Lạc Hoa Hữu Ý
Chương 1

~Chương thứ nhất~

Bắt đầu từ ngày đầu tiên quen biết, Tô Nhạn Quy chỉ biết, cuối cùng có một ngày, Ninh Giản sẽ giết hắn.

Mùng ba tháng sáu, mặt trời chói chang thiêu người, gió kéo theo cát bụi ngoài biên thành liên tục quẩn quanh bốn phía trấn Nguyệt Nha, thổi trên thân người, mang tới cái oi bức khiến người ta hít thở không thông.

Tô Nhạn Quy cánh tay trần ngồi ở trên chạc cây, vừa quạt quạt lá cọ, vừa híp mắt hướng nhìn ngoài trấn, cỏ dại ngậm trong miệng bị hắn cắn vang lên lạo xạo.

Ngoài trấn đất chết miên man, cát bụi bị gió cuốn tung rồi lại phát tán, khiến cho chân trời bị che một khoảng vàng tối.

Không biết qua bao lâu, xa xa truyền đến một đợt tiếng vó ngựa mơ hồ, Tô Nhạn Quy tinh thần phấn chấn, hai mắt nhìn nơi phương xa cũng trở nên sắc bén mà sáng ngời.

Chỉ trong chốc lát, tiếng vó ngựa ấy lại càng gần, một người một ngựa đi đầu xuyên qua từ trong bão cát, người trên ngựa kia một thân áo trắng đã bị máu nhuốm đỏ, y quay lưng ngồi trên lưng ngựa, hai chân kẹp chặt ngựa, đoản kiếm dài hơn một thước trong tay múa đến mức như tấm lưới kín không có khe hở.

Theo sau là mười con tuấn mã màu nâu đột phá khói bụi, trên ngựa là một đám người trang phục cùng kiểu, cầm trong tay đoản cung, tên như sao băng mà bắn về phía Bạch y nhân kia.

Bạch y nhân kia hiển nhiên đã là nỏ mạnh hết đà, lại vẫn đem mưa tên cản khỏi người, liều mạng giục ngựa, đội kỵ mã khoảng cách dần rớt lại phía sau.

Thấy tấn công mãi không xong, một người trong đội kỵ mã phóng người lên, mũi chân liên tục đạp, lướt qua đồng bạn mà hướng Bạch y nhân đánh tới, trường kiếm quét ngang, mũi kiếm bức người.

Bạch y nhân ngửa người né tránh, hai chân thuận thế quét mưa tên phía sau ập tới, còn chưa ngồi dậy lại cảm thấy một kiếm gấp gáp nhằm ấn đường mà đến, y nghiêng đầu muốn trốn, mũi kiếm liền vạch lệch sang, đâm thẳng trước ngực, y không thể tránh khỏi, buộc phải quay kiếm đâm cổ tay đối phương, vai liều mạng trúng một kiếm khiến cho người nọ thu kiếm đỡ, phía sau mưa tên đã đến.

“Lấy nhiều bắt nạt ít, anh hùng cái gì.” Tô Nhạn Quy đem cỏ dại trong miệng dùng sức nhổ ra, nhanh nhẹn mà từ trên cây nhảy xuống, “Nhìn ta anh hùng cứu mỹ nhân đây!”

Nói xong, hắn vừa hướng cổng trấn chạy tới, lại vồ lấy sào trúc phơi quần áo bên cạnh hướng về phía đội kỵ mã dùng sức phi, cây sào như mũi tên mà bay tới, lao trúng một con ngựa đi đầu, ngựa kia hí lên một tiếng bật ngược về phía sau, máu tươi một khoảng, người trên ngựa cũng bị văng khỏi, những người phía sau cả kinh đều tránh né.

Chỉ một trở ngại như vậy, mũi kiếm Bạch y nhân liên tục đâm đã bức lui đối thủ, nghiêng người phóng ngựa phi như điên, một mạch vào trấn nhỏ, hướng về phía Tô Nhạn Quy chạy tới.

Tô Nhạn Quy đứng ở đằng kia vỗ ***g ngực giang hai tay, cười nói: “Mỹ nhân, lao vào lòng ta đi!”

Bạch y nhân kia giống như không kiên trì được, bóng dáng vừa nghiêng, liền lập tức ngã xuống. Tô Nhạn Quy cuống quýt chạy hai bước tới, vững vàng đón lấy y, tràn ra một nụ cười tươi cực sáng lạn: “Ninh Giản.”

“Gọi sư phụ.”

Bạch y nhân kia mũi chân chấm đất liền giãy giụa tránh khỏi, hướng mặt đất nôn ra một miệng máu đọng, vung tay về phía mông ngựa một kiếm, nhìn ngựa hí dài một tiếng guồng chân chạy về phía trước, y một tay lôi Tô Nhạn Quy hướng ngõ tắt nhỏ mà chạy.

Tô Nhạn Quy bị kéo đến trước mắt nghiêng ngả, chờ rẽ qua hai khúc ngoặt, Bạch y nhân kia đưa hắn đẩy về trước, liền nghiêng người ngã vật xuống.

Tô Nhạn Quy hoảng sợ, vội vàng chạy qua nâng y dậy: “Ninh Giản, Ninh Giản!”

Bạch y nhân gọi là Ninh Giản ấy mượn lực của hắn đứng lên, cúi đầu thở hổn hển: “Đi.”

Tô Nhạn Quy quay đầu nhìn thoáng qua, trấn trên đã ầm ĩ dần, chung quanh đều là tiếng người, hắn trong lòng cũng biết không ổn, không nói thêm nữa, dìu người chạy về phía trước.

Nhà cửa hai bên ngõ tắt nhỏ xẹt qua trước mắt, Tô Nhạn Quy cảm giác được sức nặng của Ninh Giản dựa trên người mình càng lúc càng lớn, hắn có chút luống cuống. Cho đến khi rẽ xong mấy khúc ngoặt, đứng ở trước một căn nhà nhỏ mái bằng, hắn mới thoáng an tâm.

Ý thức của Ninh Giản đã có chút hỗn độn, chỉ nhíu nhíu mày, liền mặc cho hắn đỡ vào. Tô Nhạn Quy xoay người ra cửa dùng bụi đất giấu vết máu, vừa cẩn thận đóng cửa lại, lúc này mới nhảy vào hầm ngầm, đem tấm ván giường dịch lại chỗ cũ.

Hầm ngầm chính là mật thất rất nhỏ, chung quanh đắp đầy đồ linh tinh, chờ mắt thích ứng bóng tối, liền có thể nhìn thấy Ninh Giản vẫn không nhúc nhích mà nằm trên mặt đất, mặt úp xuống, trên người một mảng đỏ, rất là dọa người.

Tô Nhạn Quy ngồi xổm xuống cạnh y, căng thẳng mà kêu một tiếng: “Ninh Giản?”

Qua một hồi lâu, Ninh Giản mới rên rỉ ra tiếng, Tô Nhạn Quy nhất thời nhẹ thở ra, tay trượt đến bên hông Ninh Giản, sờ soạng một phen, trong lòng rung động, miệng còn có tinh thần mà kêu: “Ninh Giản, ngươi không sao chứ?”

Ninh Giản không có trả lời, Tô Nhạn Quy lại nhéo nhéo, mắt như thu thủy: “Ninh Giản, Ninh Giản!”

“Câm miệng.” Người nằm úp sấp đằng kia cuối cùng khàn khàn mà thốt ra hai chữ, giãy giụa muốn nhấc người lên, chính là vừa động, liền kịch liệt ho khan.

Tô Nhạn Quy lúc này mới vội vàng nâng y dậy, có chút chột dạ mà rụt tay lại.

Chờ qua trận ho khan, trong hầm ngầm nhỏ hẹp chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ hỗn loạn của Ninh Giản, Tô Nhạn Quy đứng lên bới từ trong đám đồ linh tinh ra một cái chai, nhìn thấy y tái nhợt mặt, nhỏ giọng nói: “Ta phải cởi quần áo ngươi để bôi thuốc.”

Ninh Giản rất lâu không có hưởng ứng, Tô Nhạn Quy thử đưa tay thăm dò túm lấy kiếm của y, tay cầm kiếm của Ninh Giản liền siết chặt, Tô Nhạn Quy cuống quýt dời tay, bắt đầu cởi quần áo Ninh Giản, Ninh Giản không có động đậy nữa.

Dưới quần áo là làn da màu tiểu mạch, chạm tay vào ấm áp, mang theo cảm giác trơn nhẵn như tơ lụa, Tô Nhạn Quy nhịn không được sờ soạng một phen, còn chưa sinh ra suy nghĩ lệch lạc, đã bị chấn động bởi một số vết thương đan xen.

Đầu ngón tay dính thuốc dừng ở một vết thương do kiếm, hắn hỏi: “Truy giết ngươi là những ai?”

“Đủ cả.” Ninh Giản miễn cưỡng mà đáp một câu, “Trên giang hồ, trong triều…”

Tô Nhạn Quy lòng khẽ động: “Ngươi không phải người Hoàng đế phái tới sao?”

Ninh Giản tựa hồ ngay cả mắt cũng không mở ra được, trên mặt không có một tia huyết sắc, rất lâu mới đứt quãng nói: “Hoàng đế bệnh sắp chết, Thái tử sợ kho báu rơi vào tay người khác sẽ mất ngôi vị Hoàng đế, liền đem tâm phúc phái tới…”

“Vậy người trên giang hồ là ai?” Tô Nhạn Quy lập tức hỏi một câu.

Ninh Giản he hé miệng, lại bị một cơn ho khan làm sặc đến không thốt nên lời, qua một lúc lâu mới nói:

“Tần Nguyệt Sơ nói ta muốn độc chiếm kho báu… Người trên giang hồ, làm sao chịu thiệt… E là đợi không được đến mùng bốn tháng bảy năm nay rồi…”

Tô Nhạn Quy không có hỏi nữa, giọng Ninh Giản cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ nói một câu không rõ ý tứ, rồi hoàn toàn im lặng, nếu không phải tiếng thở dốc khe khẽ kia, Tô Nhạn Quy đã cho rằng y chết mất rồi.

Lặng yên cởi quần áo y, cẩn thận mà bôi thuốc lên, đầu ngón tay lưu luyến trên người Ninh Giản, cuối cùng dừng ở kiếm Ninh Giản nắm chặt trong tay, Tô Nhạn Quy trên mặt sau cùng nhuốm một vẻ tự giễu.

Cho dù đang ở trong mê man, người này cũng thủy chung nắm chặt kiếm của y, có lẽ ngay sau đó, thanh kiếm này sẽ đặt ở trên cổ chính mình, thậm chí cắm ngập trong tim.

Tám năm trước là như thế, thời gian tám năm cũng không thay đổi được sự thật này.

Tần Nguyệt Sơ trong lời Ninh Giản là ai, hắn không biết cũng không muốn biết.

Người trong giang hồ cũng tốt, triều đình cũng được, kể cả là Ninh Giản, cũng đều chỉ vì kho báu mà thôi.

Đúng vậy, kho báu.

Tương truyền Thái tổ Hoàng đế bản triều nguyên là Tướng quân triều trước, công lao hiển hách, sau lại cùng bộ tộc Diệp Bắc liên thủ vây khốn đế đô Vĩnh Thành, giết vua đoạt ngôi.

Khi đó, người hiểu rõ sự tình đã đều bị diệt khẩu, chỉ có đứa con nhỏ Tô Thực nhà họ Tô sử quan thế gia* triều trước, được Thái tổ ra lệnh đặc xá, mang bí mật kho báu tiền triều, kể cả mọi chân tướng năm đó chôn vùi, rời khỏi kinh thành.

Vài chục năm sau, Tô Thực đã chết, hiện giờ người nắm giữ hết thảy mấu chốt bí mật, là hắn- đứa trẻ bị vứt bỏ trên trấn Nguyệt Nha được Tô Thực nhận nuôi, Tô Nhạn Quy.

Tựa hồ ý thức được bản thân không hiểu sao lại sầu muộn, Tô Nhạn Quy lắc đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt Ninh Giản. Tay rút về, lại duỗi ra, hắn dường như muốn xoa mặt Ninh Giản, cuối cùng đến thời điểm sắp chạm tới lại dừng, như thể sợ người trong mê man kia bừng tỉnh.

Cứng ngắc thật lâu, hắn mới nhẹ nhàng mà chạm vào mày Ninh Giản một chút, chạm vào ấm áp, cảm giác được lông mày mềm mại khiến hắn thấy đầu ngón tay với cả trái tim đều ngứa ngáy.

Ninh Giản không có phản ứng, Tô Nhạn Quy vẫn là đợi thật lâu, mới một đường xoa khẽ lông mày.

Giữa đôi mày, mắt, chóp mũi lành lạnh, đôi môi bợt đến khiến ngực người ta phát đau, Tô Nhạn Quy cuối cùng nhịn không được mà đến gần ở trên môi hôn một cái.

“Nếu không có kho báu thì tốt rồi.”

Trên môi bởi vì một chút đụng chạm kia mà nổi một ít sắc hồng, mang theo quyến rũ mê người, Tô Nhạn Quy nhịn không được lại hôn một cái.

“Nếu ngươi bằng lòng buông bỏ kho báu thì tốt rồi.”

Ninh Giản từ đầu đến cuối không có phản ứng, tay Tô Nhạn Quy xoa nhẹ trên trán y, một lát sau lại dọc theo khuôn mặt một đường tìm tòi xuống, dừng ở bên cổ.

“Ninh Giản…” Hắn kêu một tiếng rất khẽ, đôi mắt nhìn Ninh Giản hơi hơi tỏa sáng.

Nghe không thấy hưởng ứng, hắn liền nhếch miệng cười, nheo mắt lại, trên mặt dần dần dấy lên một vẻ hưng phấn, tay cũng linh hoạt mó mó bả vai Ninh Giản, rồi mới xuôi trước ngực, một đường trượt đến bên hông.

Trên lưng là một vết thương dài chừng hai, ba tấc, được bôi thuốc qua máu đã sớm ngừng, lúc này xoa lên chỉ cảm thấy xung quanh nhẵn nhụi không sần sùi, tay Tô Nhạn Quy dừng một chút, lại sờ tới tới lui lui nơi miệng vết thương, cho đến khi nghe thấy Ninh Giản như bị đau hừ một tiếng, mới cuống quýt rụt tay.

Nhưng Ninh Giản không có tỉnh lại, Tô Nhạn Quy liền tựa bên cạnh y ngồi xuống, vểnh tai nghe động tĩnh trong căn phòng trên đầu, bên ngoài lặng yên không một tiếng động, dường như bọn họ thật sự đã thoát, cũng không có người phát hiện bọn họ trốn ở đây.

Thời gian càng kéo dài, tựa hồ không lâu sau trời bên ngoài liền tối sẫm, trong hầm lại tối đen một khoảng, cái gì cũng không thấy rõ, bên ngoài từ đầu đến cuối lại không hề động tĩnh, Tô Nhạn Quy có chút mệt nhọc.

Hắn lui lui về phía Ninh Giản, vừa nhắm mắt vừa thì thào lẩm bẩm: “Ta cũng chỉ ngủ một lúc, nếu một tí nữa có người đánh tới, chúng ta sẽ chết cùng một chỗ.”

Trong thanh âm lờ mờ ẩn sự thoả mãn, tràn ngập trong bóng đêm, thong thả tản mát, ai cũng không nghe thấy.

Tỉnh lần nữa, là bị lay dậy.

Còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lại bị người vặn cái tai, Tô Nhạn Quy đau đến hú to: “Tỉnh, đã tỉnh!”

Ngón tay trên cái tai buông ra, Tô Nhạn Quy mở mắt, liền nhìn thấy Ninh Giản đã ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt như trước, tinh thần cũng đã tốt hơn rất nhiều.

“Ngươi không sao chứ?”

Ninh Giản thản nhiên đáp một tiếng, không có nói thêm gì nữa.

Tô Nhạn Quy làm như đã quen sự lặng yên của hắn, liền tiến sát một chút, nhếch miệng cười nói: “Ngươi thật giống như đã lâu không nhéo tai ta.”

Ninh Giản sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mờ mịt.

Tô Nhạn Quy thở dài, không có nói thêm gì nữa.

Trước đây cùng Ninh Giản học võ, hai năm đầu thường thường không chịu dậy sớm, lần nào cũng bị Ninh Giản từ trên giường xách lên, xoắn cái tai cho đến khi tỉnh táo kêu đau mới thôi.

Hắn vẫn nhớ rõ những việc nhỏ giữa hai người, cảm thấy sự tác động qua lại này, cũng là một biểu hiện thân thiết, mà Ninh giản hiển nhiên lại không thèm để ý chút nào.

Sẽ chẳng nhớ rõ thời điểm nào làm như thế, sẽ chẳng nghĩ đến như vậy là đại biểu cho cái gì, sẽ chẳng biết bản thân có bao nhiêu khát khao được tiếp xúc thế này, chính là tùy ý làm, sau đó liền quên.

Trong không gian nhỏ hẹp tối tăm lập tức liền bị yên lặng lấp kín, thật lâu, Ninh Giản mới nói: “Ta ngủ bao lâu?”

“Đại khái là hai, ba canh giờ, hoặc là một ngày cùng hai, ba canh giờ, hoặc là hai ngày cùng…”

“Keng” một tiếng, đoản kiếm đã đặt trên cổ hắn, Tô Nhạn Quy ngoan ngoãn nói: “Hẳn chỉ là hai, ba canh giờ, trời sắp sáng.”

Ninh Giản tra lại kiếm vào vỏ, trầm ngâm một lúc mới mở miệng: “Có Tần Nguyệt Sơ ở đây, người trong giang hồ thật ra cũng không dám xông thẳng vào trong trấn, chính là Tần Nguyệt Sơ tìm được nơi này cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Nghe ngữ khí y bình thản như vừa rồi người mới rút kiếm ra không phải là y vậy, Tô Nhạn Quy cũng đã thành quen: “Tần Nguyệt Sơ… Là người Thái tử phái tới?”

Ninh Giản gật gật đầu, đột nhiên một tay bịt kín miệng Tô Nhạn Quy: “Có người.”

Tô Nhạn Quy giương mắt nhìn y, sau một lúc lâu vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Ninh Giản một chút, Ninh Giản tay co rụt lại, lật tay kiếm đã xuất khỏi vỏ, Tô Nhạn Quy liền thụt lùi ba bước cọ vào tường, cười làm lành chỉ chỉ trên đầu.

Ninh Giản lúc này mới nắm chặt kiếm, khập khiễng đi đến bên cạnh thang dây, cảnh giác nhìn lối vào trên đầu.

Thật lâu, phía trên cũng không có động tĩnh gì, Tô Nhạn Quy đi đến bên cạnh Ninh Giản, nhỏ giọng nói: “Nếu không ta lên xem thử?”

Ninh Giản còn chưa có đáp lời, trên đầu đã truyền đến một giọng nam: “Ninh Giản, ta biết ngươi ở đây.”

“Là Tần Nguyệt Sơ.”

Ninh Giản nói một câu liền không nói nữa, Tô Nhạn Quy cũng không lên tiếng thêm, hai người chỉ yên lặng nhìn chằm chằm trên đầu.

Một lát sau, giọng kia lại nói: “Ta mặc kệ ngươi trốn ở chỗ nào, ta cũng không hao tâm tổn trí đi tìm, muốn ngươi bây giờ tự mình đi ra, còn nếu muốn chờ ta đem nơi này phóng hỏa, ngươi cũng đừng mong ra được.”

Tô Nhạn Quy nhìn Ninh Giản, cười hỏi: “Đây là Tô gia, hắn sẽ không lo ta cũng bị chết cháy chứ? Người này thật là đến tìm kho báu sao?”

“Hắn chính là muốn bức chúng ta đi ra ngoài thôi, chúng ta ở trong tối hắn ở ngoài sáng, tìm kiếm cẩn thận mấy hắn cũng không chiếm được lợi là bao, còn không bằng chờ chúng ta tự ra ngoài.”

Chẳng qua là một câu bông đùa của mình, người này lại còn nghiêm túc giải thích phân tích, Tô Nhạn Quy nhịn không được cười đến càng sáng lạn: “Ninh Giản ngươi thật đáng yêu.”

“Câm miệng!” Ninh Giản hất tay chính là vỏ kiếm đập qua. Trên đầu Tô Nhạn Quy đã trúng một cú, cũng không dám hừ một tiếng.

Tần Nguyệt Sơ ở bên trên kêu: “Ta đếm tới ba, ngươi nếu không ra ta sẽ phóng hỏa. Sống hay chết, đều là ngươi tự tìm lấy, đừng trách ta.”

“Vì cái gì người này còn muốn rạch ròi quan hệ? Nam tử hán đại trượng phu, làm là làm, có cái gì không dám thừa nhận.” Môi Tô Nhạn Quy cơ hồ dán trên tai Ninh Giản, Ninh Giản ngoài ý muốn không trả lời.

Trên đầu truyền đến tiếng Tần Nguyệt Sơ đếm: “Một… Hai…”

Ninh Giản mày nhíu lại: “Chỉ có thể ra ngoài, một lúc nữa ta ngăn hắn, ngươi…”

Không đợi y nói xong, Tô Nhạn Quy đã cười kéo hắn lại, tiếp theo giọng Tần Nguyệt Sơ đếm tiếp: “Ba!”

Ninh Giản còn chưa kịp phản ứng, Tô Nhạn Quy đã lấy ra đá lửa không biết từ chỗ nào, ở thang dây bên cạnh cạch cạch một chút, ánh lửa như rồng, ở giữa không trung ngưng lại một lát rồi theo thang dây một đường cháy lên trên.

“Ngươi làm cái gì?” Ninh Giản kinh hãi kêu lên, vung kiếm cắt rơi nửa đoạn thang dây đang cháy, đốm lửa còn lại vẫn là nhanh chóng lan tràn lên trên.

Cùng lúc đó, phía trên truyền đến tiếng Tần Nguyệt Sơ: “Phóng hỏa!”

Ngay sau đó, nơi cửa ra có ánh lửa nháng lên, khói dày đặc bắt đầu len vào, sặc sụa khiến người khó chịu.

Tô Nhạn Quy ho khẽ hai tiếng, vừa đưa tay tản khói nồng, vừa đem Ninh Giản kéo ra chỗ sáng sủa xa thang dây nhất, còn chưa đứng vững, chợt nghe giọng Ninh Giản lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết phải không?”

Tô Nhan Quy cười mỉm hỏi: “Không thể sao? Ninh Giản, chúng ta cùng nhau chết ở nơi này đi!”

Ngay sau đó kiếm của Ninh Giản đã ra khỏi bỏ, Tô Nhạn Quy lệch đầu nhìn kiếm đặt trên cổ, ánh mắt dọc theo kiếm dạo một đường đến tay cầm kiếm.

Cái tay ấy xương ngón tay rõ ràng, lộ ra một màu trắng trong, hắn cơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu dưới làn da khẽ nảy, cảm giác này khiến hắn mê muội muốn vươn tay, sờ lên.

Ninh Giản lật tay thu hồi kiếm, chuôi kiếm ở trên tay Tô Nhạn Quy hung ác gõ một cái, Tô Nhạn Quy liền kêu lên ai ái.

Ninh Giản mặt mày nhăn đến lợi hại hơn, tay nắm chặt kiếm, cắn môi đứng ở đó nhìn chằm chằm Tô Nhạn Quy, lại tựa hồ hoàn tòan không biết nên làm gì với hắn.

Tô Nhạn Quy càng kêu càng vang dội, khói trong hầm nồng nặc càng tích tụ càng nhiều, hắn hít ngay vài cái, ho đến nước mắt đều tuôn ra.

Ninh Giản theo bản năng đưa tay thay hắn vuốt vuốt lưng, Tô Nhạn Quy lúc này mới nở nụ cười, chỉ chỉ hướng thang dây:

“Lấy hỏa công hỏa, bây giờ lửa cháy lên trên, lửa thay đổi sức gió bốn phía, hình thành trở ngại, lửa bọn họ phóng sẽ không dễ dàng cháy vào hầm. Ngược lại, nếu không đốt cái thang này, cho dù ngọn lửa sẽ không dễ dàng lọt xuống, cũng sẽ theo thang dây một đường cháy xuống, đến lúc đó chúng ta liền thật sự thành lợn quay.

“Chính là hiện tại cũng chỉ là ngồi chờ chết. Nơi này kín không kẽ hở, chúng ta lại ở đây, cho dù không bị chết cháy, cũng bị sặc chết.”

Ninh Giản nói rất nghiêm túc, Tô Nhạn Quy thì như là phụ họa lời hắn nói, càng ra sức ho khan. Ninh Giản vốn đã thu tay về rồi, thấy hắn như vậy, đành phải đưa trở lại, vụng về mà thay hắn vuốt lưng.

Tô Nhạn Quy híp mắt ho một hồi, khói càng ngày càng đậm tràn ngập khắp nơi, Ninh Giản cũng nhịn không được ho khẽ hai tiếng, Tô Nhạn Quy liền như hiến bảo vật kéo kéo ống tay áo y, rồi mới đi đến góc sáng sủa ngồi xổm xuống, sờ mó một lúc, cư nhiên khiến một tảng đá mở ra, lộ một cái hốc bề rộng đủ một người.

“Hồi nhỏ cha ta phạt ta đều thích giam trong hầm, có khi một lần liền ba, bốn ngày, ta không nín được buồn, tìm mấy bằng hữu trấn trên hỗ trợ, đào một địa đạo, không dài lắm, hốc này thông đến khoảng đất trống chỗ ngõ phía sau.”

Tô Nhạn Quy nói xong, cười sờ sờ sau gáy, “Đã lâu không dùng, bên trong có thể rất bẩn, hơn nữa rất hẹp, đủ để đi…”

Ninh Giản cũng không nói cái gì, chỉ đi đến cửa hốc khom người đi vào.

Nhìn Ninh Giản đi vào, một đoạn áo trắng thong thả cọ a cọ mà biến mất trong hốc, Tô Nhạn Quy cười giống như mèo trộm cá, hai mắt sáng lên đi theo sát.

Nói cũng không dài, chỉ chốc lát nghe thấy tiếng Ninh Giản gõ vách tường, rồi sau đó ánh sáng liền chiếu đến từ phía trước, hai người đi lên, chỗ này là khoảng đất trống giao giữa các ngõ, quay đầu lại còn có thể nhìn thấy nóc nhà của Tô gia đang bốc khói.

Bốn phía đều có tiếng hét “Đi lấy nước”, Ninh Giản cảnh giác đánh giá bốn phía một chút: “Đi mau.”

Tô Nhạn Quy gật đầu, chạy đến ngồi xổm trước mặt Ninh Giản, vỗ vỗ vai, nhếch miệng cười nói: “Ngươi trên chân có thương, ta cõng ngươi.”

“Để ngươi luyện võ thì kén chọn, khinh công của ngươi, ta không tin được. Không có việc gì, ta còn có thể đi.”

Ninh Giản trong giọng nói không có một điểm xem thường, Tô Nhạn Quy lại vẫn cảm thấy trong lòng mình giống như bị hung ác cắm một tên, nhưng thấy Ninh Giản đã chạy lên trứơc, hắn cũng chỉ ôm ngực ỉu xìu theo sát phía sau.

Không ngờ mới ra khỏi ngõ, liền nghe có người hét lớn: “Ở bên kia!”

“Đi!” Ninh Giản tay túm lấy Tô Nhạn Quy đẩy lên trước mình, y cầm kiếm theo đoạn hậu.

Tiếng vó ngựa từ hai đầu đường truyền đến, thanh thế lớn, tới rất nhanh, trong lúc đó khoảng cách tới chỗ hai người là mười bước chân.

Ninh Giản vừa đưa người che trước mặt Tô Nhạn Quy, đoản kiếm rời tay lao đến chỗ sơ hở của kị binh cầm đầu, lập tức người giơ roi muốn đánh rơi đoản kiếm, kiếm kia như có trí tuệ, nửa đường tạo một đường cong bay về.

Ninh Giản nhảy lên, chân đá ngay ngực người, vừa quơ tay tiếp kiếm, lật tay vát một cái, đầu người nọ bay lên, thân thể cũng văng sang một bên, máu tươi một khoảng.

Ninh Giản một tay kéo cương, xoay người túm lấy cánh tay Tô Nhạn Quy xách lên. Tô Nhạn Quy vừa lên lưng ngựa, kiếm Ninh Giản đã đâm bên tai hắn, Tô Nhạn Quy chỉ nghe thấy phía sau hét thảm một tiếng, có chất lỏng âm ấm sau cổ, khiến hắn dựng thẳng tóc gáy.

“Ngồi yên!” Ninh Giản khẽ quát một tiếng, xoay tay lại là một kiếm, cản lại người đứng trước ngựa, không đợi Tô Nhạn Quy đáp lại, liền kẹp mạnh bụng ngựa.

Ngựa kia chạy như bay mà đi, số kị binh trước mặt bị vẻ hung tàn vừa rồi của Ninh Giản dọa, ai cũng không dám lên ngăn cản, chờ hai người một ngựa chạy một đoạn, mới giật mình tỉnh lại mà đuổi theo.

“Ô oa, ngươi vừa rồi ác quá, ta sợ qúa.” Gió vun vút bên tai, Tô Nhạn Quy khoa trương mà kêu một tiếng, tay lại ôm chặt thắt lưng Ninh Giản, thậm chí cả mặt cũng dán lên.

Ninh Giản như không phát hiện, chỉ lạnh lùng nói: “Bọn chúng không chết thì chúng ta chết, không thể nói ác.”

Mặt Tô Nhạn Quy ở trên lưng y cọ khẽ một chút, vẻ thỏa mãn, ngoài miệng lại lải nhải: “Ngươi vừa tới trấn Nguyệt Nha năm ấy, cũng không phải toàn thích đem ta treo lên tra khảo bí mật kho báu sao? Rõ ràng ta nói không biết, ngươi vẫn liên tục dọa ta nói muốn đem ngón tay ngón chân ta từng cái xẻo xuống, thực nhẫn tâm…”

Ninh Giản không có đáp lại, chỉ phóng ngựa chạy như điên.

Truy binh phía sau càng ngày càng gần, người cũng tựa hồ càng ngày càng nhiều, Tô Nhạn Quy thoáng nhìn qua phía sau, chỉ thấy trong đội kị mã một người quần áo đen, ngồi trên ngựa ô cường tráng, khuôn mặt tuấn dật toàn thân sát khí, trong tay cầm một trường cung trang trí rực rỡ, đầu ngón tay kẹp tên lông vũ, như bất cứ lúc nào cũng sẽ rời tay bắn ra.

Tô Nhạn Quy nhíu nhíu mày, miệng lại cười nói: “Ninh Giản, ta xem ngươi kia, hắn nếu lẫn vào đêm, khẳng định ngay cả bóng dáng cũng nhìn không thấy.

Ninh Giản lập tức phóng người lên, một đá vào mông ngựa, kiếm trong tay vung vẩy như rồng, vừa vặn đỡ tên lông vũ bay tới.

Y không chạm đất lại nhảy lên, khi hạ xuống đã quay về ngồi sau Tô Nhạn Quy: “Đó chính là Tần Nguyệt Sơ, ngươi phụ trách ngựa, ta chống đỡ.”

“Đi.” Tô Nhạn Quy kêu lên một tiếng, nhưng mà vừa nắm chặt dây cương, liền cảm giác phía sau nặng nề, hắn kinh hãi: “Ninh Giản!”

“Đi!” Ninh Giản chỉ lên tiếng, hơi thở đã có chút gấp gáp.

Tô Nhạn Quy luống cuống, dám quay đầu lại nhìn, không ngờ vừa quay đầu, là một mũi tên lông vũ bay xẹt qua mặt, hắn theo bản năng ngửa ra sau, liền trúng một khuỷu tay Ninh Giản: “Đi mau!”

Tô Nhạn Quy không quay đầu lại, nhưng vừa nhìn thoáng qua, đã có thể thấy vai trái Ninh Giản cắm một tên, hắn cắn chặt răng, cuối cùng quất ngựa, hướng phía Tây thành thẳng tiến.

Thành phía Tây chỉ có một cánh rừng khô, hai người cưỡi ngựa vào trong đó, vòng vèo vài lượt, ngay cả đám Tần Nguyệt Sơ đều nhìn không thấy.

Tô Nhạn Quy vẫn một đường chạy tới, Ninh Giản vừa cắn răng nhổ tên nơi miệng vết thương xuống, xé một mảnh áo buộc chặt, vừa nói: “Ngươi chạy tới chỗ này làm gì? Phía trước chính là núi, vách núi rất dốc, chúng ta không có khả năng lên trên.”

“Nhưng nơi này cây hỗn tạp nhiều, bọn họ cũng không dám đuổi theo.”

Tô Nhạn Quy vừa dứt lời, phía sau tên liên tục tới, Ninh Giản vung kiếm quét: “Người không đến, tên đến!”

“Không sao!” Tô Nhạn Quy chính là liều mạng thúc ngựa chạy như điên, nhánh cây ở trên ngươi hắn vẽ từng vệt máu, hắn cũng không để ý chút nào, vẫn ruổi ngựa chạy đến dưới vách núi, mới nghiêng người nhảy xuống ngựa, “Ninh Giản, xuống đi!”

Ninh Giản thấy hắn xuống ngựa một khắc liền nhảy lên, nghe hắn hét, liền phi thân dừng ở bên người Tô Nhạn Quy, giơ tay vung kiếm, đỡ tên lông vũ bay tới: “Ngươi làm gì!”

Tô Nhạn Quy không lên tiếng, tay hướng bên hông Ninh Giản sờ, một đường vạch đến phía sau, Ninh Giản cả kinh, né sang bên. Tô Nhạn Quy tay đã vỗ vào vách núi bên trên, chỉ nghe một tiếng ầm ầm, y còn chưa hồi phục tinh thần lại, đã bị Tô Nhạn Quy giữ cổ tay kéo về phía trước.

Cuồng phong phía sau đột nhiên nổi lên, Ninh Giản lật tay bổ tới, lại nghe một tiếng trầm đục, hình như có vật nặng ngàn cân gì đó nện xuống, y thu vội kiếm, ánh hào quang trước mắt nhanh chóng yếu ớt biến mất, chờ hết thảy an tĩnh lại, bốn phía chỉ còn một khoảng tối tăm.

Trong bóng đêm không có một tiếng động, ngay cả hô hấp của hai người đều như bị nuốt sống, trong hơi thở mang theo hương vị bụi bặm.

“Ninh Giản.” Không biết qua bao lâu, từ đầu đến cuối không nghe được âm thanh gì, Tô Nhạn Quy run giọng kêu một câu.

Ngay sau đó kiếm liền chuẩn xác đặt trên cổ hắn, Tô Nhạn Quy nhắm mắt lại.

Giọng Ninh Giản vang bên tai, trước sau hờ hững, lại như lộ một tia lạnh như băng: “Ngươi vẫn luôn biết bí mật của kho báu?”

Tô Nhạn Quy không trả lời, bốn phía lại nhanh chóng im lặng.

Ninh Giản không nói nữa, cũng không thúc giục, đoản kiếm thủy chung kề trên cổ Tô Nhạn Quy, lại cũng không có nửa điểm hoạt động, có vẻ ngầm chịu đựng mà cố nén.

Qua không biết bao lâu, Tô Nhạn Quy giật mình, kiếm Ninh Giản như bóng với hình mà dán lên, vẫn kê ở đó, hàn khí bức người.

Trong bóng đêm thấy không rõ mặt nhau, Tô Nhạn Quy nhịn không được mà lặng im nở nụ cười.

Hắn có thể tưởng tượng, dáng Ninh Giản trong bóng tối. Bình tĩnh, hờ hững, không có một tia mất kiên nhẫn, thật giống như kề kiếm lên cổ người không phải hắn.

Người này tính nhẫn nại luôn rất tốt, hắn vẫn luôn biết thế.

***

*sử quan thế gia: nhà nhiều đời làm sử quan

*v* Đọc chương đầu cảm xúc như nào mọi người? Nói cho mình biết đi~~~ Đọc bộ này mình thương em Quy lắm ấy, em ấy thật đáng thương ;___; mình hận cái chò ngược công mờ ;___; Em Quy yêu trong vô vọng và cố vin vào một tia hy vọng mong manh ;___; Ts Giản đầu gỗ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương