Là Anh Yêu Thầm Trước
-
Chương 21
Anh Đào đương nhiên không nghĩ tới chuyện lại tiến triển tới mức này.
Chỉ là cô cũng có yêu, cũng muốn trả giá một số thứ liên quan tới yêu.
Cho dù cô đã không còn tư cách…
Sở dĩ phát sinh quan hệ không thể dễ dàng cắt đứt với Trình Kiệt, cũng có một chút ích kỷ trong cô.
Đối với thứ xa xôi không thể với tới này, cô rất muốn cảm nhận được nó, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Như vậy thì ở trong lòng cô, cô cũng coi như là đã gả cho anh rồi.
Chỉ là giữa bọn họ, trước sau gì cũng cần phải có một người dẫn đầu rời khỏi mối quan hệ này trước.
Anh Đào biết, lúc này đây giống như với tám năm về trước.
Cần cô phải làm chuyện gì đó.
Máy tin đẩy ra một tờ tài liệu, tiếng máy móc vận hành vang lên không ngừng, nhưng Anh Đào vẫn còn đang xuất thần.
Một y tá nhắc nhở cô: “Bác sĩ Dụ, tài liệu chị cần đã in xong rồi kìa.”
Anh Đào đáp một tiếng.
Đem đồ sửa sang tốt xong, lại quay chở về văn phòng của mình.
Đêm đó Trình Kiệt nằng nặc đòi ở lại khách sạn, tuy anh không làm gì cô, nhưng lại bám riết không buông dỗ dành cô muốn kết hôn.
Mấy ngày trôi qua, tâm Anh Đào vẫn còn có chút loạn.
Cô ấn huyệt thái dương, cưỡng ép bản thân chuyên tâm vào công việc.
Góc bàn bị người nào đó đẩy tới một ly nước ấm, tầm mắt Anh Đào dời qua, đối diện với đôi mắt ôn nhuận tràn đầy ý cười.
Là tiến sĩ y học hai ngày trước vừa mới tới đây, Kha Dịch, hiện đang ở cùng phòng làm việc với cô.
“Cảm ơn.”
“Bác sĩ Dụ hình như không được thoải mái.”
Anh Đào mím môi: “Không có.”
Tầm mắt Kha Dịch dừng trên tập ca bệnh rất dày ở trước mặt cô, “Có phải gần đây nhiều bệnh nhân quá nên cô cảm thấy mệt đúng không? Nghe nói bệnh viện sắp xếp cho cô giải phẫu đều là những ca nguy hiểm.”
“Là chức trách thôi, không có việc gì.”
Anh Đào khiêm tốn ôn hòa như vậy, không chỉ có người bệnh thích, mà đến cả viện trưởng của bệnh viện hay các y tá xung quanh cũng đều có quan hệ rất tốt với cô.
Ngày đầu tiên Kha Dịch tới đây liền chú ý tới cô, thật sự là nữ bác sĩ này quá mức xinh đẹp, không giống như người làm ngành y trị bệnh cứu người, cô giống như một nữ minh tinh hơn, hơn nữa tính cách lại còn là loại hình lý tưởng mà hắn thích.
“Có chuyện gì cần tôi giúp thì bác sĩ Dụ cứ nói nhé.”
“Cảm ơn.”
Kha Dịch trở về vị trí xong, nữ bác sĩ Tần Tự đã nhích tới gần Anh Đào: “Tôi thấy bác sĩ Kha có ý tứ với cô đó, hai ngày nay người ta toàn bưng trà rót nước cho cô còn gì.”
Anh Đào cười nhạt: “Đừng nói linh tinh.”
“Linh tinh chỗ nào chứ, sao hắn không đưa nước cho những người khác? Lại chỉ đối với cô hỏi han ân cần như vậy.”
Tần Tự dùng mu bàn tay che miệng lại, giọng càng thêm nhỏ nói với cô: “Phóng mắt nhìn ra toàn bộ cái bệnh viện này, cũng chỉ có Kha Dịch mới miễn cưỡng xứng đôi với cô thôi, cô có thể suy xét một chút.”
Bệnh viện trừ viện trưởng ra thì không có ai biết tình hình thân thể của Anh Đào, cô cũng không phải người muốn làm chậm trễ cuộc đời của người khác. Chỉ cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục làm việc.
Buổi chiều có cuộc họp, khoa tim mạch sắp phải triển khai nghiên cứu đề tài và thảo luận các vấn đề liên quan.
Anh Đào với Kha Dịch được phân vào một nhóm, Tần Tự trêu chọc hai người bọn họ cũng được ông trời hỗ trợ ưu ái.
Anh Đào rất có cảm giác bất đắc dĩ.
Sau khi tan làm, Anh Đào với Kha Dịch ở lại để xác định đề tài nghiên cứu.
Điện thoại trong túi Anh Đào vẫn luôn rung lên, lấy ra nhìn thấy lại là tin nhắn của Trình Kiệt.
[ Ở bên cạnh người đàn ông nào vậy? Sao không nghe điện thoại của anh? ]
“…”
Kha Dịch in xong tài liệu đi tới, liếc thấy tin nhắn trên điện thoại cô, kinh ngạc nhướng mày, lại không nói gì hết.
Bận rộn tới gần 10 giờ tối, Kha Dịch đưa ra ý kiến: “Cùng nhau đi ăn bữa khuya chứ?”
Anh Đào nhàn nhạt cười lắc đầu: “Thôi, tôi không có thói quen ăn khuya. Mẹ tôi chắc là đang ở nhà chờ, tôi phải về.”
“Vậy tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi tự mình bắt xe là được.”
Kha Dịch vẫn kiên trì: “Như vậy sao được, giờ này mà còn gọi xe rất không an toàn, đừng khách khí với tôi, cô nói địa chỉ nhà đi, nói không chừng là chúng ta tiện được thì sao.”
Nụ cười ôn hòa của Anh Đào vẫn duy trì ở đó, nhưng ý tứ cự tuyệt lại rất rõ: “Thật sự là không cần.”
“Được rồi, vậy cô về nhà an toàn thì nhắn một tin cho tôi nhé, tôi sẽ lo lắng.”
Bàn tay thu dọn đồ đạc của Anh Đào hơi dừng lại, lời này có chút ái muội, cho nên cô không đáp.
**
Trình Kiệt xoay xoay điện thoại chờ tin nhắn, mà Anh Đào lại giống như một người đang mất tích.
Việc này khá buồn cười, không phải người ta nói sau khi nam nữ phát sinh quan hệ thì con gái sẽ càng sốt ruột lo được lo mất sao?
Sao tới bọn họ lại đảo trời ngược đất thế này?
Đủ loại hành vi của Dụ Anh Đào đều chứng minh cô chính là một tra nữ.
Trình Kiệt càng nghĩ càng không dễ chịu, tức giận bỏ điện thoại vào trong túi, quay đầu tìm tòi trên máy tính.
[ Làm cách nào để nội tâm tra nữ đau đớn ]
Xem đến nửa đêm, anh bỗng nhiên cảm thấy hành vi này của mình rất ngu ngốc.
Chờ tới khi cầm điện thoại lên xem, lại không có một cuộc gọi nhỡ hay một tin nhắn mới nào.
Trình Kiệt tức tới bật cười.
Được.
Lợi hại.
Trình Kiệt tắt nguồn điện thoại.
Nói cho bản thân mình biết, đàn ông không thể chửi bậy được.
Ngày hôm sau.
Sau khi đóng phim xong Trình Kiệt phải tới tham gia hội đấu giá nổi tiếng lừng lẫy ở Hoài Thành.
Nơi này giống như là nơi tụ tập của các danh viện phú hào*, người trong giới giải trí tới cũng không ít.
*Những người giàu có
Có rất nhiều minh tinh muốn tìm kẻ có tiền làm kim chủ, loại chuyện này chẳng phân biệt nam nữ, bất quá Trình Kiệt chưa bao giờ yêu cầu.
Anh không phải là do kim chủ nâng đỡ lên mà là năm đó làm diễn viên quần chúng trong một bộ phim điện ảnh, mỗi bước đi đều để lại dấu ấn, rèn luyện kỹ thuật diễn vững chắc sau đó mới có cơ hội xuất đầu.
Hội đấu giá ở Hoài Thành cử thành ở trang viên Tương Thủy, hội trường tráng lệ huy hoàng, kim quang lóng lánh. Mọi người mặc trang phục lộng lẫy tham dự phát ra ánh hào quang chói mắt.
Nhiều năm trước, lần đầu tiên xuất hiện tại loại trường hợp như thế này, Trình Kiệt đã cảm thấy châm chọc. Trước kia ở trấn Cố Thủy, nơi anh ở là một chỗ ẩm lướt âm lãnh, khi đó căn bản không hề nghĩ tới có một ngày anh sẽ xuất hiện ở một nơi cao cấp như vậy.
Ai có thể nghĩ đến, người như anh đã từng không có bất cứ ước mơ gì, không có bất cứ khát vọng nào. Chỉ muốn có thể để lão già nhà mình có thể an tâm dưỡng lão, có thể ăn no mặc ấm mỗi ngày là được.
Đối với người nghèo mà nói, tồn tại đã là một chuyện không dễ dàng gì, ước mơ gì đó đều chỉ là phù du.
Nhưng sự xuất hiện của Dụ Anh Đào làm anh bắt đầu tự ngẫm lại bản thân.
Anh nghĩ, anh thấp kém bụi bặm như vậy thật sự không xứng với cô.
Nhưng như hiện tại thì sao.
Trình Kiệt lắc nhẹ ly champagne trên tay, rũ mắt nhìn một thân hàng hiệu xa xỉ của mình.
Những diễn viên cùng lứa với anh đều cung cung kính kính gọi anh một tiếng tiền bối, các nhà đầu tư cũng tới uống một ly rượu với anh, nhóm tiểu thư khuê các trước nay không xem trọng người như anh thế nhưng cũng sẽ liếc mắt đưa tình, õng ẹo tạo dáng hy vọng được anh chú ý.
Trình Kiệt nhẹ nuốt rượu vào bụng, không người nào biết, Trình ảnh đế nổi tiếng khắp giới giải trí giờ phút này lại tâm tâm niệm niệm một nữ bác sĩ chưa từng làm anh yên tâm một giây phút nào kia.
Văn Chính từ toilet trở về, vui vẻ cảm thán: “Quả không hổ danh là anh Kiệt, ban nãy em vừa mới qua đây đã thấy trong mười cô gái xinh đẹp thì chín người nói là fans anh rồi, ai cũng muốn được dùng bữa tối với anh đó, còn muốn đút tiền cho em nữa.”
Văn Chính mở bàn tày mình ra, bên trên đều là tờ giấy ghi số điện thoại, “Anh Kiệt, anh có chọn ai không? Đều rất xinh đẹp đấy.”
Trình Kiệt nhìn lướt qua, chán đến chết hỏi: “Chín người nói là fans tôi, vậy người còn lại thì sao?”
Văn Chính ghé sát tới thấp giọng nói với anh: “Người còn lại là một phú bà, nói muốn mang theo toàn bộ người thân gả cho anh.”
Văn Chính còn đặc biệt tri kỷ: “Anh Kiệt chọn người nào?”
Trình Kiệt đung đưa ly rượu liếc hắn.
Văn Chính sợ nhất là loại ánh mắt bất động thanh sắc nhưng lại lạnh tới tận xương này của anh, cười cười ôm cổ mình.
Sau khi hội đấu giá bắt đầu, Trình Kiệt liền nhìn trúng một cái lắc tay.
Người bán đấu giá đang giới thiệu chiếc lắc tay này đã có niên đại nhiều năm, tới nay cũng ít nhất là đã năm, sáu tăm năm rồi.
Lắc tay được sản xuất từ Columbia, màu ngọc lục bảo trong suốt, bên trong còn có nước, ôn ôn nhuận nhuận, tố tĩnh xinh đẹp.
“Lấy nó.”
Trình Kiệt lên tiếng, Văn Chính lập tức giơ thẻ bài lên.
Chiếc lắc tay này là hàng đấu giá quý nhất đêm nay, người cạnh tranh không ít, mỗi lần có người ra giá cao, Trình Kiệt đều bình tĩnh, lười biếng nói cho Văn Chính: “Tiếp tục.”
Giá cả càng nâng càng cao, có xu thế muốn hét giá trên trời.
Trình Kiệt không phải lần đầu tiên tham gia hội đấu giá, nhưng trước kia chưa từng tham gia cạnh tranh, lần này nhất quyết phải được như vậy làm cho người khác có chút ngoài ý muốn.
Có người trêu chọc: “Trình tiên sinh đoạt lắc tay của phụ nữ làm gì thế? Chẳng lẽ là tặng cho người trong lòng sao?”
Trình Kiệt không chút để ý điều chỉnh dáng ngồi, anh tuấn quý khí.
Tiếng nói cực nhạt: “Tặng cho vợ.”
!!
Hội trường kinh ngạc đến ngây người, nhóm danh viện (tiểu thư nhà giàu) cùng với nhóm minh tinh tâm vỡ đầy đất.
Văn Chính đỡ trán, hắn nói mà, anh Kiệt làm gì cứ phải một hai đòi bằng được cái lắc tay đó làm gì chứ, trừ bỏ đưa cho bác sĩ Dụ thì còn có thể đưa cho ai được!
Có lẽ là bởi vì câu trả lời của Trình Kiệt mà rất nhiều danh viện cùng nữ minh tinh không tham gia đấu giá vào cái lắc tay này phảng phất ý nghĩ không muốn Trình Kiệt có được nó.
Nhưng tài lực của Trình Kiệt, hiển nhiên vượt qua cả nhận thức của mọi người.
Cuối cùng, anh lấy giá trên trời thành công có được chiếc lắc tay bằng ngọc này.
**
Anh Đào gần đây nghiên cứu dự án có chút bận rộn, buổi trưa mới có chút thời gian nghỉ ngơi.
Ngồi trong công viên nhỏ của bệnh viện phơi nắng uống cafe, bỗng nhiên nhìn thấy tin nhắn của Trình Kiệt.
[ Em rất thích ý nhỉ. ]
?
Anh đang ở đây?
Anh Đào ngẩng đầu, nhìn đến nam nhân tuấn tú cao gầy đang đứng dưới tàng cây đối diện mình.
Anh mang mũ với khẩu trang, hai tay ôm ngực lười biếng dựa vào thân câu, đẹp trai cực kỳ.
Anh thong thả đứng thẳng lên đi về phía bên này.
Dụ Anh Đào không được tự nhiên nắm chặt cốc cafe trong tay.
Trình Kiệt đứng trước mặt cô, bóng đen dày đặc phủ xuống người cô, từ trên cao lạnh nhạt liếc cô.
“Sao anh lại tới đây?”
“Sao anh lại không thể tới, anh tới xem vợ của anh.”
“…”
Anh Đào bị anh làm cho khiếp sợ, có chút ấp úng: “Ai… Ai là vợ anh.”
Trình Kiệt cười khẽ, áp người xuống, cánh tay thon dài chống ở thành ghế bên người cô, cứ như vậy vây cô ở trong ngực. Chỉ dư lại đôi mắt thanh thanh lãnh lãnh ở bên ngoài kia đang lộ liễu trắng trợn nhìn thẳng vào cô.
“Anh nói tới xem vợ anh, lại chưa nói là xem em, em khẩn trương cái gì?”
Lông mi Anh Đào nhẹ run, tránh đi tầm mắt nóng rực của anh, “Anh nói phải, vậy anh mau đi tìm vợ anh đi.”
Anh bắt đầu rối rắm: “Đợi chút nữa đi, em so với cô ấy đẹp hơn, anh nói chuyện với em một lát đã.”
Quả thực là không thể trêu vào mà.
Anh Đào bị anh kéo vào trong xe bảo mẫu.
Trong xe không có ai, Văn Chính đã sớm tìm một chỗ thích hợp để đỗ xe giúp hai người.
Trình Kiệt đóng cửa xe lại, cởi khẩu trang ra, bắt đầu ở trên người cô lục tìm cái gì đó.
“Trình Kiệt, anh làm cái gì vậy?”
Anh lạnh mặt sờ thấy điện thoại của cô, mở lên nhìn cuộc gọi tới cùng tin nhắn của cô, cả WeChat không có trả lời kia nữa.
Anh siết chặt điện thoại, lông mày nhướng lên cao hỏi cô: “Tại sao không trả lời, cho anh một lý do.”
“Tôi rất bận.”
“Bận cái gì? Bận đến mức không rảnh trả lời tin nhắn của anh? Dụ Anh Đào, ngay cả một dấu chấm em cũng không cho anh, em đúng là giỏi lắm!”
Anh Đào ngồi bên cạnh nghe anh quở trách, Trình Kiệt ý thức được ngữ khí của mình có chút hung, bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu cởi giày cô ra, thế nhưng lại bắt đầu xoa chân cho cô, mặt thoạt nhìn còn rất âm trầm.
“Anh làm gì vậy?”
“Đệch. Dỗ em đó.”
“…”
Mới đầu anh thật sự chỉ xoa xoa mà thôi, một lúc sau lại có chút không thích hợp, càng giống như đang âu yếm hơn, ngón tay lướt lên trên gót chân cô, đuôi mắt nhiễm chút màu sắc không bình thường.
Anh Đào đá nhẹ vào ngực anh: “Làm gì đấy.”
Trình Kiệt sửng sốt, trầm thấp cười.
Anh phát hiện bản thân thế nhưng rất thích cái cảm giác bị đá này.
Anh đem cái chân trắng nõn kiều nộn của Anh Đào ấn trong lồng ngực, bỗng nhiên ôm lấy gáy cô kéo xuống: “Đá thêm vài cái nữa đi.”
Anh Đào đỏ mặt: “Biến thái.”
Anh bật cười.
Cười xong, anh lấy cái lắc tay mình có được từ hội đấu giá mang lên cho cô. Anh Đào sao có thể nhận.
Trình Kiệt vỗ nhẹ bàn tay đang muốn tháo ra của cô.
“Tùy tiện mua ở trên đường, có năm tệ thôi, cầm lấy.”
“…”
Anh Đào hỏi rất nghiêm túc: “Trình Kiệt, anh cho tôi là đồ ngốc sao? Cái lắc tay này sao có thể chỉ có năm tệ? Anh nói cho tôi giá tiền đi, tôi chuyển lại cho anh.”
“Em không trả được.”
Anh Đào nghĩ cũng đúng, hiện tại anh cũng không phải là thiếu niên như trước kia phải làm rất nhiều công việc mới có được một bữa ăn no, anh hiện tại, tùy tiện nhận một cái đại ngôn cũng có giá trị hàng trăm, hàng ngàn vạn rồi.
Cô muốn cởi lắc tay ra, Trình Kiệt bỗng nhiên ôm lấy mặt cô, ở trên môi cô hôn mạnh một cái, đem Anh Đào hôn ngốc ra.
“Anh làm gì đấy?”
“Em dám cởi ra, anh sẽ làm em ở chỗ này.” Trình Kiệt liếm răng cười lạnh.
Anh Đào tin là anh có thể làm ra được chuyện này, liền tiến thoái lưỡng nan.
“Sao anh lại như vậy chứ.”
“Anh như thế nào?”
Biểu tình khó xử của cô làm Trình Kiệt xem rất thú vị.
Anh cũng coi như là đã nhìn ra, đối với Dụ Anh Đào thì phải dùng thủ đoạn khác thường.
Dù sao anh cũng đã liều mạng rồi!
“Cầm nhé.”
Thủ đoạn dỗ người của Trình Kiệt quá lợi hại.
Nhẹ gãi cằm cô giống như dỗ mèo con, lúc cô quay mặt đi liền lập tức nắm cằm cô kéo lại đây, không nhẹ không nặng chặn môi cô, thanh âm hôn mút cô còn nghe được rất rõ, hai tai bắt đầu đỏ lên.
“Ngoan ngoãn, anh thương em.”
“Được không?”
**
Anh Đào mang theo gương mặt đỏ bừng quay trở lại bệnh viện, vào toilet rửa mặt thật lâu mới miễn cưỡng khôi phục vẻ bình tĩnh.
Trở lại phòng, Tần Tự nhìn chằm chằm miệng cô, bỗng nhiên híp mắt.
Anh Đào có chút khẩn trương, “Sao thế?”
Tần Tự hỏi: “Buổi trưa cô đi ăn lẩu cay ở đâu đấy? Miệng đều nóng tới sưng lên kìa.”
“…”
Sau khi Anh Đào về nhà liền tháo lắc tay bỏ vào trong hộp.
Lần trước Trình Kiệt không tìm được là bởi vì cô đã sớm giấu kín rồi.
Này đều phải nói tới mấy năm trước cô không cẩn thận để Kỷ Dạng phát hiện ra cái bí mật này, từ đó về sau, Kỷ Dạng cứ nhắc tới Trình Kiệt là dùng ba chữ “tình nhân cũ” để thay thế.
Cũng là bởi vì không muốn để người khác biết cho nên cách một đoạn thời gian Anh Đào sẽ đổi chỗ khác để giấu.
Lắc tay thoạt nhìn rất quý, ngẫm lại sau này nó chỉ có thể đeo trên một khối thi thể thì vẫn thật đáng tiếc.
Cô luyến tiếc lấy ra, đem nó đeo lên tay.
Nghĩ tới nụ hôn lúc trưa của Trình Kiệt, tim lại đập nhanh hơn, cô vội uống thuốc bình ổn tim vào.
**
Mỗi ngày tới giữa trưa, nhóm bác sĩ sẽ có một chút thời gian để nghỉ ngơi.
Trong văn phòng, các đồng nghiệp đều sẽ dùng thời gian này để ngủ hoặc là làm chuyện riêng khác.
Anh Đào ăn cơm trở về, Tần Tự cùng mấy bác sĩ nữ khác đang xem phỏng vấn của Trình Kiệt.
Anh Đào liếc mắt một cái, đi rót cho mình một ly nước.
MC hỏi Trình Kiệt: “Gần đây có chuyện gì mới mẻ muốn chia sẻ với mọi người không nào?”
Dáng ngồi của Trình Kiệt thả lỏng, tùy ý dựa ra sau rũ mắt suy tư, gương mặt anh lãng tuấn tú bị màn ảnh phóng đại, trong văn phòng vang lên tiếng kinh hô cảm thán của đám người Tần Tự, nói là muốn sinh khỉ con cho anh gì gì đó.
Anh Đào nhấp môi cười nhạt.
Anh bây giờ thật là được yêu thích nhỉ.
“… Chuyện mới à?” Đầu ngón tay anh đặt ở đuôi mắt, nhẹ cười: “Thật ra cũng có.”
“Là chuyện gì thế?”
“Bị người ta ngủ, rồi lại bị người ta vứt bỏ.”
!!??
MC cùng khách mời trong hậu trường đều sửng sốt.
Lời có trình độ sát thương như thế này đại khái sẽ làm cho MXH ngày hôm nay tê liệt đi.
Chỉ có Trình Kiệt vẫn cười nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm vào màn ảnh, giống như đang nhìn người đặc biệt nào đó.
Đám Tần Tự ôm lấy tay nhau tự trấn an cho bản thân, kêu đánh kêu giết muốn bắt được người phụ nữ đã ngủ với Trình Kiệt kia.
Chính chủ bưng ly nước đi qua cách cái màn hình đối diện với Trình Kiệt.
MC sao có thể buông tha cho một tin động trời như vậy, vội vàng truy hỏi: “Có tiện nói cho chúng tôi biết là ai không?”
“Có thể chứ, vừa hay tôi cũng muốn cô ấy chịu trách nhiệm.”
Trình Kiệt cười khẽ, thong thả ung dung mở miệng: “Cô ấy là…”
Ngón tay cầm ly nước của Anh Đào siết chặt.
Tần Tự bỗng nhiên tắt điện thoại, táo bạo vò đầu bứt tóc: “Nghe không nổi nữa!”
Cô ấy là fans trung thành của Trình Kiệt, không thể tiếp nhận nổi chuyện này. Quay đầu vùi mặt vào trong ngực Anh Đào, khóc đến mức nước mắt nước mũi tùm lum: “Tôi không chấp nhận đâu! Chồng của tôi sao có thể bị người ta ngủ chứ! Tôi còn chưa được ngủ nữa mà! A a a tôi nhất định phải giết người phụ nữ hư hỏng kia!”
Anh Đào: “…”
Cô chỉ khô khốc nhắc nhở: “Bác sĩ Tần, cô là bác sĩ, không được giết người, chỉ có thể cứu người.
“Tôi mặc kệ hu hu! Chồng tôi! Chồng tôi bị tra kìa!”
“…”
Tuy Tần Tự là bác sĩ nhưng cũng là một cô gái thích theo đuổi thần tượng, thấy Anh Đào không chút dao động, cô nàng vừa khóc vừa gào lên, “Cô cũng thích Trình Kiệt đúng không! Anh ấy vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, kỹ thuật diễn lại tốt, tuy thoạt nhìn có chút lạnh lùng, nhưng chờ cô hưởng qua anh ấy rồi sẽ biết người này là người đàn ông vô cùng nghiêm túc!”
“…”
“Cô hưởng qua rồi?”
Tần Tự ngước mắt lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, chỉ là ảo tưởng thôi.”
Anh Đào bất đắc dĩ an ủi cô ấy.
Chính tai nghe Tần Tự mắng mình là tra nữ, cảm giác kỳ thật rất vi diệu.
Một tiếng sau, Tần Tự mới vào toilet rửa mặt, Anh Đào rốt cuộc cũng có thời gian rảnh để xem tin tức.
Trình Kiệt cuối cùng cũng không nói ra tên cô trong buổi phỏng vấn đó, chỉ là câu nói kinh thiên động địa kia của anh vẫn dẫn tới tê liệt toàn bộ MXH.
Anh Đào cũng coi như đã hiểu được tầm ảnh hưởng của cái danh hiệu gọi là đỉnh lưu.
Cô nghĩ, nếu tên cô mà được công khai ra thì chắc chắn fans sẽ đến đuổi giết cô…
Buổi tối cô tăng ca, trong văn phòng chỉ còn có một mình cô.
Đến mười rưỡi mới kết thúc công việc, sau khi tắt đèn mới phát hiện phía sau cửa có một cái bóng đen.
Cô lui về phía sau nửa bước, bỗng nhiên bị đối phương bước qua ôm chặt, có thanh âm khàn khàn từ tính truyền vào trong tai, “Cái người ngủ anh mà không chịu trách nhiệm, là em sao?”
“Dụ, Anh, Đào.”
Chỉ là cô cũng có yêu, cũng muốn trả giá một số thứ liên quan tới yêu.
Cho dù cô đã không còn tư cách…
Sở dĩ phát sinh quan hệ không thể dễ dàng cắt đứt với Trình Kiệt, cũng có một chút ích kỷ trong cô.
Đối với thứ xa xôi không thể với tới này, cô rất muốn cảm nhận được nó, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Như vậy thì ở trong lòng cô, cô cũng coi như là đã gả cho anh rồi.
Chỉ là giữa bọn họ, trước sau gì cũng cần phải có một người dẫn đầu rời khỏi mối quan hệ này trước.
Anh Đào biết, lúc này đây giống như với tám năm về trước.
Cần cô phải làm chuyện gì đó.
Máy tin đẩy ra một tờ tài liệu, tiếng máy móc vận hành vang lên không ngừng, nhưng Anh Đào vẫn còn đang xuất thần.
Một y tá nhắc nhở cô: “Bác sĩ Dụ, tài liệu chị cần đã in xong rồi kìa.”
Anh Đào đáp một tiếng.
Đem đồ sửa sang tốt xong, lại quay chở về văn phòng của mình.
Đêm đó Trình Kiệt nằng nặc đòi ở lại khách sạn, tuy anh không làm gì cô, nhưng lại bám riết không buông dỗ dành cô muốn kết hôn.
Mấy ngày trôi qua, tâm Anh Đào vẫn còn có chút loạn.
Cô ấn huyệt thái dương, cưỡng ép bản thân chuyên tâm vào công việc.
Góc bàn bị người nào đó đẩy tới một ly nước ấm, tầm mắt Anh Đào dời qua, đối diện với đôi mắt ôn nhuận tràn đầy ý cười.
Là tiến sĩ y học hai ngày trước vừa mới tới đây, Kha Dịch, hiện đang ở cùng phòng làm việc với cô.
“Cảm ơn.”
“Bác sĩ Dụ hình như không được thoải mái.”
Anh Đào mím môi: “Không có.”
Tầm mắt Kha Dịch dừng trên tập ca bệnh rất dày ở trước mặt cô, “Có phải gần đây nhiều bệnh nhân quá nên cô cảm thấy mệt đúng không? Nghe nói bệnh viện sắp xếp cho cô giải phẫu đều là những ca nguy hiểm.”
“Là chức trách thôi, không có việc gì.”
Anh Đào khiêm tốn ôn hòa như vậy, không chỉ có người bệnh thích, mà đến cả viện trưởng của bệnh viện hay các y tá xung quanh cũng đều có quan hệ rất tốt với cô.
Ngày đầu tiên Kha Dịch tới đây liền chú ý tới cô, thật sự là nữ bác sĩ này quá mức xinh đẹp, không giống như người làm ngành y trị bệnh cứu người, cô giống như một nữ minh tinh hơn, hơn nữa tính cách lại còn là loại hình lý tưởng mà hắn thích.
“Có chuyện gì cần tôi giúp thì bác sĩ Dụ cứ nói nhé.”
“Cảm ơn.”
Kha Dịch trở về vị trí xong, nữ bác sĩ Tần Tự đã nhích tới gần Anh Đào: “Tôi thấy bác sĩ Kha có ý tứ với cô đó, hai ngày nay người ta toàn bưng trà rót nước cho cô còn gì.”
Anh Đào cười nhạt: “Đừng nói linh tinh.”
“Linh tinh chỗ nào chứ, sao hắn không đưa nước cho những người khác? Lại chỉ đối với cô hỏi han ân cần như vậy.”
Tần Tự dùng mu bàn tay che miệng lại, giọng càng thêm nhỏ nói với cô: “Phóng mắt nhìn ra toàn bộ cái bệnh viện này, cũng chỉ có Kha Dịch mới miễn cưỡng xứng đôi với cô thôi, cô có thể suy xét một chút.”
Bệnh viện trừ viện trưởng ra thì không có ai biết tình hình thân thể của Anh Đào, cô cũng không phải người muốn làm chậm trễ cuộc đời của người khác. Chỉ cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục làm việc.
Buổi chiều có cuộc họp, khoa tim mạch sắp phải triển khai nghiên cứu đề tài và thảo luận các vấn đề liên quan.
Anh Đào với Kha Dịch được phân vào một nhóm, Tần Tự trêu chọc hai người bọn họ cũng được ông trời hỗ trợ ưu ái.
Anh Đào rất có cảm giác bất đắc dĩ.
Sau khi tan làm, Anh Đào với Kha Dịch ở lại để xác định đề tài nghiên cứu.
Điện thoại trong túi Anh Đào vẫn luôn rung lên, lấy ra nhìn thấy lại là tin nhắn của Trình Kiệt.
[ Ở bên cạnh người đàn ông nào vậy? Sao không nghe điện thoại của anh? ]
“…”
Kha Dịch in xong tài liệu đi tới, liếc thấy tin nhắn trên điện thoại cô, kinh ngạc nhướng mày, lại không nói gì hết.
Bận rộn tới gần 10 giờ tối, Kha Dịch đưa ra ý kiến: “Cùng nhau đi ăn bữa khuya chứ?”
Anh Đào nhàn nhạt cười lắc đầu: “Thôi, tôi không có thói quen ăn khuya. Mẹ tôi chắc là đang ở nhà chờ, tôi phải về.”
“Vậy tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi tự mình bắt xe là được.”
Kha Dịch vẫn kiên trì: “Như vậy sao được, giờ này mà còn gọi xe rất không an toàn, đừng khách khí với tôi, cô nói địa chỉ nhà đi, nói không chừng là chúng ta tiện được thì sao.”
Nụ cười ôn hòa của Anh Đào vẫn duy trì ở đó, nhưng ý tứ cự tuyệt lại rất rõ: “Thật sự là không cần.”
“Được rồi, vậy cô về nhà an toàn thì nhắn một tin cho tôi nhé, tôi sẽ lo lắng.”
Bàn tay thu dọn đồ đạc của Anh Đào hơi dừng lại, lời này có chút ái muội, cho nên cô không đáp.
**
Trình Kiệt xoay xoay điện thoại chờ tin nhắn, mà Anh Đào lại giống như một người đang mất tích.
Việc này khá buồn cười, không phải người ta nói sau khi nam nữ phát sinh quan hệ thì con gái sẽ càng sốt ruột lo được lo mất sao?
Sao tới bọn họ lại đảo trời ngược đất thế này?
Đủ loại hành vi của Dụ Anh Đào đều chứng minh cô chính là một tra nữ.
Trình Kiệt càng nghĩ càng không dễ chịu, tức giận bỏ điện thoại vào trong túi, quay đầu tìm tòi trên máy tính.
[ Làm cách nào để nội tâm tra nữ đau đớn ]
Xem đến nửa đêm, anh bỗng nhiên cảm thấy hành vi này của mình rất ngu ngốc.
Chờ tới khi cầm điện thoại lên xem, lại không có một cuộc gọi nhỡ hay một tin nhắn mới nào.
Trình Kiệt tức tới bật cười.
Được.
Lợi hại.
Trình Kiệt tắt nguồn điện thoại.
Nói cho bản thân mình biết, đàn ông không thể chửi bậy được.
Ngày hôm sau.
Sau khi đóng phim xong Trình Kiệt phải tới tham gia hội đấu giá nổi tiếng lừng lẫy ở Hoài Thành.
Nơi này giống như là nơi tụ tập của các danh viện phú hào*, người trong giới giải trí tới cũng không ít.
*Những người giàu có
Có rất nhiều minh tinh muốn tìm kẻ có tiền làm kim chủ, loại chuyện này chẳng phân biệt nam nữ, bất quá Trình Kiệt chưa bao giờ yêu cầu.
Anh không phải là do kim chủ nâng đỡ lên mà là năm đó làm diễn viên quần chúng trong một bộ phim điện ảnh, mỗi bước đi đều để lại dấu ấn, rèn luyện kỹ thuật diễn vững chắc sau đó mới có cơ hội xuất đầu.
Hội đấu giá ở Hoài Thành cử thành ở trang viên Tương Thủy, hội trường tráng lệ huy hoàng, kim quang lóng lánh. Mọi người mặc trang phục lộng lẫy tham dự phát ra ánh hào quang chói mắt.
Nhiều năm trước, lần đầu tiên xuất hiện tại loại trường hợp như thế này, Trình Kiệt đã cảm thấy châm chọc. Trước kia ở trấn Cố Thủy, nơi anh ở là một chỗ ẩm lướt âm lãnh, khi đó căn bản không hề nghĩ tới có một ngày anh sẽ xuất hiện ở một nơi cao cấp như vậy.
Ai có thể nghĩ đến, người như anh đã từng không có bất cứ ước mơ gì, không có bất cứ khát vọng nào. Chỉ muốn có thể để lão già nhà mình có thể an tâm dưỡng lão, có thể ăn no mặc ấm mỗi ngày là được.
Đối với người nghèo mà nói, tồn tại đã là một chuyện không dễ dàng gì, ước mơ gì đó đều chỉ là phù du.
Nhưng sự xuất hiện của Dụ Anh Đào làm anh bắt đầu tự ngẫm lại bản thân.
Anh nghĩ, anh thấp kém bụi bặm như vậy thật sự không xứng với cô.
Nhưng như hiện tại thì sao.
Trình Kiệt lắc nhẹ ly champagne trên tay, rũ mắt nhìn một thân hàng hiệu xa xỉ của mình.
Những diễn viên cùng lứa với anh đều cung cung kính kính gọi anh một tiếng tiền bối, các nhà đầu tư cũng tới uống một ly rượu với anh, nhóm tiểu thư khuê các trước nay không xem trọng người như anh thế nhưng cũng sẽ liếc mắt đưa tình, õng ẹo tạo dáng hy vọng được anh chú ý.
Trình Kiệt nhẹ nuốt rượu vào bụng, không người nào biết, Trình ảnh đế nổi tiếng khắp giới giải trí giờ phút này lại tâm tâm niệm niệm một nữ bác sĩ chưa từng làm anh yên tâm một giây phút nào kia.
Văn Chính từ toilet trở về, vui vẻ cảm thán: “Quả không hổ danh là anh Kiệt, ban nãy em vừa mới qua đây đã thấy trong mười cô gái xinh đẹp thì chín người nói là fans anh rồi, ai cũng muốn được dùng bữa tối với anh đó, còn muốn đút tiền cho em nữa.”
Văn Chính mở bàn tày mình ra, bên trên đều là tờ giấy ghi số điện thoại, “Anh Kiệt, anh có chọn ai không? Đều rất xinh đẹp đấy.”
Trình Kiệt nhìn lướt qua, chán đến chết hỏi: “Chín người nói là fans tôi, vậy người còn lại thì sao?”
Văn Chính ghé sát tới thấp giọng nói với anh: “Người còn lại là một phú bà, nói muốn mang theo toàn bộ người thân gả cho anh.”
Văn Chính còn đặc biệt tri kỷ: “Anh Kiệt chọn người nào?”
Trình Kiệt đung đưa ly rượu liếc hắn.
Văn Chính sợ nhất là loại ánh mắt bất động thanh sắc nhưng lại lạnh tới tận xương này của anh, cười cười ôm cổ mình.
Sau khi hội đấu giá bắt đầu, Trình Kiệt liền nhìn trúng một cái lắc tay.
Người bán đấu giá đang giới thiệu chiếc lắc tay này đã có niên đại nhiều năm, tới nay cũng ít nhất là đã năm, sáu tăm năm rồi.
Lắc tay được sản xuất từ Columbia, màu ngọc lục bảo trong suốt, bên trong còn có nước, ôn ôn nhuận nhuận, tố tĩnh xinh đẹp.
“Lấy nó.”
Trình Kiệt lên tiếng, Văn Chính lập tức giơ thẻ bài lên.
Chiếc lắc tay này là hàng đấu giá quý nhất đêm nay, người cạnh tranh không ít, mỗi lần có người ra giá cao, Trình Kiệt đều bình tĩnh, lười biếng nói cho Văn Chính: “Tiếp tục.”
Giá cả càng nâng càng cao, có xu thế muốn hét giá trên trời.
Trình Kiệt không phải lần đầu tiên tham gia hội đấu giá, nhưng trước kia chưa từng tham gia cạnh tranh, lần này nhất quyết phải được như vậy làm cho người khác có chút ngoài ý muốn.
Có người trêu chọc: “Trình tiên sinh đoạt lắc tay của phụ nữ làm gì thế? Chẳng lẽ là tặng cho người trong lòng sao?”
Trình Kiệt không chút để ý điều chỉnh dáng ngồi, anh tuấn quý khí.
Tiếng nói cực nhạt: “Tặng cho vợ.”
!!
Hội trường kinh ngạc đến ngây người, nhóm danh viện (tiểu thư nhà giàu) cùng với nhóm minh tinh tâm vỡ đầy đất.
Văn Chính đỡ trán, hắn nói mà, anh Kiệt làm gì cứ phải một hai đòi bằng được cái lắc tay đó làm gì chứ, trừ bỏ đưa cho bác sĩ Dụ thì còn có thể đưa cho ai được!
Có lẽ là bởi vì câu trả lời của Trình Kiệt mà rất nhiều danh viện cùng nữ minh tinh không tham gia đấu giá vào cái lắc tay này phảng phất ý nghĩ không muốn Trình Kiệt có được nó.
Nhưng tài lực của Trình Kiệt, hiển nhiên vượt qua cả nhận thức của mọi người.
Cuối cùng, anh lấy giá trên trời thành công có được chiếc lắc tay bằng ngọc này.
**
Anh Đào gần đây nghiên cứu dự án có chút bận rộn, buổi trưa mới có chút thời gian nghỉ ngơi.
Ngồi trong công viên nhỏ của bệnh viện phơi nắng uống cafe, bỗng nhiên nhìn thấy tin nhắn của Trình Kiệt.
[ Em rất thích ý nhỉ. ]
?
Anh đang ở đây?
Anh Đào ngẩng đầu, nhìn đến nam nhân tuấn tú cao gầy đang đứng dưới tàng cây đối diện mình.
Anh mang mũ với khẩu trang, hai tay ôm ngực lười biếng dựa vào thân câu, đẹp trai cực kỳ.
Anh thong thả đứng thẳng lên đi về phía bên này.
Dụ Anh Đào không được tự nhiên nắm chặt cốc cafe trong tay.
Trình Kiệt đứng trước mặt cô, bóng đen dày đặc phủ xuống người cô, từ trên cao lạnh nhạt liếc cô.
“Sao anh lại tới đây?”
“Sao anh lại không thể tới, anh tới xem vợ của anh.”
“…”
Anh Đào bị anh làm cho khiếp sợ, có chút ấp úng: “Ai… Ai là vợ anh.”
Trình Kiệt cười khẽ, áp người xuống, cánh tay thon dài chống ở thành ghế bên người cô, cứ như vậy vây cô ở trong ngực. Chỉ dư lại đôi mắt thanh thanh lãnh lãnh ở bên ngoài kia đang lộ liễu trắng trợn nhìn thẳng vào cô.
“Anh nói tới xem vợ anh, lại chưa nói là xem em, em khẩn trương cái gì?”
Lông mi Anh Đào nhẹ run, tránh đi tầm mắt nóng rực của anh, “Anh nói phải, vậy anh mau đi tìm vợ anh đi.”
Anh bắt đầu rối rắm: “Đợi chút nữa đi, em so với cô ấy đẹp hơn, anh nói chuyện với em một lát đã.”
Quả thực là không thể trêu vào mà.
Anh Đào bị anh kéo vào trong xe bảo mẫu.
Trong xe không có ai, Văn Chính đã sớm tìm một chỗ thích hợp để đỗ xe giúp hai người.
Trình Kiệt đóng cửa xe lại, cởi khẩu trang ra, bắt đầu ở trên người cô lục tìm cái gì đó.
“Trình Kiệt, anh làm cái gì vậy?”
Anh lạnh mặt sờ thấy điện thoại của cô, mở lên nhìn cuộc gọi tới cùng tin nhắn của cô, cả WeChat không có trả lời kia nữa.
Anh siết chặt điện thoại, lông mày nhướng lên cao hỏi cô: “Tại sao không trả lời, cho anh một lý do.”
“Tôi rất bận.”
“Bận cái gì? Bận đến mức không rảnh trả lời tin nhắn của anh? Dụ Anh Đào, ngay cả một dấu chấm em cũng không cho anh, em đúng là giỏi lắm!”
Anh Đào ngồi bên cạnh nghe anh quở trách, Trình Kiệt ý thức được ngữ khí của mình có chút hung, bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu cởi giày cô ra, thế nhưng lại bắt đầu xoa chân cho cô, mặt thoạt nhìn còn rất âm trầm.
“Anh làm gì vậy?”
“Đệch. Dỗ em đó.”
“…”
Mới đầu anh thật sự chỉ xoa xoa mà thôi, một lúc sau lại có chút không thích hợp, càng giống như đang âu yếm hơn, ngón tay lướt lên trên gót chân cô, đuôi mắt nhiễm chút màu sắc không bình thường.
Anh Đào đá nhẹ vào ngực anh: “Làm gì đấy.”
Trình Kiệt sửng sốt, trầm thấp cười.
Anh phát hiện bản thân thế nhưng rất thích cái cảm giác bị đá này.
Anh đem cái chân trắng nõn kiều nộn của Anh Đào ấn trong lồng ngực, bỗng nhiên ôm lấy gáy cô kéo xuống: “Đá thêm vài cái nữa đi.”
Anh Đào đỏ mặt: “Biến thái.”
Anh bật cười.
Cười xong, anh lấy cái lắc tay mình có được từ hội đấu giá mang lên cho cô. Anh Đào sao có thể nhận.
Trình Kiệt vỗ nhẹ bàn tay đang muốn tháo ra của cô.
“Tùy tiện mua ở trên đường, có năm tệ thôi, cầm lấy.”
“…”
Anh Đào hỏi rất nghiêm túc: “Trình Kiệt, anh cho tôi là đồ ngốc sao? Cái lắc tay này sao có thể chỉ có năm tệ? Anh nói cho tôi giá tiền đi, tôi chuyển lại cho anh.”
“Em không trả được.”
Anh Đào nghĩ cũng đúng, hiện tại anh cũng không phải là thiếu niên như trước kia phải làm rất nhiều công việc mới có được một bữa ăn no, anh hiện tại, tùy tiện nhận một cái đại ngôn cũng có giá trị hàng trăm, hàng ngàn vạn rồi.
Cô muốn cởi lắc tay ra, Trình Kiệt bỗng nhiên ôm lấy mặt cô, ở trên môi cô hôn mạnh một cái, đem Anh Đào hôn ngốc ra.
“Anh làm gì đấy?”
“Em dám cởi ra, anh sẽ làm em ở chỗ này.” Trình Kiệt liếm răng cười lạnh.
Anh Đào tin là anh có thể làm ra được chuyện này, liền tiến thoái lưỡng nan.
“Sao anh lại như vậy chứ.”
“Anh như thế nào?”
Biểu tình khó xử của cô làm Trình Kiệt xem rất thú vị.
Anh cũng coi như là đã nhìn ra, đối với Dụ Anh Đào thì phải dùng thủ đoạn khác thường.
Dù sao anh cũng đã liều mạng rồi!
“Cầm nhé.”
Thủ đoạn dỗ người của Trình Kiệt quá lợi hại.
Nhẹ gãi cằm cô giống như dỗ mèo con, lúc cô quay mặt đi liền lập tức nắm cằm cô kéo lại đây, không nhẹ không nặng chặn môi cô, thanh âm hôn mút cô còn nghe được rất rõ, hai tai bắt đầu đỏ lên.
“Ngoan ngoãn, anh thương em.”
“Được không?”
**
Anh Đào mang theo gương mặt đỏ bừng quay trở lại bệnh viện, vào toilet rửa mặt thật lâu mới miễn cưỡng khôi phục vẻ bình tĩnh.
Trở lại phòng, Tần Tự nhìn chằm chằm miệng cô, bỗng nhiên híp mắt.
Anh Đào có chút khẩn trương, “Sao thế?”
Tần Tự hỏi: “Buổi trưa cô đi ăn lẩu cay ở đâu đấy? Miệng đều nóng tới sưng lên kìa.”
“…”
Sau khi Anh Đào về nhà liền tháo lắc tay bỏ vào trong hộp.
Lần trước Trình Kiệt không tìm được là bởi vì cô đã sớm giấu kín rồi.
Này đều phải nói tới mấy năm trước cô không cẩn thận để Kỷ Dạng phát hiện ra cái bí mật này, từ đó về sau, Kỷ Dạng cứ nhắc tới Trình Kiệt là dùng ba chữ “tình nhân cũ” để thay thế.
Cũng là bởi vì không muốn để người khác biết cho nên cách một đoạn thời gian Anh Đào sẽ đổi chỗ khác để giấu.
Lắc tay thoạt nhìn rất quý, ngẫm lại sau này nó chỉ có thể đeo trên một khối thi thể thì vẫn thật đáng tiếc.
Cô luyến tiếc lấy ra, đem nó đeo lên tay.
Nghĩ tới nụ hôn lúc trưa của Trình Kiệt, tim lại đập nhanh hơn, cô vội uống thuốc bình ổn tim vào.
**
Mỗi ngày tới giữa trưa, nhóm bác sĩ sẽ có một chút thời gian để nghỉ ngơi.
Trong văn phòng, các đồng nghiệp đều sẽ dùng thời gian này để ngủ hoặc là làm chuyện riêng khác.
Anh Đào ăn cơm trở về, Tần Tự cùng mấy bác sĩ nữ khác đang xem phỏng vấn của Trình Kiệt.
Anh Đào liếc mắt một cái, đi rót cho mình một ly nước.
MC hỏi Trình Kiệt: “Gần đây có chuyện gì mới mẻ muốn chia sẻ với mọi người không nào?”
Dáng ngồi của Trình Kiệt thả lỏng, tùy ý dựa ra sau rũ mắt suy tư, gương mặt anh lãng tuấn tú bị màn ảnh phóng đại, trong văn phòng vang lên tiếng kinh hô cảm thán của đám người Tần Tự, nói là muốn sinh khỉ con cho anh gì gì đó.
Anh Đào nhấp môi cười nhạt.
Anh bây giờ thật là được yêu thích nhỉ.
“… Chuyện mới à?” Đầu ngón tay anh đặt ở đuôi mắt, nhẹ cười: “Thật ra cũng có.”
“Là chuyện gì thế?”
“Bị người ta ngủ, rồi lại bị người ta vứt bỏ.”
!!??
MC cùng khách mời trong hậu trường đều sửng sốt.
Lời có trình độ sát thương như thế này đại khái sẽ làm cho MXH ngày hôm nay tê liệt đi.
Chỉ có Trình Kiệt vẫn cười nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm vào màn ảnh, giống như đang nhìn người đặc biệt nào đó.
Đám Tần Tự ôm lấy tay nhau tự trấn an cho bản thân, kêu đánh kêu giết muốn bắt được người phụ nữ đã ngủ với Trình Kiệt kia.
Chính chủ bưng ly nước đi qua cách cái màn hình đối diện với Trình Kiệt.
MC sao có thể buông tha cho một tin động trời như vậy, vội vàng truy hỏi: “Có tiện nói cho chúng tôi biết là ai không?”
“Có thể chứ, vừa hay tôi cũng muốn cô ấy chịu trách nhiệm.”
Trình Kiệt cười khẽ, thong thả ung dung mở miệng: “Cô ấy là…”
Ngón tay cầm ly nước của Anh Đào siết chặt.
Tần Tự bỗng nhiên tắt điện thoại, táo bạo vò đầu bứt tóc: “Nghe không nổi nữa!”
Cô ấy là fans trung thành của Trình Kiệt, không thể tiếp nhận nổi chuyện này. Quay đầu vùi mặt vào trong ngực Anh Đào, khóc đến mức nước mắt nước mũi tùm lum: “Tôi không chấp nhận đâu! Chồng của tôi sao có thể bị người ta ngủ chứ! Tôi còn chưa được ngủ nữa mà! A a a tôi nhất định phải giết người phụ nữ hư hỏng kia!”
Anh Đào: “…”
Cô chỉ khô khốc nhắc nhở: “Bác sĩ Tần, cô là bác sĩ, không được giết người, chỉ có thể cứu người.
“Tôi mặc kệ hu hu! Chồng tôi! Chồng tôi bị tra kìa!”
“…”
Tuy Tần Tự là bác sĩ nhưng cũng là một cô gái thích theo đuổi thần tượng, thấy Anh Đào không chút dao động, cô nàng vừa khóc vừa gào lên, “Cô cũng thích Trình Kiệt đúng không! Anh ấy vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, kỹ thuật diễn lại tốt, tuy thoạt nhìn có chút lạnh lùng, nhưng chờ cô hưởng qua anh ấy rồi sẽ biết người này là người đàn ông vô cùng nghiêm túc!”
“…”
“Cô hưởng qua rồi?”
Tần Tự ngước mắt lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, chỉ là ảo tưởng thôi.”
Anh Đào bất đắc dĩ an ủi cô ấy.
Chính tai nghe Tần Tự mắng mình là tra nữ, cảm giác kỳ thật rất vi diệu.
Một tiếng sau, Tần Tự mới vào toilet rửa mặt, Anh Đào rốt cuộc cũng có thời gian rảnh để xem tin tức.
Trình Kiệt cuối cùng cũng không nói ra tên cô trong buổi phỏng vấn đó, chỉ là câu nói kinh thiên động địa kia của anh vẫn dẫn tới tê liệt toàn bộ MXH.
Anh Đào cũng coi như đã hiểu được tầm ảnh hưởng của cái danh hiệu gọi là đỉnh lưu.
Cô nghĩ, nếu tên cô mà được công khai ra thì chắc chắn fans sẽ đến đuổi giết cô…
Buổi tối cô tăng ca, trong văn phòng chỉ còn có một mình cô.
Đến mười rưỡi mới kết thúc công việc, sau khi tắt đèn mới phát hiện phía sau cửa có một cái bóng đen.
Cô lui về phía sau nửa bước, bỗng nhiên bị đối phương bước qua ôm chặt, có thanh âm khàn khàn từ tính truyền vào trong tai, “Cái người ngủ anh mà không chịu trách nhiệm, là em sao?”
“Dụ, Anh, Đào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook