Sáng hôm sau, Tạ Chiêu Ly thức dậy thì không thấy Trương Duật Hiên đâu, cô đi vào trong bếp, lấy một chai nước ngọt, tu một hơi, sau đó nhìn bữa sáng trên bàn mỉm cười.

Giải quyết xong bữa sáng, Tạ Chiêu Ly nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lấy điện thoại gọi cho

Tần Tư Kỳ hẹn cô ấy đi dạo phố, không biết cô nàng dạo này sao rồi, từ lần trước gặp trong bệnh viện đến nay, chưa có liên lạc gì.

Khi Tạ Chiêu Ly vừa đến trung tâm thương mại thuộc tập đoàn Trương thị thì đã thấy Tần Tư Kỳ đứng đợi ở đấy rồi. Hôm nay cô nàng mặc một chiếc váy màu hồng tôn nên làn da trắng nõn của cô ấy. Tạ Chiêu Ly đến gần cô ấy cười ngả ngớn nói: “Dạo này làm bà chủ rồi có khác, nhàn rỗi nhỉ?”

Tần Tư Kỳ nhìn cô đỏ mặt, vỗ vai cô: “Nói gì chứ? Mình đâu có bằng đại minh tinh như cậu”

Tạ Chiêu Ly nhìn bộ dạng xấu hổ của cô ấy cười lớn. Cô nàng này vẫn ngây thơ như ngày nào.

Hai người vừa cười vừa đi vào trung tâm thương mại.

Bên kia đường, trong một chiếc xe hơi hạng sang, một cô gái đang tập trung dùng ống nhòm, quan sát hai cô gái bên kia đường. Một lúc sau, khi hai người họ đã khuất dạng, cô ta mới bỏ ống nhòm xuống, bàn tay nắm chặt, ánh mắt lóe lên tia phẫn hận, khóe miệng hơi nhếch lên, lẩm bẩm: “Tạ Chiêu Ly, cô cướp hết mọi thứ của tôi mà vẫn có thể cười tươi được sao? Tôi rất nhanh sẽ khiến cho cô không thể cười được”

Cô ta nhìn chiếc đĩa trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt lóe lên tia thù hận, rất nhanh bị sự lạnh lùng che dấu, cô ta khẽ vẫy người áo đen bên cạnh. Anh ta khẽ cúi đầu nghe phân phó, sau đó cầm theo chiếc đĩa xuống xe đi thẳng về hướng tòa nhà trung tâm thương mại phía đối diện.

Tạ Chiêu Ly và Tần Tư Kỳ đi một vòng trung tâm thương mại, mua một mạch đến không sách nổi. Thực ra cô cũng không mua gì cả, chủ yếu là quần áo sơ sinh do Tần Tư Kỳ mua thôi, cô đi theo chủ yếu là làm chân cu li khuân vác thôi.

“Tiểu thư! Xin dừng bước”

Tạ Chiêu Ly và Tần Tư Kỳ vừa đi đến cửa trung tâm thì nghe thấy tiếng gọi của nhân viên. Cô quay lại thấy một cô gái đang cầm theo túi đồ chạy đến chỗ các cô. Cô ấy đứng trước cô, khẽ cúi đầu, sau đó cầm vật trong tay đưa ra nhìn cô nói: “Tiểu thư vừa nãy có người nhờ tôi đưa cái này cho cô”

Tạ Chiêu Ly nhận lấy, khó hiểu hỏi lại: “Cô có biết ai nhờ đưa cho cô không?”

Cô ấy nhìn cô lắc đầu nói: “Tôi không quen, chỉ biết đó là một người đàn ông, anh ta nhờ cô ấy đưa cho cô”

Tạ Chiêu Ly nhìn chiếc đĩa trong tay, lại nhìn cô gái đã đi xa, nhăn mày khó hiểu.

Vừa về đến nhà, Tạ Chiêu Ly vội vàng bật máy tính lên xem. Rất nhanh máy tính liền vang lên những âm thanh khiến người ta đỏ mặt. Tạ Chiêu Ly không tin vào mắt mình, cô có cảm giác khó thở, nhiệt độ toàn thân giảm xuống, từng tế bào, mạch máu toàn thân đông cứng lại, sắc mặt trở nên tái mét, trắng bệch không còn giọt máu. Tạ Chiêu Ly nhìn chằm chằm vào máy tính như muốn xác định lại người trong máy tính không phải là cô, nhưng cô thất vọng rồi, người đó đúng là cô, nói đúng hơn chính là cô khi còn chưa trở thành Tạ Uyển. Trong clip cô đang quấn quýt với hai người đàn ông.

Cảm giác đầu tiên của cô là clip này là giả, nhưng rất nhanh cô nhận ra hai người trong clip này là hai người mà khi Đỗ Viên Viên dủ cô đi dự tiệc. Tạ Chiêu Ly càng nhìn càng cảm thấy nghi hoặc không thôi.

Chuông điện thoại vang lên, là một số lạ. Tạ Chiêu Ly vừa bắt máy, bên kia đã vang lên một giọng nữ dịu dàng nhưng lời nói của cô ta lại làm cho người đối thoại với cô ta có cảm giác lạnh lẽo. Cô ta cười, nói: “Tạ Chiêu Ly! Cô đã nhận được món quà mà tôi tặng cho cô chưa?”

Tạ Chiêu Ly hiển nhiên hơi giật mình, không ngờ đối phương lại nói thẳng như thế. Nhưng cảm giác đó thoáng qua rất nhanh liền khôi phục lại. Tạ Chiêu Ly lạnh lùng nói, cả người tỏa ra sát khí: “Cô là ai? Cô muốn gì?”

“Tôi muốn gì sao? Tôi không muốn gì cả. Tôi chỉ muốn để cô trải qua cảm giác mất đi tất cả thôi. Rất thú vị đúng không? Haha……..” Đối phương cười lớn.

“Cô rốt cuộc là ai? Tại sao cô lại có những thứ này? Tôi với cô không thù không oán, tại sao cô lại muốn hại tôi?”

“Không thù sao? Cô cho rằng cô cướp tất cả của tôi mà vẫn có thể sống vui vẻ sao? Cô nói xem tôi có thể tha cho cô sao?” Đối phương rống lên. Không thù sao, tất cả những thứ cô ta đều là của cô, cô ta sống hạnh phúc còn cô phải sống chui lủi. Cô có thể không hận sao?

“Cô nói đi rốt cuộc cô là ai? Cô cho rằng tôi không biết đây là hàng ghép sao?” Tạ Chiêu Ly lạnh lùng phản bác. Định lừa cô sao? Cô ta không biết cô là chuyên gia trong lĩnh vực này sao? Hơn nữa khi đó không hề có những chuyện này.

Đối phương thấy cô không tin, nhưng cũng không tỏ ra ngạc nhiên như thể biết trước cô sẽ nói vậy. Cô ta cười trào phúng nói: “Cô không tin có thể tìm chuyên gia phân tích, nhưng mà cô tốt nhất lên nhanh lên, vì rất nhanh những thứ này sẽ được phát cho tất cả mọi người cùng xem. Cô nghĩ xem đến lúc đó không phải rất thú vị sao?”

Nỗi sợ hãi lan dần trong lòng, sắc mắt cô trở nên tái nhợt, cô có cảm giác mãnh liệt những thứ này tất cả là thật, hơn nữa có liên quan đến cái chết của cô, nhưng tất cả tâm tình hoảng loạn đó đều được cô kìm nén lại. Hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào tay đau nhói, đau đớn trong lòng bàn tay khiến cô tỉnh táo lại. Tạ Chiêu Ly cả người tỏa ra hơi thở lạnh lùng, lên tiếng phản bác: “Tôi không biết cô là ai, nhưng tôi muốn nhắc nhở cô, nếu những thứ này bị lộ ra thì tôi nhất định sẽ không tha cho cô!”

“Vậy sao? Tôi rất mong chờ đấy!”

Đối phương đã tắt máy, Tạ Chiêu Ly buông lỏng tinh thần, cả người vô lực ngã ngồi xuống sàn, thở hổn hển. Giờ phút này cô chỉ hy vọng tất cả đều là giả, chẳng qua đây chỉ là giấc mơ thôi. Vội vàng phục hồi lại tinh thần, mặc quần áo, mang theo cuốn băng đi ra ngoài, cô cần xác định rõ ràng chuyện này.

Tạ Chiêu Ly mang theo tâm tình sợ hãi đến thẳng công ty của Thẩm Quân Hạo. Công ty của Thẩm Quân Hạo là một trong những công ty truyền thông lớn nhất thành phố S, nên những chuyện này có kinh nghiệm giải quyết, hai là cô không muốn để Trương Duật Hiên biết chuyện này.

Lúc Tạ Chiêu Ly đến thì Thẩm Quân Hạo vừa họp xong, thần sắc anh ta có vẻ mệt mỏi. Anh ta nhìn thấy Tạ Chiêu Ly, nhanh chân tiến lên mở cửa, để cô đi vào.

Tạ Chiêu Ly nhìn anh ta muốn nói lại thôi. Chuyện này dù nói thế nào cũng rất khó mở miệng.

Thẩm Quân Hạo nhìn bộ dạng nôn nóng của cô, hởi kinh ngạc, quan tâm lên tiếng: “Có chuyện gì sao?”

Tạ Chiêu Ly nhìn anh, hít một hơi, quyết tâm lấy cái đĩa trong túi ra đưa cho anh. Thẩm Quân Hạo nhận đĩa trong tay cô, nhíu mày, sau đó bật máy tính.

Không lâu sau, trên màn hình những tiếng rên rỉ thoát ra, Thẩm Quân Hạo vội vàng tắt máy

tính, nhìn cô không hiểu sao cô lại đưa cho anh xem cái này, cô không phải biết anh không có khả năng đó mà muốn chêu chọc anh chứ. Nhưng thấy nét mặt ngưng trọng của cô, Thẩm Quân Hạo cảm thấy đây không phải là trò đùa, anh nhẫn lại bật máy tính xem lại. Một lúc sau, Thẩm Quân Hạo tắt máy tính, nét mắt thâm trầm nhìn cô. Bầu không khí trong phòng trở lên ngưng trọng yên tĩnh đến lạ thường.

Tạ Chiêu Ly nhìn anh không đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng vẫn lên tiếng: “Quân Hạo! Anh đã thấy rồi phải không? Anh cũng biết đấy ngoài anh ra, người biết em là Tạ Chiêu Ly cũng chỉ có Duật Hiên và Dịch Phong biết thôi. Nhưng bây giờ lại có người gửi cho em những thứ này không biết là có ý gì.” Nhìn thấy anh không có biểu cảm gì, cô nói tiếp: “Em không có ý nghi ngờ các anh, nhưng em nói vậy chỉ muốn anh giúp em phân tích xem những thứ này có phải là giả không? Chuyện này, anh là chuyên gia xử lý mấy việc này, hơn nữa em không muốn để duật hiên biết chuyện này. Anh hiểu ý em chứ?”

Thẩm Quân Hạo nhìn cô gật đầu, anh cũng biết tính nghiêm trọng của việc này. Anh bật điện thoại nội bộ gọi cho chuyên viên mà anh tin tưởng nhất, chỉ lát sau cửa phòng mở ra, hai người chuyên ra mang theo dụng cụ tiến vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương