La Phù
Chương 6: Mắt như quỷ hỏa, pháp tắc La Phù

Thiếu niên biết mình đã tới cực hạn. Nhưng nhìn lên trên cũng chẳng biết tới đỉnh núi còn bao xa nữa. Có điều trong lòng thiếu niên không hề có lấy một chút uể oải và mất mát, hắn chỉ nghĩ xem có cách nào hữu hiệu. Nếu hôm nay không lên được thì ngày mai. Chỉ cần ngày hôm sau leo lên cao hơn ngày hôm trước thì sẽ có ngày lên được tới đỉnh núi.

Thật sự hắn không được thông minh lắm nhưng lại có được một sự cứng rắn mà phần lớn những người khác không có. Nếu là một thiếu niên khác, có lẽ một phần ba quãng đường cũng không leo lên được. Hiện tại, thiếu niên cắn răng tiếp tục leo lên, đồng thời quan sát xung quanh cẩn thận. Bất chợt có tiếng kêu vang lên khiến cho thiếu niên kinh hãi, tay trái nắm chặt lấy sợi xích còn tay phải thì rút con dao cắm bên hông. Trước khi leo lên, thiếu niên đã vất tất cả những đồ đạc trên người để cho nhẹ bớt. Tuy nhiên hắn có mang theo một con dao đốn củi cũng là vì để chém những cành cây cản đường, đồng thời quan trọng hơn là mấy ngày trước, trên đường leo lên hắn phát hiện ra một con rắn độc to như cánh tay em bé.

Nhìn sang phía có tiếng động đó, thiếu niên chợt thở phào nhẹ nhóm. Hóa ra đó là một con khỉ nhỏ màu xám đang mở to mắt nhìn hắn rồi sau đó biến mất trong lùm cây.

- Không xong! Trời sắp mưa. - Thiếu niên mới vừa mới cắm con dao đốn củi tìm được trong căn phòng nhỏ của người Miêu vào hông thì một cơn gió núi mang theo hơi nước thổi qua làm cho thiếu niên suýt nữa thì rơi xuống, khiến cho hắn sợ tới mức toát mồ hôi. Một lát sau đó, vốn sườn núi còn đang đầy ánh nắng đã tối sầm.

Ù ù....

Trong tai thiếu niên đột nhiên nghe thấy một âm thanh khác lạ. Âm thanh đó giống như có người đang cầm con ốc biển to mà thôi.

Lại một cơn gió núi lạnh thấu xương thổi qua khiến cho âm thanh đó càng to hơn. Lần này thiếu niên quan sát một cách cẩn thận thì thấy trên đỉnh đầu cách mình không xa, những cành cây khô khẽ dao động rồi biến mất, giống như bị một cái gì đó nuốt chửng.

Vốn thấy trời sắp mưa, càng xuống nhanh thì càng an toàn, nhưng thiếu niên lại cảm thấy hiếu kỳ mà bò lên tiếp. "Roạt" một cái cành cây lại rạch nát áo của thiếu niên, ghi thêm lên lưng của hắn một vết máu. Nhưng ngược lại, thiếu niên chợt phát ra một tiếng hoan hô khi thấy trước mặt không ngờ là một cái động bị dây leo che mất một nửa. Cái âm thanh kỳ lạ kia chính là do gió thổi vào trong động phát ra.

Cái động đó chỉ to bằng một người khom lưng đi vào, hoàn toàn tối đen. Nhìn vào trong không biết nó sâu tới bao nhiêu. Có điều mùi ẩm mốc từ bên trong thổi ra khiến cho người ta có cảm giác khủng bố. Nhưng thiếu niên vốn là một người thuần hậu nên chỉ nghĩ đó là một điểm dừng chân khiến cho người ta vui mừng. Nếu ngày mai mang theo thức ăn, khi tới nơi này có thể nghỉ ngơi một chút, làm cho tinh thần thoải mái mà lên tới đỉnh núi. Còn hôm nay thì cũng có thể để cho hắn lánh tạm mưa gió. Vì vậy mà thiếu niên không nghĩ nhiều, vạch dây leo rồi chui vào bên trong.

.........

Nơi cửa động, lá khô chồng chất rất dầy khiến cho người ta đặt chân lên có cảm giác rất êm. Bước vào trong động, thiếu niên cảm thấy thư thái, đặt mông ngồi xuống nơi cửa động. Mới ngồi một lúc, nhưng hạt mưa to đã lộp độp rơi xuống bên ngoài.

Trong nháy mắt cả dải La Phù được bao phủ bởi một làn mưa bạc mênh mông. Cái loại cảnh sắc an nhàn sung sướng thế này, thì những người đồng lứa với hắn khó có thể nhìn thấy. Tuy nhiên khung cảnh thơ mộng đó nhanh chóng bị mưa gió xói mòn. Sau khi nở nụ cười khổ, thiếu niên cắn răng đứng dậy bắt đầu tìm kiếm trong sơn động.

Ngoại trừ gần cửa động bị mưa làm ướt ra, trong sơn động hoàn toàn khô ráo không hề có rắn rết. Lúc đầu từ ngoài đi vào rất hẹp nhưng sau đó sơn động lại càng thêm rộng rãi. Thiếu niên lần theo vách đá đi ngược vào trong thì thấy động rộng rãi hẳn ra, trước mắt hắn là một cái động rộng mấy chục thước. Trong này có lỗ thủng xuyên tới tận đỉnh núi, ánh sáng trong động chính là nhờ cái lỗ này. thiếu niên ngẩn người liền hiểu ra được tại sao trong sơn động ngoại trừ ngoài cửa động có không khí ẩm mốc ra còn bên trong thì không. Nhất định là do gió núi thổi vào rồi lại qua lỗ thông hơi ra ngoài. Không khí được lưu động nên mới có cái âm thanh kỳ lạ kia.

Dưới cái lỗ thủng có mấy bụi cây. Nước mưa nhỏ xuống làm vang lên những tiếng động. Thiếu niên nhìn quanh thì thấy trong thạch động ngoại trừ non nửa là những tảng đá ra, hơn nửa còn lại hết sức bằng phẳng. Không ai ngờ trong cái động này lại có một nơi như vậy khiến cho thiếu niên hết sức vui vẻ, thậm chí còn nghĩ tới cảnh khi thời tiết đẹp, ánh nắng sẽ chiếu thành một dải xuống đúng bụi cây.

- Không biết mấy cái trái cây kia có thể ăn được không? - Thiếu niên chợt thấy trong mấy bụi cây cành lá ngăm đen, trên mỗi cành có năm tới sáu quả chín mọng.

Thiếu niên không nhịn được đang định đưa tay hái thì chợt nghe thấy một âm thanh chói tai vọng tới từ bên trái.

Tiếng động kia đột nhiên vang lên khiến cho thiếu niên kinh hãi, vội vàng quay đầu lại. Ngay lập tức hắn toát mồ hôi khi nhìn thấy bốn con mắt đỏ như lửa đang nhìn mình chằm chằm. Mà chủ nhân của bốn con mắt đó không ngờ lại là một con quái vật có hai cái đầu giống như con người.

Con quái vật đó cao chừng ba thước, giống như một người đứng thẳng. Hai cái đầu của nó có đầy đủ ngũ quan, tóc hoa râm, nét mặt đầy nếp nhăn. Nếu như đôi mắt nhỏ của nó không có màu hồng thì nhìn cũng giống như một lão nhân xấu xí, không tới mức đáng sợ. Con quái vật đó cũng có hai tay, hai chân, có điều tay chân nó nhìn rất gày yếu chẳng khác gì móng gà cuộn trước ngực. Khi nó đứng thẳng thì chống đỡ nó là một cái đuôi vĩ đại giống như cái đuôi cá sấu.

Thiếu niên lùi lại hai bước, theo bản năng rút con đao cầm tay. Nét mặt của quái vật đột nhiên trở nên hung dữ, nhảy thẳng lên trên vách động rồi nhào xuống người thiếu niên. Thiếu niên giật mình, lỗ chân lông mở rộng. Hắn giơ đao chém tới con quái vật. Con quái vật cũng không thèm tránh né, quét cái đuôi một cái ngăn cây đao của thiếu niên lại. Mà cây đao của thiếu niên cũng chỉ để lại một vết màu trắng trên đuôi của nó. Lực phản chấn quá mạnh khiến cho thân thể thiếu niên run run, hổ khẩu chảy đầy máu tươi, và con đao thì rơi xuống dưới.

Thiếu niên thuận thế lăn một vòng, cầm đá ném loạn lên người con quái vật. Quái vật không kịp né tránh, bị thiếu niên ném trúng hai cái mà thêm tức giận. Một tiếng động vang lên, trước mặt thiếu niên đột nhiên sáng ngời. Không ngờ con quái vật phun ra một chùm lửa hừng hực ẩn chứa khí thế mạnh mẽ. Thiếu niên ném tiếp ra một hòn đá nhưng bị ngọn lửa đốt cháy.

- Còn biết phun lửa? - Thiếu niên kinh hãi muốn chết chợt phát hiện bên cạnh không còn đá, hơn nữa hắn cũng đã hết sức, ngay cả sức đứng dậy cũng không còn.

Trên đỉnh núi, Nguyên Thiên Y đứng trong mưa có chút mơ hồ, cô độc, chẳng khác gì một nét bút vẽ lên trang giấy. Trên thực tế từ ba mươi năm trước khi Nguyên Thiên Y đón gió đứng trên vách núi, lão Triệu Nam cũng có cảm giác như vậy. Lão luôn nghĩ có một ngày y sẽ hóa gió mà đi. Lão Triệu Nam biết khi đó Nguyên Thiên Y đã đứng trên đỉnh kim tự tháp của cái thế giới này. Người như y trong số những người tu đạo khác chưa hề xuất hiện. Có điều Mâu Xá châu chính là sự ràng buộc của y. Còn cái xích sắc và độ cao của ngọn núi vô danh này chính là thứ quy định mà y đưa ra cho thiếu niên. Y cũng không cho phép bất cứ thứ nào khác thay đổi quy định của mình.

- Làm càn!

Trong mưa gió, Nguyên Thiên Y chợt thốt lên hai chữ đó. Bàn tay y đưa ra như đón làn mưa từ trên bầu trời rơi xuống. Một đạo kiếm quang màu đỏ chợt xuất hiện từ trên đỉnh núi nhanh chóng lao xuống.

Chỉ cần nhìn vầng sáng đó có thể thấy kiếm uqnag đó không thể nào sánh với phi kiếm của Thục Sơn. Nhưng cũng giống như quy luật của núi La Phù, có đôi khi những thứ không hề gây ra sự chú ý lại có một sự nguy hiểm trí mạng.

- Ta không thể chết. Khó khăn lắm mới có được một điểm dừng chân mà không ngờ lại có một con quái vật thế này.

Trong động, thiếu niên nhìn con quái vật đang đánh nhau với mình mà không cam lòng. Trong tích tắc, đôi mắt của hắn vằn đỏ giống như một con sói cho dù bị thương cũng phải dùng hàm răng của mình cắn xé đối thủ.

- Làm càn! - Nhưng cũng lúc đó âm thanh của Nguyên Thiên Y cuồn cuộn như tiếng sấm từ trên cao vọng xuống.

Đao kiếm quang màu đỏ kia không ngờ còn nhanh hơn cả âm thanh.

Hai tai của thiếu niên vừa mới ù đi thì kiếm quang màu đỏ cũng xuất hiện trong tầm mắt, lao thẳng vào con quái vật.

Thiếu niên biết mình đã tới cực hạn. Nhưng nhìn lên trên cũng chẳng biết tới đỉnh núi còn bao xa nữa. Có điều trong lòng thiếu niên không hề có lấy một chút uể oải và mất mát, hắn chỉ nghĩ xem có cách nào hữu hiệu. Nếu hôm nay không lên được thì ngày mai. Chỉ cần ngày hôm sau leo lên cao hơn ngày hôm trước thì sẽ có ngày lên được tới đỉnh núi.

Thật sự hắn không được thông minh lắm nhưng lại có được một sự cứng rắn mà phần lớn những người khác không có. Nếu là một thiếu niên khác, có lẽ một phần ba quãng đường cũng không leo lên được. Hiện tại, thiếu niên cắn răng tiếp tục leo lên, đồng thời quan sát xung quanh cẩn thận. Bất chợt có tiếng kêu vang lên khiến cho thiếu niên kinh hãi, tay trái nắm chặt lấy sợi xích còn tay phải thì rút con dao cắm bên hông. Trước khi leo lên, thiếu niên đã vất tất cả những đồ đạc trên người để cho nhẹ bớt. Tuy nhiên hắn có mang theo một con dao đốn củi cũng là vì để chém những cành cây cản đường, đồng thời quan trọng hơn là mấy ngày trước, trên đường leo lên hắn phát hiện ra một con rắn độc to như cánh tay em bé.

Nhìn sang phía có tiếng động đó, thiếu niên chợt thở phào nhẹ nhóm. Hóa ra đó là một con khỉ nhỏ màu xám đang mở to mắt nhìn hắn rồi sau đó biến mất trong lùm cây.

- Không xong! Trời sắp mưa. - Thiếu niên mới vừa mới cắm con dao đốn củi tìm được trong căn phòng nhỏ của người Miêu vào hông thì một cơn gió núi mang theo hơi nước thổi qua làm cho thiếu niên suýt nữa thì rơi xuống, khiến cho hắn sợ tới mức toát mồ hôi. Một lát sau đó, vốn sườn núi còn đang đầy ánh nắng đã tối sầm.

Ù ù....

Trong tai thiếu niên đột nhiên nghe thấy một âm thanh khác lạ. Âm thanh đó giống như có người đang cầm con ốc biển to mà thôi.

Lại một cơn gió núi lạnh thấu xương thổi qua khiến cho âm thanh đó càng to hơn. Lần này thiếu niên quan sát một cách cẩn thận thì thấy trên đỉnh đầu cách mình không xa, những cành cây khô khẽ dao động rồi biến mất, giống như bị một cái gì đó nuốt chửng.

Vốn thấy trời sắp mưa, càng xuống nhanh thì càng an toàn, nhưng thiếu niên lại cảm thấy hiếu kỳ mà bò lên tiếp. "Roạt" một cái cành cây lại rạch nát áo của thiếu niên, ghi thêm lên lưng của hắn một vết máu. Nhưng ngược lại, thiếu niên chợt phát ra một tiếng hoan hô khi thấy trước mặt không ngờ là một cái động bị dây leo che mất một nửa. Cái âm thanh kỳ lạ kia chính là do gió thổi vào trong động phát ra.

Cái động đó chỉ to bằng một người khom lưng đi vào, hoàn toàn tối đen. Nhìn vào trong không biết nó sâu tới bao nhiêu. Có điều mùi ẩm mốc từ bên trong thổi ra khiến cho người ta có cảm giác khủng bố. Nhưng thiếu niên vốn là một người thuần hậu nên chỉ nghĩ đó là một điểm dừng chân khiến cho người ta vui mừng. Nếu ngày mai mang theo thức ăn, khi tới nơi này có thể nghỉ ngơi một chút, làm cho tinh thần thoải mái mà lên tới đỉnh núi. Còn hôm nay thì cũng có thể để cho hắn lánh tạm mưa gió. Vì vậy mà thiếu niên không nghĩ nhiều, vạch dây leo rồi chui vào bên trong.

.........

Nơi cửa động, lá khô chồng chất rất dầy khiến cho người ta đặt chân lên có cảm giác rất êm. Bước vào trong động, thiếu niên cảm thấy thư thái, đặt mông ngồi xuống nơi cửa động. Mới ngồi một lúc, nhưng hạt mưa to đã lộp độp rơi xuống bên ngoài.

Trong nháy mắt cả dải La Phù được bao phủ bởi một làn mưa bạc mênh mông. Cái loại cảnh sắc an nhàn sung sướng thế này, thì những người đồng lứa với hắn khó có thể nhìn thấy. Tuy nhiên khung cảnh thơ mộng đó nhanh chóng bị mưa gió xói mòn. Sau khi nở nụ cười khổ, thiếu niên cắn răng đứng dậy bắt đầu tìm kiếm trong sơn động.

Ngoại trừ gần cửa động bị mưa làm ướt ra, trong sơn động hoàn toàn khô ráo không hề có rắn rết. Lúc đầu từ ngoài đi vào rất hẹp nhưng sau đó sơn động lại càng thêm rộng rãi. Thiếu niên lần theo vách đá đi ngược vào trong thì thấy động rộng rãi hẳn ra, trước mắt hắn là một cái động rộng mấy chục thước. Trong này có lỗ thủng xuyên tới tận đỉnh núi, ánh sáng trong động chính là nhờ cái lỗ này. thiếu niên ngẩn người liền hiểu ra được tại sao trong sơn động ngoại trừ ngoài cửa động có không khí ẩm mốc ra còn bên trong thì không. Nhất định là do gió núi thổi vào rồi lại qua lỗ thông hơi ra ngoài. Không khí được lưu động nên mới có cái âm thanh kỳ lạ kia.

Dưới cái lỗ thủng có mấy bụi cây. Nước mưa nhỏ xuống làm vang lên những tiếng động. Thiếu niên nhìn quanh thì thấy trong thạch động ngoại trừ non nửa là những tảng đá ra, hơn nửa còn lại hết sức bằng phẳng. Không ai ngờ trong cái động này lại có một nơi như vậy khiến cho thiếu niên hết sức vui vẻ, thậm chí còn nghĩ tới cảnh khi thời tiết đẹp, ánh nắng sẽ chiếu thành một dải xuống đúng bụi cây.

- Không biết mấy cái trái cây kia có thể ăn được không? - Thiếu niên chợt thấy trong mấy bụi cây cành lá ngăm đen, trên mỗi cành có năm tới sáu quả chín mọng.

Thiếu niên không nhịn được đang định đưa tay hái thì chợt nghe thấy một âm thanh chói tai vọng tới từ bên trái.

Tiếng động kia đột nhiên vang lên khiến cho thiếu niên kinh hãi, vội vàng quay đầu lại. Ngay lập tức hắn toát mồ hôi khi nhìn thấy bốn con mắt đỏ như lửa đang nhìn mình chằm chằm. Mà chủ nhân của bốn con mắt đó không ngờ lại là một con quái vật có hai cái đầu giống như con người.

Con quái vật đó cao chừng ba thước, giống như một người đứng thẳng. Hai cái đầu của nó có đầy đủ ngũ quan, tóc hoa râm, nét mặt đầy nếp nhăn. Nếu như đôi mắt nhỏ của nó không có màu hồng thì nhìn cũng giống như một lão nhân xấu xí, không tới mức đáng sợ. Con quái vật đó cũng có hai tay, hai chân, có điều tay chân nó nhìn rất gày yếu chẳng khác gì móng gà cuộn trước ngực. Khi nó đứng thẳng thì chống đỡ nó là một cái đuôi vĩ đại giống như cái đuôi cá sấu.

Thiếu niên lùi lại hai bước, theo bản năng rút con đao cầm tay. Nét mặt của quái vật đột nhiên trở nên hung dữ, nhảy thẳng lên trên vách động rồi nhào xuống người thiếu niên. Thiếu niên giật mình, lỗ chân lông mở rộng. Hắn giơ đao chém tới con quái vật. Con quái vật cũng không thèm tránh né, quét cái đuôi một cái ngăn cây đao của thiếu niên lại. Mà cây đao của thiếu niên cũng chỉ để lại một vết màu trắng trên đuôi của nó. Lực phản chấn quá mạnh khiến cho thân thể thiếu niên run run, hổ khẩu chảy đầy máu tươi, và con đao thì rơi xuống dưới.

Thiếu niên thuận thế lăn một vòng, cầm đá ném loạn lên người con quái vật. Quái vật không kịp né tránh, bị thiếu niên ném trúng hai cái mà thêm tức giận. Một tiếng động vang lên, trước mặt thiếu niên đột nhiên sáng ngời. Không ngờ con quái vật phun ra một chùm lửa hừng hực ẩn chứa khí thế mạnh mẽ. Thiếu niên ném tiếp ra một hòn đá nhưng bị ngọn lửa đốt cháy.

- Còn biết phun lửa? - Thiếu niên kinh hãi muốn chết chợt phát hiện bên cạnh không còn đá, hơn nữa hắn cũng đã hết sức, ngay cả sức đứng dậy cũng không còn.

Trên đỉnh núi, Nguyên Thiên Y đứng trong mưa có chút mơ hồ, cô độc, chẳng khác gì một nét bút vẽ lên trang giấy. Trên thực tế từ ba mươi năm trước khi Nguyên Thiên Y đón gió đứng trên vách núi, lão Triệu Nam cũng có cảm giác như vậy. Lão luôn nghĩ có một ngày y sẽ hóa gió mà đi. Lão Triệu Nam biết khi đó Nguyên Thiên Y đã đứng trên đỉnh kim tự tháp của cái thế giới này. Người như y trong số những người tu đạo khác chưa hề xuất hiện. Có điều Mâu Xá châu chính là sự ràng buộc của y. Còn cái xích sắc và độ cao của ngọn núi vô danh này chính là thứ quy định mà y đưa ra cho thiếu niên. Y cũng không cho phép bất cứ thứ nào khác thay đổi quy định của mình.

- Làm càn!

Trong mưa gió, Nguyên Thiên Y chợt thốt lên hai chữ đó. Bàn tay y đưa ra như đón làn mưa từ trên bầu trời rơi xuống. Một đạo kiếm quang màu đỏ chợt xuất hiện từ trên đỉnh núi nhanh chóng lao xuống.

Chỉ cần nhìn vầng sáng đó có thể thấy kiếm uqnag đó không thể nào sánh với phi kiếm của Thục Sơn. Nhưng cũng giống như quy luật của núi La Phù, có đôi khi những thứ không hề gây ra sự chú ý lại có một sự nguy hiểm trí mạng.

- Ta không thể chết. Khó khăn lắm mới có được một điểm dừng chân mà không ngờ lại có một con quái vật thế này.

Trong động, thiếu niên nhìn con quái vật đang đánh nhau với mình mà không cam lòng. Trong tích tắc, đôi mắt của hắn vằn đỏ giống như một con sói cho dù bị thương cũng phải dùng hàm răng của mình cắn xé đối thủ.

- Làm càn! - Nhưng cũng lúc đó âm thanh của Nguyên Thiên Y cuồn cuộn như tiếng sấm từ trên cao vọng xuống.

Đao kiếm quang màu đỏ kia không ngờ còn nhanh hơn cả âm thanh.

Hai tai của thiếu niên vừa mới ù đi thì kiếm quang màu đỏ cũng xuất hiện trong tầm mắt, lao thẳng vào con quái vật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương