Lạc Mất Một Người Thương
-
Chương 138
Diệp Hạ Lam hỏi Lâm Tuệ Nghi: “Mẹ ăn mặc đẹp như vậy là mới đi dự tiệc về hay sao vậy?”.
Lâm Tuệ Nghi mỉm cười: “À chỉ là đi dự một buổi nguyên góp từ thiện thôi”.
Diệp Hạ Lam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu cô nhìn đồng hồ thấy đã gần 7 giờ tối liền hỏi: “Mẹ đã ăn tối chưa vậy??”.
Lâm Tuệ Nghi lắc đầu rồi nói: “Mẹ tính qua đây xem Khải Luân ăn gì chưa tính rủ nó ra ngoài ăn cái gì đó tại cũng lâu rồi hai mẹ con không có ngồi ăn cơm chung…”.
Thịnh Khải Luân liền đứng dậy mè nheo với Lâm Tuệ Nghi: “ Mẹ chúng ta không cần ra ngoài đâu cơm nhà vẫn ngon hơn mà nhỉ, với lại Hạ Lam cũng đã làm cơm tối rồi hay là chúng ta cùng ăn đi hôm khác lại ra ngoài ăn có được không?!”.
Lâm Tuệ Nghi tỏ vẻ tán đồng: “ Con nói phải cơm nhà vẫn ngon hơn “.
Lâm Tuệ Nghi, Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam cùng ngồi vào bàn ăn, Diệp Hạ Lam bới cơm cho Lâm Tuệ Nghi cô vẫn lễ phép và quý mến bà như trước đây: “ Con mời mẹ ăn cơm”.
Lâm Tuệ Nghi đón lấy chén cơm: “ Cảm ơn con”.
Buổi cơm tối cũng không mất nhiều thời gian sau khi ăn cơm xong Lâm Tuệ Nghi và Diệp Hạ Lam cùng dọn dẹp mặc dù Diệp Hạ Lam đã nói là để cô dọn nhưng Lâm Tuệ Nghi vẫn cứ muốn giúp, hai người nói với nhau rất nhiều chuyện trong mấy năm không gặp.
Lâm Tuệ Nghi đắn đo một chút rồi lại hỏi: “ Hạ Lam hiện tại con có đối tượng đi thêm bước nữa chưa?”.
Diệp Hạ Lam mỉm cười lắc đầu: “ Hiện tại con chỉ muốn dồn hết tâm sức vào công việc thôi mẹ à con muốn đưa Cổ Triệt phát triển thành trung tâm đồ gốm nổi tiếng khắp cả nước cơ”.
“ Hạ Lam à mấy năm Khải Luân đã thay đổi nhiều lắm rồi con hãy thử suy nghĩ cho nó một cơ hội được không mẹ thấy hai đứa ở bên cạnh nhau như thế này cũng rất vui mà”.
Diệp Hạ Lam rũ mắt xuống: “ Mẹ à, chỉ là người cũ lâu ngày gặp lại nên vậy thôi nếu không thể làm bạn đời thì làm bạn cá biệt cũng được mà mẹ”.
Lâm Tuệ Nghi nghĩ ra cái gì đó liền nói: “ Hạ Lam à hay là mẹ giới thiệu cho con xem mắt vài người nếu con thích ai thì mẹ sẽ đứng ra làm chủ gả con đi được không?”.
Diệp Hạ Lam nhìn Lâm Tuệ Nghi bằng đôi mắt ngạc nhiên: “ Dạ, sao mẹ lại nói vậy?”.
“ Mẹ luôn thấy có lỗi với con nếu lúc trước mẹ không đến tìm con rồi bảo con kết hôn với Khải Luân thì có lẽ mọi thứ đã khác con đã không phải chịu những tổn thương mà Khải Luân gây ra cho con…cho nên mẹ muốn bù đắp cho con bởi vì từ lâu mẹ đã xem con là con gái của mẹ rồi…bất kỳ người mẹ nào cũng mong muốn con gái của mình tìm được hạnh phúc mà đúng không, mẹ cũng vậy thôi…”.
Đột nhiên Thịnh Khải Luân xuất hiện từ phía sau hai người sắc mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí giọng điệu của anh cũng có chút hằn học không vui: “ Mẹ đang nói gì vậy chứ?”.
Lâm Tuệ Nghi và Diệp Hạ Lam cùng quay lại nhìn Thịnh Khải Luân, anh lại nói tiếp: “ Cái gì mà giới thiệu xem mắt với gả đi chứ, con là chồng cô ấy con vẫn còn sống sờ sờ mà mẹ”.
Lâm Tuệ Nghi nhìn Thịnh Khải Luân với ánh mắt phức tạp cảm xúc: “ Mẹ biết nhưng Hạ Lam cũng có quyền tìm hạnh phúc cho riêng mình…hơn nữa cũng là con ép con bé ly hôn với con còn gì”.
Thịnh Khải Luân đột nhiên hét lên: “ Con không đồng ý Diệp Hạ Lam là vợ của con…con không cho phép mẹ gả cô ấy cho ai hết…cô ấy là của con”.
Thịnh Khải Luân liền nắm lấy cánh tay của Diệp Hạ Lam kéo cô vào lòng của mình vòn tay ôm lấy cô như đang ôm bảo vật trân quý làm cho Lâm Tuệ Nghi và cả Diệp Hạ Lam đều ngạc nhiên.
Diệp Hạ Lam đưa tay đẩy Thịnh Khải Luân ra: “ Anh làm gì vậy mau buông ra đi”.
Thịnh Khải Luân lại ôm cô chặt hơn: “ Cả đời này của em đừng hòng chạy thoát khỏi anh”.
Diệp Hạ Lam càu nhàu với Thịnh Khải Luân: “ Anh làm gì vậy mau buông ra có mẹ ở đây đó”.
Thịnh Khải Luân lại cười nhạt rồi nói: “ Thể hiện tình cảm của mình thì đâu có gì là sai mà em lại phải ngại”.
Lâm Tuệ Nghi khẽ mỉm cười rồi nói: “ Nếu con đã nói vậy thì con nên giữ con bé cho tốt nha nếu không mẹ chắc chắn sẽ gả Hạ Lam cho người tốt hơn con đó”.
Thịnh Khải Luân tỏ vẻ đắc ý: “Mẹ yên tâm cả đời này của mẹ e là không thể gả cô con gái tên Diệp Hạ Lam này cho ai khác ngoài con trai của mẹ đâu”.
Lúc tiễn Lâm Tuệ Nghi về, Thịnh Khải Luân đã nói với bà: “ Mẹ à, chuyện con và Hạ Lam đang sống cùng nhau mẹ đừng nói cho ai biết nha con muốn sau khi tụi con kết hôn lại rồi sẽ công khai luôn với lại lúc này mà gia đình mình nhúng tay vào thì sẽ rất khó để con chinh phục cô ấy lần nữa”.
Lâm Tuệ Nghi giả vờ suy nghĩ rồi nói: “ Thôi được để xem con có bản lĩnh đem Hạ Lam về bên cạnh con không thôi”.
Thịnh Khải Luân hí hởn ra mặt: “ Cám ơn mẹ nhiều”.
Thịnh Khải Luân mở cửa xe cho Lâm Tuệ Nghi ngồi vào rồi dặn dò tài xế: “ Cậu chở mẹ tôi về cẩn thận nha”.
Chàng tài xế liền cúi đầu trả lời: “ Dạ tôi đã biết thưa tam thiếu gia” rồi khởi động xe rời khỏi Tiệp Tương Trang.
Thịnh Khải Luân quay vào nhà thì thấy Diệp Hạ Lam đang ngồi xem tivi nên đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, anh nhìn vào tivi rồi cau mày lên tiếng hỏi: “ Em mấy tuổi rồi mà còn xem “sói xám với cừu vui vẻ” vậy hả??”.
Lâm Tuệ Nghi mỉm cười: “À chỉ là đi dự một buổi nguyên góp từ thiện thôi”.
Diệp Hạ Lam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu cô nhìn đồng hồ thấy đã gần 7 giờ tối liền hỏi: “Mẹ đã ăn tối chưa vậy??”.
Lâm Tuệ Nghi lắc đầu rồi nói: “Mẹ tính qua đây xem Khải Luân ăn gì chưa tính rủ nó ra ngoài ăn cái gì đó tại cũng lâu rồi hai mẹ con không có ngồi ăn cơm chung…”.
Thịnh Khải Luân liền đứng dậy mè nheo với Lâm Tuệ Nghi: “ Mẹ chúng ta không cần ra ngoài đâu cơm nhà vẫn ngon hơn mà nhỉ, với lại Hạ Lam cũng đã làm cơm tối rồi hay là chúng ta cùng ăn đi hôm khác lại ra ngoài ăn có được không?!”.
Lâm Tuệ Nghi tỏ vẻ tán đồng: “ Con nói phải cơm nhà vẫn ngon hơn “.
Lâm Tuệ Nghi, Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam cùng ngồi vào bàn ăn, Diệp Hạ Lam bới cơm cho Lâm Tuệ Nghi cô vẫn lễ phép và quý mến bà như trước đây: “ Con mời mẹ ăn cơm”.
Lâm Tuệ Nghi đón lấy chén cơm: “ Cảm ơn con”.
Buổi cơm tối cũng không mất nhiều thời gian sau khi ăn cơm xong Lâm Tuệ Nghi và Diệp Hạ Lam cùng dọn dẹp mặc dù Diệp Hạ Lam đã nói là để cô dọn nhưng Lâm Tuệ Nghi vẫn cứ muốn giúp, hai người nói với nhau rất nhiều chuyện trong mấy năm không gặp.
Lâm Tuệ Nghi đắn đo một chút rồi lại hỏi: “ Hạ Lam hiện tại con có đối tượng đi thêm bước nữa chưa?”.
Diệp Hạ Lam mỉm cười lắc đầu: “ Hiện tại con chỉ muốn dồn hết tâm sức vào công việc thôi mẹ à con muốn đưa Cổ Triệt phát triển thành trung tâm đồ gốm nổi tiếng khắp cả nước cơ”.
“ Hạ Lam à mấy năm Khải Luân đã thay đổi nhiều lắm rồi con hãy thử suy nghĩ cho nó một cơ hội được không mẹ thấy hai đứa ở bên cạnh nhau như thế này cũng rất vui mà”.
Diệp Hạ Lam rũ mắt xuống: “ Mẹ à, chỉ là người cũ lâu ngày gặp lại nên vậy thôi nếu không thể làm bạn đời thì làm bạn cá biệt cũng được mà mẹ”.
Lâm Tuệ Nghi nghĩ ra cái gì đó liền nói: “ Hạ Lam à hay là mẹ giới thiệu cho con xem mắt vài người nếu con thích ai thì mẹ sẽ đứng ra làm chủ gả con đi được không?”.
Diệp Hạ Lam nhìn Lâm Tuệ Nghi bằng đôi mắt ngạc nhiên: “ Dạ, sao mẹ lại nói vậy?”.
“ Mẹ luôn thấy có lỗi với con nếu lúc trước mẹ không đến tìm con rồi bảo con kết hôn với Khải Luân thì có lẽ mọi thứ đã khác con đã không phải chịu những tổn thương mà Khải Luân gây ra cho con…cho nên mẹ muốn bù đắp cho con bởi vì từ lâu mẹ đã xem con là con gái của mẹ rồi…bất kỳ người mẹ nào cũng mong muốn con gái của mình tìm được hạnh phúc mà đúng không, mẹ cũng vậy thôi…”.
Đột nhiên Thịnh Khải Luân xuất hiện từ phía sau hai người sắc mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí giọng điệu của anh cũng có chút hằn học không vui: “ Mẹ đang nói gì vậy chứ?”.
Lâm Tuệ Nghi và Diệp Hạ Lam cùng quay lại nhìn Thịnh Khải Luân, anh lại nói tiếp: “ Cái gì mà giới thiệu xem mắt với gả đi chứ, con là chồng cô ấy con vẫn còn sống sờ sờ mà mẹ”.
Lâm Tuệ Nghi nhìn Thịnh Khải Luân với ánh mắt phức tạp cảm xúc: “ Mẹ biết nhưng Hạ Lam cũng có quyền tìm hạnh phúc cho riêng mình…hơn nữa cũng là con ép con bé ly hôn với con còn gì”.
Thịnh Khải Luân đột nhiên hét lên: “ Con không đồng ý Diệp Hạ Lam là vợ của con…con không cho phép mẹ gả cô ấy cho ai hết…cô ấy là của con”.
Thịnh Khải Luân liền nắm lấy cánh tay của Diệp Hạ Lam kéo cô vào lòng của mình vòn tay ôm lấy cô như đang ôm bảo vật trân quý làm cho Lâm Tuệ Nghi và cả Diệp Hạ Lam đều ngạc nhiên.
Diệp Hạ Lam đưa tay đẩy Thịnh Khải Luân ra: “ Anh làm gì vậy mau buông ra đi”.
Thịnh Khải Luân lại ôm cô chặt hơn: “ Cả đời này của em đừng hòng chạy thoát khỏi anh”.
Diệp Hạ Lam càu nhàu với Thịnh Khải Luân: “ Anh làm gì vậy mau buông ra có mẹ ở đây đó”.
Thịnh Khải Luân lại cười nhạt rồi nói: “ Thể hiện tình cảm của mình thì đâu có gì là sai mà em lại phải ngại”.
Lâm Tuệ Nghi khẽ mỉm cười rồi nói: “ Nếu con đã nói vậy thì con nên giữ con bé cho tốt nha nếu không mẹ chắc chắn sẽ gả Hạ Lam cho người tốt hơn con đó”.
Thịnh Khải Luân tỏ vẻ đắc ý: “Mẹ yên tâm cả đời này của mẹ e là không thể gả cô con gái tên Diệp Hạ Lam này cho ai khác ngoài con trai của mẹ đâu”.
Lúc tiễn Lâm Tuệ Nghi về, Thịnh Khải Luân đã nói với bà: “ Mẹ à, chuyện con và Hạ Lam đang sống cùng nhau mẹ đừng nói cho ai biết nha con muốn sau khi tụi con kết hôn lại rồi sẽ công khai luôn với lại lúc này mà gia đình mình nhúng tay vào thì sẽ rất khó để con chinh phục cô ấy lần nữa”.
Lâm Tuệ Nghi giả vờ suy nghĩ rồi nói: “ Thôi được để xem con có bản lĩnh đem Hạ Lam về bên cạnh con không thôi”.
Thịnh Khải Luân hí hởn ra mặt: “ Cám ơn mẹ nhiều”.
Thịnh Khải Luân mở cửa xe cho Lâm Tuệ Nghi ngồi vào rồi dặn dò tài xế: “ Cậu chở mẹ tôi về cẩn thận nha”.
Chàng tài xế liền cúi đầu trả lời: “ Dạ tôi đã biết thưa tam thiếu gia” rồi khởi động xe rời khỏi Tiệp Tương Trang.
Thịnh Khải Luân quay vào nhà thì thấy Diệp Hạ Lam đang ngồi xem tivi nên đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, anh nhìn vào tivi rồi cau mày lên tiếng hỏi: “ Em mấy tuổi rồi mà còn xem “sói xám với cừu vui vẻ” vậy hả??”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook