Lạc Hoa Hữu Ý
-
Chương 20
~Chương thứ hai mươi~
Mù quáng một đường đi tìm, chờ khi Tô Nhạn Quy phục hồi lại tinh thần thì, đã vào phạm vi Diệp thành, tháng sáu cũng đã qua.
Còn có bốn ngày, là đến “sinh thần” hắn.
Mùng bốn tháng bảy nhiều năm trước, Tô Thực lánh nạn đến Diệp thành, ở bên suối Hoa trấn Nguyệt Nha nhặt được hắn bị cha mẹ vứt bỏ, cho hắn tên, luôn cả ngày này, khắc dưới ván giường, khi hắn mười hai tuổi thì, thay đổi cuộc sống hắn.
Ninh Giản mùng bốn tháng bảy mỗi năm, sẽ mang theo hắn, đến chờ ở nơi ông chuẩn bị, kể cả manh mối kho báu.
Thế nhưng năm nay đã không còn manh mối như thế.
Tô Nhạn Quy mang theo tâm tình gần như là tuyệt vọng, về tới trấn Nguyệt Nha.
Gian nhà của Tô Nhạn Quy vẫn còn, từ một năm trước bị Tần Nguyệt Sơ phóng hoả đốt, vẫn hoang phế ở đó. Tô Nhạn Quy đẩy cửa vào thì, dường như còn có thể thấy khói nồng cùng tro tàn vụ cháy lưu lại.
Trong phòng đã sớm cháy sạch sẽ, hắn dạo qua một vòng, mới xoay người đi tìm các bằng hữu trước đây, mượn các thứ, cẩn thận quét tước.
Quét tước xong, hắn lại tìm cái bàn cũ nát, sửa để trong phòng, cho đến nửa đêm, hắn mới dừng tay, bò lên nóc nhà.
Từ nóc nhà nhìn ra ngoài, là đất chết liên tục hơn mười dặm ngoài trấn Nguyệt Nha. Cho dù trấn Nguyệt Nha phụ thuộc Diệp thành, lúc này, người trong Diệp thành cơ bản cũng sẽ không đến trấn nhỏ này.
Thế nhưng hàng năm Ninh Giản đều sẽ tới Diệp thành trước, sau đó cưỡi ngựa, đi qua đất đai nóng bức mà hoang vu trở lại trấn Nguyệt Nha.
Tô Nhạn Quy không có cách nào, hắn chỉ có thể chờ ở chỗ này, vọng tưởng trước mùng bốn tháng bảy, người kia sẽ như xưa, dắt ngựa đi qua miếu thờ cửa trấn.
Hắn đem hoa đăng được giữ gìn kỹ lưỡng ở trong hầm, cẩn thận chỉnh trang, mỗi đêm đêu treo trên cửa, trên đèn đôi bướm nô trăng, ánh sáng lung linh một màu, người kia đã từng nhìn nó cười.
Nhưng mà một đêm rồi lại một đêm, hắn thủy chung không đợi được người.
Hừng đông mùng năm tháng bảy ngày đó, Tô Nhạn Quy ngồi trên nóc nhà khóc.
Khóc gào một hồi, hắn mang theo đèn, ve vuốt dọc theo những con đừơng cùng Ninh Giản đi qua, nơi gặp lần đầu, đại thụ cửa trấn, đường cái duy nhất trấn trên, người qua lại trên đường, cùng hắn thoáng qua thì, hắn lại sinh ra suy tưởng về lúc bé.
Biết đâu một ai đó thoáng gặp qua hắn, là cha mẹ hắn.
Hay là… Tiếp theo đang tới, là Ninh Giản.
Đừơng càng đi càng xa, ra đến rừng cây khô phía Tây trấn.
Tô Nhạn Quy trong lòng khẽ động, bước chân nhanh hơn, mò gờ nổi trên vách đá, cố sức nhấn xuống.
Cơ quan không bị phá hỏng, bên trong cánh cửa là một khoảng tối đen, Tô Nhạn Quy hít một hơi, thắp sáng hoa đăng trong tay, bước nhanh vào.
Trong núi rất an tĩnh, cũng không vì kho báu bị đào mà mất đi vẻ tự nhiên.
Tô Nhạn Quy tìm đường cũ vào, biết rõ cơ quan, tự nhiên sẽ không bị nhốt trên đường.
Đường dài dằng dặc, cho dù hắn đi nhanh, chờ tới sơn động, có đầm nước thì, nến nơi hoa đăng cũng đã tắt, hắn cũng vừa đói vừa mệt, chẳng biết bên ngoài đã bao ngày đêm.
May mà cá trong đầm nước cũng không chạy mất, ăn xong nghỉ một chút, hắn mới hơi tỉnh táo lại, bắt đầu nghĩ về hành vi ngu ngốc cùng buồn cười của mình.
Hắn hoàn toàn không biết vì cái gì mình muốn vào đây, chỉ là khi ấy sinh ra một suy nghĩ ngông cuồng, khiến hắn nghĩ Ninh Giản hình như thực sự ở đây.
Nhưng mà một đường đi tới, vẫn như trước chưa từng thấy ai, lại đã tới điểm cúôi.
Tô Nhạn Quy ngồi đó, từ từ ôm lấy đầu mình.
… Ta từ khi còn bé a, liền toàn tâm toàn ý muốn một gia đình. Có một căn nhà nho nhỏ, không lo ăn mặc, cưới một người vợ, nuôi một đứa con, để cha ta hưởng phúc, thật hay.
… Tuy rằng hiện tại không có vợ càng không có con, cha ta cũng đã mất sớm, nhưng hai chúng ta ở cùng một chỗ, cũng không khác lắm.
Khi đó nói, đều là thật lòng, thế nhưng người kia không hưởng ứng.
Cho đến tận giờ cũng không hưởng ứng.
“Ngươi nói không sai a… Ninh Giản…” Dường như không cam lòng, hắn cúi đầu hỏi ra miệng.
Tiếng nói quanh quẩn trong sơn động, tuy rằng rất nhỏ, nhưng duy trì thật lâu.
Có cá trong nước nhảy lên lại rơi xuống, bọt nước khe khẽ bắn tung, lại phát ra một tiếng vang nhỏ.
Tô Nhạn Quy chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía đầm nước.
Một lát sau, hắn cuối cùng hít một hơi, đi tới bên đầm, lấy tay lau mặt, cắn răng nhảy xuống.
Suy cho cùng là bị thương mới khỏi, liên tục mấy tháng một đường bôn ba, màn trời chiếu đất, lại thêm bất an trong lòng, thủy chung không nghỉ ngơi tử tế, khi lặn xuống sâu thì, thể lực Tô Nhạn Quy có chút chống đỡ không nổi, chỉ là mù quáng mà muốn bơi lên trước, nhìn điểm sáng xa xa, ý thức cũng dần dần có chút không rõ ràng.
Dưới nước sóng ngầm càng hung hiểm, kéo người di động trong nước, dù cho hắn có am hiểu kĩ thuật bơi, cuối cùng cũng bị vướng phải, không sức thoát thân.
Ninh Giản, Ninh Giản…
Ánh sáng trước mắt dường như gần lại, trong luồng sáng dường như có bóng người lay động, Tô Nhạn Quy khôi phục nửa phần tỉnh táo, lại ra sức vùng lên.
Càng tiến lên, bóng đen lắc lư trong ánh sáng càng thêm rõ ràng, Tô Nhạn Quy cũng phấn chấn, cố sức cắn răng, liều mạng bơi lên trước.
Cuối cùng gấp gáp xông lên, người quẫy lên từ trong nước, gió đập vào mặt, khiến có cảm giác khôi phục sự thoải mái.
Tô Nhạn Quy cố sức chớp chớp mắt, mở ra thì, lại giật mình đứng yên không dám động.
Cách mấy bước, Ninh Giản một thân bạch y, nhìn hắn không rời mắt, trên mặt hoang mang, tay phải cầm kiếm như dừng ở giữa không trung, dường như đang luyện kiếm thì bị kinh động, nhất thời đã quên buông xuống.
Tô Nhạn Quy đối mắt y, cũng không dám chớp mắt nữa, sợ khi chớp mắt xong, người trước mắt sẽ biến mất.
Qua không biết bao lâu, trong sơn động vang lên cực rõ ràng keng một tiếng, đoản kiếm trong tay Ninh Giản leng keng rơi trên đất, phá vỡ lặng yên của hai người.
“Ninh Giản!” Tô Nhạn Quy kêu một tiếng, trong giọng nói có nghẹn ngào cùng tủi thân không thể che giấu, tựa như đứa trẻ hoảng sợ.
Ninh Giản lui từng bước, từ từ trừng mắt nhìn.
Tô Nhạn Quy đứng phắt lên, ngã trên bờ, liền nghiêng ngả lảo đảo vọt qua, ôm cổ Ninh Giản.
Tay Ninh Giản còn đang ở trong không trung, một hồi lâu mới từ từ buông, đầu ngón tay chạm Tô Nhạn Quy một chút, lập tức lại như phải bỏng mà rút tay về.
Tô Nhạn Quy nhanh chóng đưa tay bắt được đầu ngón tay hơi lạnh kia, rồi sau đó nhếch môi, bật cười ha hả, nước mắt ngay sau đó từng giọt từng giọt rơi xuống.
Đầu Ninh Giản hơi lệch một chút, vẻ mặt nghi hoặc, dường như hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
“Ninh Giản.” Tô Nhạn Quy lại gọi một tiếng, lật tay xoa xoa mặt, cười đến càng sáng lạn, “Ninh Giản.”
“Tô… Nhạn Quy.” Qua thật lâu, Ninh Giản mới gian nan sắp xếp ba chữ.
Tô Nhạn Quy cười nhìn y, rồi sau đó như nhịn không được, ghé qua nhẹ hôn lên trán y.
“Ta tìm ngươi rất lâu.”
Rồi sau đó lại khẽ chóp mũi chạm chóp mũi, Ninh Giản theo bản năng mà khép mắt lại.
“Khắp nơi đều không tìm thấy ngươi, sao cũng không tìm thấy… Ta sắp bị ngươi dọa chết!”
Tiếng cuối cùng mang theo lên án, Tô Nhạn Quy dùng sức cắn lên môi Ninh Giản.
Vừa hôn lưu luyến triền miên, bắt đầu như chính là muốn đem đối phương gặm cắn nuốt vào, chỉ khi có được hưởng ứng rất nhỏ, Tô Nhạn Quy liền thả lỏng động tác, trúc trắc mà hăng hái châm ngòi đầu lưỡi Ninh Giản.
Cho đến khi sắp hít thở không thông, Ninh Giản mới nhẹ tránh, trên mặt nhuốm đỏ, lại trợn trừng nhìn Tô Nhạn Quy.
Tô Nhạn Quy cũng nhìn y, cuối cùng run giọng cười mắng: “Đồ ngốc ngươi, sao lại trốn tới chỗ này! Còn nói với cữu cữu ngươi cái gì mà không trở về…”
Ninh Giản cắt ngang lời hắn, mở miệng giải thích lại có vẻ bình thản mà chân thật: “Nếu người trên giang hồ biết ta đoạt đi bảo kiếm cùng kiếm phổ, sẽ không làm khó dễ ngươi nữa. Bọn họ tìm không thấy ta, liền không còn cách nào xác định ta có phải lừa gạt không, cho nên đành trốn đi.”
“Đồ ngốc ngươi, vì cái gì phải trốn một mình? Vì cái gì không quay về tìm ta?” Tô Nhạn Quy lại mắng một tiếng, nắm lấy tay Ninh Giản càng chặt.
Ninh Giản chính là nhìn hắn, tựa hồ vô cùng nghi hoặc, cuối cùng hỏi rất chậm: “Vì cái gì phải tìm ngươi?”
Tô Nhạn Quy nhất thời giật mình.
Ninh Giản hạ mắt, thấp giọng nói: “Ngươi nói ngươi không yêu ta.”
Cũng không phải lên án, chính là gần như hờ hững thuật lại, Tô Nhạn Quy cũng đau xót trong lòng, sau hối hận đến nói không ra lời, đang muốn cãi lại, lại nghe Ninh Giản tiếp tục nói:
“Tuy rằng một mình rất khổ sở, nhưng nếu ngay từ đầu đã là một mình, nếu ngay từ đầu đã biết là một mình, sẽ không còn khổ sở nữa đúng không?”
Trong giọng y mang theo trống rỗng đơn độc, dường như cố gắng biểu đạt cái gì.
“Nếu lựa chọn một trong số rất nhiều lựa chọn, ngay từ đầu đã biết phải gánh lấy hậu quả gì, thì để không cho bản thân nói ra “hối tiếc”, sẽ không ngừng mà nói với mình, kết quả như vậy cũng không tồi. Hiện giờ mắt ngươi tốt rồi, tai cũng có thể nghe, người trên giang hồ sẽ không truy đuổi ngươi nữa, ngươi không yêu ta thì sẽ không vì ta mà giận dữ thương tâm, kết quả như thế, kỳ thực rất… Rất tốt.”
“Không tốt chút nào!” Tô Nhạn Quy nổi giận, hắn hoàn toàn nghe không hiểu người này đang nói cái gì.
Cái gì hối tiếc không hối tiếc, cái gì có được hay không… Cơ thể hắn còn chưa có chăm tốt, vì tìm y từ Nam chí Bắc chạy khắp nơi, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, vừa đau lòng vừa hối hận, căn bản là khổ mình, mà người này còn nói thế là rất tốt?
Ninh Giản mắt vẫn tràn đầy mù mờ nhìn hắn như trước, dường như hoàn toàn không rõ hắn giận cái gì.
“Ngươi nói chỗ này là chỗ sống tốt, đoạn tuyệt nhân thế, cho nên ta đã tới đây.”
Điều kiện tiên quyết khi nói lời này, là muốn ta với ngươi ở bên nhau mà! Tô Nhạn Quy căm giận nghĩ.
“Hay là, ta lừa ngươi một lần, ngươi phải giết ta mới có thể hết giận?” Ngữ khí Ninh Giản cư nhiên bình thản như trước.
Ngươi đâu chỉ gạt ta một lần?
Tô Nhạn Quy càng lúc càng giận, cơ hồ muốn đem ngón tay Ninh Giản bóp nát.
Ninh Giản ăn đau đến chau mày, nhưng không giãy giụa: “Vậy cũng đúng. Dù sao Tam ca đã chết, độc của ngươi đã giải, ta cũng không có việc gì cần hoàn thành.”
“Tam ca ngươi… Tam ca ngươi…” Tô Nhạn Quy cắn răng đọc hai lượt, cuối cùng chỉ nghẹn được một câu, “Ngươi vì cái gì ở trước mộ hắn quỳ ba ngày?”
“Ta đi tìm Phượng Ninh An xin cỏ Thiên Tâm, chính là y nói lúc trước vì kéo dài mạng sống Tam ca, đã dùng hết. Ta lúc ấy thầm nghĩ, nếu Tam ca dùng vô ích thì tốt rồi… Như thế không tệ.”
Tô Nhạn Quy nghe y nói, dần dần cảm thấy có chút không hợp lý, tức giận tan dần, hắn nhìn Ninh Giản: “Ý ngươi là, lúc ấy ngươi tình nguyện dùng cỏ Thiên Tâm cứu ta, mà không phải cho Tam ca ngươi kéo dài mạng sống, cho nên cảm thấy xấu hổ với hắn, phải đi quỳ trước hắn ba ngày?”
Ninh Giản lặng yên một hồi, hơi hơi gật đầu.
Tô Nhạn Quy ngay sau đó hỏi: “Ngươi nói để ta giết ngươi cũng được?”
Ninh Giản lại gật gật đầu.
“Bởi vì ngoại trừ Tam ca ngươi, ngoại trừ ta, sẽ không có người đáng để ngươi lưu luyến?”
Vẫn là gật đầu.
“Ngươi tới nơi này, là bởi vì lời ta nói?”
Gật đầu.
“Một mình rất khổ sở?’
Ninh Giản do dự một chút, cuối cùng lắc lắc đầu.
Tô Nhạn Quy nôn nóng liếm liếm môi: “Ngươi là vì để bản thân không cần hối hận, cho nên nói một mình sẽ không khổ sở… Vậy là nói, kì thật vẫn khồ sở, đúng không?”
Ninh Giản hạ mắt: “Không quá khổ sở, ngay từ đầu đã biết là một mình, cho nên không quá khổ sở.”
Tô Nhạn Quy đột nhiên từ bỏ dằng dai vấn đề này, hỏi ngược lại:
“Ngươi thích ta sao?”
Ninh Giản gật gật đầu, sự thẳng thắn mau lẹ này khiến Tô Nhạn Quy thiếu chút nữa phản ứng không kịp.
“Ngươi không phải đã biết rồi sao?” Ninh Giản nhìn hắn, cuối cùng khá chần chờ hỏi một câu.
Tô Nhạn Quy lúc này mới nhớ bản thân làm bộ không nhận ra y, đã từng ép hỏi y có thích mình không.
Thế là hắn hít vào một hơi: “Ngươi yêu ta không?”
“Không phải như nhau sao?”
Tô Nhạn Quy tâm can hơi ru rẩy một chút, cuối cùng lui từng bước, ha ha cười một tiếng, sau đó thì cười như điên.
Ninh Giản đứng đó, không có tiến lên, chỉ là rất bị động nhìn hắn, vẻ mặt khó xử.
Tô Nhạn Quy có chút cam chịu số phận.
Tựa như khi đó nói với Kinh Thập, Ninh Giản của hắn là một mỹ nhân, muốn ôm được mỹ nhân về, luôn phải chịu thiệt.
Người này chính là ngốc như thế, hắn còn có thể làm sao đây? Người ngay cả thổ lộ cũng không biết biểu đạt, hắn còn có thể làm gì y đây?
Một mình cái gì, hối hay không hối cái gì, có nói dối hay không, đơn giản mà nói, chính là…
Ta yêu ngươi, nhưng ngươi không yêu ta. Nhưng chỉ cần ánh mắt ngươi ổn, tai ngươi tốt, không bị người đuổi giết, sẽ không đau lòng, thế là tốt rồi. Tuy ta sẽ rất khổ sở, nhưng chỉ cần ngươi ổn, ta tuyệt đối không hối hận, còn có thể nói với mình, này sớm đã biết, như vậy cũng đáng, cho nên một chút cũng không khổ sở.
Nhưng người này không biết biểu đạt.
Làm sai, y không biết vãn hồi; yêu thương, không biết gắng sức thực hiện; rõ ràng cô đơn trơ trọi, cũng không biết phải nói ra như thế nào, cho nên y vẫn cứ một mình.
Ở trong cung như thế, ở núi Dịch Liên như vậy, cùng mình ở chung bao năm, chính là bây giờ, vẫn như trước.
Nhưng mà, y kì thực đều rất cố gắng.
Vì Tam ca, y từ bỏ hết thảy, cực kiên nhẫn mà giữ lấy một tiểu quỷ không liên quan gì tám năm; vì mình, y một đường tìm tới Tiêu Dao sơn trang, bảo vệ hắn, che chở hắn, cho dù khổ sở, cũng chưa từng từ bỏ.
Ngược lại bản thân ngu xuẩn tự cho là đúng, làm tổn thương người thật sâu, mà y vẫn trăm cay nghìn đắng tìm thuốc cho mình, thậm chí dẫn dụ sự truy sát, một mình trốn đi.
Nhưng khi gặp lại, y như trước không hề biết biểu đạt, lại thực sự giãi bày tâm tình chân thật.
“Thực xin lỗi.” Tô Nhạn Quy thấy người đang khó xử trước mặt, cuối cùng cười vươn tay ôm y.
Ninh Giản khó hiểu trừng mắt nhìn.
“Ta sao có thể không yêu ngươi chứ.”
Cơ thể Ninh Giản cứng đờ.
Tô Nhạn Quy cúi đầu hôn y một chút, nhấn từng chữ: “Khi mười hai tuổi, ngươi là sư phụ ta, đến năm mười lăm, ta liền nói với mình, không người nào quan trọng hơn Ninh Giản. Ta sao có thể không yêu ngươi? Tuy rằng ta luôn theo đuổi ngươi có chút chịu thiệt, nhưng chính là ngươi yêu ta nhiều hơn một chút thì tốt rồi.” Câu cuối cùng, trong ngữ điệu đã có vài phần vô lại.
Ninh Giản cũng rất thành thật mà gật gật đầu.
Tô Nhạn Quy nhịn không được mà phì cười một tiếng, ôm lấy Ninh Giản không thèm nói nữa.
Không biết qua bao lâu, một cơn gió núi thổi qua, Tô Nhạn Quy mới run run một tẹo, vẻ mặt đau khổ nói: “Ôi chao, quên mất trên người ta vẫn ướt.”
“Không sao.”
“Không được, mặc quần áo ướt sẽ sinh bệnh.” Tô Nhạn Quy khá cương quyết, lại bắt đầu ba chân bốn cẳng cởi quần áo Ninh Giản, tay đụng tới hông Ninh Giản, nhịn không được khẽ véo một cái.
Nhưng Ninh Giản bất ngờ lại chủ động, chỉ thấy y nhanh chóng lột quần áo mình, rồi sau đó bắt đầu cởi trên người Tô Nhạn Quy.
Tô Nhạn Quy nhìn y trần trụi lắc trước mắt mình, bất giác có chút hoa mắt.
Mà bên kia Ninh Giản đã đem quần áo hai người cởi tiệt, chỉ đứng đó, có chút mù mờ nhìn hắn.
“Ninh… Ninh, Ninh Giản…” Tô Nhạn Quy giọng run nhè nhẹ vì kích động.
Ninh Giản tiến lên từng bước, Tô Nhạn Quy theo bản năng lùi từng bước, nhưng cảnh đẹp trước mắt thật sự rất mê người, thân thể hắn dần sinh ra phản ứng.
Tranh đấu một hồi, hắn cuối cùng không chịu nổi hấp dẫn, lại tiến lên từng bước: “Ninh, Ninh Giản.”
“Ừ?” Người trước mắt thực dịu ngoan, hoàn toàn không còn vẻ sẽ tùy tiện rút kiếm dọa người như trước, thoạt trông quả thực là một chú cừu đợi bị làm thịt.
Tô Nhạn Quy đánh bạo tiến lên, xoa khẽ vai Ninh Giản, từ từ dựa sát, ở trên chóp mũi y chạm một chút.
Ninh Giản không có kháng cự.
Tô Nhạn Quy dục vọng trong lòng đã sắp không thể đè nén, tay nắm lấy vai Ninh Giản lực cũng lớn hơn, cực cẩn thận ở trên môi y hôn một chút, rồi sau đó lại cúi đầu, ở trên cái cổ nhẵn nhụi của y cắn một miếng.
“Đây là muốn… Giao hoan?” Hai chữ cuối cùng chần chờ một chút, trong lời Ninh Giản lại đủ khiến máu trong người Tô Nhạn Quy đồng thời dồn về một chỗ.
“Ninh, Ninh, Ninh…”
“Có thể, nhưng ta không hiểu lắm, ngươi thì sao?”
Người đối diện cư nhiên vẻ mặt còn rất nghiêm túc nói như thế, Tô Nhạn Quy thực sự nhịn không được, như ra sức mà cắn trên xương quai xanh Ninh Giản, rồi từ từ ngồi xổm xuống hôn thứ nổi lên trước ngực y.
Ninh Giản khẽ hít một hơi, cơ thể vặn vẹo.
Tô Nhạn Quy lập tức vòng lấy eo y, đem y dán vào vách động, rồi sau đó ép cả người qua.
Nụ hôn dài khiến hô hấp Ninh Giản trở nên dồn dập, rồi những cọ sát khẽ, từ trước ngực xuống dưới, từ bụng một đường dằng dai đến rốn.
Đầu lưỡi ấm áp đảo quanh trên mặt, Ninh Giản cuối cùng hừ khẽ một tiếng, đầu dán lên vách động, không thể khống chế mà lệch sang bên, Tô Nhạn Quy càng hưng phấn, đỡ lưng y từ từ ngồi xuống, cuối cùng ngậm lấy thân dưới yếu ớt của y.
“A!” Ninh Giản khẽ kêu một tiếng, tay vô thức mở ra ôm lấy đầu Tô Nhạn Quy, theo sự mút mát của môi răng, cả người y đều căng thẳng, lực ngón tay cũng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng túm tóc Tô Nhạn Quy, nắm chặt không buông.
Cơ thể chưa từng trải qua kích thích như vậy, Ninh Giản rất nhanh liền tới cao trào, khi luồng nhiệt từ trong cơ thể trút ra, y cả đứng cũng không nổi, chỉ gắt gao dựa vào tường, dựa vào sự nâng đỡ của Tô Nhạn Quy, trên mặt hiện một vệt hồng, ngay cả ánh mắt cũng phủ kín một tầng hơi nước nhàn nhạt.
“Ninh Giản… Ngươi đẹp quá…”
“Ưm…” Y chỉ có thể phát ra tiếng thở dài như hưởng ứng, trong mông lung cảm giác Tô Nhạn Quy ôm mình lên, hai chân bị tách ra đặt trên lưng Tô Nhạn Quy, y theo bản năng mà vươn tay, nắm lấy vai người kia.
Rồi sau đó là cảm giác dị vật để ở thân dưới.
Cơ thể y hơi hơi cứng đờ, rồi cảm thấy thứ cực lớn kia từ từ lách vào, Ninh Giản hoảng sợ, không tự giác mà trốn tránh: “Đừng…”
Tô Nhạn Quy hôn y một chút: “Đừng sợ.” Giọng thực dịu dàng, lại tựa như mang theo một tia thống khổ.
Ninh Giản có chút mù mờ, rồi sau đó từ từ gật đầu.
Dị vật kia liền chậm rãi nhích lên.
Bắt đầu rõ ràng là đau đớn, Ninh Giản buông tay, đưa tới bên miệng mình, cắn gặm lung tung, phát ra tiếng khóc nức nở, Tô Nhạn Quy không ngừng hôn môi y, không ngừng ghé bên tai y nói sắp xong rồi.
“A… Ưm…”
“Ninh Giản, Ninh Giản.”
Về sau, liền giống như tiếng kêu to, mang theo một tia ôn nhu cùng ngọt ngào bí ẩn, khiến người ta đắm chìm.
Thân thể Ninh Giản bắt đầu vô thức vặn vẹo theo chuyển động kia, tiếng rên rỉ lưỡng lự bật ra từ cổ họng, giống như một liều thuốc kích tình tốt nhất.
Động tác Tô Nhạn Quy cũng càng lúc càng mạnh, ôm y cũng càng chặt, giống như muốn đem cả người y khảm vào cơ thể mình.
Hai người cơ hồ đồng thời tới cao trào, Tô Nhạn Quy ôm Ninh Giản từ từ ngồi xuống, thân thể trần trụi dựa sát vào nhau, da thịt cùng dán, khiến người ta cảm thấy nóng cháy vô tận.
“Ninh Giản, ta rất vui.”
“Ừ.” Ninh Giản chính là lên tiếng rất khẽ, dường như có chút mệt mỏi.
“Thật sự, ta rất vui.”
“Ừ.” Lời đáp mang một tia dịu dàng nhàn nhạt, khiến người ta ấm tận trong lòng.
“Rất vui, rất vui.”
“Ừ.” Ninh Giản giọng rất nhẹ, lại nắm chặt tay hắn.
Tô Nhạn Quy cúi đầu hôn con mắt hơi khép của Ninh Giản.
Thật sự, rất vui, rất vui.
Mười hai tuổi quen biết, mười lăm tuổi tôn thờ, hai mươi tuổi thương tâm tuyệt vọng, lại thêm một năm cuối cùng mới yêu nhau.
Thứ tình yêu nồng nàn này, thứ vui mừng này, chỉ dùng lời nói cũng không cách nào nói được.
Yêu sâu đậm đến nước này, lòng cùng vui vẻ mà không cần phải nói.
~ Hoàn~
***
*chấm nước mắt**rắc hoa* Chúc mừng lại có thêm một bộ lăn qua đc cái xác tàn tạ của bạn Yui *cắn khăn**lật bàn* Ts tác giả, phiên ngoại âuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!*đê đầu* Cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi.
Mù quáng một đường đi tìm, chờ khi Tô Nhạn Quy phục hồi lại tinh thần thì, đã vào phạm vi Diệp thành, tháng sáu cũng đã qua.
Còn có bốn ngày, là đến “sinh thần” hắn.
Mùng bốn tháng bảy nhiều năm trước, Tô Thực lánh nạn đến Diệp thành, ở bên suối Hoa trấn Nguyệt Nha nhặt được hắn bị cha mẹ vứt bỏ, cho hắn tên, luôn cả ngày này, khắc dưới ván giường, khi hắn mười hai tuổi thì, thay đổi cuộc sống hắn.
Ninh Giản mùng bốn tháng bảy mỗi năm, sẽ mang theo hắn, đến chờ ở nơi ông chuẩn bị, kể cả manh mối kho báu.
Thế nhưng năm nay đã không còn manh mối như thế.
Tô Nhạn Quy mang theo tâm tình gần như là tuyệt vọng, về tới trấn Nguyệt Nha.
Gian nhà của Tô Nhạn Quy vẫn còn, từ một năm trước bị Tần Nguyệt Sơ phóng hoả đốt, vẫn hoang phế ở đó. Tô Nhạn Quy đẩy cửa vào thì, dường như còn có thể thấy khói nồng cùng tro tàn vụ cháy lưu lại.
Trong phòng đã sớm cháy sạch sẽ, hắn dạo qua một vòng, mới xoay người đi tìm các bằng hữu trước đây, mượn các thứ, cẩn thận quét tước.
Quét tước xong, hắn lại tìm cái bàn cũ nát, sửa để trong phòng, cho đến nửa đêm, hắn mới dừng tay, bò lên nóc nhà.
Từ nóc nhà nhìn ra ngoài, là đất chết liên tục hơn mười dặm ngoài trấn Nguyệt Nha. Cho dù trấn Nguyệt Nha phụ thuộc Diệp thành, lúc này, người trong Diệp thành cơ bản cũng sẽ không đến trấn nhỏ này.
Thế nhưng hàng năm Ninh Giản đều sẽ tới Diệp thành trước, sau đó cưỡi ngựa, đi qua đất đai nóng bức mà hoang vu trở lại trấn Nguyệt Nha.
Tô Nhạn Quy không có cách nào, hắn chỉ có thể chờ ở chỗ này, vọng tưởng trước mùng bốn tháng bảy, người kia sẽ như xưa, dắt ngựa đi qua miếu thờ cửa trấn.
Hắn đem hoa đăng được giữ gìn kỹ lưỡng ở trong hầm, cẩn thận chỉnh trang, mỗi đêm đêu treo trên cửa, trên đèn đôi bướm nô trăng, ánh sáng lung linh một màu, người kia đã từng nhìn nó cười.
Nhưng mà một đêm rồi lại một đêm, hắn thủy chung không đợi được người.
Hừng đông mùng năm tháng bảy ngày đó, Tô Nhạn Quy ngồi trên nóc nhà khóc.
Khóc gào một hồi, hắn mang theo đèn, ve vuốt dọc theo những con đừơng cùng Ninh Giản đi qua, nơi gặp lần đầu, đại thụ cửa trấn, đường cái duy nhất trấn trên, người qua lại trên đường, cùng hắn thoáng qua thì, hắn lại sinh ra suy tưởng về lúc bé.
Biết đâu một ai đó thoáng gặp qua hắn, là cha mẹ hắn.
Hay là… Tiếp theo đang tới, là Ninh Giản.
Đừơng càng đi càng xa, ra đến rừng cây khô phía Tây trấn.
Tô Nhạn Quy trong lòng khẽ động, bước chân nhanh hơn, mò gờ nổi trên vách đá, cố sức nhấn xuống.
Cơ quan không bị phá hỏng, bên trong cánh cửa là một khoảng tối đen, Tô Nhạn Quy hít một hơi, thắp sáng hoa đăng trong tay, bước nhanh vào.
Trong núi rất an tĩnh, cũng không vì kho báu bị đào mà mất đi vẻ tự nhiên.
Tô Nhạn Quy tìm đường cũ vào, biết rõ cơ quan, tự nhiên sẽ không bị nhốt trên đường.
Đường dài dằng dặc, cho dù hắn đi nhanh, chờ tới sơn động, có đầm nước thì, nến nơi hoa đăng cũng đã tắt, hắn cũng vừa đói vừa mệt, chẳng biết bên ngoài đã bao ngày đêm.
May mà cá trong đầm nước cũng không chạy mất, ăn xong nghỉ một chút, hắn mới hơi tỉnh táo lại, bắt đầu nghĩ về hành vi ngu ngốc cùng buồn cười của mình.
Hắn hoàn toàn không biết vì cái gì mình muốn vào đây, chỉ là khi ấy sinh ra một suy nghĩ ngông cuồng, khiến hắn nghĩ Ninh Giản hình như thực sự ở đây.
Nhưng mà một đường đi tới, vẫn như trước chưa từng thấy ai, lại đã tới điểm cúôi.
Tô Nhạn Quy ngồi đó, từ từ ôm lấy đầu mình.
… Ta từ khi còn bé a, liền toàn tâm toàn ý muốn một gia đình. Có một căn nhà nho nhỏ, không lo ăn mặc, cưới một người vợ, nuôi một đứa con, để cha ta hưởng phúc, thật hay.
… Tuy rằng hiện tại không có vợ càng không có con, cha ta cũng đã mất sớm, nhưng hai chúng ta ở cùng một chỗ, cũng không khác lắm.
Khi đó nói, đều là thật lòng, thế nhưng người kia không hưởng ứng.
Cho đến tận giờ cũng không hưởng ứng.
“Ngươi nói không sai a… Ninh Giản…” Dường như không cam lòng, hắn cúi đầu hỏi ra miệng.
Tiếng nói quanh quẩn trong sơn động, tuy rằng rất nhỏ, nhưng duy trì thật lâu.
Có cá trong nước nhảy lên lại rơi xuống, bọt nước khe khẽ bắn tung, lại phát ra một tiếng vang nhỏ.
Tô Nhạn Quy chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía đầm nước.
Một lát sau, hắn cuối cùng hít một hơi, đi tới bên đầm, lấy tay lau mặt, cắn răng nhảy xuống.
Suy cho cùng là bị thương mới khỏi, liên tục mấy tháng một đường bôn ba, màn trời chiếu đất, lại thêm bất an trong lòng, thủy chung không nghỉ ngơi tử tế, khi lặn xuống sâu thì, thể lực Tô Nhạn Quy có chút chống đỡ không nổi, chỉ là mù quáng mà muốn bơi lên trước, nhìn điểm sáng xa xa, ý thức cũng dần dần có chút không rõ ràng.
Dưới nước sóng ngầm càng hung hiểm, kéo người di động trong nước, dù cho hắn có am hiểu kĩ thuật bơi, cuối cùng cũng bị vướng phải, không sức thoát thân.
Ninh Giản, Ninh Giản…
Ánh sáng trước mắt dường như gần lại, trong luồng sáng dường như có bóng người lay động, Tô Nhạn Quy khôi phục nửa phần tỉnh táo, lại ra sức vùng lên.
Càng tiến lên, bóng đen lắc lư trong ánh sáng càng thêm rõ ràng, Tô Nhạn Quy cũng phấn chấn, cố sức cắn răng, liều mạng bơi lên trước.
Cuối cùng gấp gáp xông lên, người quẫy lên từ trong nước, gió đập vào mặt, khiến có cảm giác khôi phục sự thoải mái.
Tô Nhạn Quy cố sức chớp chớp mắt, mở ra thì, lại giật mình đứng yên không dám động.
Cách mấy bước, Ninh Giản một thân bạch y, nhìn hắn không rời mắt, trên mặt hoang mang, tay phải cầm kiếm như dừng ở giữa không trung, dường như đang luyện kiếm thì bị kinh động, nhất thời đã quên buông xuống.
Tô Nhạn Quy đối mắt y, cũng không dám chớp mắt nữa, sợ khi chớp mắt xong, người trước mắt sẽ biến mất.
Qua không biết bao lâu, trong sơn động vang lên cực rõ ràng keng một tiếng, đoản kiếm trong tay Ninh Giản leng keng rơi trên đất, phá vỡ lặng yên của hai người.
“Ninh Giản!” Tô Nhạn Quy kêu một tiếng, trong giọng nói có nghẹn ngào cùng tủi thân không thể che giấu, tựa như đứa trẻ hoảng sợ.
Ninh Giản lui từng bước, từ từ trừng mắt nhìn.
Tô Nhạn Quy đứng phắt lên, ngã trên bờ, liền nghiêng ngả lảo đảo vọt qua, ôm cổ Ninh Giản.
Tay Ninh Giản còn đang ở trong không trung, một hồi lâu mới từ từ buông, đầu ngón tay chạm Tô Nhạn Quy một chút, lập tức lại như phải bỏng mà rút tay về.
Tô Nhạn Quy nhanh chóng đưa tay bắt được đầu ngón tay hơi lạnh kia, rồi sau đó nhếch môi, bật cười ha hả, nước mắt ngay sau đó từng giọt từng giọt rơi xuống.
Đầu Ninh Giản hơi lệch một chút, vẻ mặt nghi hoặc, dường như hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
“Ninh Giản.” Tô Nhạn Quy lại gọi một tiếng, lật tay xoa xoa mặt, cười đến càng sáng lạn, “Ninh Giản.”
“Tô… Nhạn Quy.” Qua thật lâu, Ninh Giản mới gian nan sắp xếp ba chữ.
Tô Nhạn Quy cười nhìn y, rồi sau đó như nhịn không được, ghé qua nhẹ hôn lên trán y.
“Ta tìm ngươi rất lâu.”
Rồi sau đó lại khẽ chóp mũi chạm chóp mũi, Ninh Giản theo bản năng mà khép mắt lại.
“Khắp nơi đều không tìm thấy ngươi, sao cũng không tìm thấy… Ta sắp bị ngươi dọa chết!”
Tiếng cuối cùng mang theo lên án, Tô Nhạn Quy dùng sức cắn lên môi Ninh Giản.
Vừa hôn lưu luyến triền miên, bắt đầu như chính là muốn đem đối phương gặm cắn nuốt vào, chỉ khi có được hưởng ứng rất nhỏ, Tô Nhạn Quy liền thả lỏng động tác, trúc trắc mà hăng hái châm ngòi đầu lưỡi Ninh Giản.
Cho đến khi sắp hít thở không thông, Ninh Giản mới nhẹ tránh, trên mặt nhuốm đỏ, lại trợn trừng nhìn Tô Nhạn Quy.
Tô Nhạn Quy cũng nhìn y, cuối cùng run giọng cười mắng: “Đồ ngốc ngươi, sao lại trốn tới chỗ này! Còn nói với cữu cữu ngươi cái gì mà không trở về…”
Ninh Giản cắt ngang lời hắn, mở miệng giải thích lại có vẻ bình thản mà chân thật: “Nếu người trên giang hồ biết ta đoạt đi bảo kiếm cùng kiếm phổ, sẽ không làm khó dễ ngươi nữa. Bọn họ tìm không thấy ta, liền không còn cách nào xác định ta có phải lừa gạt không, cho nên đành trốn đi.”
“Đồ ngốc ngươi, vì cái gì phải trốn một mình? Vì cái gì không quay về tìm ta?” Tô Nhạn Quy lại mắng một tiếng, nắm lấy tay Ninh Giản càng chặt.
Ninh Giản chính là nhìn hắn, tựa hồ vô cùng nghi hoặc, cuối cùng hỏi rất chậm: “Vì cái gì phải tìm ngươi?”
Tô Nhạn Quy nhất thời giật mình.
Ninh Giản hạ mắt, thấp giọng nói: “Ngươi nói ngươi không yêu ta.”
Cũng không phải lên án, chính là gần như hờ hững thuật lại, Tô Nhạn Quy cũng đau xót trong lòng, sau hối hận đến nói không ra lời, đang muốn cãi lại, lại nghe Ninh Giản tiếp tục nói:
“Tuy rằng một mình rất khổ sở, nhưng nếu ngay từ đầu đã là một mình, nếu ngay từ đầu đã biết là một mình, sẽ không còn khổ sở nữa đúng không?”
Trong giọng y mang theo trống rỗng đơn độc, dường như cố gắng biểu đạt cái gì.
“Nếu lựa chọn một trong số rất nhiều lựa chọn, ngay từ đầu đã biết phải gánh lấy hậu quả gì, thì để không cho bản thân nói ra “hối tiếc”, sẽ không ngừng mà nói với mình, kết quả như vậy cũng không tồi. Hiện giờ mắt ngươi tốt rồi, tai cũng có thể nghe, người trên giang hồ sẽ không truy đuổi ngươi nữa, ngươi không yêu ta thì sẽ không vì ta mà giận dữ thương tâm, kết quả như thế, kỳ thực rất… Rất tốt.”
“Không tốt chút nào!” Tô Nhạn Quy nổi giận, hắn hoàn toàn nghe không hiểu người này đang nói cái gì.
Cái gì hối tiếc không hối tiếc, cái gì có được hay không… Cơ thể hắn còn chưa có chăm tốt, vì tìm y từ Nam chí Bắc chạy khắp nơi, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, vừa đau lòng vừa hối hận, căn bản là khổ mình, mà người này còn nói thế là rất tốt?
Ninh Giản mắt vẫn tràn đầy mù mờ nhìn hắn như trước, dường như hoàn toàn không rõ hắn giận cái gì.
“Ngươi nói chỗ này là chỗ sống tốt, đoạn tuyệt nhân thế, cho nên ta đã tới đây.”
Điều kiện tiên quyết khi nói lời này, là muốn ta với ngươi ở bên nhau mà! Tô Nhạn Quy căm giận nghĩ.
“Hay là, ta lừa ngươi một lần, ngươi phải giết ta mới có thể hết giận?” Ngữ khí Ninh Giản cư nhiên bình thản như trước.
Ngươi đâu chỉ gạt ta một lần?
Tô Nhạn Quy càng lúc càng giận, cơ hồ muốn đem ngón tay Ninh Giản bóp nát.
Ninh Giản ăn đau đến chau mày, nhưng không giãy giụa: “Vậy cũng đúng. Dù sao Tam ca đã chết, độc của ngươi đã giải, ta cũng không có việc gì cần hoàn thành.”
“Tam ca ngươi… Tam ca ngươi…” Tô Nhạn Quy cắn răng đọc hai lượt, cuối cùng chỉ nghẹn được một câu, “Ngươi vì cái gì ở trước mộ hắn quỳ ba ngày?”
“Ta đi tìm Phượng Ninh An xin cỏ Thiên Tâm, chính là y nói lúc trước vì kéo dài mạng sống Tam ca, đã dùng hết. Ta lúc ấy thầm nghĩ, nếu Tam ca dùng vô ích thì tốt rồi… Như thế không tệ.”
Tô Nhạn Quy nghe y nói, dần dần cảm thấy có chút không hợp lý, tức giận tan dần, hắn nhìn Ninh Giản: “Ý ngươi là, lúc ấy ngươi tình nguyện dùng cỏ Thiên Tâm cứu ta, mà không phải cho Tam ca ngươi kéo dài mạng sống, cho nên cảm thấy xấu hổ với hắn, phải đi quỳ trước hắn ba ngày?”
Ninh Giản lặng yên một hồi, hơi hơi gật đầu.
Tô Nhạn Quy ngay sau đó hỏi: “Ngươi nói để ta giết ngươi cũng được?”
Ninh Giản lại gật gật đầu.
“Bởi vì ngoại trừ Tam ca ngươi, ngoại trừ ta, sẽ không có người đáng để ngươi lưu luyến?”
Vẫn là gật đầu.
“Ngươi tới nơi này, là bởi vì lời ta nói?”
Gật đầu.
“Một mình rất khổ sở?’
Ninh Giản do dự một chút, cuối cùng lắc lắc đầu.
Tô Nhạn Quy nôn nóng liếm liếm môi: “Ngươi là vì để bản thân không cần hối hận, cho nên nói một mình sẽ không khổ sở… Vậy là nói, kì thật vẫn khồ sở, đúng không?”
Ninh Giản hạ mắt: “Không quá khổ sở, ngay từ đầu đã biết là một mình, cho nên không quá khổ sở.”
Tô Nhạn Quy đột nhiên từ bỏ dằng dai vấn đề này, hỏi ngược lại:
“Ngươi thích ta sao?”
Ninh Giản gật gật đầu, sự thẳng thắn mau lẹ này khiến Tô Nhạn Quy thiếu chút nữa phản ứng không kịp.
“Ngươi không phải đã biết rồi sao?” Ninh Giản nhìn hắn, cuối cùng khá chần chờ hỏi một câu.
Tô Nhạn Quy lúc này mới nhớ bản thân làm bộ không nhận ra y, đã từng ép hỏi y có thích mình không.
Thế là hắn hít vào một hơi: “Ngươi yêu ta không?”
“Không phải như nhau sao?”
Tô Nhạn Quy tâm can hơi ru rẩy một chút, cuối cùng lui từng bước, ha ha cười một tiếng, sau đó thì cười như điên.
Ninh Giản đứng đó, không có tiến lên, chỉ là rất bị động nhìn hắn, vẻ mặt khó xử.
Tô Nhạn Quy có chút cam chịu số phận.
Tựa như khi đó nói với Kinh Thập, Ninh Giản của hắn là một mỹ nhân, muốn ôm được mỹ nhân về, luôn phải chịu thiệt.
Người này chính là ngốc như thế, hắn còn có thể làm sao đây? Người ngay cả thổ lộ cũng không biết biểu đạt, hắn còn có thể làm gì y đây?
Một mình cái gì, hối hay không hối cái gì, có nói dối hay không, đơn giản mà nói, chính là…
Ta yêu ngươi, nhưng ngươi không yêu ta. Nhưng chỉ cần ánh mắt ngươi ổn, tai ngươi tốt, không bị người đuổi giết, sẽ không đau lòng, thế là tốt rồi. Tuy ta sẽ rất khổ sở, nhưng chỉ cần ngươi ổn, ta tuyệt đối không hối hận, còn có thể nói với mình, này sớm đã biết, như vậy cũng đáng, cho nên một chút cũng không khổ sở.
Nhưng người này không biết biểu đạt.
Làm sai, y không biết vãn hồi; yêu thương, không biết gắng sức thực hiện; rõ ràng cô đơn trơ trọi, cũng không biết phải nói ra như thế nào, cho nên y vẫn cứ một mình.
Ở trong cung như thế, ở núi Dịch Liên như vậy, cùng mình ở chung bao năm, chính là bây giờ, vẫn như trước.
Nhưng mà, y kì thực đều rất cố gắng.
Vì Tam ca, y từ bỏ hết thảy, cực kiên nhẫn mà giữ lấy một tiểu quỷ không liên quan gì tám năm; vì mình, y một đường tìm tới Tiêu Dao sơn trang, bảo vệ hắn, che chở hắn, cho dù khổ sở, cũng chưa từng từ bỏ.
Ngược lại bản thân ngu xuẩn tự cho là đúng, làm tổn thương người thật sâu, mà y vẫn trăm cay nghìn đắng tìm thuốc cho mình, thậm chí dẫn dụ sự truy sát, một mình trốn đi.
Nhưng khi gặp lại, y như trước không hề biết biểu đạt, lại thực sự giãi bày tâm tình chân thật.
“Thực xin lỗi.” Tô Nhạn Quy thấy người đang khó xử trước mặt, cuối cùng cười vươn tay ôm y.
Ninh Giản khó hiểu trừng mắt nhìn.
“Ta sao có thể không yêu ngươi chứ.”
Cơ thể Ninh Giản cứng đờ.
Tô Nhạn Quy cúi đầu hôn y một chút, nhấn từng chữ: “Khi mười hai tuổi, ngươi là sư phụ ta, đến năm mười lăm, ta liền nói với mình, không người nào quan trọng hơn Ninh Giản. Ta sao có thể không yêu ngươi? Tuy rằng ta luôn theo đuổi ngươi có chút chịu thiệt, nhưng chính là ngươi yêu ta nhiều hơn một chút thì tốt rồi.” Câu cuối cùng, trong ngữ điệu đã có vài phần vô lại.
Ninh Giản cũng rất thành thật mà gật gật đầu.
Tô Nhạn Quy nhịn không được mà phì cười một tiếng, ôm lấy Ninh Giản không thèm nói nữa.
Không biết qua bao lâu, một cơn gió núi thổi qua, Tô Nhạn Quy mới run run một tẹo, vẻ mặt đau khổ nói: “Ôi chao, quên mất trên người ta vẫn ướt.”
“Không sao.”
“Không được, mặc quần áo ướt sẽ sinh bệnh.” Tô Nhạn Quy khá cương quyết, lại bắt đầu ba chân bốn cẳng cởi quần áo Ninh Giản, tay đụng tới hông Ninh Giản, nhịn không được khẽ véo một cái.
Nhưng Ninh Giản bất ngờ lại chủ động, chỉ thấy y nhanh chóng lột quần áo mình, rồi sau đó bắt đầu cởi trên người Tô Nhạn Quy.
Tô Nhạn Quy nhìn y trần trụi lắc trước mắt mình, bất giác có chút hoa mắt.
Mà bên kia Ninh Giản đã đem quần áo hai người cởi tiệt, chỉ đứng đó, có chút mù mờ nhìn hắn.
“Ninh… Ninh, Ninh Giản…” Tô Nhạn Quy giọng run nhè nhẹ vì kích động.
Ninh Giản tiến lên từng bước, Tô Nhạn Quy theo bản năng lùi từng bước, nhưng cảnh đẹp trước mắt thật sự rất mê người, thân thể hắn dần sinh ra phản ứng.
Tranh đấu một hồi, hắn cuối cùng không chịu nổi hấp dẫn, lại tiến lên từng bước: “Ninh, Ninh Giản.”
“Ừ?” Người trước mắt thực dịu ngoan, hoàn toàn không còn vẻ sẽ tùy tiện rút kiếm dọa người như trước, thoạt trông quả thực là một chú cừu đợi bị làm thịt.
Tô Nhạn Quy đánh bạo tiến lên, xoa khẽ vai Ninh Giản, từ từ dựa sát, ở trên chóp mũi y chạm một chút.
Ninh Giản không có kháng cự.
Tô Nhạn Quy dục vọng trong lòng đã sắp không thể đè nén, tay nắm lấy vai Ninh Giản lực cũng lớn hơn, cực cẩn thận ở trên môi y hôn một chút, rồi sau đó lại cúi đầu, ở trên cái cổ nhẵn nhụi của y cắn một miếng.
“Đây là muốn… Giao hoan?” Hai chữ cuối cùng chần chờ một chút, trong lời Ninh Giản lại đủ khiến máu trong người Tô Nhạn Quy đồng thời dồn về một chỗ.
“Ninh, Ninh, Ninh…”
“Có thể, nhưng ta không hiểu lắm, ngươi thì sao?”
Người đối diện cư nhiên vẻ mặt còn rất nghiêm túc nói như thế, Tô Nhạn Quy thực sự nhịn không được, như ra sức mà cắn trên xương quai xanh Ninh Giản, rồi từ từ ngồi xổm xuống hôn thứ nổi lên trước ngực y.
Ninh Giản khẽ hít một hơi, cơ thể vặn vẹo.
Tô Nhạn Quy lập tức vòng lấy eo y, đem y dán vào vách động, rồi sau đó ép cả người qua.
Nụ hôn dài khiến hô hấp Ninh Giản trở nên dồn dập, rồi những cọ sát khẽ, từ trước ngực xuống dưới, từ bụng một đường dằng dai đến rốn.
Đầu lưỡi ấm áp đảo quanh trên mặt, Ninh Giản cuối cùng hừ khẽ một tiếng, đầu dán lên vách động, không thể khống chế mà lệch sang bên, Tô Nhạn Quy càng hưng phấn, đỡ lưng y từ từ ngồi xuống, cuối cùng ngậm lấy thân dưới yếu ớt của y.
“A!” Ninh Giản khẽ kêu một tiếng, tay vô thức mở ra ôm lấy đầu Tô Nhạn Quy, theo sự mút mát của môi răng, cả người y đều căng thẳng, lực ngón tay cũng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng túm tóc Tô Nhạn Quy, nắm chặt không buông.
Cơ thể chưa từng trải qua kích thích như vậy, Ninh Giản rất nhanh liền tới cao trào, khi luồng nhiệt từ trong cơ thể trút ra, y cả đứng cũng không nổi, chỉ gắt gao dựa vào tường, dựa vào sự nâng đỡ của Tô Nhạn Quy, trên mặt hiện một vệt hồng, ngay cả ánh mắt cũng phủ kín một tầng hơi nước nhàn nhạt.
“Ninh Giản… Ngươi đẹp quá…”
“Ưm…” Y chỉ có thể phát ra tiếng thở dài như hưởng ứng, trong mông lung cảm giác Tô Nhạn Quy ôm mình lên, hai chân bị tách ra đặt trên lưng Tô Nhạn Quy, y theo bản năng mà vươn tay, nắm lấy vai người kia.
Rồi sau đó là cảm giác dị vật để ở thân dưới.
Cơ thể y hơi hơi cứng đờ, rồi cảm thấy thứ cực lớn kia từ từ lách vào, Ninh Giản hoảng sợ, không tự giác mà trốn tránh: “Đừng…”
Tô Nhạn Quy hôn y một chút: “Đừng sợ.” Giọng thực dịu dàng, lại tựa như mang theo một tia thống khổ.
Ninh Giản có chút mù mờ, rồi sau đó từ từ gật đầu.
Dị vật kia liền chậm rãi nhích lên.
Bắt đầu rõ ràng là đau đớn, Ninh Giản buông tay, đưa tới bên miệng mình, cắn gặm lung tung, phát ra tiếng khóc nức nở, Tô Nhạn Quy không ngừng hôn môi y, không ngừng ghé bên tai y nói sắp xong rồi.
“A… Ưm…”
“Ninh Giản, Ninh Giản.”
Về sau, liền giống như tiếng kêu to, mang theo một tia ôn nhu cùng ngọt ngào bí ẩn, khiến người ta đắm chìm.
Thân thể Ninh Giản bắt đầu vô thức vặn vẹo theo chuyển động kia, tiếng rên rỉ lưỡng lự bật ra từ cổ họng, giống như một liều thuốc kích tình tốt nhất.
Động tác Tô Nhạn Quy cũng càng lúc càng mạnh, ôm y cũng càng chặt, giống như muốn đem cả người y khảm vào cơ thể mình.
Hai người cơ hồ đồng thời tới cao trào, Tô Nhạn Quy ôm Ninh Giản từ từ ngồi xuống, thân thể trần trụi dựa sát vào nhau, da thịt cùng dán, khiến người ta cảm thấy nóng cháy vô tận.
“Ninh Giản, ta rất vui.”
“Ừ.” Ninh Giản chính là lên tiếng rất khẽ, dường như có chút mệt mỏi.
“Thật sự, ta rất vui.”
“Ừ.” Lời đáp mang một tia dịu dàng nhàn nhạt, khiến người ta ấm tận trong lòng.
“Rất vui, rất vui.”
“Ừ.” Ninh Giản giọng rất nhẹ, lại nắm chặt tay hắn.
Tô Nhạn Quy cúi đầu hôn con mắt hơi khép của Ninh Giản.
Thật sự, rất vui, rất vui.
Mười hai tuổi quen biết, mười lăm tuổi tôn thờ, hai mươi tuổi thương tâm tuyệt vọng, lại thêm một năm cuối cùng mới yêu nhau.
Thứ tình yêu nồng nàn này, thứ vui mừng này, chỉ dùng lời nói cũng không cách nào nói được.
Yêu sâu đậm đến nước này, lòng cùng vui vẻ mà không cần phải nói.
~ Hoàn~
***
*chấm nước mắt**rắc hoa* Chúc mừng lại có thêm một bộ lăn qua đc cái xác tàn tạ của bạn Yui *cắn khăn**lật bàn* Ts tác giả, phiên ngoại âuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!*đê đầu* Cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook