Lạc Hoa Phổ
-
C9: Chương 9
Lý Lạc vốn không thích trang điểm nhưng thời gian ở Hán Tây lại rất chăm chút hình ảnh. Nàng vốn đã xinh đẹp, mặc đồ nam tử đã rất thu hút ánh nhìn huống hồ mặc nữ trang, càng khiến người ta choáng ngợp, nàng cũng biết rõ ưu điểm của mình nên mỗi lần Triệu Khải Hán đến, nàng đều cố ý trang điểm.
Triệu Khải Hán sao không biết ý đồ của nàng, chỉ là muốn nhìn hắn mất hồn vì nàng thôi, mỗi lần định làm ngơ như không thấy nhưng rồi lại lần nào cũng thất bại cuối cùng chỉ còn thở dài.
"Nghe nói Tần Quyền lấy thêm vợ hai à?" Lý Lạc đặt một quân cờ trắng xuống bàn rồi tựa má, bắt đầu tán gẫu với người đối diện - nàng không thích chơi cờ nhưng ngoài cờ cũng không tìm được cớ nào để hắn ở lại lâu hơn.
"Tin tức của nàng nhanh thật đấy." Triệu Khải Hán cũng đánh một quân cờ đen xuống bàn.
"Chàng và đại ca đều coi trọng Tần Quyền tất nhiên ta phải chú ý hắn ta." Nói rồi nhíu mày suy nghĩ, "Các huynh đều cảm thấy hắn ta có thể thành sự à?"
"Ít nhất trở thành một chư hầu là chắc chắn, nhưng muốn thống nhất Trung Nguyên thì còn thiếu chút tính cương quyết, hắn ta từ nhỏ quá chú trọng nghĩa khí, điểm này có thể trở thành trói buộc." Vừa nói vừa cầm chén trà lên, tay kia định nhấc quân cờ trắng thì đối phương đã hối cờ trước, hắn chỉ còn cách thu tay về tập trung uống trà.
Lý Lạc chẳng hề cảm thấy hối cờ là việc mất mặt, ngược lại tự hào vì động tác nhanh hơn, "Chính thê của hắn ta đã theo hắn ta từ tay không lên ngôi, vì quá coi trọng nghĩa khí mà vẫn bỏ chính lấy thêm à?"
"Điều đó không liên quan tới nghĩa khí, hắn ta vừa chiếm Nam Lương, muốn cân bằng thế lực mới gia nhập, hôn nhân là cách nhanh nhất và tốt nhất. Các huynh trưởng nhà nàng không cần biện pháp này, là vì phụ thân nàng đã loại trừ điều đó cho nhà nàng." Triệu Khải Hán nhìn bàn cờ một lúc, mới đặt quân cờ đen trên tay xuống ô.
"Chính thê của hắn ta không phải kẻ tầm thường, nàng ấy còn có một nhóm cánh tay phải đỡ đầu, sợ không dễ buông tha để nàng ấy xuống từ vị trí." Lý Lạc từ tựa má một tay chuyển thành tựa hai tay, nhìn chằm chằm bàn cờ ra vẻ suy nghĩ.
"Vì thế phu nhân họ Tần lùi một bước là để tiến hai bước, chủ động dẫn con về Lục Thương, theo nàng việc này là vì sợ phe kia, hay vì bị chồng làm tổn thương?" Triệu Khải Hán nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi.
Lý Lạc chớp mắt, "nàng ấy có lẽ muốn thị uy với thế lực mới, cũng để yên tâm với thế lực bên mình, đồng thời cũng giảm bớt áp lực cho Tần Quyền, biến đối đầu trong quân thành bão táp trong tách trà."
"Dễ dạy thật." Triệu Khải Hán khen một câu, và chặn tay nhỏ của nàng chạm vào bàn cờ, "Nói là mỗi ván chỉ được hối cờ hai lần, đừng nói suông."
Lý Lạc cười khẩy, không để ý hắn, cầm quân cờ trắng đặt sang chỗ khác, rồi lấy hai quân đen ra.
Triệu Khải Hán đành thở dài, "Tiếp tục thế này, lại thành cả bàn toàn quân trắng."
Lý Lạc gật đầu tự nhiên, nàng thích chiến thắng triệt để mà, "ta nghe nói Tần Quyền từng có hôn ước với chị dâu của ta, đúng thế không?"
Triệu Khải Hán nhìn bàn cờ gật đầu nhẹ, "Đông Chu và Hán Đông từng bàn chuyện hôn nhân nhưng sau khi Đông Chu thất bại thì im tiếng, Tử Đô luôn coi Tử Thao như muội muội nếu không ca ca của nàng đâu dễ bỏ qua, hắn ta đối xử với Sở Nam Trúc không tốt đẹp như vậy đâu."
"Sở Cương, Sở Nam Trúc... các huynh dường như không thích hắn ta lắm, vậy sao trước kia vẫn chơi cùng?" Đây là điều Lý Lạc không hiểu.
“Khi còn bé, không liên quan nhiều đến lợi ích nên chưa nhìn ra điều gì, chỉ khi đến thời khắc then chốt mới thấy rõ bản chất của một người, cái chết của Ngô Bình Triệu phá vỡ ảo ảnh đó.”
Cái chết của Ngô Bình Triệu, Nhạc Chiêu Quảng có thể gọi là chủ mưu, Sở Nam Trúc là đồng phạm, chính hai người xúi giục và lên kế hoạch, thúc Ngô Bình Triệu khiêu khích Hán Bắc, kết quả Hán Bắc dẫn nước đông sang, biến chiến tranh thành tai họa của Hán Đông, cuối cùng khiến hai nhà Ngô, Tần cùng thiệt thòi, “Mục đích ban đầu của hắn và Nhạc Thiệu Quảng là Đông Chu và Hán Đông.”
Lý Lạc mím môi, “Bỗng cảm thấy Tần Quyền tội nghiệp quá, bị người hại mà vẫn coi những kẻ đó là huynh đệ.”
“Không phải là hắn ta không nhận ra, chỉ là không muốn tin thôi.” Là bạn thời thơ ấu, Triệu Khải Hán hiểu tính cách Tần Quyền.
“Mỗi người vì lẽ riêng, nghĩ kĩ lại Sở Nam Trúc cũng chẳng làm sai điều gì, tranh giành quyền lực vốn luôn gian xảo, không tình cảm, ai ở trong đó cũng như nhau.” Lý Lạc nói.
“Không giống, nếu là ca ca nàng, sau khi làm chuyện đó sẽ không tiếp tục gọi đối phương là huynh đệ. Điểm này, ta và A Ngô có quan điểm giống nhau, đó là lý do chúng ta không thích Sở Nam Trúc - nếu làm kẻ xấu rồi thì không nên tiếp tục giả hiền.”
“... “ Lý Lạc úp mặt vào hai bàn tay, im lặng nhìn hắn một lúc, “Có vẻ chúng ta nói nửa ngày người ngoài cuộc. Ban đầu nhắc Tần Quyền cưới vợ lẽ, là muốn hướng đến người ta quan tâm, nhưng cuối cùng lại nói đến Sở Nam Trúc, xem ra giao tiếp, vẫn nên thẳng thắn mới giải quyết được vấn đề. Hôm qua, ta nghe nói có tiểu thư gửi thư tỏ tình cho chàng,và - có vẻ nàng ấy không chỉ một lần gửi tin riêng cho chàng, nàng ấy là ai vậy?” Hỏi vẻ mặt ngây thơ
Triệu Khải Hán xoa xoa trán, “Biết rõ thế, chắc cả tổ tiên ba đời của đối phương cũng điều tra sạch rồi há? Còn gì để hỏi nữa.”
“Chỉ là muốn nghe chàng nói thôi.” Lý Lạc đáp.
“Nàng ấy họ Viên, cháu gái tướng quân Viên Hợp phủ Thượng Trạch, mẫu thân nàng là tiểu thư phủ Thái Uý kinh thành, tỷ muội tốt với mẫu thân ta, tỷ nàng gả ra ngoài, tuổi nàng còn nhỏ, hai nhà mối quan hệ hôn nhân có danh không thực, bên này cũng từng đề cử hôn sự, Viên tiểu thư là một trong số đó.” hắn chỉ gặp đối phương một lần theo sắp xếp cố ý của mẫu thân, “Sau đó, ta nhận được thanh Lạc Thủy kiếm từ phụ thân nàng.” Trình tự này rõ ràng chưa?
“Quý tử nhân hậu, thục nữ lương đức, nguyên là đồng đạo, ngày khác nên tìm nàng ấy tâm sự.” Lý Lạc tất nhiên hiểu ý hắn.
“Thôi đi, vết thương nàng chưa khỏi đừng chạy lung tung, huống hồ bên ngoài bây giờ rối ren lắm. Người của ca ca nàng đang trên đường tới Hán Tây, thời gian tới tốt nhất là không gây thêm rắc rối.” Triệu Khải Hán khuyên.
“Ca ca ta gửi thư cho chàng à?” Nghiêng đầu tựa mép bàn, trời khuya rồi nàng thực sự có chút buồn ngủ nhưng không muốn để hắn đi, chỉ có thể cố gắng tìm chuyện.
Triệu Khải Hán gật đầu, nhìn đôi mi dài rủ xuống mệt mỏi của nàng, biết nàng buồn ngủ rồi, định đứng dậy nhưng nghe đối phương lẩm bẩm: ta chưa ngủ đâu.
“Ta biết.” Triệu Khải Hán ngồi xuống chỗ cũ, “Để ta đánh thắng ván cờ này rồi đi.” Lấy quân trắng từ hũ, giúp quân trắng của nàng tiêu diệt hết quân đen của mình, cho đến khi trên bàn cờ chỉ còn một màu trắng, hắn mới ngẩng đầu lên.
Lúc này, người đẹp đối diện đã chìm sâu vào giấc ngủ, gương mặt xinh đẹp và thanh thản.
Nếu thế gian thực sự có phép thuật, hắn thực sự hy vọng thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, không tiến lên nữa.
******
Chính là 3 ngày sau cuộc trò chuyện đó, Lý Lạc gặp cô nương từng đính ước với Triệu Khải Hàn, một cô nương xinh đẹp thanh thoát.
Lần gặp mặt hoàn toàn tình cờ.
Lý Lạc sắp rời Hán Tây nhưng các trạm kiểm soát xung quanh Thượng Trạch kiểm tra gắt gao, để nàng rời đi an toàn Triệu Khải Hàn sắp xếp nàng vào đoàn xe của cung nữ họ Vương đi Tĩnh An tự, đến nơi mới thay đổi hướng đưa nàng đi đông.
Gặp Viên tiểu thư chính là ở ngã ba đổi hướng.
Xe ngựa nhà họ Viên vốn theo sau xe của Vương phi, do bị mưa giữa đường nên chậm một đoạn xếp sau cùng. Đến ngã ba, vừa lúc gặp Triệu Khải Hàn, lúc đó hắn đang đỡ một người quấn áo choàng lớn thay ngựa, từ xa đã thấy từ trong áo choàng vươn ra một bàn tay trắng muốt, từ trong xe rút ra một cái mũ rộng vành, nhẹ nhàng đội lên đầu hắn, trong khi hắn nhìn chủ nhân bàn tay ấy mỉm cười dịu dàng ấm áp. Vì chưa từng thấy hắn có biểu cảm như vậy nên khi xe ngang qua, Viên Doãn Hỷ vén rèm xe lên một góc nhìn kỹ vào người trong áo choàng, có lẽ nghe tiếng ngựa người trong áo choàng cũng quay đầu nhìn nàng -
Chỉ một cái nhìn Viên Doãn Hỷ đoán ra danh tính người kia đồng thời cũng hiểu lý do Triệu Khải Hàn đến nay vẫn không chịu cưới người khác.
"Viên tiểu thư có vẻ là người thông minh chỉ một cái nhìn đã đoán ra danh tính ta." Vừa leo vào xe, Lý Lạc quỳ bên rèm cửa, cười với người ngoài cửa: "Nhưng ta không lo thay chàng đâu, nàng ấy vì thích chàng, tự nhiên sẽ không tố cáo chàng che giấu ta, gián điệp Hán Bắc." Nói rồi lấy từ tay Cầm Vận một bộ áo tơi, "Trời mưa to, mưa thu lạnh lẽo, cưỡi ngựa khó cầm dù mặc áo tơi vào đi nếu không ho sẽ nặng thêm."
Triệu Khải Hàn nhận lấy áo tơi nàng đưa, khoác lên vai.
"Giống hệt lão đánh cá mặc áo tơi trên sông." Lý Lạc ngắm nghía bộ dạng mũ rộng vành, áo tơi của hắn, "Lần sau xuống Nam quốc, ta sẽ đi cùng chàng đánh cá ở sông nhé? Ta nướng cá không thua ca ca ta đâu."
Sau khi Triệu Khải Hàn ừ một tiếng, ra hiệu cho Trang Vũ, chỉ nghe Trang Vũ huýt một tiếng, từ trong rừng hai bên đường xuất hiện vài bóng người.
"Vết thương nàng ấy chưa lành, dọc đường hộ tống cẩn thận." Triệu Khải Hàn nhỏ giọng dặn dò những bóng người ấy.
Không có níu kéo, cũng không cố biệt, hai người chia tay tại đây.
Triệu Khải Hàn trầm ngâm nhìn chiếc xe dần biến mất trong mưa, quay sang hỏi người bên cạnh: "Phía họ Phùng thế nào rồi?"
"Bảo toàn lực lượng, có vẻ muốn giữ non xanh." Trang Vũ đáp.
"Xon xanh là của mọi người, ăn quá nhiều đời rồi nên để lại chút cho dân Hán Tây." Thắt chặt áo tơi, leo lên ngựa.
Trang Vũ nhìn theo hướng xe biến mất một lần nữa, về phương diện cá nhân hắn thực sự hy vọng tiểu thư Lý có thể ở lại Hán Tây thêm một thời gian, ít nhất khi nàng ở đây thiếu gia có thể yêu thương bản thân hơn, tiếc là...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook