Là Anh Yêu Thầm Trước
-
Chương 17
Bình tĩnh như Anh Đào cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày cô có một thân phận khác là bạn gái của em trai kế như thế này.
Danh khí của Kỷ Dang tuy rằng kém hơn so với Trình Kiệt, nhưng hành vi công khai nhận “người yêu” trước mặt mọi người như thế này vẫn lên hot search Weibo một cách không hề ngoài ý muốn.
Dính dáng tới nhân vật của công chúng, không thể không bị nhìn chằm chằm với ánh mắt đánh giá săm soi, mà Kỷ Dạng lại vừa trẻ vừa có tương lai sáng lạn, các fans đối với nửa kia của cậu tự nhiên cũng có yêu cầu rất hà khắc.
Nhưng Anh Đào, lại khiến mọi người bất ngờ không lường trước được.
Lúc ấy máy quay vừa mới bắt đầu ấn quay, các kỹ thuật viên vẫn còn đang điều chỉnh thiết bị, trong khung ảnh đều là những hình ảnh mơ mơ hồ hồ, ngay khi đã chỉnh nét lên, cũng chính là lúc này, một thân ảnh mảnh khảnh bước vào trong tầm nhìn của mọi người.
Cô có mái tóc rất dài, lọn tóc xoăn tùy ý xõa ở sau lưng, váy màu xanh non tựa như một mầm non mới nhú. Cô không nhanh không chậm đi ở trong đám người, thanh lãnh như trăng, phảng phất như đẩy lui đi những ồn ào náo động xung quanh mình, khiến cho người ta có cảm giác năm tháng tĩnh hảo.
Con gái đẹp được chia làm rất nhiều loại khác nhau, cao lãnh chi hoa như xa như gần, Anh Đào thoạt nhìn không tranh không đoạt, lại cao đến mức khiến người khác không thể khinh nhờn. Đám người vốn đang định bắt bẻ đột nhiên im lặng, bắt đầu cảm thấy là Kỷ Dạng không xứng với cô, ngay cả những đồng đội mỗi ngày ở chung với cậu cũng cảm thấy cậu là đang trèo cao, sau đó lại quấn lấy cậu hỏi xem làm thế nào có thể cưa đổ một người bạn gái thần tiên như thế này.
Kỷ Dạng bị làm cho đến phiền, vốn định mượn Anh Đào để chắn một thân đào hoa của mình, không nghĩ tới tất cả mọi người đều cảm thấy cậu không xứng với cô.
Chị ta tốt như thế sao?
Thiếu niên vẫn mang trong mình tâm lý phản nghịch, càng không nghĩ tới chuyện làm sáng tỏ quan hệ của mình với Anh Đào, thậm chí còn truyền ra ngoài là Anh Đào theo đuổi mình trước, thành công làm dư luận bàn tán ngày càng nghiêm trọng.
Anh Đào đương nhiên sẽ không hùa theo cậu, cố ý đăng ký tài khoản Weibo làm sáng tỏ bản thân chỉ là chị gái của Kỷ Dạng.
Cho rằng mọi chuyện tới đây là kết thúc, nhưng Kỷ Dạng thế nhưng lại trực tiếp bình luận dưới bài đăng Weibo của cô ~ [Lúc chị theo đuổi em cũng không có nói như vậy.]
Anh Đào: “…”
Một trận ầm ĩ này của cậu ta, lời làm rõ kia của Anh Đào trong nháy mắt không trụ được nữa, mọi người đều nghĩ đây là vợ chồng son ve vãn đánh yêu.
**
Đời này Văn Chính từng làm rất nhiều điều hối hận, nhưng muốn hỏi điều gì khiến hắn hối hận nhất thì chính là đã cùng Trình Kiệt xem trận đấu bóng phát sóng trực tiếp của Kỷ Dạng, hơn nữa còn tận mắt thấy Kỷ Dạng tuyên bố với truyền thông Dụ Anh Đào là bạn gái cậu ta.
Từ sau khi mọi chuyện xảy ra, Trình Kiệt liền nhốt mình trong phòng tập thể thao của công ty, đến bây giờ đã là suốt một đêm.
Anh không ăn không uống, chỉ điên cuồng vận động.
Có lẽ là đang phát tiết, cũng có lẽ là đang làm tê liệt chính mình.
Lúc trời hửng đông, Văn Chính mới dám chậm rãi mò vào trong phòng tập thể thao.
Trình Kiệt vẫn còn đang nâng tạ, mồ hôi liên tiếp chảy xuống cơ bắp anh, ngực đã ướt đẫm. Mà vẻ mặt của anh so với ngày hôm qua còn đen tối trầm lãnh hơn, trong mắt đọng lại sóng gió có thể nghiêng trời lệch đất bất cứ lúc nào.
“… Anh Kiệt?” Văn Chính chào hỏi một chút rồi mới cẩn thận mở miệng: “Ăn chút gì đi.”
Trình Kiệt không nói chuyện, môi mím chặt muốn chết, gần như là máy móc vận động.
“Dù có ghen đến mức nào thì cũng không thể tự tra tấn bản thân như vậy chứ…”
Anh liếc qua đây, ánh mắt rất lạnh.
“Ai nói tôi ghen?”
“…”
Ngài xác định là không ghen chứ?
Trình Kiệt buông dụng cụ xuống, cầm khăn lông bên cạnh đứng dậy, tùy tiện lau mồ hôi trên người rồi đi vào phòng tắm. Sau khi thay xong quần áo, anh cũng không cho ai đi theo, một mình lái xe đi.
**
Mỗi ngày Kỷ Dạng đều sẽ tới sân huấn luyện để tập bóng, không nghĩ tới hôm nay lại có người tới sớm hơn cậu, cũng không nghĩ tới người tới sẽ là anh.
Sân huấn luyện cấm hút thuốc, người đàn ông kia cũng không có châm thuốc, chỉ vân vê ở đầu ngón tay.
Anh ngồi ở khu nghỉ ngơi, dáng ngồi lười biếng, ánh mắt nhìn người khác lại sắc bén.
Kỷ Dạng ôm bóng rổ đi qua, “Sao đại ảnh đế lại rảnh rỗi tới đây thế này?”
Trình Kiệt đem thuốc lá bóp nát, tản mạn nhìn cậu: “Tới chơi bóng với cậu.”
Kỷ Dạng ngẩn người, cậu cho rằng Trình Kiệt là tới tìm mình gây chuyện.
“Được thôi, bất quá tôi sẽ không nhường anh đâu.”
Trình Kiệt bỗng nhiên đập rơi quả bóng trong tay cậu, đứng ở tại chỗ quăng một quả ba điểm vào rổ.
Kỷ Dạng sửng sốt.
Bóng một lần nữa trở lại trong tay Trình Kiệt, thanh âm anh có chút khàn khàn mệt mỏi, không mảy may để Kỷ Dạng vào trong mắt.
“Tới đây.”
Kỷ Dạng đi qua đoạt lấy bóng, nhưng mà người giỏi về tấn công như cậu cũng không thể chiếm chút tiện nghi nào từ trong tay Trình Kiệt.
Trình Kiệt xoay người lên, bóng lại vào rổ.
Ba điểm.
Kỷ Dạng nhíu mày nhìn anh.
Trình Kiệt vỗ bóng, mặt mày lạnh tanh: “Tiếp tục.”
Mà khi Kỷ Dạng xuất kích một lần nữa, bóng của Trình Kiệt lại không hướng về phía rổ mà là bay thẳng tới đập vào ngực cậu.
Kỷ Dạng bị bóng đập vào người ngã ngửa ra đất.
Trình Kiệt từ trên cao nhìn xuống nhướng mày, “Yếu ớt như vậy?”
Kỷ Dạng lạnh mặt muốn bò dậy, lại bị một quả bóng đập vào bụng, đau đớn làm cho đầu óc cậu phát ngốc ra, rốt cuộc cũng ý thức được Trình Kiệt căn bản không phải tới chơi bóng, anh là tới đánh cậu.
“Xem ra đại minh tinh ghen tị sao.” Đau đến mức nằm trên mặt đất không đứng dậy được, Kỷ Dạng đoán là eo mình bị thương rồi, Trình Kiệt xuống tay đúng là không khách khí, bất quá cái miệng của cậu cũng không thể buông tha người, “Có phải nghĩ tới chuyện cái thân phận bạn gái kia lại là tôi chiếm được trước không? Có phải hay không không cam lòng?”
Bóng của Trình Kiệt chợt đập lên mặt cậu, bén nhọn đau đớn, xoang mũi đau nhức chảy ra một thứ chất lỏng ấm nóng, cổ áo bị Trình Kiệt túm lên, Kỷ Dạng bị ép đối diện với đôi mắt chứa đầy hàn khí.
“Dụ Anh Đào không thích như vậy, đừng có chọc cô ấy không vui.”
Trình Kiệt đương nhiên cũng có thể giống như Kỷ Dạng, không quan tâm bất cứ thứ gì công khai cô trước cái nhìn của công chúng, nhưng cứ nghĩ tới việc bản thân làm vậy sẽ khiến cô gặp phiền toái cùng bối rối, anh đều sẽ cố gắng nhẫn nhịn.
Nhưng Kỷ Dạng lại làm như vậy.
Anh cẩn thận từng li từng tí, trái lo phải nghĩ, suy nghĩ kỹ rồi mới làm chuyện mà mình có thể bảo vệ được cô, mà Kỷ Dạng lại dựa vào cái gì?
Trình Kiệt vỗ vỗ mặt cậu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu là em trai cô ấy, nếu không tôi thực sự có khả năng chơi chết cậu.”
Kỷ Dạng đã từng xem qua phim Trình Kiệt đóng, nhân vật anh đóng mười người thì có đến chín người là biến thái.
Mỗi lần muốn chơi chết đối phương, ánh mắt kia lại âm ngoan độc ác đến mức căn bản là không giống diễn kịch.
Mà khi Kỷ Dạng ở trong tình huống đó mới hiểu được, phim ảnh vẫn là không thể so được với ngoài đời.
Tỷ như hiện tại, người không sợ trời không sợ đất như cậu, bị Trình Kiệt nhìn bằng đôi mắt được anh coi là hòa ái lại cảm thấy lạnh căm căm khiếp người.
“Anh hình như là yêu chị tôi tới điên rồi.” Kỷ Dạng bỗng nhiên nói.
Bị vạch trần trực tiếp như vậy, biểu tình Trình Kiệt ngưng lại, lực đạo túm lấy cổ áo cậu có chút lơi lỏng.
Kỷ Dạng lau máu mũi trên mặt, “Không bằng tôi nói cho anh một bí mật nhé.”
**
Sau đó Kỷ Dạng làm sảng tỏ quan hệ của mình với Anh Đào, nhưng cũng chẳng có ai tin.
Cũng may là danh khí của cậu không có ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày của Anh Đào, cô vẫn có thể đi ra ngoài bình thường.
Hai ngày huấn luyện cuối cùng, Anh Đào ở trong đoàn phim cho mọi người xem phim phóng sự về ngành y, gặp được từ ngữ chuyên ngành cô sẽ tạm dừng để giảng giải cho mọi người.
Bỗng nhiên mất điện làm căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Anh Đào bảo mọi người ngồi tại chỗ, chờ điện khôi phục lại, lại cảm giác được có gì đó đang ép tới gần.
Rất nhanh, cổ tay của cô bị người giữ chặt, đối phương đem cô kéo vào chỗ nào đó.
Thanh âm của bật lửa vang lên, ánh sáng mờ ảo của lửa chiếu sáng khuôn mặt sơ lãnh của Trình Kiệt, ánh mắt của anh làm càn nhìn chằm chằm cô.
Anh Đào bị nhìn đến có chút đỏ mặt, quan sát bốn phía mới ý thức được cô đã bị anh kéo tới gian sau của phòng chiếu phim. Cách một cánh cửa, tiếng nói chuyện ồn ào ở bên ngoài cũng bị ngăn lại, cũng chặn lại thế tất cả những chuyện xảy ra ở bên trong.
Thời điểm bật lửa tắt rồi lại mở, Trình Kiệt trong bất tri bất giác đã dựa tới càng gần, nhiệt độ của đôi mắt kia thật sự không tầm thường.
“Anh làm gì đấy?” Bởi vì lo lắng có người nghe thấy, thanh âm Anh Đào rất nhẹ.
“Sợ cái gì? Tôi ăn em được sao?” Anh cười nghiền ngẫm.
“Để tôi ra ngoài.”
“Đừng vội, có hai chuyện muốn hỏi bác sĩ Dụ.”
Anh Đào thấp giọng thúc giục: “Cho anh mười giây.”
Trình Kiệt không nhanh không chậm câu lấy một sợi tóc bên hông cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú: “Hôm qua tôi đi gặp em trai em, em nói xem cậu ta đã nói cho tôi biết chuyện gì?”
Anh Đào lộ vẻ mặt tò mò.
Anh nghiêng đầu ghé vào bên tai cô, tiếng nói nhẹ nhàng: “Cậu ta nói, em giấu rất nhiều đồ tôi tặng em.”
Anh Đào chợt sửng sốt, tim đập có chút nhanh.
“Dụ Anh Đào, có phải em yêu thầm tôi không?”
**
Tiếng sấm quấy nhiễu nóng bức sau giờ ngọ*, rất nhanh đã là một trận mưa to giàn giụa.
*Giờ ngọ: 11h – 13h
Anh Đào nhận được điện thoại của Dụ Thiên Minh, anh ấy nói địa điểm bọn họ đang chờ cô.
Màn mưa càng lúc càng to, Anh Đào nhìn đến có chút xuất thần, lại nghĩ tới câu nói kia của Trình Kiệt.
Còn chưa kịp trả lời, điện trong phòng chiếu phim đã khôi phục, cũng may mà như thế cô mới có thể chạy thoát.
“Anh Đào!”
Xe còn chưa có đi qua đây, cửa sổ xe đã mở một nửa, Văn Lị Du quyến rũ chào hỏi với cô. Giống hệt như trước đây, cô ấy vẫn hoạt bát xinh đẹp như vậy.
Sau khi xe dừng lại, Văn Lị Du cầm ô xuống xe đón cô, đầu tiên gặp mặt là chào nhau bằng một cái ôm, “Đã lâu không gặp, thực sự là nhớ em muốn chết!”
Anh Đào cũng cười: “Em cũng nhớ hai người.”
Dụ Thiên Minh ngồi ở trong xe hào hoa phong nhã đẩy mắt kính: “Đừng đứng ngoài đó, thân thể Anh Đào không tốt, lên xe trước đi.”
Văn Lị Du kéo Anh Đào lên xe, ra vẻ oán giận: “Anh trai em ba ngày thì hai ngày đều nhắc tới em, chị quá ghen tị rồi.”
Dụ Thiên Minh lái xe, bất đắc dĩ cười.
Anh Đào nói: “Này là chị đổ oan cho anh ấy rồi, lúc nhỏ anh ấy vì đuổi theo chị mà ném em ở trên đường đó.”
Dụ Thiên Minh than cười: “Bỏ qua cho anh đi, bởi vì việc này mà mỗi lần tụ họp gia đình, người lớn trong nhà đều phê bình anh cả.”
Anh Đào cười: “Bị mắng cũng đáng giá mà, cưới được một cô vợ tốt như vậy.”
Dụ Thiên Minh vội vàng gật đầu không ngừng: “Đúng đúng đúng!”
Văn Lị Du hờn dỗi cười cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.
Hôm nay sở dĩ Dụ Thiên Minh tới đây đón cô là để tụ họp gia đình trước khi Dụ Lệ An với Kỷ Lương kết hôn. Dụ Thiên Minh với vợ cố ý trở về tham dự.
Xe chạy tới bãi đỗ xe của nhà hàng, đoàn người ở trên tầng 5.
Trong phòng, Dụ Lệ An với Kỷ Lương và Kỷ Dạng ngồi một phía, ông ngoại bà ngoại ngồi ở chủ vị, cậu mợ cũng có mặt, duy nhất làm người ngoài ý muốn chính là vị ảnh đế đang nổi Trình Kiệt kia, sao anh cũng ở chỗ này vậy?
Anh Đào nhìn Trình Kiệt, Trình Kiệt cũng nhìn cô.
Anh Đào nhìn kỹ, khóe môi Trình Kiệt có ý cười, tư thái thả lỏng.
“Mẹ, sao Trình Kiệt lại ở chỗ này?”
Không đợi Dụ Lệ An trả lời.
Thanh âm Trình Kiệt vang lên: “Tôi nhớ là dì Dụ từng bảo tôi tới ăn cơm, cho nên tôi tới.”
“…”
“Đây là gia yến*”
*Gia yến: Yến hội của gia tộc
Trình Kiệt cười: “Không sao, tôi không để ý.”
“…”
Dụ Thiên Minh với Văn Lị Du nhìn Trình Kiệt nhiều thêm một cái ánh mắt, yên lặng ngồi ở bên cạnh Dụ Lệ An, vị trí còn lại chỉ có ở bên cạnh Trình Kiệt.
Trình Kiệt lười biếng rót trà cho cô, nhướng mày nhìn: “Bác sĩ Dụ, lại đây ngồi đi.”
“…”
Giống như anh mới là chủ nhân, còn cô biến thành khách vậy.
“…”
Anh Đào không muốn làm mọi người mất hứng, ngồi xuống bên cạnh Trình Kiệt, anh đem ly trà kia đẩy tới chỗ cô, “Vừa mới pha, thanh nhiệt giải nhiệt.”
Anh Đào liếc anh một cái, không nhúc nhích.
Tâm tình Trình Kiệt dường như rất tốt, rất có hứng thú bóc hạt dưa, đem hạt đã bóc xong tự nhiên bỏ vào trong lòng bàn tay của Anh Đào.
Anh Đào ý nói anh đừng có nháo, anh cũng chỉ cười cười.
Kỷ Lương gọi phục vụ mang đồ ăn lên, trong lúc đó, hắn trịnh trọng hướng về phía hai vị của Dụ gia kính rượu, hướng về phía mọi người bảo đảm sau này chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với Dụ Lệ An. Lời nói chân thành đã làm Dụ Lệ An cảm động đến rơi lệ, những người khác cũng rất hài lòng.
Trình Kiệt chú ý tới biểu tình của Anh Đào, cô cong môi cười nhạt, ôn nhu nhìn Dụ Lệ An với Kỷ Lương kính rượu cho nhau, là một loại ánh mắt vui mừng và yên tâm.
Giữa mày Trình Kiệt nhíu lại, không biết vì cái gì, cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tôi cho là em sẽ khóc.”
Anh Đào hơi giật mình: “Sao lại phải khóc?”
“Bác sĩ Dụ thật đúng là không đi theo lẽ thường, em không khóc, sao tôi có cơ hội đưa khăn giấy chứ?”
Trên thực tế, tuy rằng anh không có cơ hội đưa khăn giấy cho cô, nhưng đã lột xong một đĩa tôm cho cô rồi, hy vọng lần này sẽ không phải vứt đi.
“Nếm thử một chút, tay tôi lột đến đau rồi.”
“…”
Anh Đào có chút một lời khó nói hết: “Lột hết cho tôi, vậy mọi người ăn cái gì?”
Trình Kiệt giống như nhìn một cô ngốc, ấn chuông gọi phục vụ tới, để bọn họ mang lên mấy đĩa tôm nữa, quay đầu hỏi Anh Đào: “Đủ ăn chưa?”
“…”
“Nơi này rất đắt.”
Trình Kiệt chậc cười: “Tôi trả hóa đơn.”
Anh Đào kinh ngạc: “Này sao được, từ lúc nào?”
Cảm thấy cô sinh động như vậy tương đối thú vị, Trình Kiệt ghé sát vào cô, thấp giọng: “Đoán xem.”
“…”
Người này đúng thật là quá càn rỡ.
Anh Đào không muốn nói chuyện với anh nữa.
Người lớn nói chuyện phiếm, mặt ngoài Trình Kiệt giả bộ nghiêm túc nghe, tâm tư đã sớm đặt hết lên người Anh Đào, nhưng mắt cô lại nhìn thẳng, một chút cũng không nhìn về phía anh.
Trình Kiệt liếc đồ ăn vặt trên bàn, là nho khô.
Anh Đào đang nghe Kỷ Lương nói tới đoạn tổ chức hôn lễ, người bên cạnh bỗng nhiên đụng đụng cô.
Anh Đào chuyển mắt, nhìn thấy Trình Kiệt đẩy một cái đĩa màu trắng tới, bên trên là nho khô.
“Đút cho tôi.”
Danh khí của Kỷ Dang tuy rằng kém hơn so với Trình Kiệt, nhưng hành vi công khai nhận “người yêu” trước mặt mọi người như thế này vẫn lên hot search Weibo một cách không hề ngoài ý muốn.
Dính dáng tới nhân vật của công chúng, không thể không bị nhìn chằm chằm với ánh mắt đánh giá săm soi, mà Kỷ Dạng lại vừa trẻ vừa có tương lai sáng lạn, các fans đối với nửa kia của cậu tự nhiên cũng có yêu cầu rất hà khắc.
Nhưng Anh Đào, lại khiến mọi người bất ngờ không lường trước được.
Lúc ấy máy quay vừa mới bắt đầu ấn quay, các kỹ thuật viên vẫn còn đang điều chỉnh thiết bị, trong khung ảnh đều là những hình ảnh mơ mơ hồ hồ, ngay khi đã chỉnh nét lên, cũng chính là lúc này, một thân ảnh mảnh khảnh bước vào trong tầm nhìn của mọi người.
Cô có mái tóc rất dài, lọn tóc xoăn tùy ý xõa ở sau lưng, váy màu xanh non tựa như một mầm non mới nhú. Cô không nhanh không chậm đi ở trong đám người, thanh lãnh như trăng, phảng phất như đẩy lui đi những ồn ào náo động xung quanh mình, khiến cho người ta có cảm giác năm tháng tĩnh hảo.
Con gái đẹp được chia làm rất nhiều loại khác nhau, cao lãnh chi hoa như xa như gần, Anh Đào thoạt nhìn không tranh không đoạt, lại cao đến mức khiến người khác không thể khinh nhờn. Đám người vốn đang định bắt bẻ đột nhiên im lặng, bắt đầu cảm thấy là Kỷ Dạng không xứng với cô, ngay cả những đồng đội mỗi ngày ở chung với cậu cũng cảm thấy cậu là đang trèo cao, sau đó lại quấn lấy cậu hỏi xem làm thế nào có thể cưa đổ một người bạn gái thần tiên như thế này.
Kỷ Dạng bị làm cho đến phiền, vốn định mượn Anh Đào để chắn một thân đào hoa của mình, không nghĩ tới tất cả mọi người đều cảm thấy cậu không xứng với cô.
Chị ta tốt như thế sao?
Thiếu niên vẫn mang trong mình tâm lý phản nghịch, càng không nghĩ tới chuyện làm sáng tỏ quan hệ của mình với Anh Đào, thậm chí còn truyền ra ngoài là Anh Đào theo đuổi mình trước, thành công làm dư luận bàn tán ngày càng nghiêm trọng.
Anh Đào đương nhiên sẽ không hùa theo cậu, cố ý đăng ký tài khoản Weibo làm sáng tỏ bản thân chỉ là chị gái của Kỷ Dạng.
Cho rằng mọi chuyện tới đây là kết thúc, nhưng Kỷ Dạng thế nhưng lại trực tiếp bình luận dưới bài đăng Weibo của cô ~ [Lúc chị theo đuổi em cũng không có nói như vậy.]
Anh Đào: “…”
Một trận ầm ĩ này của cậu ta, lời làm rõ kia của Anh Đào trong nháy mắt không trụ được nữa, mọi người đều nghĩ đây là vợ chồng son ve vãn đánh yêu.
**
Đời này Văn Chính từng làm rất nhiều điều hối hận, nhưng muốn hỏi điều gì khiến hắn hối hận nhất thì chính là đã cùng Trình Kiệt xem trận đấu bóng phát sóng trực tiếp của Kỷ Dạng, hơn nữa còn tận mắt thấy Kỷ Dạng tuyên bố với truyền thông Dụ Anh Đào là bạn gái cậu ta.
Từ sau khi mọi chuyện xảy ra, Trình Kiệt liền nhốt mình trong phòng tập thể thao của công ty, đến bây giờ đã là suốt một đêm.
Anh không ăn không uống, chỉ điên cuồng vận động.
Có lẽ là đang phát tiết, cũng có lẽ là đang làm tê liệt chính mình.
Lúc trời hửng đông, Văn Chính mới dám chậm rãi mò vào trong phòng tập thể thao.
Trình Kiệt vẫn còn đang nâng tạ, mồ hôi liên tiếp chảy xuống cơ bắp anh, ngực đã ướt đẫm. Mà vẻ mặt của anh so với ngày hôm qua còn đen tối trầm lãnh hơn, trong mắt đọng lại sóng gió có thể nghiêng trời lệch đất bất cứ lúc nào.
“… Anh Kiệt?” Văn Chính chào hỏi một chút rồi mới cẩn thận mở miệng: “Ăn chút gì đi.”
Trình Kiệt không nói chuyện, môi mím chặt muốn chết, gần như là máy móc vận động.
“Dù có ghen đến mức nào thì cũng không thể tự tra tấn bản thân như vậy chứ…”
Anh liếc qua đây, ánh mắt rất lạnh.
“Ai nói tôi ghen?”
“…”
Ngài xác định là không ghen chứ?
Trình Kiệt buông dụng cụ xuống, cầm khăn lông bên cạnh đứng dậy, tùy tiện lau mồ hôi trên người rồi đi vào phòng tắm. Sau khi thay xong quần áo, anh cũng không cho ai đi theo, một mình lái xe đi.
**
Mỗi ngày Kỷ Dạng đều sẽ tới sân huấn luyện để tập bóng, không nghĩ tới hôm nay lại có người tới sớm hơn cậu, cũng không nghĩ tới người tới sẽ là anh.
Sân huấn luyện cấm hút thuốc, người đàn ông kia cũng không có châm thuốc, chỉ vân vê ở đầu ngón tay.
Anh ngồi ở khu nghỉ ngơi, dáng ngồi lười biếng, ánh mắt nhìn người khác lại sắc bén.
Kỷ Dạng ôm bóng rổ đi qua, “Sao đại ảnh đế lại rảnh rỗi tới đây thế này?”
Trình Kiệt đem thuốc lá bóp nát, tản mạn nhìn cậu: “Tới chơi bóng với cậu.”
Kỷ Dạng ngẩn người, cậu cho rằng Trình Kiệt là tới tìm mình gây chuyện.
“Được thôi, bất quá tôi sẽ không nhường anh đâu.”
Trình Kiệt bỗng nhiên đập rơi quả bóng trong tay cậu, đứng ở tại chỗ quăng một quả ba điểm vào rổ.
Kỷ Dạng sửng sốt.
Bóng một lần nữa trở lại trong tay Trình Kiệt, thanh âm anh có chút khàn khàn mệt mỏi, không mảy may để Kỷ Dạng vào trong mắt.
“Tới đây.”
Kỷ Dạng đi qua đoạt lấy bóng, nhưng mà người giỏi về tấn công như cậu cũng không thể chiếm chút tiện nghi nào từ trong tay Trình Kiệt.
Trình Kiệt xoay người lên, bóng lại vào rổ.
Ba điểm.
Kỷ Dạng nhíu mày nhìn anh.
Trình Kiệt vỗ bóng, mặt mày lạnh tanh: “Tiếp tục.”
Mà khi Kỷ Dạng xuất kích một lần nữa, bóng của Trình Kiệt lại không hướng về phía rổ mà là bay thẳng tới đập vào ngực cậu.
Kỷ Dạng bị bóng đập vào người ngã ngửa ra đất.
Trình Kiệt từ trên cao nhìn xuống nhướng mày, “Yếu ớt như vậy?”
Kỷ Dạng lạnh mặt muốn bò dậy, lại bị một quả bóng đập vào bụng, đau đớn làm cho đầu óc cậu phát ngốc ra, rốt cuộc cũng ý thức được Trình Kiệt căn bản không phải tới chơi bóng, anh là tới đánh cậu.
“Xem ra đại minh tinh ghen tị sao.” Đau đến mức nằm trên mặt đất không đứng dậy được, Kỷ Dạng đoán là eo mình bị thương rồi, Trình Kiệt xuống tay đúng là không khách khí, bất quá cái miệng của cậu cũng không thể buông tha người, “Có phải nghĩ tới chuyện cái thân phận bạn gái kia lại là tôi chiếm được trước không? Có phải hay không không cam lòng?”
Bóng của Trình Kiệt chợt đập lên mặt cậu, bén nhọn đau đớn, xoang mũi đau nhức chảy ra một thứ chất lỏng ấm nóng, cổ áo bị Trình Kiệt túm lên, Kỷ Dạng bị ép đối diện với đôi mắt chứa đầy hàn khí.
“Dụ Anh Đào không thích như vậy, đừng có chọc cô ấy không vui.”
Trình Kiệt đương nhiên cũng có thể giống như Kỷ Dạng, không quan tâm bất cứ thứ gì công khai cô trước cái nhìn của công chúng, nhưng cứ nghĩ tới việc bản thân làm vậy sẽ khiến cô gặp phiền toái cùng bối rối, anh đều sẽ cố gắng nhẫn nhịn.
Nhưng Kỷ Dạng lại làm như vậy.
Anh cẩn thận từng li từng tí, trái lo phải nghĩ, suy nghĩ kỹ rồi mới làm chuyện mà mình có thể bảo vệ được cô, mà Kỷ Dạng lại dựa vào cái gì?
Trình Kiệt vỗ vỗ mặt cậu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu là em trai cô ấy, nếu không tôi thực sự có khả năng chơi chết cậu.”
Kỷ Dạng đã từng xem qua phim Trình Kiệt đóng, nhân vật anh đóng mười người thì có đến chín người là biến thái.
Mỗi lần muốn chơi chết đối phương, ánh mắt kia lại âm ngoan độc ác đến mức căn bản là không giống diễn kịch.
Mà khi Kỷ Dạng ở trong tình huống đó mới hiểu được, phim ảnh vẫn là không thể so được với ngoài đời.
Tỷ như hiện tại, người không sợ trời không sợ đất như cậu, bị Trình Kiệt nhìn bằng đôi mắt được anh coi là hòa ái lại cảm thấy lạnh căm căm khiếp người.
“Anh hình như là yêu chị tôi tới điên rồi.” Kỷ Dạng bỗng nhiên nói.
Bị vạch trần trực tiếp như vậy, biểu tình Trình Kiệt ngưng lại, lực đạo túm lấy cổ áo cậu có chút lơi lỏng.
Kỷ Dạng lau máu mũi trên mặt, “Không bằng tôi nói cho anh một bí mật nhé.”
**
Sau đó Kỷ Dạng làm sảng tỏ quan hệ của mình với Anh Đào, nhưng cũng chẳng có ai tin.
Cũng may là danh khí của cậu không có ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày của Anh Đào, cô vẫn có thể đi ra ngoài bình thường.
Hai ngày huấn luyện cuối cùng, Anh Đào ở trong đoàn phim cho mọi người xem phim phóng sự về ngành y, gặp được từ ngữ chuyên ngành cô sẽ tạm dừng để giảng giải cho mọi người.
Bỗng nhiên mất điện làm căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Anh Đào bảo mọi người ngồi tại chỗ, chờ điện khôi phục lại, lại cảm giác được có gì đó đang ép tới gần.
Rất nhanh, cổ tay của cô bị người giữ chặt, đối phương đem cô kéo vào chỗ nào đó.
Thanh âm của bật lửa vang lên, ánh sáng mờ ảo của lửa chiếu sáng khuôn mặt sơ lãnh của Trình Kiệt, ánh mắt của anh làm càn nhìn chằm chằm cô.
Anh Đào bị nhìn đến có chút đỏ mặt, quan sát bốn phía mới ý thức được cô đã bị anh kéo tới gian sau của phòng chiếu phim. Cách một cánh cửa, tiếng nói chuyện ồn ào ở bên ngoài cũng bị ngăn lại, cũng chặn lại thế tất cả những chuyện xảy ra ở bên trong.
Thời điểm bật lửa tắt rồi lại mở, Trình Kiệt trong bất tri bất giác đã dựa tới càng gần, nhiệt độ của đôi mắt kia thật sự không tầm thường.
“Anh làm gì đấy?” Bởi vì lo lắng có người nghe thấy, thanh âm Anh Đào rất nhẹ.
“Sợ cái gì? Tôi ăn em được sao?” Anh cười nghiền ngẫm.
“Để tôi ra ngoài.”
“Đừng vội, có hai chuyện muốn hỏi bác sĩ Dụ.”
Anh Đào thấp giọng thúc giục: “Cho anh mười giây.”
Trình Kiệt không nhanh không chậm câu lấy một sợi tóc bên hông cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú: “Hôm qua tôi đi gặp em trai em, em nói xem cậu ta đã nói cho tôi biết chuyện gì?”
Anh Đào lộ vẻ mặt tò mò.
Anh nghiêng đầu ghé vào bên tai cô, tiếng nói nhẹ nhàng: “Cậu ta nói, em giấu rất nhiều đồ tôi tặng em.”
Anh Đào chợt sửng sốt, tim đập có chút nhanh.
“Dụ Anh Đào, có phải em yêu thầm tôi không?”
**
Tiếng sấm quấy nhiễu nóng bức sau giờ ngọ*, rất nhanh đã là một trận mưa to giàn giụa.
*Giờ ngọ: 11h – 13h
Anh Đào nhận được điện thoại của Dụ Thiên Minh, anh ấy nói địa điểm bọn họ đang chờ cô.
Màn mưa càng lúc càng to, Anh Đào nhìn đến có chút xuất thần, lại nghĩ tới câu nói kia của Trình Kiệt.
Còn chưa kịp trả lời, điện trong phòng chiếu phim đã khôi phục, cũng may mà như thế cô mới có thể chạy thoát.
“Anh Đào!”
Xe còn chưa có đi qua đây, cửa sổ xe đã mở một nửa, Văn Lị Du quyến rũ chào hỏi với cô. Giống hệt như trước đây, cô ấy vẫn hoạt bát xinh đẹp như vậy.
Sau khi xe dừng lại, Văn Lị Du cầm ô xuống xe đón cô, đầu tiên gặp mặt là chào nhau bằng một cái ôm, “Đã lâu không gặp, thực sự là nhớ em muốn chết!”
Anh Đào cũng cười: “Em cũng nhớ hai người.”
Dụ Thiên Minh ngồi ở trong xe hào hoa phong nhã đẩy mắt kính: “Đừng đứng ngoài đó, thân thể Anh Đào không tốt, lên xe trước đi.”
Văn Lị Du kéo Anh Đào lên xe, ra vẻ oán giận: “Anh trai em ba ngày thì hai ngày đều nhắc tới em, chị quá ghen tị rồi.”
Dụ Thiên Minh lái xe, bất đắc dĩ cười.
Anh Đào nói: “Này là chị đổ oan cho anh ấy rồi, lúc nhỏ anh ấy vì đuổi theo chị mà ném em ở trên đường đó.”
Dụ Thiên Minh than cười: “Bỏ qua cho anh đi, bởi vì việc này mà mỗi lần tụ họp gia đình, người lớn trong nhà đều phê bình anh cả.”
Anh Đào cười: “Bị mắng cũng đáng giá mà, cưới được một cô vợ tốt như vậy.”
Dụ Thiên Minh vội vàng gật đầu không ngừng: “Đúng đúng đúng!”
Văn Lị Du hờn dỗi cười cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.
Hôm nay sở dĩ Dụ Thiên Minh tới đây đón cô là để tụ họp gia đình trước khi Dụ Lệ An với Kỷ Lương kết hôn. Dụ Thiên Minh với vợ cố ý trở về tham dự.
Xe chạy tới bãi đỗ xe của nhà hàng, đoàn người ở trên tầng 5.
Trong phòng, Dụ Lệ An với Kỷ Lương và Kỷ Dạng ngồi một phía, ông ngoại bà ngoại ngồi ở chủ vị, cậu mợ cũng có mặt, duy nhất làm người ngoài ý muốn chính là vị ảnh đế đang nổi Trình Kiệt kia, sao anh cũng ở chỗ này vậy?
Anh Đào nhìn Trình Kiệt, Trình Kiệt cũng nhìn cô.
Anh Đào nhìn kỹ, khóe môi Trình Kiệt có ý cười, tư thái thả lỏng.
“Mẹ, sao Trình Kiệt lại ở chỗ này?”
Không đợi Dụ Lệ An trả lời.
Thanh âm Trình Kiệt vang lên: “Tôi nhớ là dì Dụ từng bảo tôi tới ăn cơm, cho nên tôi tới.”
“…”
“Đây là gia yến*”
*Gia yến: Yến hội của gia tộc
Trình Kiệt cười: “Không sao, tôi không để ý.”
“…”
Dụ Thiên Minh với Văn Lị Du nhìn Trình Kiệt nhiều thêm một cái ánh mắt, yên lặng ngồi ở bên cạnh Dụ Lệ An, vị trí còn lại chỉ có ở bên cạnh Trình Kiệt.
Trình Kiệt lười biếng rót trà cho cô, nhướng mày nhìn: “Bác sĩ Dụ, lại đây ngồi đi.”
“…”
Giống như anh mới là chủ nhân, còn cô biến thành khách vậy.
“…”
Anh Đào không muốn làm mọi người mất hứng, ngồi xuống bên cạnh Trình Kiệt, anh đem ly trà kia đẩy tới chỗ cô, “Vừa mới pha, thanh nhiệt giải nhiệt.”
Anh Đào liếc anh một cái, không nhúc nhích.
Tâm tình Trình Kiệt dường như rất tốt, rất có hứng thú bóc hạt dưa, đem hạt đã bóc xong tự nhiên bỏ vào trong lòng bàn tay của Anh Đào.
Anh Đào ý nói anh đừng có nháo, anh cũng chỉ cười cười.
Kỷ Lương gọi phục vụ mang đồ ăn lên, trong lúc đó, hắn trịnh trọng hướng về phía hai vị của Dụ gia kính rượu, hướng về phía mọi người bảo đảm sau này chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với Dụ Lệ An. Lời nói chân thành đã làm Dụ Lệ An cảm động đến rơi lệ, những người khác cũng rất hài lòng.
Trình Kiệt chú ý tới biểu tình của Anh Đào, cô cong môi cười nhạt, ôn nhu nhìn Dụ Lệ An với Kỷ Lương kính rượu cho nhau, là một loại ánh mắt vui mừng và yên tâm.
Giữa mày Trình Kiệt nhíu lại, không biết vì cái gì, cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tôi cho là em sẽ khóc.”
Anh Đào hơi giật mình: “Sao lại phải khóc?”
“Bác sĩ Dụ thật đúng là không đi theo lẽ thường, em không khóc, sao tôi có cơ hội đưa khăn giấy chứ?”
Trên thực tế, tuy rằng anh không có cơ hội đưa khăn giấy cho cô, nhưng đã lột xong một đĩa tôm cho cô rồi, hy vọng lần này sẽ không phải vứt đi.
“Nếm thử một chút, tay tôi lột đến đau rồi.”
“…”
Anh Đào có chút một lời khó nói hết: “Lột hết cho tôi, vậy mọi người ăn cái gì?”
Trình Kiệt giống như nhìn một cô ngốc, ấn chuông gọi phục vụ tới, để bọn họ mang lên mấy đĩa tôm nữa, quay đầu hỏi Anh Đào: “Đủ ăn chưa?”
“…”
“Nơi này rất đắt.”
Trình Kiệt chậc cười: “Tôi trả hóa đơn.”
Anh Đào kinh ngạc: “Này sao được, từ lúc nào?”
Cảm thấy cô sinh động như vậy tương đối thú vị, Trình Kiệt ghé sát vào cô, thấp giọng: “Đoán xem.”
“…”
Người này đúng thật là quá càn rỡ.
Anh Đào không muốn nói chuyện với anh nữa.
Người lớn nói chuyện phiếm, mặt ngoài Trình Kiệt giả bộ nghiêm túc nghe, tâm tư đã sớm đặt hết lên người Anh Đào, nhưng mắt cô lại nhìn thẳng, một chút cũng không nhìn về phía anh.
Trình Kiệt liếc đồ ăn vặt trên bàn, là nho khô.
Anh Đào đang nghe Kỷ Lương nói tới đoạn tổ chức hôn lễ, người bên cạnh bỗng nhiên đụng đụng cô.
Anh Đào chuyển mắt, nhìn thấy Trình Kiệt đẩy một cái đĩa màu trắng tới, bên trên là nho khô.
“Đút cho tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook