Lạc Đường
Chương 4: Oan gia ngõ hẹp

"Ngươi?"

"Sao lại là ngươi?"

Nhìn hai thiếu niên có mối thù cũ trước mặt, tôi không khỏi có chút đau đầu. Trước đó vài ngày ở quán trà, vì lười xã giao nên cự tuyệt lời mời ngồi chung bàn với hai vị này. Vậy mà hôm nay không khéo lại gặp phải!

Lý Hạo nhìn bọn chúng rồi lại nhìn tôi, nghi hoặc hỏi: "Các huynh biết...ca ta sao?"

"Hắn là ca huynh?" Thiếu niên từng mắng tôi 'hèn nhát' lộ ra vẻ mặt không tin.

Tôi không nhịn được nói bóng gió với Lý Hạo: "Làm thủ túc với đệ nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên có người hoài nghi đó!"

Lý Hạo mờ mịt nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cao...Ca, huynh đã gặp qua bọn họ sao?"

Ba chữ "Chưa gặp qua" hung bạo bị nuốt lại trong bụng, tôi không cam nguyện thừa nhận: "Gặp qua một lần mà thôi."

Người thiếu niên lớn tuổi kia thấy bầu không khí có vẻ lúng túng, cười hòa giải: "Chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm, tính khí đệ đệ ta còn tùy tiện, vẫn mong Lý huynh đừng chê trách."

Thiếu niên nhỏ tuổi kia nghe vậy cũng không phản bác lại, chỉ hừ lạnh khinh bỉ.

Tôi khẽ gật đầu tỏ ý đã biết, tôi đã lớn rồi, làm sao có thể so đo với trẻ con chứ?

Lý Hạo cũng đoán được cái gọi là "gặp qua một lần" nhất định chẳng có gì vui vẻ, liền chuyển đề tài nói chuyện về con ngựa, con dế, con gà chọi, giàn ná linh tinh mà các bé trai cảm thấy hứng thú. Tôi ngồi bên cạnh không nói một lời, nhìn ba tiểu tử này, trình độ tối đa cũng chỉ tới cao trung, tôi với bọn chúng có tiếng nói chung mới là lạ!

Nghe bọn hắn nói chuyện, tôi biết hai người này họ Doãn (người Mãn có họ Doãn sao?...Có lẽ là nói bừa thôi), người lớn là Thập Tam, người nhỏ là Thập Tứ (cha của bọn chúng thật mạnh mẽ). Lý Hạo là người thẳng tính, cả tên người ta cũng chẳng nói cho cậu ta biết, cậu ta lại chỉ sợ cả tám đời tổ tông đều bị bọn họ hỏi tới. Nhưng khi nói đến tôi, tôi đã nhanh tay cướp lời của Lý Hạo, không cho cậu ta nói. Tôi nói với bọn họ tôi là đại ca của Lý Hạo (vậy cũng không sai), năm nay mười sáu tuổi (mặc dù tướng mạo có hơi non mềm, cử chỉ điệu bộ lại không nhìn ra chút sơ hở nào), bình thường không quan tâm tới chuyện học hành, chỉ chuyên ăn nhậu chơi bời (nói trắng ra là một kẻ mù chữ). Lý Hạo nghe được trợn mắt há hốc mồm, hai kẻ ngu ngốc kia lại có thể tin, hoặc là bọn hắn tình nguyện tin tưởng trình độ của tôi là như vậy. Dù sao sau này bọn chúng cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi cũng được vui vẻ thoải mái.

Buồn chán đến ngáp ngắn ngáp dài, may mà rốt cuộc tiểu nhị cũng mang thức ăn lên. Đĩa thức ăn nguội là nước chát đậu phụng trộn thịt gà, hai món nóng một là cá trích la hán, một món hơi giống như sườn chua ngọt, nhưng dường như cũng không phải. Tôi gọi tiểu nhị hỏi: "Đây là món gì?”

"Bẩm gia, món ăn này tên là 'Phượng Dương nhương đậu hũ."

"Đậu hũ? Còn có món như vậy sao?" Tôi thắc mắc nói.

Tiểu nhị cười đáp: "Thật sự là đậu hũ. Cách làm là đem đậu hũ cắt thành miếng cỡ tiền đồng, kẹp thịt heo giữa hai miếng làm nhân. Lấy lòng trắng trứng đánh cho sệt lại, bao lấy đậu hũ rồi thả vào chảo dầu chiên đến khi có màu cam. Cuối cùng đổ nước đường nấu cho keo lại, hòa với dấm chua, tưới lên đậu hũ đã chiên xong là hoàn thành."

"Không ngờ nơi này cũng có thể làm món này." Doãn Thập Tứ cười nói, "Ngươi nói hết cách làm ra vậy không sợ người ngoài học được sao!"

Tiểu nhị cười hì hì nói: "Cách làm đậu hũ cũng không phải là sáng tạo độc đáo của cửa tiệm, mấu chốt là ở gia vị và độ lửa, cũng không sợ người ta nói tiểu nhân khoe khoang, chỉ sợ những tiệm khác làm vẫn thua tiệm này! Các vị cứ từ từ dùng, tiểu nhân không phiền các vị nữa."

Tôi gắp một khối thịt đậu hũ, nhìn trái nhìn phải. Chợt nghe Doãn Thập Tam nói: "Nói đến 'Phượng Dương nhương đậu hũ', còn có một điển cố, truyền rằng món ăn này là do một đầu bếp họ Hoàng của Phượng Dương sáng chế, Chu Nguyên Chương lúc còn bé do làm ăn mày mà nếm được mùi vị của đậu hũ nhồi dưa. Sau này lên làm hoàng đế, ông ta liền truyền đầu bếp họ Hoàng vào làm ngự trù (đầu bếp của vua), tiệc rượu trong cung thường không thể thiếu món này."

Tôi liếc nhìn Doãn Thập Tam, nghĩ thầm, tiểu tử này hiểu biết cũng không ít. Lại lướt qua Doãn Thập Tứ đang khinh thường nhìn tôi, ánh mắt kia tựa như đang nói, "đồ nhà quê". Tôi coi như không thấy, lại liếc mắt về miếng đậu hũ vàng óng kia, vừa định đưa vào miệng, không ngờ một bàn tay vỗ mạnh lên vai tôi, tay cầm đũa run lên, miếng đậu hũ kia rơi "bộp" xuống bàn.

"Phong cảnh chỗ bàn này không tệ, nhường cho gia đi?" Thật là một giọng nói chói tai, tay này nhất định là của tên chủ nhân hèn hạ đó rồi.

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy phía sau có sáu bảy thiếu niên mặc quần áo xa hoa, tên mập lùn kia đúng là kẻ cầm đầu ỷ thế hiếp người ở quán trà. Ai ôi, rốt cuộc hôm nay là cái ngày oan gia ngõ hẹp gì vậy chứ!

Tôi nhẫn nhịn bật cười: "Cho ta một lý do đi."

Doãn Thập Tứ và Lý Hạo rục rịch đứng dậy, Thập Tứ bị huynh trưởng hắn ấn lại chỗ ngồi, mà không có sự đồng ý của tôi nên Lý Hạo cũng không dám làm ẩu.

Tên mập lùn thoáng sửng sốt, một lát sau cả giận nói: "Gia muốn ngươi nhường chỗ thì ngươi cứ nhường! Còn lý do chó má gì nữa chứ!"

Tôi khẽ cười: "Lý do này không được, ta từ chối."

Mắt tên mập lùn lộ ra tia giận dữ: "Rượu mười không uống lại thích uống rượu phạt..." Ài, có lời thoại nào mới mẻ hơn hay không hả!

Đám lâu la của hắn lập tức đi lên lật bàn kéo người. Tôi nhún nhường tránh sang bên cạnh, Lý Hạo liền đánh nhau với bọn họ, chỉ chốc lát sau Doãn Thập Tam và Thập Tứ cũng bị kéo vài cuộc chiến. Những vị khách khác đều đứng một bên xem náo nhiệt, người làm và ông chủ tiệm chạy dồn dập lên lầu hai, nhìn thấy tình hình này có can ngăn cũng không được, chỉ biết hô lên: "Đừng đánh, đừng đánh nữa!"

Bọn họ đánh “Binh...bốp...rầm...” Tôi đứng tựa bên cửa sổ nhìn, đám người của tên mập lùn trông khá vậy mà rất kém cỏi, Lý Hạo thì không cần phải nói, thân thủ Thập Tam và Thập Tứ cũng rất tốt, xem ra có thể kết thúc trận hỗn chiến này ngay rồi. Thật đáng tiếc, bữa cơm ngon lại bị một kẻ vô vị quấy nhiễu.

Tên mập lùn vừa bị đồng bọn đụng phải ngã xuống đất. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy tôi đứng nhàn nhã, có lẽ cảm thấy tôi khá yếu đuối nên nhào về phía tôi. Tôi nhìn xung quanh, dường như không có ai rãnh rỗi để cứu tôi, xem ra để tự bảo vệ mình thì không thể không sử dụng vũ lực rồi! Tên mập lùn đánh nhau dựa vào sức mạnh, nhưng thật ra thì không khó đối phó. Tôi nhanh chóng nhìn chuẩn xác, tay trái túm chặt cánh tay phải của cậu ta, tay phải bắt lấy vạt áo trước, dùng sức nâng hắn lên ném qua vai. Chỉ nghe "Phịch" một tiếng, tên mập lùn ngã ngửa trên đất.

Người này nặng quá, làm hại đau tay tôi. Tôi buồn bực giẫm lên bụng cậu ta, thấy vẻ mặt sắp khóc của cậu ta cũng rất đáng thương. Mặc dù tên mập lùn này có chút ngang ngược, nhưng nhìn dáng dấp của cậu ta cùng lắm chỉ mười bốn mười lăm tuổi, cũng làm cho tôi xuất hiện một loại cảm giác tội lỗi khi ức hiếp trẻ con, thế nên tôi rút chân đạp trên bụng cậu ta.

Nhìn bọn Lý Hạo bên kia cũng đã giải quyết xong đám người của tên mập lùn. Tôi chỉ vào một người đang lăn lộn trên mặt đất, ra lệnh: "Ngươi, đừng có giả chết, đi qua đây dìu hắn đứng lên." Nói xong chỉ chỉ tên mập lùn dưới đất.

Tên tiểu tử đó còn muốn giả bộ, Lý Hạo làm bộ đá vào mông nó, nó liền trở mình đứng lên, vừa xoa ngực vừa đi qua dìu kẻ cầm đầu của bọn hắn. Tuy rằng tên mập lùn bị ném ngã đến thất điên bát đảo, dù sao cũng không nghiêm trọng, dần dần cũng bình thường trở lại.

Doãn Thập Tứ buông cánh tay tên lâu la bị cậu ta vặn ra sau, nói: "Cút đi!"

Đám người đó như được đại xá, vừa lăn vừa bò định đi xuống lầu. Tôi bước một bước lớn ngăn trước mặt tên mập lùn, nói:" Khoan đã."

Tên tiểu tử sợ đến mức lui về phía sau hai bước, sợ hãi nhìn chằm chằm tôi. Tôi cười nói: "Khoan đi vội, cũng phải trả tiền bàn ghế bị đập nát, còn có chậu thìa bát đĩa, rượu thức ăn trong tiệm mới xong chứ?"

Tên mập lùn thấy tôi không phải muốn đánh cậu ta, vẻ mặt giống như thở dài nhẹ nhõm, móc một thỏi bạc từ trong hầu bao, vứt cho ông chủ, hỏi: "Đủ chưa?" Lúc cậu ta không nói chuyện với tôi thì khẩu khí lại rất mạnh mẽ.

"Đủ, quá đủ rồi."

Nhận được câu trả lời của ông chủ, tôi nói "Vậy cảm ơn nhiều" rồi nhường đường.

Chờ đám người đó đi rồi, tôi nói với Lý Hạo: "Cũng cần trở về rồi, về muộn chỉ sợ trong nhà lại có người muốn sinh sự."

Lý Hạo gật đầu, lại nói với huynh đệ Doãn Thị: "Hôm nay sợ là không so ngựa được, hẹn lại ba ngày sau được không?"

Tôi thầm than một tiếng, tiểu tử Lý Hạo này hoàn toàn không để ý đến ám hiệu của tôi (có lẽ là do bản chất nó chậm chạp không phát hiện ra), hay là muốn kết giao với hai người không rõ lai lịch này. Cũng không biết là họa hay phúc...Thôi, việc đã rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.

Doãn Thập Tứ không đợi huynh trưởng nói chuyện, đã đồng ý nói: "Giờ mùi ba khắc ba ngày sau, tại đây không gặp không về."

Thập Tam hơi nhíu mày, sau đó cũng đồng ý. Mặc dù vẻ khó xử trên mặt cậu ta chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng tôi đã chú ý. Nghĩ thầm, huynh đệ nhà này đúng là cổ quái.

Thập Tứ và Lý Hạo còn đang tán dóc cái gì mà "đến lúc đó nhất định phải phân thắng bại...", tôi mất kiên nhẫn giục vài lần vẫn không có kết quả. Dù sao thì cuối cùng cũng đợi được đến lúc bọn hắn kết thúc, vừa định bước đi, chợt nghe Doãn Thập Tứ nói với tôi: "Lần gặp đầu tiên huynh chẳng có gì đặc sắc, nhưng vừa rồi thấy huynh cũng rất có khí phách nam nhi!" Bởi vì cậu ta chơi thân với Lý Hạo, cho nên 'yêu ai yêu cả đường đi' quyết định giảng hòa với tôi. Cũng không ngờ những lời này vừa ra khỏi miệng, Lý Hạo lập tức "Phì" cười.

Tôi thưởng cho Lý Hạo một cái cốc đầu, cậu ta bị đau kêu lên "Ai ôi".

Huynh đệ Doãn Thị ù ù cạc cạc nhìn chúng tôi. Tôi thuận miệng ứng phó một câu, lôi kéo Lý Hạo bước đi, còn đứng đó không biết lại nghe được chuyện cười gì nữa!

Lý Hạo với tôi ở hai viện sát nhau, về đến nhà thì mỗi người liền trở về phòng mình thay quần áo. Bỗng nhiên tôi chú ý tới giữa lông mày Lý Hạo có một vết máu rất nhỏ, liền cười hỏi: "Cái này là bị sao vậy? Thật đúng là bị đám người đó làm bị thương sao?"

"Chỗ nào?" Tiểu tử này lại vẫn mờ mịt không biết gì.

Tôi chìa tay ấn lên vết thương của cậu ta, đột nhiên cậu ta lui về phía sau. Tôi ngạc nhiên nói: "Đau lắm sao? Phản ứng mạnh như vậy?"

Cậu ta bụm vết thương nói: "Nào có ai đánh đau vậy chứ! Ban nãy dùng lực mạnh thế, nhất định là vẫn còn sưng to lắm!"

"Ai kêu đệ thiếu kiên nhẫn." Tôi cười nói.

"Thập Tứ nói mắc cười quá mà..." Lý Hạo lầu bầu, lại hỏi: "Tạo sao tỷ không thích hai người bọn họ?"

"Tỷ không thích bọn họ chỗ nào?"

Cậu ta nói: "Đệ không nói được, chỉ cảm thấy tỷ vẫn luôn tránh nói chuyện với họ, cũng không muốn cho đệ kết giao với họ."

Chẵng lẽ tôi có thể nói với tiểu tử này là trực giác của tôi với hai người kia không tốt, đành phải nói: "Chỉ là tỷ không quen giao thiệp mà thôi."

Lý Hạo liếc tôi nói: "Quái gở."

Thằng quỷ nhỏ, tôi làm bộ đánh cậu ta, cậu ta lủi đi chạy thẳng về viện mình.

Tôi nhìn bóng lưng Lý Hạo, cười lắc đầu, cũng quay vào nhà. Vừa mới bước vào sân, chỉ thấy cữu cữu chắp tay sau lưng đứng bên phòng. Trong lòng cả kinh, tại sao ông ta lại đến đây? Còn bị bắt gặp ăn mặc thế này chạy ra ngoài chơi, không thông báo sẽ bị mắng chết. Nhưng nếu đã bị phát hiện, trốn cũng vô dụng, vì thế tôi liền cười tới nghênh tiếp, thản nhiên gọi: "Cữu cữu."

Trên mặt cữu cữu không có biểu tình gì, chỉ im lặng nhìn tôi.

Tôi vẫn cười, hỏi: "Cữu cữu đã tới sao không vào nhà ngồi?" Lại quay đầu nói với Hồng Nguyệt Nhi tái mét bên cạnh: "Còn không mau đi pha trà." Hồng Nguyệt Nhi tái mặt vâng dạ lui xuống.

"Không cần vào nhà, ngồi ngoài sân một chút cũng được." Cữu cữu nói xong ngồi xuống ghế đá dưới cây nhãn, ra hiệu cho tôi ngồi xuống chỗ đối diện.

Tôi vừa ngồi xuống, chợt nghe ông cười hỏi: "Hôm nay mặc thế này đi đâu vậy?"

Tôi thoải mái nói: "Đi cưỡi ngựa với Lý Hạo. Đã lâu không cầm dây cương nên không quen."

Cữu cữu gật đầu, thản nhiên cười nói: "Vài ngày trước cha con có viết thư đến, bảo cữu cữu quan tâm đến bài vở của đệ đệ con. Ngày thường cữu cữu vẫn sơ ý, nên hôm nay đặc biệt đến thăm các con."

"Tạ cữu cữu quan tâm. Con sẽ đốc thúc Lý Hạo đọc sách."

Lúc này Hồng Nguyệt Nhi bưng trà tới, cữu cữu hớp một ngụm, nói: "Nghe nói lúc con ở nhà cũng theo đệ đệ đọc sách?"

Tôi "vâng" một tiếng, không hiểu nhìn ông. Ông ngừng một chút rồi nói: "Vậy sáng mai con với Lý Hạo, Khánh Bồi đến thư phòng đi."

Ba ngày sau, lại đi gặp hai tiểu quỷ họ Doãn. Tôi vốn không muốn đi, nhưng sau vài ngày đọc "Tứ thư", "ngũ kinh", "Tính lí đại toàn", nếu không ra ngoài tôi sẽ bị chết ngạt mất! Vì thế nên tôi đã nhận thức một cách sâu sắc rằng, cách đào tạo có lẽ khác nhau, nhưng tài liệu giảng dạy dự thi và nội dung thì vẫn nhàm chán như nhau.

Lý Hạo và Doãn Thập Tứ vừa đến vùng ngoại ô liền thúc ngựa băng băng chạy đi, ngay tức khắc đã không còn thấy hình bóng đâu nữa, chỉ còn lại tôi và Doãn Thập Tam chậm rãi tản bộ. Hôm nay Thập Tam huynh mặc một bộ quần áo màu xanh ngọc có viền mũi tên trên tay áo, cưỡi trên con Đại Hắc Mã có màu lông sáng bóng, bộ dáng lại có phần oai hùng.

"Không bằng chúng ta cũng đua một trận đi?" Cậu ta đề nghị.

Tôi nói được rồi phóng ngựa chạy đi. Bạo Tuyết không dễ gì chờ đến lúc tôi bằng lòng để nó tung hoành nên chạy như điên, thậm chí có hơi hăng hái sôi trào chạy càng nhanh hơn nữa. Cái con ngựa khốn kiếp, lúc so tài với Lý Hạo cũng không thấy nó gắng sức như bây giờ!

Thập Tam không nhanh không chậm theo sát phía sau, cho đến khi Bạo Tuyết chạy chậm lại, cậu ta mới chậm rãi đuổi theo lên, để Đại Hắc Mã và Bạo Tuyết chạy sóng đôi với nhau.

"Nón bị lệch rồi." Bỗng nhiên hắn nói.

Tôi bỗng chốc sửng sốt, một hồi lâu mới hiểu được đang nói tôi, nói "À, cảm ơn" rồi đưa tay chỉnh lại nón cho ngay ngắn.

Làm xong xuôi, Thập Tam vẫn mỉm cười chăm chú nhìn tôi, ánh mắt óng ánh trong suốt. Tôi bị cậu ta nhìn đến phát cáu, hỏi: "Trên mặt ta có vẽ hoa sao?"

cười ha ha nói: "Chẳng trách."

"Chẳng trách cái gì?" Có chuyện gì cứ nói rõ ra được không, vòng vo làm gì chứ?

"Chẳng trách không giống nam nhân." Cuối cùng hắn cũng nói ra, "Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã có cảm giác như vậy rồi."

Cũng không cho rằng ta giống nữ nhân không phải sao! Lúc lần đầu gặp mặt, hai huynh đệ bọn họ lại muốn ngồi cùng bàn với một tên bán nam bán nữ, chẳng lẽ cảm thấy hứng thú với người lưỡng tính? Tôi buồn cười nói với hắn:" Có gì mà giống với không giống, ta vốn dĩ không phải thế."

Thập Tam vừa cười vừa nheo nheo hỏi: "Rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả?"

"Dù sao cũng lớn hơn ngươi." Lời nói xác thực.

Cậu ta lại lắc đầu nói: "Ta không tin."

Muốn tin hay không thì tùy, ai quản ngươi chứ!

Phía trước xuất hiện hai con ngựa và hai bóng người mơ hồ, chắc là Lý Hạo và Doãn Thập Tứ, nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp. Tôi thúc ngựa chạy tới gần nhìn, chỉ thấy toàn thân hai tiểu tử này ướt đẫm như chuột lột.

"Ôi, có phải vừa rồi chỗ kia trời mưa không?"

Lý Hạo lại nghe không ra giọng cười châm biếm trong lời nói của tôi, run rẩy trả lời: "Có chỗ nào mưa đâu! Đều do Thập Tứ đi ven sông nhìn thấy cá gì đó, không cẩn thận rơi xuống nước mà lại không biết bơi."

Doãn Thập Tứ cũng bị lạnh cóng, lại đỏ mặt tía tai tranh cãi: "Đó rõ ràng là cá chép, nếu không phải vì huynh nói nhất định là cá mè, ta sẽ không nhảy xuống xem!"

Tôi và Thập Tam đứng một bên âm thầm buồn cười, tôi nói: "Được rồi, lần sau để Lý Hạo dạy ngươi bơi lội đi, đỡ phải sau này vì một con cá không biết có phải cá chép hay không mà phải chết đuối!"

"Ngươi!" Mặt Thập Tứ lại càng đỏ hơn. Cậu ta vốn lão luyện hơn Lý Hạo nhiều, không ngờ hôm nay vừa ra ngoài lại để tôi xem được chuyện cười, đương nhiên là không loại trừ khuôn mặt.

Tôi không muốn kích động cậu ta, cởi áo khoác ngoài phủ thêm cho Lý Hạo, nói: "Hôm nay đến đây thôi, nếu không thì ngày mai cả hai người sẽ phải nằm liệt giường đó."

Vì thế, tôi dẫn Lý Hạo, Thập Tam dẫn Thập Tứ chia ra về nhà.

Đêm hôm đó Lý Hạo liền bị bệnh, sốt cao không dứt. Mợ mời thầy lang đến chẩn mạch, kê vài đơn thuốc chữa phong hàn. Tôi xui xẻo nhất, trông giữ nó đến hơn nửa đêm.

Ngày hôm sau dĩ nhiên là ngủ đến buổi chiều mới dậy, ăn cơm xong lại định sang thăm tiểu tử Lý Hạo kia.

Tối hôm qua không ngủ đủ giấc, cứ ngáp ngắn ngáp dài, không ngờ vừa mới bước vào cánh cửa tiểu viện của Lý Hạo thì đụng ngay một người. Tôi ngẩng đầu nhìn kẻ đi đường không có mắt kia, a, tại sao lại là người này?

Tôi còn chưa nói gì, vị huynh đài này đã dùng ngón tay chỉ vào cái mũi của tôi kêu lên: "Ngươi, ngươi, ngươi..."

Tôi dò xét đôi mắt đang trừng lớn của Doãn Thập Tứ: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Hôm qua toàn thân cậu ta cũng bị ướt đẫm giống Lý Hạo, Lý Hạo bị cảm hiện giờ còn đang nằm trên giường, nhưng sắc mặt cậu ta lại hồng hào chẳng có việc gì! Tôi nhìn thấy hai thằng nhóc phía sau Thập Tứ, một người tôi nhận ra là tùy tùng của Lý Hạo Quách Toàn, người kia chắc là cậu ta mang đến.

"Ngươi lại có thể là nữ!" Quả thực cậu ta đã hô lên những lời này.

Tôi mặc kệ cậu ta, hỏi thẳng Quách Toàn: "Lý Hạo sao rồi?"

Quách Toàn kính cẩn đáp: "Thiếu gia uống thuốc rồi, vừa thiếp đi."

Tôi gật đầu, nghĩ thầm nếu đã ngủ thì cũng không có chuyện của tôi nữa, quay về ngủ bù thôi.

"Ngươi đợi một chút!" Doãn Thập Tứ chạy theo. Đầu tôi cũng không quay lại, cậu ta lại chạy theo tới viện của tôi.

Rõ là dây dưa không dứt, tôi mệt mỏi hỏi: "Có chuyện gì nói mau, đừng cản trở giấc ngủ của ta"

"Làm gì có nữ nhân như ngươi chứ!"

Tôi trợn đôi mắt cá chết đang thèm ngủ, xã giao nói: "Ngươi gặp được bao nhiêu phụ nữ? Tại sao biết chỉ có ta như vậy?"

Cậu ta cũng liều mạng trừng mắt nhìn tôi, nhưng phản bác không được.

"Ca ca ngươi đâu? Sao không đi cùng nhau?" Tôi hỏi, thế nào mà cả thằng nhóc theo sau ban nãy cũng không thấy.

"Huynh ấy không tới." Tựa hồ vẻ mặt của Thập Tứ rất khó chịu, "Ta lo lắng cho Lý Hạo nên đến xem." Sau đó lại nghe cậu ta nói, "Nghe nói tối hôm qua ngươi vẫn luôn túc trực bên cạnh Lý Hạo?"

"Ừ" Cái này thì làm sao?

"Tình cảm của các ngươi rất tốt."

"Ừ." Tôi thăm dò nói, "Không phải huynh đệ các ngươi cũng vậy sao?"

Dù sao cũng là đứa trẻ, lập tức lắc đầu nói: "Ngươi không biết đâu, nhà chúng ta huynh đệ nhiều, a mã ta..." Mặc dù cậu ta đột nhiên dừng lại, nhưng tôi cũng hiểu ra chút ít, chỉ là bây giờ không có tinh thần để truy cứu kỹ.

Hàn huyên với tiểu tử này câu được câu không xong, đột nhiên, cậu ta nói: "Trên bả vai ngươi có con sâu."

"Chỗ nào?" Tôi nghiêng đầu nhìn sang vai trái. Cậu ta lại vươn tay lên vai tôi, nói: "Đừng nhúc nhích."

Trong lúc tôi đang đợi cậu ta bắt con sâu ra, má phải lại có cảm giác ấm áp. Chờ tôi phản ứng kịp, cậu ta đã cách xa tôi vài bước. Cậu ta cười vô cùng sáng lạn, tôi lại giống như bị sét đánh ngơ ngẩn không hề động đậy. Làm sao tôi cũng không ngờ, tuổi của tiểu quỷ này chỉ bằng hơn phân nữa tuổi của tôi, có thể xếp vào hàng cháu trai, nói khoa trương hơn một chút thì có thể làm con tôi (tôi 27 + 4, cậu ta 14), lại có thể, lại có thể vô lễ với tôi (mặc dù chỉ là hôn má mà thôi).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương