Người người tìm tìm đồ, Vân Hi thấy họ muốn giúp đỡ cho Thiên Chi, nên cậu nhặt lên và giấu trong túi quần.Trên nhà nhỏ…Khi người giúp việc báo không tìm được bông tai, Thiên Chi nghe vậy liền lo sợ, dì Ngọc Tú ngồi bên cạnh liền an ủi cô:“Dì ơi,con phải làm sao đây?Bình tĩnh nào!”.

Nhưng cả hai đều hiểu hậu quả sẽ như thế nào.Đúng lúc này, bà Vân đi xuống, bà hỏi:“Au, giờ này vẫn chưa cúng bái cho Cẩm Tú sao?-Đang chuẩn bị mang đi cúng bái đây ạ! –dì Ngọc Tú giải thích.Bà hướng về nói Thiên Chi:“ Thế Vân Hi thì sao?Thằng bé đã chuẩn bị gì xong chưa? Con lên nhà trên gọi Vân Hi xem thử”.


Thiên Chi nghe vậy liền đưa đồ đang làm dở tay cho dì Ngọc Tú và đi.Sau khi Thiên Chi đi khỏi, bà hỏi con gái Ngọc Tú:“Có chuyện gì sao?” Và rồi dì kể lại sự việc cho bà nghe.Lúc này, tại sân vườn…Sau khi người giúp việc tìm không thấy đồ nên đã rời đi ,chỉ còn lại mỗi Vân Hi.Cậu đang cầm bông tai trên tay nghiên cứu, Thiên Chi vì nghe lời bà dặn đi tìm Vân Hi, nên cô tới nói:“Cậu Vân Hi!-Đến làm gì? – vừa nói vừa bỏ bông tai lại vào khay đựng đồ trên bàn.-Bà ngoại bảo tôi nói cậu lên nhà cúng bái ạ!”.Khi mọi người trong nhà đều đang ở trong phòng thờ cúng bái….Lãng Vân quay về nhà , bà ta tìm tới Thiên Chi hỏi:“Bông tai của tao đâu?-Đây ạ!-Sao lại chỉ có một chiếc?-Mất rồi!-Mất hay là mày lấy hả,Thiên Chi?-Tao đã nói rồi, nếu như mày không tìm thấy bông tai của tao, mày có thể dọn đồ biến khỏi nhà này được rồi.Thu dọn đồ đạc rồi biến khỏi đây đi.Đi!Trước khi tao gọi cảnh sát đến bắt kẻ trộm như mày!-Bà không có chứng cứ, sao có thể vu cho tôi là ăn trộm được?-Đây này, bằng chứng, nó nằm trong tay tao đây.-Sao bà lại làm như thế?-Cuộc đời mày nằm trong tay tao, nếu không có tao, mày còn chẳng đứng được ở đây.- Nếu ghét tôi đến thế, sao bà còn sinh tôi ra trên đời này làm cái gì? Tôi đâu có quyền lựa chọn được sinh ra.Trước khi bà nói người khác, sao bà không tự coi lại mình lúc sinh ra tôi xem?”Lãng Vân nghe thấy vậy, tức giận lên định tát cho Thiên Chi.Nhưng vì âm thanh của hai người quá lớn, đúng lúc này mọi người ở trong phòng thờ đều ra, bà ngoại thấy tình hình trước mặt, bà lên tiếng:“Chuyện gì?”Lãng Vân và Thiên Chi nghe thấy và quay lại.“Xảy ra chuyện gì?-“Con bé này, nó lấy trộm bông tai của tôi.Chính là cái này” – Lãng Vân đưa bông tai đang cầm ra.Bà thấy bông tai, liền giật lại và nói:“Thì ra là bông tai đá hồng ngọc sao?Cô chắc chứ?Cái bông tai này là của cô,Lãng Vân?-Cái này đây, chứng cứ chứng minh nó đã lấy trộm.-Ý tôi là, cô xác định đôi bông tai hồng ngọc này là của cô sao, Lãng Vân?-Có ý gì chứ?-Đôi bông tai hồng ngọc này do đích thân tôi đặt làm cho Cẩm Tú, con gái của tôi vào ngày nó kết hôn.

Tôi nghĩ mãi không ra, rằng bản thân tôi đã tặng cho cô từ lúc nào.Nhưng nếu cô xác định thứ này là của cô, tôi rất muốn biết, là cô mua lại đôi bông tai từ bọn trộm hay sao?”Dì Ngọc Tú nói thêm vào:“Nếu bà nội là chủ, mà lại bị mất đồ, Quan Lâm sẽ là người gặp rắc rối, không phải cô, Lãng Vân!”“Thôi, dù sao cũng cảm ơn nhé, vì cô đã đem trả”.Nói xong, mọi người đều rời đi để lại cho Lãng Vân tức tối.Bà ta nhìn thấy Thiên Chi đang đứng ngay bên cạnh, chuẩn bị rời khỏi, bà ta cầm lấy bát nước từ trên khay Thiên Chi cầm hất thẳng vào người Thiên Chi, bà ta giận dữ nói:“Có người bao che cho như vậy, nên mày mới dám hả?Tính gây chuyện với tao, mày xem lại bản thân đi, Thiên Chi.-Nhưng tôi không sai.-Sai”.Lãng Vân tiến tới, giơ tay lên và túm tóc của Thiên Chi hù dọa:“Mày dám mặt dày gọi người nọ người kia, không nể mặt tao, trong khi tao là nữ chủ nhân của nhà này.Loại con của trộm, không dạy được.Lúc nào mày cũng nghĩ cách cắn lại tao, nếu mày không thu móng vuốt mày lại, tao sẽ là người tuốt móng vuốt của mày xuống”.

Bà ta đẩy Thiên Chi xuống và bước về phòng ngủ của mình.Vân Hi đứng một bên núp chứng kiến hết tất cả những nỗi nhục mà Thiên Chi phải gánh chịu, những tổn thương mà cô nhận được.Sau khi Thiên Chi bình tĩnh lại, cô dọn đồ và đi xuống bếp.Vân Hi thấy vậy liền đi theo, khích lại:“Đi đối nghịch lại với loại người như bà ta, không gọi là ngu ngốc thì nên gọi là gì đây?Thông minh bị thông minh hại, đúng không?-Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm kẻ thù của ai, và cũng không muốn gây chuyện với ai hết.-Phản biện cũng sắc sảo đấy!Cũng chỉ có ba với bà ngoại là thấy cô ngoan ngoãn, tốt bụng.Cái đức tính gió chiều nào xoay chiều ấy của cô, đã chứng minh cô là đứa xảo quyệt rồi.Vân Hi nhìn thấy khay đồ ăn cô đang cầm của mình bỏ lại, trong lúc Thiên Chi đang bình tĩnh không chú ý đến, cậu lấy chiếc bánh và nhét đôi bông tai vào và bắt cô phải ăn:“Ăn đi! Lời tôi nói nên cô không nghe chứ gì?Ăn cho hết đi!Mau!”Thiên Chi không hiểu ý đồ gì của Vân Hi, cô đứng ngây ra đó.Nhưng vì Vân Hi luôn thúc giục, cô cầm lấy ăn.Cô ăn trúng phần ngoài bánh cộm lên bông tai bên trong bánh, cô đau nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Vân Hi, cô tức giận nói:“Cậu cố ý trêu tôi hả?-Cái này… nó là bài học dành cho sự mạnh miệng của cô.Lần sau, suy nghĩ cho kỹ đi, trong ngôi nhà này cô nên nghe lời của ai”.Nói xong, cậu xoay lưng đi với sự đắc ý của mình, còn lại Thiên Chi vì cắn trúng miếng bánh có bông tai, miệng cô đã chảy máu.Đến tối, khi mọi người đều đi chìm vào giấc ngủ.


Chỉ có một mình phòng của Thiên Chi sáng đèn.Khi dì Ngọc Tú nhìn qua, cô ghé vào phòng Thiên Chi thì nhìn thấy cô không ngồi học bài như mọi khi, mà lại lơ đễnh như đang suy nghĩ chuyện gì khác.Thấy thế, bà ngồi xuống bên cạnh hỏi:“Có chuyện gì sao? Sao giờ nãy con vẫn chưa đi nghỉ?”Thiên Chi đưa bông tai còn sót lại hồi chiều cho bà, bà hỏi:“Con tìm thấy rồi sao?-Là cậu Vân Hi đem giấu đi.

Cậu ấy cố ý muốn bà chủ hiểu lầm cháu.

Sao mọi người ở đây ghét cháu thế? Cháu đã làm gì họ đâu chứ? Cháu không phải cũng là người như họ hay sao?”“Thiên Chi, con nghe này.


Con người chúng ta, khi sinh ra trên đời này, vận mệnh của mỗi người đều không giống nhau, nơi này không phải là nhà của chúng ta, thế nên việc kỳ vọng vào bọn họ yêu và quan tâm chúng ta như người một nhà là chuyện không thể nào”.Thiên Chi nghe vậy, nhưng cô lại nói:“Không cần phải yêu…chỉ cần không khinh ghét nhau, việc này cũng không được hay sao ạ?-Nếu Thiên Chi là một đứa trẻ ngoan, ngày nào đó, sẽ có người yêu thương và đối tốt với con.Nhưng bản thân chúng ta phải hành xử sao cho xứng đáng với tình yêu mà người ta dành cho mình.Bằng cách làm việc tốt giúp ích cho đời, cư xử lễ độ, và rồi từ từ thay đổi tâm tính người ta. Chúng ta đừng vội trách cứ là tại sao người ta lại không yêu thương mình.Mà trước hết, chúng ta phải quay ngược lại hỏi chính bản thân mình, rằng chúng ta có đủ xứng đáng để được yêu thương hay không?-Nhẫn nhịn nhé con.Rồi chính lòng tốt đó sẽ giúp con giành được trái tim của đối phương”..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương