Là Em, Vẫn Luôn Là Em
-
Chương 105: Hãy cho anh một cơ hội
“Cha con mình đi đón mẹ đi.”
Nhìn đứa bé híp mắt cười mong chờ, Thiên nắm chặt tay đứa bé đi tới bến tàu. Tuy biết chỉ vài phút nữa anh sẽ gặp người con gái đã định trước là người phụ nữ của đời mình, nhưng anh vẫn vô cùng bối rối.
Đứng từ trên bến tàu nhìn người con gái ba năm không gặp, anh đã từng nghĩ thời gian có thể phai nhòa cảm xúc trong anh, nhưng khi nhìn cô từ xa, anh mới biết cảm xúc trong anh chưa từng phai nhạt. So với lần trước anh gặp, cô bây giờ càng thoát ra vẻ đẹp dễ hấp dẫn người khác phái, không hiểu sao anh có ý nghĩ muốn giấu cô đi, có lẽ giống như tiến sĩ Vương tám năm qua đã làm, giấu cô ở một nơi mà chỉ có một mình anh nhìn thấy.
Nhi từ xa nhìn bóng người lớn nhỏ đang ở bến tàu, cô từng nghĩ bản thân cô sẽ phản ứng thế nào với bóng người kia. Chỉ có điều giờ cô biết rồi, nhưng sao cô cảm thấy mình cũng không hề biết. Không phải là sự rối rắm, đau khổ hay thất vọng, chỉ là sự bình tĩnh. Trong tâm cô luôn muốn hỏi anh rằng, anh có lừa dối cô không? Nhi nở nụ cười, cô từng nghĩ cô không hề thích anh, những ký ức kia là giả tạo, khi cô nhớ lại thì cô căm ghét những người tạo ra ký ức giả tạo đó. Nhưng bây giờ cô mới hiểu hóa ra cô cũng thích anh, rất rất thích anh, cái thích này có phải là tình yêu không, cô không biết, nếu nói là yêu thì cô sẽ phải mong chờ nhưng ba năm qua cô không mong chờ, vậy cái thích này của cô là cái thích như thế nào.
Cả hai người mải suy nghĩ đến mức thuyền cập bến rồi mà không chút phản ứng, một người đứng trên thuyền và một người đứng ở dưới thuyền. Điều này khiến đứa bé hết nhìn người này tới người nọ, nó kéo kéo tay người lớn, nói:
“Cha! Mẹ”
Tiếng gọi này quả thật đúng lúc khiến hai người chợt tỉnh khỏi u mê.
“Nhi!”
“Anh Thiên!”
Cả hai cùng đồng thanh nhưng ánh mắt lại tránh né nhau. Thiên tránh né vì không muốn nhìn thấy đôi mắt trách cứ thất vọng của Nhi, Nhi tránh né vì không biết đối mặt với Thiên như thế nào.
Không gian trầm lắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng sóng đập vào bến tàu và chiếc thuyền.
“Anh muốn nói…”
“Em muốn nói…”
Cả hai lại đồng thanh, sau đó cả hai đều mở to mắt, há miệng nhìn nhau. Rồi cả hai đều cùng nhau mỉm cười. Thực ra Thiên không hề cảm thấy khó khăn về cuộc gặp gỡ này và cả Nhi cũng cảm thấy vậy.
“Anh nói trước đi.”
Nhi là người lên tiếng trước tiên, cô cảm thấy nếu lại lặng im thì cả hai sẽ lại rơi vào ngõ cụt, một người nhường một người là được rồi.
“Em lên đây đi.”
Thiên đưa tay chờ đợi Nhi nắm lấy, khi thấy Nhi hồi lâu mới nắm lấy tay mình anh vẫn chờ. Cảm giác vui sướng khi nắm được bàn tay kia khiến Thiên cảm thấy mình sẽ chẳng bao giờ rời được người này.
Nhi vừa lên bến tàu, đứa bé đã xà vào lòng Nhi, hình ảnh một lớn một nhỏ đập vào mắt Thiên khiến cảm giác vui sướng lại càng tăng cao, đây là gia đình của anh.
Nhi cảm nhận cảm xúc hạnh phúc của Thiên, điều này khiến Nhi vốn đang muốn hỏi ‘anh có từng lừa gạt em không’ lại thành ‘giá như hạnh phúc này không bao giờ mất đi’. Nhi giật mình vì suy nghĩ của mình, nếu nói ai là kẻ phá hoại tuổi thơ của mình thì chính là cha mẹ và bác của người này, tuổi thơ không trọn vẹn, bản thân chỉ là vật thí nghiệm, vậy mà chỉ vì cảm xúc hạnh phúc này cô lại muốn bỏ quên tất cả những nỗi đau tuổi thơ sao?
Thiên không hề cảm giác được suy nghĩ của Nhi, nhưng anh cũng đã tự nói với mình phải bình tĩnh và giải thích mọi chuyện cho Nhi, và phải nắm chặt tay người này không bỏ ra. Tám năm không có cô đã khiến anh đau khổ như thế nào, ba năm sống trong giằng vặt của gia đình gây ra cho cô, nỗi ám ảnh khi nhìn thấy quá khứ tuổi thơ của cô như chính bản thân anh trải qua, mà anh biết cô còn đau đớn hơn những gì anh nhìn thấy, anh cảm nhận cơ.
“Anh nói đi.”
Nhi giao đứa bé cho Kyo rồi đi theo Thiên trở về phòng của Thiên, cô biết cho dù không để đứa bé ở lại nó cũng biết suy nghĩ của cha mẹ nó, nhưng không hiểu sao cô vẫn không muốn nó nhìn thấy sự rạn nứt trên khuôn mặt của cha mẹ chúng.
“Em ngồi xuống đi.”
Thiên nhìn phòng ngủ của mình, vì đang ở trung tâm nghiên cứu nên mỗi phòng đều chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn nhỏ đầu giường và một chiếc tủ đựng quần áo. Mọi người tiếp khách đều tới phòng khách của trung tâm, nhưng chuyện hai người anh không muốn có người thứ ba biết, nên anh mới lựa chọn nói chuyện trong phòng ngủ này.
Nhi nhìn gian phòng đơn giản, cũng không khác so với nơi tám năm cô ở, có lẽ vì là trung tâm nghiên cứu FLY có đặc thù kiến trúc như nhau. Cô đi tới và ngồi bên giường, thuận tay với chiếc gối ở đầu giường và ôm vào lòng, trong căn phòng có mùi hương đặc trưng của Thiên khiến lòng cô nao nao một cảm giác kỳ lạ. Nhi hít thở thật sâu và xua tan cảm giác không đúng trong lòng mình.
Cô nhìn Thiên đi đi lại lại trong phòng rồi gãi đầu thở dài một cái, sau đó cũng bỏ giầy leo lên giường ngồi đối diện với cô. Đã bao nhiêu lâu hai người không ngồi trên giường kiểu này nhỉ? Nhi không nhớ, nhưng nhìn Thiên đang dại ra có lẽ cũng đang nghĩ tới những ký ức xa xôi này.
“Nhi, hãy cho anh một cơ hội!”
Thiên vừa nói xong thì ngay lập tức muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, thế nào lại nói một câu như vậy. Mà Nhi vừa nghe xong thì cũng há miệng như muốn rớt cằm nhìn anh, đây hình như không phải trọng tâm nói chuyện của hai người. Cô nghiêng đầu tựa vào tay đặt trên gối nhìn anh, khó nhọc nói:
“Anh có ý gì?”
“Anh biết chuyện cha mẹ và bác anh làm với em và gia đình em. Anh rất muốn xin lỗi nhưng anh cũng không hề biết chuyện đó. Anh…”
Nhi muốn nói nhưng miệng há ra rồi lại ngậm, rốt cuộc cũng im lặng nhìn Thiên nói:
“Anh sẽ không xin lỗi em đâu, đó là chuyện của thế hệ trước. Anh… tuy rằng anh cũng bị thay đổi ký ức, nhưng khi lấy lại ký ức…”
Nhi nghe tới đây thì nở nụ cười chua sót, cô mong chờ điều gì, anh ấy đã có lại ký ức, toàn bộ ký ức về hai người đều là giả dối, cô mong chờ điều gì cơ chứ. Nhi cúi đầu che đi cảm xúc trong mắt mình mà không biết ánh mắt Thiên cũng đang vô cùng bối rối.
“Đúng là ký ức tuổi thơ là giả dối nhưng tình cảm của anh giành cho em là thật. Ý anh muốn nói là… anh … anh yêu em.”
Nhi ngẩng đầu, há miệng muốn nói điều gì đó, nhưng vừa nghe thấy câu cuối của Thiên thì hoàn toàn ngẩn ngơ. Anh ấy nói yêu mình, anh ấy nói yêu mình. Dường như những tủi thân, đau thương của quá khứ chỉ vì một câu nói này mà hoàn toàn biến mất. Nhi nhìn Thiên, ánh mắt anh hổ phách vốn sâu không thấy đáy lúc này lại chứa đựng bối rối và thương yêu mãnh liệt. Nhìn anh như một đứa trẻ chờ mong cha mẹ khen ngợi bản thân mình tài giỏi vậy.
Tự dưng Nhi cảm thấy anh không phải là người chín chắn trong suy nghĩ của mình, ờ mà đúng, cái người chín chắn uy nghiêm kia là do những người đó tạo ra trong ký ức của cô, có khi anh vốn là người nhiều cảm xúc chứ không phải cái mặt chết cứng, khi anh hóa giải ký ức giả tạo thì anh sẽ trở về với chính bản thân anh. Nhi cười, cô cảm thấy những rối rắm của mình chỉ vì lúc này mà đã hoàn toàn biến mất, nếu như Vương Thanh Vân biết suy nghĩ và hành động lúc này của cô, chắc chắn sẽ mắng cô là ngốc.
“Anh.. anh yêu em…”
Thiên thấy ánh mắt Nhi đang đờ đờ đẫn đẫn thì cảm thấy lo lắng, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong con mắt của Nhi, anh biết Nhi đã hiểu anh nói gì, nhưng anh sợ hãi cô sẽ khinh bỉ anh. Thiên vừa nhìn thăm dò Nhi, vừa lặp lại câu nói một lần.
Nhi nhìn Thiên lo được lo mất mà thật sự hạnh phúc. Hạnh phúc với cô đơn giản lắm, chỉ cần ánh mắt quan tâm của người này, chỉ cần tình yêu của người này, chỉ cần gia đình và bạn bè bên cô là cô thấy hạnh phúc lắm rồi.
Nhi đặt hai tay hai bên, rướn người lên và hôn nhẹ môi Thiên. Thiên còn đang lo lắng, bỗng chốc thấy Nhi càng lúc càng gần thì ngạc nhiên, sau đó, anh cảm nhận đôi môi mềm mại của Nhi thì hoàn toàn như bị điện giật.
Sau giây phút ngơ ngẩn, Thiên đáp trả lại nụ hôn của Nhi. Đây là Nhi đáp trả lại cô yêu anh đúng không, đúng không? Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong thâm tâm anh, mà mặt ngoài anh cũng dùng hành động của mình để bày tỏ cảm xúc của mình.
Nhi vốn chỉ muốn hôn nhẹ Thiên, nhưng đến khi Thiên bá đáo hôn khiến cô hít thở không thông. Nhi nằm ở trên giường thở phì phò, Thiên nằm ở phía trên ôm chặt Nhi vào lòng. Bây giờ anh cảm thấy cả người thư thái, không có bất kỳ hành động gì ngoài ôm nhau, nhưng anh cảm thấy rất thỏa mãn.
“Em… em nghĩ … em cũng… yêu anh.”
Nhi đỏ mặt, vừa thở vừa nói. Lúc trước cô tự nhận mình rất thích Thiên, vừa mới nãy vẫn không tin đấy là tình yêu. Nhưng nụ hôn vừa rồi khiến cả thân và tâm cô đều thỏa mãn, cô còn muốn nhiều hơn thế, cô biết, đấy là vì cô cũng yêu anh. Chỉ nghe giải thích của anh, chỉ cần một cái chạm tay của anh, chỉ cần một nụ hôn của anh cũng khiến cả người cô vui thích. Bởi vì anh nên cô có cảm giác đó.
Thiên ngẩng đầu nhìn Nhi, giờ phút này anh muốn nói rất nhiều, nhưng anh không biết mình nên nói gì mới đúng, vì vậy, anh chỉ có thể dùng ánh mắt yêu thương nhìn Nhi khiến mặt cô càng lúc càng đỏ hơn.
Nhìn đứa bé híp mắt cười mong chờ, Thiên nắm chặt tay đứa bé đi tới bến tàu. Tuy biết chỉ vài phút nữa anh sẽ gặp người con gái đã định trước là người phụ nữ của đời mình, nhưng anh vẫn vô cùng bối rối.
Đứng từ trên bến tàu nhìn người con gái ba năm không gặp, anh đã từng nghĩ thời gian có thể phai nhòa cảm xúc trong anh, nhưng khi nhìn cô từ xa, anh mới biết cảm xúc trong anh chưa từng phai nhạt. So với lần trước anh gặp, cô bây giờ càng thoát ra vẻ đẹp dễ hấp dẫn người khác phái, không hiểu sao anh có ý nghĩ muốn giấu cô đi, có lẽ giống như tiến sĩ Vương tám năm qua đã làm, giấu cô ở một nơi mà chỉ có một mình anh nhìn thấy.
Nhi từ xa nhìn bóng người lớn nhỏ đang ở bến tàu, cô từng nghĩ bản thân cô sẽ phản ứng thế nào với bóng người kia. Chỉ có điều giờ cô biết rồi, nhưng sao cô cảm thấy mình cũng không hề biết. Không phải là sự rối rắm, đau khổ hay thất vọng, chỉ là sự bình tĩnh. Trong tâm cô luôn muốn hỏi anh rằng, anh có lừa dối cô không? Nhi nở nụ cười, cô từng nghĩ cô không hề thích anh, những ký ức kia là giả tạo, khi cô nhớ lại thì cô căm ghét những người tạo ra ký ức giả tạo đó. Nhưng bây giờ cô mới hiểu hóa ra cô cũng thích anh, rất rất thích anh, cái thích này có phải là tình yêu không, cô không biết, nếu nói là yêu thì cô sẽ phải mong chờ nhưng ba năm qua cô không mong chờ, vậy cái thích này của cô là cái thích như thế nào.
Cả hai người mải suy nghĩ đến mức thuyền cập bến rồi mà không chút phản ứng, một người đứng trên thuyền và một người đứng ở dưới thuyền. Điều này khiến đứa bé hết nhìn người này tới người nọ, nó kéo kéo tay người lớn, nói:
“Cha! Mẹ”
Tiếng gọi này quả thật đúng lúc khiến hai người chợt tỉnh khỏi u mê.
“Nhi!”
“Anh Thiên!”
Cả hai cùng đồng thanh nhưng ánh mắt lại tránh né nhau. Thiên tránh né vì không muốn nhìn thấy đôi mắt trách cứ thất vọng của Nhi, Nhi tránh né vì không biết đối mặt với Thiên như thế nào.
Không gian trầm lắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng sóng đập vào bến tàu và chiếc thuyền.
“Anh muốn nói…”
“Em muốn nói…”
Cả hai lại đồng thanh, sau đó cả hai đều mở to mắt, há miệng nhìn nhau. Rồi cả hai đều cùng nhau mỉm cười. Thực ra Thiên không hề cảm thấy khó khăn về cuộc gặp gỡ này và cả Nhi cũng cảm thấy vậy.
“Anh nói trước đi.”
Nhi là người lên tiếng trước tiên, cô cảm thấy nếu lại lặng im thì cả hai sẽ lại rơi vào ngõ cụt, một người nhường một người là được rồi.
“Em lên đây đi.”
Thiên đưa tay chờ đợi Nhi nắm lấy, khi thấy Nhi hồi lâu mới nắm lấy tay mình anh vẫn chờ. Cảm giác vui sướng khi nắm được bàn tay kia khiến Thiên cảm thấy mình sẽ chẳng bao giờ rời được người này.
Nhi vừa lên bến tàu, đứa bé đã xà vào lòng Nhi, hình ảnh một lớn một nhỏ đập vào mắt Thiên khiến cảm giác vui sướng lại càng tăng cao, đây là gia đình của anh.
Nhi cảm nhận cảm xúc hạnh phúc của Thiên, điều này khiến Nhi vốn đang muốn hỏi ‘anh có từng lừa gạt em không’ lại thành ‘giá như hạnh phúc này không bao giờ mất đi’. Nhi giật mình vì suy nghĩ của mình, nếu nói ai là kẻ phá hoại tuổi thơ của mình thì chính là cha mẹ và bác của người này, tuổi thơ không trọn vẹn, bản thân chỉ là vật thí nghiệm, vậy mà chỉ vì cảm xúc hạnh phúc này cô lại muốn bỏ quên tất cả những nỗi đau tuổi thơ sao?
Thiên không hề cảm giác được suy nghĩ của Nhi, nhưng anh cũng đã tự nói với mình phải bình tĩnh và giải thích mọi chuyện cho Nhi, và phải nắm chặt tay người này không bỏ ra. Tám năm không có cô đã khiến anh đau khổ như thế nào, ba năm sống trong giằng vặt của gia đình gây ra cho cô, nỗi ám ảnh khi nhìn thấy quá khứ tuổi thơ của cô như chính bản thân anh trải qua, mà anh biết cô còn đau đớn hơn những gì anh nhìn thấy, anh cảm nhận cơ.
“Anh nói đi.”
Nhi giao đứa bé cho Kyo rồi đi theo Thiên trở về phòng của Thiên, cô biết cho dù không để đứa bé ở lại nó cũng biết suy nghĩ của cha mẹ nó, nhưng không hiểu sao cô vẫn không muốn nó nhìn thấy sự rạn nứt trên khuôn mặt của cha mẹ chúng.
“Em ngồi xuống đi.”
Thiên nhìn phòng ngủ của mình, vì đang ở trung tâm nghiên cứu nên mỗi phòng đều chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn nhỏ đầu giường và một chiếc tủ đựng quần áo. Mọi người tiếp khách đều tới phòng khách của trung tâm, nhưng chuyện hai người anh không muốn có người thứ ba biết, nên anh mới lựa chọn nói chuyện trong phòng ngủ này.
Nhi nhìn gian phòng đơn giản, cũng không khác so với nơi tám năm cô ở, có lẽ vì là trung tâm nghiên cứu FLY có đặc thù kiến trúc như nhau. Cô đi tới và ngồi bên giường, thuận tay với chiếc gối ở đầu giường và ôm vào lòng, trong căn phòng có mùi hương đặc trưng của Thiên khiến lòng cô nao nao một cảm giác kỳ lạ. Nhi hít thở thật sâu và xua tan cảm giác không đúng trong lòng mình.
Cô nhìn Thiên đi đi lại lại trong phòng rồi gãi đầu thở dài một cái, sau đó cũng bỏ giầy leo lên giường ngồi đối diện với cô. Đã bao nhiêu lâu hai người không ngồi trên giường kiểu này nhỉ? Nhi không nhớ, nhưng nhìn Thiên đang dại ra có lẽ cũng đang nghĩ tới những ký ức xa xôi này.
“Nhi, hãy cho anh một cơ hội!”
Thiên vừa nói xong thì ngay lập tức muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, thế nào lại nói một câu như vậy. Mà Nhi vừa nghe xong thì cũng há miệng như muốn rớt cằm nhìn anh, đây hình như không phải trọng tâm nói chuyện của hai người. Cô nghiêng đầu tựa vào tay đặt trên gối nhìn anh, khó nhọc nói:
“Anh có ý gì?”
“Anh biết chuyện cha mẹ và bác anh làm với em và gia đình em. Anh rất muốn xin lỗi nhưng anh cũng không hề biết chuyện đó. Anh…”
Nhi muốn nói nhưng miệng há ra rồi lại ngậm, rốt cuộc cũng im lặng nhìn Thiên nói:
“Anh sẽ không xin lỗi em đâu, đó là chuyện của thế hệ trước. Anh… tuy rằng anh cũng bị thay đổi ký ức, nhưng khi lấy lại ký ức…”
Nhi nghe tới đây thì nở nụ cười chua sót, cô mong chờ điều gì, anh ấy đã có lại ký ức, toàn bộ ký ức về hai người đều là giả dối, cô mong chờ điều gì cơ chứ. Nhi cúi đầu che đi cảm xúc trong mắt mình mà không biết ánh mắt Thiên cũng đang vô cùng bối rối.
“Đúng là ký ức tuổi thơ là giả dối nhưng tình cảm của anh giành cho em là thật. Ý anh muốn nói là… anh … anh yêu em.”
Nhi ngẩng đầu, há miệng muốn nói điều gì đó, nhưng vừa nghe thấy câu cuối của Thiên thì hoàn toàn ngẩn ngơ. Anh ấy nói yêu mình, anh ấy nói yêu mình. Dường như những tủi thân, đau thương của quá khứ chỉ vì một câu nói này mà hoàn toàn biến mất. Nhi nhìn Thiên, ánh mắt anh hổ phách vốn sâu không thấy đáy lúc này lại chứa đựng bối rối và thương yêu mãnh liệt. Nhìn anh như một đứa trẻ chờ mong cha mẹ khen ngợi bản thân mình tài giỏi vậy.
Tự dưng Nhi cảm thấy anh không phải là người chín chắn trong suy nghĩ của mình, ờ mà đúng, cái người chín chắn uy nghiêm kia là do những người đó tạo ra trong ký ức của cô, có khi anh vốn là người nhiều cảm xúc chứ không phải cái mặt chết cứng, khi anh hóa giải ký ức giả tạo thì anh sẽ trở về với chính bản thân anh. Nhi cười, cô cảm thấy những rối rắm của mình chỉ vì lúc này mà đã hoàn toàn biến mất, nếu như Vương Thanh Vân biết suy nghĩ và hành động lúc này của cô, chắc chắn sẽ mắng cô là ngốc.
“Anh.. anh yêu em…”
Thiên thấy ánh mắt Nhi đang đờ đờ đẫn đẫn thì cảm thấy lo lắng, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong con mắt của Nhi, anh biết Nhi đã hiểu anh nói gì, nhưng anh sợ hãi cô sẽ khinh bỉ anh. Thiên vừa nhìn thăm dò Nhi, vừa lặp lại câu nói một lần.
Nhi nhìn Thiên lo được lo mất mà thật sự hạnh phúc. Hạnh phúc với cô đơn giản lắm, chỉ cần ánh mắt quan tâm của người này, chỉ cần tình yêu của người này, chỉ cần gia đình và bạn bè bên cô là cô thấy hạnh phúc lắm rồi.
Nhi đặt hai tay hai bên, rướn người lên và hôn nhẹ môi Thiên. Thiên còn đang lo lắng, bỗng chốc thấy Nhi càng lúc càng gần thì ngạc nhiên, sau đó, anh cảm nhận đôi môi mềm mại của Nhi thì hoàn toàn như bị điện giật.
Sau giây phút ngơ ngẩn, Thiên đáp trả lại nụ hôn của Nhi. Đây là Nhi đáp trả lại cô yêu anh đúng không, đúng không? Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong thâm tâm anh, mà mặt ngoài anh cũng dùng hành động của mình để bày tỏ cảm xúc của mình.
Nhi vốn chỉ muốn hôn nhẹ Thiên, nhưng đến khi Thiên bá đáo hôn khiến cô hít thở không thông. Nhi nằm ở trên giường thở phì phò, Thiên nằm ở phía trên ôm chặt Nhi vào lòng. Bây giờ anh cảm thấy cả người thư thái, không có bất kỳ hành động gì ngoài ôm nhau, nhưng anh cảm thấy rất thỏa mãn.
“Em… em nghĩ … em cũng… yêu anh.”
Nhi đỏ mặt, vừa thở vừa nói. Lúc trước cô tự nhận mình rất thích Thiên, vừa mới nãy vẫn không tin đấy là tình yêu. Nhưng nụ hôn vừa rồi khiến cả thân và tâm cô đều thỏa mãn, cô còn muốn nhiều hơn thế, cô biết, đấy là vì cô cũng yêu anh. Chỉ nghe giải thích của anh, chỉ cần một cái chạm tay của anh, chỉ cần một nụ hôn của anh cũng khiến cả người cô vui thích. Bởi vì anh nên cô có cảm giác đó.
Thiên ngẩng đầu nhìn Nhi, giờ phút này anh muốn nói rất nhiều, nhưng anh không biết mình nên nói gì mới đúng, vì vậy, anh chỉ có thể dùng ánh mắt yêu thương nhìn Nhi khiến mặt cô càng lúc càng đỏ hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook