"Ngươi là con gái của Lâm Thanh Thanh và Tạ Vô Tâm?"

Hoa Phong Bình bổ sung thêm một câu.

"Ta là con gái của Lâm Thanh Thanh, Tạ Vô Tâm, ta không quen, ta cũng không có người phụ thân như hắn"

Hoa Phong Bìn chế giễu: " Như vậy, ngươi là dã chủng của Lâm Thanh Thanh?"

"Bốp"

Vân Tử Lạc bước lên trước vài bước, đưa tay hung hăn tát liên tiếp bà ta mấy cái.

'Mặc du ta không thừa nhận tên họ Tạ đó là cha ta, nhưng ta biết rõ, trong lòng hắn chỉ có một mình mẫu thân ta, nếu nói là dã chũng, chỉ sợ đó là đứa con trai trọng ngươi trước kia"

Dù đứa trẻ đó là Vân Hạo, cũng không thể dập tắt được tức giận của Vân Tử Lạc lúc này.

"Ngươi nói cái gì"

Hoa Phong Bình che vết máu bên má, rừng lớn mắt, giọng phẫn nộ.

"Ta nói đứa bé trong bụng ngươi mới là dã chủng. Ngươi tính kế để sinh con cho nam nhân kia, lúc đó hắn không nhận thức được gì, đó chẳng phải là dã chủng thì là gì?"

"Ngươi... ngươi mới là dã chủng! Ngươi đã từng nhập gia phả Lê Hoa đảo chưa? Chưa từng"

Vân Tử Lạc nghe vậy không khỏi bật cười: ' Ai muốn nhập gia phả Lê Hoa đảo chứ. Hoa Phong Bình, đừng nói là bị nhốt nhiều năm như vậy thân thể ngươi yếu ớt mà đầu óc cũng không bình thưởng chứ. Gia phả của Lê Hoa đảo là cái gì? Chẳng lẽ so sánh được với thân phận công chúa Băng Thành của Bắc Đế sao?

" Công chúa...

Những từ này quả thực đã đả kích Hoa Phong Bình không ít, con ngươi bà ta đột nhiên co rút, vẻ mặt đáng sợ vô cùng.

"Mẹ ta là công chúa Băng Thanh tôn quý, ngươi cho rằng mình là ai? Chim trĩ cũng có thể so sánh với phượng hoàng sao?"

"Còn có con của ngươi...

Vân Tử Lạc nói tiếp:" Con trai ngươi thì có ích lợi gì chứ? Con trai nguwoi đã chết trong tay ta, không biết ngươi đã biết chuyện này chưa?"

"Ngươi nói hương nói vượn, con trai ta sao lại rơi vào tay ngươi được"

Hoa Phong Bình tức giận ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghi.

Vân Tử Lạc nhìn sâu vào mắt bà ta, nói: " Mười tám năm trước, Ngô Tân cứu con của ngươi đi, mang đến Vân gia ở Kỳ Hạ, lúc đó chính thấy Vân phu nhân sinh con gái, liền trộm long tráo phụng, con trai ngươi liền từ đó mang họ Vân, trở thành thiếu gia của Vân gia"

"Hoa Phong Bình, thân thể của hắn có tư chất huyền băng, ngươi nói xem ra nói có đúng không?"

Vân Tử Lạc nói xong, sắc mặt của Hoa Phong Bình lúc này đã thay đổi.

Bà ta bị nhốt ở đây, mặc dù tung tích con trai mình bà ta không rõ, nhưng cũng nghe nói được chuyện Ngô Tân lẩn trốn, hơn nữa, vẻ mặt Vân tử Lạc lúc nói chuyện này làm bà ta không thể không tin.

"Vân Hạo chính là tên của con trai bà, thực xin lỗi, hắn hiện tại đang ở trong tay ta, ta đã thử máu của hắn, hắn cùng ta đích thực là tỷ đệ cùng cha khác mẹ"

"Đó là con trai ta" Hoa Phong Bình hoảng hốt kêu lên.

"Nhưng mà, Hoa Phong Bình, chẳng lẽ ngươi đã quên những chuyện đã làm với mẫu thân ta sao? Ta thì không thể quên được, tất cả những gì ngươi nợ, ta sẽ trả lại đủ cho mẹ con ngươi"

"Không cần! Ta van ngươi, đừng làm tổn thương con trai ta

Hoa Phong Bình khàn giọng kêu lên, nhưng mà Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương đã rời đi, Ninh Trân cũng nhanh chóng đuổi theo.

'Tiểu tiểu thư"

Nhìn thấy Vân Tử Lạc trong nháy mắt bà ta liền tươi cười.

"Thì ra tiểu thư mất thật rồi, tiểu tiểu thư rất giống người, ngay cả ta cũng nhận ta"

Vân Tử Lạc thản nhiên nói: " Ninh cô cô, là vì cô cô luôn nhớ nhung mẫu thân ta, mặc dù có hoài nghi, nhưng cũng không đành lòng chứng thực mà thôi! Hiện ta, ta hỏi cô cô một chuyện, Ta Vô Tâm đã bao lâu rồi không trở về đảo"

"Đã vài năm rồi không quay lại đây"

Ánh mắt Ninh Trân u ám.

"Vốn là ông ấy không chấp nhận được sự thật tiểu thư đã mất, mùa hè mấy năm trước nghe đươc tin tức của ngươi ở Đại tuyết sơn, cho nên ông ấy vội vã đuổi theo"

"Đại tuyết sơn?"

Lại là Đại Tuyết Sơn.

Vân Tử Lạc mặt không biến sắc, nhìn Nhiếp chính vương một cái, rồi nói với Ninh Trân. " Tiếp theo, chúng ta muốn Ninh cô cô phối hợp làm một chuyện"

"Phối hợp như thế nào?"

Ninh Trân hỏi.

Trong nháy mắt, trên cổ bà ta liề truyền đến cảm giác tê rần.

"Tiểu... " Lời còn chưa kịp nói xong, bà ta đã khụy xuống.

Vẻ mặt Nhiếp chính vương lạnh như băng, đứng sau lưng Ninh Trân, một tay nhấc bà ta dậy.

Vân Tử Lạc nói:" Lòng người khó đoán, mặc dù bà ta đúng thực là nha hoàn của mẫu thân ta, nhưng hiện tại bà ta lại mang thân phận của Hoa Phong Bình, hơn nữa cũng đã ở bên cạnh Tạ Vô Tâm nhiều năm, chúng ta cũng nên đề phòng, giam bà ta lại chỗ Hoa Phong Bình, cho Tiếu Đồng làm lại một cái mặt nạ da người nữa"

Nhiếp chính vương " Ừm" một tiếng, nói: " Sự tình thuận lợi hơn ta tưởng, ta lập tức cho ám vệ hành động ngay,thứ nhất đi cấp báo cho Bắc Đế, thứ hai sẽ lệnh cho Tiếu Đông mang quân đến biên giới Kỳ Hạ, trong vòng ba tháng sẽ kiểm soát được toàn bộ Lê Hoa đảo"

"Được, ý, nhờ vào chàng"

Vân Tử Lạc cảm kích nói.

Nhiếp chính vương đưa tay nâng mặt nàng lên, cười nói: " Còn khách khí với ta như vậy, nàng giờ đã là thê tử của ta, nàng và ta, cả đời này là một, chỗ nào cho Vân Tử lạc nàng thì chỗ đó sẽ có Hách Liên Ý ta"

Hai người sít sao nắm chặt tay nhau, không cần nói nhiều lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương