Lá Rơi Không Vết
-
Chương 2: Phế tích
Khi anh trở về, anh sẽ
lại nói: “Con mắt cô ngày càng sáng, mà mặt lại ngày càng tái nhợt.” Anh nói
xong, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều thêm nữa.
Mặc dù anh đối với tôi vẫn là thói quen thờ ơ đó, nhưng tôi cũng không ngại. Thứ nhất, bởi vì tôi biết, không lâu sau đó, cái nhà này cũng không còn người cho anh không để mắt đến nữa, thứ hai là tôi đã không còn sức lực để nghĩ đến chuyện của anh, bởi vì thị lực của tôi ngày càng kém, cũng bắt đầu thường ù tai, chỉ riêng cố giữ nguyên trạng thái bình thường để nói chuyện cùng anh, cũng đã là cố hết sức rồi.
Nhưng mà, thật ra Tiếu Hoan cũng có lúc rất dịu dàng, chẳng qua là sự dịu dàng ấy của anh lại càng khiến tôi thêm cô đơn.
Ví dụ như, anh hỏi tôi muốn cái gì, muốn ăn cái gì, sau khi tôi trả lời, anh sẽ cho tôi tiền, để tôi một mình đi mua, một mình ăn. Tôi làm những chuyện để cho anh mong đợi, có một ngày tôi sẽ mở miệng ra dáng muốn một thứ nào đó. Hay để cho anh cảm thấy có chút khiêu chiến, tôi thường chọn những thứ mà với năng lực của anh mà không ai có thể so được. Mà cuối cùng muốn để cho anh thất vọng, tôi thường nói tản bộ, hoặc là muốn ăn bánh ngọt.
Anh đối với câu trả lời của tôi rất không hài lòng, thường giống như một đứa trẻ đang hờn giận, căm tức bỏ ra khỏi cửa.
Nói vậy, đại khái cũng là một chuyện tôi chấp nhất mà thôi, bởi vì tôi tuyệt đối cũng sẽ không nói với anh, thật ra thì việc em muốn làm là cùng anh đi tản bộ, món em muốn ăn là bánh ngọt anh tự làm.
Tôi sẽ không nói, bởi vì từ đầu đây không phải là sự khiêu chiến, mà là thất bại!
Tôi chính thức lấy được chẩn đoán bệnh lý là một tháng trước, cũng may tôi bình thường cũng hay bị bệnh, cho nên Tiếu Hoan cũng không có tâm đa nghi.
Bác sĩ chủ trị cho tôi là một nữ giáo sư hơn năm mươi tuổi, họ Lý. Sau khi chẩn đoán chính xác cho tôi, bà lắc đầu nói rằng cô còn trẻ như vậy, tôi thật không thể tin tưởng đây là sự thật!
Khi đó tôi đã chết lặng, nghe được bà nói như vậy, chẳng qua chỉ ngây ngốc cười.
Bà nhìn tôi, hỏi, “Cô có muốn nói gì không?”
Tôi lắc đầu, sau đó nói, “Muốn về nhà nhanh một chút!”
Tôi nắm thật chặc bệnh án, khi đó thật chỉ muốn về nhà, muốn gặp anh.
Tiết Thanh minh, chúng tôi đến mộ đốt tiền giấy cho cha mẹ, bốn ông bà lão cũng rời đi rất sớm.
Mỗi khi đến lúc này, tôi và anh sẽ cùng cảm thấy đặc biệt đồng cảm. Chúng tôi ở trước bia mộ đốt tiền giấy, cha mẹ tôi và cha mẹ anh đều là vợ chồng hợp táng, tôi nhìn ngọn lửa đang cháy, ném từng tờ tiền giấy vàng mã ném vào bên trong. Ném, ném, nước mắt chảy thành sông.
“Cô sao vậy, khóc cái gì chứ?” Anh ở bên cạnh, vừa đốt tiền giấy vừa nói.
Tôi không lên tiếng, cùng anh bái cha mẹ, sau đó đứng lên, lại không khống chế được một cơn choáng váng. Thật may là anh phản ứng nhanh, lập tức đỡ được tôi, nếu không nhất định tôi sẽ ngã lên bia mộ của nhà người khác.
“Lại thiếu máu!” Anh cau mày, một bàn tay ấm áp đặt trên trán tôi, nhẹ xoa một hồi, anh nói, “Thôi, về nhà đi!”
Anh ôm tôi xuống núi, tôi dựa vào ngực anh, không nhịn được nói nhỏ, “Tiếu, sang năm, anh sẽ đến thăm em sao?”
Anh nhét tôi vào trong xe, sau đó khởi động máy, tôi nghe thấy anh nói, “Cô thật phiền phức, cả ngày chóng mặt, không biết lại đang suy nghĩ cái gì?”
“Em sẽ nhớ anh!”
Tôi chóng mặt nói, sau đó, lại bắt đầu ù tai, anh nói gì tôi một câu cũng không còn nghe được nữa.
Tháng 4, Tiểu Bắc biết mình sinh đôi, bởi vì khoảng thời gian này cô ấy một mực lo lắng cho tôi, ngược lại không để mắt đến bản thân mình. Có một ngày cô ấy đi kiểm tra thân thể, bác sĩ mới nói cho cô ấy biết nghi ngờ có thể là long phượng thai. Cô ấy lập tức gọi điện cho tôi, khi đó tôi đang ngủ trên ghế sa lông, đã bốn giờ chiều. Tôi vừa nhận điện thoại Tiểu Bắc, cô ấy vui vẻ nói với tôi, “Tư Doanh, tớ nói, con trai kêu Nam, con gái kêu Doanh, cậu đồng ý với tớ đi, có được không?”
Tôi bật cười, nói, “Chồng cậu họ Mai, con gái kêu Mai Doanh (không thắng), có phải có chút buồn cười hay không? Tớ đây làm mẹ nuôi sẽ không đồng ý đâu nhé!”
Tiểu Bắc trầm mặc một chút, nói, “Được rồi! Vậy thì gọi là Mai Tư Doanh.”
Tôi lại cười thật to, nói, "Vậy cậu phải chịu đựng, chờ đến thời khắc tớ chết đi mới được sinh, như vậy tớ có thể trực tiếp đầu thai làm con gái cậu, thật là tốt!
Bên kia không nói gì, sau đó truyền đến một trận tiếng khóc.
Tôi lại nói, "Tiểu Bắc, đừng tìm tớ nữa, cũng đừng gặp tớ, phụ nữ có thai không thể lúc nào cũng khóc. Tiểu Bắc, hẹn gặp lại!"
Kể từ ngày đó, tôi không nhận điện thoại Tiểu Bắc, cũng không chịu gặp cô ấy. Mỗi ngày cô ấy đều đến gõ cửa nhà tôi, tôi lại không chịu ra, sau đó, chồng cô ấy liền mang cô ấy về nhà tĩnh dưỡng, chồng cô ấy gọi điện cho tôi, nói, "Tư Doanh, bọn em đều là những cô gái tốt, bọn em chính là những người bạn tốt nhất! Tư Doanh, cảm ơn em!"
Có những lời này là đủ rồi, Mai tiên sinh cảm ơn tôi, nói tiểu Bắc đã bình tĩnh trở lại, ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, trong lòng cô ấy đã chân chính chấp nhận sự ly biệt của chúng tôi, tự quý trọng bản thân mình. Cho nên, tôi yên tâm.
Ngày 14 tháng 7 năm 2005, tôi và Tiếu Hoan kết hôn được ba năm. Tiếu Hoan mua cho tôi một chiếc sườn xám màu trắng, tôi mặc nó vào cùng anh đi ra ngoài.
Chúng tôi cùng ăn cơm ở một nhà ăn thật đắt, xung quang đều là ánh sáng nhàn nhạt, trong không khí là âm nhạc phiêu lãng kỳ ảo, anh bao cả nhà hàng, dáng vẻ thanh cao quý, khi chạm cốc, anh cũng không nói cái gì mà CHEERS, sau đó anh lấy ra một cái hộp, đặt lên bàn đẩy lại đây.
Tôi mở hộp ra, bên trong là một cái chìa khoá.
"Đây là?"
Anh cười cười, "Chìa khoá quỹ bảo hiểm ngân hàng, mấy năm nay anh dồn cho em một số tiền, cũng không nhỏ!"
"Dạ!" Tôi đậy nắp hộp. Cúi đầu ăn cơm.
Ăn thật lâu, cũng không nghe thấy anh nói gì nữa, cảm thấy có chút kỳ lạ, bỗng nhiên nhìn thấy một bàn tay đưa đến trước mặt tôi lay lay, tôi ngẩng đầu, anh mất hứng mở miệng, cái miệng khép khép mở mở, không biết là đang nói cái gì.
Tôi hốt hoảng, vội vàng giả bộ dáng vẻ đang bị thiếu máu, một bàn tay xoa ở mi tâm thật lâu, rốt cục lại bắt đầu nghe thấy thanh âm.
"Anh nói chuyện em có nghe không vậy?" Anh quả nhiên thật tức giận.
"Có, có, vừa rồi đột nhiên có chút choáng váng, cho nên không có nghe rõ ràng lắm!" Tôi vội vàng giải thích.
"Ừ, xem bộ dáng không có sức lực này của em, làm sao tự lực được chứ!" Anh nhấp một ngụm chất lỏng màu sắc vàng óng, còn nói thêm, "Số tiền kia cho em, mở cửa hàng, mở công ty, đều tuỳ em! Có gì không hiểu có thể hỏi anh!"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, "Tiếu, nếu em gây dựng sự nghiệp, anh sẽ giúp đỡ em sao?"
"Sẽ! Anh sẽ giúp đỡ em!"
"Vậy, anh sẽ vui chứ?"
"Sẽ! Anh sẽ vui!"
Tôi nhìn anh, ánh mắt tràn ngập trêu cợt và châm chọc, dường như chắc chắn rằng tôi sẽ không có khả năng tự mình gây dựng sự nghiệp, anh như cười như không nhìn tôi.
Sau đó tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm cái hộp nhỏ trước mặt, "Tiếu, em muốn đem số tiền này, quyên góp cho viện phúc lợi. Có thể không?
Anh sửng sốt, sau đó nói, "Em có bệnh sao! Có biết đây là bao nhiêu tiền không?!"
Đầu tôi cúi càng thấp, tôi nói, "Em có bệnh!"
Hôm đó anh rất tức giận, sau đó không thèm để ý đến tôi. Buổi tối, chúng tôi nằm ở trên giường, anh không ngủ được, ở bên cạnh lăn qua lăn lại, sau đó ngồi dậy, đốt điếu thuốc, tôi cũng không ngủ được, tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện......
"Tiếu!"
"Ừ?"
"Anh có còn nhớ em đã từng tỏ tình với anh như thế nào không?"
"......."
"Không nhớ sao?"
"Em thật nhàm chán!" Anh tức giận vùi mẩu thuốc lá, nghiêng người ngủ. Anh luôn không hứng thú với những đề tài của tôi.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục nói, bởi vì về sau chỉ sợ không còn cơ hội để nói, tôi kể, "Ngày đó mưa rất lớn, anh đứng ở quảng trường Nguyên Thịnh, cả người đề ướt đẫm, đó là một ngày cuối tuần, quảng trường không có ai cả, lúc em giúp cha mang tài liệu đến, liền nhìn thấy anh đứng ở đó, dáng vẻ rất bi thương. Em lại hỏi anh, anh có biết em là ai không? Anh liếc mắt nhìn em một cái, nói, biết, thiên kim của Trình tiên sinh. Khi đó em liền ngây người, ánh mắt em nhìn em, đó là một sự trào phúng cùng thống hận, còn có cả cô đơn. Sau đó đầu của em liền nóng lên, liền nói với anh, em cũng biết anh, lại rất thích anh!"
Tôi vừa kể, quá khứ liền giống như một bộ phim dần tái hiện trước mắt, tôi quay đầu nhìn anh, "Tiếu, anh còn nhớ rõ không? Sau đó......."
Nhưng anh đã ngủ mất rồi.
Tôi nhìn chằm chằm trần nhà tối như mực, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đặn của anh, thực dịu dàng.
"Tiếu!" Tôi nhỏ giọng gọi anh, anh đương nhiên không nghe thấy, tôi nói, "Ngày đó là anh đang thất tình!"
Bà Lưu ở viện phúc lợi nói, tình yêu không được đáp trả, đó là một mảnh phế tích!
Tôi thừa nhận, tôi chỉ mong mình là một chiếc lá trên mảnh phế tích kia, rơi xuống rồi, khi gió thổi qua thì sẽ không còn lưu lại dấu vết gì nữa.
Tôi nghĩ đổi lại nếu là người khác, có thể đã chuẩn bị di chúc cho chính mình, nhưng nếu là tôi, không biết trên đó sẽ viết những gì. Tiếu của tôi xuất sắc như vậy, trong tay đều có hết thảy mọi thứ, tôi còn có thể cho anh cái gì nữa đây?
Trừ bỏ tự do!
"Em với Tiểu Bắc còn chưa hết giận nhau sao?"
Có một lần anh mang tôi đến một bữa tiệc rượu, ngày đó tôi mặc chiếc sườn xám mà anh tặng, kéo cánh tay anh, lúc không có ai lại đây bắt chuyện, anh liền hỏi tôi. Anh vẫn cho là tôi và Tiểu Bắc cãi nhau, cho nên tôi phát cáu không để ý đến Tiểu Bắc.
Tôi gật đầu, nói, "Phụ nữ có thai không thể nói lý lẽ, em không thèm để ý đến cô ấy nữa!"
Anh nhíu mày, tôi biết, anh vẫn rất tán thưởng Tiểu Bắc, trước kia anh nói với tôi, anh nói, cô gái ngốc nghếch, không có đầu óc như cô nhưng cư nhiên lại có được một người bạn như vậy, tôi thật kinh ngạc.
Khi đó tôi cũng rất kiêu ngạo mà trả lời rằng, đúng vậy, em cái gì cũng không tốt, chỉ có ánh mắt là tốt. Người khác cả được cũng không tìm được thứ mình muốn, em lại có tất cả.
Nghe được lời tôi nói, anh tựa hồ rất không cao hứng, lập tức đẩy tay tôi ra, cầm lấy ly rượu từ phục vụ, ngửa đầu uống. Lúc này, một đôi tay ngọc mềm dẻo giống như rắn xoa lên mặt anh, tôi nhìn thấy anh ngượng ngùng cười, ánh mắt bịt kín một lớp đắc ý, sau đó anh xoay người, ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp kia vào ngực.
"Nhảy một điệu đi, Tiếu tiên sinh!" La Tình cười nói, cô ta cười mềm mại đáng yêu tựa trước ngực anh, cố tình vươn nhẹ đầu lưỡi, làm cho người ta thấy được, cô ta rất gợi cảm.
Tay Tiếu ôm thắt lưng cô ta khiêu vũ, một tay vẫn còn cầm chiếc cốc chân dài, thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu, thành thạo cùng cô ta di chuyển. Anh thật sự rất phong lưu, phong lưu mà tao nhã.
Tôi hạ tay xuống, một mình đi đến một góc, ngồi ở bàn nhìn bọn họ, nhìn thế giới hoa lệ này.
......
"Chị dâu!"
Nhưng rất nhanh, một tiếng gọi lớn làm tôi hồi phục tinh thần, tôi ngẩng đầu nhìn người đứng ở bên cạnh. Đỗ Viễn Phong.
"Đỗ tiên sinh, xin chào, lần trước thật thất lễ!" Tôi vội vàng đứng dậy, vẫn muốn giải thích với hắn, lại không có cơ hội gặp lại.
"Ha ha! Không có việc gì!" Đỗ Viễn Phong phất tay, sau đó giống tôi nhìn La Tình và Tiếu đang khiêu vũ với nhau. Trong chốc lát, không biết là suy nghĩ cái gì, hắn quay đầu lại nói với tôi, "Tôi có thể mời chị nhảy một điệu được không?"
Tôi ngây người, gật gật đầu.
Chúng tôi khiêu vũ.
"Chị dâu, chuyện bọn họ chị đều biết cả sao?" Đỗ Viễn Phong hỏi tôi.
Tôi không trả lời.
"Chị dâu, trước kia bọn họ có yêu nhau, nhưng mà bây giờ chỉ là trêu đùa mà thôi. Thật ra bọn họ đều cùng là một loại người, đối với những thứ mình đã buông tay, vẫn có thể vui vẻ nói hẹn gặp lại." Đỗ Viễn Phong tiếp tục nói, "Chị dâu, kỳ thật Tiếu là một người đàn ông rất tốt, vô luận hắn có yêu hay không yêu chị, hắn đều sẽ xem chị như một phần cuộc sống của hắn, chưa từng nghĩ đến sẽ vứt bỏ chị!"
Tôi gật đầu, "Tôi biết!"
"Chị dâu, kể cho chị nghe một chuyện, nhưng chị đừng trách móc nhé!" Đỗ Viễn Phong cười cười, lại nói, "Tôi và Tiếu cùng theo đuổi La Tình, nhưng mà tôi lại thất bại, vì thế xuất ngoại du học, bởi vì thời điểm đó thật sự quá khó khăn. Nếu là người đàn ông khác, tôi còn có thể nói, La Tình không có mắt nhìn, tìm một kẻ ngu ngốc làm bạn trai, chính là cô ấy lựa chọn Tiếu, tôi thua tâm phục khẩu phục. Chị đừng cười, tôi biết suy nghĩ của phụ nữ khác với đàn ông, nhưng đàn ông là vậy, chuyện gì đều phải tranh thắng bại, so mạnh yếu. Nhưng mà, chị biết không, La Tình vẫn chủ động giữ liên lạc với tôi, cô ấy vẫn một mực liệt tôi vào danh sách một trong những người theo đuổi mình, cho dù tôi không bằng Tiếu, nhưng thuỷ chung vẫn là một cổ phiếu có tiềm năng, đây là cách nghĩ của cô ấy, cũng là cách nghĩ đối với tất cả các người đàn ông khác. La Tình chính là loại phụ nữ cho dù cô ấy đùa bỡn người khác, vẫn làm cho họ cảm thấy thật vinh hạnh."
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.
Đỗ Viễn Phong ảm đạm cười, "Chị dâu, quan hệ nam nữ có rất nhiều loại, rất nhiều lúc yêu nhau là tất nhiên, mà cái loại lãng mạn ngẫu nhiên này, trên cơ bản đều là tình đơn phương, yêu khổ, thầm mến."
Tình đơn phương, yêu khổ, thầm mến, bảy từ này làm cho lòng tôi một trận chua sót, nhưng chưa kịp không nhịn được sụt sịt cái mũi, lại nghe Đỗ Viễn Phong nói, "Được, trao đổi bạn nhảy!"
Tôi mạnh mẽ ngẩng đầu, người đứng ở trước mặt ôm lấy thắt lưng tôi, đã đổi thành Tiếu. Nghiêng người nhìn qua, chỉ thấy Đỗ Viễn Phong cùng La Tình đang nhảy.
"Hai người nói chuyện gì vậy?" Tiếu hỏi.
Tôi đặt trán mình trên ngực anh, lại ngửi thấy một mùi nước hoa của phụ nữ, vội ngẩng đầu lên, "Không nói nhiều! Đỗ tiên sinh nói anh sẽ không vứt bỏ em!"
"Ha ha!" Tiếu Hoan cười khẽ, ôm người tôi sát vào thân thể anh, "Miệng Đỗ rất nhiều chuyện, có gì không nói ra được sẽ không cam lòng! Không có cốt khí!"
"Nhưng mà, hắn thật sự rất hiểu anh!" Tôi nói.
"Ừ, bọn anh......" Những lời sau đó, tôi lại không thể nghe thấy, tôi lại bắt đầu ù tai, chỉ một thoáng mà may mắn là tôi vẫn dựa vào thân thể anh, cho nên lúc tôi hôn mê, anh đã ôm chặt lấy tôi. Tôi không nghe rõ được anh đang nói cái gì, chỉ là thời điểm khi mắt nhắm lại, nhỏ giọng gọi một cái tên. Sau đó anh sửng sốt, tôi liền hoàn toàn mất đi ý thức.
Tôi gọi, Tiểu Bắc.
Tôi nằm trên giường trong phòng ngủ xem TV, là một chương trình hài kịch, tôi thường xem chương trình trong TV cười ra tiếng. Nhưng hiện tại tôi cười không nổi.
Tôi cầm lấy điều khiển ở một bên, tắt đi. Sau đó quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, tai cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài kia.
Không có tiếng động, dù có đến ba người ngồi trong phòng khách.
Nhưng vẫn không có động tĩnh gì cả.
Tiểu Bắc, chồng tiểu Bắc, còn có Tiếu!
"Tiếu tiên sinh, tôi muốn đưa Tư Doanh đi."
Rốt cục, Tiểu Bắc là người mở đầu.
"......" Tiếu không lên tiếng.
"Tiếu tiên sinh, tôi lặp lại một lần nữa, tôi muốn đưa Tư Doanh đi!"
Vẫn là trầm mặc, trầm mặc vài phút, sau đó là tiếng mở cửa, Tiếu?
Tôi cố gắng ngồi dậy khỏi giường, muốn đi ra xem, người mở cửa ra, là tiểu Bắc.
"Tiểu Bắc, anh ấy đâu? Cậu nói với anh ấy rồi sao?" Tôi trừng lớn mắt nhìn cô ấy.
"Còn đợi tớ nói sao? Lần này cậu hôn mê cả ngày trời!" Tiểu Bắc ôm bụng đi đến.
"Tớ đến đón cậu! Chúng ta đi thôi." Cô ấy nhìn tôi.
"Tiểu Bắc, anh ấy đâu rồi?"
"Anh ta đi ra ngoài, cái gì cũng không nói, thật đáng chết!" Tiểu Bắc nói xong liền lấy áo khoác khoác lên người cho tôi. Tôi giống như đứa trẻ hờn dỗi, hất áo khoác xuống, "Tớ không đi, tớ sẽ chết ở nhà mình!"
Tiểu Bắc nhìn tôi, cô ấy không giận, "Ở nhà? Tớ xem là cậu muốn chết ở bên người hắn ta đi! Nhìn xem, hắn có ở bên cạnh cậu không? Gọi một cú điện thoại kêu tớ đến, nhìn thấy tớ đến, một câu cũng không nói, bây giờ thì tốt rồi, bỏ đi thẳng tuốt, có liếc nhìn cậu cái nào không? Tư Doanh, ngoan, chúng ta đi thôi! Được không?"
Tôi cúi đầu, bị Tiểu Bắc kéo dậy, cô ấy vội vàng mặc đồ cho tôi xong, sau đó đỡ tôi đi ra ngoài, trong phòng khách, chồng cô ấy đang chờ, tôi vừa đi ra, Mai tiên sinh liền sửng sốt thật lâu mới khàn khàn nói, "Tư Doanh, em thật ốm!"
Đầu tôi cúi càng thấp, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng rơi, trong khoảng thời gian này tôi không ngừng che giấu bệnh trạng, không cùng bất cứ ai gặp mặt, cảm thấy thật uất ức, cho nên lúc Tiểu Bắc và Mai tiên sinh quan tâm tôi, tính tiểu thư từ bé của tôi lại bất chợt trỗi dậy, tôi đứng ở giữa phòng khách, khóc thật to.
Tôi vừa khóc, vừa nói, "Tiểu Bắc, tớ không đi, tớ không đi. Tiểu Bắc, tớ rất luyến tiếc!"
Mai tiên sinh ôm Tiểu Bắc vào ngực, Tiểu Bắc cũng khóc.
"Cậu xem, Tiểu Bắc, tớ không thể ở chung với cậu, cậu đang mang thai mà! Tương lại sẽ làm mẹ mà!" Tôi ngồi xổm xuống, đứng quá mệt mỏi, tôi ngồi xổm xuống tiếp tục phát giận.
Tiểu Bắc cùng Mai tiên sinh nhìn tôi, tôi không biết nên làm thế nào mới tốt.
Sau đó 'cạch' một tiếng, cửa lại mở ra.
Tiếu đứng ở cửa, đỏ mắt nhìn tôi. Hơi thở của anh rất nặng nhọc, giống như là vừa mới chạy marathon vậy, toàn thân đều là mồ hôi.
“Tiếu!” Tôi nhẹ nhàng gọi anh.
Tiếu thô lỗ lau mồ hôi, sau đó lao mạnh đến đây, ôm tôi vào trong ngực, lập tức hướng về phía Tiểu Bắc cùng Mai tiên sinh mà rống to, “Biến, biến, tất cả các người mau biến đi!”
Tiểu Bắc bị chọc giận, nhấc chân muốn đạp anh, nhưng lại bị Mai tiên sinh kéo lại, Mai tiên sinh nói, “Cưới vợ về là để nâng niu che chở trong lòng bàn tay, bất kể tại sao anh cưới cô ấy! Cưới rồi, cô ấy trở thành một phần tồn tại của anh, anh lãnh đạm với cô ấy, mất mát chính là anh. Tiếu tiên sinh, thời gian còn lại của Tư Doanh đã không còn nhiều lắm, chúng tôi hi vọng những gì anh nợ cô ấy, trả lại cho cô ấy đi!”
Chỉ một câu, trả lại cho cô ấy đi, chuyện xảy ra lúc đó, cả đời tôi sẽ không quên, Tiếu Hoan ôm chặt tôi, rất lớn tiếng, rất bi thương mà khóc.
Một khắc kia tôi giống như nhìn thấy trên mảnh phế tích kia, tuyết lạnh dần tan, mùa xuân đã về, rất nhiều dây leo mang theo chồi non bò đầy một mảnh, sau đó gió cũng thổi, lá rụng dính tuyết kia, cũng không phải hoà vào không trung, mà bay đi không còn dấu vết!
Tiếu, anh biết không, với em mà nói nước mắt của anh, chính là mùa xuân.
Tháng 8 năm 2005.
Tiếu bắt đầu dẫn theo tôi đi làm, tôi không còn ở nhà một mình nữa.
Cùng anh đi làm là một chuyện rất vui vẻ, khi anh xử lý chuyện trong văn phòng sẽ an bài cho tôi một vị trí, anh vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy tôi, tôi vừa ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy anh. Lúc anh làm việc, tôi thường xem phim, lướt web, đến giờ nghỉ trưa sẽ cùng tan sở, anh lái xe mang tôi ra ngoài ăn cơm, nhà hàng anh chọn đều rất tuyệt.
Trong đó có một nơi tên là ‘Diệp’, không lớn, nhưng được thiết kế hết sức tinh xảo, Tiếu nói nhà hàng này chỉ chiêu đãi khách VIP. Anh hỏi tôi, có thích hay không. Tôi nói, thích.
Anh vẫn thường hỏi tôi có thích hay không, một ngày đến mấy lần, mỗi lần đều ở những tình huống khác nhau mà hỏi, khi đó tôi mới hiểu được, mỗi chỗ chúng tôi đi, mỗi việc chúng tôi làm, anh đều suy nghĩ thật lâu.
Nếu là đến Chủ nhật, chúng tôi liền ở nhà không ra ngoài, buổi sáng anh ôm tôi xem báo, buổi trưa anh ôm tôi xem TV, buổi chiều anh ôm tôi ở ban công nói chuyện phiếm, buổi tối anh ôm tôi ngủ.
Có một ngày, tôi nằm lỳ ở trên giường, Tiếu đang tắm, tôi nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, vừa nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh của bàn tay trái, cảm giác hình như nó sáng bóng lên một chút. Tôi nhìn chằm chằm nó cực kỳ lâu, viên kim cương đại diện cho sự vĩnh hằng kia, sáng loá sặc sỡ, rất đẹp.
Đó là anh mua lúc chúng tôi kết hôn, nhớ ngày đó anh bộn bề nhiều việc, cũng không có thời gian dẫn tôi đi chọn, mình anh chạy đến cửa hàng trang sức, nói với cô gái đứng quầy rằng, tìm một chiếc kim cương thật lớn, có thể thoả mãn hư vinh của phụ nữ, giá tiền không thành vấn đề, tôi không có thời gian, cô giúp tôi chọn một chút. Sau đó, anh liền mang theo hai cái hộp trở về, lúc chúng tôi kết hôn thì dùng chiếc nhẫn này, càng thú vị chính là, chiếc nhẫn này đeo vào tay tôi rất vừa vặn, khi đó anh chỉ cười châm chọc một tiếng, sau lời nói của MC điều khiển chương trình hôn lễ, anh nắm tay tôi nói: Trình Tư Doanh, gả cho anh đi! Anh sẽ chăm sóc em một đời một kiếp!
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nở nụ cười, có phải người sắp chết, thường hay hồi tưởng về quá khứ lắm không? Tôi giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp lạnh như băng này, nhẹ nhàng hôn, viên kim cương chạm vào môi tôi, giống như một giọt nước mắt.
Tôi hôn nó, thật lâu không thả xuống.
“A!”
Đột nhiên cánh tay bị nắm lấy, tôi nặng nề bị tóm về phía sau, chỉ có thể la to một tiếng, liền bị một đôi môi nóng bỏng che lại, tay Tiếu Hoan nắm chặt tay tôi, mà cái hôn lại quá nóng, nóng nảy đến ngông cuồng, hoàn toàn đoạt đi ý thức của tôi, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống đất đinh một tiếng mới hồi phục tinh thần, nghiêng đầu nhìn, không biết lúc nào Tiếu đã cởi chiếc nhẫn ném xuống đất.
“Anh mua cho em chiếc mới!” Anh cúi đầu, hôn trên cổ tôi, “Rất đẹp, lần này, anh dẫn em cùng đi chọn!”
Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà, cảm giác mái tóc ẩm ướt của quét lên cổ tôi, tôi vỗ vỗ lưng anh, giống như đang trấn an đứa trẻ đang phạm lỗi, tôi nói, “Tiếu, đủ rồi……”
Tình yêu và đồng tình, tôi không dám ở trước mặt anh nói đến đề tài này, nếu như tôi còn khoẻ mạnh…… Nếu như trong tình huống tôi còn khoẻ mạnh, từng có cơ hội có được sự che chở của anh như vậy, tôi nghĩ tôi sẽ rất có lòng tham so đo vấn đề này với anh, đến tột cùng là anh yêu tôi hay đồng tình với tôi, nếu là đồng tình thì tôi sẽ thật đau lòng.
Vậy mà sống trên đời này, lại có những lập trường bất đồng nhau, nếu như là Tiểu Bắc trả lời vấn đề này, Tiểu Bắc sẽ nói, vô luận là yêu cậu hay đồng tình cậu, chỉ cần hắn đau lòng cậu, quý trọng cậu, tớ sẽ cảm thấy đủ rồi. Nếu như để Mai tiên sinh trả lời vấn đề này, Mai tiên sinh sẽ nói, đàn ông chỉ có thể yêu một lần, những lần về sau tất cả đều sẽ dùng lý trí, chỉ khi nào lúc hắn ở trên giường mà em được trân trọng, như vậy địa vị của em cũng đã tồn tại trong lòng hắn, bây nhiêu thôi cũng đủ rồi.
Nhưng Tiểu Bắc cùng Mai tiên sinh cũng không biết, như thế nào mới là đủ, những lời như vậy tôi chỉ nói trong lòng của mình.
Tôi nằm dưới thân anh, ngón tay lưu luyến trên mặt, tôi muốn nhớ anh, nhớ hết thảy mọi thứ của anh, bởi vì cả đời này của tôi, vô luận đúng sai, đối với anh chỉ có yêu, sâu đậm đến cả bản thân tôi cũng thấy kinh ngạc. Hoặc là theo đúng như lời anh nói, chấp nhất của tôi chẳng qua chỉ là một ảo tưởng nhỏ mọn trong lòng mà thôi, nhưng chút ảo tưởng này, đến chết cũng không thay đổi được.
Ngón tay Tiếu, có mùi vị của thuốc lá, khi lưỡi tôi quấn lấy nó, cảm giác được sự run rẩy yếu ớt của nó. Anh rút tay ra, sau đó dịu dàng hôn tôi. So với ân ái, tôi vẫn thích hôn môi hơn, bởi vì khi đó anh, còn không bởi vì kích tình mà quên mình, không có quên tôi mà là dịu dàng với tôi, tôi cảm thấy rất vui vẻ, rất thoả mãn.
“Anh không nợ em, anh đã cứu em! Tiếu!” Tôi nhẹ nhàng nói trong ngực anh, rất nhẹ, rất nhẹ, tôi nói rất nghiêm túc, như vậy, anh mới biết được, cho đến bây giờ anh ấy cũng không thiếu tôi cái gì, không có thực lực, anh sẽ không cách nào có hết thảy ngày hôm nay, không mềm lòng, anh đã sớm ném tôi vào hoang dã tự sinh tự diệt, anh mang theo tôi cùng lập nên vương triều của chính anh, anh thắng lợi, trở thành khung cảnh xinh đẹp nhất, mà tôi từng được xem.
"Anh không phải......" Hồi lâu, anh nói những lời này, nhưng mà cũng không nói hết. Đó là một câu khó mở miệng đến mức nào, anh không phải cái gì?
Tôi ôm đầu anh, nhẹ vuốt tóc anh, "Tiếu, anh biết không? Em có được tất cả, tài sản của cha, đến nay chỉ cho có hai người, một là Tiểu Bắc, cô ấy từ nhỏ nhà nghèo hiếu học, trong nhà lại thật bần cùng, em liền xin cha em trợ giúp, lúc ấy cha ra một điều kiện, chính là Tiểu Bắc chỉ có thể kết bạn với một mình em!" Tôi vừa nói, miệng lại vừa cười, Tiểu Bắc để lại cho tôi, đều là những ký ức rất vui vẻ, "Tiểu Bắc cầm số tiền kia, nói với cha em, cháu đồng ý rồi thì không thể đổi ý, tiền bác đã đưa cũng không thể lấy về, những thứ đồ vật hữu tình như vậy, giả thì giả, thực thì thực, nhưng việc giữ vững điều kiện, cháu sẽ làm được!" Tôi nói đến đây, Tiếu Hoan ngẩng đầu, cười nói, "Ha ha, người phụ nữ này từ nhỏ cũng thật là hung hãn!"
Tôi gật đầu, “Tiếu, người biết cô ấy không ai là không bội phục, không tán thưởng cô ấy, ở chung với cô ấy, em rất vui vẻ cũng rất tự ti”.
Tay Tiếu bắt đầu cởi quần áo của tôi, vừa cởi vừa nói, "Tư Doanh, còn một người nữa, đừng nói nữa, anh biết, chúng ta đều biết, kẻ tồi tệ đó là ai!"
Quần áo tôi từng cái từng cái rơi ra khỏi người, da thịt trên người còn chưa kịp cảm nhận được không khí khô lạnh, anh liền lập tức ôm tôi vào ngực, tìm được chỗ an toàn rồi, tôi nghe thấy, tiếng tim đập mê người.
"Tiếu, anh không phải tên tồi tệ, anh là ông xã của Trình Tư Doanh!" Nhắm mắt lại, tôi rơi vào hắc ám, trong lúc ý thức còn đang trôi dạt, tôi nói, "Tiếu, chúng ta thường xuyên làm tình, đúng không?"
"Đúng!" Anh nói.
"Vậy, từ giờ trở đi, đừng làm nữa nhé?!" Tôi nói.
"......" Anh hơi dừng lại, "Anh làm em cảm thấy không thoải mái sao?"
Tôi mở mắt nhìn anh, ánh mắt anh thật sáng ngời, vọng thật sâu vào tâm hồn tôi, tôi cười, cái gì cũng không nói.
Sau đó cánh tay anh ôm chặt tôi, "Anh làm em cảm thấy không thoải mái sao?"
Lắc đầu, tôi buồn ngủ, gần đây tôi thường cảm thấy mệt chết đi được.
Nếu suy nghĩ đến cái gì đó, lại càng mệt hơn.
Tháng 9 năm 2005.
Tôi và Tiếu càng ngày càng quen thuộc với cuộc sống thanh bình có chút chua sót này, chúng tôi nói chuyện phiếm ngày càng nhiều, anh kiên nhẫn giải thích một vài chuyện tôi không hiểu, tôi lại kể cho anh nghe cuộc sống tôi đã trải qua. Lúc nghe anh luôn luôn cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, rất đẹp trai.
Chúng tôi không còn làm tình nữa, cũng không động chạm sâu đến một số vấn đề, ví dụ như sống chết, ví dụ như nợ nần, ví dụ như là đúng hay là sai. Chúng tôi cũng không thảo luận cái gì là hạnh phúc, cũng không tranh cãi hơn thua nữa.
Chúng tôi sống dưới ánh mặt trời, giống một đôi vợ chồng bình thường.
Ngày 9, Tiểu Bắc và Mai tiên sinh đến thăm tôi.
Tôi và Tiểu Bắc ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Tiếu thì ôm máy đến phòng làm việc, anh vẫn bề bộn rất nhiều việc.
Ước chừng qua một tiếng, Tiếu đột nhiên ló đầu ra khỏi cửa phòng làm việc, làm tôi giật mình, chưa bao giờ thấy anh làm hành động đáng yêu như vậy.
Dường như anh cũng có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười, ngoắc ngoắc tiểu Bắc, "Tiểu Bắc, làm phiền cô vào đây một chút, tôi có chút chuyện muốn được chỉ bảo!"
Tiểu Bắc ngẩn ngơ, từ lần trước sau khi rời nhà tôi, Tiểu Bắc không còn thèm để ý đến Tiếu Hoan nữa, bất luận là điện thoại, hay là cùng mọi người ăn cơm, cô ấy cũng không chịu để ý đến anh, tính tình của Tiếu cũng rất quật cường ngang bướng, không chịu giải thích, bọn họ hai người đấu nhau lâu đến vậy, làm tôi và Mai tiên sinh vừa tức giận vừa buồn cười. Có đôi khi cảm thấy bọn họ thật giống nhau.
Tiểu Bắc lén nhìn Tiếu, phỏng chừng là nháo lâu nên đã hết giận rồi, vì vậy cũng từ từ đứng dậy, đi vào phòng làm việc.
Cạch một tiếng, cửa đóng lại.
Tôi và Mai tiên sinh mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, bên trong truyền ra tiếng cười thật lớn, cười đến đắc ý, cười đến bừa bãi, là tiếng cười của tiểu Bắc. Sau đó, tiểu Bắc mở cửa đi ra. Tôi nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy vẫn còn vương nước mắt, cười cười bước ra.
Cô ấy đi tới, kéo Mai tiên sinh, nói, "Đi, đi, chúng ta trở về thôi!"
Tôi vội vàng đứng dậy, "Không ở lại ăn cơm sao?"
Tiểu Bắc đỡ bụng dựa vào Mai tiên sinh nói, "Không ăn, cười no rồi, cậu mau vào nhìn ông xã cậu một chút đi!" Nói xong, liền kéo Mai tiên sinh rời đi.
Tôi đứng ở phòng khách, nhìn phòng làm việc mấy lần, thật sự nghĩ không ra tại sao lại thế này. Không lâu sau, Tiếu đi ra, mặt đen sì, ngồi xuống sô pha, "Người phụ nữ xấu xa!"
"Sao vậy, hai người nói chuyện gì đó?"
"......" Tiếu Hoan không nói chuyện, trên mặt giống như có chút không nhịn được.
"Anh không muốn nói, thì thôi vậy!" Tôi ngồi cạnh anh, tựa đầu vào bờ vai anh.
"Anh......" Tiếu vươn một bàn tay ôm tôi, nói, "Anh hỏi cô ấy, có bao giờ không cho lão Mai chạm vào hay không!"
"A?"
"Cô ta bảo có! Anh hỏi cô ta, khi nào thì? Cô ta nói, mấy ngày trong mỗi tháng! Anh lại hỏi cô ta, trừ bỏ lúc ấy thì sao? Cô ta nói, cũng có, anh hỏi, khi nào? Cô ta lại nói, lúc mới mang thai. Anh cắn môi, lại hỏi, trừ bỏ mấy ngày đó, với lúc mới mang thai thì sao? Cô ta từ trên cao nhìn liếc anh một cái, nói, có! Anh vội hỏi, khi nào! Cô ta vỗ vỗ bụng, lúc chồng không được!"
Nói đến đây anh hít vào một hơi thật sâu, tôi nhìn hầu kết của anh nhấp nhô, anh lại tiếp tục nói, "Phụ nữ sao lại nhỏ mọn như vậy, biết anh đang hỏi cái gì, lại quanh quanh co co như vậy." Nói xong, bưng chén trà trên bàn uống một ngụm.
Tôi nhìn anh, "Vậy anh muốn hỏi cái gì?"
"......" Ánh mắt anh không nhìn tôi.
"Tiếu!" Tôi gọi anh.
Anh cúi đầu, tôi nhìn hõm vai anh, nhẹ run.
Hồi lâu, anh hỏi, "Tư Doanh, vì cái gì, lại không cho anh chạm em?!"
Tôi nghĩ có rất nhiều người cũng rơi vào trường hợp như vậy, lúc suy nghĩ thì nghĩ rất nhiều, đột nhiên mở miệng lại không nói ra được. Có lẽ bởi vì một hai câu nói sẽ rất khó để biểu đạt, cũng có lẽ là do nhìn thấy mặt đối phương, ngược lại càng thêm cảm thấy hiện thực rất quan trọng, nói cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
Giống như tôi và anh, tôi vốn muốn nói cho anh-----
Nếu em có một thân thể xinh đẹp khoẻ mạnh, em thật nguyện ý mang đến khoái hoạt cho anh, nhưng mà em đã muốn héo rũ, sắp rơi rụng. Nếu lòng anh chỉ có một người phụ nữ là em, em có thể đủ mặt dày để dây dưa cùng anh, nhưng mà em không phải duy nhất, thứ anh có được nhiều lắm.
Tôi không biết mọi người có giống tôi không, đương khi sinh mệnh sắp tiếp cận với kết thúc, người càng ngày càng trở nên sạch sẽ, cái thể xác dơ bẩn bên ngoài sẽ bong dần ra thành từng mảng, ở lại, mà thứ sắp sửa rời đi, chính là một linh hồn thuần khiết, giống như trẻ con, ngây thơ khờ dại.
Tôi vốn muốn nói với anh, Tiếu của em, trong cuộc sống sắp lụi tàn của mình, nếu triền miên mà không có yêu, em làm sao có thể làm chuyện dơ bẩn như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt buồn rầu của anh, tôi cái gì cũng không nói được. Tôi biết, trong suy nghĩ của anh, ôm tôi, cho tôi ấm áp, chỉ là vì thương hại tôi mà thôi.
Tôi biết, cho nên cái gì tôi cũng không nói.
Mặc dù anh đối với tôi vẫn là thói quen thờ ơ đó, nhưng tôi cũng không ngại. Thứ nhất, bởi vì tôi biết, không lâu sau đó, cái nhà này cũng không còn người cho anh không để mắt đến nữa, thứ hai là tôi đã không còn sức lực để nghĩ đến chuyện của anh, bởi vì thị lực của tôi ngày càng kém, cũng bắt đầu thường ù tai, chỉ riêng cố giữ nguyên trạng thái bình thường để nói chuyện cùng anh, cũng đã là cố hết sức rồi.
Nhưng mà, thật ra Tiếu Hoan cũng có lúc rất dịu dàng, chẳng qua là sự dịu dàng ấy của anh lại càng khiến tôi thêm cô đơn.
Ví dụ như, anh hỏi tôi muốn cái gì, muốn ăn cái gì, sau khi tôi trả lời, anh sẽ cho tôi tiền, để tôi một mình đi mua, một mình ăn. Tôi làm những chuyện để cho anh mong đợi, có một ngày tôi sẽ mở miệng ra dáng muốn một thứ nào đó. Hay để cho anh cảm thấy có chút khiêu chiến, tôi thường chọn những thứ mà với năng lực của anh mà không ai có thể so được. Mà cuối cùng muốn để cho anh thất vọng, tôi thường nói tản bộ, hoặc là muốn ăn bánh ngọt.
Anh đối với câu trả lời của tôi rất không hài lòng, thường giống như một đứa trẻ đang hờn giận, căm tức bỏ ra khỏi cửa.
Nói vậy, đại khái cũng là một chuyện tôi chấp nhất mà thôi, bởi vì tôi tuyệt đối cũng sẽ không nói với anh, thật ra thì việc em muốn làm là cùng anh đi tản bộ, món em muốn ăn là bánh ngọt anh tự làm.
Tôi sẽ không nói, bởi vì từ đầu đây không phải là sự khiêu chiến, mà là thất bại!
Tôi chính thức lấy được chẩn đoán bệnh lý là một tháng trước, cũng may tôi bình thường cũng hay bị bệnh, cho nên Tiếu Hoan cũng không có tâm đa nghi.
Bác sĩ chủ trị cho tôi là một nữ giáo sư hơn năm mươi tuổi, họ Lý. Sau khi chẩn đoán chính xác cho tôi, bà lắc đầu nói rằng cô còn trẻ như vậy, tôi thật không thể tin tưởng đây là sự thật!
Khi đó tôi đã chết lặng, nghe được bà nói như vậy, chẳng qua chỉ ngây ngốc cười.
Bà nhìn tôi, hỏi, “Cô có muốn nói gì không?”
Tôi lắc đầu, sau đó nói, “Muốn về nhà nhanh một chút!”
Tôi nắm thật chặc bệnh án, khi đó thật chỉ muốn về nhà, muốn gặp anh.
Tiết Thanh minh, chúng tôi đến mộ đốt tiền giấy cho cha mẹ, bốn ông bà lão cũng rời đi rất sớm.
Mỗi khi đến lúc này, tôi và anh sẽ cùng cảm thấy đặc biệt đồng cảm. Chúng tôi ở trước bia mộ đốt tiền giấy, cha mẹ tôi và cha mẹ anh đều là vợ chồng hợp táng, tôi nhìn ngọn lửa đang cháy, ném từng tờ tiền giấy vàng mã ném vào bên trong. Ném, ném, nước mắt chảy thành sông.
“Cô sao vậy, khóc cái gì chứ?” Anh ở bên cạnh, vừa đốt tiền giấy vừa nói.
Tôi không lên tiếng, cùng anh bái cha mẹ, sau đó đứng lên, lại không khống chế được một cơn choáng váng. Thật may là anh phản ứng nhanh, lập tức đỡ được tôi, nếu không nhất định tôi sẽ ngã lên bia mộ của nhà người khác.
“Lại thiếu máu!” Anh cau mày, một bàn tay ấm áp đặt trên trán tôi, nhẹ xoa một hồi, anh nói, “Thôi, về nhà đi!”
Anh ôm tôi xuống núi, tôi dựa vào ngực anh, không nhịn được nói nhỏ, “Tiếu, sang năm, anh sẽ đến thăm em sao?”
Anh nhét tôi vào trong xe, sau đó khởi động máy, tôi nghe thấy anh nói, “Cô thật phiền phức, cả ngày chóng mặt, không biết lại đang suy nghĩ cái gì?”
“Em sẽ nhớ anh!”
Tôi chóng mặt nói, sau đó, lại bắt đầu ù tai, anh nói gì tôi một câu cũng không còn nghe được nữa.
Tháng 4, Tiểu Bắc biết mình sinh đôi, bởi vì khoảng thời gian này cô ấy một mực lo lắng cho tôi, ngược lại không để mắt đến bản thân mình. Có một ngày cô ấy đi kiểm tra thân thể, bác sĩ mới nói cho cô ấy biết nghi ngờ có thể là long phượng thai. Cô ấy lập tức gọi điện cho tôi, khi đó tôi đang ngủ trên ghế sa lông, đã bốn giờ chiều. Tôi vừa nhận điện thoại Tiểu Bắc, cô ấy vui vẻ nói với tôi, “Tư Doanh, tớ nói, con trai kêu Nam, con gái kêu Doanh, cậu đồng ý với tớ đi, có được không?”
Tôi bật cười, nói, “Chồng cậu họ Mai, con gái kêu Mai Doanh (không thắng), có phải có chút buồn cười hay không? Tớ đây làm mẹ nuôi sẽ không đồng ý đâu nhé!”
Tiểu Bắc trầm mặc một chút, nói, “Được rồi! Vậy thì gọi là Mai Tư Doanh.”
Tôi lại cười thật to, nói, "Vậy cậu phải chịu đựng, chờ đến thời khắc tớ chết đi mới được sinh, như vậy tớ có thể trực tiếp đầu thai làm con gái cậu, thật là tốt!
Bên kia không nói gì, sau đó truyền đến một trận tiếng khóc.
Tôi lại nói, "Tiểu Bắc, đừng tìm tớ nữa, cũng đừng gặp tớ, phụ nữ có thai không thể lúc nào cũng khóc. Tiểu Bắc, hẹn gặp lại!"
Kể từ ngày đó, tôi không nhận điện thoại Tiểu Bắc, cũng không chịu gặp cô ấy. Mỗi ngày cô ấy đều đến gõ cửa nhà tôi, tôi lại không chịu ra, sau đó, chồng cô ấy liền mang cô ấy về nhà tĩnh dưỡng, chồng cô ấy gọi điện cho tôi, nói, "Tư Doanh, bọn em đều là những cô gái tốt, bọn em chính là những người bạn tốt nhất! Tư Doanh, cảm ơn em!"
Có những lời này là đủ rồi, Mai tiên sinh cảm ơn tôi, nói tiểu Bắc đã bình tĩnh trở lại, ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, trong lòng cô ấy đã chân chính chấp nhận sự ly biệt của chúng tôi, tự quý trọng bản thân mình. Cho nên, tôi yên tâm.
Ngày 14 tháng 7 năm 2005, tôi và Tiếu Hoan kết hôn được ba năm. Tiếu Hoan mua cho tôi một chiếc sườn xám màu trắng, tôi mặc nó vào cùng anh đi ra ngoài.
Chúng tôi cùng ăn cơm ở một nhà ăn thật đắt, xung quang đều là ánh sáng nhàn nhạt, trong không khí là âm nhạc phiêu lãng kỳ ảo, anh bao cả nhà hàng, dáng vẻ thanh cao quý, khi chạm cốc, anh cũng không nói cái gì mà CHEERS, sau đó anh lấy ra một cái hộp, đặt lên bàn đẩy lại đây.
Tôi mở hộp ra, bên trong là một cái chìa khoá.
"Đây là?"
Anh cười cười, "Chìa khoá quỹ bảo hiểm ngân hàng, mấy năm nay anh dồn cho em một số tiền, cũng không nhỏ!"
"Dạ!" Tôi đậy nắp hộp. Cúi đầu ăn cơm.
Ăn thật lâu, cũng không nghe thấy anh nói gì nữa, cảm thấy có chút kỳ lạ, bỗng nhiên nhìn thấy một bàn tay đưa đến trước mặt tôi lay lay, tôi ngẩng đầu, anh mất hứng mở miệng, cái miệng khép khép mở mở, không biết là đang nói cái gì.
Tôi hốt hoảng, vội vàng giả bộ dáng vẻ đang bị thiếu máu, một bàn tay xoa ở mi tâm thật lâu, rốt cục lại bắt đầu nghe thấy thanh âm.
"Anh nói chuyện em có nghe không vậy?" Anh quả nhiên thật tức giận.
"Có, có, vừa rồi đột nhiên có chút choáng váng, cho nên không có nghe rõ ràng lắm!" Tôi vội vàng giải thích.
"Ừ, xem bộ dáng không có sức lực này của em, làm sao tự lực được chứ!" Anh nhấp một ngụm chất lỏng màu sắc vàng óng, còn nói thêm, "Số tiền kia cho em, mở cửa hàng, mở công ty, đều tuỳ em! Có gì không hiểu có thể hỏi anh!"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, "Tiếu, nếu em gây dựng sự nghiệp, anh sẽ giúp đỡ em sao?"
"Sẽ! Anh sẽ giúp đỡ em!"
"Vậy, anh sẽ vui chứ?"
"Sẽ! Anh sẽ vui!"
Tôi nhìn anh, ánh mắt tràn ngập trêu cợt và châm chọc, dường như chắc chắn rằng tôi sẽ không có khả năng tự mình gây dựng sự nghiệp, anh như cười như không nhìn tôi.
Sau đó tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm cái hộp nhỏ trước mặt, "Tiếu, em muốn đem số tiền này, quyên góp cho viện phúc lợi. Có thể không?
Anh sửng sốt, sau đó nói, "Em có bệnh sao! Có biết đây là bao nhiêu tiền không?!"
Đầu tôi cúi càng thấp, tôi nói, "Em có bệnh!"
Hôm đó anh rất tức giận, sau đó không thèm để ý đến tôi. Buổi tối, chúng tôi nằm ở trên giường, anh không ngủ được, ở bên cạnh lăn qua lăn lại, sau đó ngồi dậy, đốt điếu thuốc, tôi cũng không ngủ được, tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện......
"Tiếu!"
"Ừ?"
"Anh có còn nhớ em đã từng tỏ tình với anh như thế nào không?"
"......."
"Không nhớ sao?"
"Em thật nhàm chán!" Anh tức giận vùi mẩu thuốc lá, nghiêng người ngủ. Anh luôn không hứng thú với những đề tài của tôi.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục nói, bởi vì về sau chỉ sợ không còn cơ hội để nói, tôi kể, "Ngày đó mưa rất lớn, anh đứng ở quảng trường Nguyên Thịnh, cả người đề ướt đẫm, đó là một ngày cuối tuần, quảng trường không có ai cả, lúc em giúp cha mang tài liệu đến, liền nhìn thấy anh đứng ở đó, dáng vẻ rất bi thương. Em lại hỏi anh, anh có biết em là ai không? Anh liếc mắt nhìn em một cái, nói, biết, thiên kim của Trình tiên sinh. Khi đó em liền ngây người, ánh mắt em nhìn em, đó là một sự trào phúng cùng thống hận, còn có cả cô đơn. Sau đó đầu của em liền nóng lên, liền nói với anh, em cũng biết anh, lại rất thích anh!"
Tôi vừa kể, quá khứ liền giống như một bộ phim dần tái hiện trước mắt, tôi quay đầu nhìn anh, "Tiếu, anh còn nhớ rõ không? Sau đó......."
Nhưng anh đã ngủ mất rồi.
Tôi nhìn chằm chằm trần nhà tối như mực, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đặn của anh, thực dịu dàng.
"Tiếu!" Tôi nhỏ giọng gọi anh, anh đương nhiên không nghe thấy, tôi nói, "Ngày đó là anh đang thất tình!"
Bà Lưu ở viện phúc lợi nói, tình yêu không được đáp trả, đó là một mảnh phế tích!
Tôi thừa nhận, tôi chỉ mong mình là một chiếc lá trên mảnh phế tích kia, rơi xuống rồi, khi gió thổi qua thì sẽ không còn lưu lại dấu vết gì nữa.
Tôi nghĩ đổi lại nếu là người khác, có thể đã chuẩn bị di chúc cho chính mình, nhưng nếu là tôi, không biết trên đó sẽ viết những gì. Tiếu của tôi xuất sắc như vậy, trong tay đều có hết thảy mọi thứ, tôi còn có thể cho anh cái gì nữa đây?
Trừ bỏ tự do!
"Em với Tiểu Bắc còn chưa hết giận nhau sao?"
Có một lần anh mang tôi đến một bữa tiệc rượu, ngày đó tôi mặc chiếc sườn xám mà anh tặng, kéo cánh tay anh, lúc không có ai lại đây bắt chuyện, anh liền hỏi tôi. Anh vẫn cho là tôi và Tiểu Bắc cãi nhau, cho nên tôi phát cáu không để ý đến Tiểu Bắc.
Tôi gật đầu, nói, "Phụ nữ có thai không thể nói lý lẽ, em không thèm để ý đến cô ấy nữa!"
Anh nhíu mày, tôi biết, anh vẫn rất tán thưởng Tiểu Bắc, trước kia anh nói với tôi, anh nói, cô gái ngốc nghếch, không có đầu óc như cô nhưng cư nhiên lại có được một người bạn như vậy, tôi thật kinh ngạc.
Khi đó tôi cũng rất kiêu ngạo mà trả lời rằng, đúng vậy, em cái gì cũng không tốt, chỉ có ánh mắt là tốt. Người khác cả được cũng không tìm được thứ mình muốn, em lại có tất cả.
Nghe được lời tôi nói, anh tựa hồ rất không cao hứng, lập tức đẩy tay tôi ra, cầm lấy ly rượu từ phục vụ, ngửa đầu uống. Lúc này, một đôi tay ngọc mềm dẻo giống như rắn xoa lên mặt anh, tôi nhìn thấy anh ngượng ngùng cười, ánh mắt bịt kín một lớp đắc ý, sau đó anh xoay người, ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp kia vào ngực.
"Nhảy một điệu đi, Tiếu tiên sinh!" La Tình cười nói, cô ta cười mềm mại đáng yêu tựa trước ngực anh, cố tình vươn nhẹ đầu lưỡi, làm cho người ta thấy được, cô ta rất gợi cảm.
Tay Tiếu ôm thắt lưng cô ta khiêu vũ, một tay vẫn còn cầm chiếc cốc chân dài, thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu, thành thạo cùng cô ta di chuyển. Anh thật sự rất phong lưu, phong lưu mà tao nhã.
Tôi hạ tay xuống, một mình đi đến một góc, ngồi ở bàn nhìn bọn họ, nhìn thế giới hoa lệ này.
......
"Chị dâu!"
Nhưng rất nhanh, một tiếng gọi lớn làm tôi hồi phục tinh thần, tôi ngẩng đầu nhìn người đứng ở bên cạnh. Đỗ Viễn Phong.
"Đỗ tiên sinh, xin chào, lần trước thật thất lễ!" Tôi vội vàng đứng dậy, vẫn muốn giải thích với hắn, lại không có cơ hội gặp lại.
"Ha ha! Không có việc gì!" Đỗ Viễn Phong phất tay, sau đó giống tôi nhìn La Tình và Tiếu đang khiêu vũ với nhau. Trong chốc lát, không biết là suy nghĩ cái gì, hắn quay đầu lại nói với tôi, "Tôi có thể mời chị nhảy một điệu được không?"
Tôi ngây người, gật gật đầu.
Chúng tôi khiêu vũ.
"Chị dâu, chuyện bọn họ chị đều biết cả sao?" Đỗ Viễn Phong hỏi tôi.
Tôi không trả lời.
"Chị dâu, trước kia bọn họ có yêu nhau, nhưng mà bây giờ chỉ là trêu đùa mà thôi. Thật ra bọn họ đều cùng là một loại người, đối với những thứ mình đã buông tay, vẫn có thể vui vẻ nói hẹn gặp lại." Đỗ Viễn Phong tiếp tục nói, "Chị dâu, kỳ thật Tiếu là một người đàn ông rất tốt, vô luận hắn có yêu hay không yêu chị, hắn đều sẽ xem chị như một phần cuộc sống của hắn, chưa từng nghĩ đến sẽ vứt bỏ chị!"
Tôi gật đầu, "Tôi biết!"
"Chị dâu, kể cho chị nghe một chuyện, nhưng chị đừng trách móc nhé!" Đỗ Viễn Phong cười cười, lại nói, "Tôi và Tiếu cùng theo đuổi La Tình, nhưng mà tôi lại thất bại, vì thế xuất ngoại du học, bởi vì thời điểm đó thật sự quá khó khăn. Nếu là người đàn ông khác, tôi còn có thể nói, La Tình không có mắt nhìn, tìm một kẻ ngu ngốc làm bạn trai, chính là cô ấy lựa chọn Tiếu, tôi thua tâm phục khẩu phục. Chị đừng cười, tôi biết suy nghĩ của phụ nữ khác với đàn ông, nhưng đàn ông là vậy, chuyện gì đều phải tranh thắng bại, so mạnh yếu. Nhưng mà, chị biết không, La Tình vẫn chủ động giữ liên lạc với tôi, cô ấy vẫn một mực liệt tôi vào danh sách một trong những người theo đuổi mình, cho dù tôi không bằng Tiếu, nhưng thuỷ chung vẫn là một cổ phiếu có tiềm năng, đây là cách nghĩ của cô ấy, cũng là cách nghĩ đối với tất cả các người đàn ông khác. La Tình chính là loại phụ nữ cho dù cô ấy đùa bỡn người khác, vẫn làm cho họ cảm thấy thật vinh hạnh."
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.
Đỗ Viễn Phong ảm đạm cười, "Chị dâu, quan hệ nam nữ có rất nhiều loại, rất nhiều lúc yêu nhau là tất nhiên, mà cái loại lãng mạn ngẫu nhiên này, trên cơ bản đều là tình đơn phương, yêu khổ, thầm mến."
Tình đơn phương, yêu khổ, thầm mến, bảy từ này làm cho lòng tôi một trận chua sót, nhưng chưa kịp không nhịn được sụt sịt cái mũi, lại nghe Đỗ Viễn Phong nói, "Được, trao đổi bạn nhảy!"
Tôi mạnh mẽ ngẩng đầu, người đứng ở trước mặt ôm lấy thắt lưng tôi, đã đổi thành Tiếu. Nghiêng người nhìn qua, chỉ thấy Đỗ Viễn Phong cùng La Tình đang nhảy.
"Hai người nói chuyện gì vậy?" Tiếu hỏi.
Tôi đặt trán mình trên ngực anh, lại ngửi thấy một mùi nước hoa của phụ nữ, vội ngẩng đầu lên, "Không nói nhiều! Đỗ tiên sinh nói anh sẽ không vứt bỏ em!"
"Ha ha!" Tiếu Hoan cười khẽ, ôm người tôi sát vào thân thể anh, "Miệng Đỗ rất nhiều chuyện, có gì không nói ra được sẽ không cam lòng! Không có cốt khí!"
"Nhưng mà, hắn thật sự rất hiểu anh!" Tôi nói.
"Ừ, bọn anh......" Những lời sau đó, tôi lại không thể nghe thấy, tôi lại bắt đầu ù tai, chỉ một thoáng mà may mắn là tôi vẫn dựa vào thân thể anh, cho nên lúc tôi hôn mê, anh đã ôm chặt lấy tôi. Tôi không nghe rõ được anh đang nói cái gì, chỉ là thời điểm khi mắt nhắm lại, nhỏ giọng gọi một cái tên. Sau đó anh sửng sốt, tôi liền hoàn toàn mất đi ý thức.
Tôi gọi, Tiểu Bắc.
Tôi nằm trên giường trong phòng ngủ xem TV, là một chương trình hài kịch, tôi thường xem chương trình trong TV cười ra tiếng. Nhưng hiện tại tôi cười không nổi.
Tôi cầm lấy điều khiển ở một bên, tắt đi. Sau đó quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, tai cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài kia.
Không có tiếng động, dù có đến ba người ngồi trong phòng khách.
Nhưng vẫn không có động tĩnh gì cả.
Tiểu Bắc, chồng tiểu Bắc, còn có Tiếu!
"Tiếu tiên sinh, tôi muốn đưa Tư Doanh đi."
Rốt cục, Tiểu Bắc là người mở đầu.
"......" Tiếu không lên tiếng.
"Tiếu tiên sinh, tôi lặp lại một lần nữa, tôi muốn đưa Tư Doanh đi!"
Vẫn là trầm mặc, trầm mặc vài phút, sau đó là tiếng mở cửa, Tiếu?
Tôi cố gắng ngồi dậy khỏi giường, muốn đi ra xem, người mở cửa ra, là tiểu Bắc.
"Tiểu Bắc, anh ấy đâu? Cậu nói với anh ấy rồi sao?" Tôi trừng lớn mắt nhìn cô ấy.
"Còn đợi tớ nói sao? Lần này cậu hôn mê cả ngày trời!" Tiểu Bắc ôm bụng đi đến.
"Tớ đến đón cậu! Chúng ta đi thôi." Cô ấy nhìn tôi.
"Tiểu Bắc, anh ấy đâu rồi?"
"Anh ta đi ra ngoài, cái gì cũng không nói, thật đáng chết!" Tiểu Bắc nói xong liền lấy áo khoác khoác lên người cho tôi. Tôi giống như đứa trẻ hờn dỗi, hất áo khoác xuống, "Tớ không đi, tớ sẽ chết ở nhà mình!"
Tiểu Bắc nhìn tôi, cô ấy không giận, "Ở nhà? Tớ xem là cậu muốn chết ở bên người hắn ta đi! Nhìn xem, hắn có ở bên cạnh cậu không? Gọi một cú điện thoại kêu tớ đến, nhìn thấy tớ đến, một câu cũng không nói, bây giờ thì tốt rồi, bỏ đi thẳng tuốt, có liếc nhìn cậu cái nào không? Tư Doanh, ngoan, chúng ta đi thôi! Được không?"
Tôi cúi đầu, bị Tiểu Bắc kéo dậy, cô ấy vội vàng mặc đồ cho tôi xong, sau đó đỡ tôi đi ra ngoài, trong phòng khách, chồng cô ấy đang chờ, tôi vừa đi ra, Mai tiên sinh liền sửng sốt thật lâu mới khàn khàn nói, "Tư Doanh, em thật ốm!"
Đầu tôi cúi càng thấp, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng rơi, trong khoảng thời gian này tôi không ngừng che giấu bệnh trạng, không cùng bất cứ ai gặp mặt, cảm thấy thật uất ức, cho nên lúc Tiểu Bắc và Mai tiên sinh quan tâm tôi, tính tiểu thư từ bé của tôi lại bất chợt trỗi dậy, tôi đứng ở giữa phòng khách, khóc thật to.
Tôi vừa khóc, vừa nói, "Tiểu Bắc, tớ không đi, tớ không đi. Tiểu Bắc, tớ rất luyến tiếc!"
Mai tiên sinh ôm Tiểu Bắc vào ngực, Tiểu Bắc cũng khóc.
"Cậu xem, Tiểu Bắc, tớ không thể ở chung với cậu, cậu đang mang thai mà! Tương lại sẽ làm mẹ mà!" Tôi ngồi xổm xuống, đứng quá mệt mỏi, tôi ngồi xổm xuống tiếp tục phát giận.
Tiểu Bắc cùng Mai tiên sinh nhìn tôi, tôi không biết nên làm thế nào mới tốt.
Sau đó 'cạch' một tiếng, cửa lại mở ra.
Tiếu đứng ở cửa, đỏ mắt nhìn tôi. Hơi thở của anh rất nặng nhọc, giống như là vừa mới chạy marathon vậy, toàn thân đều là mồ hôi.
“Tiếu!” Tôi nhẹ nhàng gọi anh.
Tiếu thô lỗ lau mồ hôi, sau đó lao mạnh đến đây, ôm tôi vào trong ngực, lập tức hướng về phía Tiểu Bắc cùng Mai tiên sinh mà rống to, “Biến, biến, tất cả các người mau biến đi!”
Tiểu Bắc bị chọc giận, nhấc chân muốn đạp anh, nhưng lại bị Mai tiên sinh kéo lại, Mai tiên sinh nói, “Cưới vợ về là để nâng niu che chở trong lòng bàn tay, bất kể tại sao anh cưới cô ấy! Cưới rồi, cô ấy trở thành một phần tồn tại của anh, anh lãnh đạm với cô ấy, mất mát chính là anh. Tiếu tiên sinh, thời gian còn lại của Tư Doanh đã không còn nhiều lắm, chúng tôi hi vọng những gì anh nợ cô ấy, trả lại cho cô ấy đi!”
Chỉ một câu, trả lại cho cô ấy đi, chuyện xảy ra lúc đó, cả đời tôi sẽ không quên, Tiếu Hoan ôm chặt tôi, rất lớn tiếng, rất bi thương mà khóc.
Một khắc kia tôi giống như nhìn thấy trên mảnh phế tích kia, tuyết lạnh dần tan, mùa xuân đã về, rất nhiều dây leo mang theo chồi non bò đầy một mảnh, sau đó gió cũng thổi, lá rụng dính tuyết kia, cũng không phải hoà vào không trung, mà bay đi không còn dấu vết!
Tiếu, anh biết không, với em mà nói nước mắt của anh, chính là mùa xuân.
Tháng 8 năm 2005.
Tiếu bắt đầu dẫn theo tôi đi làm, tôi không còn ở nhà một mình nữa.
Cùng anh đi làm là một chuyện rất vui vẻ, khi anh xử lý chuyện trong văn phòng sẽ an bài cho tôi một vị trí, anh vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy tôi, tôi vừa ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy anh. Lúc anh làm việc, tôi thường xem phim, lướt web, đến giờ nghỉ trưa sẽ cùng tan sở, anh lái xe mang tôi ra ngoài ăn cơm, nhà hàng anh chọn đều rất tuyệt.
Trong đó có một nơi tên là ‘Diệp’, không lớn, nhưng được thiết kế hết sức tinh xảo, Tiếu nói nhà hàng này chỉ chiêu đãi khách VIP. Anh hỏi tôi, có thích hay không. Tôi nói, thích.
Anh vẫn thường hỏi tôi có thích hay không, một ngày đến mấy lần, mỗi lần đều ở những tình huống khác nhau mà hỏi, khi đó tôi mới hiểu được, mỗi chỗ chúng tôi đi, mỗi việc chúng tôi làm, anh đều suy nghĩ thật lâu.
Nếu là đến Chủ nhật, chúng tôi liền ở nhà không ra ngoài, buổi sáng anh ôm tôi xem báo, buổi trưa anh ôm tôi xem TV, buổi chiều anh ôm tôi ở ban công nói chuyện phiếm, buổi tối anh ôm tôi ngủ.
Có một ngày, tôi nằm lỳ ở trên giường, Tiếu đang tắm, tôi nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, vừa nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh của bàn tay trái, cảm giác hình như nó sáng bóng lên một chút. Tôi nhìn chằm chằm nó cực kỳ lâu, viên kim cương đại diện cho sự vĩnh hằng kia, sáng loá sặc sỡ, rất đẹp.
Đó là anh mua lúc chúng tôi kết hôn, nhớ ngày đó anh bộn bề nhiều việc, cũng không có thời gian dẫn tôi đi chọn, mình anh chạy đến cửa hàng trang sức, nói với cô gái đứng quầy rằng, tìm một chiếc kim cương thật lớn, có thể thoả mãn hư vinh của phụ nữ, giá tiền không thành vấn đề, tôi không có thời gian, cô giúp tôi chọn một chút. Sau đó, anh liền mang theo hai cái hộp trở về, lúc chúng tôi kết hôn thì dùng chiếc nhẫn này, càng thú vị chính là, chiếc nhẫn này đeo vào tay tôi rất vừa vặn, khi đó anh chỉ cười châm chọc một tiếng, sau lời nói của MC điều khiển chương trình hôn lễ, anh nắm tay tôi nói: Trình Tư Doanh, gả cho anh đi! Anh sẽ chăm sóc em một đời một kiếp!
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nở nụ cười, có phải người sắp chết, thường hay hồi tưởng về quá khứ lắm không? Tôi giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp lạnh như băng này, nhẹ nhàng hôn, viên kim cương chạm vào môi tôi, giống như một giọt nước mắt.
Tôi hôn nó, thật lâu không thả xuống.
“A!”
Đột nhiên cánh tay bị nắm lấy, tôi nặng nề bị tóm về phía sau, chỉ có thể la to một tiếng, liền bị một đôi môi nóng bỏng che lại, tay Tiếu Hoan nắm chặt tay tôi, mà cái hôn lại quá nóng, nóng nảy đến ngông cuồng, hoàn toàn đoạt đi ý thức của tôi, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống đất đinh một tiếng mới hồi phục tinh thần, nghiêng đầu nhìn, không biết lúc nào Tiếu đã cởi chiếc nhẫn ném xuống đất.
“Anh mua cho em chiếc mới!” Anh cúi đầu, hôn trên cổ tôi, “Rất đẹp, lần này, anh dẫn em cùng đi chọn!”
Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà, cảm giác mái tóc ẩm ướt của quét lên cổ tôi, tôi vỗ vỗ lưng anh, giống như đang trấn an đứa trẻ đang phạm lỗi, tôi nói, “Tiếu, đủ rồi……”
Tình yêu và đồng tình, tôi không dám ở trước mặt anh nói đến đề tài này, nếu như tôi còn khoẻ mạnh…… Nếu như trong tình huống tôi còn khoẻ mạnh, từng có cơ hội có được sự che chở của anh như vậy, tôi nghĩ tôi sẽ rất có lòng tham so đo vấn đề này với anh, đến tột cùng là anh yêu tôi hay đồng tình với tôi, nếu là đồng tình thì tôi sẽ thật đau lòng.
Vậy mà sống trên đời này, lại có những lập trường bất đồng nhau, nếu như là Tiểu Bắc trả lời vấn đề này, Tiểu Bắc sẽ nói, vô luận là yêu cậu hay đồng tình cậu, chỉ cần hắn đau lòng cậu, quý trọng cậu, tớ sẽ cảm thấy đủ rồi. Nếu như để Mai tiên sinh trả lời vấn đề này, Mai tiên sinh sẽ nói, đàn ông chỉ có thể yêu một lần, những lần về sau tất cả đều sẽ dùng lý trí, chỉ khi nào lúc hắn ở trên giường mà em được trân trọng, như vậy địa vị của em cũng đã tồn tại trong lòng hắn, bây nhiêu thôi cũng đủ rồi.
Nhưng Tiểu Bắc cùng Mai tiên sinh cũng không biết, như thế nào mới là đủ, những lời như vậy tôi chỉ nói trong lòng của mình.
Tôi nằm dưới thân anh, ngón tay lưu luyến trên mặt, tôi muốn nhớ anh, nhớ hết thảy mọi thứ của anh, bởi vì cả đời này của tôi, vô luận đúng sai, đối với anh chỉ có yêu, sâu đậm đến cả bản thân tôi cũng thấy kinh ngạc. Hoặc là theo đúng như lời anh nói, chấp nhất của tôi chẳng qua chỉ là một ảo tưởng nhỏ mọn trong lòng mà thôi, nhưng chút ảo tưởng này, đến chết cũng không thay đổi được.
Ngón tay Tiếu, có mùi vị của thuốc lá, khi lưỡi tôi quấn lấy nó, cảm giác được sự run rẩy yếu ớt của nó. Anh rút tay ra, sau đó dịu dàng hôn tôi. So với ân ái, tôi vẫn thích hôn môi hơn, bởi vì khi đó anh, còn không bởi vì kích tình mà quên mình, không có quên tôi mà là dịu dàng với tôi, tôi cảm thấy rất vui vẻ, rất thoả mãn.
“Anh không nợ em, anh đã cứu em! Tiếu!” Tôi nhẹ nhàng nói trong ngực anh, rất nhẹ, rất nhẹ, tôi nói rất nghiêm túc, như vậy, anh mới biết được, cho đến bây giờ anh ấy cũng không thiếu tôi cái gì, không có thực lực, anh sẽ không cách nào có hết thảy ngày hôm nay, không mềm lòng, anh đã sớm ném tôi vào hoang dã tự sinh tự diệt, anh mang theo tôi cùng lập nên vương triều của chính anh, anh thắng lợi, trở thành khung cảnh xinh đẹp nhất, mà tôi từng được xem.
"Anh không phải......" Hồi lâu, anh nói những lời này, nhưng mà cũng không nói hết. Đó là một câu khó mở miệng đến mức nào, anh không phải cái gì?
Tôi ôm đầu anh, nhẹ vuốt tóc anh, "Tiếu, anh biết không? Em có được tất cả, tài sản của cha, đến nay chỉ cho có hai người, một là Tiểu Bắc, cô ấy từ nhỏ nhà nghèo hiếu học, trong nhà lại thật bần cùng, em liền xin cha em trợ giúp, lúc ấy cha ra một điều kiện, chính là Tiểu Bắc chỉ có thể kết bạn với một mình em!" Tôi vừa nói, miệng lại vừa cười, Tiểu Bắc để lại cho tôi, đều là những ký ức rất vui vẻ, "Tiểu Bắc cầm số tiền kia, nói với cha em, cháu đồng ý rồi thì không thể đổi ý, tiền bác đã đưa cũng không thể lấy về, những thứ đồ vật hữu tình như vậy, giả thì giả, thực thì thực, nhưng việc giữ vững điều kiện, cháu sẽ làm được!" Tôi nói đến đây, Tiếu Hoan ngẩng đầu, cười nói, "Ha ha, người phụ nữ này từ nhỏ cũng thật là hung hãn!"
Tôi gật đầu, “Tiếu, người biết cô ấy không ai là không bội phục, không tán thưởng cô ấy, ở chung với cô ấy, em rất vui vẻ cũng rất tự ti”.
Tay Tiếu bắt đầu cởi quần áo của tôi, vừa cởi vừa nói, "Tư Doanh, còn một người nữa, đừng nói nữa, anh biết, chúng ta đều biết, kẻ tồi tệ đó là ai!"
Quần áo tôi từng cái từng cái rơi ra khỏi người, da thịt trên người còn chưa kịp cảm nhận được không khí khô lạnh, anh liền lập tức ôm tôi vào ngực, tìm được chỗ an toàn rồi, tôi nghe thấy, tiếng tim đập mê người.
"Tiếu, anh không phải tên tồi tệ, anh là ông xã của Trình Tư Doanh!" Nhắm mắt lại, tôi rơi vào hắc ám, trong lúc ý thức còn đang trôi dạt, tôi nói, "Tiếu, chúng ta thường xuyên làm tình, đúng không?"
"Đúng!" Anh nói.
"Vậy, từ giờ trở đi, đừng làm nữa nhé?!" Tôi nói.
"......" Anh hơi dừng lại, "Anh làm em cảm thấy không thoải mái sao?"
Tôi mở mắt nhìn anh, ánh mắt anh thật sáng ngời, vọng thật sâu vào tâm hồn tôi, tôi cười, cái gì cũng không nói.
Sau đó cánh tay anh ôm chặt tôi, "Anh làm em cảm thấy không thoải mái sao?"
Lắc đầu, tôi buồn ngủ, gần đây tôi thường cảm thấy mệt chết đi được.
Nếu suy nghĩ đến cái gì đó, lại càng mệt hơn.
Tháng 9 năm 2005.
Tôi và Tiếu càng ngày càng quen thuộc với cuộc sống thanh bình có chút chua sót này, chúng tôi nói chuyện phiếm ngày càng nhiều, anh kiên nhẫn giải thích một vài chuyện tôi không hiểu, tôi lại kể cho anh nghe cuộc sống tôi đã trải qua. Lúc nghe anh luôn luôn cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, rất đẹp trai.
Chúng tôi không còn làm tình nữa, cũng không động chạm sâu đến một số vấn đề, ví dụ như sống chết, ví dụ như nợ nần, ví dụ như là đúng hay là sai. Chúng tôi cũng không thảo luận cái gì là hạnh phúc, cũng không tranh cãi hơn thua nữa.
Chúng tôi sống dưới ánh mặt trời, giống một đôi vợ chồng bình thường.
Ngày 9, Tiểu Bắc và Mai tiên sinh đến thăm tôi.
Tôi và Tiểu Bắc ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Tiếu thì ôm máy đến phòng làm việc, anh vẫn bề bộn rất nhiều việc.
Ước chừng qua một tiếng, Tiếu đột nhiên ló đầu ra khỏi cửa phòng làm việc, làm tôi giật mình, chưa bao giờ thấy anh làm hành động đáng yêu như vậy.
Dường như anh cũng có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười, ngoắc ngoắc tiểu Bắc, "Tiểu Bắc, làm phiền cô vào đây một chút, tôi có chút chuyện muốn được chỉ bảo!"
Tiểu Bắc ngẩn ngơ, từ lần trước sau khi rời nhà tôi, Tiểu Bắc không còn thèm để ý đến Tiếu Hoan nữa, bất luận là điện thoại, hay là cùng mọi người ăn cơm, cô ấy cũng không chịu để ý đến anh, tính tình của Tiếu cũng rất quật cường ngang bướng, không chịu giải thích, bọn họ hai người đấu nhau lâu đến vậy, làm tôi và Mai tiên sinh vừa tức giận vừa buồn cười. Có đôi khi cảm thấy bọn họ thật giống nhau.
Tiểu Bắc lén nhìn Tiếu, phỏng chừng là nháo lâu nên đã hết giận rồi, vì vậy cũng từ từ đứng dậy, đi vào phòng làm việc.
Cạch một tiếng, cửa đóng lại.
Tôi và Mai tiên sinh mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, bên trong truyền ra tiếng cười thật lớn, cười đến đắc ý, cười đến bừa bãi, là tiếng cười của tiểu Bắc. Sau đó, tiểu Bắc mở cửa đi ra. Tôi nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy vẫn còn vương nước mắt, cười cười bước ra.
Cô ấy đi tới, kéo Mai tiên sinh, nói, "Đi, đi, chúng ta trở về thôi!"
Tôi vội vàng đứng dậy, "Không ở lại ăn cơm sao?"
Tiểu Bắc đỡ bụng dựa vào Mai tiên sinh nói, "Không ăn, cười no rồi, cậu mau vào nhìn ông xã cậu một chút đi!" Nói xong, liền kéo Mai tiên sinh rời đi.
Tôi đứng ở phòng khách, nhìn phòng làm việc mấy lần, thật sự nghĩ không ra tại sao lại thế này. Không lâu sau, Tiếu đi ra, mặt đen sì, ngồi xuống sô pha, "Người phụ nữ xấu xa!"
"Sao vậy, hai người nói chuyện gì đó?"
"......" Tiếu Hoan không nói chuyện, trên mặt giống như có chút không nhịn được.
"Anh không muốn nói, thì thôi vậy!" Tôi ngồi cạnh anh, tựa đầu vào bờ vai anh.
"Anh......" Tiếu vươn một bàn tay ôm tôi, nói, "Anh hỏi cô ấy, có bao giờ không cho lão Mai chạm vào hay không!"
"A?"
"Cô ta bảo có! Anh hỏi cô ta, khi nào thì? Cô ta nói, mấy ngày trong mỗi tháng! Anh lại hỏi cô ta, trừ bỏ lúc ấy thì sao? Cô ta nói, cũng có, anh hỏi, khi nào? Cô ta lại nói, lúc mới mang thai. Anh cắn môi, lại hỏi, trừ bỏ mấy ngày đó, với lúc mới mang thai thì sao? Cô ta từ trên cao nhìn liếc anh một cái, nói, có! Anh vội hỏi, khi nào! Cô ta vỗ vỗ bụng, lúc chồng không được!"
Nói đến đây anh hít vào một hơi thật sâu, tôi nhìn hầu kết của anh nhấp nhô, anh lại tiếp tục nói, "Phụ nữ sao lại nhỏ mọn như vậy, biết anh đang hỏi cái gì, lại quanh quanh co co như vậy." Nói xong, bưng chén trà trên bàn uống một ngụm.
Tôi nhìn anh, "Vậy anh muốn hỏi cái gì?"
"......" Ánh mắt anh không nhìn tôi.
"Tiếu!" Tôi gọi anh.
Anh cúi đầu, tôi nhìn hõm vai anh, nhẹ run.
Hồi lâu, anh hỏi, "Tư Doanh, vì cái gì, lại không cho anh chạm em?!"
Tôi nghĩ có rất nhiều người cũng rơi vào trường hợp như vậy, lúc suy nghĩ thì nghĩ rất nhiều, đột nhiên mở miệng lại không nói ra được. Có lẽ bởi vì một hai câu nói sẽ rất khó để biểu đạt, cũng có lẽ là do nhìn thấy mặt đối phương, ngược lại càng thêm cảm thấy hiện thực rất quan trọng, nói cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
Giống như tôi và anh, tôi vốn muốn nói cho anh-----
Nếu em có một thân thể xinh đẹp khoẻ mạnh, em thật nguyện ý mang đến khoái hoạt cho anh, nhưng mà em đã muốn héo rũ, sắp rơi rụng. Nếu lòng anh chỉ có một người phụ nữ là em, em có thể đủ mặt dày để dây dưa cùng anh, nhưng mà em không phải duy nhất, thứ anh có được nhiều lắm.
Tôi không biết mọi người có giống tôi không, đương khi sinh mệnh sắp tiếp cận với kết thúc, người càng ngày càng trở nên sạch sẽ, cái thể xác dơ bẩn bên ngoài sẽ bong dần ra thành từng mảng, ở lại, mà thứ sắp sửa rời đi, chính là một linh hồn thuần khiết, giống như trẻ con, ngây thơ khờ dại.
Tôi vốn muốn nói với anh, Tiếu của em, trong cuộc sống sắp lụi tàn của mình, nếu triền miên mà không có yêu, em làm sao có thể làm chuyện dơ bẩn như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt buồn rầu của anh, tôi cái gì cũng không nói được. Tôi biết, trong suy nghĩ của anh, ôm tôi, cho tôi ấm áp, chỉ là vì thương hại tôi mà thôi.
Tôi biết, cho nên cái gì tôi cũng không nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook