Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi
-
Chương 45-8: Thủ lĩnh quân địch (Lý Thiện Tường x Kỷ Tiệp) (8)
Đợi cho người nào đó thống hận ăn xong hạt tiêu đen, Lý Thiện Tường ra về, trong phòng liền khôi phục một mảnh yên tĩnh.
Nhưng cái gọi là yên tĩnh, cũng chỉ là tạm thời.
Kỷ Tiệp nằm trên sô pha, đem cái đĩa phim “Ngọ dạ hãi hạp lãng nhân” (1) Lý Thiện Tường mang cho, xem lại lần nữa.
Không biết Lý Thiện Tường từ tìm đâu ra lắm phim gay như thế nhưng Kỷ Tiệp thấy rất vui vẻ. Vì đã thích rồi nên cùng Lý Thiện Tường xem hết phim xong còn muốn xem lại mấy lần nữa. Lý Thiện Tường dứt khoát hào phóng mà đem tất cả phim đến cho cậu.
Tuy rằng bỗng dưng nhận quà thực ngượng ngùng, nhưng Lý Thiện Tường luôn có cách để Kỷ Tiệp vui vẻ nhận lấy. Cho dù chỉ là lý do nhỏ xíu, nam nhân tao nhã kia cũng có thể nói thành việc thiên kinh địa nghĩa, những là cùng nhau chia sẻ, chung tay bảo vệ môi trường, vân vân khiến người ta không gánh nổi trách nhiệm nặng nề đó mà nhận lấy.
Vô tình quen biết nhau, trong khoảng thời gian ngắn ở chung cũng đã đủ để cho Kỷ Tiệp cảm giác được người kia hết thảy thật là tốt. Hắn thoạt nhìn cao quý anh tuấn, trời sinh giơ tay nhấc chân tao nhã, không cùng tầng lớp với mình. Không ngờ hắn biết săn sóc, thân thiết như thế, khiến cậu bất tri bất giác sinh cảm xúc yên tâm, muốn ỷ lại hắn.
Không biết là do tình tiết trong phim hay người tặng đĩa phim, trên mặt Kỷ Tiệp thoáng hiện nét mỉm cười.
“Đang xem gì vậy?”
Kỷ Tiệp quay đầu, tầm mắt dõi theo Trương Duy Nguyên, đến khi hắn ngồi xuống bên cạnh mình.
“Cái này… phim Thiện Tường mang cho em.” Kỷ Tiệp vừa dứt lời, quả nhiên liền nhìn thấy biểu tình mất hứng của Trương Duy Nguyên.
“Đừng xem cái này! Chúng ta coi cái gì kích thích một chút đi.” Không đợi Kỷ Tiệp đáp ứng, Trương Duy Nguyên liền tự động đổi đĩa, thay phim của mình vào đầu đọc.
Nhạc dạo đầu nghe rất quỷ dị, Kỷ Tiệp sợ hãi dựa vào Trương Duy Nguyên, chờ hình ảnh chính thức chiếu lên, cậu quả thực trợn tròn mắt.
“Duy Nguyên… Quỷ Thái Lang (2) là phim kích thích a?” Rõ ràng là phim hoạt hình… Làm sao kích thích? Hại mình vừa xong sợ run. Thật sự là không đáng.
“Còn đầy kích thích a ~ Em không biết phim này rất khủng bố sao?” Trương Duy Nguyên nheo mắt tỏ vẻ thần bí nhưng Kỷ Tiệp lại cảm thấy được biểu tình của hắn so với phim kia còn khủng bố hơn.
“Nguyên lai Trương Duy Nguyên sợ cả phim hoạt hình. So với em còn nhát gan hơn a.” Kỷ Tiệp bật cười. Nói sao nhỉ: phát hiện hóa ra Duy Nguyên có nhược điểm trước nay che giấy kỹ càng khiến cậu có cảm giác đặc biệt vui vẻ, giống như khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại một chút.
“Cái gì! Là anh phối hợp với em được không? Anh làm sao so với con quỷ nhát gan em được. Uy! Còn cười… Em còn dám cười! Không được cười nữa! Tiếp tục cười anh liền cường bạo em!”
Bị một nam nhân áp dưới thân, bộ mặt biểu tình hung ác, trong miệng còn ồn ào dọa cường bạo nhưng Kỷ Tiệp chỉ cảm thấy buồn cười. Hóa ra tiểu bá vương duy ngã độc tôn Trương Duy Nguyên lúc nào cũng biểu hiện không gì không làm được lại sợ xem phim hoạt hình Quỷ Thái Lang. Loại so sánh tương phản này thật sự rất có hỉ cảm.
Cái gì mà đến xem kích thích? Căn bản không dám xem một mình nên mới muốn mình xem cùng a!
Chứng kiến nam nhân bị nhìn thấu lộ ra bộ dáng khó xử, Kỷ Tiệp cười càng vui vẻ. Bình thường đều là Duy Nguyên khi dễ cậu. Khó khăn lắm mới bắt được tiểu nhược điểm của hắn, không cười thống khoái thật sự có lỗi với chính mình.
“Tiểu Kỷ thối! Em còn cười, anh sẽ cho em cười đủ!” Trương Duy Nguyên tận lực cù nách Kỷ Tiệp, hắn biết cậu sợ nhất bị nhột.
“A a… Duy Nguyên không cần… A ha ha… Không cần... Không cần vậy… …” Kỷ Tiệp vặn vẹo người, lại trốn không thoát, cả người cười đến thở không ra hơi, mặt đỏ rần.
“Tiếp tục cười a! Em không phải cười đến thực thích sao?” Trương Duy Nguyên xấu xa nhìn Kỷ Tiệp thở gấp tới hồng cả mặt, dừng hai tay, ra vẻ lại muốn cù tiếp.
“Không cần… Duy Nguyên... Kính nhờ anh buông tha em…” Kỷ Tiệp sợ hãi kêu, vội vàng bắt lấy Lộc Sơn chi trảo (3) của Trương Duy Nguyên, áp lên trên lồng ngực mình phòng ngừa bị cù thêm.
“Biết sợ rồi sao…” Trương Duy Nguyên ngữ khí ác bá, đắc ý Kỷ Tiệp dưới thân vẫn đang thở gấp, đề phòng nhìn hắn.
Hắn mơ hồ chạm vào ánh mắt hồ ly hẹp dài ngậm thủy quang, lo lắng nhìn chằm chằm, bởi vì cười kịch liệt, hai má nóng đỏ như đóa hồng nở rộ, mái tóc bởi vì giãy dụa mà trở nên hỗn độn, cao thấp không đều như suối tuôn dài.
Trương Duy Nguyên theo bản năng tùy tay gạt mớ tóc trên tán Kỷ Tiệp. Kỷ Tiệp hơi hơi kinh hoảng lại ngượng ngùng chăm chú nhìn theo hắn, không biết phải làm sao hạ mí mắt xuống, lông mi dài rợp bóng rung rung, chợt có lưu quang vũ mị, đôi môi đỏ mọng hé mở như lời mời gọi vô thanh.
Tâm niệm vừa động trong chớp mắt, người đã làm rồi.
Lần đầu hôn một người, lại không biết mình đang làm cái gì.
Kỷ Tiệp hai tay chống đỡ trước ngực nhưng bị Trương Duy Nguyên gỡ ra chuyển thành nắm lấy vai hắn, nụ hôn thêm sâu. Thực giống như ảo giác, lúc thanh tỉnh không dám mộng đẹp, thân mình Kỷ Tiệp vì kinh hỉ mà run nhè nhẹ.
Thật lâu Trương Duy Nguyên mới buông cậu ra. Hai người không nói gì ngồi ở ghế sa lon. Kỷ Tiệp nội tâm mừng như điên lại hoang mang lo sợ, nhất thời xúc động nhưng cũng không lo lắng tiền căn hậu quả.
Kỷ Tiệp cúi đầu, tóc che khuất mắt. Cậu thẹn thùng, lo lắng liếc trộm Trương Duy Nguyên bên cạnh. Tim đập thình thịch: Là thật sao? Là thật sao… Trong lòng nghĩ ngược nghĩ xuôi vẫn cảm thấy chuyện vừa xảy ra quá mức hư ảo, không thể an tâm.
“Tiểu Kỷ… Không cần để trong lòng.” Trầm mặc hơn năm phút chỉ đổi lấy một câu.
Năm phút đồng hồ có được kết luận, dập nát năm năm từng ngày chờ mong, Kỷ Tiệp khóe môi tươi cười chợt đông lạnh, miệng vết thương bị hung hăng xé toác ra, cố nặn ra khuôn mặt tươi cười làm như không có chuyện gì.
“Ân, anh về phòng đây.”
Cửa phòng đóng lại, trong giây phút, nước mắt rớt xuống như mưa.
Kỷ Tiệp bưng lấy miệng, một tay đè lên ngực, chỉ cảm thấy năm phút đồng hồ trước mình còn mừng thầm. Quả thực mình là đứa ngốc đáng nực cười nhất thế giới, trái tim vì khoái hoạt mà tan chảy, rất nhanh liền hóa thành máu loãng, trừ bỏ đau lòng ra, cái gì cũng không còn cảm giác.
Không cần để trong lòng… Có lẽ chính mình cũng giống như vậy, cho tới bây giờ chưa từng được người kia để trong lòng.
Em rời xa anh, đau khổ vì anh, anh cũng không biết.
Vì lẽ gì, vì lẽ gì anh muốn chia tay
Vì cái gì, vì cái gì chúng ta tiếp tục gặp nhau
Khi anh rời đi, em đã khóc
Em không thể nhìn anh rời xa em
Nhưng anh không nghe thấy em khóc
…
Ca khúc Soler (4) vang lên nửa ngày, Kỷ Tiệp mới chú ý điện thoại di động của mình đang kêu, cho tay vào túi lấy điện thoại ra, mắt nhòe nước, không nhìn rõ số người gọi.
Còn do dự không biết có nên nghe hay không, tâm hoảng ý loạn, ngón tay không cẩn thận đè xuống nút “nhận cuộc gọi”, bên trong truyền đến giọng nam trầm ôn nhu quen thuộc, Kỷ Tiệp nước mắt lại càng rơi nhanh.
『 Tiểu Kỷ, tôi là Thiện Tường… Uy? Có nghe không đó? 』
Kỷ Tiệp khóc nức nở, không thể hô hấp, trong lòng lo lắng nhưng một câu cũng nói không nên lời.
『 Tiểu Kỷ? Cậu có đang nghe điện thoại không? 』
Có! Tôi đang nghe…
Nội tâm hò hét nhưng trong miệng vẫn chỉ có thể phát ra tiếng khóc nức nở mơ hồ, mãi mới khàn khàn kêu hai chữ.
“Thiện Tường…” Nửa câu sau đã bị tiếng khóc chẹn lại
『 Xảy ra chuyện gì? Chờ tôi. Tôi qua nhà cậu. Cậu vẫn đang ở nhà chứ?』thanh âm đầu bên kia tràn ngập nghi hoặc cùng quan tâm khó che giấu, chỉ nghe thôi đã cảm thấy ấm áp. (Anh Tường tuyệt thế này mà em Tử Lộ không vơ)
“Ân…” Kỷ Tiệp cầm lấy di động, gật đầu lia lịa, thật vất vả mới miễn cưỡng phát ra một âm thanh tạm có thể gọi là câu trả lời.
『 hảo. Cậu ngoan ngoãn chờ đó, tôi lập tức tới ngay. 』
Nghe Thiện Tường nói thế, tâm tính thiện lương của Kỷ Tiệp cảm thấy hoảng sợ. Cậu biết không thể duy trì nói chuyện qua điện thoại thế này mãi, không muốn ngắt máy, chỉ mong Thiện Tường tiếp tục nói chuyện với mình, giống như một người lạc đường trong bóng tối mờ lờ thấy tia sáng le lói cuối con đường cứ muốn bám theo ánh sáng đó mà đi.
Thế nhưng một câu đầy đủ cũng nói không nên lời, biết đối phương sẽ không ngắt máy trước nếu mình bốc đồng yêu cầu, chính là trong lòng khó chịu, không sao mở miệng được.
『 điện thoại di động của cậu còn đủ điện chứ? Tôi đến nhà cậu, không cần ngắt máy, để tôi biết hiện trạng của cậu. 』
“Ưm ưm…” Tuy trong lòng vẫn khó chịu, nhưng lần khóc này lại là vì cảm động. Người này với mình mới quen mấy tuần mà thôi, cư nhiên đối xử tốt với mình như thế. Tốt đến mức khiến mình muốn khóc. Hoàn toàn không giống người kia.
Trong thâm tâm vừa đau khổ vừa có một chút ấm áp, phức tạp không nói nên lời.
Nhưng cái gọi là yên tĩnh, cũng chỉ là tạm thời.
Kỷ Tiệp nằm trên sô pha, đem cái đĩa phim “Ngọ dạ hãi hạp lãng nhân” (1) Lý Thiện Tường mang cho, xem lại lần nữa.
Không biết Lý Thiện Tường từ tìm đâu ra lắm phim gay như thế nhưng Kỷ Tiệp thấy rất vui vẻ. Vì đã thích rồi nên cùng Lý Thiện Tường xem hết phim xong còn muốn xem lại mấy lần nữa. Lý Thiện Tường dứt khoát hào phóng mà đem tất cả phim đến cho cậu.
Tuy rằng bỗng dưng nhận quà thực ngượng ngùng, nhưng Lý Thiện Tường luôn có cách để Kỷ Tiệp vui vẻ nhận lấy. Cho dù chỉ là lý do nhỏ xíu, nam nhân tao nhã kia cũng có thể nói thành việc thiên kinh địa nghĩa, những là cùng nhau chia sẻ, chung tay bảo vệ môi trường, vân vân khiến người ta không gánh nổi trách nhiệm nặng nề đó mà nhận lấy.
Vô tình quen biết nhau, trong khoảng thời gian ngắn ở chung cũng đã đủ để cho Kỷ Tiệp cảm giác được người kia hết thảy thật là tốt. Hắn thoạt nhìn cao quý anh tuấn, trời sinh giơ tay nhấc chân tao nhã, không cùng tầng lớp với mình. Không ngờ hắn biết săn sóc, thân thiết như thế, khiến cậu bất tri bất giác sinh cảm xúc yên tâm, muốn ỷ lại hắn.
Không biết là do tình tiết trong phim hay người tặng đĩa phim, trên mặt Kỷ Tiệp thoáng hiện nét mỉm cười.
“Đang xem gì vậy?”
Kỷ Tiệp quay đầu, tầm mắt dõi theo Trương Duy Nguyên, đến khi hắn ngồi xuống bên cạnh mình.
“Cái này… phim Thiện Tường mang cho em.” Kỷ Tiệp vừa dứt lời, quả nhiên liền nhìn thấy biểu tình mất hứng của Trương Duy Nguyên.
“Đừng xem cái này! Chúng ta coi cái gì kích thích một chút đi.” Không đợi Kỷ Tiệp đáp ứng, Trương Duy Nguyên liền tự động đổi đĩa, thay phim của mình vào đầu đọc.
Nhạc dạo đầu nghe rất quỷ dị, Kỷ Tiệp sợ hãi dựa vào Trương Duy Nguyên, chờ hình ảnh chính thức chiếu lên, cậu quả thực trợn tròn mắt.
“Duy Nguyên… Quỷ Thái Lang (2) là phim kích thích a?” Rõ ràng là phim hoạt hình… Làm sao kích thích? Hại mình vừa xong sợ run. Thật sự là không đáng.
“Còn đầy kích thích a ~ Em không biết phim này rất khủng bố sao?” Trương Duy Nguyên nheo mắt tỏ vẻ thần bí nhưng Kỷ Tiệp lại cảm thấy được biểu tình của hắn so với phim kia còn khủng bố hơn.
“Nguyên lai Trương Duy Nguyên sợ cả phim hoạt hình. So với em còn nhát gan hơn a.” Kỷ Tiệp bật cười. Nói sao nhỉ: phát hiện hóa ra Duy Nguyên có nhược điểm trước nay che giấy kỹ càng khiến cậu có cảm giác đặc biệt vui vẻ, giống như khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại một chút.
“Cái gì! Là anh phối hợp với em được không? Anh làm sao so với con quỷ nhát gan em được. Uy! Còn cười… Em còn dám cười! Không được cười nữa! Tiếp tục cười anh liền cường bạo em!”
Bị một nam nhân áp dưới thân, bộ mặt biểu tình hung ác, trong miệng còn ồn ào dọa cường bạo nhưng Kỷ Tiệp chỉ cảm thấy buồn cười. Hóa ra tiểu bá vương duy ngã độc tôn Trương Duy Nguyên lúc nào cũng biểu hiện không gì không làm được lại sợ xem phim hoạt hình Quỷ Thái Lang. Loại so sánh tương phản này thật sự rất có hỉ cảm.
Cái gì mà đến xem kích thích? Căn bản không dám xem một mình nên mới muốn mình xem cùng a!
Chứng kiến nam nhân bị nhìn thấu lộ ra bộ dáng khó xử, Kỷ Tiệp cười càng vui vẻ. Bình thường đều là Duy Nguyên khi dễ cậu. Khó khăn lắm mới bắt được tiểu nhược điểm của hắn, không cười thống khoái thật sự có lỗi với chính mình.
“Tiểu Kỷ thối! Em còn cười, anh sẽ cho em cười đủ!” Trương Duy Nguyên tận lực cù nách Kỷ Tiệp, hắn biết cậu sợ nhất bị nhột.
“A a… Duy Nguyên không cần… A ha ha… Không cần... Không cần vậy… …” Kỷ Tiệp vặn vẹo người, lại trốn không thoát, cả người cười đến thở không ra hơi, mặt đỏ rần.
“Tiếp tục cười a! Em không phải cười đến thực thích sao?” Trương Duy Nguyên xấu xa nhìn Kỷ Tiệp thở gấp tới hồng cả mặt, dừng hai tay, ra vẻ lại muốn cù tiếp.
“Không cần… Duy Nguyên... Kính nhờ anh buông tha em…” Kỷ Tiệp sợ hãi kêu, vội vàng bắt lấy Lộc Sơn chi trảo (3) của Trương Duy Nguyên, áp lên trên lồng ngực mình phòng ngừa bị cù thêm.
“Biết sợ rồi sao…” Trương Duy Nguyên ngữ khí ác bá, đắc ý Kỷ Tiệp dưới thân vẫn đang thở gấp, đề phòng nhìn hắn.
Hắn mơ hồ chạm vào ánh mắt hồ ly hẹp dài ngậm thủy quang, lo lắng nhìn chằm chằm, bởi vì cười kịch liệt, hai má nóng đỏ như đóa hồng nở rộ, mái tóc bởi vì giãy dụa mà trở nên hỗn độn, cao thấp không đều như suối tuôn dài.
Trương Duy Nguyên theo bản năng tùy tay gạt mớ tóc trên tán Kỷ Tiệp. Kỷ Tiệp hơi hơi kinh hoảng lại ngượng ngùng chăm chú nhìn theo hắn, không biết phải làm sao hạ mí mắt xuống, lông mi dài rợp bóng rung rung, chợt có lưu quang vũ mị, đôi môi đỏ mọng hé mở như lời mời gọi vô thanh.
Tâm niệm vừa động trong chớp mắt, người đã làm rồi.
Lần đầu hôn một người, lại không biết mình đang làm cái gì.
Kỷ Tiệp hai tay chống đỡ trước ngực nhưng bị Trương Duy Nguyên gỡ ra chuyển thành nắm lấy vai hắn, nụ hôn thêm sâu. Thực giống như ảo giác, lúc thanh tỉnh không dám mộng đẹp, thân mình Kỷ Tiệp vì kinh hỉ mà run nhè nhẹ.
Thật lâu Trương Duy Nguyên mới buông cậu ra. Hai người không nói gì ngồi ở ghế sa lon. Kỷ Tiệp nội tâm mừng như điên lại hoang mang lo sợ, nhất thời xúc động nhưng cũng không lo lắng tiền căn hậu quả.
Kỷ Tiệp cúi đầu, tóc che khuất mắt. Cậu thẹn thùng, lo lắng liếc trộm Trương Duy Nguyên bên cạnh. Tim đập thình thịch: Là thật sao? Là thật sao… Trong lòng nghĩ ngược nghĩ xuôi vẫn cảm thấy chuyện vừa xảy ra quá mức hư ảo, không thể an tâm.
“Tiểu Kỷ… Không cần để trong lòng.” Trầm mặc hơn năm phút chỉ đổi lấy một câu.
Năm phút đồng hồ có được kết luận, dập nát năm năm từng ngày chờ mong, Kỷ Tiệp khóe môi tươi cười chợt đông lạnh, miệng vết thương bị hung hăng xé toác ra, cố nặn ra khuôn mặt tươi cười làm như không có chuyện gì.
“Ân, anh về phòng đây.”
Cửa phòng đóng lại, trong giây phút, nước mắt rớt xuống như mưa.
Kỷ Tiệp bưng lấy miệng, một tay đè lên ngực, chỉ cảm thấy năm phút đồng hồ trước mình còn mừng thầm. Quả thực mình là đứa ngốc đáng nực cười nhất thế giới, trái tim vì khoái hoạt mà tan chảy, rất nhanh liền hóa thành máu loãng, trừ bỏ đau lòng ra, cái gì cũng không còn cảm giác.
Không cần để trong lòng… Có lẽ chính mình cũng giống như vậy, cho tới bây giờ chưa từng được người kia để trong lòng.
Em rời xa anh, đau khổ vì anh, anh cũng không biết.
Vì lẽ gì, vì lẽ gì anh muốn chia tay
Vì cái gì, vì cái gì chúng ta tiếp tục gặp nhau
Khi anh rời đi, em đã khóc
Em không thể nhìn anh rời xa em
Nhưng anh không nghe thấy em khóc
…
Ca khúc Soler (4) vang lên nửa ngày, Kỷ Tiệp mới chú ý điện thoại di động của mình đang kêu, cho tay vào túi lấy điện thoại ra, mắt nhòe nước, không nhìn rõ số người gọi.
Còn do dự không biết có nên nghe hay không, tâm hoảng ý loạn, ngón tay không cẩn thận đè xuống nút “nhận cuộc gọi”, bên trong truyền đến giọng nam trầm ôn nhu quen thuộc, Kỷ Tiệp nước mắt lại càng rơi nhanh.
『 Tiểu Kỷ, tôi là Thiện Tường… Uy? Có nghe không đó? 』
Kỷ Tiệp khóc nức nở, không thể hô hấp, trong lòng lo lắng nhưng một câu cũng nói không nên lời.
『 Tiểu Kỷ? Cậu có đang nghe điện thoại không? 』
Có! Tôi đang nghe…
Nội tâm hò hét nhưng trong miệng vẫn chỉ có thể phát ra tiếng khóc nức nở mơ hồ, mãi mới khàn khàn kêu hai chữ.
“Thiện Tường…” Nửa câu sau đã bị tiếng khóc chẹn lại
『 Xảy ra chuyện gì? Chờ tôi. Tôi qua nhà cậu. Cậu vẫn đang ở nhà chứ?』thanh âm đầu bên kia tràn ngập nghi hoặc cùng quan tâm khó che giấu, chỉ nghe thôi đã cảm thấy ấm áp. (Anh Tường tuyệt thế này mà em Tử Lộ không vơ)
“Ân…” Kỷ Tiệp cầm lấy di động, gật đầu lia lịa, thật vất vả mới miễn cưỡng phát ra một âm thanh tạm có thể gọi là câu trả lời.
『 hảo. Cậu ngoan ngoãn chờ đó, tôi lập tức tới ngay. 』
Nghe Thiện Tường nói thế, tâm tính thiện lương của Kỷ Tiệp cảm thấy hoảng sợ. Cậu biết không thể duy trì nói chuyện qua điện thoại thế này mãi, không muốn ngắt máy, chỉ mong Thiện Tường tiếp tục nói chuyện với mình, giống như một người lạc đường trong bóng tối mờ lờ thấy tia sáng le lói cuối con đường cứ muốn bám theo ánh sáng đó mà đi.
Thế nhưng một câu đầy đủ cũng nói không nên lời, biết đối phương sẽ không ngắt máy trước nếu mình bốc đồng yêu cầu, chính là trong lòng khó chịu, không sao mở miệng được.
『 điện thoại di động của cậu còn đủ điện chứ? Tôi đến nhà cậu, không cần ngắt máy, để tôi biết hiện trạng của cậu. 』
“Ưm ưm…” Tuy trong lòng vẫn khó chịu, nhưng lần khóc này lại là vì cảm động. Người này với mình mới quen mấy tuần mà thôi, cư nhiên đối xử tốt với mình như thế. Tốt đến mức khiến mình muốn khóc. Hoàn toàn không giống người kia.
Trong thâm tâm vừa đau khổ vừa có một chút ấm áp, phức tạp không nói nên lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook