Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi
Chương 45-5: Thủ lĩnh quân địch (Lý Thiện Tường x Kỷ Tiệp) (5)

To be lovers

Hương vị cà phê tràn ngập không khí. Mặt trời bên ngoài sáng rỡ chói mắt, ánh sáng bên trong lại có màu vàng điều dịu dàng. Mỗi bàn là một không gian độc lập. Trên mặt mang tiếu ý, Lý Thiện Tường thoải mái ngồi trên ghế mềm thay đổi tư thế, Kỷ Tiệp cúi đầu, mái tóc hơi dài giống như cành liễu hơi phất phơ, lông mi dày khéo léo tô thêm nét thanh tú tinh tế cho khuôn mặt, xõa bóng màu tím nhạt lên làn da trắng nõn.

“Na… Từ giờ trở đi, chúng ta đóng giả người yêu a.”

Gật gật đầu, cà phê trong ly thủy tinh nhẹ nhàng chớp lên chút lưu hải hoàng điều.

“Ngay từ đầu không nên quá phận, chúng ta từ từ sẽ tiến tới, cho cậu từ từ thích ứng.”

Gật gật đầu, mấy sợi tóc trên trán rũ xuống, bay bay vô cùng có tiết tấu.

“Tôi không biết rõ lắm giới hạn của cậu ở mức nào, không thoải mái liền nói cho tôi biết.”

Gật gật đầu, một bàn tay vuốt ve lọn tóc rũ xuống hai má, vén ra sau tai, bên tai nghe thấy tiếng thìa leng keng chạm vào chén thủy tinh, tóc được gài ra sau tai lại tuỳ hứng tuột xuống.

Kỷ Tiệp hơi giật mình nhìn nam nhân ở trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc cong lên thành một vòng cung ngọt ngào.

“Có phải cậu thấy tôi thực đáng sợ không?” Lý Thiện Tường cảm thấy Kỷ Tiệp trước mặt mình thật giống tiểu thỏ tử đứng trước lão hổ, ngoại trừ phát run, một cử động cũng không dám.

“Không, không, anh rất tuấn tú.” Cuống quít lắc đầu phủ nhận, lời vừa ra khỏi miệng, mặt lại đỏ ửng lên, nhanh chóng cúi đầu.

Bên tai nghe thấy tiếng cười khẽ trầm thấp thư sáng của nam nhân, Kỷ Tiệp cắn cắn môi, có chút ngượng ngùng, rồi lại cảm thấy yên tâm hơn.

“Cậu cũng rất khả ái”. Lý Thiện Tường cười nói, quả nhiên thấy người nào đó ngay cả tai cũng đỏ lựng.

Kỷ Tiệp ngậm chiếc ống hút xanh biếc, đầu tiên là chocolate và quả bơ, tiếp là Mocha kem tươi, từng ngụm trôi qua hầu, cảm nhận mùi vị thơm thơm mát mát.

“Anh muốn kết giao sao?” Đôi môi đỏ mọng cuối cùng cũng buông tha cho cái ống hút vô tội, vẻ mặt Kỷ Tiệp tỏ ra lo lắng, con ngươi quay tròn nhìn Lý Thiện Tường.

Lý Thiện Tường thầm đánh giá thanh niên thẹn thùng trước mặt, thực sự không giống người cứ cố chấp đòi hôn mình đêm hôm trước.

“Có thể không?” Lý Thiện Tường đá quả bóng sang cho Kỷ Tiệp, kỳ thật chiêu này có chút giả dối. Chẳng qua, Kỷ Tiệp không thể hạ quyết định, do dự, buồn rầu, không biết nên trả lời ra sao.

“Cậu có ổn không? Tôi sẽ không thân cận với cậu mà không được cậu đồng ý.” Biết rõ phải để Kỷ Tiệp suy nghĩ một chút, Lý Thiện Tường ngừng lời, bỏ thìa ra khỏi tách, chậm rãi uống một ngụm Espresso. Vị cà phê Ristretto lướt qua đầu lưỡi.

Gật gật đầu, Kỷ Tiệp mặt hồng lên nhìn gương mặt luôn mỉm cười của Lý Thiện Tường, không biết mình tại sao dễ dàng tín nhiệm hắn như thế, chỉ là cảm thấy mình có thể phó thác bí mật được cho người này, hơn nữa nét tươi cười của hắn khiến mình cảm giác an tâm, thoải mái.
Mang nam nhân về nhà, lần đầu tiên tinh tường ý thức được chuyện mình đang làm, cảm giác có một chút mới mẻ, có một chút phản nghịch.

Lấy nước đá, xắt nhỏ hoa quả, trên bàn bày đầy những bỏng, đồ lót dạ thuận đường mua về, nhét đĩa vào đầu DVD, chuẩn bị chiếu phim.

Kỷ Tiệp đứng ở trước sô pha, nội tâm có một chút khẩn trương.

“Làm đi!”

“Cái, cái gì? Như vậy không tốt lắm đâu…” Không phải nói sẽ từ từ tìm hiểu? Hiện tại cư nhiên muốn “Làm” rồi. Này... Này không quá mức rồi chứ? Kỷ Tiệp đỏ mặt, kinh hoảng chậm rãi thối lui.

“Không phải cùng nhau xem phim sao? Cậu không định ngồi xuống xem sao?” Lý Thiện Tường lấy làm kỳ quái, khiêu mi, không hiểu đối phương tại sao phản ứng mạnh thế.

Nguyên lai là ngồi xuống … Là mình hiểu lầm…

“Ngồi, ngồi đây…” Kỷ Tiệp thẹn thùng cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sa lon, nhưng là khoảng cách giữa hai người có một chút xa xôi, mỗi người một đầu sô pha.

“Tôi nghĩ trước hết phải tìm hiểu …” quả nhiên nam nhân ngồi góc trái sô pha mở miệng, Kỷ Tiệp thực nghe lời lập tức gật gật đầu, nhưng là Lý Thiện Tường còn chưa nói hết, nửa câu sau là: “Thân thể cậu.”

Trành!

Kỷ Tiệp xoay vào trong sô pha, hai tay nắm lấy lưng ghế dựa, cực kỳ hoảng sợ trừng mắt hướng Lý Thiện Tường đang chậm rãi đi tới.

“Cậu xem tôi như đại dâm ma không bằng, tôi thực sự nghiêm túc mà.” Lý Thiện Tường cười khổ, cố gắng hướng Kỷ Tiệp giải thích, lập trường của mình nghiêm túc, chuyên nghiệp chứ đâu có đùa.

Nhờ trải qua một buổi chiều nói chuyện, hắn đã đại khái biết Kỷ Tiệp là người như vậy.

“Tôi chỉ muốn biết tôi và cậu gần nhau một thời gian thì cậu sẽ có phản ứng gì, muốn cậu làm quen với sự đụng chạm của tôi mà thôi.”

Kỷ Tiệp nắm lấy lưng ghế dựa, các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch, cậu cũng biết ý tứ của Lý Thiện Tường, thế nhưng nói thẳng ra như thế này, nghe thật phiến tình nha! Cậu thực không thể không cảm thấy khẩn trương.

“Không cần nói, trực tiếp làm đi…” Kỷ Tiệp cũng cười khổ, bởi vì thẹn thùng nên không dám nhìn mặt Lý Thiện Tường, đành dựa vào lưng ghế sô pha nhích nhích qua.

Tại sao mình lại nói chuyện với anh ta kỳ quái vậy nè? Ai… Nghe háo sắc, háo sắc quá đi ~~~~~~

“Cậu thật sự không sao chứ? Mặt cậu thực hồng nha…” Lý Thiện Tường lo lắng nhìn Kỷ Tiệp, cảm thấy Kỷ Tiệp giống như có thể té xỉu bất cứ lúc nào.

Kỷ Tiệp lắc đầu, nhắm mắt, một bộ “Anh tới đi! Tôi không sợ.” Bộ dáng giống như tiểu hài tử đi gặp nha sĩ, rõ ràng trong lòng sợ hãi còn giả vờ dũng cảm.

“Cậu rất khoa trương nha.” Lý Thiện Tường nhịn không được, hì hì bật cười, đem Kỷ Tiệp ngồi lún trong sô pha lôi ra, ôm chặt cậu ngồi xuống tự nhiên như ôm người yêu.

“Thiện Tường…” Kỷ Tiệp quay đầu liếc trộm, Lý Thiện Tường phía sau sắp ngồi đè lên cái điều khiển, bộ dáng thực bình thường, tuy rằng cảm thấy không quen vừa được ôm chặt vừa coi TV nhưng kỳ thật Lý Thiện Tường ôm ấp cũng không khiến cậu cảm giác không thoải mái, thế là ngoan ngoãn quay lại, cũng chuyên tâm xem phim nhựa.

Bởi vì Lý Thiện Tường nói muốn cho cậu luyện đảm lượng, cho nên muốn cậu cùng nhau xem “Formula 17″* (Nguyên bản ghi là Thập nhất tuế đích thiên không, ta tra ra thì nó là cái này)

Vốn tưởng phim kịnh dị, tuy rằng tên phim một chút cũng không khủng bố, nhưng vừa qua phần mở đầu, Kỷ Tiệp lập tức biết cái gọi là “Huấn luyện đảm lượng” là cái gì rồi.

Mở đầu chính là diễn viên Tiểu Thiên mộng xuân, Tony Yang đẹp giai đóng, hôn môi tình nhân dưới nước.

Xấu hổ ~~~~~~ có thể là vì không muốn cô phụ một mảnh hảo tâm của Lý Thiện Tường, cậu tự yêu cầu mình tuyệt đối không thể nhắm mắt lại, hoặc xoay người cào tóc không nhìn màn hình.

“A! Ha ha ha…” Chứng kiến Tiểu Thiên làm công ở phòng tập thể thao, nhận mặt khách qua “bộ vị đặc thù” thì Kỷ Tiệp thẹn thùng kêu lên sợ hãi, lại vì nội dung vở kịch rất chọt cười nên nhịn không được bật cười lên.

Thật không ngờ bộ phim hài hước như thế, Kỷ Tiệp thấy mê mẩn cũng rất vui vẻ, lúc cậu cười có thể cảm giác được đồi ngực phía sau cũng chấn động, trừ bỏ tiếng cười của mình, bên tai còn có thanh âm trầm thấp thập phần dễ nghe của người đằng sau.

Hai người vừa xem phim, Kỷ Tiệp vừa ăn bỏng, để đồ uống cho Lý Thiện Tường, cùng nhau vỗ tay cùng nhau cười, cơ thể ban nãy cứng ngắc giờ thả lỏng thư giãn, không khí hài hoà không thể tưởng tượng nổi.

“Tóc của cậu rất mềm nha, sờ thật thoải mái.” Lý Thiện Tường dùng ngón tay trượt theo tóc Kỷ Tiệp, một chút đón lấy một chút nhẹ nhàng vuốt ve, trên mặt mang theo thỏa mãn mỉm cười, lời này lúc vén tóc cho Kỷ Tiệp trong quán cà phê đã nghĩ nói cho cậu biết rồi.

Chất tóc Kỷ Tiệp rất tốt, sợi tóc mảnh lại mềm, tóc mai hơi dài, sợi tóc có chút hỗn độn tự, cho dù có vài cọng tóc không nghe lời loạn kiều, cũng chỉ làm cho người khác cảm thấy cậu đặc biệt đáng yêu.

“Thiện Tường, Tiểu Thiên thật đáng thương… Thiết Nam hơi quá đáng.” Ký Tiệp đã hoàn toàn đầu nhập nội dung bộ phim, căn bản không chú ý tới hành động thân mật của Lý Thiện Tường, hắn nói cái gì cậu cũng không rõ, giờ chỉ quan tâm tới Tiểu Thiên đang thất tình.

“Ừ.” Lý Thiện Tường mỉm cười gật gật đầu, bất quá so với xem phim, hắn thấy ngồi sờ tóc Kỷ Tiệp còn hưởng thụ hơn.

Không hay, sờ sờ mó mó, làm nhiều sẽ thành nghiện… Lỡ sau này không thể sờ thì biết làm thế nào?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương