Lạc Mai Phong
-
Chương 5
Ngoài cửa sổ bóng cây mỏng manh thưa thớt, ánh trăng bao phủ chiếu qua song cửa, giống như khoác lên một tầng sa mỏng manh. Sở Phong Lạc bỗng dưng cảm nhận một loại thương cảm kỳ dị, giống như từ trong thân thể chảy ra, giống như mất đi gì đó, đau đến suýt hít thở không thông.
Đây không phải lần đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên có ý nghĩ muốn rơi lệ. Nam nhân chân chính thì sẽ không rơi lệ. Sở Phong Lạc âm thầm cười nhạo bản thân đột nhiên yếu đuối, lẳng lặng chờ đợi thương cảm này trôi qua.
Sở Phong Lạc tịnh dưỡng hai ngày, hai ngày này Tiêu Viễn Lan bộn bề quốc sự, chẳng qua là sai người đưa chút đồ điều dưỡng cho hắn, muốn hắn hảo hảo nghỉ ngơi. Ngày hôm sau nội lực đã khôi phục, nhưng tính ra tối đa chỉ có ba phần —— hài tử chiếm hết bảy phần. Ngoại trừ có thể sử dụng ít nội lực, vẫn như trước suy yếu vô lực.
Từ sau khi hắn khôi phục võ công Tiêu Viễn Lan thường hay đến Phù Minh Cung, biết thân thể hắn vẫn không chuyển biến tốt, Tiêu Viễn Lan thập phần sốt ruột, liên tục gọi thái y đến xem, nhưng quốc sự bộn bề, Tiêu Viễn Lan cũng không thể thường xuyên bồi bên cạnh Sở Phong Lạc, do đó cuối cùng để cho Sở Phong Lạc có cơ hội một mình gặp mặt Tần thái y.
“Phong Lạc, ngươi khẳng định thật sự muốn bỏ hài tử sao?” Nghe xong lời của Sở Phong Lạc, Tần thái y hỏi. Cùng là người Long tộc với nhau, Tần thái y đã hoàn toàn đem Sở Phong Lạc xem như tử tôn của mình.
Con nối dõi của Long tộc vốn thập phần ít, mặc dù Sở Phong Lạc sinh chưa hẳn là Long tộc, nhưng Sở Phong Lạc nói muốn bỏ hài tử đang mang vẫn khiến lão lấy làm kinh hãi.
“Không sai, ta đã quyết định.” Sở Phong Lạc cười khổ, “Ta sẽ không làm mẫu thân, hài tử quá nửa là dưỡng không lớn, đến lúc đó lỡ như chết yểu, còn không bằng hiện tại liền quyết định không dưỡng thì tốt hơn. Hơn nữa, một hài tử không ai thương, nhất định là bất hạnh.....” Hắn vừa nói xong, bỗng nhiên có chút bi thương không tên từ đáy lòng dâng lên, hoặc là bất an.
“Ai trời sinh đã là mẫu thân? Còn không phải trước sinh hạ sau hãy nói.” Tần thái y cau mày nói.
Sở Phong Lạc một trận cười khổ. Không đem quá trình bản thân bị lầm thành nam tử dương tính dưỡng lớn, chỉ thản nhiên nói: “Ta không định quay về Vụ Ẩn Thành, sau khi ly khai hoàng cung, lưu lạc giang hồ, mang theo hài tử, chỉ sợ.....”
“Hài tử là huyết mạch của hoàng tộc ư?” Tần thái y trầm ngâm, “Mưu hại hoàng thất là trọng tội tru di cửu tộc, lỡ như bị Hoàng Thượng biết, chỉ sợ sẽ không tha cho ngươi.”
Dù không biết hắn có hài tử, hắn ly khai, Tiêu Viễn Lan cũng sẽ không tha cho hắn. Khóe miệng Sở Phong Lạc giương lên một nụ cười kỳ quái, Tiêu Viễn Lan đối với mình rất tốt rất tốt, ngoại trừ cưỡng bức mình ra, chưa bao giờ lại đối mình tàn nhẫn, thế nhưng..... thật sự giết đi hài tử này, là mình đối với y tàn nhẫn chăng.
Sở Phong Lạc thoáng thất thần, Tần thái y lại nói: “Dược vật thông thường chỉ sợ đối thân thể có trở ngại, nhưng thân là người Long tộc, chung quy không thể giúp ngươi hốt thuốc giết hài tử trong bụng..... Thế này đi, ta khai một phương thuốc cho ngươi, ngươi sau khi xuất cung, tự mình phối.” Nói xong liền tại trên giấy khai phương thuốc, trầm ngâm một hồi, hỏi: “Phong Lạc, có phải Trương Thục phi bằng lòng dẫn ngươi xuất cung không?”
“Đúng vậy.” Sở Phong Lạc không hiểu vì sao lão lại biết được, lấy làm kinh hãi, cung kính hỏi thăm: “Không biết làm sao ngài biết được?”
“Thục phi dịu dàng hiền thục, là hảo nữ tử, ngày sau chắc hẳn mẫu nghi thiên hạ, có điều phụ thân của nàng tâm cơ khó dò..... Tóm lại, ngươi mọi chuyện phải cẩn thận.” Tần thái y lắc lắc đầu, hiển nhiên không muốn nhiều lời về chuyện của Trương Tuân Úc.
Sở Phong Lạc hiểu được ý tứ của Tần thái y, tuy rằng có thể nhờ vã Trương Thục phi, nhưng không thể tín nhiệm. Đã là đế vương hậu phi, đương nhiên phải vì nghĩ đến quyền lợi của bản thân, sẽ không mặc kệ trượng phu mình sủng tín một nam tử, cho nên nàng mới bằng lòng dẫn hắn xuất cung.
“Phong Lạc, về sau nếu ngươi ly khai hoàng cung không chỗ để đi, thì đến núi Côn Lôn đi tìm chất nhi của ta, nó sau khi ly khai Vụ Ẩn Thành thì cư ngụ ở đó, là một hộ săn bắn, thú một nữ tử dân gian làm vợ, người Long tộc không quay về Vụ Ẩn Thành, ở bên ngoài tốt hơn hết vẫn nên chiếu cố lẫn nhau.....” Tần thái y thở dài một tiếng, nói chuyện giống như tự mình độc thoại.
Sở Phong Lạc tâm động, lại thoáng xuất thần. Tần thái y đem tên tuổi nơi cư ngụ của chất nhi nói với hắn. Vác hòm thuốc lên thì muốn cáo từ, Sở Phong Lạc đứng dậy, tiễn Tần thái y ra ngoài.
Ngay đêm hôm đó, liền có một cung nữ quét dọn chuyển cho Sở Phong Lạc tờ giấy, bảo hắn tối ngày thứ bảy thay đổi y phục của một thị vệ rồi xuất môn, tự nhiên sẽ có người tiếp ứng, cũng bảo hắn sau khi xem xong thì thiêu hủy tờ giấy ngay, để tránh bị người phát hiện.
Tiêu Viễn Lan vẫn như trước thường xuyên lui tới, Sở Phong Lạc đã xác định ngày mình có thể ly khai, đối Tiêu Viễn Lan không khỏi có hơi áy náy, thậm chí trong tình sự cũng mặc y tác cầu, Tiêu Viễn Lan còn tưởng rằng y bằng lòng thành thật với mình, càng thêm cao hứng, nhưng nhìn đến sắc mặt hắn không tốt, vẫn một bộ dạng trọng thương chưa lành, cũng không dám yêu cầu vô độ, có khi chỉ ôm hắn, kể vài chuyện thú vị khi thiếu niên.
Kỳ thật nói là chuyện thú vị cũng không có gì lý thú, Tiêu Viễn Lan trải qua mười tám năm tựa hồ mỗi ngày chỉ có mỗi mình y tại trong cung điện nhàm chán nhạt nhẽo này. Tiêu Viễn Lan vốn muốn ly khai tranh đấu của hoàng thất, trải qua cuộc sống người bình thường, lại vì một câu nói của mình muốn y gánh trách nhiệm, lại gián tiếp đem Tiêu Viễn Lan đẩy lên Đế tọa. Thực ra khi đó thái tử bị giết hại, ngoại trừ Tiêu Viễn Lan ra, càng không ai thích hợp làm Hoàng đế. Nếu Tiêu Viễn Lan không lên ngôi, lúc ấy ắt hẳn thiên hạ đại loạn. Thế nhưng tạo nên cá tính âm trầm lãnh khốc ngày nay của Tiêu Viễn Lan, quả thực bản thân phải chịu một phần trách nhiệm rất lớn. Hiện tại còn muốn ly khai, kỳ thật cũng là một loại hành vi ích kỷ chăng.
Nhưng hắn thật sự không muốn đối diện với Tiêu Viễn Lan..... Vô luận hắn thân là thân phận Long tộc hay là thân thể có thể sinh hài tử..... Sở Phong Lạc bất đắc dĩ nhìn cái bụng chưa to ra của bản thân. Tuy rằng hài tử Long tộc vừa mới ra đời rất nhỏ, chỉ bằng nửa người thường, nhưng dù sao cũng là chiếm không ít chỗ, thân thể lại càng không ngừng gầy yếu đi, bụng nhô ra nhất định sẽ không bị người ta xem như thân thể mập ra nhỉ.
Tối nay Tiêu Viễn Lan cũng không đến. Có lẽ là an bài của Thục phi. Lại có thể thao túng hành động của Tiêu Viễn Lan, có thể thấy được thế lực của Trương gia trong triều rất lớn, Sở Phong Lạc không khỏi đối với nữ tử này cảm thấy bội phục từ tận đấy lòng.
Thời gian ước định sắp tới, Sở Phong Lạc sửa soạn chút ít, lại phát hiện có rất nhiều thứ không nỡ vứt bỏ, dây cột tóc Tiêu Viễn Lan tặng, khăn tay lau mồ hôi cho hắn, còn có một chuỗi tràng hạt khắc bằng hồng ngọc. Đó là vì mấy ngày trước do mình nôn nghén mà tâm thần bất định, Viễn Lan đưa cho mình.
Nhiều lần do dự, Sở Phong Lạc đem chuỗi tràng hạt cất vào trong ngực, cẩn thận giấu kín. Chuỗi tràng hạt này thoạt nhìn bình thường, nhưng mà thập phần xinh đẹp, tinh xảo đặc sắc. Nghe một cung nữ biết rõ sự tình nói, Tiêu Viễn Lan đặc biệt đến Bạch Mã Tự một chuyến, hình như chỉ vì cầu một chuỗi tràng hạt, đại khái chính là chuỗi này. Tiêu Viễn Lan cũng không chịu nói làm thế nào có, chỉ tùy ý đưa cho hắn, sau khi nhìn thấy hắn mang trên tay thì lộ ra một nụ cười rất chân tình.
Đồ ngốc này. Mang chuỗi tràng hạt này theo sẽ giúp hắn bớt đi khổ sở. Về sau đi xa rồi lại tùy ý vứt đi là được rồi. Sở Phong Lạc vì hành động không giống ngày thường của mình mà đưa ra lời giải thích.
Thủ vệ túc trực ngoài cửa huyên huyên náo náo, hình như ngoài đó xảy ra chuyện gì, có người nhân lúc hỗn loạn chạy vào, mời Sở Phong Lạc cùng gã thay đổi y phục, lại thừa lúc người khác chưa phòng bị, có một người mang hắn theo, trà trộn vào thủ vệ tuần hành, đánh bất tỉnh một tên thái giám, lại thay đổi y phục thái giám dùng lệnh bài Thục phi cho hắn xuất cung.
Hoàng cung thủ vệ nghiêm mật, ba bước một tốp, năm bước một trạm gác, phàm là nhìn thấy cái gì ra vào, đều nhất nhất kiểm tra, thầm nghĩ nếu dựa theo phương pháp của Tần thái y đã sớm bị phát hiện.
Ngay vào thời khắc đại môn của hoàng cung đóng lại phía sau, Sở Phong Lạc phát hiện bản thân từ tận sâu trong tim toát ra cư nhiên không phải may mắn, mà là một loại mờ mịt sâu thẩm. Người kia tại trong hoàng cung, nhất định thương tâm phẫn nộ đến nổi cơn điên chăng.
Sở Phong Lạc thoáng cười khổ, mặc kệ ra sao, cứ phải rời hoàng cung đã, lưu lại nơi này có rất nhiều điều không thỏa đáng, cho dù Tiêu Viễn Lan là vì yêu hắn, không ngại thân phận Long tộc của hắn, hắn cũng vẫn không thể tiếp nhận sự thật bản thân phải nằm dưới thân nam nhân khác, để người thương yêu.
Ra khỏi hoàng cung, phía xa chân trời đã tối đen như mực, khi xuất môn đánh kẻng canh một, đến khi ra ngoài hoàng thành, đã qua giờ giới nghiêm, mặc khác dưới tàng cây có một người dắt theo con ngựa tiến đến tiếp ứng, nói: “Các hạ có phải họ Sở không? Chủ nhân nhà ta nói, con ngựa này đưa cho ngươi, chúc ngươi thượng lộ bình an.”
Sở Phong Lạc tiếp nhận dây cương, đang định nói lời cảm tạ, nam tử kia lại nói: “Sở công tử có phải đang trúng độc nhuyễn cân tán không? Chủ nhân nhà ta có Tương Lưu Túy, tặng cho Sở công tử, chỉ mong, Sở công tử đừng quên chuyện đã ước định.”
Chuyện đã ước định, là Trương Thục phi muốn mình vĩnh viễn không gặp lại Tiêu Viễn Lan nữa.
Sở Phong Lạc tim thoáng đập loạn, nam tử kia lấy ra một bình sứ, đổ ra một dược hoàn, nói: “Dược hiệu sáu canh giờ sau mới phát tác, Sở công tử nên sớm ăn vào.”
Sở Phong Lạc giải độc, nhưng võ công chỉ còn ba phần, thành ra cũng chưa từng biểu hiện trước mặt người khác sự thật bản thân đã khôi phục võ công, hơn nữa giải dược là Tiêu Viễn Lan ngầm đưa hắn, mặc dù Trương Thục phi tai mắt nhiều, nhưng xem ra còn chưa biết chuyện này. Sở Phong Lạc đang muốn đa tạ hảo ý của Trương Thục phi, lại nhìn đến dược hoàn kia là màu chàm, trong lòng cả kinh, bất động thanh sắc nhận lấy. Ra vẻ nuốt xuống, lại dấu trong lòng bàn tay.
“Đa tạ hảo ý của chủ nhân nhà ngươi. Sở mỗ nếu đã nhận ân tình của nàng, đương nhiên sẽ làm theo việc nàng ấy muốn.”
Hình ảnh Tiêu Viễn Lan ngậm dược hoàn hôn môi mình vẫn không ngừng tái hiện trong đầu, hắn đương nhiên nhớ rõ Tương Lưu Túy là màu xanh biếc, mặc dù lúc này đang đứng trong bóng đêm nhìn chẳng rõ, nhưng giữa màu chàm và màu xanh biếc vẫn có chút khác biệt. Tần thái y nói Tương Lưu Túy thập phần ít ỏi, cũng chỉ Tiêu Viễn Lan mới có, tin rằng Trương Thục phi cũng chưa từng thấy qua Tương Lưu Túy rồi.
Xem ra Trương Thục phi vẫn còn đối hắn chưa yên tâm, muốn độc chết hắn.
“Vẫn là thỉnh Sở công tử mau chóng lên đường.” Người nọ thúc giục nói, “Trong hoàng cung canh gác nghiêm ngặt, chắc hắn hiện tại đã bị người khác phát hiện.”
Xem chừng dược hoàn này của Trương Thục phi là loại độc dược phát tác chậm, nếu độc chết mình ngay trong hoàng thành, nhất định sẽ bị người điều tra ra, đối nàng cũng không có lợi ích gì. Trương Thục phi tâm cơ thâm trầm, làm bạn cạnh Tiêu Viễn Lan, không biết có thật sự hảo hảo đối y không.
Trương Thục Phi là yêu Tiêu Viễn Lan sao, theo như lúc nàng nhắc tới Tiêu Viễn Lan một tiếng “Viễn Lan” du dương như vậy thì đủ biết.
Chỉ là Trương Thục phi nếu không chiếm được Tiêu Viễn Lan, nàng thủ đoạn ngoan độc như vậy, không biết lại sẽ làm ra chuyện gì, nghĩ đến Tiêu Viễn Lan tại thâm cung đối mặt với văn võ bá quan tâm tư quỷ quyệt trong triều, tần phi chung gối đồng sàng dị mộng, không biết tại sao, Sở Phong Lạc trong lòng đột nhiên đau nhói.
Không thể suy nghĩ nhiều, nếu không mình sẽ thay đổi tâm ý lưu lại. Sở Phong Lạc cắn răng nhảy lên ngựa, vừa kẹp bụng ngựa liền dứt khoát chạy đi.
Dùng một tấm lệnh bài khác, Sở Phong Lạc ra ngoài thành môn của hoàng thành, chưa được bao lâu, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng người hô quát truy đuổi. Đằng sau cách mấy mươi trượng, một đoàn kỵ binh cầm đuốc, cơ hồ chiếu sáng cả không trung.
Ụ đất trước mặt hiện lên một cây cầu, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nước chảy dưới cầu.
Sở Phong Lạc giảm tốc, mạnh mẽ nhảy xuống ngựa, ngay tại chỗ lăn một vòng, lăn đến trong bụi cỏ bên cạnh. Ngựa vẫn tiếp tục phi như bay về phía trước, chỉ ngay thấy tiếng chân không ngừng, thẳng tiến về phía trước.
Dưới cầu Đông Môn nước chảy róc rách, Sở Phong Lạc nhảy xuống bờ sông, nhẹ nhàng ẩn thân dưới gầm cầu, chờ đợi người tìm kiếm ly khai.
Lúc này đã là cuối xuân, thỉnh thoảng hạ một trận mưa. Dòng sông dùng để bảo vệ thành sâu chừng một người cao to. Nghe thấy tiếng một đội nhân mã phi như bay qua cầu, Sở Phong Lạc còn chưa dám đi lên, quả nhiên một lát sau, đội nhân mã kia đã đi rồi quay lại, tại phụ cận cầu Đông Môn bắt đầu lùng sục.
Cường tương thủ hạ vô nhược binh, thủ hạ của Tiêu Viễn Lan quả nhiên đều rất có kinh nghiệm truy tung. Sở Phong Lạc bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, đành phải nhảy xuống nước ẩn thân.
Bọn lính nửa đêm bị lôi đầu dậy tìm người, vẫn còn đang buồn ngủ, chỉ nghĩ đến nhanh chóng quay về ngủ một giấc, cũng bất chấp dưới nước có người ẩn nấp hay không, tại phụ cận cầu tìm kiếm nơi có thể ẩn thân trong chốc lát, liền quay về phục lệnh.
Cuối xuân nước vẫn lạnh đến kinh người, ngâm trong nước sông lạnh như băng, Sở Phong Lạc cảm giác máu toàn thân đều muốn đông thành băng. Vào lúc nhóm người truy tìm ly khai, Sở Phong Lạc đã toàn thân ướt đẫm.
Nếu là trước kia thì không hề hấn gì, nhưng đang mang thai, thân thể trở nên chịu không nổi một kích, mới ngâm trong nước lạnh một lát đã liền bắt đầu run rẩy không ngừng.
Sở Phong Lạc từ từ bò lên bờ, bụng đột nhiên một cơn đau quặng, khí lực hai chân giống như bị hút sạch vô lực, chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo đi vài bước, thì té ngã trên đất.
Hài tử..... Có lẽ sắp không giữ được. Sở Phong Lạc đờ đẫn suy nghĩ. Hài tử yếu ớt như vậy, sẽ không là Long tộc, giả như sẩy mất, người Long tộc cũng sẽ không trách hắn. Tiêu Viễn Lan lại không biết đến sự tồn tại của hài tử này, chính mình cũng không muốn nó, hài tử này chính là không ai yêu.
Nếu hài tử biết, không biết sẽ nghĩ gì?
Sở Phong Lạc nhẹ nhàng ấn lên bụng mình, bỗng nhiên trong lòng có một loại cảm giác rất đau.
Kỳ thật đối hắn mà nói sinh hài tử không có gì quan trọng, huống hồ lại là một hài tử do người hắn không hề yêu cường bạo mà có..... Chỉ là mình không phải một hảo mẫu thân, ngay cả cơ hội để nó sinh tồn cũng bóp chết.
Lúc này phía xa chân trời vẫn không có tia sáng, một mảnh tối đen.
Sở Phong Lạc đi lang thang dọc theo đường phía trước, vừa rồi tuy rằng rất đau, nhưng không chảy nhiều máu, xem chừng hài tử vẫn có thể giữ được. Vốn cần phải đốt lửa hơ khô y phục trên người, nhưng đồ đạc mang theo đều đã ướt đẫm, kể cả ngân phiếu, đốt lửa, cùng phương thước Tần thái y khai cho, chữ trên phương thuốc đã nhòa nhìn không rõ.
Muốn phá bỏ hài tử hay không, Sở Phong Lạc có chút do dự. Mới hơn hai tháng, cơ hồ còn chưa thành hình, cho dù phá bỏ cũng không hề gì, thế nhưng vừa rồi xém nữa mất đi hài tử dần dần biến thành một loại khủng hoảng, tràn ngập trong lòng.
Có lẽ con người luôn luôn như vậy, chỉ đến khi mất đi mới có thể cảm thấy không muốn.
Dù sao đi nữa hài tử cũng vô tội, có lẽ nó cũng muốn nhìn nhân thế này một cái, nhìn mẫu thân nhẫn tâm này một cái..... Còn có phụ thân chẳng hay biết gì.....
Sở Phong Lạc vốn vì phong hàn mà đầu óc dần dần trống rỗng, bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tuyệt lệ của Tiêu Viễn Lan..... Tiêu Viễn Lan nếu biết hắn mang thai một hài tử, là cao hứng phấn khởi, hay là kinh nghi bất định, hay càng là hoàn toàn không tin?
Nếu hài tử này ra đời, thì nhất định mình cùng Tiêu Viễn Lan vĩnh viễn dây dưa không dứt.
Sở Phong Lạc cắn chặt răng, bước nhanh đi đến tế thế đường của tiểu trấn trước mặt, nhờ đại phu hốt một thang dược phá thai, rồi đi vào một khách điếm, mượn tiểu nhị của khách điếm giúp tiên dược. Sở Phong Lạc lúc này khí lực toàn thân đã gần như mất hết, chỉ có thể miễn cưỡng đi tới trước giường.
Sở Phong Lạc nằm trong khách phòng của khách điếm mấy canh giờ, nghe thấy tiểu nhị kêu gọi, chậm rãi từ trong mê man tỉnh lại.
“Khách quan, đây là dược ngài muốn tiên.” Tiểu nhị đánh thức hắn, rồi đem dược bưng vào. Vừa nãy chưởng quầy còn đang oán giận, khách nhân này sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không biết có thể bệnh chết ở trong khách điếm không, nếu bệnh chết, điếm lấy không được tiền, còn phải lãng phí một mảnh chiếu.....
“Cám ơn, ngươi ra ngoài đi.” Sở Phong Lạc tiếp nhận dược, có chút xuất thần.
Đây là phương thuốc người thường sử dụng, Tần thái y nói đối thân thể có hại, nhưng chuyện tới nước này, cũng không thể nề hà. Phá thai vốn đã là hại thân thể, chẳng qua là phương thuốc của Tần thái y khai hơn mấy vị dược liệu điều dưỡng, dùng bổ sung khí huyết cho nam tử Long tộc khi sẩy thai mà thôi.
Đem dược này uống hết, có thể xuôi xuôi mọi chuyện.
Sở Phong Lạc nhìn vào dược thủy đen kịt trong chén, bỗng nhiên lại lần nữa nổi lên do dự, hắn thái độ làm người xưa nay quyết đoán kịp thời, chưa từng không quyết đoán thế này, nhưng tại thời điểm này bỗng dưng trở nên dao động bất định.
Nương..... không muốn không muốn con..... Đừng mà..... Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.....
Giọng nói huyền ảo non nớt tựa như vọng đến từ tận đáy lòng, tay Sở Phong Lạc run mạnh, chén thuốc rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh, dược thủy văng ra toàn bộ, Sở Phong Lạc bỗng dưng cảm giác tâm giống như xoắn lại đau đớn.
Hài tử từ huyết nhục của mình mà ra, làm sao có thể đang tâm vứt bỏ? Huống chi hài tử vốn chính là vô tội, dù không ai thương nó đi nữa, mình cũng có thể thương nó.
Hài tử này sẽ làm mình lưng đeo thống khổ bị người lăng nhục, cũng chấp nhận.
Nếu như không định gặp lại Tiêu Viễn Lan, vậy có thể mang theo hài tử ẩn cư sơn lâm, Tiêu Viễn Lan vĩnh viễn cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của hài tử này. Trước nay không nghĩ muốn hài tử này, kỳ thật cũng chỉ vì muốn trốn tránh trách nhiệm làm mẫu thân mà thôi. Bản thân nửa đời cúi đầu ngẩng đầu, khiếu ngạo thiên hạ, xưa nay đường đường chính chính, vậy mà ngay cả hài tử sinh mang tương liên cũng thiếu chút nữa vứt bỏ.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cảm giác hối hận chợt qua đi, nội tâm chính là vô cùng an tĩnh nhẹ nhõm.
Sở Phong Lạc đã quyết định sinh hạ hài tử, không bao giờ lưỡng lự nữa, chuẩn bị an thai sinh nở. Hắn vốn được xem thành nam tử dương tính nuôi dưỡng, đương nhiên minh bạch thân là nam nhân lại có thể sinh hài tử, loại chuyện này để cho người khác biết chỉ sẽ khiến bản thân chịu không nổi, thành ra cũng không có nhờ tiểu nhị giúp mình hốt dược an thai. Ngược lại chuẩn bị quay về Vụ Ẩn Thành, để tế sư của Long tộc xem cho hắn.
Tế sư của Long tộc là người phụ trách hiến tế cùng phán đoán âm dương tính thời điểm ngày âm, mà người tính sai âm dương tính của mình đại khái là tế sư của hai mươi năm trước. Sai đã sai rồi, Sở Phong Lạc cũng chẳng muốn truy cứu chuyện cũ, mà thân sự của Long Vương cùng hắn mặc dù biết là như bọt xà phòng, cũng khiến hắn sứt đầu mẻ trán, nhất thời đành bất chấp chuyện tình của bản thân.
Tuy rằng địa phương kia không thuộc về bản thân, thậm chí vào lúc Long Vương trốn đi mình còn mang trên lưng danh soán vị, nhưng dù sao cũng là địa phương của Long tộc, đối bản thân sinh hạ hài tử mới có lợi, vì hài tử suy nghĩ, hết thảy đều gắng nhịn xuống. Giờ khắc này toàn thân toàn tâm của hắn đều đặt trên người hài tử, hết thẩy vinh nhục đều bất chấp.
Hắn ở tại khách điếm hai ngày, lúc cảm thấy bản thân có thể xuống giường hành tẩu vài bước, ly khai khách điếm. Mà nhân mã Tiêu Viễn Lan phái đi truy tìm chắc không ngờ đến hắn sẽ lưu lại tại tiểu trấn của kinh kì, thành ra thời điểm kiểm soát cũng không kỹ lưỡng, buông tha hắn.
Sở Phong Lạc mượn danh hốt dược cho thê tử, tại tế thế đường tùy tiện bắt mấy thang dược. Đường đến Vụ Ẩn Thành còn xa, hắn có thể cố chống đỡ, chỉ sợ hài tử chống đỡ không nỗi. Khi theo đường sông đến trên núi bất thình lình bị đau khiến hắn thập phần bất an, tuy rằng không có kinh nghiệm, cũng không có ai nói qua với hắn, thế nhưng hắn cũng biết, hài tử nhất định là xảy ra chuyện, hiện tại có thể giữ được đã là vạn hạnh.
Vào lúc Sở Phong Lạc đến một thành thị, thời điểm dắt ngựa đi ngang thành môn, nhìn thấy bức họa của mình, trên đó ngoài trọng thưởng ra còn có một câu “Không chuẩn tổn thương chút nào, nếu không nghiêm trị không tha.”
Quả nhiên giống với tính tình của Tiêu Viễn Lan.
Khóe miệng của Sở Phong Lạc gợi lên một nụ cười tươi. Người kia dù có thương tâm đi nữa, cũng sẽ không thương tổn mình, mà phút ban đầu y đối mình cướp đoạt, kỳ thật cũng chỉ là dục vọng độc chiếm khiến y phát cuồng mà thôi.
Người kia biết hắn đào tẩu, ngoài mặt có thể sẽ nổi trận lôi đình, nhưng sau lưng nhất định sẽ thương tâm khổ sở nhỉ.
Sở Phong Lạc nhìn thấy mình trên bức họa tuấn đĩnh phi dương nói không nên lời, thế nhưng so với tướng mạo của mình còn tuấn hơn vài phần, hiển nhiên cũng là từ tay người nọ mà ra. Hiện tại mình vì nguyên do mang thai, đã mất đi rất nhiều khí chất anh tuấn, một bộ dạng suy yếu vô lực, cùng người trên bực họa kém xa nhau, khó trách dọc đường hành tẩu, cũng không có ai tìm hắn thăm dò.
Có lẽ nguyên nhân cũng vì Tiêu Viễn Lan đề xuất trọng phạt, muốn bắt người sao có thể không cho tổn thương người chứ? Người kia vì mình, cư nhiên khó xử người khác như thế.
Sở Phong Lạc nhớ đến người kia, không khỏi vừa lắc đầu, vừa mỉm cười.
Đáng tiếc giữa bọn họ không có tương lai, nếu Tiêu Viễn Lan chỉ là một người bình thường, có lẽ sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều.
Sở Phong Lạc yên lặng suy nghĩ, dắt ngựa bước trên con đường quay về Vụ Ẩn Thành.
Khi đi ngang qua thành Nam Giang, Sở Phong Lạc trọ lại một đêm.
Nơi này thường là nơi hắn cùng Tiêu Viễn Lan gặp mặt, bởi vì tại nơi trung gian giữa kinh thành và Vụ Ẩn Thành, dễ dàng gặp mặt nhất. Trước kia hắn chỉ biết Tiêu Viễn Lan là quý tộc tử đệ của kinh thành, không ngờ tới y cư nhiên là đương kim Hoàng Đế. Trách không được mỗi lần y nhìn thấy mình, đều là dáng vẻ cao hứng đến không thể cao hứng hơn nữa. Kỳ thật muốn đơn phương gặp mặt hắn, Tiêu Viễn Lan cũng là tương đối không đổi.
Tâm tình đã xảy ra rất nhiều biến hóa nhỏ bé, Sở Phong Lạc phát hiện, cảm tình đối với Tiêu Viễn Lan không còn là cừu hận nhục nhã nữa, mà dần dần biến thành vì mình cư nhiên mang thai hài tử của y khi đối mặt với y là một loại nan kham.
Không ngờ đến bản thân cư nhiên sẽ sinh ra loại cảm tình tương tự như ngượng ngùng, Sở Phong Lạc trong lòng ngũ vị tạp trần. Cũng vì mang thai mà thay đổi rất nhiều, ngay cả bản thân còn cảm thấy xa lạ.
Đây không phải lần đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên có ý nghĩ muốn rơi lệ. Nam nhân chân chính thì sẽ không rơi lệ. Sở Phong Lạc âm thầm cười nhạo bản thân đột nhiên yếu đuối, lẳng lặng chờ đợi thương cảm này trôi qua.
Sở Phong Lạc tịnh dưỡng hai ngày, hai ngày này Tiêu Viễn Lan bộn bề quốc sự, chẳng qua là sai người đưa chút đồ điều dưỡng cho hắn, muốn hắn hảo hảo nghỉ ngơi. Ngày hôm sau nội lực đã khôi phục, nhưng tính ra tối đa chỉ có ba phần —— hài tử chiếm hết bảy phần. Ngoại trừ có thể sử dụng ít nội lực, vẫn như trước suy yếu vô lực.
Từ sau khi hắn khôi phục võ công Tiêu Viễn Lan thường hay đến Phù Minh Cung, biết thân thể hắn vẫn không chuyển biến tốt, Tiêu Viễn Lan thập phần sốt ruột, liên tục gọi thái y đến xem, nhưng quốc sự bộn bề, Tiêu Viễn Lan cũng không thể thường xuyên bồi bên cạnh Sở Phong Lạc, do đó cuối cùng để cho Sở Phong Lạc có cơ hội một mình gặp mặt Tần thái y.
“Phong Lạc, ngươi khẳng định thật sự muốn bỏ hài tử sao?” Nghe xong lời của Sở Phong Lạc, Tần thái y hỏi. Cùng là người Long tộc với nhau, Tần thái y đã hoàn toàn đem Sở Phong Lạc xem như tử tôn của mình.
Con nối dõi của Long tộc vốn thập phần ít, mặc dù Sở Phong Lạc sinh chưa hẳn là Long tộc, nhưng Sở Phong Lạc nói muốn bỏ hài tử đang mang vẫn khiến lão lấy làm kinh hãi.
“Không sai, ta đã quyết định.” Sở Phong Lạc cười khổ, “Ta sẽ không làm mẫu thân, hài tử quá nửa là dưỡng không lớn, đến lúc đó lỡ như chết yểu, còn không bằng hiện tại liền quyết định không dưỡng thì tốt hơn. Hơn nữa, một hài tử không ai thương, nhất định là bất hạnh.....” Hắn vừa nói xong, bỗng nhiên có chút bi thương không tên từ đáy lòng dâng lên, hoặc là bất an.
“Ai trời sinh đã là mẫu thân? Còn không phải trước sinh hạ sau hãy nói.” Tần thái y cau mày nói.
Sở Phong Lạc một trận cười khổ. Không đem quá trình bản thân bị lầm thành nam tử dương tính dưỡng lớn, chỉ thản nhiên nói: “Ta không định quay về Vụ Ẩn Thành, sau khi ly khai hoàng cung, lưu lạc giang hồ, mang theo hài tử, chỉ sợ.....”
“Hài tử là huyết mạch của hoàng tộc ư?” Tần thái y trầm ngâm, “Mưu hại hoàng thất là trọng tội tru di cửu tộc, lỡ như bị Hoàng Thượng biết, chỉ sợ sẽ không tha cho ngươi.”
Dù không biết hắn có hài tử, hắn ly khai, Tiêu Viễn Lan cũng sẽ không tha cho hắn. Khóe miệng Sở Phong Lạc giương lên một nụ cười kỳ quái, Tiêu Viễn Lan đối với mình rất tốt rất tốt, ngoại trừ cưỡng bức mình ra, chưa bao giờ lại đối mình tàn nhẫn, thế nhưng..... thật sự giết đi hài tử này, là mình đối với y tàn nhẫn chăng.
Sở Phong Lạc thoáng thất thần, Tần thái y lại nói: “Dược vật thông thường chỉ sợ đối thân thể có trở ngại, nhưng thân là người Long tộc, chung quy không thể giúp ngươi hốt thuốc giết hài tử trong bụng..... Thế này đi, ta khai một phương thuốc cho ngươi, ngươi sau khi xuất cung, tự mình phối.” Nói xong liền tại trên giấy khai phương thuốc, trầm ngâm một hồi, hỏi: “Phong Lạc, có phải Trương Thục phi bằng lòng dẫn ngươi xuất cung không?”
“Đúng vậy.” Sở Phong Lạc không hiểu vì sao lão lại biết được, lấy làm kinh hãi, cung kính hỏi thăm: “Không biết làm sao ngài biết được?”
“Thục phi dịu dàng hiền thục, là hảo nữ tử, ngày sau chắc hẳn mẫu nghi thiên hạ, có điều phụ thân của nàng tâm cơ khó dò..... Tóm lại, ngươi mọi chuyện phải cẩn thận.” Tần thái y lắc lắc đầu, hiển nhiên không muốn nhiều lời về chuyện của Trương Tuân Úc.
Sở Phong Lạc hiểu được ý tứ của Tần thái y, tuy rằng có thể nhờ vã Trương Thục phi, nhưng không thể tín nhiệm. Đã là đế vương hậu phi, đương nhiên phải vì nghĩ đến quyền lợi của bản thân, sẽ không mặc kệ trượng phu mình sủng tín một nam tử, cho nên nàng mới bằng lòng dẫn hắn xuất cung.
“Phong Lạc, về sau nếu ngươi ly khai hoàng cung không chỗ để đi, thì đến núi Côn Lôn đi tìm chất nhi của ta, nó sau khi ly khai Vụ Ẩn Thành thì cư ngụ ở đó, là một hộ săn bắn, thú một nữ tử dân gian làm vợ, người Long tộc không quay về Vụ Ẩn Thành, ở bên ngoài tốt hơn hết vẫn nên chiếu cố lẫn nhau.....” Tần thái y thở dài một tiếng, nói chuyện giống như tự mình độc thoại.
Sở Phong Lạc tâm động, lại thoáng xuất thần. Tần thái y đem tên tuổi nơi cư ngụ của chất nhi nói với hắn. Vác hòm thuốc lên thì muốn cáo từ, Sở Phong Lạc đứng dậy, tiễn Tần thái y ra ngoài.
Ngay đêm hôm đó, liền có một cung nữ quét dọn chuyển cho Sở Phong Lạc tờ giấy, bảo hắn tối ngày thứ bảy thay đổi y phục của một thị vệ rồi xuất môn, tự nhiên sẽ có người tiếp ứng, cũng bảo hắn sau khi xem xong thì thiêu hủy tờ giấy ngay, để tránh bị người phát hiện.
Tiêu Viễn Lan vẫn như trước thường xuyên lui tới, Sở Phong Lạc đã xác định ngày mình có thể ly khai, đối Tiêu Viễn Lan không khỏi có hơi áy náy, thậm chí trong tình sự cũng mặc y tác cầu, Tiêu Viễn Lan còn tưởng rằng y bằng lòng thành thật với mình, càng thêm cao hứng, nhưng nhìn đến sắc mặt hắn không tốt, vẫn một bộ dạng trọng thương chưa lành, cũng không dám yêu cầu vô độ, có khi chỉ ôm hắn, kể vài chuyện thú vị khi thiếu niên.
Kỳ thật nói là chuyện thú vị cũng không có gì lý thú, Tiêu Viễn Lan trải qua mười tám năm tựa hồ mỗi ngày chỉ có mỗi mình y tại trong cung điện nhàm chán nhạt nhẽo này. Tiêu Viễn Lan vốn muốn ly khai tranh đấu của hoàng thất, trải qua cuộc sống người bình thường, lại vì một câu nói của mình muốn y gánh trách nhiệm, lại gián tiếp đem Tiêu Viễn Lan đẩy lên Đế tọa. Thực ra khi đó thái tử bị giết hại, ngoại trừ Tiêu Viễn Lan ra, càng không ai thích hợp làm Hoàng đế. Nếu Tiêu Viễn Lan không lên ngôi, lúc ấy ắt hẳn thiên hạ đại loạn. Thế nhưng tạo nên cá tính âm trầm lãnh khốc ngày nay của Tiêu Viễn Lan, quả thực bản thân phải chịu một phần trách nhiệm rất lớn. Hiện tại còn muốn ly khai, kỳ thật cũng là một loại hành vi ích kỷ chăng.
Nhưng hắn thật sự không muốn đối diện với Tiêu Viễn Lan..... Vô luận hắn thân là thân phận Long tộc hay là thân thể có thể sinh hài tử..... Sở Phong Lạc bất đắc dĩ nhìn cái bụng chưa to ra của bản thân. Tuy rằng hài tử Long tộc vừa mới ra đời rất nhỏ, chỉ bằng nửa người thường, nhưng dù sao cũng là chiếm không ít chỗ, thân thể lại càng không ngừng gầy yếu đi, bụng nhô ra nhất định sẽ không bị người ta xem như thân thể mập ra nhỉ.
Tối nay Tiêu Viễn Lan cũng không đến. Có lẽ là an bài của Thục phi. Lại có thể thao túng hành động của Tiêu Viễn Lan, có thể thấy được thế lực của Trương gia trong triều rất lớn, Sở Phong Lạc không khỏi đối với nữ tử này cảm thấy bội phục từ tận đấy lòng.
Thời gian ước định sắp tới, Sở Phong Lạc sửa soạn chút ít, lại phát hiện có rất nhiều thứ không nỡ vứt bỏ, dây cột tóc Tiêu Viễn Lan tặng, khăn tay lau mồ hôi cho hắn, còn có một chuỗi tràng hạt khắc bằng hồng ngọc. Đó là vì mấy ngày trước do mình nôn nghén mà tâm thần bất định, Viễn Lan đưa cho mình.
Nhiều lần do dự, Sở Phong Lạc đem chuỗi tràng hạt cất vào trong ngực, cẩn thận giấu kín. Chuỗi tràng hạt này thoạt nhìn bình thường, nhưng mà thập phần xinh đẹp, tinh xảo đặc sắc. Nghe một cung nữ biết rõ sự tình nói, Tiêu Viễn Lan đặc biệt đến Bạch Mã Tự một chuyến, hình như chỉ vì cầu một chuỗi tràng hạt, đại khái chính là chuỗi này. Tiêu Viễn Lan cũng không chịu nói làm thế nào có, chỉ tùy ý đưa cho hắn, sau khi nhìn thấy hắn mang trên tay thì lộ ra một nụ cười rất chân tình.
Đồ ngốc này. Mang chuỗi tràng hạt này theo sẽ giúp hắn bớt đi khổ sở. Về sau đi xa rồi lại tùy ý vứt đi là được rồi. Sở Phong Lạc vì hành động không giống ngày thường của mình mà đưa ra lời giải thích.
Thủ vệ túc trực ngoài cửa huyên huyên náo náo, hình như ngoài đó xảy ra chuyện gì, có người nhân lúc hỗn loạn chạy vào, mời Sở Phong Lạc cùng gã thay đổi y phục, lại thừa lúc người khác chưa phòng bị, có một người mang hắn theo, trà trộn vào thủ vệ tuần hành, đánh bất tỉnh một tên thái giám, lại thay đổi y phục thái giám dùng lệnh bài Thục phi cho hắn xuất cung.
Hoàng cung thủ vệ nghiêm mật, ba bước một tốp, năm bước một trạm gác, phàm là nhìn thấy cái gì ra vào, đều nhất nhất kiểm tra, thầm nghĩ nếu dựa theo phương pháp của Tần thái y đã sớm bị phát hiện.
Ngay vào thời khắc đại môn của hoàng cung đóng lại phía sau, Sở Phong Lạc phát hiện bản thân từ tận sâu trong tim toát ra cư nhiên không phải may mắn, mà là một loại mờ mịt sâu thẩm. Người kia tại trong hoàng cung, nhất định thương tâm phẫn nộ đến nổi cơn điên chăng.
Sở Phong Lạc thoáng cười khổ, mặc kệ ra sao, cứ phải rời hoàng cung đã, lưu lại nơi này có rất nhiều điều không thỏa đáng, cho dù Tiêu Viễn Lan là vì yêu hắn, không ngại thân phận Long tộc của hắn, hắn cũng vẫn không thể tiếp nhận sự thật bản thân phải nằm dưới thân nam nhân khác, để người thương yêu.
Ra khỏi hoàng cung, phía xa chân trời đã tối đen như mực, khi xuất môn đánh kẻng canh một, đến khi ra ngoài hoàng thành, đã qua giờ giới nghiêm, mặc khác dưới tàng cây có một người dắt theo con ngựa tiến đến tiếp ứng, nói: “Các hạ có phải họ Sở không? Chủ nhân nhà ta nói, con ngựa này đưa cho ngươi, chúc ngươi thượng lộ bình an.”
Sở Phong Lạc tiếp nhận dây cương, đang định nói lời cảm tạ, nam tử kia lại nói: “Sở công tử có phải đang trúng độc nhuyễn cân tán không? Chủ nhân nhà ta có Tương Lưu Túy, tặng cho Sở công tử, chỉ mong, Sở công tử đừng quên chuyện đã ước định.”
Chuyện đã ước định, là Trương Thục phi muốn mình vĩnh viễn không gặp lại Tiêu Viễn Lan nữa.
Sở Phong Lạc tim thoáng đập loạn, nam tử kia lấy ra một bình sứ, đổ ra một dược hoàn, nói: “Dược hiệu sáu canh giờ sau mới phát tác, Sở công tử nên sớm ăn vào.”
Sở Phong Lạc giải độc, nhưng võ công chỉ còn ba phần, thành ra cũng chưa từng biểu hiện trước mặt người khác sự thật bản thân đã khôi phục võ công, hơn nữa giải dược là Tiêu Viễn Lan ngầm đưa hắn, mặc dù Trương Thục phi tai mắt nhiều, nhưng xem ra còn chưa biết chuyện này. Sở Phong Lạc đang muốn đa tạ hảo ý của Trương Thục phi, lại nhìn đến dược hoàn kia là màu chàm, trong lòng cả kinh, bất động thanh sắc nhận lấy. Ra vẻ nuốt xuống, lại dấu trong lòng bàn tay.
“Đa tạ hảo ý của chủ nhân nhà ngươi. Sở mỗ nếu đã nhận ân tình của nàng, đương nhiên sẽ làm theo việc nàng ấy muốn.”
Hình ảnh Tiêu Viễn Lan ngậm dược hoàn hôn môi mình vẫn không ngừng tái hiện trong đầu, hắn đương nhiên nhớ rõ Tương Lưu Túy là màu xanh biếc, mặc dù lúc này đang đứng trong bóng đêm nhìn chẳng rõ, nhưng giữa màu chàm và màu xanh biếc vẫn có chút khác biệt. Tần thái y nói Tương Lưu Túy thập phần ít ỏi, cũng chỉ Tiêu Viễn Lan mới có, tin rằng Trương Thục phi cũng chưa từng thấy qua Tương Lưu Túy rồi.
Xem ra Trương Thục phi vẫn còn đối hắn chưa yên tâm, muốn độc chết hắn.
“Vẫn là thỉnh Sở công tử mau chóng lên đường.” Người nọ thúc giục nói, “Trong hoàng cung canh gác nghiêm ngặt, chắc hắn hiện tại đã bị người khác phát hiện.”
Xem chừng dược hoàn này của Trương Thục phi là loại độc dược phát tác chậm, nếu độc chết mình ngay trong hoàng thành, nhất định sẽ bị người điều tra ra, đối nàng cũng không có lợi ích gì. Trương Thục phi tâm cơ thâm trầm, làm bạn cạnh Tiêu Viễn Lan, không biết có thật sự hảo hảo đối y không.
Trương Thục Phi là yêu Tiêu Viễn Lan sao, theo như lúc nàng nhắc tới Tiêu Viễn Lan một tiếng “Viễn Lan” du dương như vậy thì đủ biết.
Chỉ là Trương Thục phi nếu không chiếm được Tiêu Viễn Lan, nàng thủ đoạn ngoan độc như vậy, không biết lại sẽ làm ra chuyện gì, nghĩ đến Tiêu Viễn Lan tại thâm cung đối mặt với văn võ bá quan tâm tư quỷ quyệt trong triều, tần phi chung gối đồng sàng dị mộng, không biết tại sao, Sở Phong Lạc trong lòng đột nhiên đau nhói.
Không thể suy nghĩ nhiều, nếu không mình sẽ thay đổi tâm ý lưu lại. Sở Phong Lạc cắn răng nhảy lên ngựa, vừa kẹp bụng ngựa liền dứt khoát chạy đi.
Dùng một tấm lệnh bài khác, Sở Phong Lạc ra ngoài thành môn của hoàng thành, chưa được bao lâu, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng người hô quát truy đuổi. Đằng sau cách mấy mươi trượng, một đoàn kỵ binh cầm đuốc, cơ hồ chiếu sáng cả không trung.
Ụ đất trước mặt hiện lên một cây cầu, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nước chảy dưới cầu.
Sở Phong Lạc giảm tốc, mạnh mẽ nhảy xuống ngựa, ngay tại chỗ lăn một vòng, lăn đến trong bụi cỏ bên cạnh. Ngựa vẫn tiếp tục phi như bay về phía trước, chỉ ngay thấy tiếng chân không ngừng, thẳng tiến về phía trước.
Dưới cầu Đông Môn nước chảy róc rách, Sở Phong Lạc nhảy xuống bờ sông, nhẹ nhàng ẩn thân dưới gầm cầu, chờ đợi người tìm kiếm ly khai.
Lúc này đã là cuối xuân, thỉnh thoảng hạ một trận mưa. Dòng sông dùng để bảo vệ thành sâu chừng một người cao to. Nghe thấy tiếng một đội nhân mã phi như bay qua cầu, Sở Phong Lạc còn chưa dám đi lên, quả nhiên một lát sau, đội nhân mã kia đã đi rồi quay lại, tại phụ cận cầu Đông Môn bắt đầu lùng sục.
Cường tương thủ hạ vô nhược binh, thủ hạ của Tiêu Viễn Lan quả nhiên đều rất có kinh nghiệm truy tung. Sở Phong Lạc bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, đành phải nhảy xuống nước ẩn thân.
Bọn lính nửa đêm bị lôi đầu dậy tìm người, vẫn còn đang buồn ngủ, chỉ nghĩ đến nhanh chóng quay về ngủ một giấc, cũng bất chấp dưới nước có người ẩn nấp hay không, tại phụ cận cầu tìm kiếm nơi có thể ẩn thân trong chốc lát, liền quay về phục lệnh.
Cuối xuân nước vẫn lạnh đến kinh người, ngâm trong nước sông lạnh như băng, Sở Phong Lạc cảm giác máu toàn thân đều muốn đông thành băng. Vào lúc nhóm người truy tìm ly khai, Sở Phong Lạc đã toàn thân ướt đẫm.
Nếu là trước kia thì không hề hấn gì, nhưng đang mang thai, thân thể trở nên chịu không nổi một kích, mới ngâm trong nước lạnh một lát đã liền bắt đầu run rẩy không ngừng.
Sở Phong Lạc từ từ bò lên bờ, bụng đột nhiên một cơn đau quặng, khí lực hai chân giống như bị hút sạch vô lực, chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo đi vài bước, thì té ngã trên đất.
Hài tử..... Có lẽ sắp không giữ được. Sở Phong Lạc đờ đẫn suy nghĩ. Hài tử yếu ớt như vậy, sẽ không là Long tộc, giả như sẩy mất, người Long tộc cũng sẽ không trách hắn. Tiêu Viễn Lan lại không biết đến sự tồn tại của hài tử này, chính mình cũng không muốn nó, hài tử này chính là không ai yêu.
Nếu hài tử biết, không biết sẽ nghĩ gì?
Sở Phong Lạc nhẹ nhàng ấn lên bụng mình, bỗng nhiên trong lòng có một loại cảm giác rất đau.
Kỳ thật đối hắn mà nói sinh hài tử không có gì quan trọng, huống hồ lại là một hài tử do người hắn không hề yêu cường bạo mà có..... Chỉ là mình không phải một hảo mẫu thân, ngay cả cơ hội để nó sinh tồn cũng bóp chết.
Lúc này phía xa chân trời vẫn không có tia sáng, một mảnh tối đen.
Sở Phong Lạc đi lang thang dọc theo đường phía trước, vừa rồi tuy rằng rất đau, nhưng không chảy nhiều máu, xem chừng hài tử vẫn có thể giữ được. Vốn cần phải đốt lửa hơ khô y phục trên người, nhưng đồ đạc mang theo đều đã ướt đẫm, kể cả ngân phiếu, đốt lửa, cùng phương thước Tần thái y khai cho, chữ trên phương thuốc đã nhòa nhìn không rõ.
Muốn phá bỏ hài tử hay không, Sở Phong Lạc có chút do dự. Mới hơn hai tháng, cơ hồ còn chưa thành hình, cho dù phá bỏ cũng không hề gì, thế nhưng vừa rồi xém nữa mất đi hài tử dần dần biến thành một loại khủng hoảng, tràn ngập trong lòng.
Có lẽ con người luôn luôn như vậy, chỉ đến khi mất đi mới có thể cảm thấy không muốn.
Dù sao đi nữa hài tử cũng vô tội, có lẽ nó cũng muốn nhìn nhân thế này một cái, nhìn mẫu thân nhẫn tâm này một cái..... Còn có phụ thân chẳng hay biết gì.....
Sở Phong Lạc vốn vì phong hàn mà đầu óc dần dần trống rỗng, bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tuyệt lệ của Tiêu Viễn Lan..... Tiêu Viễn Lan nếu biết hắn mang thai một hài tử, là cao hứng phấn khởi, hay là kinh nghi bất định, hay càng là hoàn toàn không tin?
Nếu hài tử này ra đời, thì nhất định mình cùng Tiêu Viễn Lan vĩnh viễn dây dưa không dứt.
Sở Phong Lạc cắn chặt răng, bước nhanh đi đến tế thế đường của tiểu trấn trước mặt, nhờ đại phu hốt một thang dược phá thai, rồi đi vào một khách điếm, mượn tiểu nhị của khách điếm giúp tiên dược. Sở Phong Lạc lúc này khí lực toàn thân đã gần như mất hết, chỉ có thể miễn cưỡng đi tới trước giường.
Sở Phong Lạc nằm trong khách phòng của khách điếm mấy canh giờ, nghe thấy tiểu nhị kêu gọi, chậm rãi từ trong mê man tỉnh lại.
“Khách quan, đây là dược ngài muốn tiên.” Tiểu nhị đánh thức hắn, rồi đem dược bưng vào. Vừa nãy chưởng quầy còn đang oán giận, khách nhân này sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không biết có thể bệnh chết ở trong khách điếm không, nếu bệnh chết, điếm lấy không được tiền, còn phải lãng phí một mảnh chiếu.....
“Cám ơn, ngươi ra ngoài đi.” Sở Phong Lạc tiếp nhận dược, có chút xuất thần.
Đây là phương thuốc người thường sử dụng, Tần thái y nói đối thân thể có hại, nhưng chuyện tới nước này, cũng không thể nề hà. Phá thai vốn đã là hại thân thể, chẳng qua là phương thuốc của Tần thái y khai hơn mấy vị dược liệu điều dưỡng, dùng bổ sung khí huyết cho nam tử Long tộc khi sẩy thai mà thôi.
Đem dược này uống hết, có thể xuôi xuôi mọi chuyện.
Sở Phong Lạc nhìn vào dược thủy đen kịt trong chén, bỗng nhiên lại lần nữa nổi lên do dự, hắn thái độ làm người xưa nay quyết đoán kịp thời, chưa từng không quyết đoán thế này, nhưng tại thời điểm này bỗng dưng trở nên dao động bất định.
Nương..... không muốn không muốn con..... Đừng mà..... Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.....
Giọng nói huyền ảo non nớt tựa như vọng đến từ tận đáy lòng, tay Sở Phong Lạc run mạnh, chén thuốc rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh, dược thủy văng ra toàn bộ, Sở Phong Lạc bỗng dưng cảm giác tâm giống như xoắn lại đau đớn.
Hài tử từ huyết nhục của mình mà ra, làm sao có thể đang tâm vứt bỏ? Huống chi hài tử vốn chính là vô tội, dù không ai thương nó đi nữa, mình cũng có thể thương nó.
Hài tử này sẽ làm mình lưng đeo thống khổ bị người lăng nhục, cũng chấp nhận.
Nếu như không định gặp lại Tiêu Viễn Lan, vậy có thể mang theo hài tử ẩn cư sơn lâm, Tiêu Viễn Lan vĩnh viễn cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của hài tử này. Trước nay không nghĩ muốn hài tử này, kỳ thật cũng chỉ vì muốn trốn tránh trách nhiệm làm mẫu thân mà thôi. Bản thân nửa đời cúi đầu ngẩng đầu, khiếu ngạo thiên hạ, xưa nay đường đường chính chính, vậy mà ngay cả hài tử sinh mang tương liên cũng thiếu chút nữa vứt bỏ.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cảm giác hối hận chợt qua đi, nội tâm chính là vô cùng an tĩnh nhẹ nhõm.
Sở Phong Lạc đã quyết định sinh hạ hài tử, không bao giờ lưỡng lự nữa, chuẩn bị an thai sinh nở. Hắn vốn được xem thành nam tử dương tính nuôi dưỡng, đương nhiên minh bạch thân là nam nhân lại có thể sinh hài tử, loại chuyện này để cho người khác biết chỉ sẽ khiến bản thân chịu không nổi, thành ra cũng không có nhờ tiểu nhị giúp mình hốt dược an thai. Ngược lại chuẩn bị quay về Vụ Ẩn Thành, để tế sư của Long tộc xem cho hắn.
Tế sư của Long tộc là người phụ trách hiến tế cùng phán đoán âm dương tính thời điểm ngày âm, mà người tính sai âm dương tính của mình đại khái là tế sư của hai mươi năm trước. Sai đã sai rồi, Sở Phong Lạc cũng chẳng muốn truy cứu chuyện cũ, mà thân sự của Long Vương cùng hắn mặc dù biết là như bọt xà phòng, cũng khiến hắn sứt đầu mẻ trán, nhất thời đành bất chấp chuyện tình của bản thân.
Tuy rằng địa phương kia không thuộc về bản thân, thậm chí vào lúc Long Vương trốn đi mình còn mang trên lưng danh soán vị, nhưng dù sao cũng là địa phương của Long tộc, đối bản thân sinh hạ hài tử mới có lợi, vì hài tử suy nghĩ, hết thảy đều gắng nhịn xuống. Giờ khắc này toàn thân toàn tâm của hắn đều đặt trên người hài tử, hết thẩy vinh nhục đều bất chấp.
Hắn ở tại khách điếm hai ngày, lúc cảm thấy bản thân có thể xuống giường hành tẩu vài bước, ly khai khách điếm. Mà nhân mã Tiêu Viễn Lan phái đi truy tìm chắc không ngờ đến hắn sẽ lưu lại tại tiểu trấn của kinh kì, thành ra thời điểm kiểm soát cũng không kỹ lưỡng, buông tha hắn.
Sở Phong Lạc mượn danh hốt dược cho thê tử, tại tế thế đường tùy tiện bắt mấy thang dược. Đường đến Vụ Ẩn Thành còn xa, hắn có thể cố chống đỡ, chỉ sợ hài tử chống đỡ không nỗi. Khi theo đường sông đến trên núi bất thình lình bị đau khiến hắn thập phần bất an, tuy rằng không có kinh nghiệm, cũng không có ai nói qua với hắn, thế nhưng hắn cũng biết, hài tử nhất định là xảy ra chuyện, hiện tại có thể giữ được đã là vạn hạnh.
Vào lúc Sở Phong Lạc đến một thành thị, thời điểm dắt ngựa đi ngang thành môn, nhìn thấy bức họa của mình, trên đó ngoài trọng thưởng ra còn có một câu “Không chuẩn tổn thương chút nào, nếu không nghiêm trị không tha.”
Quả nhiên giống với tính tình của Tiêu Viễn Lan.
Khóe miệng của Sở Phong Lạc gợi lên một nụ cười tươi. Người kia dù có thương tâm đi nữa, cũng sẽ không thương tổn mình, mà phút ban đầu y đối mình cướp đoạt, kỳ thật cũng chỉ là dục vọng độc chiếm khiến y phát cuồng mà thôi.
Người kia biết hắn đào tẩu, ngoài mặt có thể sẽ nổi trận lôi đình, nhưng sau lưng nhất định sẽ thương tâm khổ sở nhỉ.
Sở Phong Lạc nhìn thấy mình trên bức họa tuấn đĩnh phi dương nói không nên lời, thế nhưng so với tướng mạo của mình còn tuấn hơn vài phần, hiển nhiên cũng là từ tay người nọ mà ra. Hiện tại mình vì nguyên do mang thai, đã mất đi rất nhiều khí chất anh tuấn, một bộ dạng suy yếu vô lực, cùng người trên bực họa kém xa nhau, khó trách dọc đường hành tẩu, cũng không có ai tìm hắn thăm dò.
Có lẽ nguyên nhân cũng vì Tiêu Viễn Lan đề xuất trọng phạt, muốn bắt người sao có thể không cho tổn thương người chứ? Người kia vì mình, cư nhiên khó xử người khác như thế.
Sở Phong Lạc nhớ đến người kia, không khỏi vừa lắc đầu, vừa mỉm cười.
Đáng tiếc giữa bọn họ không có tương lai, nếu Tiêu Viễn Lan chỉ là một người bình thường, có lẽ sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều.
Sở Phong Lạc yên lặng suy nghĩ, dắt ngựa bước trên con đường quay về Vụ Ẩn Thành.
Khi đi ngang qua thành Nam Giang, Sở Phong Lạc trọ lại một đêm.
Nơi này thường là nơi hắn cùng Tiêu Viễn Lan gặp mặt, bởi vì tại nơi trung gian giữa kinh thành và Vụ Ẩn Thành, dễ dàng gặp mặt nhất. Trước kia hắn chỉ biết Tiêu Viễn Lan là quý tộc tử đệ của kinh thành, không ngờ tới y cư nhiên là đương kim Hoàng Đế. Trách không được mỗi lần y nhìn thấy mình, đều là dáng vẻ cao hứng đến không thể cao hứng hơn nữa. Kỳ thật muốn đơn phương gặp mặt hắn, Tiêu Viễn Lan cũng là tương đối không đổi.
Tâm tình đã xảy ra rất nhiều biến hóa nhỏ bé, Sở Phong Lạc phát hiện, cảm tình đối với Tiêu Viễn Lan không còn là cừu hận nhục nhã nữa, mà dần dần biến thành vì mình cư nhiên mang thai hài tử của y khi đối mặt với y là một loại nan kham.
Không ngờ đến bản thân cư nhiên sẽ sinh ra loại cảm tình tương tự như ngượng ngùng, Sở Phong Lạc trong lòng ngũ vị tạp trần. Cũng vì mang thai mà thay đổi rất nhiều, ngay cả bản thân còn cảm thấy xa lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook