Ngày hôm nay cô cũng vừa nhậb được email của Hà Lăng Tĩnh. Chú ấy đã tìm được mẹ cô và nghe một trận lào bào khủng khiếp. Cô đoán là mình cũng sẽ được nghe một trận lào bào như thế khi bà ấy về.Nhưng trước hết là cô đang muốn tìm một công việc bán thời gian. Cô hiện đang kẹt về ngân khố.

Cô gọi điện cho cô bạn cùng khóa Mai Như Lâm, nhưng kết quả khi liên lạc với nơi đó thì người ta bảo là đủ người rồi.

Mai Như Lâm lại nói thấy nhà hàng đối diện khu thương mại có tuyển tiếp viên. Uyển Sang hơi dè dặt, nơi đó hơi phức tạp một tí.

Nhưng cô cũng ngoan ngoãn bắc taxi đi đến đó.

Đó là một nhà hàng kiểu Pháp dành cho những người thượng lưu. Nhưng chủ yếu là người trong giới kinh doanh.

Ông chủ nhà hàng nhìn Sang một lượt từ trên xuống dưới, ngoại hình cô khá tốt. Không cao như người mẫu nhưng cân đối, làn da trắng, nói chung là xinh xắn.

Ông ta gật đầu đồng ý, cứ chốc chốc lại ngó nghiêng cô. Uyển Sang hơi bị sợ.

Thỏa thuận xong, ngày mai cô có thể đến làm việc.

Thời gian là từ 5h chiều đến 11h tối.

Khoảng thời gian này lang thang ngoài đường có vẻ nguy hiểm, nhưng cô nghĩ cẩn thận hơn sẽ không sao. Tốt hơn hết là cô nên mang chích điện mini.

Sau khi ra khỏi giảng đường, lúc này đã 4h 45. Cô hy vọng đi xe buýt kịp.

Cả buổi phải bưng bê tiếp khách làm cô mệt mỏi khủng khiếp.

"Cô em, tối nay đi với anh đi."

Lão bụng phệ kéo cánh tay cô, cố ý đụng chạm khiến Uyển Sang bực mình.

"Xin lỗi, quý khách say rồi. Nhà hàng chúng tôi sẽ bắt xe đưa quý khách về!"

"Cô em đi cùng anh nhé! Cục cưng!"

"Mong anh tự trọng!"

"Cô em làm việc ở đây mà còn tỏ ra thanh cao sao?"

"Anh..."

Cô hất tay lão ta ra, quơ ly rượu trên bàn tát thẳng vào mặt hắn ta.

"Con quỷ! Mày dám tạt tao! Chủ quán đâu? Chủ quán"

Cô uất ức nhìn ông chủ tỏ vẻ mình không sai. Nào ngờ ông ta ngang nhiên tát thẳng vào mặt cô một bạt tay.

Ông ta trừng mắt đe dọa" Cô đang xúc phạm khách hàng đó biết không?" Quát lớn làm tất cả thực khách phải ngoái đầu nhìn. "Mau xin lỗi nhanh!"

"Tại sao tôi lại phải cúi đầu trước tên khốn này? Tôi không có lỗi!"

Cô cũng phản kháng lại.

"Cô không xin lỗi vậy thì tôi sẽ đuổi việc cô!"

"Tốt thôi! Tôi lại càng mong sớm rời khỏi cái chốn thối tha này. Nhất là lũ cặn bã các người!"

Cô hét lên. "Tôi nói cho ông biết, tôi là tự mình nghỉ việc chứ không phải bị đuổi. Hãy nghe cho rõ đó. Nhà hàng này sớm muộn cũng đóng cửa vì làm ăn bất nhân thôi!"

Hét xong xuôi, Trương Uyển Sang hiên ngang bước ra khỏi nhà hàng. Đi một cách oanh liệt.

Ở góc khuất của nhà hàng, người đàn ông từ tốn phả ra những làn khói từ điếu thuốc trên tay.

Sang đi bộ mà tâm trạng vô cùng bực bội. Trên đời sao lại có loại người như thế nhỉ? Vì tiền mà bất chấp đúng sai.

Đôi giày cao gót vì bị nện quá mạnh mà rãy luôn cái gót.

Bực mình, cô cởi giày đi chân đất. Thảm cỏ chỉa chỉa vào lòng bàn chân cô nhồn nhột.

"Á... Tên chết sình nào ném miễn chai ở đây vậy chứ?"

Chân đạp phải miễn chai. Đúng là một ngày xúi quẩy mà.

Uyển Sang cà nhắc tới ngồi trên cái ghế đá, tay xoa xoa cái chân đáng thương đang rỉ máu.

Anh lái xe chầm chậm dọc theo công viên, cố tìm kiếm một thân hình bé nhỏ. Cô học trò này thật là, mới đó mà đã không thấy đâu.

Hiện tại Sang không thể đi được, giờ này rất khó đón xe taxi. Huống hồ cái chân đang đau buốt khủng khiếp.

Vừa nhìn thấy bóng dáng cô ngồi trên ghế, anh lập tức xuống xe.

Còn cô, vừa nghe thấy tiếng bước chân cộc cộc thì ngay tức khắc cho tay vào túi nắm chặt cái chích điện, sẵn sàng châm chết tên biến thái nào dám tới gần.

"Ya... chết đi đồ biến thái!"

Anh né người qua nắm được tay cô, cũng may nếu không là chết chắc với cái chích điện.

"Thầy... thầy Dương!"

"Sao vậy?"

"A... ha... không có gì. Em cứ tưởng là gặp phải biến thái!"

"Tôi là biến thái?"

"Không, không phải. Ý em không phải như vậy!"

Anh nhìn cô, khóe miệng ẩn ý cười. Nhưng vừa nhìn thấy máu chảy đỏ cả chân cô, anh lập tức tối sầm mặt.

"Á... thầy làm gì vậy? Thả em xuống!"

Uyển Sang bất ngờ bị anh bế lên. Đầu chúi nhũi xuống đất. Cô giãy giụa. Mặc kệ cô giãy nãy ra sao, anh thản nhiên mở cửa ném thẳng vào trong xe thẳng tới bệnh viện.

Vết thương khá nặng nên cô phải may sáu mũi.

Vậy là cô được dịp nghỉ luôn một tuần.

Trong khi tĩnh dưỡng ở nhà, Lâm Ngọc Minh và Quyển Dung ngày nào cũng đến chăm sóc cô.

Có buổi cả bạn bè trong câu lạc bộ cầu lông cô tham gia cũng đến nhà cô mở tiệc. Um sùm khiến bà hàng xóm phải vác chổi sang dọa nạt.

End chap 6.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương