Lạc Nhi Ý
-
Chương 307: Tất cả đều là lỗi của ta
"Ý, vết thương của chàng...." Vân Tử Lạc vội rời khỏi người chàng, cầm lấy tay chàng, kêu lớn: " Gọi đại phu"
Vừa mới quay đầu, đã nhìn thấy hai tên ám vệ mặt mũi căng thẳng đứng ở phía sau mình.
Thì ra bọn họ sớm đã muốn xông qua đây, nhưng nhìn thấy Hách Liên Ý ôm lấy Vân Tử Lạc nàng nên mới lắc đầu nhìn hướng khác.
"Mau tới đây đi"
Vân Tử Lạc sốt ruột kêu lên một tiếng.
Nhiếp chinh vương ở phía sau khẽ hừ một tiếng.
"Dạ" Bọn thuộc hạ cấp tốc xông tơi,một người đỡ Hách Liên Ý dây, một người thuần thục chắp tay sau lưng chàng,truyền nội lực cho chàng.
Vân Tử Lạc căng thẳng nhìn chàng, tay trái vẫn bị chàng nắm chặt, nàng đưa tay phải lên lau mồ hôi trên tràn cho chàng, nàng cảm nhận được nôi lực trong cơ thể chàng đang bị bài xích mãnh liệt liền không dám cử động nữa.
Rất lâu sau, Nhiếp chính vương mới mở mắt phượng ra, ánh mắt ảm đạm như thiếu đi vài phần sinh lực.
"Lạc nhi, ta không sao, vết thương kia không có gì đáng ngại, chỉ là lúc này dùng nhiều nội lực nên mới bị như vậy"
Vừa rồi, lúc đi bắt Trường Nhạc công chúa, chàng đã động đến chân khí trong cơ thể mình.
"Chủ nhân, ngài biết rõ trong thời gian này không thể tùy ý dùng nội lực phải cố gắng tĩnh dưỡng tốt, ngài lại... Việc này đáng lẽ giao cho chúng thuộc hạ là được rồi
Một tên ám vệ than thở, ánh mắt hán bất mãn nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Vương gia vì nàng ta mà tức giận, mới không để ý vết thương cũ, vì nàng ta mà dùng đến chân khí.
"Hử..." Nhìn được ánh mắt bất mãn của hắn, ánh mắt của Nhiếp chính vương tối hẳn đi, lạnh lùng nhìn về phía hắn nói: " Thị vệ của Sở Tử Uyên cũng không phải vô dụng, để các ngươi đi ta không yên tam, còn nữa, nàng là chủ mẫu tương lai của các ngươi, về sau nhìn thấy nàng cũng như nhìn thấy ta"
Tên thị vệ kia cả kinh, biết được ý nghĩ của mình bị Nhiếp chính vương nhìn thấu được, hắn vội quỳ gối xuống: " Chủ nhân, thuộc hạ biết sai rồi"
"Đứng dậy đi" Hách Liên Ý gật gật đầu, nắm lấy tay Vân Tử Lạc, cười nói: " Còn không mau trở về xe ngựa đi, bên ngoài không lạnh sao?"
Vân Tử Lạc vội đỡ chàng dậy, cẩn thận để không đụng phải vết thương của chàng, Nhiếp chính vương khẽ nhíu mày, vẻ mặt không vui: " Ta không cần nàng đỡ ta, nàng lên xe trước đi"
Chàng duỗi tay ôn lấy eo nàng, Vân Tử Lạc đạp lên băng ghế lên xe, Hách Liên Ý cũng vào trong không cần bất kỳ ai đỡ tựa như chàng không hề bị thương.
'Cho ta xem miệng vết thương"
Trong xe, Vân Tử Lạc ngồi bên cạnh chàng, ánh mắt đau lòng vừa khó chịu nhìn vào bả vai trái của chàng, máu vẫn còn rịn ướt chỗ đó.
"Chủ nhân, hòm thuốc đây ạ"
Ám vệ bên ngoài xe bẩm báo, dường như muốn vào trong băng bó vết thương lại cho chàng.
'Đưa đây là được rồi"
Vân Tử Lạc nghiêng người kéo mành xe lên.
Ám vệ nhìn rõ một màn này trong xe, quần áo của Nhiếp chính vương đã được cởi một nửa, tóc cũng buông lỏng, vẻ mặt chàng mệt mỏi tựa vào thành xe, nơi bả vai vẫn còn một mảng đỏ thẫm, hắn vội vàng đặt hòm thuốc đến, bưng lên một chậu nước rồi lùi xuống.
Vân Tử Lạc dùng vải mềm thấm ướt lau đi vết máu đỏ nơi vết thương của chàng, ánh mắt đau lòng khi nhìn thấy vết thương của chàng.
Chờ đến khi lau sạch máu, nàng mới thực sự nhìn rõ miệng vết thương.
Đó là một vết thương lớn ở xương bả vai trái, giống như bị vũ khí sắc nhọn đâm vào, đoán chứng là một thanh đoản kiếm, miệng vết thương sâu tầm tám phần, rìa ngoài vẫn còn đẫm máu.
Vân Tử Lạc đau lòng lấy băng gạc cầm máu cho chàng, Nhiếp chính vương khẽ hít nhẹ một ngụm khí, nàng thấy vậy vội ngẩng đầu, giọng run rẩy: " Làm chàng đau sao?"
"Không cần gấp gáp"
Nhiếp chính vương si ngốc nhìn nàng, đôi mắt phượng chan chứa yêu thương ngọt ngào.
Trước khi gặp Lạc nhi, chưa từng có nữ nhân nào được băng bó vết thương cho chàng, một là chàng không đồng ý, ví dụ Lục Thừa Hoan, hai là họ không thật tâm quan tâm chàng, ví như Cảnh Hoa vương phi.
Chỉ có một mình Lạc nhi dùng ánh mắt đau lòng như vậy nhìn nàng, dùng giọng nói nhu tình quan tâm ân cần hỏi chàng, làm cho tâm tư chàng cảm thấy rất đỗi ngọt ngào.
Nhìn sự tỉ mỉ chuyên tâm của Vân Tử Lạc,đáy lòng chàng lại cảm thấy rất vui sướng.
Vân Tử LẠc băng bó kỹ vết thương cho chàng xong, ngẩng đầu lên hỏi: "Vì so chàng bị thương? Có phải hôm qua lú chàng gặp ta đã bị thương rồi không, cho nên tối qua chàng mợi không chịu ngủ cùng ta?"
Nhiếp chính vương bị nàng nói trúng,bất đắc dĩ mấp mát môi, trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng:" Lạc nhi, ta nói rồi nàng không được gấp gáp, ông ngoại nàng bây giờ đang bị người của Huyền Linh Đảo giữ chân ở đó"
"Cái gì?"
Vân Tử Lạc sợ hãi.
"Đừng lo lắng" Nhiếp chính vương đưa tay an ủi nàng, lại không cẩn thận đụng phải miệng vết thương chàng khẽ hừ một tiếng.
"Ý, chàng đừng lộn xộn"
Tâm tư Vân Tử Lạc lập tức bị kéo về, căng thẳng ôm lấy tay chàng.
Nhiếp chính vương lắc đầu, nói tiếp: " Lúc ta đến Băng Thành tìm nàng, Bắc Đế đã không còn ở Băng cung, mấy ngày trước đó ông ây đã dẫn đại quân đến Huyền Linh đảo, ta cũng nghi ngờ nàng ở đó nên liền đuổi theo, sau khi đến Huyền linh đảo, ta đã thấy người của Huyền Linh Đảo và Bắc Đế đang giao chiến"
'Vậy làm sao bây giờ?" Vân Tử Lạc lo láng hỏi:" Về sau thế nào?"
"Yên tâm đi Lạc nhi, lúc ta rời khỏi đó, lương thực trên đảo cũng đã không còn nhiều, mặc dù tin tức đó không nhiều người biết, nhưng bọn họ cũng khó lòng công kích được, Bắc Đế lần này mang đại quân, nhất định có thể chiến thắng được"
Nghe được tin này, Vân Tử Lạc mới an tâm phần nào, hỏi chàng: "Vậy thương thế của chàng là bị khi nào...."
"Sau khi nhận được tin của nàng ta vội rời đi, trên đường đi không may bị người của Huyền Linh đảo đâm trúng một kiếm, cộng thêm đi đường mệt mỏi, thì thế vết thương mới nặng lên"
Nhiếp chính vương hời hợt trả lời.
Nhưng Vân Tử Lạc biết rõ, chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
"Ý, chàng phải nhanh chóng phái người đến yểm trợ ông ngoại, ông ấy chưa quen việc hành quân tấn công như vậy, ta vẫn có chút lo lắng"
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng nói.
Nhiếp chính vương cong môi cười một tiếng, nói tiếp: " Chuyện này là đương nhiê, ông ấy là ông ngoại nàng thì cũng chính là ông ngoại ta. Đợi sau khi hồi nguyên kinh, ta sẽ lệnh cho Tiếu Đồng thay ta dẫn binh thần tốc đến yểm trợ, ta muốn ở lại cùng nàng, chờ con chúng ta ra đời"
Nói đến đây, giọng của chàng đã có vài phần nghẹn ngào.
"Lạc nhi, nàng không trách ta sao? Ta không cho nàng được một đại hôn long trọng, lại để cho nàng mang thai con của ta trước...."
"Đây chẳng phải là điều chàng muốn sao?"
Vân Tử Lạc liếc chàng một cái.
"Đúng là ta muốn, nhưng cũng không phải như thế này" Hách Liên Ý có chút tức giận:" Nếu như không phải nàng không nói lời nào đã bỏ đi, ta đã sớm lấy nàng rồi! Bây giờ bụng nàng đã lớn như vậy, ta không thể lấy nàng lúc này được nếu không nàng sẽ bị thiên hạ cười chê"
"Vậy chàng chờ ta sinh xong rồi mới thành thân với ta sao?"
Vân Tử Lạc kinh ngạc.
Mắt phượng của Nhiếp chính vương tối sầm lại, nàng cúi đầu bên tai nàng thở dài:" Lạc, ta biết rõ nàng phải chịu ủy khuất, nhưng trong lòng ta, nàng sớm đã trở thành thê tử của Hách Liên Ý ta rồi, nàng là nữ nhân yêu nhất, ta phải cho nàng một đại hôn để tất cả mọi ngươi trong thiên hạ phải ngưỡng mộ nàng, chuyện này không thể qua loa được"
Vân Tử Lạc hơi nhướng môi, nhìn vết thương trên vai chàng, gật đầu, đột nhiên hốc mắt nàng như nóng lên, nàng cúi đầu.
Nàng cúi đầu lên vai Nhiếp chính vương khóc, nàng chỉ cảm thấy, khóc được nàng mới không còn khó chịu nữa.
Nhiếp chính vương thấy vậy thì luống cuống vội ôm chặt lấy nàng.
"Lạc nhi, sao nàng lại khóc"
Trên vai liên tục bị thấm ướt, Vân Tử LẠc đưa tay giữ lấy tay chàng, nước mắt không ngừng rơi, oán giận nhìn chàng:" CHàng không được lộn xộn"
"Lạc nhi, là lỗi của ta"
Thấy nước mắt của nàng, trong lòng Nhiếp chính vương đau đớn, lúc ôm nàng vào lòng chàng cũng đã oán trách mình rất nhiều.
"Lạc, là lỗi của ta, ta không thể cho nàng một hôn lễ hoàn chỉnh, đều tại ta, đều tại ta..."
Chàng hôn loạn xe lên gương mặt của nàng, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Không phải đâu, Ý"
Vân Tử Lạc nằm trong lòng chàng, yếu ớt lên tiếng, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, như là cho gương mặt nàng càng trở nên trong suốt,
"Lạc nhi, nàng trách ta cũng được, không trách ta cũng được, nhưng mà nàng phải tin tưởng, ngoài nàng ra, ta sẽ không lấy bất kỳ nữ nhân nào khác"
Nhiếp chính vương nâng mặt nàng lên, giọng kiên định.
"Ta tin"
Vì vậy hơn một tháng sau, khi trở lại Kỳ Hạ, Vân Tử Lạc liền bị Hách Liên Ý sắp xếp ở lại Nhiếp chính vương phủ, toàn bộ nha hoàn đầy tớ của Nhiếp chính vương phủ bị giới nghiêm, Nhiếp chính vương phủ cũng tăng cười canh phòng nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không thể lọt vào được.
Đến tháng mười hai, thời tiết Kỳ Hạ dần chuyên lạnh, nhiệt độ hạ xuống thấp, Vân Tử lạc khoác áo choàng lông rộng thùng thình, đang nằm nghiêng mình trên giường, nhìn Giáng Linh đang vẫy đuôi lui tới lui xuôi trước mặt mình.
"Lạc nhi, uống canh đi"
Nhiếp chính vương cươi híp mắt đẩy cửa phòng ra, trong tay còn bưng thêm một chén nhân sâm thuốc bắc tiến vào.
Tiển Tiên lập tức lui ra ngoài,ánh mắt xẹt qua một tia hâm mộ.
Kể từ sau khi Vân Tử Lạc vào phủ, Nhiêp chính vương liền cho người chuẩn bị mộ đại viên cho nàng ở, về sau chỗ sau rừng cây nhỏ từ trước đến nay Nhiếp chính vương ở cũng trở nên vắng vẻ.
Chàng ngồi xuống trước giường, cầm lấy thìa, nhẹ nhàng múc một thìa càng, cần thận thổi rồi đặt tới bên miệng nàng, ánh mắt đầy sủng ái.
Vừa mới quay đầu, đã nhìn thấy hai tên ám vệ mặt mũi căng thẳng đứng ở phía sau mình.
Thì ra bọn họ sớm đã muốn xông qua đây, nhưng nhìn thấy Hách Liên Ý ôm lấy Vân Tử Lạc nàng nên mới lắc đầu nhìn hướng khác.
"Mau tới đây đi"
Vân Tử Lạc sốt ruột kêu lên một tiếng.
Nhiếp chinh vương ở phía sau khẽ hừ một tiếng.
"Dạ" Bọn thuộc hạ cấp tốc xông tơi,một người đỡ Hách Liên Ý dây, một người thuần thục chắp tay sau lưng chàng,truyền nội lực cho chàng.
Vân Tử Lạc căng thẳng nhìn chàng, tay trái vẫn bị chàng nắm chặt, nàng đưa tay phải lên lau mồ hôi trên tràn cho chàng, nàng cảm nhận được nôi lực trong cơ thể chàng đang bị bài xích mãnh liệt liền không dám cử động nữa.
Rất lâu sau, Nhiếp chính vương mới mở mắt phượng ra, ánh mắt ảm đạm như thiếu đi vài phần sinh lực.
"Lạc nhi, ta không sao, vết thương kia không có gì đáng ngại, chỉ là lúc này dùng nhiều nội lực nên mới bị như vậy"
Vừa rồi, lúc đi bắt Trường Nhạc công chúa, chàng đã động đến chân khí trong cơ thể mình.
"Chủ nhân, ngài biết rõ trong thời gian này không thể tùy ý dùng nội lực phải cố gắng tĩnh dưỡng tốt, ngài lại... Việc này đáng lẽ giao cho chúng thuộc hạ là được rồi
Một tên ám vệ than thở, ánh mắt hán bất mãn nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Vương gia vì nàng ta mà tức giận, mới không để ý vết thương cũ, vì nàng ta mà dùng đến chân khí.
"Hử..." Nhìn được ánh mắt bất mãn của hắn, ánh mắt của Nhiếp chính vương tối hẳn đi, lạnh lùng nhìn về phía hắn nói: " Thị vệ của Sở Tử Uyên cũng không phải vô dụng, để các ngươi đi ta không yên tam, còn nữa, nàng là chủ mẫu tương lai của các ngươi, về sau nhìn thấy nàng cũng như nhìn thấy ta"
Tên thị vệ kia cả kinh, biết được ý nghĩ của mình bị Nhiếp chính vương nhìn thấu được, hắn vội quỳ gối xuống: " Chủ nhân, thuộc hạ biết sai rồi"
"Đứng dậy đi" Hách Liên Ý gật gật đầu, nắm lấy tay Vân Tử Lạc, cười nói: " Còn không mau trở về xe ngựa đi, bên ngoài không lạnh sao?"
Vân Tử Lạc vội đỡ chàng dậy, cẩn thận để không đụng phải vết thương của chàng, Nhiếp chính vương khẽ nhíu mày, vẻ mặt không vui: " Ta không cần nàng đỡ ta, nàng lên xe trước đi"
Chàng duỗi tay ôn lấy eo nàng, Vân Tử Lạc đạp lên băng ghế lên xe, Hách Liên Ý cũng vào trong không cần bất kỳ ai đỡ tựa như chàng không hề bị thương.
'Cho ta xem miệng vết thương"
Trong xe, Vân Tử Lạc ngồi bên cạnh chàng, ánh mắt đau lòng vừa khó chịu nhìn vào bả vai trái của chàng, máu vẫn còn rịn ướt chỗ đó.
"Chủ nhân, hòm thuốc đây ạ"
Ám vệ bên ngoài xe bẩm báo, dường như muốn vào trong băng bó vết thương lại cho chàng.
'Đưa đây là được rồi"
Vân Tử Lạc nghiêng người kéo mành xe lên.
Ám vệ nhìn rõ một màn này trong xe, quần áo của Nhiếp chính vương đã được cởi một nửa, tóc cũng buông lỏng, vẻ mặt chàng mệt mỏi tựa vào thành xe, nơi bả vai vẫn còn một mảng đỏ thẫm, hắn vội vàng đặt hòm thuốc đến, bưng lên một chậu nước rồi lùi xuống.
Vân Tử Lạc dùng vải mềm thấm ướt lau đi vết máu đỏ nơi vết thương của chàng, ánh mắt đau lòng khi nhìn thấy vết thương của chàng.
Chờ đến khi lau sạch máu, nàng mới thực sự nhìn rõ miệng vết thương.
Đó là một vết thương lớn ở xương bả vai trái, giống như bị vũ khí sắc nhọn đâm vào, đoán chứng là một thanh đoản kiếm, miệng vết thương sâu tầm tám phần, rìa ngoài vẫn còn đẫm máu.
Vân Tử Lạc đau lòng lấy băng gạc cầm máu cho chàng, Nhiếp chính vương khẽ hít nhẹ một ngụm khí, nàng thấy vậy vội ngẩng đầu, giọng run rẩy: " Làm chàng đau sao?"
"Không cần gấp gáp"
Nhiếp chính vương si ngốc nhìn nàng, đôi mắt phượng chan chứa yêu thương ngọt ngào.
Trước khi gặp Lạc nhi, chưa từng có nữ nhân nào được băng bó vết thương cho chàng, một là chàng không đồng ý, ví dụ Lục Thừa Hoan, hai là họ không thật tâm quan tâm chàng, ví như Cảnh Hoa vương phi.
Chỉ có một mình Lạc nhi dùng ánh mắt đau lòng như vậy nhìn nàng, dùng giọng nói nhu tình quan tâm ân cần hỏi chàng, làm cho tâm tư chàng cảm thấy rất đỗi ngọt ngào.
Nhìn sự tỉ mỉ chuyên tâm của Vân Tử Lạc,đáy lòng chàng lại cảm thấy rất vui sướng.
Vân Tử LẠc băng bó kỹ vết thương cho chàng xong, ngẩng đầu lên hỏi: "Vì so chàng bị thương? Có phải hôm qua lú chàng gặp ta đã bị thương rồi không, cho nên tối qua chàng mợi không chịu ngủ cùng ta?"
Nhiếp chính vương bị nàng nói trúng,bất đắc dĩ mấp mát môi, trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng:" Lạc nhi, ta nói rồi nàng không được gấp gáp, ông ngoại nàng bây giờ đang bị người của Huyền Linh Đảo giữ chân ở đó"
"Cái gì?"
Vân Tử Lạc sợ hãi.
"Đừng lo lắng" Nhiếp chính vương đưa tay an ủi nàng, lại không cẩn thận đụng phải miệng vết thương chàng khẽ hừ một tiếng.
"Ý, chàng đừng lộn xộn"
Tâm tư Vân Tử Lạc lập tức bị kéo về, căng thẳng ôm lấy tay chàng.
Nhiếp chính vương lắc đầu, nói tiếp: " Lúc ta đến Băng Thành tìm nàng, Bắc Đế đã không còn ở Băng cung, mấy ngày trước đó ông ây đã dẫn đại quân đến Huyền Linh đảo, ta cũng nghi ngờ nàng ở đó nên liền đuổi theo, sau khi đến Huyền linh đảo, ta đã thấy người của Huyền Linh Đảo và Bắc Đế đang giao chiến"
'Vậy làm sao bây giờ?" Vân Tử Lạc lo láng hỏi:" Về sau thế nào?"
"Yên tâm đi Lạc nhi, lúc ta rời khỏi đó, lương thực trên đảo cũng đã không còn nhiều, mặc dù tin tức đó không nhiều người biết, nhưng bọn họ cũng khó lòng công kích được, Bắc Đế lần này mang đại quân, nhất định có thể chiến thắng được"
Nghe được tin này, Vân Tử Lạc mới an tâm phần nào, hỏi chàng: "Vậy thương thế của chàng là bị khi nào...."
"Sau khi nhận được tin của nàng ta vội rời đi, trên đường đi không may bị người của Huyền Linh đảo đâm trúng một kiếm, cộng thêm đi đường mệt mỏi, thì thế vết thương mới nặng lên"
Nhiếp chính vương hời hợt trả lời.
Nhưng Vân Tử Lạc biết rõ, chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
"Ý, chàng phải nhanh chóng phái người đến yểm trợ ông ngoại, ông ấy chưa quen việc hành quân tấn công như vậy, ta vẫn có chút lo lắng"
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng nói.
Nhiếp chính vương cong môi cười một tiếng, nói tiếp: " Chuyện này là đương nhiê, ông ấy là ông ngoại nàng thì cũng chính là ông ngoại ta. Đợi sau khi hồi nguyên kinh, ta sẽ lệnh cho Tiếu Đồng thay ta dẫn binh thần tốc đến yểm trợ, ta muốn ở lại cùng nàng, chờ con chúng ta ra đời"
Nói đến đây, giọng của chàng đã có vài phần nghẹn ngào.
"Lạc nhi, nàng không trách ta sao? Ta không cho nàng được một đại hôn long trọng, lại để cho nàng mang thai con của ta trước...."
"Đây chẳng phải là điều chàng muốn sao?"
Vân Tử Lạc liếc chàng một cái.
"Đúng là ta muốn, nhưng cũng không phải như thế này" Hách Liên Ý có chút tức giận:" Nếu như không phải nàng không nói lời nào đã bỏ đi, ta đã sớm lấy nàng rồi! Bây giờ bụng nàng đã lớn như vậy, ta không thể lấy nàng lúc này được nếu không nàng sẽ bị thiên hạ cười chê"
"Vậy chàng chờ ta sinh xong rồi mới thành thân với ta sao?"
Vân Tử Lạc kinh ngạc.
Mắt phượng của Nhiếp chính vương tối sầm lại, nàng cúi đầu bên tai nàng thở dài:" Lạc, ta biết rõ nàng phải chịu ủy khuất, nhưng trong lòng ta, nàng sớm đã trở thành thê tử của Hách Liên Ý ta rồi, nàng là nữ nhân yêu nhất, ta phải cho nàng một đại hôn để tất cả mọi ngươi trong thiên hạ phải ngưỡng mộ nàng, chuyện này không thể qua loa được"
Vân Tử Lạc hơi nhướng môi, nhìn vết thương trên vai chàng, gật đầu, đột nhiên hốc mắt nàng như nóng lên, nàng cúi đầu.
Nàng cúi đầu lên vai Nhiếp chính vương khóc, nàng chỉ cảm thấy, khóc được nàng mới không còn khó chịu nữa.
Nhiếp chính vương thấy vậy thì luống cuống vội ôm chặt lấy nàng.
"Lạc nhi, sao nàng lại khóc"
Trên vai liên tục bị thấm ướt, Vân Tử LẠc đưa tay giữ lấy tay chàng, nước mắt không ngừng rơi, oán giận nhìn chàng:" CHàng không được lộn xộn"
"Lạc nhi, là lỗi của ta"
Thấy nước mắt của nàng, trong lòng Nhiếp chính vương đau đớn, lúc ôm nàng vào lòng chàng cũng đã oán trách mình rất nhiều.
"Lạc, là lỗi của ta, ta không thể cho nàng một hôn lễ hoàn chỉnh, đều tại ta, đều tại ta..."
Chàng hôn loạn xe lên gương mặt của nàng, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Không phải đâu, Ý"
Vân Tử Lạc nằm trong lòng chàng, yếu ớt lên tiếng, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, như là cho gương mặt nàng càng trở nên trong suốt,
"Lạc nhi, nàng trách ta cũng được, không trách ta cũng được, nhưng mà nàng phải tin tưởng, ngoài nàng ra, ta sẽ không lấy bất kỳ nữ nhân nào khác"
Nhiếp chính vương nâng mặt nàng lên, giọng kiên định.
"Ta tin"
Vì vậy hơn một tháng sau, khi trở lại Kỳ Hạ, Vân Tử Lạc liền bị Hách Liên Ý sắp xếp ở lại Nhiếp chính vương phủ, toàn bộ nha hoàn đầy tớ của Nhiếp chính vương phủ bị giới nghiêm, Nhiếp chính vương phủ cũng tăng cười canh phòng nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không thể lọt vào được.
Đến tháng mười hai, thời tiết Kỳ Hạ dần chuyên lạnh, nhiệt độ hạ xuống thấp, Vân Tử lạc khoác áo choàng lông rộng thùng thình, đang nằm nghiêng mình trên giường, nhìn Giáng Linh đang vẫy đuôi lui tới lui xuôi trước mặt mình.
"Lạc nhi, uống canh đi"
Nhiếp chính vương cươi híp mắt đẩy cửa phòng ra, trong tay còn bưng thêm một chén nhân sâm thuốc bắc tiến vào.
Tiển Tiên lập tức lui ra ngoài,ánh mắt xẹt qua một tia hâm mộ.
Kể từ sau khi Vân Tử Lạc vào phủ, Nhiêp chính vương liền cho người chuẩn bị mộ đại viên cho nàng ở, về sau chỗ sau rừng cây nhỏ từ trước đến nay Nhiếp chính vương ở cũng trở nên vắng vẻ.
Chàng ngồi xuống trước giường, cầm lấy thìa, nhẹ nhàng múc một thìa càng, cần thận thổi rồi đặt tới bên miệng nàng, ánh mắt đầy sủng ái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook