Lá Thư Không Gửi
-
Chương 2-1
Tận bây giờ, thằng Quang vẫn không thể tin được rằng mình thích Mai nhanh đến như vậy. Hồi mới quen nó chẳng ưa gì Mai, thậm chí ghét nữa là khác. Thế mà chỉ mấy tháng sau, mọi thứ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nó "say" Mai như điếu đổ, tốc độ “cảm nắng” nhanh đến nỗi chính nó phải bất ngờ.
Lúc mới nhập học do xác định mình sẽ theo khối D nên khi nhà trường cho thi tuyển lớp chọn văn, thằng Quang đăng ký ngay lập tức. Trường nó không phải trường chuyên nên không có những lớp chuyên theo kiểu chuyên toán, chuyên văn. Nhưng để tiện cho việc bồi dưỡng học sinh, khóa nào nhà trường cũng tổ chức thi tuyển ra hai lớp chọn, lớp chọn văn cho người theo khối C, D và lớp chọn toán cho người theo khối A, B. Nó thi đỗ vào lớp văn. Ngày đầu đến nhận lớp, nó ba chân bốn cẳng lao xuống bàn cuối xí chỗ. Nó làm vậy do trước giờ nó ngồi bàn cuối đã thành quen, nó vốn thuộc loại cao ráo. Nhưng quan trọng hơn, kinh nghiệm bao năm mài đũng quần cho nó biết ngồi cuối làm gì cũng tiện từ nói chuyện, làm việc riêng đến… quay bài. Song, không phải mình nó nhận ra điều này nên buổi hôm ấy tám thằng con trai còn lại đứa nào đứa nấy chen chúc nhau ngồi ở hai bàn cuối của hai dãy. Tất nhiên cô giáo chủ nhiệm không thể để thế, cô tách chín đứa con trai ra, xếp mỗi đứa một bàn. May cho thằng Quang, nó không bị đổi chỗ, vẫn ngồi bàn cuối, ngồi cùng nó là ba đứa con gái lần lượt có tên Mai, Hiền,Tuyết. Mới nhìn qua ba đứa đềucó vẻ hiền hiền. Thằng Quang nghĩ thầm trong bụng: “Ngồi cùng con gái càng tốt, càng dễ bắt nạt.”
Nhưng chỉ mấy hôm sau nó đã biết mình sai hoàn toàn. Hóa ra bọn con gái nhìn hiền lành không đồng nghĩa với dễ ăn hiếp. “Trông mặt mà bắt hình dong” rất dễ mắc sai lầm, thậm chí sai lầm nghiêm trọng.
Hôm ấy đến phiên bàn nó trực nhật, buổi trực nhật đầu tiên của bàn trong năm học mới. Lịch trực nhật nó biết từ đầu tuần nhưng hôm ấy vẫn đi học khá muộn. Nó đến muộn không phải vì muốn trốn trực nhật mà đơn giản vì nó quen ngủ dậy trễ, và quan trọng hơn nó muốn để xe ngoài cùng, lúc về dễ lấy. Thế nên, lúc nó bước vào lớp, mọi công việc đã xong cả. Lớp đã sạch sẽ, bảng đã được lau, khăn lau bảng đã được giặt, nước rửa tay của thầy cô đã đầy chậu. Thằng Quang hơi ngại, lần đầu trực nhật nó lại chẳng làm gì. Thôi kệ, ai bảo bọn con gái đi sớm quá làm chi. Nó bước tới, để cặp lên bàn, cười sởi lởi:
- Ba bạn bàn mình đến sớm quá nhỉ.
Nói xong định biến ra ngoài, ai dè nó chưa kịp quay người thì Mai lên tiếng:
- Lần sau bàn mình trực nhật Quang đi sớm hơn nhé, sao hôm nay đến muộn như vậy?
Biết mình sai nên thằng Quang nhũn nhặn trả lời:
- Ok, tại hôm nay không nhớ bàn mình trực nhật nên đến hơi muộn, mấy bà thông cảm.
- Hôm qua tớ đã nhắc cả bàn rồi, sao Quang lại không nhớ?
Chết, hôm qua đúng là Mai đã nhắc cả bàn vụ trực nhật, giờ bảo quên thật không ổn chút nào. Thằng Quang vội lấp liếm:
- Được rồi, lần sau tôi đi sớm là được chứ gì, có mỗi việc trực nhật mà nói lắm thế. Buổi sau cứ để đấy cho tôi, mình tôi làm loáng một cái là xong.
Thằng Quang định chuồn ngay vì thấy bọn bạn bắt đầu để ý đến bàn nó. Dù sao để cả lớp biết nó trốn ngay ở buổi trực nhật đầu tiên thật không hay, nhất là khi lớp nó toàn con gái, chỉ có vẻn vẹn chín thằng con trai. Nhưng Mai không chịu buông tha:
- Tớ nhắc Quang không phải vì đây là công việc nặng nhọc gì mà vì đây là việc chung, mọi người đều có trách nhiệm. Hơn nữa bàn mình có cái Tuyết bị bệnh lẽ ra phải được miễn thế mà vẫn đến sớm quét lớp, trong khi bạn là con trai duy nhất của cả bàn vậy mà bây giờ mới đến.
Thằng Quang liếc nhìn Tuyết, nó biết Tuyết bị tật ở chân trái, đi đứng khó khăn. Hình ảnh Tuyết tập tễnh đi đi lại lại quét lớp hiện lên trong đầu làm nó bỗng thấy xấu hổ ghê gớm. Nhưng xấu hổ thì xấu hổ, nó vẫn điên tiết khi nghe Mai nói nó không có tinh thần trách nhiệm. Bao nhiêu người xung quanh thế này, Mai nói như thế chẳng khác nào đang mắng nó vô trách nhiệm.Đúng là nó đi muộn nhưng cơ bản vì nó dậy muộn chứ không phải nó muốn trốn (dù trốn được cũng hay). Nếu Mai chỉ nói chuyện riêng với nó thì thôi nó cho qua, nhưng lại ngồi nói bô bô giữa lớp, sao chấp nhận được. Còn lôi chuyện con trai con gái ra nữa, đài báo chẳng nói giờ là thời đại nam nữ bình đẳng à. Nam nữ có quyền lợi, nghĩa vụ như nhau sao còn phân biệt nam hay nữ. Thằng Quang định nói những điều nó nghĩ ra nhưng vừa muốn mở miệng nó lại nuốt ngược trở lại vào bụng, vì nó chợt thấy nói thế hình như hơi cùn.Đàn ông cãi nhau với bọn con gái bất kể thắng thua đều chẳng vẻ vang gì. Huống chi đến chính nó cũng thấy nói như nó vừa nghĩ là cãi cùn, cãi cùn là thua, còn mong gì thắng lợi. Bí quá hóa… khùng, nó cầm cặp lên vứt bịch xuống bàn rồi bảo:
- Được rồi, để lần sau mình tôi đi sớm làm hết cho.
Nói xong đùng đùng bỏ ra ngoài, bỏ lại sau lưng ba đứa con gái và ánh mắt tò mò của lũ bạn trong lớp.
Cả ngày hôm ấy nó không nói chuyện với Mai, việc này kéo dài tới hôm sau. Hôm sau nữa nó định tiếp tục “bơ” Mai không ngờ Mai lại bắt chuyện với nó, nhưng chẳng phải cô bạn xin lỗi làm lành mà ngược lại, Mai tiếp tục phê bình nó, lần này ở một lỗi khác.
Chuyện là thằng Quang ngồi đầu bàn cuối dãy ngoài, đầu bàn áp chót dãy trong là một thằng con trai khác tên Kiên. Thằng Kiên vốn học cùng trường cấp hai với nó, dù khác lớp, nên giờ hai đứa khá thân. Thằng này có một sở thích khá kỳ quặc, ngồi trong giờ học cứ ném giấy sang cho nó nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển mà những chuyện này giờ ra chơi chẳng thấy nó đả động gì đến. Kỳ quặc hơn, thằng Quang lại khoái trò này. Thế là trong giờ học hai thằng thư từ cho nhau tới tấp, có lúc bàn về bộ phim “thiên long bát bộ” chiếu tối qua, lúc lại nói về trận bóng tuần trước, khi thì thằng Kiên hỏi nó mấy lệnh trong game “đế chế”. Việc này Mai vốn biết nhưng không thấy nói gì. Đến hôm ấy hình như vẫn chưa hết bực vụ cãi nhau lần trước, vừa ra chơi đã quay sang nó nói:
- Lần sau Quang với Kiên đừng ném giấy cho nhau trong giờ học nữa nhé.
Thăng Kiên bên kia vừa loáng thoáng nghe thấy tên mình liền đứng dậy, vươn vai và… bước thẳng ra cửa. “Thằng mất dạy, rõ toàn là mày khơi chuyện trước mà bây giờ chạy tóe cả khói. Lần sau đừng hòng ông nói chuyện với mày.”
Nhìn theo bóng thằng bạn, thằng Quang tức tối nghĩ thầm. Đoạn quay sang Mai thong thả nói:
- À, tại nó cứ hỏi bài vở tôi đấy chứ, trao đổi bài thì đâu có sao.
- Giờ nào việc nấy, mà có trao đổi bài hay không thì hai bạn tự biết. Hôm nay tớ thấy thầy giáo để ý đến hai bạn rồi, lần sau còn tiếp tục tớ sẽ báo cô chủ nhiệm.
Giờ lại lôi cô giáo chủ nhiệm ra dọa nữa, nghĩ nó sợ chắc. Ơ mà… nó hơi sợ thật. Ai chứ cô chủ nhiệm nó hắc xì dầu lắm, cô mà biết chuyện này chắc không chỉ mắng nó với thằng Kiên thôi đâu. Mai còn bảo lúc nãy thầy giáo để ý đến hai đứa nó rồi không biết là nói thật hay chỉ hù dọa đây. Thằng Quang càng nghĩ càng tức, nhưng lần này vẫn là nó sai nên lại rơi vào thế yếu. Chẳng biết làm thế nào, nó vứt quyển vở vật lý xuống bàn kêu “bạch” rõ to, đứng lên nói: “Biết rồi.” Xong bỏ ra ngoài hiên. Đến cửa nó thấy thằng Kiên đang ôm thằng Chiến cười đùa gì đó, chẳng nói chẳng rằng nó đi tới vỗ thật mạnh vào mông thằng bạn làm bạn nó thét lên chói tai cả trường nghe thấy. Chết, lúc này thằng Quang mới nhớ hôm kia thằng Kiên than thở với nó về việc mông mình tự nhiên lên một cái mần to làm bạn nó đứng ngồi đều bất tiện. Không lẽ cú đánh vừa rồi đã…
Từ đó nó không còn chút ấn tượng tốt đẹp nào với Mai. Trên lớp người nào có việc người nấy làm, không ai động chạm đến ai. Khi muốn mượn bút chì, thước kẻ… nó quay sang con Liên dãy bên kia chứ đồ của Mai dù ở ngay trước mặt, nó cũng chẳng thèm xớ rớ.
Đúng vào khi thằng Quang nghĩ rằng mọi thứ sẽ mãi tiếp diễn như vậy chẳng dè xảy ra một chuyện. Chuyện này khiến nó từ “không thích” Mai chuyển sang “ghét”, và lần đầu tiên nó biết cảm giác ghét một người là như thế nào.
Chẳng là hôm thứ tư có giờ kỹ thuật nông nghiệp, một môn học phụ. Vấn đề không phải đây là môn chính hay phụ mà là sau giờ kỹ thuật nông nghiệp là tiết sinh học. Từ hôm qua lúc xem lịch học thằng Quang đã có cảm giác hôm nay sẽ bị gọi lên bảng kiểm tra miệng môn này. Mà không phải nói phét, linh cảm của nó ít khi sai lắm. Nhưng linh cảm thì linh cảm, tối hôm trước nó vẫn đi ngủ sớm để rạng sáng hôm sau dậy xem champions league. Nó nghĩ để sáng mai đến lớp học. Đen cho nó, bỏ cả giấc ngủ để dậy sớm cổ vũ nhưng đội của nó vẫn thua mới đau. Sáng hôm sau nó mang theo cảm giác buồn bực và đôi mắt đỏ lừ đến lớp, tuy vậy nó vẫn nhớ giờ sinh sáng nay khả năng rất cao sẽ bị gọi lên bảng kiểm tra bài cũ. Thế là từ lúc vào lớp nó lôi quyển vở sinh ra học. Cũng may tiết thứ hai mới tới môn sinh, chứ ngay tiết đầu là chết chắc. Giờ kỹ thuật nông nghiệp, đúng lúc nó đang say sưa học… sinh học thì Mai đưa một mảnh giấy qua. Thằng Quang đoán ngay chắc cô bạn nhắc nó không được giờ nọ việc kia. Quả không sai,Mai viết: “Quang cất vở đi, cô giáo nhìn mấy lần rồi đấy.” Nó liếc lên trên bục, thấy cô giáo vẫn đứng nói thao thao, trong bụng nghĩ: “Định dọa mình đây.” Rồi vứt mảnh thư đi, ung dung học tiếp. Thấy vậy Mai đưa sang một mảnh giấy khác, nó nhìn thấy nhưng chẳng thèm động đậy. Mai đẩy đến gần hơn, nó bực mình đẩy trả. Chẳng ngờ cô bạn vẫn bướng bỉnh một lần nữa đẩy giấy về phía nó. Nó càng tức giận, vẫn không thèm cầm lên đẩy lại chỗ cô bạn. Đúng lúc nó sắp điên tiết bỗng nghe cô giáo nói:
- Anh ngồi bàn cuối đang làm gì đấy?
Nó giật thót, chưa kịp có phản ứng cô giáo đã đi nhanh xuống, vừa đi vừa nói:
- Anh giấu cái gì trong ngăn bàn, lôi ra xem nào.
“Chết rồi, hình như cô giáo nhìn thấy thật.” Nghĩ vậy nhưng nó chẳng kịp làm gì, đành lấy quyển vở sinh ra đưa cho cô. Cô giáo rất tức giận, nói như mắng:
- Hóa ra anh không coi môn tôi dạy ra gì phải không, lúc tôi giảng bài lại đi học môn khác.
Thằng Quang định giải thích nhưng chẳng biết mở miệng thế nào vì…đúng như cô giáo nói. Nếu giờ là môn học chính, nhất là ba môn thi đại học của nó, nó sẽ không làm như thế này. Cô giáo hầm hầm đi về bục giảng, cầm luôn quyển vở theo. Cuối giờ tên nó nằm chình ình trong sổ đầu bài còn lớp bị giờ trung bình, ngoài ra cô giáo còn khuyến mại thêm cho nó con 0 to tướng vào ô điểm miệng. Khỏi phải nói thằng Quang sợ thế nào. Bao nhiêu năm đi học, lần đầu tiên nó bị ghi sổ đầu bài, lần đầu tiên ăn trứng ngỗng, chưa kể tới việc nó làm cả lớp liên lụy dính giờ trung bình. Lớp nó dù mới nhập học nhưng trước giờ ngoan có tiếng, rèn luyện vốn luôn đứng đầu trường, tuần này không biết sẽ tụt xuống hạng mấy. Cứ nghĩ đến cô chủ nhiệm trong giờ sinh hoạt cuối tuần, nó rùng hết cả mình. Cô Giang nghiêm lắm, không biết sẽ xử nó thế nào đây. Càng sợ nó càng tức con bé ngồi cạnh. Nó dùng ánh mắt căm thù hết mức có thể nhìn sang, ngay từ lúc cô giáo cầm vở đi lên nó đã lườm rồi, khi ấy Mai chỉ cúi đầu không nói gì. Giờ nó lườm sang Mai chẳng quay đi mà ngược lại như chờ đợi nó nhìn từ lâu, mở miệng nói ngay:
- Cô giáo để ý bạn từ trước rồi, tớ nhắc nhưng không kịp.
Còn nói thế nữa, định rũ hết trách nhiệm đây. Thằng Quang tức lắm. Nếu Mai không nhiều chuyện thì nó đâu có giằng co, nếu không giằng co thì cô giáo đâu có để ý đến nó. Giờ chỉ một câu nói con bạn định phủi sạch tất cả. Mặt nó tím lại:
- Im đi. Tất cả là tại bà. Nếu bà không lắm chuyện thì tôi đâu có bị bắt. Lần sau bà mà còn can thiệp vào chuyện của tôi nữa là tôi không nể đâu đấy.
Lần đầu tiên trong đời nó muốn đánh người, trong khi người đó là một đứa con gái, bấy nhiêu đủ thấy nó tức giận thế nào. Nhưng tất nhiên nó không làm vậy, con trai ai lại đi đánh con gái. Vả lại thâm tâm nó biết người sai là mình,nó không làm sai trước cô giáo kia làm sao phạt nó được. Biết vậy nhưng nó vẫn cứ tức giận. Có lẽ lúc ấy mặt mũi nó ghê lắm nên Mai có vẻ sợ, mấy lần muốn mở miệng nói lại thôi. Thằng Quang chẳng đợi Mai nói, vụt đứng dậy phăm phăm phóng ra ngoài, vừa đi vừa hít một hơi thật dài.
Đen cho thằng Quang, hôm ấy nó không những bị ghi sổ đầu bài mà đến giờ sinh cũng chẳng được gọi lên bảng kiểm tra bài cũ. Nó nản quá, thế là mất cả chì lẫn chài. Giá hôm ấy cô giáo sinh gọi nó lên kiểm tra miệng nó còn đỡ khó chịu, đằng này…
Sau này thằng Kiên nói cho thằng Quang biết, buổi hôm ấy cô giáo kỹ thuật nông nghiệp đã sớm để ý đến nó. Trước đó, thấy cô giáo nhìn nó mấy lần; thằng Kiên còn không hiểu lý do vì sao. Đến khi thấy nó thập thò quyển vở trong ngăn bàn, thằng Kiên hiểu ra, định nhắc nhưng không kịp. Thực ra sau khi bình tĩnh lại, thằng Quang biết rằng không phải Mai làm mình bị bắt, cứ nghe cô giáo nói là rõ. Đâu phải xuống đến nơi cô giáo mới biết nó giấu quyển vở sinh trong ngăn bàn, ngay khi ở trên bục cô giáo đã biết trong ngăn bàn nó có gì đó. Nếu vì màn giằng co với Mai thì cùng lắm nó chỉ bị gọi đứng lên, cô giáo còn kiểm tra ngăn bàn làm gì. Còn nếu nói việc thằng Quang cự cãi với Mai làm cô giáo chú ý sau đó phát hiện thêm nó giở trò lén lút dưới ngăn bàn lại càng không hợp lý vì ngay khi cô giáo nhắc nó xong đã xuống bắt quả tang nó ngay, có dừng lại chút nào đâu. Thậm chí hình như cô còn chẳng biết nó ngọ nguậy là vì đang cãi nhau với đứa bạn, bởi cô chẳng nhắc gì đến bạn nó cả. Đến mảnh thư Mai đưa, thằng Quang không thèm xem đang để trên bàn, chưa kịp giấu đi, cô còn chẳng ngó qua nữa là. Tất cả đủ cho nó hiểu dù có Mai hay không nó vẫn ngồi vào sổ đầu bài như thường.Nhưng nó vẫn giận Mai lắm. Phải có ai chịu trách nhiệm cho việc này, và người đó tất nhiên không phải là nó, ít nhất nó nghĩ như vậy. Phải có ai đó để nó chút giận chứ. Hơn nữa nó vốn chẳng ưa gì Mai, sự việc lần này càng là lý do hợp lý để nó coi cô bạn ngồi cạnh là kẻ thù không đội trời chung.
Buổi sinh hoạt cuối tuần cô Giang chủ nhiệm mắng thằng Quang tơi tả. Cô giận là phải, từ hôm nhập học đến giờ đã gần hai tháng, lần đầu tiên lớp bị giờ trung bình. Thời gian qua,dù mới nhập trường nhưng mọi tuần lớp nó đều đứng đầu trường về mặt rèn luyện, giờ nó gây ra chuyện này chẳng hiểu sẽ tụt xuống hạng mấy đây. Thằng Quang vừa xấu hổ vừa tức tối. Xấu hổ vì bị cô giáo mắng, vì khiến lớp liên lụy dính giờ trung bình. Vừa mới nhập học đã thành gương xấu cho cả lớp không xấu hổ mới lạ. Còn tức tối đương nhiên là tức người ngồi cạnh rồi. Thằng Quang hậm hực liếc sang bên cạnh, lần thứ n trong ngày hôm nay, lần nào cũng bắt gặp Mai đang nhìn trộm nó và vội quay mặt đi.
Khi ấy thằng Quang không biết rằng lòng Mai cũng đang rất áy náy, dù chính Mai chẳng hiểu sao mình lại áy náy. Mai biết mình không sai, càng biết không phải mình khiến bạn bị bắt nhưng khi gặp ánh mắt của bạn, Mai vẫn thấy ngại. Vì ngại nên mỗi lần thằng Quang nhìn sang, Mai liền quay đi chỗ khác.
Thâm tâm Mai biết cậu bạn ngồi cạnh mình không xấu, chỉ có điều tính tình hơi tùy tiện; khi được nhắc nhở, nếu nhận ra đúng là mình sai cậu ta sẽ sửa đổi. Hồi mới nhập học Mai nhắc cậu ta đến sớm hôm nào bàn làm trực nhật, lần sau quả nhiên cậu ta đến sớm thật, thậm chí có hôm đi sớm hơn cả Mai. Rồi lần Mai nhắc cậu ta không được thư qua thư lại với cậu Kiên ngồi dãy bên kia trong giờ học, dù lúc đó cậu bạn cự cãi nhưng về sau tần suất thư từ đã giảm hẳn. Mai còn biết bạn mình là một học sinh giỏi, xét riêng về môn tiếng anh cậu bạn này không nhất thì nhì lớp, vấn đề là cậu ta chỉ chú tâm học ba môn thi đại học của mình các môn khác dù không bỏ hẳn nhưng học rất lời phời. Mai chẳng biết như thế là đúng hay sai nhưng Mai không học như vậy. Mai thi khối C nhưng những môn học khác Mai vẫn học khá chăm chỉ. Mai nghĩ mới lớp mười, học được bao nhiêu cứ học, đến lớp mười hai hãy tính có bỏ môn nào hay không; nhưng có lẽ do khả năng có hạn nên kết quả không được như kỳ vọng. Đôi khi Mai cảm thấy hơi tiếc cho Quang, nếu cậu ta chú ý tới các môn khác dù chỉ bằng một nửa toán- văn - anh thôi thì cuối năm khả năng được học sinh giỏi sẽ rất cao. Mai vốn định tìm dịp nào đó nhắc nhở cậu bạn, may ra cậu ta có thể hiểu ra gì đó, nhưng bây giờ xem ra đó là chuyện không thể rồi. Mai lại nhìn sang bên cạnh, nhè nhẹ lắc đầu.
Giờ sinh hoạt kết thúc với quyết định của cô Giang chủ nhiệm: Sẽ cho thằng Quang hạnh kiểm trung bình tháng này và sẽ là cả học kỳ một nếu thằng Quang mắc thêm bất kỳ lỗi nào nữa. Thực ra mọi chuyện có thể tệ hơn khi cô giáo định gọi bố mẹ nó lên để nói chuyện. May cho nó, chẳng biết cô giáo quên hay vốn ban đầu chỉ định dọa mà cuối cùng không thấy nhắc đến việc này, làm nó được phen hú hồn hú vía. Không sợ sao được, giả như bố mẹ biết nó ngồi trong sổ đầu bài ngay mấy tháng đầu nhập học, nó chỉ có nước ăn đòn nát đít. Nhưng buổi trưa, trên đường đạp xe về nhà thằng Quang vẫn hơi chán vì như lời cô giáo nói - cả học kỳ này cao lắm nó chỉ được hạnh kiểm khá thôi.
Lúc mới nhập học do xác định mình sẽ theo khối D nên khi nhà trường cho thi tuyển lớp chọn văn, thằng Quang đăng ký ngay lập tức. Trường nó không phải trường chuyên nên không có những lớp chuyên theo kiểu chuyên toán, chuyên văn. Nhưng để tiện cho việc bồi dưỡng học sinh, khóa nào nhà trường cũng tổ chức thi tuyển ra hai lớp chọn, lớp chọn văn cho người theo khối C, D và lớp chọn toán cho người theo khối A, B. Nó thi đỗ vào lớp văn. Ngày đầu đến nhận lớp, nó ba chân bốn cẳng lao xuống bàn cuối xí chỗ. Nó làm vậy do trước giờ nó ngồi bàn cuối đã thành quen, nó vốn thuộc loại cao ráo. Nhưng quan trọng hơn, kinh nghiệm bao năm mài đũng quần cho nó biết ngồi cuối làm gì cũng tiện từ nói chuyện, làm việc riêng đến… quay bài. Song, không phải mình nó nhận ra điều này nên buổi hôm ấy tám thằng con trai còn lại đứa nào đứa nấy chen chúc nhau ngồi ở hai bàn cuối của hai dãy. Tất nhiên cô giáo chủ nhiệm không thể để thế, cô tách chín đứa con trai ra, xếp mỗi đứa một bàn. May cho thằng Quang, nó không bị đổi chỗ, vẫn ngồi bàn cuối, ngồi cùng nó là ba đứa con gái lần lượt có tên Mai, Hiền,Tuyết. Mới nhìn qua ba đứa đềucó vẻ hiền hiền. Thằng Quang nghĩ thầm trong bụng: “Ngồi cùng con gái càng tốt, càng dễ bắt nạt.”
Nhưng chỉ mấy hôm sau nó đã biết mình sai hoàn toàn. Hóa ra bọn con gái nhìn hiền lành không đồng nghĩa với dễ ăn hiếp. “Trông mặt mà bắt hình dong” rất dễ mắc sai lầm, thậm chí sai lầm nghiêm trọng.
Hôm ấy đến phiên bàn nó trực nhật, buổi trực nhật đầu tiên của bàn trong năm học mới. Lịch trực nhật nó biết từ đầu tuần nhưng hôm ấy vẫn đi học khá muộn. Nó đến muộn không phải vì muốn trốn trực nhật mà đơn giản vì nó quen ngủ dậy trễ, và quan trọng hơn nó muốn để xe ngoài cùng, lúc về dễ lấy. Thế nên, lúc nó bước vào lớp, mọi công việc đã xong cả. Lớp đã sạch sẽ, bảng đã được lau, khăn lau bảng đã được giặt, nước rửa tay của thầy cô đã đầy chậu. Thằng Quang hơi ngại, lần đầu trực nhật nó lại chẳng làm gì. Thôi kệ, ai bảo bọn con gái đi sớm quá làm chi. Nó bước tới, để cặp lên bàn, cười sởi lởi:
- Ba bạn bàn mình đến sớm quá nhỉ.
Nói xong định biến ra ngoài, ai dè nó chưa kịp quay người thì Mai lên tiếng:
- Lần sau bàn mình trực nhật Quang đi sớm hơn nhé, sao hôm nay đến muộn như vậy?
Biết mình sai nên thằng Quang nhũn nhặn trả lời:
- Ok, tại hôm nay không nhớ bàn mình trực nhật nên đến hơi muộn, mấy bà thông cảm.
- Hôm qua tớ đã nhắc cả bàn rồi, sao Quang lại không nhớ?
Chết, hôm qua đúng là Mai đã nhắc cả bàn vụ trực nhật, giờ bảo quên thật không ổn chút nào. Thằng Quang vội lấp liếm:
- Được rồi, lần sau tôi đi sớm là được chứ gì, có mỗi việc trực nhật mà nói lắm thế. Buổi sau cứ để đấy cho tôi, mình tôi làm loáng một cái là xong.
Thằng Quang định chuồn ngay vì thấy bọn bạn bắt đầu để ý đến bàn nó. Dù sao để cả lớp biết nó trốn ngay ở buổi trực nhật đầu tiên thật không hay, nhất là khi lớp nó toàn con gái, chỉ có vẻn vẹn chín thằng con trai. Nhưng Mai không chịu buông tha:
- Tớ nhắc Quang không phải vì đây là công việc nặng nhọc gì mà vì đây là việc chung, mọi người đều có trách nhiệm. Hơn nữa bàn mình có cái Tuyết bị bệnh lẽ ra phải được miễn thế mà vẫn đến sớm quét lớp, trong khi bạn là con trai duy nhất của cả bàn vậy mà bây giờ mới đến.
Thằng Quang liếc nhìn Tuyết, nó biết Tuyết bị tật ở chân trái, đi đứng khó khăn. Hình ảnh Tuyết tập tễnh đi đi lại lại quét lớp hiện lên trong đầu làm nó bỗng thấy xấu hổ ghê gớm. Nhưng xấu hổ thì xấu hổ, nó vẫn điên tiết khi nghe Mai nói nó không có tinh thần trách nhiệm. Bao nhiêu người xung quanh thế này, Mai nói như thế chẳng khác nào đang mắng nó vô trách nhiệm.Đúng là nó đi muộn nhưng cơ bản vì nó dậy muộn chứ không phải nó muốn trốn (dù trốn được cũng hay). Nếu Mai chỉ nói chuyện riêng với nó thì thôi nó cho qua, nhưng lại ngồi nói bô bô giữa lớp, sao chấp nhận được. Còn lôi chuyện con trai con gái ra nữa, đài báo chẳng nói giờ là thời đại nam nữ bình đẳng à. Nam nữ có quyền lợi, nghĩa vụ như nhau sao còn phân biệt nam hay nữ. Thằng Quang định nói những điều nó nghĩ ra nhưng vừa muốn mở miệng nó lại nuốt ngược trở lại vào bụng, vì nó chợt thấy nói thế hình như hơi cùn.Đàn ông cãi nhau với bọn con gái bất kể thắng thua đều chẳng vẻ vang gì. Huống chi đến chính nó cũng thấy nói như nó vừa nghĩ là cãi cùn, cãi cùn là thua, còn mong gì thắng lợi. Bí quá hóa… khùng, nó cầm cặp lên vứt bịch xuống bàn rồi bảo:
- Được rồi, để lần sau mình tôi đi sớm làm hết cho.
Nói xong đùng đùng bỏ ra ngoài, bỏ lại sau lưng ba đứa con gái và ánh mắt tò mò của lũ bạn trong lớp.
Cả ngày hôm ấy nó không nói chuyện với Mai, việc này kéo dài tới hôm sau. Hôm sau nữa nó định tiếp tục “bơ” Mai không ngờ Mai lại bắt chuyện với nó, nhưng chẳng phải cô bạn xin lỗi làm lành mà ngược lại, Mai tiếp tục phê bình nó, lần này ở một lỗi khác.
Chuyện là thằng Quang ngồi đầu bàn cuối dãy ngoài, đầu bàn áp chót dãy trong là một thằng con trai khác tên Kiên. Thằng Kiên vốn học cùng trường cấp hai với nó, dù khác lớp, nên giờ hai đứa khá thân. Thằng này có một sở thích khá kỳ quặc, ngồi trong giờ học cứ ném giấy sang cho nó nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển mà những chuyện này giờ ra chơi chẳng thấy nó đả động gì đến. Kỳ quặc hơn, thằng Quang lại khoái trò này. Thế là trong giờ học hai thằng thư từ cho nhau tới tấp, có lúc bàn về bộ phim “thiên long bát bộ” chiếu tối qua, lúc lại nói về trận bóng tuần trước, khi thì thằng Kiên hỏi nó mấy lệnh trong game “đế chế”. Việc này Mai vốn biết nhưng không thấy nói gì. Đến hôm ấy hình như vẫn chưa hết bực vụ cãi nhau lần trước, vừa ra chơi đã quay sang nó nói:
- Lần sau Quang với Kiên đừng ném giấy cho nhau trong giờ học nữa nhé.
Thăng Kiên bên kia vừa loáng thoáng nghe thấy tên mình liền đứng dậy, vươn vai và… bước thẳng ra cửa. “Thằng mất dạy, rõ toàn là mày khơi chuyện trước mà bây giờ chạy tóe cả khói. Lần sau đừng hòng ông nói chuyện với mày.”
Nhìn theo bóng thằng bạn, thằng Quang tức tối nghĩ thầm. Đoạn quay sang Mai thong thả nói:
- À, tại nó cứ hỏi bài vở tôi đấy chứ, trao đổi bài thì đâu có sao.
- Giờ nào việc nấy, mà có trao đổi bài hay không thì hai bạn tự biết. Hôm nay tớ thấy thầy giáo để ý đến hai bạn rồi, lần sau còn tiếp tục tớ sẽ báo cô chủ nhiệm.
Giờ lại lôi cô giáo chủ nhiệm ra dọa nữa, nghĩ nó sợ chắc. Ơ mà… nó hơi sợ thật. Ai chứ cô chủ nhiệm nó hắc xì dầu lắm, cô mà biết chuyện này chắc không chỉ mắng nó với thằng Kiên thôi đâu. Mai còn bảo lúc nãy thầy giáo để ý đến hai đứa nó rồi không biết là nói thật hay chỉ hù dọa đây. Thằng Quang càng nghĩ càng tức, nhưng lần này vẫn là nó sai nên lại rơi vào thế yếu. Chẳng biết làm thế nào, nó vứt quyển vở vật lý xuống bàn kêu “bạch” rõ to, đứng lên nói: “Biết rồi.” Xong bỏ ra ngoài hiên. Đến cửa nó thấy thằng Kiên đang ôm thằng Chiến cười đùa gì đó, chẳng nói chẳng rằng nó đi tới vỗ thật mạnh vào mông thằng bạn làm bạn nó thét lên chói tai cả trường nghe thấy. Chết, lúc này thằng Quang mới nhớ hôm kia thằng Kiên than thở với nó về việc mông mình tự nhiên lên một cái mần to làm bạn nó đứng ngồi đều bất tiện. Không lẽ cú đánh vừa rồi đã…
Từ đó nó không còn chút ấn tượng tốt đẹp nào với Mai. Trên lớp người nào có việc người nấy làm, không ai động chạm đến ai. Khi muốn mượn bút chì, thước kẻ… nó quay sang con Liên dãy bên kia chứ đồ của Mai dù ở ngay trước mặt, nó cũng chẳng thèm xớ rớ.
Đúng vào khi thằng Quang nghĩ rằng mọi thứ sẽ mãi tiếp diễn như vậy chẳng dè xảy ra một chuyện. Chuyện này khiến nó từ “không thích” Mai chuyển sang “ghét”, và lần đầu tiên nó biết cảm giác ghét một người là như thế nào.
Chẳng là hôm thứ tư có giờ kỹ thuật nông nghiệp, một môn học phụ. Vấn đề không phải đây là môn chính hay phụ mà là sau giờ kỹ thuật nông nghiệp là tiết sinh học. Từ hôm qua lúc xem lịch học thằng Quang đã có cảm giác hôm nay sẽ bị gọi lên bảng kiểm tra miệng môn này. Mà không phải nói phét, linh cảm của nó ít khi sai lắm. Nhưng linh cảm thì linh cảm, tối hôm trước nó vẫn đi ngủ sớm để rạng sáng hôm sau dậy xem champions league. Nó nghĩ để sáng mai đến lớp học. Đen cho nó, bỏ cả giấc ngủ để dậy sớm cổ vũ nhưng đội của nó vẫn thua mới đau. Sáng hôm sau nó mang theo cảm giác buồn bực và đôi mắt đỏ lừ đến lớp, tuy vậy nó vẫn nhớ giờ sinh sáng nay khả năng rất cao sẽ bị gọi lên bảng kiểm tra bài cũ. Thế là từ lúc vào lớp nó lôi quyển vở sinh ra học. Cũng may tiết thứ hai mới tới môn sinh, chứ ngay tiết đầu là chết chắc. Giờ kỹ thuật nông nghiệp, đúng lúc nó đang say sưa học… sinh học thì Mai đưa một mảnh giấy qua. Thằng Quang đoán ngay chắc cô bạn nhắc nó không được giờ nọ việc kia. Quả không sai,Mai viết: “Quang cất vở đi, cô giáo nhìn mấy lần rồi đấy.” Nó liếc lên trên bục, thấy cô giáo vẫn đứng nói thao thao, trong bụng nghĩ: “Định dọa mình đây.” Rồi vứt mảnh thư đi, ung dung học tiếp. Thấy vậy Mai đưa sang một mảnh giấy khác, nó nhìn thấy nhưng chẳng thèm động đậy. Mai đẩy đến gần hơn, nó bực mình đẩy trả. Chẳng ngờ cô bạn vẫn bướng bỉnh một lần nữa đẩy giấy về phía nó. Nó càng tức giận, vẫn không thèm cầm lên đẩy lại chỗ cô bạn. Đúng lúc nó sắp điên tiết bỗng nghe cô giáo nói:
- Anh ngồi bàn cuối đang làm gì đấy?
Nó giật thót, chưa kịp có phản ứng cô giáo đã đi nhanh xuống, vừa đi vừa nói:
- Anh giấu cái gì trong ngăn bàn, lôi ra xem nào.
“Chết rồi, hình như cô giáo nhìn thấy thật.” Nghĩ vậy nhưng nó chẳng kịp làm gì, đành lấy quyển vở sinh ra đưa cho cô. Cô giáo rất tức giận, nói như mắng:
- Hóa ra anh không coi môn tôi dạy ra gì phải không, lúc tôi giảng bài lại đi học môn khác.
Thằng Quang định giải thích nhưng chẳng biết mở miệng thế nào vì…đúng như cô giáo nói. Nếu giờ là môn học chính, nhất là ba môn thi đại học của nó, nó sẽ không làm như thế này. Cô giáo hầm hầm đi về bục giảng, cầm luôn quyển vở theo. Cuối giờ tên nó nằm chình ình trong sổ đầu bài còn lớp bị giờ trung bình, ngoài ra cô giáo còn khuyến mại thêm cho nó con 0 to tướng vào ô điểm miệng. Khỏi phải nói thằng Quang sợ thế nào. Bao nhiêu năm đi học, lần đầu tiên nó bị ghi sổ đầu bài, lần đầu tiên ăn trứng ngỗng, chưa kể tới việc nó làm cả lớp liên lụy dính giờ trung bình. Lớp nó dù mới nhập học nhưng trước giờ ngoan có tiếng, rèn luyện vốn luôn đứng đầu trường, tuần này không biết sẽ tụt xuống hạng mấy. Cứ nghĩ đến cô chủ nhiệm trong giờ sinh hoạt cuối tuần, nó rùng hết cả mình. Cô Giang nghiêm lắm, không biết sẽ xử nó thế nào đây. Càng sợ nó càng tức con bé ngồi cạnh. Nó dùng ánh mắt căm thù hết mức có thể nhìn sang, ngay từ lúc cô giáo cầm vở đi lên nó đã lườm rồi, khi ấy Mai chỉ cúi đầu không nói gì. Giờ nó lườm sang Mai chẳng quay đi mà ngược lại như chờ đợi nó nhìn từ lâu, mở miệng nói ngay:
- Cô giáo để ý bạn từ trước rồi, tớ nhắc nhưng không kịp.
Còn nói thế nữa, định rũ hết trách nhiệm đây. Thằng Quang tức lắm. Nếu Mai không nhiều chuyện thì nó đâu có giằng co, nếu không giằng co thì cô giáo đâu có để ý đến nó. Giờ chỉ một câu nói con bạn định phủi sạch tất cả. Mặt nó tím lại:
- Im đi. Tất cả là tại bà. Nếu bà không lắm chuyện thì tôi đâu có bị bắt. Lần sau bà mà còn can thiệp vào chuyện của tôi nữa là tôi không nể đâu đấy.
Lần đầu tiên trong đời nó muốn đánh người, trong khi người đó là một đứa con gái, bấy nhiêu đủ thấy nó tức giận thế nào. Nhưng tất nhiên nó không làm vậy, con trai ai lại đi đánh con gái. Vả lại thâm tâm nó biết người sai là mình,nó không làm sai trước cô giáo kia làm sao phạt nó được. Biết vậy nhưng nó vẫn cứ tức giận. Có lẽ lúc ấy mặt mũi nó ghê lắm nên Mai có vẻ sợ, mấy lần muốn mở miệng nói lại thôi. Thằng Quang chẳng đợi Mai nói, vụt đứng dậy phăm phăm phóng ra ngoài, vừa đi vừa hít một hơi thật dài.
Đen cho thằng Quang, hôm ấy nó không những bị ghi sổ đầu bài mà đến giờ sinh cũng chẳng được gọi lên bảng kiểm tra bài cũ. Nó nản quá, thế là mất cả chì lẫn chài. Giá hôm ấy cô giáo sinh gọi nó lên kiểm tra miệng nó còn đỡ khó chịu, đằng này…
Sau này thằng Kiên nói cho thằng Quang biết, buổi hôm ấy cô giáo kỹ thuật nông nghiệp đã sớm để ý đến nó. Trước đó, thấy cô giáo nhìn nó mấy lần; thằng Kiên còn không hiểu lý do vì sao. Đến khi thấy nó thập thò quyển vở trong ngăn bàn, thằng Kiên hiểu ra, định nhắc nhưng không kịp. Thực ra sau khi bình tĩnh lại, thằng Quang biết rằng không phải Mai làm mình bị bắt, cứ nghe cô giáo nói là rõ. Đâu phải xuống đến nơi cô giáo mới biết nó giấu quyển vở sinh trong ngăn bàn, ngay khi ở trên bục cô giáo đã biết trong ngăn bàn nó có gì đó. Nếu vì màn giằng co với Mai thì cùng lắm nó chỉ bị gọi đứng lên, cô giáo còn kiểm tra ngăn bàn làm gì. Còn nếu nói việc thằng Quang cự cãi với Mai làm cô giáo chú ý sau đó phát hiện thêm nó giở trò lén lút dưới ngăn bàn lại càng không hợp lý vì ngay khi cô giáo nhắc nó xong đã xuống bắt quả tang nó ngay, có dừng lại chút nào đâu. Thậm chí hình như cô còn chẳng biết nó ngọ nguậy là vì đang cãi nhau với đứa bạn, bởi cô chẳng nhắc gì đến bạn nó cả. Đến mảnh thư Mai đưa, thằng Quang không thèm xem đang để trên bàn, chưa kịp giấu đi, cô còn chẳng ngó qua nữa là. Tất cả đủ cho nó hiểu dù có Mai hay không nó vẫn ngồi vào sổ đầu bài như thường.Nhưng nó vẫn giận Mai lắm. Phải có ai chịu trách nhiệm cho việc này, và người đó tất nhiên không phải là nó, ít nhất nó nghĩ như vậy. Phải có ai đó để nó chút giận chứ. Hơn nữa nó vốn chẳng ưa gì Mai, sự việc lần này càng là lý do hợp lý để nó coi cô bạn ngồi cạnh là kẻ thù không đội trời chung.
Buổi sinh hoạt cuối tuần cô Giang chủ nhiệm mắng thằng Quang tơi tả. Cô giận là phải, từ hôm nhập học đến giờ đã gần hai tháng, lần đầu tiên lớp bị giờ trung bình. Thời gian qua,dù mới nhập trường nhưng mọi tuần lớp nó đều đứng đầu trường về mặt rèn luyện, giờ nó gây ra chuyện này chẳng hiểu sẽ tụt xuống hạng mấy đây. Thằng Quang vừa xấu hổ vừa tức tối. Xấu hổ vì bị cô giáo mắng, vì khiến lớp liên lụy dính giờ trung bình. Vừa mới nhập học đã thành gương xấu cho cả lớp không xấu hổ mới lạ. Còn tức tối đương nhiên là tức người ngồi cạnh rồi. Thằng Quang hậm hực liếc sang bên cạnh, lần thứ n trong ngày hôm nay, lần nào cũng bắt gặp Mai đang nhìn trộm nó và vội quay mặt đi.
Khi ấy thằng Quang không biết rằng lòng Mai cũng đang rất áy náy, dù chính Mai chẳng hiểu sao mình lại áy náy. Mai biết mình không sai, càng biết không phải mình khiến bạn bị bắt nhưng khi gặp ánh mắt của bạn, Mai vẫn thấy ngại. Vì ngại nên mỗi lần thằng Quang nhìn sang, Mai liền quay đi chỗ khác.
Thâm tâm Mai biết cậu bạn ngồi cạnh mình không xấu, chỉ có điều tính tình hơi tùy tiện; khi được nhắc nhở, nếu nhận ra đúng là mình sai cậu ta sẽ sửa đổi. Hồi mới nhập học Mai nhắc cậu ta đến sớm hôm nào bàn làm trực nhật, lần sau quả nhiên cậu ta đến sớm thật, thậm chí có hôm đi sớm hơn cả Mai. Rồi lần Mai nhắc cậu ta không được thư qua thư lại với cậu Kiên ngồi dãy bên kia trong giờ học, dù lúc đó cậu bạn cự cãi nhưng về sau tần suất thư từ đã giảm hẳn. Mai còn biết bạn mình là một học sinh giỏi, xét riêng về môn tiếng anh cậu bạn này không nhất thì nhì lớp, vấn đề là cậu ta chỉ chú tâm học ba môn thi đại học của mình các môn khác dù không bỏ hẳn nhưng học rất lời phời. Mai chẳng biết như thế là đúng hay sai nhưng Mai không học như vậy. Mai thi khối C nhưng những môn học khác Mai vẫn học khá chăm chỉ. Mai nghĩ mới lớp mười, học được bao nhiêu cứ học, đến lớp mười hai hãy tính có bỏ môn nào hay không; nhưng có lẽ do khả năng có hạn nên kết quả không được như kỳ vọng. Đôi khi Mai cảm thấy hơi tiếc cho Quang, nếu cậu ta chú ý tới các môn khác dù chỉ bằng một nửa toán- văn - anh thôi thì cuối năm khả năng được học sinh giỏi sẽ rất cao. Mai vốn định tìm dịp nào đó nhắc nhở cậu bạn, may ra cậu ta có thể hiểu ra gì đó, nhưng bây giờ xem ra đó là chuyện không thể rồi. Mai lại nhìn sang bên cạnh, nhè nhẹ lắc đầu.
Giờ sinh hoạt kết thúc với quyết định của cô Giang chủ nhiệm: Sẽ cho thằng Quang hạnh kiểm trung bình tháng này và sẽ là cả học kỳ một nếu thằng Quang mắc thêm bất kỳ lỗi nào nữa. Thực ra mọi chuyện có thể tệ hơn khi cô giáo định gọi bố mẹ nó lên để nói chuyện. May cho nó, chẳng biết cô giáo quên hay vốn ban đầu chỉ định dọa mà cuối cùng không thấy nhắc đến việc này, làm nó được phen hú hồn hú vía. Không sợ sao được, giả như bố mẹ biết nó ngồi trong sổ đầu bài ngay mấy tháng đầu nhập học, nó chỉ có nước ăn đòn nát đít. Nhưng buổi trưa, trên đường đạp xe về nhà thằng Quang vẫn hơi chán vì như lời cô giáo nói - cả học kỳ này cao lắm nó chỉ được hạnh kiểm khá thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook