La Phù
Chương 11: Bí thuật nghịch thiên. Kim dịch ngưng đan

Nơi này cũng giống với vô vàng những nơi khác trên đời, với vài dòng hắc ám và tử vong.

Quan sát cái thung lũng nơi lưng chừng núi rụng đầy lá cây rừng, quanh năm suốt tháng sương mfu dày đặc. Đây chính là sự đặc biệt của La Phù. Người hay vật chỉ cần hút vào một chút thì sẽ bị chết thối vì chướng khí kịch độc. Nhưng hiện tại trong một cái sơn cốc có chướng khí bao phủ lại có một nam nhân mặc áo hồng đang đứng lẳng lặng. Thân thể y cao dài, bên cạnh còn có một con sinh vật kỳ dị, thân hươu, đầu như chim tước với một cái sừng dài. Trên lưng còn có hoa văn màu vàng và màu đen.

Khuôn mặt và tóc của y được che phủ bởi một cái mặt nạ có đầy chú văn rườm rà, chỉ để lộ ra ngoài một đôi mắt kiêu ngạo và thâm thúy giống như chỉ bất cứ thứ gì chỉ cần chạm vào ánh mắt của hắn cũng sẽ bị cháy thành tro tàn.

Bên ngoài thung lũng đầy chướng khí vốn có một số rắn rết và côn trùng nhưng dường như ngoại trừ con thú kỳ lạ đang ngồi xổm bên cạnh y ra thì tất cả những sinh vật khác đều vì sự kiêu ngạo của y mà lo lắng, tranh nhau trốn tránh.

Không thể tưởng tượng một người kiêu ngạo lại có thể đạt tới sự đáng sợ như vậy. Chiến mặt nạ bằng bạc với đầy những chú văn rườm rà khiến cho khuôn mặt của y lạnh như băng, tạo ra cho người ta một cái ấn tượng khó quên.

Bất chợt, chướng khí màu xanh và trên đầu y chợt từ từ tản ra rồi một cái bóng thước tha lướt gió mà tới, nhanh chóng hạ xuống.

Như không muốn để cho người ta nhìn thấy rõ mặt, nữ tử vận bộ cung trang màu tím nhạt còn phủ một lớp lụa mỏng lên mặt. Tuy nhiên chỉ cần từ cái khí chất của nàng cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy rằng sau tấm lụa mỏng đó chắc chắn là dung nhan và thân thể làm cho chúng nhân mê đắm.

Hơi thở thánh khiết từ nàng tản ra chẳng khác gì tiên tử trên cung trăng chứ không phải thuộc về cái thế giới này.

Nóng và lạnh, hai người thần bí hoàn toàn trái ngược nhau lại đứng cùng một chỗ trong sơn cốc.

Ánh mắt của nam tử màu đen thôi không nhìn ra xa mà quay sang sờ sờ đàu con dị thú rồi chợt cười nói:

- Uy lực Không Sanh diệt hải lưu ly quyết của hắn quả thực có thể sát thần diệt tiên.

- Ba mươi năm trước, Nguyên Thiên Y đã đạt tới cảnh giới Thiên nhân hợp nhất không dính bụi trần. Tu vi của hắn đã tới cảnh giới siêu phàm. - Nữ tử thần bí tản ra khí chất giống như tiên tử trên cung trăng lên tiếng với chút ngưỡng mộ:

- Ta chỉ không hiểu tại sao y bắt chúng ta lại là địch với Nguyên Thiên Y?

- Cho dù y không cho chúng ta tới thì ta cũng tới. - Nam tử mang chiếc mặt nạ màu bạc hé mắt.

Trong mắt nữ tử có chút kinh ngạc:

- Tại sao?

- Bởi vì ta muốn biết rằng trong hai chúng ta thì rốt cuộc là ai mạnh hơn.

- Ngươi quá cuồng vọng. - Nữ tử thần bí nói một cách lạnh nhạt:

- Ngươi đừng quên ba mươi năm trước nguyên thần của Thử Ly đã bị diệt.

- Điều này ta biết. - Nam tử mang mặt nạ màu bạc cất tiếng cười kiêu ngạo:

- Ngươi đừng quên rằng Không Sanh Diệt hải lưu ly quyết của hắn cũng có nhược điểm, huống chi hắn còn có một nhược điểm trí mạng.

Trong tiếng cười điên cuồng, con dị thú bên cạnh y cũng gầm nhẹ mà nhe nanh ra.

- Nhược điểm gì?

- Hắn so với ta lại càng kiêu ngạo hơn. Ở La PHù xuất hiện một người tu luyện Thập Nhị đô thiên thần sát pháp, gần như có thể xuất ma sát nguyên thần. Vậy mà hắn chẳng thèm hỏi, giết chết ngay. Vì thế mà La Phù chắc chắn sẽ phải xóa tên trong thế gian.

.............

Đại tế ti quấn người trong tấm da thú quỳ rạp trên mặt đất phát hiện vị thần của họ đang đi về phía mình.

"Trên thế gian này liệu có thần minh tồn tại hay không?"

Mà đối với dân bản xứ người Miêu ở La Phù mà nói thì Nguyên Thiên Y che chở cho mình cũng chính là thần.

Chỉ có điều khiến cho lão nhân vóc dáng tiều tụy ngạc nhiên đó là trong dĩ vãng mỗi khi có tai họa giáng xuống, Nguyên Thiên Y xuất hiện loại trừ tai họa xong thì đều yên lặng bỏ đi. Nhưng hiện tại Nguyên Thiên Y lại đi tới trước mặt lão:

- Dát Trá A Bố! Ta có chuyện cần ngươi giúp đỡ.

Trong cái nhà sản tản ra một thứ mùi khó chịu, lão nhân người Miêu tôn sùng lấy một cuộn da đã ố vàng từ trong một cái rương gỗ có tuổi còn nhiều hơn cả mình, rồi từ từ mở ra.

Tương truyền từ xưa trong bộ lạc người Miêu có thể dung thuốc khiến cho người ta thoát thai hoán cốt, thay đổi kinh mạch. Tương truyền vu thuật đó là của thủy tổ người Miêu là Xi Vưu truyền lại. Chiến sĩ sau khi trải qua vu thuật đó đều vô cùng dũng mãnh, thân thể rắn hơn kim cương. Cái truyền thuyết của Xi Vưu từ thời thượng cổ chưa chắc là thực nhưng cái thứ vu thuật có thể thay đổi lực trời, đặc tính của thai nhi từ khi còn ba tháng tuổi của người Miêu là chuyện hoàn toàn có thật.

Lão nhân người Miêu không hề hỏi tại sao Nguyên Thiên Y lại biết tế ti bộ lạc bọn họ lưu truyền thứ vu thuật như vậy. Trong suy nghĩ của lão thì Nguyên Thiên Y chẳng khác gì một vị thần, không gì không biết. Đây cũng là sự sùng bái cuồng nhiệt đối với thần linh. Nhưng cũng chính vài cái sự tin tưởng và sùng bái đó mới khiến cho những bộ lạc thiểu số có thể sinh sống trong điều kiện, hoàn cảnh khắc nghiệt bao nhiêu năm. Lão nhân người khô gầy như que củi, nhìn chẳng khác nào ngọn đèn dầu có thể tắt bất cứ lúc nào đó của bộ lạc nhưng vẫn kiên cường sống và được mọi người tôn kính cũng không hỏi vì sao Nguyên Thiên Y lại muốn dùng thứ vu thuật đó. Lão chỉ dùng thứ thổ ngữ đặc biệt của tộc mà nói:

- Các loại dược liệu chỉ cần mười ngày là có thể chuẩn bị xong. Nhưng Hải Vương huyết ngọc và Thương Dương giác....

- Hải Vương huyết ngọc và Thương Vương giác trong mười ngày ta sẽ mang tới. Ngươi chỉ cần chuẩn bị đầy đủ các loại dược liệu khác là dược. - Nguyên Thiên Y gật đầu rồi nios.

- Chỉ có điều.... - Lão nhân người Miêu gật đầu định nói nhưng lại thôi.

- Có điều gì?

- Chỉ có điều hiện tại ngoại trừ Thương Dương giác khó cầu ra thì cái việc thoát thai hoán cốt, cải tạo kinh mạch rất đau đớn. Người bình thường khó mà chịu được. Trong tộc của ta cũng đã tới ngàn năm không sử dụng loại bí thuật nghịch thiên này.

- Con đường tu đạo có nơi nào mà không phải lấy sức con người nhỏ bé mà cầu thoát khỏi sinh lão bệnh tử, làm việc nghịch thiên. Chút đau khổ xác thịt đó có tính là gì. - Trong khóe mắt của Nguyên Thiên Y thoáng hiện lên một chút ấm áp và kiêu ngạo:

- Chưa nói đệ tử của La Phù chúng ta đâu có phải là người bình thường.

Đầu tiên lão già người Miêu cảm thấy thoải mái rồi sau đó lại vui sướng. Truyền nhân có thể khiến cho hắn kiêu ngạo như vậy thì rốt cuộc là dạng người thế nào>

- Dát Trát A Bố! - Lúc đi ra khỏi cửa, Nguyên Thiên Y đột nhiên quay người lại, nhìn lão nhân gày như que củi mà nói:

- Làm xong chuyện này, ngươi đưa cả bộ lạc tạm thời dời khỏi La Phù.

- Tạm thời dời khỏi La Phù? - Lão nhân đang quỳ sát đất đưa tiễn Nguyên Thiên Y chợt giật mình.

Nguyên Thiên Y gật gật đầu:

- Cũng không cần phải lâu. Chỉ chừng hai tháng thì các ngươi có thể quay lại.

Vì lời nói của Nguyên Thiên Y làm cho lão nhân giật mình không ngẩng đầu lên, tuy nhiên đập vào mắt lão chính là miếng mai rùa vẫn còn nằm trên mặt đất.

Lão nhân nhìn thấy mà càng sợ hãi.

Ánh sáng đỏ như máu trên quẻ không ngờ vẫn chưa biến mất.

Chẳng lẽ hung tướng của ánh sáng đó liên quan tới Nguyên Thiên Y?

Đợi tới khi lão nhân tỉnh hồn lại thì cái bóng màu trắng không nhiễm một hạt bụi đã biến mất.

Nhìn xuyên qua cánh cửa gỗ vẫn còn lay động chỉ thấy có một vầng trăng sáng tỏ.

..........

"Rào...rào..." Một trận mưa to đột nhiên giáng xuống.

Bản thân La Phù là một nơi nóng ẩm, lại có những rặng núi liên miên khiến cho những trận mưa to không hề có dấu hiệu báo trước.

Lạc Bắc ngồi xếp bằng trên một tảng đá dưới tàng cây, đôi tay hắn xếp lại trước bụng. Sắc trời vừa mới sầm tối, cơn mưa còn chưa rơi xuống thì hai tay của hắn chợt giật giật, một tay chỉ xuống đất, một tay chỉ lên trời, ngón tay thay đổi, biến hóa vài cái kết ấn rồi thở phào một cái.

Lạc Bắc liền mở mắt ra, rồi từ trên tảng đá đứng dậy.

Khác với những loại công pháp khác, Ma Ha Già La mạt pháp hấp thu linh khí chân hỏa của Thái Dương. Hiện tại sắc trời chuyển mưa khiến cho Lạc Bắc đành phải dừng tu luyện.

Sau khi đứng thẳng người, hiện tại Lạc Bắc khiến cho người ta có cảm giác khỏe mạnh. Mà bản thân hắn cũng cảm thấy toàn thân sáng khoái, hơn nữa từ cổ đến tay còn có hai đường màu hồng di chuyển, giống như một dòng nước chảy. Sau khi hít một hơi thật sâu, Lạc Bắc tập trung tinh thần đánh một quyền vào khoảng không. Một tiếng động vang lên, không khí trước mặt hắn không ngờ vang lên một tiếng nổ nhỏ. Không khí trong suốt dao động giống như những gợn sóng còn trên nắm tay của hắn cũng xuất hiện một vầng kim quang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương