Lạc Mất Tình Yêu: Những Linh Hồn Tội Lỗi
Chương 47: Ngoại truyện 2: Hạ Vũ

Khi tôi mở mắt ra người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là anh. Tôi không phải đang nằm mơ chứ! Anh quay về rồi! Quay về thật rồi. Tôi cứ thế tham lam nhìn anh. Anh nhìn tôi dịu dàng mỉm cười, tôi thấy khóe mắt anh ướt, anh đã khóc sao? Chính Thần! Sao anh lại khóc? Chính Thần! Anh đừng khóc!

Một giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống, tôi khó nhọc đưa tay lên lau cho anh, cảm giác ấm nóng từ da thịt anh, tôi mới có cảm giác chân thực. Anh đúng là đã quay về rồi. Nước mắt không kìm được tuôn rơi.

Anh thấy tôi khóc không ngừng lau nước mắt cho tôi, miệng không ngừng dỗ dành:

“Ngoan! Đừng khóc!” Chính Thần! Anh nói em đừng khóc sao anh lại khóc.

Cảm giác đau nhói quen thuộc lan tràn, tôi không nhịn được nhíu mày, có thứ gì đó ấm nóng, có vị tanh ngọt tràn ra cổ họng. Tôi vội vàng nuốt lại.

Anh không ngừng lo lắng, hỏi tôi: “Vũ nhi! Em sao vậy? Em đừng làm anh sợ!”

Tôi nhìn thấy lỗi hoảng sợ trong mắt anh, tôi nhìn anh mỉm cười lắc đầu là tôi không sao? Tôi muốn nói tôi không sao, nhưng mà tôi đau quá, mùi vị tanh lồng đó lại tràn lan khắp cổ họng không có cách nào nuốt xuống, không có cách nào nói chuyện. Chất lỏng đó càng ngày càng ngày càng nhiều tăng lên theo cơn đau trong trái tim vậy. Chất lỏng theo khóe miệng tôi chảy xuống, tôi không nhịn được nhíu mày, ho một tiếng, những thứ đó không còn rào cản như nước vỡ đê chảy xuống tấm ga giường, đỏ thẫm một khoảng khiến cho người ta cảm thấy chói mắt. Nâng mí mắt mỏi mệt tôi nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ, đẫm nước mắt của anh, tôi muốn an ủi anh nhưng tôi bị bóng tối bao trùm không có cách nào mở miệng.

Đây là đâu? Cảnh vật thật quen thuộc, mùi hương của hoa oải hương lan tràn khắp không gian. Thơm quá! Đây là thiên đường sao? Tôi đã chết rồi sao? Anh thì sao? Đang đau khổ sao?

“Mẹ!”

Có tiếng trẻ con non nớt vang lên, tôi men theo âm thân, nhìn thấy một bé gái toàn thân mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt hồng hào trắng nõn, không ngừng đưa tay về phía tôi mỉm cười gọi mẹ.

Tiểu Tinh! Là con sao? Tiểu Tinh! Tôi không kìm được vui mừng chạy lại phía nó. Bàn tay nhỏ bé của con bé cầm lấy tay tôi, nhìn tôi mỉm cười, gọi: “Mẹ!”

“Tiểu Tinh!”

“Mẹ! Tiểu Tinh đợi mẹ rất lâu đấy! Thật lâu!”

“Tiêu Tinh! Mẹ xin lỗi sau này mẹ không bao giờ xa con nữa!” Tôi ôm chầm lấy Tiểu Tinh nước mắt không kìm được rơi xuống.

“Thật sao?” Tiểu Tinh hỏi lại.

“Thật!” Tôi khẳng định.

“Mẹ con vui quá! Vậy là sau này có mẹ ở bên Tiểu Tinh rồi!” Tiểu Tinh vui mừng nhảy lên vỗ tay không ngừng.

“Vũ nhi! Vũ nhi! Em tỉnh lại đi! Đừng như vậy mà! Đừng bỏ lại anh mà!”

Có ai đang gọi tôi sao lại quen thuộc như vậy, sao lại đau khổ như vậy, trái tim tôi không ngừng đau nhói.

“Là ba sao?” Giọng non nớt của Tiểu Tinh vang lên.

Là anh! Chủ nhân giọng nói đó là anh! Chính Thần anh ấy đang gọi tôi! Tôi nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Huyên không kìm được nước mắt, gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Ừ! Là ba con”

“Thật sao? Mẹ! Tiểu Tinh nhìn thấy ba rồi a! Ba thật đẹp trai nha! Hihi! Nhưng mà mẹ không phải ba đang gọi mẹ sao? Mẹ! Ba đang đợi mẹ đấy! Mẹ mau trở về với ba đi!” Tiểu

Tinh thúc giục.

“Nhưng còn con!”

“Con không sao! Con sẽ ở nơi này đợi mẹ! Mẹ! mẹ mau về đi” Tiểu Tinh nhìn tôi mỉm cười.

Một luồng sáng lóe lên, cảnh vật xung quanh biến mất, bóng tối bao trùm không gian. Tôi hoảng sợ không ngừng kêu gào. Tiểu Tinh tôi không tìm được con bé.

“Tiểu Tinh! Tiểu Tinh”

“Vũ nhi! Em tỉnh rồi! Vũ nhi em làm anh sợ chết mất! Sau này em đừng dọa anh như vậy

nữa!”

Chói quá! Ánh sáng thật chói mắt. Tôi cố gắng nâng mí mắt nặng nhọc của mình. Xuyên qua ánh sáng mờ nhạt, tôi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng xen lẫn vui mừng của anh. Anh gầy đi, hốc mắt có những tia máu, râu cũng mọc dài hơn. Tôi nhìn anh mỉm cười, thì thào gọi: “Chính Thần!”

Tiêu Trấn Vũ(2)

Ly Ly! Em đi rồi có phải em đang ở thiên đường nhìn anh không? Có phải em trách anh không giữ em ở lại không? Anh cũng rất muốn nhưng mà anh khi đó không có đủ lòng bao dung và dũng khí đối mặt với em. Anh cảm thấy sự ghen tỵ ăn mòn lý trí, anh sợ mình sẽ biến thành người chính anh cũng không nhận ra nữa. Nhưng mà Ly Ly em đừng lo, anh sẽ không phụ em nữa! Cô ta muốn danh phận anh sẽ cho cô ta danh phận, nhưng mà cũng chỉ có như vậy thôi.

Ly Ly! Hôm nay, tôi lại một lần nữa đứng trên sân khấu vinh quang này, tôi sẽ tham gia một bộ phim mới, bạn thân của em Đỗ Viên Viên làm diễn viên chính đấy! Em có vui không? Nhưng mà anh vẫn thấy em hợp vai này nhất.

Hôm nay tôi đã gặp được một người cô ấy rất giống em, tôi không biết giống ở đâu nhưng ở bên cạnh cô ấy tôi có cảm giác giống như ở bên cạnh em vậy. Vậy nên, Ly Ly anh xin lỗi anh lại một lần nữa phản bội em. Em có thể tha thứ cho anh không? Anh thật sự không cố ý.

Trời hôm nay trên trường quay rất lạnh, còn có tuyết rơi nữa, tôi nhớ hồi trước Ly Ly thích nhất là tuyết rơi. Mỗi lần tuyết rơi em đều rất vui. Tôi còn nhớ có một lần trời cũng có tuyết rơi như vậy, chúng tôi cùng nhau đi thành phố A du lịch, em lừa tôi nhét hết tuyết vào người tôi, còn mình thì trốn sau lưng tôi vụng trộm ăn tuyết. Kết quả, sau hôm đó cả hai chúng tôi đều bị ốm nặng suốt một tuần liền. Từng kỉ niệm như con rắng không ngừng cắn xé linh hồn tôi, khiến tôi máu chảy đầm đìa. Ly Ly phải chăng đây là sự trừng phạt em dành cho tôi.

Ly Ly! Hôm nay tôi lại gặp lại cô ấy, cô ấy thì ra cùng chung trong đoàn phim với tôi, thật trùng hợp phải không? Nhưng mà điều khiến tôi ngạc nhiên là cô ấy thật sự là giống em, cả động tác vén tóc mai ra sau gáy cũng giống như động tác của em những lúc bối dối vậy, tôi lúc ấy thật sự có cảm giác giống như em đang ở bên cạnh tôi vậy. Ly Ly có phải em thấy tôi quá cô đơn nên phái cô ấy đến bên cạnh tôi phải không?

Cô gái ấy tên là Tạ Uyển, từng hành động của cô ấy quả thật đều giống em, khiến tôi một lần nữa bị cuốn vào, không ngừng bị cô ấy cuốn hút, tôi dù có phản kháng, dãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi, hình ảnh cô ấy cứ lấn dần ăn sâu vào trong tâm trí tôi. Nó giống như siết chặt tâm hồn tôi vậy, khiến tôi rất ngạt thở, Ly Ly! Tôi thật sự không quên được cô gái ấy, tôi thật sự rất đau khổ.

Ly Ly! Là em phải không? Có phải em chính là cô ấy phải không? Nếu quay về vì sao không đi tìm tôi. Em không tha thứ cho tôi sao?

Hôm nay là lễ trao giải thưởng phim cuối năm, tôi không quan trọng nó lắm vì tất cả những thứ đó đều không có nghĩa gì với tôi. Nhưng mà hôm nay tôi đã phát hiện ra bí mật, tôi nghe thấy em nói chuyện, em muốn giết Đỗ Viên Viên sao? Cô ấy không phải là bạn của em sao? Tôi giống một đứa trẻ tò mò không ngừng đi khắp nơi điều tra, cuối cùng tôi cũng tra ra được. Kết quả này thật sự khiến tôi phẫn nộ, tôi muốn giết cô ta. Tạ Chiêu Ly có phải em cũng biết khi đó em bị người ta trà đạp là tác phẩm của cô ta nên mới muốn trả thù cô ta không? Nhưng mà em không muốn tôi giúp em sao?

Không khí trong hội trường này thật sự rất ngột ngạt, tôi một mình lặng lẽ rời khỏi đi về phía nhà vệ sinh. Đi từ nhà vệ sinh ra, tôi nhìn thấy em đang đứng ở ban công hành lang, em hôm nay rất xinh đẹp, bộ lễ phục được thiết kế tỉ mỉ làm em trở nên quyễn rũ phong tình, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho tóc em tung bay nhảy múa, khiến tim tôi lúc ấy có cảm giác ngừng đập vậy. Khi lấy lại tinh thần thì thấy em đã rời đi, trước khi đi tôi còn nghe thấy em nói hạ quyết tâm muốn làm việc gì đó. Nhìn thứ em vừa vấy vào thùng rác, tôi cúi xuống nhặt lên, là một bình thủy tinh nhỏ, bên trong có chứa dung dịch màu đen. Nhìn thứ trong tay, lông mày khẽ cau lại, Tạ Chiêu Ly rốt cuộc em muốn làm gì?

Nhưng rất nhanh, tôi đã lấy được câu trả lời mà mình muốn, tôi nhờ một người bạn làm ở bệnh viện xem giúp chất lỏng đó là gì, hai ngày sau người bạn đó nói với tôi đó là một loại ma túy tổng hợp Krokodil, loại ma túy đáng sợ như vậy, tại sao em lại có nó, em không phải……..? Chỉ nghĩ thôi tôi đã không nhịn được toát mồ hôi lạnh. Không được nó rất nguy hiểm, tôi không thể để em lún sâu vào được, tôi sẽ không để nó làm hủy hoại tương lai của em.

Tôi điên cuồng lái xe đến nhà em. Tôi nhìn thấy em vội vàng cải trang bắt taxi ra khỏi nhà. Tôi vội vàng đuổi theo, thấy em đến nhà của Đỗ Viên Viên, nhìn lọ thủy tinh trong tay, lông mày cau lại, ánh mắt lóe qua tia sáng. Tạ Chiêu Ly người em muốn dùng chúng là Đỗ Viên Viên sao?

Tôi ngồi đợi phía dưới rất lâu em mới rời đi. Tôi vội vàng mua tạm ống kim tiêm ở tiệm thuốc gần đấy sau đó theo đường thoát hiểm vào nhà Đỗ Viên Viên.

Lúc tôi xuất hiện, cô ta đang nói chuyện điện thoại, cô ta không ngừng kêu gào nói với ai đó. Thì ra tất cả những chuyện này từ đầu tới cuối là do cô ta bày ra. Chính cô ta đã hại chết em. Trong lòng tức giận không thôi, ánh mắt trở nên điên cuồng, đỏ rực như máu, tôi dùng hết sức đánh vào đầu cô ta, sau đó tiêm dòng chất lỏng đen ngòm chết người đó vào mạch máu của cô ta. Nhìn chất lỏng từng chút từng chút chảy vào người cô ta, tâm trạng tôi rất hưng phấn. Ly Ly nhìn xem không phải người đàn ông đó mới làm được, tôi cũng có thể giúp em. Đỗ Viên Viên hại em đã chết rồi sau này em không phải lo lắng nữa. Tôi làm như vậy vì em, em có vui không?

Tại sao lại như vậy, thế giới này tại sao lại có chuyện như vậy sảy ra. Tôi nhìn người con gái đứng trước mặt mình không thể dấu được tâm trạng ngạc nhiên, sao lại có người giống hệt em ở đây. Cô ấy nhìn tôi nhẹ nhàng vang lên giọng nói quen thuộc. Cô ấy mỉm cười nhìn tôi, vui sướng gọi: “Vũ!”

Tạ Chiêu Ly ở đây, vậy em là ai?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương