Tiêu Thành Diễn đỡ Văn Nhân Lạc ngồi xuống, còn mình thì đi nhặt củi khô, rồi sau đó nhóm lửa.
"Chờ ta đi bắt vài con cá đã." Nói xong nàng vén tay áo, kéo ống quần lên, cởi giày ra.
"Lão đại, chờ ta một chút, ta cũng đi." Trần Khải tranh thủ thời gian đáp, trước đây nơi ba người vẫn đi chơi trong tiết thanh minh chính là chỗ này, lần này đi lại không có Lâm Đức Quyền.
Tiêu Thành Diễn chạy đến bờ sông, dùng chân thử thử nước, có hơi lạnh.
Trần Khải trực tiếp nhảy xuống, hét to một tiếng.
Tiêu Thành Diễn nhìn vậy cũng mặc kệ lạnh, trực tiếp nhảy xuống, xuống rồi trong nháy mắt mới cảm thấy chân dường như không còn là của mình nữa, bất quá một lát sau cũng quen với nhiệt độ dưới nước.
Trần Khải mắt sắc, nhìn thấy mục tiêu: "Lão Đại, đừng nhúc nhích, gần ngươi có một con." Nói xong chỉ chỉ.
Tiêu Thành Diễn theo phương hướng của hắn nhìn qua, quả nhiên, xem chừng không phải nhỏ đâu.

Nàng cẩn thận từng li từng tí cúi người xuống, hai tay từ từ tiến tới gần mặt nước.
Văn Nhân Lạc ở đằng xa nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, cười cười, không thể nghĩ được bộ dạng hắn bắt cá có thể chăm chú đến thế.


Chính bản thân mình cũng không biết từ khi nào đã chú ý nhất cử nhất động của hắn.

Chỉ nghe bờ sông truyền đến một tiếng: "Trần Khải, chặn nó lại."
"Đến rồi đến rồi."
"Bên kia, bên kia."
"Ở đâu? Ở đâu?"
"Cạnh chân ngươi đó."
Sau đó một vật thể màu đen bị ném tới, không ngừng nhảy nhảy trên mặt đất.
Tiêu Thành Diễn bò lên bờ, bắt lấy con cá đang nhảy tới nhảy lui.

Sau đó đưa tới trước mặt Văn Nhân Lạc: "Xem này, ta lợi hại không." Nói xong ngây ngốc cười.
"Ta có thể sờ nó được không?" Văn Nhân Lạc nhìn chằm chằm vào con cá, trong nội cung cũng có hồ cá, nhưng nàng chưa từng sờ qua.

Thấy Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu, nàng dùng ngón trỏ cẩn thận từng li từng tí sờ lên vẩy cá.
"Cảm giác thế nào?"
"Trơn trơn."
Tiêu Thành Diễn xoay người đưa cá cho Tiêu Khoan: "Tiêu Khoan, xử lý nó đi, thiếu gia ta đi bắt thêm nữa." Sau đó lại chạy đến bờ sông cùng Trần Khải, nhảy xuống.
Chỉ chốc lát hai người đều ôm cá chạy tới giao cho Tiêu Khoan.
Tiêu Thành Diễn đến bên người Văn Nhân Lạc ngồi xuống.
Văn Nhân Lạc thấy mặt mũi hắn toàn là nước, lấy khăn gấm trong tay áo giúp hắn cẩn thận lau chùi.
Tiêu Thành Diễn nghe thấy được một cỗ nhàn nhạt mùi thơm ngát, còn cảm giác mặt mũi mình bị khăn gấm dịu dàng lau sạch.


Mặt đỏ lên, xấu hổ lắc đầu, đây là lần đầu tiên mình và công chúa có khoảng cách gần như vậy, tâm đều nhanh nhảy ra ngoài.
Văn Nhân Lạc thấy mặt hắn đỏ lên, cảm thấy buồn cười, cũng thu hồi khăn gấm lại.
Ba người đối diện làm như không nhìn thấy động tác của hai người.
Tiêu Khoan xử lý cá xong, lại dùng nhánh cây xâu lại đưa tới trước mặt các nàng: "Thiếu gia, chuẩn bị xong rồi."
Tiêu Thành Diễn vì vậy mới phản ứng lại, chọn lấy một đầu cá lớn nhất đưa cho Văn Nhân Lạc, mình cũng cầm lấy một cái.

Còn lại, Tiêu Khoan tiếp tục đưa đến cho Trần Khải bên kia.
"Nào, công chúa, học theo ta." Tiêu Thành Diễn nói xong đặt cá cạnh đống lửa nướng.
Văn Nhân Lạc học theo bộ dáng hắn, cầm lấy nhánh cây, đặt cá ở trên lửa.
"Công chúa, không phải như thế." Tiêu Thành Diễn thấy thế trực tiếp nắm lấy tay Văn Nhân Lạc đề nhẹ lên, chọn một vị trí thích hợp: "Đừng đặt gần lửa quá, như vậy dễ cháy lắm."
Văn Nhân Lạc thấy tay hắn đang nắm lấy tay mình, mặt đỏ lên, tay của hắn ấm ấm, cũng không nổi gân xanh, ngược lại rất bóng láng, ngón tay thì thon dài, nhỏ nhắn.
Tiêu Thành Diễn cũng ý thức được, chính mình càng vội.

Nhanh chóng dời tay ra, không nhìn đến Văn Nhân Lạc nữa.

Một lát sau, cá trên nhánh cây truyền đến mùi thơm.

Tiêu Thành Diễn nhìn cá trên nhánh cây của mình, đưa lên trước mặt: "Thơm quá." Sau đó lại đưa tới trước mặt Văn Nhân Lạc: "Công chúa ngửi xem, thấy thế nào?"
"Rất thơm."
Tiêu Thành Diễn cẩn thận bẻ một miếng thịt bên trong, thổi thổi, đưa cho Văn Nhân Lạc: "Cẩn thận nóng." Nói xong trực tiếp cầm lấy nhánh cây của Văn Nhân Lạc.
"Ăn ngon không?" Tiêu Thành Diễn cười hỏi.
"Ngon, phò mã cũng ăn đi." Nói rồi Văn Nhân Lạc cũng bẻ một miếng thịt đưa tới Tiêu Thành Diễn.
"Ngon cũng đúng thôi, kĩ thuật nướng cá của ta quá tốt mà, ha ha ha." Nàng khoe khoang nói.
Cuộc sống như vậy dần dần kéo trái tim hai người lại với nhau.
Trong xe ngựa, Văn Nhân Lạc ngủ gật, lâu rồi không có được đi chơi như vậy, bệnh vừa khỏi, quả thực rất mệt.
Tiêu Thành Diễn thấy nàng như thế lặng lẽ dịch chuyển qua bên người nàng, đem đầu nàng nhẹ nhàng đặt lên vai mình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương